Ca ca tri tâm
← Ch.21 | Ch.23 → |
Thấy chiếc xe taxi mình đuổi theo chẳng biết đã đi đâu, Gia Đường bối rối bấm só của Nguyễn Nguyệt, Chúc Hạo, bảo bọn họ thấy Bạc Hà liên lạc phải báo cho hắn, hắn cảm thấy Bạc Hà có vẻ khác lạ, không giống như lúc trước ...
"Bạc Hà có phải giận rồi không?" Thanh âm của Đái Tình vang lên, bộ dạng giống như rất lo lắng
"Không thể nào?" Gia Đường suy nghĩ một chút, chẳng lẽ vì mình muốn Bạc Hà cùng đưa Đái Tình đi xem bệnh?
Đái Tình lắc đầu, "Ngươi nha! Nếu như ta đoán không sai, hẳn là nàng không muốn ngươi mang ta đi xem bệnh a"
"KHông phải, Bạc Hà nếu gặp tình huống như thế thì cũng sẽ hành động giống như ta thôi" Hắn hiểu rõ Bạc Hà, cũng tin rằng nàng là một cô gái thiện lương, trước đây cũng có một lần Vu Hân bị trặc chân, Bạc Hà so với nàng còn quan tâm hơn, kiên quyết bắt nàng đi bệnh viện mới thôi, cho nên Gia Đường tin tưởng, đối với bằng hữu nàng nhất định sẽ không khó khăn ...
Một tia cười yếu ớt hiện lên trên khuôn mặt kiều diễm của Đái Tình, " Bạc Hà thấy người bị thương, nhất định sẽ giống như ngươi đem đi bệnh viện, ngươi giúp người khác như vậy, sẽ không có vấn đề, nhưng duy chỉ có ta là không được, mau cho ta xuống rồi đi tìm nàng, ta tin nếu muốn nàng chấp nhận ta thì còn cần một đoạn thời gian nữa. Nhất định có một ngày chúng ta sẽ trở lại thành chị em tốt, mau cho ta xuống, ta sẽ đi taxi. Van cầu ngươi! Đừng để vì ta mà cãi nhau với Bạc Hà" Nàng nói xong những chữ này làm tâm Gia Đường đảo lộn, Gia Đường không ngờ Đái Tình cũng có khuôn mặt này
"Ngươi xác định?"
"Yên tâm đi! Chân ta không phải là tàn phế! Đi Đi!" Nàng mở cửa xe chạy xuống
Nhìn chiếc xe Rolls-Royce rời xa mình, Đái Tình mới buông nụ cười trên mặt xuống, vẫy vẫy tay gọi taxi, dù sao hôm nay cũng không có công việc gì, ở đài truyền hình cũng không có ý nghĩa, vẫn là đi về nhà chữa thương sao... Không phải là vì vết thương trên thân thể, mà là nội tâm đau đớn ...
***
Chúc Hạo vừa nhận được điện thoại của Gia Đường, mới vừa tắt mấy phút, trên màn hình lại hiện lên số của Bạc Hà, hắn vội vàng trả lời, "Ngươi đi đâu vậy? Gia Đường tìm ngươi khắp nơi ..."
Nàng sửng sốt, đây là biểu hiện Gia Đường quan tâm nàng sao? Nhanh như vậy liền gọi cho bằng hữu ..." Ta không sao, đừng nói với Gia Đường là ta gọi cho ngươi, một lát ta sẽ liên lạc với hắn, bây giờ ta cần yên lặng một chút ..."
"Ngươi ở đâu? Ta đi tìm ngươi ..." Người hiểu rõ nội tâm Bạc Hà trên đời này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, mà Chúc Hạo hắn tuyệt đối là sẽ ở vị trí cao, bình thường mà nhận được điện thoại của Bạc Hà chỉ có hai giả thiết, nếu không phải là hẹn đi đâu đó thì chỉ có thể là Bạc Hà có tâm sự ... Từ khi hắn biết Bạc Hà tới nay, cũng là bắt đầu làm nhân vật" Ca ca tri tâm", Bạc Hà tự nhiên cũng thêm tín nhiệm hắn, tất cả những điều không muốn nói cùng người khác đều có thể nói với hắn ...
"Ngươi đừng kêu Gia Đường tới đây" Nàng biết mình vừa thấy được Gia Đường, lập tức sẽ thỏa hiệp, lúc đầu giờ khắc này nàng còn muốn hưởng thụ một chút cảm thụ cùng vẻ mặt nhất trí quyền lợi...
