← Ch.03 | Ch.05 → |
Không đợi Nghê Thần tỉnh lại, hắn chợt nghe bên tai truyền đến một tiếng hét kinh hãi....
"Bác Lý, đây là cậu chủ nhỏ sao?"
Nghê Thần rốt cuộc bị tiếng hét khoa trương kia đánh thức, mở mắt ra liền nhìn thấy đứng sau quản gia Lý là một cô gái vóc dáng nhỏ nhắn, tóc tết hai bên.
Nhìn cô khoảng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, ăn mặc đơn giản, mắt to tròn, hai má bầu bĩnh, môi nhỏ, mũi cao...
Khi anh dần nhìn rõ diện mạo của đối phương, không khỏi sửng sốt, giây tiếp theo như bật dậy từ trên ghế sô pha. Động tác bất ngờ của anh chẳng những khiến quản gia Lý hoảng sợ, cả cô gái kia cũng bị anh dọa.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Nghê Thần rõ ràng nhìn thấy trong mắt đối phương sự kinh ngạc, chấn động, khó có thể tin nổi.
Quản gia Lý cầm bát canh nóng cười nói: "Cậu chủ nhỏ, trước tiên uống bát canh tiêu thực này đã, đừng để bụng đau mà đi ngủ chứ."
Nghê Thần không nhận bát canh mắt vẫn nhìn thẳng vào cô gái đứng sau quản gia Lý.
Bị hành động quái dị của anh dọa, quản gia Lý cẩn thận giải thích: "Cô ấy chính là đầu bếp mới đến tháng trước, Tang Thủy Lan."
Nghê Thần híp mắt nhìn chằm chằm cô gái tên Tang Thủy Lan, vẻ mặt liên tục thay đổi.
Anh nhớ tới lúc trước hai người gặp nhau, lần đầu tiên là cô to gan tỏ tình với anh, lần thứ hai là cô không thèm nhìn tới anh, tuy rằng chuyện đã qua, nhưng hai lần gặp cô anh đều có cảm giác kỳ lạ.
Hai người bạn thân từng hỏi anh đối với cô gái này có chuyện gì, anh liền đem chuyện ở quán café kể cho bọn họ nghe, hai tên khốn nạn đó nghe xong đều ôm bụng cười lăn lộn.
Khiến anh khó chịu nhất là anh muốn giữ cô lại hỏi rõ ràng lần đó ở quán café tại sao sống chết quấn lấy anh, kết quả cô ấy một cái cũng không nhìn, nhận điện thoại liền một đường đi mất không thấy bóng.
Từ nhỏ đến lớn, cô là người phụ nữ đầu tiên có bản lĩnh khiến anh hai lần bị bối rối.
Khi Nghê Thần dùng ánh mắt hung dữ đánh giá Tang Thủy Lan, đồng thời Tang Thủy Lan cũng nhận ra anh. Cô trăm triệu lần không nghĩ tới, người đàn ông mình đã hạ quyết tâm không bao giờ muốn gặp lại nữa, bây giờ lại xuất hiện ở đây, hơn nữa theo như xưng hô của bác Lý, thì anh ta chính là một thành viên trong gia đình này.
Nhưng vì sao cô đã làm việc ở đây gần một tháng lại chưa từng gặp anh ta?
Nhìn hai người bốn mắt, mắt to trừng mắt nhỏ, quản gia Lý ngạc nhiên liền hỏi: "Cậu chủ nhỏ, cậu cùng Tang Thủy Lan có quen biết ư?"
Nghê Thần cười lạnh một tiếng, chế nhạo nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tang Thủy Lan: "Không chỉ quen biết, chúng tôi còn rất thân, bởi vì cô ấy giữa chỗ đông người đã tỏ tình với tôi, còn nói không phải tôi không lấy chồng..."
Không đợi anh ta nói xong, nhắc tới truyện kia mặt cô đều đỏ nên lao đến bịt miệng anh ta lại, vội vàng nói với bác Lý: "Không phải, bác đừng nghe anh ta nói bậy, đó không phải là sự thật".
Quản gia Lý vô cùng kinh ngạc, khi thấy cô bé đầu bếp mới dám ngang nhiên lấy tay che miệng cậu chủ nhỏ từ bé đến lớn thích sạch sẽ.
Nghê Thần bị cô đột nhiên lao tới khiến cơ thể lảo đả, ngã xuống ghế sô pha, bàn tay nhỏ của cô thật mềm, anh mơ hồ còn có thể ngửi thấy mùi hương xà phòng.
Quản gia Lý nhìn tư thế mờ ám của hai người, đầu mày cuối mắt, lập tức thức thời để bát canh tiêu thực xuống một bên, bỏ của chạy lấy người.
