Vay nóng Tima

Truyện:Bưu Hãn Dân Quê - Chương 099

Bưu Hãn Dân Quê
Trọn bộ 110 chương
Chương 099
Mê dược
0.00
(0 votes)


Chương (1-110)

Siêu sale Lazada


Hắc Muội lòng nóng như lửa đốt, trên đầu đã chảy ra mồ hôi phía sau lưng lại phát lạnh, nàng không biết đó là loại người nào, nhìn bọn họ bình tĩnh như vậy đi chung quanh tìm kiếm gì đó, trong lòng vội vàng hò hét Tam Mộc mau tới.

Nhưng thời gian qua lâu như một thế kỷ, trừ bỏ thở dốc ồ ồ nàng phát không ra âm thanh gì, trơ mắt nhìn những người này muốn làm gì thì làm.

Kỳ thực cũng chỉ trong chốc lát, đối với Hắc Muội mà nói lại phảng phát là qua thật lâu thật lâu, những người này lật ngược phòng lên, tìm ra mấy chục lượng bạc giấu trong hòm sắt đặt ở đầu giường nhưng không có bất luận biểu tình vui sướng nào, ngược lại hai mặt nhìn nhau.

Hắc Muội trong lòng nhất thời phát lạnh, lập tức phản ứng những người này quả nhiên không phải cường đạo bình thường, bọn họ chẳng lẽ là trưởng công chúa phái tới ——

Trong đó người đi đầu có chút tức giận đi đến bên giường, trên cao nhìn xuống Hắc Muội, một phen kéo thắt lưng của nàng, thấp giọng uy hiếp nói, "Nói, ngọc bội giấu ở đâu?"

Hắc Muội tâm lập tức trầm đến thung lũng, dùng sức tập trung tinh thần, "Ngọc bội gì?"

Người nọ hung hăng nhìn nàng, cũng không nói gì trực tiếp xốc vạt áo của nàng lên, lộ ra cái yếm hồng phấn thêu lá sen xanh biếc.

Da thịt mềm mại của nàng nhất thời loã lồ dưới ánh nến trong không khí, lại khiến nàng một trận thoải mái, nàng cảm thấy chính mình khát vọng cỡi sạch quần áo trên người, dù cho nhìn những nam tử hắc y trước mắt trong lòng cỡ nào khủng hoảng chán ghét, thân thể lại ức chế không được khát vọng bị tới gần, nàng lo lắng cả đầu đầy mồ hôi, lại vô lực xụi lơ như trước.

Những người này đối với thân thể nữ nhân trong lớp áo nam nhân của nàng tuyệt không giật mình.

Người nọ vừa kéo dây yếm sau gáy nàng vừa hung ác nói, "Nếu không nói ngọc bội ở đâu ta sẽ khiến cho ngươi hối hận chính mình là một nữ nhân!"

Hắc Muội nhìn hắn mặt mày hung ác, tay cuốn ở dưới mép giường sờ soạng tìm được miếng vụn gỗ, dùng khí lực toàn thân ấn lên, vụn gỗ sắc bén lập tức đâm vào lòng bàn tay của nàng, cảm giác đau đớn lợi hại làm cho nàng thoáng hoàn hồn, "Cho dù các ngươi tìm được ngọc bội cũng sẽ cưỡng hiếp ta không phải sao?"

Người nọ đối với nàng trào phúng cười, đối với người phía sau nói, "Đi bên ngoài tìm xem, một tấc cũng không buông tha!"

Những người khác nhất thời ra ngoài, người này nhìn chằm chằm nàng âm trầm cười, "Mặt hàng không tồi, lão tử đêm nay thật có phúc!"

Nói xong liền buông ra đai lưng thoát áo, lộ ra thân thể tinh tráng, Hắc Muội nhìn thấy nuốt một ngụm, nàng đã sắp không thể khống chế được khát vọng của chính mình, có thể không chủ động dán đi lên đã là cực hạn nhẫn nại của nàng, nàng trong lòng cuồng hô Lâm Tam Mộc ——

"Đừng nóng vội, cái này cho ngươi thích!"Người nọ tay chân lanh lẹ liền muốn thoát quần, bỗng nhiên lập tức dừng lại, thét chói tai một tiếng trong nháy mắt ngã xuống đất.

Phía sau là khuông mặt tức giận lạnh buốt của Tam Mộc.

"Tam Mộc!"Hắc Muội vui mừng phát khóc, vô lực la lên, hắn rốt cục chạy tới.

Dưới ánh nến mơ hồ, là sườn mặt duyên dáng của Tam Mộc, ảnh ở trước mặt nàng giống như trăng sáng vừa lộ ra khe núi, chuyên chú nhìn đôi mắt, dung nhan tuyết trắng không tì vết, vẻ đẹp tuyệt mỹ nói không nên lời, làm cho nàng trong lòng từng trận rung động, "Tam Mộc!

Thân thể đã trung thực chiếu rọi lòng của nàng.

"Như Ý!"

Lâm Tam Mộc chạy vội tới trước giường nhìn nàng, sờ sờ gương mặt của nàng, một phen bế nàng vào lòng, "Thực xin lỗi, thực xin lỗi!"