"Ngay cả ta ngươi cũng không tin? Nói nhanh lên"
"Sư phụ dừng xe ..." Bạc Hà lấy tiền ra đưa cho tài xế lái taxi, mở cửa bước vào một quán cà phê ven đường, "Quán cà phê xxx, ta chờ ngươi" Bạc Hà cúp máy đi vào, "Cho một ly bạc hà thêm đường, cám ơn "
Người bán hàng lễ phép nói, "Thật xin lỗi tiểu thư, chúng ta không có nước bạc hà"
Bạc Hà hiểu ý cười, "Không sao, vậy thì cho ta một ly mocha"
Ly cà phê còn chưa mang ra, Chúc Hạo đã ngồi xuống trước mặt Bạc Hà
"Chẳng lẽ là ngươi đi xuyên qua điện thoại?" Bạc Hà bất ngờ nhìn hắn, từ lúc nàng cúp máy đến giờ cũng chưa tới hai phút
Một cuộn giấy nặng nề bắn lên đâu Bạc Hà, "Nói nhảm cái gì? Chẳng qua là công ty ta gần đây, ngươi thật là biết chọn chỗ"
"Tiên sinh, xin hỏi ngài muốn dùng gì?" Người bán hàng để ly cà phê trước mặt Bạc Hà, sau đó lễ phép hỏi Chúc Hạo
"Giống nàng"
Bạc Hà mở to mắt, "Chẳng phải là ngươi không uống cà phê sao?"
"Có gì kỳ quái sao? Khẩu vị của con người có thể thay đổi ma. Cùng ca ca nói một chút, có chuyện gì?" Bất kể là bên ngoài Bạc Hà có ầm ĩ tới đâu, hắn cũng biết là trong lòng nàng có tâm sự
Nàng phản kháng lại, " Làm gì có chuyện với ta chứ, tâm trạng của ta hiện giờ đang rất tốt a"
Chúc Hạo cười nhạt, " Cô nương lớn, có tiểu bi mật phải không? Sao không nói với ca?"
"Ngươi tạm thời ở chỗ nay chiếm tiện nghi của ta, ta mới vừa kịp phản ứng, ngươi lại mở miệng ra một tiếng ca, hai tiếng ca a" Lúc này ngoài trừ trừng hắn ra, nàng thật không biết làm cái gì khác
Chúc Hạo gật đầu, "Cũng được, cảm giác không tệ, nếu như ngươi không điên thì sẽ tốt hơn a"
"Chán ... Cả ngươi cũng khi dễ ta" Bạc Hà mân mê miệng, bây giờ không có tâm tư cùng Chúc Hạo nói giỡn, bây giờ nàng mới phát hiện, người hiểu rõ nàng nhất chính là Chúc Hạo, người ta như thế chẳng lẽ nàng còn không chịu mở lòng mình nói ra hết những chuyện không?
"Tốt lắm ... Đừng giấu diếm nữa, nói đi, bất kể phát sinh chuyện gì cũng có bằng hữu ta đây ..." Tay hắn vỗ vỗ vai Bạc Hà, chỉ mấy chữ bằng hữu cũng làm cho Bạc Hà nhịn không được rớt nước mắt, " Thật ra thì cũng chẳng có chuyện gì lớn, chẳng qua là ta nhìn thấy Gia Đường và Đái Tình quá thân mật, ta ... ta...."
Chúc Hạo đã sớm đoán ra chuyện này, không còn cách nào khác, chuyện tình cảm của bọn họ, tốt nhất là không xen vào, chỉ cần lắng nghe bọn họ nói là được ...
"Thật ra thì hôm nay gặp lại nàng, ta cảm thấy rất khó chấp nhận. Nhưng là nàng một mực xin lỗi, Gia Đường lại đối với ta rất tốt, cho nên ... ta nghĩ chính mình cần quên đi chuyện đó ..."
Chúc Hạo đưa khăn giấy cho Bạc Hà, thuận tiện vén vài lọn tóc loã xoã trước mặt nàng, " Ta cũng biết, Đái Tình nghĩ như thế nào thì ta không rõ ràng lắm, nhưng ta tin tưởng Gia Đường vẫn thuỷ chung chỉ có một mình ngươi, những chuyện hắn đã làm vì ngươi mấy năm nay mọi người đều nhìn thấy. Có lẽ không có ai yêu ngươi hơn hắn ..."
"Ta biết, hắn làm cho ta rất cảm động, nhưng là tại sao hắn lại giữ Đái Tình bên người? Hắn đối với nàng tốt như vậy không biết ta sẽ khó chịu sao?" Càng nói càng thương tâm, nước mắt lại tiếp tục rơi. Chúc Hạo đứng ngồi không y, nếu như là lúc trước, Bạc Hà sẽ ở trước mặt hắn nói hết, tức giận mắng đối phương cho đến khi hả giận (lúc trước cũng có nhiều nữ sinh theo đuổi Gia Đường nhưng bị hắn kiên quyết từ chối), thế nhưng bây giờ bộ dáng nàng lại thương tâm như vậy ... Hắn ngồi xuống bên cạnh Bạc Hà, vỗ bờ vai run rẩy vì khóc của nàng
"Ngươi cần phải tin tưởng Gia Đường, nếu như thật sự bọn họ có phát sinh chuyện gì, cũng sẽ không chờ tới ngày hôm nay, đúng không?"
Bạc hà vừa rơi nước mắt vừa gật đầu, "Ta cũng hiểu như vậy, nhưng khi nhìn thấy bọn họ ở chung một chỗ là lòng ta lại khó chịu, ta cũng muốn tiếp tục coi Đái Tình như là bằng hữu, xem như không có chuyện gì xảy ra, nhưng là nàng thích Gia Đường, ta sợ ..."
