← Ch.006 | Ch.008 → |
Hàng năm Hoàng Đình đều tổ chực tiệc rượu cuối năm, năm nay cũng không ngoại lệ. Tiệc rượu cuối năm là bữa tiệc mời một số người quyền cao chức trọng trong thành phố W, những nhân vật xã hội nổi tiếng, những doanh nhân thành công. Còn có các tổng giám đốc chi nhánh trên cả nước của Hoàng Đình. Khi Cao Phong thông báo mời An Nhiên tới tham dự tiệc rượu cuối năm, An Nhiên cảm thấy thật khó hiểu. Trong những trường hợp như vậy, làm sao các sếp có thể để mắt tới một nhân viên nho nhỏ như cô?Cao Phong nhìn nét mặt An Nhiên, giống như là kêu cô tiến vào hang hổ vậy.
Anh lấy ra một chiếc hộp dài tinh xảo đưa cho An Nhiên
" Nhớ kỹ, ngày hôm đó phải trang điểm thật xinh đẹp, được rồi, cô đi xuống đi."
Nhìn bóng dáng An Nhiên xa dần, Cao Phong nở nụ cười. Trong lòng thầm suy xét, Mạc Ngôn từ trước đến nay nổi tiếng lãnh khốc vô tình, sao nay lại động tâm với phụ nữ rồi, thậm chí còn uy hiếp mình nếu An Nhiên không tham dự tiệc rượu, cậu ta cũng không đi. Không có cách nào, anh đành phải đáp ứng. Hai ngày trước Ân Hạo đi công tác, nói là phải đi đại lý bên phương Nam khảo sát. An Nhiên nghỉ một mình ở nhà cũng buồn, bên ngoài mặc dù hơi lạnh, còn có gió nhỏ, nhưng ánh mặt trời cũng rất ấm áp.
Đã lâu không ra ngoài đi dạo, An Nhiên một mình bước ra cửa. Bọ người Dịch Quả đều đi làm, An Nhiên cũng không có bạn bè nào khác...
Mạc Ngôn cùng Cao Phong ngồi trong một quán cà phê, dựa vào cửa sổ sát tường, vừa phơi nắng nói chuyện phiếm.
"Tôi đã thuyết phục An Nhiên tham dự tiệc rượu, định báo đáp tôi thế nào đây."
Cao Phong đùa nghịch chiếc thìa trong ly cà phê, nhìn về phía Mạc Ngôn. Mạc Ngôn hừ nhẹ một tiếng
" Tôi đã nói, nếu cô ấy không đi, tôi cũng không đi."
Trong lòng anh biết, càng có nhiếu nhân vật nổi tiếng tụ hội, đối với Hoàng Đình càng có lợi.
"Tiểu tử thối, xem như cậu lợi hại, chỉ là không biết An Nhiên có dễ dàng thu phục giống những người khác hay không?"
Nguyên Tịch ở một bên xen mồm vào
"Ai? An Nhiên là ai? Chưa từng nghe qua?"
"Cô nha, là người phụ nữ mới của thiếu gia nhà chúng ta."
Nghe Cao Phong trả lời, Nguyên Tịch quay đầu nhìn Mạc Ngôn
" Đường thiếu, đúng vậy sao? Nhìn dáng vẻ thế nào, còn đẹp hơn cả Tina lần trước sao?"
"Cô ấy không giống những người khác, đừng lấy người khác so sánh với cô ấy"
Cao Phong nghe Mạc Ngôn nói xong hơi trêu tức Xem ra Đường thiếu nhà chúng ta, lần này thật sự...
" tầm mắt anh nhìn ra phía ngoài cửa sổ, sau đó trên khuôn mặt hiện lên nụ cười giảo hoạt."
Đường đại thiếu gia, nếu cậu đáp ứng tôi một điều kiện, tôi sẽ nói cho cậu một tin tốt, thế nào?
"Mạc Ngôn hừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn Cao Phong"
Sao? Tin tốt gì, tôi còn phải xem có đáng giá đổi lấy một điều kiện không?
