Gặp lại Đái Tình
← Ch.17 | Ch.19 → |
"Mau đi vào đi, ngủ sớm một chút. Sáng mai tám giờ ta sẽ đến đón ngươi!" Gia Đường nhẹ nhàng buông nữ nhân đang ôm chặt mình ra, hôn lên cái trán của nàng ...
Bạc Hà gật đầu, "Đi đường cẩn thận" Rồi nàng xoay người đi lên lầu
Nàng rón rén mở cửa, trễ như vậy chắc là ba mẹ ngủ rồi, thế nhưng sự thật lại khác xa với ý nghĩ của nàng, hai người cha mẹ đều ngồi trên ghế salon trừng mắt nhìn nàng, nàng hoảng sợ nói: "Cha mẹ còn chưa ngủ a?"
"Ngươi với Gia Đường tuổi cũng không còn nhỏ nữa, cũng đã đến lúc nên kết hôn rồi" Ba ba mở miệng nói với nàng trước, mới vừa nãy hai người họ đứng ở trên nhìn xuống chứng kiến hết nguyên một màn "sến như con hến" của Bạc Hà với Gia Đường, dù sao thì trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái lắm
"Ai nha ... Cha" Bạc Hà không biết nói làm sao, dù gì thì cả nhà ai cũng đã biết hết chuyện của nàng và Gia Đường, nhưng nàng vẫn cảm thấy có chút không quen
Mụ mụ nàng cũng nói tiếp, "Ai nha Bạc Hà a, ta đã nói với ngươi rồi, Gia Đường bây giờ như là con chim phượng hoàng vậy, nếu ngươi không nhanh tay bắt lại thì sẽ có ngày "bay" đi mất, bây giờ chính là thời điểm ngươi không nên nương tay ..."
"Các ngươi làm sao biết ta cùng Gia Đường ở chung một chỗ? Ta bốn năm trước hãy cùng hắn phân ra..." Mặc dù có chút chột dạ nhưng nàng cũng muốn nói chuyện bình tình về nàng vớ bạn trai với ba mẹ
Mụ mụ liếc mắt một cái, "Còn làm bộ nữa, cái màn kịch hồi nãy cha mẹ đều đã xem hết rồi" Trời ạ, hôm nay là ngày gì mà bắt nàng xấu hổ tới hai lần, nàng thật là muốn ôm cột điện mà ...
Bạc hà khua lên dũng khí, nếu chuyện ngẩng đầu lên, định sẽ đem Gia Đường yêu cầu nói sao, chết thì chết, là: vì tình cảm của bọn hắn bất cứ giá nào ...
"Mẹ, Gia Đường để cho ta đem... Dời đi qua..." Nàng càng nói càng chột dạ, trên thực tế đây chính là một chuyện khó nói, nhất là với một nữ nhân thuần khiết như nàng, thật là ...
"Không được"
"Đi đi"
Hai người cùng nói ra ý kiến của mình, người nói không được dĩ nhiên không cần nghĩ chính là ba ba
Mụ mụ quay đầu, "Mới vừa rồi ngươi nói là muốn nữ nhi kết hôn, không được cái gì chứ? Ta thấy cái này có gì là không được? Ở chung rồi cưới luôn không được sao?" Mụ mụ hiểu rất rõ chuyện tình cảm của nữ nhi mình và Gia Đường, nàng nguyện ý ủng hộ, bởi vì Gia Đường là nam nhân xuất sắc khó tìm thấy, hắn đối với Bạc Hà tốt cỡ nào nàng đều nhìn thấy hết ...
"Ngươi ..." Ba ba thở dài "Ngươi nha... Bây giờ không phải là còn không có kết đó sao?"
"Ngươi cho là chúng ta đang ở thời đại nào thế? Bây giờ là lúc nào rồi? Ngươi đừng nhìn Bạc Hà như một cô bé gái nữa được không? Thử nhìn Vu Hân xem, nó từ ..."
"Ai nha ... Mẹ! Sao tự nhiên lại nhắc tới vấn đề của Vu Hân?" Vu Hân tuy là có nhiều bạn trai thật, nhưng nàng cũng hy vọng mẹ có thể tôn trọng bạn nàng một chút, dĩ nhiên, mụ mụ bề ngoài đối với bằng hữu nàng rất tốt, cho dù mụ mụ có ý kiến nàng cũng không nói gì, hai người khác thời đại nên dĩ nhiên tư tưởng cũng khác xa nhau ...
Ba ba lại thở dài, "Các ngươi tùy tiện sao, nhất định phải mau sớm kết hôn, nếu không cật liễu khuy cũng đừng trách ta không có nhắc nhở các ngươi." Nói xong xoay người trở lại phòng ngủ của mình, cảm thán nữ đại bất trung lưu vấn đề đi...
