Lao ngục (1)
← Ch.006 | Ch.008 → |
"Đại nhân..." Bỗng dưng, ngoài cửa truyền đến một tiếng, có tiếng bước chân lo lắng đi tới, một lát sau đã đến cửa, người đến là một người đàn ông khoảng ba bốn mươi tuổi, bộ mặt góc cạnh, đầu đội mũ, mặc quần áo quan, nhìn tôi sửng sốt" Đại nhân?"
Vị khâm sai nhướng mày lên, nhìn hắn một cái "Nàng chính là hung thủ giết chết TRiệu Chí" TRiệu Chí là tên của huyện lão gia, do chức quan ông ta cao nên chỉ gọi chức danh."Nàng ư?" Hắn đánh giá tôi, biết tôi tự chui đầu vào lưới đúng là làm người ta kinh ngạc, nhưng nhìn thấy tình huống này, lý trí ai cũng giống tôi mà thôi đều làm vậy cả. Vị khâm sai gật gật đầu."Ngươi có chuyện gì?"
"Chuyện này?" Hắn liếc nhìn tôi một cái, cúi đầu khó xử, đúng lúc tôi thức thời ra cửa chuẩn bị chạy, vị khâm sai gọi tôi lại "Ngươi đi đâu vậy hả?" Bị hắn hỏi, tôi đúng là không trả lời được, nhìn lên trời đã thấy chạng vạng tối, tôi đoán chừng ông Lý đã đi rồi! Ông ấy chắc tưởng tôi đã tìm được họ hàng thân thích nương tựa rồi, trước mắt tôi còn biết đi chỗ nào nữa đây?
Lúc này, chỉ nghe quan khâm sai gọi ra trước cửa "Người đâu" Ngoài cửa lập tức xuất hiện hai thị vệ, cung kính nói một câu "Đại nhân"."Trước tiên mang đi giải đi" Tôi bỗng chốc kinh ngạc, cứ lặng lẽ nhìn hắn, hắn dướn mày lên "Lao ngục là nơi an toàn nhất cho ngươi, nói cho ta biết chỗ của hai người khác, nếu các ngươi đúng là bị oan, bản đại nhân chắc chắn sẽ trả lại sự trong sạch cho các ngươi" "Tạ đại nhân" Tôi lập tức hiểu ý, nhìn hắn gật gật đầu, nói ra chỗ ở của Tiểu Thuý và Tiểu Lan, hắn phân phó cho thị vệ của hắn, rồi vẫy vẫy tay với tôi. Tôi đi theo hai quan binh này đi ra ngoài, qua một hành lang gấp khúc dài, vòng qua phủ đệ, đi vào một nới hẻo lánh, chỗ này chỉ có một nhà, cửa trước viết hai chữ rất to, tôi đoán đó là nhà tù. Đi vào nhà tù ẩm ướt, tôi biết vậy nên cố hít thở khó khăn, trong không khí thoang thoảng một mùi tanh tưởi, phạm nhân trong nhà giam nhìn tôi đưa tay bẩn thỉu ra, trong miệng xin giúp đỡ, viên cai ngục quát một tiếng "Không phải chuyện của các ngươi, tất cả ngồi xuống, ngồi xuống đi" Họ vừa kêu la vừa đập ầm ầm vào song sắt, nhìn cảnh này tôi thấy kinh khủng, tâm phạm nhân vốn đã chai lì rồi, ánh mắt vô thần của họ nhìn ra bên ngoài loé lên tia khát vọng, cũng loé lên sự tuyệt vọng, đáy lòng tôi tự giễu, không thể tưởng tượng nổi Diệp Vũ tôi đây xuyên không chưa đến mười ngày đã phải ngồi tù, đây mới chỉ là bắt đầu, chỉ là mốc để tôi chạy đua với sinh mạng của mình, điểm kết ở đâu tôi cũng không biết trước được, có thể tôi sẽ chết sao? Hay là tôi sẽ tham sống sợ chết? Hay là lại làm bạn cùng tù nhân? Bất kể là gì thì con đường trung gian này nhất định sẽ là con đường gập ghềnh trắc trở, tràn ngập kinh hãi. NHưng cho dù thế nào, tôi tuyệt đối cũng không chịu cúi đầu nhận tội, không ngoan ngoãn chết thay cho kẻ khác, nghĩ đến đây ánh mắt tôi ánh lên chút kiên định, đi vào một góc nhà giam. Viên cai ngục khoá cửa xong thì đi ra ngoài, cũng không nói một tiếng nào, tôi nhìn đánh giá gian nhà tù này, ánh sáng ảm đạm, nền ẩm ướt, chỉ có mỗi chiếc giường, gọi là giường vì nó cao hơn so với nền một chút, có một đống cỏ khô, thoạt nhìn giống ổ chó nằm, tôi rùng mình một cái, ngồi dựa vào tường nhắm mắt lại.
