Hãm hại vô cớ
← Ch.001 | Ch.003 → |
Sau này thì khổ rồi, chỉ bằng ba cô gái yếu đuối như chúng tôi thì muốn xoay chuyển còn khó hơn lên trời vậy, hơn nữa có phu nhân Huyện Thái gia làm chứng sức thuyết phục càng cao, sau lưng nàng còn có Lý đề đốc gì gì đó chống đỡ, quan hệ chặt chẽ thế này, cái ngày chúng tôi ra mặt cũng xa vời quá đi, nghĩ đến vài ngày vừa rồi chạy thục mạng, phu nhân ngoan độc cứ cố tình đẩy chúng tôi vào chỗ chết, sau đó chết không có đối chứng, kết án qua loa, bà ta có thể ung dung tự do tự tại, yên bình qua ngày, cách làm quá tàn nhẫn, nếu chúng tôi không chạy nhanh, tất nhiên là đúng với mong muốn thích thú của bà ta rồi.
Sao phu nhân lại phải hại lão gia chứ? Mà xuất phát từ động cơ gì? Hay còn có mục đích nào khác? Đây mới là đáp án mà tôi muốn tìm, cho dù sau này thực sự có bị bắt, tôi cũng phải có cách phản bác lại chứ, mà không phải cứ câm miệng không nói được, mặc kệ, đúng vậy, có thể rửa sạch tội danh chúng tôi chỉ còn cách tìm ra mục đích chính của phu nhân, sau đó có gắng tìm chứng cớ chính xác để giúp chúng tôi lật lại bản án.
Thực ra thì chúng tôi không chỉ có chờ chết, chúng tôi không điên, cũng không phải kẻ giết người điên cuồng, mà muốn giết người cũng phải có lý do chứ! Nói gì thì nói Huyện lão gia vốn là người thanh liêm, cũng không biết kết thù oán với ai, mà dù có kết thù oán thì cũng phải là những kẻ xấu căm hận ông ta chứ, nghĩ đến báo gì gì đó chứ, còn tôi chỉ là một nha hoàn nho nhỏ sao có khả năng giết người được? Mưu cầu tài lộc ư? Báo thù ư? Thực ra nghĩ kỹ một chút thì những chuyện này không thể nào nói rõ được, tôi không phải là kẻ hay để bụng, mà tôi mới chỉ vào phủ có ba bốn ngày thôi, đến cả hộp nữ trang của lão gia để ở đâu tôi cũng đều không có thời gian để thăm dò nữa, nhưng phu nhân thì có thể nổi lên lòng tham ham muốn chiếm đoạt tài sản, đây cũng là một cách thăm dò đáng giá hiện giờ.
Còn anh có nghĩ ra không! Nguyên nhân án mưu sát này là gì? Vợ chồng cãi nhau sao? Tôi phủ nhận ngay, loại khả năng này vô cùng nhỏ, tục ngữ đã nói, vợ chồng cãi nhau đầu giường, cuối giường hoà thuận, phu nhân và lão gia đã sống với nhau vài năm, chuyện tình cảm không thể một loáng là trở mặt thành thù được, xem cách làm "tàn nhẫn" của phu nhân như thế, đây chắc chắn là có kế hoạch mưu sát rồi, còn chúng tôi thì vừa đúng lúc động tới, hoặc phu nhân đã sớm chọn đúng kẻ thay tội, thảm quá ha, quan đương thời hủ bại, quan lại bao che cho nhau, muốn tìm người làm việc công minh đúng pháp luật, không thể cứ xử án bừa bãi cho quan đại lão gia thanh liêm được, tôi định rửa oan thế nào đây?
"Đứng lên nào! Trước tiên chúng ta tránh đã, không thì những quan binh kia lại quay lại nữa" Tôi đẩy hai người gần như tê liệt bên cạnh ra. Haizz.. tôi đúng là không may tý nào sao lại vớ được hai cô gái mảnh mai eỏ lả thế này chứ? Vì cái gì mà ông trời không cho tôi được đồng phạm với hai người đàn ông cường tráng chứ? Nhìn nhìn các nàng mà xem, đã không cổ vũ giúp tôi thì thôi giờ chỉ biết khóc sướt mướt, làm tôi với tương lai có chút hy vọng tý ti cũng khóc không nổi, đừng nói là tôi quá tuyệt tình nhé, loại này tôi thấy ai cũng không thể thờ ơ được.