"Mẹ ... Nếu vậy ... Ta không đi" Bạc Hà nhìn thân ảnh của ba ba không đành lòng, mới vừa trở về lại tiếp tục đi tiếp, không phải là làm khổ cha mẹ sao?
Mụ mụ đi tới trước mặt, vỗ vỗ vai của nàng, nhỏ giọng nói, "Không cần để ý đến ba ngươi, mu mụ sẽ ủng hộ ngươi ..."
Bạc hà ôm lấy mụ mụ, "Mẹ! Cám ơn ngươi!"
Mụ mụ kéo nàng ra, "Ta buồn ngủ rồi, ngươi cũng nên đi ngủ sớm đi" Vừa xoay người lại, nàng liền bị chiếc nhẫn kim cương trên tay Bạc Hà hấp dẫn ánh mắt, "Nha đầu! Này là thật sao?"
"Hôm nay Gia Đường tặng cho ta!"
"Mụ mụ lại cười lớn hơn, "Tốt tốt! Ngày mai mau đi đi, ta cũng muốn có cháu trai để ẵm bồng" Vỗ đầu Bạc Hà hai cái, xoay người tránh ra... Ngay cả nhẫn cưới cũng mang theo, ngươi còn làm bộ với mẹ nữa!
"Uy ... Mẹ, ta với ngươi có phải là ruột thịt hay không? Tại sao ta chuyển đi mà ngươi lại cao hứng như vậy?" Nàng vừa nói dứt lời thì mụ mụ đã vào phòng ngủ, trả lời lại chỉ là tiếng đóng cửa, nàng lắc đầu, xem ra bây giờ ba mẹ đã thích ứng với cuộc sống không có nàng, nếu như bốn năm trước nói chuyện này, sợ rằng không bị bổ ra, cũng phải bị hai người bọn họ thay nhau oanh tạc sao...
Bạc Hà nằm trên giường, lăn qua lộn lại cũng không thể ngủ, nghĩ tới ban ngày hắn làm nàng cảm động như thế, cảm giác giống như là lúc đọc tiểu thuyết vậy, mà chính nàng là nhân vật nữ trong đó, được hưởng thụ tình yêu của nam chính ...
Hơn nửa đêm không ngủ được cũng là ở nơi này làm thượng mộng ... Nàng ở trên tóc của mình lung tung giật, một phen, không thể còn muốn, bây giờ phải nghỉ ngơi, dưỡng đủ tinh thần, ngày mai cũng không thể để cho Gia Đường khó làm, dù sao kia là một đại hình 'Biển chọn', tuyệt đối không thể cấp cho hắn mất thể diện... Nàng cầm ra bản thân rất nhiều năm không sử dụng thôi miên phương pháp, 'Đếm rết chân' ...
Không biết là qua bao lâu, nàng chỉ biết là mình mới vừa ngủ, tiếng chuông di động phiền não lại vang lên, nàng cố nhắm chặt hai mắt lại nhưng vẫn với lấy chiếc điện thoại, "Người nào a?" Nghe điện thoại đặc biệt tùy ý là nàng quen có thái độ, bởi vì điện thoại của nàng chỉ có nàng chí thân rất cùng bạn thân mới biết được, lời nói 'Ngươi mạnh khỏe' ngược lại xa lạ...
"Ngươi còn chưa chịu xuống?" Thanh âm Gia Đường có chút kinh ngạc, nói tám giờ mà bây giờ đã là tám giờ rươi rồi còn gì ...
Bạc Hà mở nhanh mắt ra, nhìn cái đồng hồ trên tường, "A ... Ta quên bật đồng hồ báo thức, chờ ta một chút nga ..."
Lấy tốc độ nhanh nhất để sửa soạn, thay quần áo, ... Bạc Hà "phi" ra ngoài cửa một cách nhanh chóng, Gia Đường vốn tưởng răng nàng sẽ đau lòng hối hận nói xin lỗi, cầu xin chính mình tha thứ, kết quả hoàn toàn ngược lại ...
"Ngươi muốn chết hả? Trễ như thế mới gọi cho ta?" Nàng không chút khách khí ngồi vào tay lái phụ
"Ngươi xác định là ngươi không có sai sao?" Gia Đường bực mình hỏi, làm cho hắn tốn công chuẩn bị mấy câu nói trước ...
Bạc Hà nghiêng đầu sang chỗ khác, "Dĩ nhiên la ta không có sai, nếu ngươi gọi sớm một chút thì ta sẽ trễ sau. Làm ơn lần sau tới thì gọi sớm một chút" Rõ ràng là tới trễ nhưng nàng vẫn cãi bướng, Gia Đường thấy nàng thỉnh thoảng lại náo loạn lên như thế này cũng không tệ. Hắn vung lên nụ cười ...