"Cao Phong biết trước Mạc Ngôn sẽ không dễ dàng đáp ứng, lại nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, mở miệng."
Kỳ thật đối với tôi mà nói đây không phải tin tốt gì, nhưng đối với cậu, tôi không dám chắc, cậu còn 25 giây suy nghĩ.
""Nói, nếu không phải tin tốt, cậu chờ gánh hậu quả đi."
"Bây giờ cậu quay đầu lại, nhìn xuống phía dưới xem"
Mạc Ngôn làm theo, vài giây ngắn ngủn sau, liền thấy khóe miệng anh nhếch lên. Vẻ mặt giống như phát hiện ra châu lục mới. An Nhiên đứng ở con phố đối diện chờ đèn tín hiệu, nhìn con số đang nhảy phía trên còn lại 10 giây, Mạc Ngôn bay nhanh ra khỏi chỗ ngồi, lao xuống lầu.
10 giây, đối với Mạc Ngôn mà nói, đã là đủ. Nguyên Tịch nghe hai người nói chuyện, vẻ mặt khó hiểu
" Thấy ai vậy? Chạy nhanh như vậy, đi đầu thai sao?"
Cao Phong một bộ dáng thong dong tự tại tựa vào sô pha, đột nhiên cảm thấy ánh mặt trời càng thêm ấm áp, không uổng công chiếm một điều tiện nghi. Anh phải cẩn thận suy nghĩ xem nên yêu cầu Đường đại thiếu gia đáp ứng anh điều kiện gì. Từ chối không xong, khi An Nhiên theo Mạc Ngôn bước vào quán cà phê, cô mới nhìn thấy bọn người Cao Phong.
"Cao tổng" sau đó nhìn sang Nguyên Tịch,
"Xin chào"
Cao Phong cười
" An Nhiên, mau ngồi đi, bây giờ không phải ở công ty, đừng khách khí như vậy."
Anh hỏi An Nhiên muốn uống gì, An Nhiên liền gọi một chén trà hoa cúc. Nghe Cao Phong gọi người phụ nữ trước mặt là
"An Nhiên"
, Nguyên Tịch rốt cuộc hiểu ra, đây là cô gái khiến Đường thiếu động tâm.
Sau khi An Nhiên giới thiệu xong, cô cười ngọt ngào.
"Xin chào, tên tôi là Nguyên Tịch, rất vui được gặp cô" sau đó vươn bàn tay ra.
"Xin chào, tôi là Dư An Nhiên"
Tâm trí Mạc Ngôn cho đến bây giờ mới dần bình tĩnh trở lại, mới mấy ngày không gặp, anh lại cảm thấy An Nhiên như đẹp hơn. Hôm nay cô cột tóc đuôi ngựa đơn giản, nhìn đẹp tự nhiên, giống như tên cô, An Nhiên. Nhìn bộ dáng Mạc Ngôn, Nguyên Tịch hướng Cao Phong nháy nháy mắt, trong đầu nảy ra một ý,
" Đường thiếu, bạn gái anh đâu, hôm nay sao không dẫn theo?"
"Phụt"
Cao Phong một bên lấy khăn tay lau cà phê bị bắn ra, một bên vụng trộm nhìn Mạc Ngôn, chỉ thấy bàn tay Đường đại thiếu gia đột nhiên nắm chặt lại, trên trán nổi đầy gân xanh. Nguyên Tịch cũng vụng trộm liếc nhìn Mạc Ngôn, tiếp tục không biết sống chết nói
"Chẳng qua Đường thiếu à, ánh mắt cậu xem ra càng ngày càng kém, cô bạn gái này so với cô từ Mỹ kia còn kém hơn " nói xong cũng không ngẩng đầu lên, ngồi nghịch nghịch móng tay. An Nhiên một bộ dáng không liên quan, không quan tâm bọn họ đang nói về cái gì.