Tiểu Thuý lau nước mắt, cố gắng ổn định tinh thần bảo: "Tiểu Vũ tỷ, chúng ta trốn đâu đây? Bây giờ quan binh đầy đường, chúng ta dễ bị phát hiện lắm"
Tôi nhìn dãy núi chập trùng xa xa trước mặt tự dưng có chủ ý: "Đi theo tôi! Chúng ta cứ trốn vào trong núi này trước đã"
"Trong núi to này sao?" Vẻ mặt Tiểu Lan kinh hoàng nhìn tôi.
"Đúng thế, chính là trong núi đó, chúng ta phải đến một chỗ mà không ai tìm thấy mới được" Tôi lên giọng.
"Nhưng trong núi này đâu đâu cũng có hổ báo thú dữ doạ người mà" Tiểu Thuý cau mày lại.
Trong lòng tôi vang lên tiếng "kèn kẹt", chân run chút, sao tôi tự dưng lại quên mất hiện giờ còn có hổ dữ hoành hành ở thời đại này chứ? Tôi quan sát dãy núi xanh rì, nuốt nước miếng, vẻ mặt như cũ, nhưng dáng vẻ có chút yếu ớt hơn: "Các ngươi đừng có doạ tôi nhé, hổ dữ gì đó tôi không sợ, tốt nhất bọn chúng nên cầu trời phù hộ đi, nếu gặp tôi ý à, gặp một đánh một, gặp hai đánh hai, gặp ba con tôi cũng đánh bay chúng đi" Miệng tôi nói có vẻ hăng lắm, tay nắm chặt lại, sau đó quay đầu nhìn thấy hai cặp mắt không tin: "Nè...Các ngươi sao nhát gan thế chứ!"
"Chúng ta vốn là người nhát gan mà"
Tôi choáng rồi, các nàng sao không nhìn thấy phép khiêu khích của tôi chứ, tôi cố gắng trấn tĩnh: "Vậy tuỳ các ngươi thôi, các người muốn bị chặt đầu hay là đối mặt với mãnh thú, hai đường tự chọn lấy một đi" Tôi cứ đi lên con đường nhỏ dài ngoằn ngèo, quay đầu nhìn lại thấy hai bóng người vịn nhau đi phía sau, tôi liền biết rõ câu nói lợi hại kia các nàng đã hiểu mà tự chọn con đường nào rồi.
"Tiểu Vũ, ngươi thực sự không sợ chó sói, hổ báo sao?"
Tiểu Thuý đi đằng sau run rẩy hỏi, thử thăm dò sắc mặt của tôi xem, ai mà không sợ chó sói, hổ báo chứ, còn nhớ trước kia đi cùng bạn bè đi thăm vườn bách thú, con hổ chỉ ngáp một cái mà làm tôi sợ tới mức trốn thật xa, chứ đừng nói con hổ hoang dã bây giờ nhé, trình độ hung hãn thế nào thì đã biết, lại nhìn cánh rừng sâu xanh rì tôi chắc chắn là sẽ có hổ rồi! Cứ nghĩ đến rắn loài bò sát...lại càng nhiều vô số kể, nhưng xưa đâu bằng nay được, cho dù biết rõ núi có hổ nhưng tình thế bức bách không thể không đi vào núi có hổ được, nếu mà lùi bước, e rằng trên đường xuống suối vàng lại có thêm ba oan hồn nữa.
"Có gì mà phải sợ, chúng ta cứ tìm xem vùng này có nhà nào không rồi hãy nói sau đi"
Đi khoảng chừng hai ba tiếng vẫn không thấy có dấu hiệu có người ở, từng dãy rừng cây dày đặc mặt trời không soi qua được, liếc nhìn lại cả đỉnh núi một màu tối sẫm, toả ra vẻ thần bí, vùng này không phải là rừng nguyên thuỷ sao! Trong lòng tôi thầm nghĩ, trời tối thì phải làm sao đây?