Dạ! LẦn sau cũng không dám gọi trễ như thế! Dù sao sau này ngươi cũng không còn cơ hội một mình ngủ nướng" Hắn bất kể là đêm qua Bạc Hà đã xin hay chưa, đêm nay nhất định phải kéo nàng về nhà mình, từ nay hắn muốn 24 tiếng cả hai người luôn cùng chung một chỗ, tuyệt đối không cho nàng rời đi tầm mắt của chính mình ...
Vừa nghe đến vấn đề này, Bạc Hà lại cảm thấy thẹn thùng một chút, dù sao đó cũng là một đề tài nhạy cảm với nàng, bởi vì đó không chỉ là chuyển phòng này sang phòng kia, chuyển từ nhà này sang nhà kia mà là thăng hoa thêm một bước cho mối quan hệ của hai người ... Nếu ở bốn năm trước thì nàng sẽ không nghĩ như vậy, nhưng bây giờ thì hoàn toàn khác với ngày xưa ...
"Hôm nay ... Có phải có rất nhiều người không?" Nàng chuyển chủ đề, dĩ nhiên đó cũng là điều mà trong lòng nàng muốn biết
Gia Đường quay đầu liếc nàng một cái, "NGươi lo lắng cái gì? Hôm nay ngươi mới là nhân vật chính a "
"Ta là quá lâu cũng chưa tiếp xúc với phương diện này, sợ sẽ làm cho ngươi mất mặt" Đây là điều nàng lo lắng duy nhất, bởi vì bây giờ căn bản là vấn đề trúng tuyển hay không không tồn tại
Gia Đường nắm lấy tay Bạc Hà, "Ta tin tưởng ngươi" Không nghi ngờ chút nào, hắn có lòng tin tuyệt đối với Bạc Hà
Bạc Hà gật đầu, Bạc hà gật đầu, Gia Đường thật giống như tòng thủy chí chung cho nàng cũng là vô điều kiện tín nhiệm cùng ủng hộ, nàng làm thế nào mới hồi báo được? Càng nghĩ càng cảm thấy đau lòng, bây giờ thậm chí nàng đã quên mất nguyên nhân bốn năm trước rời đi, ngược lại còn cảm thấy hối hận với hắn ...
"Đó là bảng quảng cáo mà ngươi tuyển mộ sao?" Bạc Hà chỉ vào tấm áp phích to, có chút giật mình
"Dạ!" Gia Đường rất hài lòng về hiệu suất xử lí công việc của Giơ Cao Vũ, quả nhiên không chịu hắn sở thác, mặc dù bây giờ không dùng đến, thậm chí là phiền toái, nhưng lúc đầu đem đài truyền hình giao cho hắn xử lí cũng cảm thấy có điểm không yên lòng, Hôm nay hắn như cũ không nghĩ mình kinh nghiệm bản thân thân là: vì, bởi vì hắn bạc hà trở lại, nhiệm vụ của hắn từ tìm kiếm bạc hà, biến thành chế tạo bạc hà!
"Không thể nào .... Nhiều người như vậy ..." Xe đến trước cửa đài truyền hình, thế nhưng dòng người chen chúc đến luồn lách cũng khó, làm cho Bạc Hà có chút nhút nhát, mỹ nữ như mây a ... Nội tâm của nàng cảm thấy thật có lỗi, thật đúng là cảm thấy rất xin lỗi những mỹ nữ này a ...
Từ bên trong sân khấu đi ra một người, thu hút hết mọi sự chú ý của Bạc Hà
"Mọi người yên lặng một chút, bây giờ bắt đầu xếp hàng, đến đại sảnh ghi danh, gọi tên thi bắt đầu vào phỏng vấn, bây giờ bắt đầu!" Lúc Đái Tình ra lệnh một tiếng, dòng mỹ nữ tiếp tục chen lấn vào đại sảnh ghi danh ...
Một thân màu trắng đem thân hình hoàn mỹ của nàng lộ ra, thành thục nhưng không mất vẻ đoan trang, toàn thân tản ra khí chất vừa cao quý vừa giỏi giang, Bạc Hà ru lên, sao Đái Tình lại làm việc ở đây? Vậy chẳng lẽ bốn năm nay bọn họ thuỷ chung làm việc cùng một chỗ sao?
Một cảm giác bực mình dâng lên trong lòng, nàng quay đầu lại nhìn Gia Đường, "Ngươi tại sao không nói cho ta?"
← Ch. 17 | Ch. 19 → |