Cảm giác này dĩ nhiên là thấy lần đầu tiên so với mười ngày trước, cứ việc là ở trong tù, cứ việc đến nửa đêm cảm giác có con chuột lủi tới mắt cá chân tôi, nghe được tiếng ai đó kêu la từ phòng giam khác, nhưng tôi lại ngủ rất ngon, rất bình yên duy nhất một đêm. Sáng hôm sau tỉnh lại thấy trờ đã sáng chưng, tôi ngồi trong góc, ôm chặt lấy thân mình, trong bụng truyền đến một tiếng kêu kỳ lạ, tôi xoa xoa bụng, từ sáng qua tới giờ chưa có hột cơm nào vào bụng không đói mới là lạ. Đang ngồi nghĩ lung tung, lại nghe thấy tiếng rống của tù nhân khác kích động, tôi chạy nhanh tới cửa, một cai ngục mang theo một thùng nước, cứ đổ gì đó ở trước từng nhà giam, cơm sao? Tôi giật mình, sau đó nghe thấy trên đầu truyền đến một tiếng "Bát của ngươi đâu? Ngươi không cần ăn cơm có phải không?" Tôi tìm xung quanh, thấy ở trong đống cỏ lộ ra một cái bát bẩn thỉu, tôi cúi cúi đầu, muốn làm rõ là tôi đang tức giận, tôi lại lui về góc tường ngồi xuống, ôm đầu, nghe cai ngục mắng câu gì đó rất ác liệt rồi đi. Tôi đã không muốn ăn, nghĩ đến đồ ăn giống như cám lợn, bụng tôi bỗng cuộn lên suýt nôn, cũng không phải tôi thanh cao gì cho cam, đến cả miệng cũng không muốn ăn, tôi tình nguyện không ăn. Cuộc sống tù ngục chỉ có thể dựa vào ngày tới đếm trăng lên mới biết rõ, cứ ngồi như vậy không biết bao lâu, bỗng tôi nghe có tiếng mở cửa rất rõ, "Ra đây! Quan khâm sai đại nhân có chuyện muốn hỏi ngươi" Một vị quan sai đi vào kéo tôi, tôi vừa đứng lên thì bụng đau một trận, tôi kêu một tiếng nho nhỏ, quan sai cũng không thèm để ý, cứ đi trước kéo tôi, tôi cảm giác ruột gan bị phá nát, vỗ nhè nhẹ bụng đi theo sau hắn ra cửa, ánh nắng chói chang rọi thẳng vào mắt làm tôi không mở ra nổi, tôi vừa định dừng lại một lát, vị quan sai đã mắng, tôi đói đến nỗi không buồn cãi lại, cố chịu, chúng tôi đi vòng qua một cái sân, lại đi qua mấy hành lang gấp khúc, vị quan sai chỉ cho tôi một cái đình bảo "Khâm sai đại nhân ở bên đó, đi qua đi"
Tôi hé mắt nhìn thấy bóng một người mặc quan phục đứng khoanh tay, mắt dõi nhìn xa xa, không phải vị khâm sai kia còn ai nữa?
Tôi nhịn đau đi tới, "Dân nữ Diệp Vũ khấu kiến đại nhân" Tôi quỳ xuống lạy. Hắn xoay người nhìn tôi nhướng mày, nâng tôi dậy, "ngươi không sao chứ?" Tôi biết bộ dạng tôi lúc này doạ người kinh khủng, tóc tai bù xù như nữ quỷ vậy hơn nữa sắc mặt tái nhợt, "Dân nữ không sao, dân nữ chỉ là...chỉ là..." Ông trời ơi, tôi chắc chắn là thiếu máu rồi, đầu tôi so với ngồi trên xe còn choáng váng kinh người, tôi nhìn trước ngực rộng thùng thình, cố không nổi đổ ụp xuống.
← Ch. 006 | Ch. 008 → |