Tôi nhìn hai vị tỷ muội, trông vẻ đói khát, đi đường không còn sức nữa, mấy ngày rồi đừng có nói là ăn cơm, đến cả cháo tôi cũng cảm ơn trời đất rồi, chén cháo kia là sự sống còn tuyệt đối của tôi mà muốn cũng không có, chỉ cần thấy cũng đã rõ chuyện gì.
"Tiểu Vũ, làm sao bây giờ? Xem ra đêm nay chúng ta chắc phải ngủ trong rừng rồi" Tiểu Thuý ngồi phệt xuống đất, nàng cũng không còn sức rồi.
Tôi quan sát mặt trời đang dần lặn xuống xa xa, trời tối chỉ còn có ba bốn tiếng nữa, trước mắt chỉ có hai cách chọn, một là tiếp tục đi thẳng vào trong cho tới lúc tìm được nhà có người ở, hai là dừng chân tại nơi hoang vu này, dầm sương giãi nắng, nói thực nếu không có chút nghị lực chèo chống tôi cũng không thể kiên trì thêm được nữa.
"Haizzz. Ở chỗ kia có khói kìa" Bỗng nghe tiếng Tiểu Lan vui mừng chỉ về một hướng.
Tôi vội quay đầu lại nhìn thì thấy một đám khói trắng lượn lờ như sương mù bay lên, nếu nhìn không kỹ thì đúng là không thấy, chả lẽ mắt tôi bị cận thị càng ngày càng nặng rồi sao?
"Đi, chúng ta cứ theo hướng này tới, tranh thủ lúc trời chưa tối cố tìm được người nhà này, lúc này mà tối thì đúng là khủng bố rồi" Tôi rùng mình, dắt theo Tiểu Lan Tiểu Thuý tiến thẳng phía trước.
Vùng hoang dã này đến cả con đường mòn còn không có nữa, khắp nơi đầy cỏ dại, mọc um tùm, đi đường này mới khổ làm sao, đặc biệt quần áo chúng tôi mỏng đều rách cả, cứ lộ ra từng mảng da thịt trắng như tuyết, bị đám cỏ nhọn cào cho sứt sát một đám, lại càng bực hơn nữa là mấy ngày nay thân thể không tắm, lúc này mồ hôi và cỏ cào thấm vào vô cùng ngứa ngáy, làm cho tôi khó chịu vô cùng, nhưng lấy tay gãi lại bị xước một đống, haizz...cảm giác này cả đời tôi không bao giờ quên được.
Ôi ôi...Một cô gái được nuông chiều từ bé ở thế kỷ hai mươi mốt như tôi đây thật đáng thương quá!
Tiểu Thuý, Tiểu Lan thì chậm như rùa bò, tôi cũng chẳng cậy nhờ được gì vào các nàng tiến lên trước mở đường rồi, tôi đành nhặt lên hai nhánh cây chắc dũng cảm tiến tới, đạp vào đám cỏ mở đường, nhưng đi chẳng được bao xa thì tay đã đau nhức vô cùng, đánh phải chập hai cây làm một đặt phía trước đẩy đi.
"Đến rồi" Tôi nhảy dựng lên, một toà nhà đơn sơ hiện ra trước mặt, trên mái nhà có làn khói trắng bốc lên, xem ra thì người nhà này đang nấu bữa tối rồi, có thể vào ăn chút gì được không đây? Trong lòng tôi tính toán, đánh giá kỹ ngôi nhà này, tuy đơn sơ nhưng chắc chắn, cả toà nhà đều dùng loại gỗ dựng lên, vô cùng chắc chắn, xung quanh được rào bằng hàng rào dầy đặc, chắc là để phòng dã thú, lòng tôi vô cùng yên tâm, xem chuyện an toàn coi như có bảo đảm vậy.
← Ch. 001 | Ch. 003 → |