Chúc Hạo cầm lấy khăn giấy lau nước mắt giùm Bạc Hà, "Coi kìa, Bạc Hà kiên cường của chúng ta khi nào thì giống như Lâm muội muội a? Ngươi tại sao không chịu suy nghĩ đến cái tốt? Gia Đường tại sao lại thân mật với Đái Tình? Chẳng lẽ thân mật hơn với ngươi sao? Nếu như vậy thì ta đi giúp ngươi dạy dỗ hắn lại ..."
"Không có, chính là Đái Tình bị trặc chân. Gia Đường muốn giúp nàng đi bệnh viện, nhưng là ... bên trong đài truyên hình nhiều người như vậy, cần gì hắn phải tự mình đưa đi chứ ..."
"Nghe ta nói! Vậy chuyện này do ngươi không đúng, nếu như ngươi nhìn thấy Đái Tình bị trặc chân thì ngươi sẽ làm gì?" Điểm này Chúc Hạo rất có nắm chắc, coi như là các nàng nhất cương thời điểm, bạc hà cũng sẽ không chút do dự đi đến giúp nàng, nếu như khoanh tay đứng nhìn, kia cũng không phải là bạc hà ...
Bạc Hà suy nghĩ lại, đúng vậy a, nếu thật sự là nàng gặp tình huống như thế, nàng sẽ nhanh chóng đưa Đái Tình đi bệnh biện, hẳn là Gia Đường cũng nghĩ như nàng ...
"Nhưng ta không thích nhìn thấy bọn họ ở chung một chỗ"
Chúc Hạo hiểu cảm giác của nàng, ai mà lại nguyện ý cho người mình yêu và người khác ở chung một chỗ."Ta hiểu, nhưng đó là nơi làm việc chứ không phải nơi tranh giành tình yêu, Gia Đường là không thể tùy tiện khai trừ nàng, coi như là Gia Đường thật muốn làm như vậy, ngươi cũng không nên cho phép hắn làm như vậy, nếu quả thật chọc giận nàng, chỉ sợ đài truyền hình của các ngươi có giữ cũng không được. Thế lực của nhà Đái Tình lớn như thế nào chắc hẳn là ngươi rõ ràng hơn ta nhiều, nếu làm như ta nói, có phải là biến những điều mà Gia Đường nỗ lực mấy năm qua trở thành không công không? Trừ phi nàng từ chức rồi hãy nói, nếu như thật sự nàng còn thích Gia Đường, nhìn các ngươi thân mật như thế mà nàng vẫn chủ động làm hoà với ngươi. Gia Đường lại đối với ngươi tốt như vậy, ngươi nói đi, người nên cảm thấy khó chịu là người nào?" Chuyện giữa Đái Tình và Gia Đường hắn đã sớm biết, tình cảnh của bọn họ Chúc Hạo hắn là hiểu rõ nhất
Bạc Hà cảm thấy Chúc Hạo nói rất có lý, nàng làm sao có thể khiến cho mấy năm tâm huyết của Gia Đường trở thành vô ích? Chẳng qua là lòng của nàng là thật đau đớn... Cho dù Đái Tình nhìn thấy Gia Đường đối với mình tốt, nàng khó chịu, kia có thể như thế nào? Tim của mình có thể đã không đau sao?
"Cho nên.. Có một số việc không thể thay đổi, phải dũng cảm đối mặt, nàng hào phóng thì chúng ta phải hào phóng hơn nàng. Đây mới chính là khí chất thực sự của Bạc Hà, không thể để cho người khác xem thường, có biết không?"
Bạc Hà luôn luôn lắng nghe lời Chúc Hạo nói, trải qua những lời chân tình của hắn, nàng mới ngộ nhận ra được nhiều điều." Đúng! Ngươi nói không sai!"
"Đây mới chính là Bạc Hà của chúng ta chứ. Để ca xem khuôn mặt nhỏ nhắn một chút nào ... Ách, bộ dạng thật là đáng thương, ca kêu Gia Đường tới hay là tự ta đưa ngươi về?"
"Đừng ... Một lát nữa ta sẽ tự nhiên đi tìm hắn" Nàng bây giờ vẫn cần bình tĩnh một lát, rời đi hắn nãy giờ mới cảm thấy an toàn một chút, nàng cũng không muốn lại nhìn thấy hắn và Đái Tình thân mật với nhau nữa
"Ta cùng ngươi ở bao lâu không thành vấn đề a, vấn đề là Gia Đường tìm ngươi nãy giờ kìa" Chúc Hạo trở lại chỗ ngồi ban đầu
Khuôn mặt nàng lại mở ra một nụ cười hạnh phúc, " Để cho hắn khổ sở như vậy một lát đi! Ai bảo hắn không hiểu cảm giác của ta" Nàng đắc ý nhấm một ngụm cà phê nhỏ
Quả nhiên là Bạc Hà, thay đổi nhanh như chớp, vừa rồi còn mới ngồi khóc thút thít rất thương tâm, thế mà giờ lại cười rộn rã lên như thế
← Ch. 21 | Ch. 23 → |