Cao Phong nhìn sắc mặt Mạc Ngôn từ trắng chuyển sang hồng, rồi lại chuyển thành trắng, thầm nghĩ hiện tại có thù báo thù, có oán báo oán, còn chờ lúc nào
"Nguyên Tịch, cô không hiểu, Đường đại thiếu gia của chúng ta, chỉ cần cậu ấy muốn, phụ nữ đứng chờ có thể xếp một vòng quanh Trái đất." những lời này đơn giản là chực chờ lúc mặt hồ tĩnh lặng, thả một quả bom xuống nước. Nguyên Tịch vẻ mặt sùng bái nhìn Cao Phong, giống như muốn nói gừng càng già càng cay, lại nhìn sang Đường đại thiếu gia, sắc mặt đã biến thành màu gan heo. Mạc Ngôn cực lực khống chế lửa giận của mình, được lắm. Nguyên Tịch, Cao Phong, tôi nhớ kỹ lần này. Biết rõ anh thích An Nhiên, lại dám ở trước mặt An Nhiên cố ý bới móc anh.
Nguyên Tịch, Cao Phong liều mạng nín cười, chỉ thấy cái bàn hơi rung rung. Nhất định phải đòi nợ người huynh đệ trước mặt, chơi Đường thiếu một vố thật đau. Nếu không phải vì ngại An Nhiên ở đây, Cao Phong thật muốn chụp lại vẻ mặt của Mạc Ngôn. Lúc nào gặp chuyện không vui, có thể lấy ra giải sầu. Một đoạn nhạc chuông dễ nghe bất chợt vang lên làm dịu đi bầu không khí căng thẳng:Mùa đông này tôi không có niềm vui Khi không có em bên cạnh Màu trắng bỗng phủ xuống Con người cô đơn kia Sự mất mát dễ hiểu kia Mùa đông này tôi không có niềm vui Không có ai giống như trong tưởng tượng Có lẽ tuyết rơi đã lâu Có lẽ chưa bao giờ tới Có lẽ chuyện năm đó chưa từng xảy raAn Nhiên nhận điện thoại
"Gì thế, Ân Hạo"
"A, cô đã về rồi? Tôi đang ở bên ngoài, cô đợi một lát, tôi sắp trở về"
Treo điện thoại cô quay ra xin lỗi bọn người Mạc Ngôn
" Ngại quá, trong nhà có việc, Tôi về trước."
Nghe nói cô muốn rời đi, Mạc Ngôn trăm ngàn lần bất mãn mở miệng Trong nhà có khách sao? Nếu không ngại, gọi tới cùng chúng tôi ăn bữa cơm?
"Cao Phong bịết Mạc Ngôn không muốn An Nhiên đi cũng giúp thêm"
Cùng ăn bữa cơm đi, gọi bạn cô tới, càng đông càng vui.
""Điều này..." kỳ thật với Ân Hạo ăn cùng ai cũng không vấn đề, nhưng An Nhiên sợ người khác hiểu lầm cô và Ân Hạo, nghĩ đi nghĩ lại trước đó vẫn nên giải thích rõ cho bọn họ.
"Cao tổng, kỳ thật anh cũng quen đó, là tổng giám đốc tiêu thụ mới tới của công ty chúng ta, Doãn Ân Hạo"
"A, là tiểu soái ca mới tới kia à, vậy gọi cậu ta đến đi."
Trong lòng Mạc Ngôn cảm thấy không thoải mái, vôn nghe An Nhiên thân mật gọi người bên kia máy một tiếng
"Ân Hạo" anh đã không thoải mái, bây giờ nghe Cao Phong gọi là tiểu soái ca, lại càng khó chịu.
Đứng từ xa nhìn Ân Hạo đi tới, Nguyên Tịch như người mất hồn khẽ lẩm bẩm
"Hoàng tử của tôi xuất hiện rồi."
Dáng vẻ Ân Hạo trước sau như một nhàn hạ thư thái, thường xuyên nở nụ cười, so với ánh mặt trời ban trưa còn ấm áp hơn.
"Cục cưng, nhớ tôi không?"
Nói xong anh ngồi xuống bên cạnh An Nhiên, lúc này mới nhìn sang mấy người đối diện.