Qua một lúc lâu, Tang Thủy Lan mới ý thức được hành động khiếm nhã của mình, cô vội rút bàn tay nhỏ bé trên miệng Nghê Thần về, vẻ mặt xấu hổ cô đứng bên cạnh hắn khoa chân múa tay cố gắng giải thích: "Anh... anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ là không muốn người khác hiểu lầm".
"Cô muốn nói đến hiểu lầm gì?"
Cô đỏ mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Lần trước vì đồng ý giúp Hỉ Oa, cô bất đắc dĩ mới ở quán café kia nói những câu ngu xuẩn, mục đích thực sự chỉ là muốn giữ chân anh ta, vì theo lời nói của Hỉ Oa, chỉ cần cô giữ được anh ta qua thời khắc nguy hiểm là thành công.
Tuy rằng lúc này nghĩ lại hành vi ngày đó thực sự rất mất mặt, nhưng cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, cho nên cô cũng tự nói với mình hãy quên đi. Huống hồ sau đó, cô đã hạ quyết tâm từ nay về sau phải tránh xa người này, cho dù trên đường không cẩn thận gặp mặt cô cũng tuyệt đối tránh đường, coi như không thấy.
Vốn tưởng vận khí của cô cũng không tệ lắm, dù sao cũng đã qua vài tháng, không ngờ tới, ngay khi cô đem việc kia quên sạch sẽ thì ông trời lại tạo ra tình huống này làm cô phải chịu sự xấu hổ này.
Thấy cô chỉ đỏ mặt không nói lời nào, Nghê Thần trầm mặc, cười nhạt một tiếng nói: "Thế nào? Có gan đứng trước mặt người khác thổ lộ với tôi, mà lại không có gan thừa nhận chuyện mình đã làm?" Anh chậm rãi đứng lên, từ trên cao nhìn xuống đôi má đỏ hồng của cô.
"Cô không phải nói ngoại hình của tôi rất được, còn muốn cưới tôi về nhà sao?" Mỗi lần nhớ tới cô ở trước mặt mọi người nói ra những lời đùa giỡn này, anh tức chết đi được, càng muốn tìm cô.
Tang Thủy Lan đỏ mặt, bị anh ta làm cho phải lui vài bước.
Việc này bảo cô phải giải thích thế nào đây? Chẳng lẽ lại nói, tôi làm vậy là vì có tiểu Quỷ nhờ cứu mạng anh sao?
Anh ta sẽ tin chắc?
Trên đời này, đâu phải ai cũng có đôi mắt âm dương, đều tin rằng ma quỷ là có thật, cho nên cô cũng không muốn tự tìm phiền phức, luôn nghĩ cứ bình thường mà sống là tốt rồi.
Tiếc là, người đàn ông này hiển nhiên muốn cô đưa ra lời giải thích hợp lý, cô bị anh ta dồn tới góc tường, đến khi không còn chỗ lùi nữa, cô mới ngẩng mặt lên, lấy hết cam đảm nói: "Anh thật sự rất đẹp trai mà." Thấy ánh mắt đối phương lạnh đi, cô lấy hết cam đảm, giọng run run tiếp tục nói: "Nhưng anh quá đẹp trai, so với con gái còn xinh đẹp hơn, điều này khiến cho người muốn theo đuổi thực sự cảm thấy áp lực, nên nghĩ đi nghĩ lại tôi quyết định không thích anh nữa."
Nhìn ánh mắt ngày càng tức giận của anh ta, cô đưa hai tay đẩy anh ra xa.
"Anh... anh cũng không cần nghĩ quá nhiều, chờ ngày nào đó tôi trở thành đàn ông, nhất định sẽ lấy hết can đảm theo đuổi anh."
Con giun xéo lắm cũng quằn, Nghê Thần lại một lần nữa bị lời nói của cô gái này làm cho tức điên lên, anh thật sự nghĩ đến có nên bóp chết cô hay không, cuối cùng anh hét lên một chữ: "Cút"
Cô như nghe thấy lời nói đã mong chờ từ lâu, không đợi anh ta nói lần thứ hai vội xoay người chạy mất.
Nhìn cô chạy đi, Nghê Thần phát hiện tâm trạng của mình trở nên rất xấu.
Kiều Dĩ Thâm cùng Sở Bác Nam là bạn tốt từ nhỏ của Nghê Thần, tuy rằng bây giờ cũng không phải nhất định nhà giàu thì chơi với nhà giàu, nhưng do bối cảnh gia đình vẫn khó kết bạn tốt.
Nếu so với lịch sử của họ Nghê, họ Kiều cùng họ Sở dù là tài sản hay địa vị đều không bằng, nhưng họ Kiều bất động sản và họ Sở kinh doanh khách sạn ở trong giới kinh doanh cũng có địa vị.