"Cao tổng, Đường tổng" sau đó hướng Nguyên Tịch cười cười, gật gật đầu. Ánh mắt Nguyên Tịch vẫn khóa chặt trên người Ân Hạo, bỗng nhiên cô cảm thấy mình sống 23 năm qua thật uổng phí.
"Đường thiếu, đây là nhân tài đắc lực của công ty tôi, Doãn Ân Hạo, thế nào?"
Một câu
" Thế nào" mang theo rất nhiều ý vị. Mạc ngôn nhìn
"tình địch" trước mặt, quả nhiên là một đối thủ nặng ký.
"Cục cưng, cô giúp tôi đánh chìa khóa mới đi, cái kia lại làm mất rồi."
"Phụt" lại là Cao Phong, cũng không thể trách anh, những lời này của Ân Hạo rất có lực sát thương, khiến lượng máu người ta trực tiếp hạ xuống chỉ còn non nửa. Nguyên Tịch cũng giống như bị kích thích
" Hai người ở cùng nhau, vừa rồi anh ta gọi cô là cục cưng?"
"Đúng, chúng tôi ở cùng nhau, cục cưng là nhũ danh của An Nhiên"
Ân Hạo cướp lời.
"Cái gì, hai người ở cùng nhau, Cao Phong anh sao lại như thế, không cấp cho nhân viên nhà ở?"
Mạc Ngôn đột nhiên rống giận một câu, cằm mọi người ở đây tất cả đều bị trật khớp. An Nhiên biết bọn họ hiểu lầm, vội vàng giải thích
"Không phải, công ty có cấp chỗ ở, chẳng qua Ân Hạo vừa về nước, cha mẹ cậu ấy nhờ tôi chiếu cố giúp, cậu ta và tôi cùng nhau lớn lên, cậu ta nhỏ hơn tôi 2 tuổi, phải gọi tôi là chị."
Nghe An Nhiên giải thích xong, Mạc Ngôn mới thoải mái một chút, nhưng trong lòng vẫn khó chịu.
Nhìn hành động vừa rồi của Mạc Ngôn, Ân Hạo hơi có chút hiểu ra, xem ra tin đồn trong khách sạn là thật. Mọi người đều nói thái tử gia của Quốc tê Kim Kiều coi trọng An Nhiên. Để giảm bớt không khí xấu hổ, Ân Hạo mở miệng nói,
"Thôi đi, ai bảo cô chiếu cô tôi, hình như hầu hết vẫn là tôi chiếu cố cô thì phải."
Sắc mặt An Nhiên nhất thời tái mét, thầm nghĩ tiểu tử thối này sẽ không đem chuyện quá khứ của cô kể ra hết chứ.
"Đừng nói bừa"
An Nhiên dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Ân Hạo. Toàn bộ cảnh này đều lọt vào trong mắt Mạc Ngôn, anh đột nhiên nhận thấy cô gái nhỏ trước mặt thì ra cũng có một nét đáng yêu.
"Tôi nói bừa, vậy không biết là ai, đã 25 tuổi, sở trường duy nhất là nấu cơm, không biết nấu ăn lại có thể sống đến tận bây giờ."
"Ai cần cậu lo"
"Còn thích vừa cắn hạt dưa vừa đi toilet."
"Doãn Ân Hao, cậu có im mồm không?"
An Nhiên hướng về phía Ân Hạo rống lên một tiếng, rống xong mới nghĩ đến mấy người bên cạnh, lập tức xấu hổ cười cười. Ân Hạo mỉm cười
" Đây mới đích thực là Dư An Nhiên."
Mạc Ngôn không ngờ An Nhiên thường ngày lạnh lùng lại có một mặt đáng yêu, hoạt bát như vậy.
Trong lòng anh càng thêm thích, nhưng nguyên nhân gì đã biến cô thành ra như bây giờ?Lúc mọi người cùng nhau ăn cơm, Nguyên Tịch và Ân Hạo giống như hai người bạn quen biết nhiều năm, chỉ thấy bọn họ nói nói cười cười, Nguyên Tịch lại còn khoa trương hơn, nhiều lúc cười lăn cười bò, thật sự là một đôi dở hơi
← Ch. 006 | Ch. 008 → |