Khi ba người còn chưa tốt nghiệp, đã cùng nhau thành lập một công ty nhỏ, từ trước tới nay Nghê Thần vẫn lười xuất đầu lộ diện, nên việc giao dịch đều do hai người kia phụ trách. Qua vài năm lăn lộn, từ một công ty nhỏ với văn phòng làm việc chỉ hơn 30m2 đã phát triển đưa ra thị trường, công ty từ năm người bây giờ đã phát triển đến mấy trăm người, quy mô không hề nhỏ.
May mắn họ đều không phải là con trưởng, không phải chịu gánh nặng kế thừa gia nghiệp, nên cha mẹ ba nhà mới để mấy người trẻ tuổi tự trưởng thành.
Nhờ tài quản lý và khả năng phán đoán chính xác của Nghê Thần, ba người đã mang lại món lợi tới bảy triệu tệ (1 Đài tệ ~ 600 VND) cho công ty. Dù sinh ra trong gia đình giàu sang, số tiền đó so với gia sản của họ không phải lớn, nhưng tự bản thân làm ra được cũng đáng để ngẩng cao đầu.
Để chúc mừng khoản lợi nhuận bảy triệu tệ này, Sở Bác Nam mời hai người bạn tới một nhà hàng Trung Quốc mới mở chưa lâu dùng cơm.
Anh nói với hai người bạn: "Nhà tớ mới mở một nhà hàng, đảm bảo đầu bếp là bếp trưởng nổi tiếng thế giới, đảm bảo ăn rồi sẽ muốn đến ăn nữa. Huống hồ, đói thì phải ăn, tiền trong tay cũng cần chỗ tiêu, phù sa không nên chảy ra ruộng ngoài, đến đó ăn đi."
Vì thế, tam thiếu gia Nghê Thần cùng tứ thiếu gia Kiều Dĩ Thâm bị Sở Bác Nam lừa đến đây dùng cơm.
Nhà hàng ngày thường hiếm có dịp ông chủ đưa bạn thân về ăn cơm, hiển nhiên rất đãi ngộ, người trước người sau, chỉ thiếu đem họ thành thái thượng hoàng để hầu hạ.
Nhà hàng có ba tầng, trừ tầng một là sảnh tiếp khách, tầng hai và tầng 3 đều chia thành các phòng nhỏ, bọn họ được mời tới một căn phòng ở cạnh mái hiên, không gian tuy nhỏ nhưng thiết kế rất có phong cách.
Nghê Thần ngồi dựa vào lan can, nhìn thấy phục vụ bưng đồ ăn lên, những đồ ăn này tuy rằng nhìn rất đẹp mắt, nhưng hương vị lại không hấp dẫn như vậy.
Anh không nhịn được nhớ tới bữa cơm ở nhà, tuy rằng anh cũng cảm thấy mất mặt khi ăn đến no như vậy, nhưng không thể phủ nhận tài nấu ăn của cô nàng Tang Thủy Lan lúc nào cũng chọc anh tức điên lên kia.
Đương nhiên, ấn tượng khắc sâu nhất trong anh vẫn là mỗi lần cô mở miệng đều nói ra những lời làm người khác thấy kinh sợ.
"Thần..."
Nghe thấy Kiều Dĩ Thâm gọi, Nghê Thần lấy lại tinh thần che dấu đi ánh mắt ảo não khi suy nghĩ bị cứt đứt.
"Nghĩ gì mà ngẩn người vậy? Gọi mấy lần cũng không nói. Biết chưa, tháng sau Dao Dao về nước đấy".
"Uhm". Anh không mấy hứng thú với tin này.
Cầm ly rượu trên bàn, ánh mắt anh vô tình nhìn thấy một màn hấp dẫn...
Bởi vì nhà hàng nằm ở nơi phố xá náo nhiệt, địa điểm rất tốt, dòng người qua lại tấp nập, lúc này dưới nhà hàng có một cô gái đang phát tờ rơi.
Đúng lúc có mấy đứa trẻ chạy qua không cẩn thận đụng vào cô, làm tập tờ rơi trên tay cô rơi xuống, bị gió thổi bay toán loạn.
Chỉ thấy cô gái kia, vội vàng như tiểu cung nữ trong cung đuổi theo cánh bướm (đoạn này cũng ko hiểu lắm sao tác giả lại so sánh với tiểu cung nữ) quay bên trái quay bên phải vội vàng nhặt tờ rơi lại, bộ dạng thật buồn cười.
Nghê Thần bật cười, khiến hai người bạn tròn mắt.
Nhìn theo ánh mắt anh ra ngoài cửa sổ, trăm miệng một lời: "Kia không phải chính là cô gái chúng ta gặp ở cửa ngân hàng lần trước sao?"
← Ch. 03 | Ch. 05 → |