Hắc Muội trong lòng lập tức buông lỏng, cái ôm quen thuộc an toàn như thế, hơi thở nam tử tươi mát, hương vị chỉ thuộc về Lâm Tam Mộc giờ phút này nàng quả thực như uống cam lộ, nàng cấp bách thăm dò người hắn, muốn càng nhiều.

Hắn đem vạt áo của nàng vừa che đậy lại nàng đã giãy dụa mở ra, da thịt dán chặt vào ngực Tam Mộc thoải mái thở dài.

"Như Ý, Như Ý!"Tam Mộc rất nhanh phát hiện nàng không đúng, từ trong lòng kéo nàng ra nhìn, khuôn mặt nàng đỏ như bị thiêu đốt, ánh mắt mê loạn tan rã.

Hắn trong mắt hàn ý hiện lên, "Đáng chết! Dám kê đơn nàng!"

Hắc Muội thế này mới thoáng thanh tỉnh một chút, dùng hết một tia lý trí cuối cùng nói, "Bên ngoài —— còn có —— người!"

Tam Mộc nhất thời cả kinh, "Ta đi giải quyết!"

"Cẩn —— thận!"Hắc Muội vô lực yếu đuối ở trên giường, nhìn bóng dáng Tam Mộc rời đi rốt cuộc nhịn không được vén quần áo mình lên, há mồm thở dốc ——

"Như Ý! Nàng thế nào?" Trong sương mù là tiếng Tam Mộc.

Hắn đã trở lại, Hắc Muội ở bên giường quần áo hỗn độn, nhìn qua cực độ khó nhịn, cả đầu đầy mồ hôi dày vò.

Lúc này miệng khô lưỡi khô, cơ thể Hắc Muội khô nóng âm thanh của hắn như rượu hảo hạng, ôn nhuận say lòng người, quanh thân Tam Mộc tản ra hơi thở mê người, dụ dỗ nàng leo lên.

Cơ thể thiêu đốt khiến nàng có chút mê muội, đối mặt hắn kề sát vào hai gò má, nàng chung quy lại khó nhịn, vội vàng bám víu đi lên ——

Chân tay luống cuống cỡi y bào của hắn, lộ ra da thịt trơn bóng như ngọc bích cùng với hương thơm cỏ cây kích thích cảm quan của nàng, Hắc Muội như con cá có tám chân gắt gao ôm hắn, một đường dọc theo cổ hôn xuống ——

Tam Mộc nhìn Hắc Muội giờ phút này mê loạn cùng lo lắng, đối với hắn giở trò, có chút dở khóc dở cười, hoàn toàn không cho hắn đường sống.

Dưới lưỡi cơ bắp rắn chắc, Hắc Muội nhịn không được cái miệng nhỏ cắn xuống, gắt gao cứng rắn, bạch ngọc trơn bóng như mỡ dê.

Tam Mộc kêu đau một tiếng, đến bây giờ hắn cũng không muốn giãy dụa,  tựa hồ là cực lực nhịn xuống, mặc Hắc Muội ở trên người hắn tìm thỏa mãn.

Thẳng đến nàng mãnh liệt đem hắn áp đảo trên giường, miệng mũi cùng sử dụng một đường trượt, chóp mũi dựa vào lửa nóng của hắn, cuồng loạn thở, lại mò lại hôn, cố tình không thể nào xuống tay, mở to ánh mắt mê mang xin giúp đỡ.

"Tam Mộc —— Tam Mộc, giúp —— ta —— "Nàng ủy khuất mà hỗn độn.

Đôi mắt nàng như tinh tú phát sáng, ẩn ẩn lóng lánh hơi nước, khuôn mặt ửng đỏ như lụa đỏ cuồn cuộn.

Lâm Tam Mộc phục hạ tuấn nhan, đôi môi chuồn chuồn lướt nước hôn mặt nàng, trấn an của nàng xao động, "Đừng nóng vội, từ từ sẽ đến!"

Rồi sau đó dời tới hai bầu ngực hắn tâm tâm niệm niệm, mút lấy ngọn núi tuyết trắng của nàng.

Hắn trùng điệp rơi xuống dấu hôn, miệng lưỡi phun ra nuốt vào giảm bớt xao động bất an của nàng.

Nàng cơ hồ đã không có che thân thể.

Hắn chưa từng từ góc độ như thế nhìn vẻ đẹp của nàng. Hắn cảm thấy mỗi một bộ phận trên cơ thể nàng đều là tạo hóa ban ân, đầu ngón tay chống đỡ trước ngực hắn run nhè nhẹ không tiếng động phát ra mời gọi.

Khuôn mặt ửng hồng, ánh mắt mê ly, đôi môi hồng nhuận hơi hơi mở ra, đang tràn ra loại âm thanh khiến người ta rối loạn thần trí.

Tam Mộc cảm thấy dường như không phải Hắc Muội bị kê đơn mà là hắn bị kê đơn, lôi kéo nàng dậy, "Ngồi lên!"

Cơ thể Hắc Muội giờ phút này đã bị dục hoả thiêu đốt, nhất là Tam Mộc nhìn nàng, cười đến quỷ dị, đôi mắt lóe sáng tú sắc khả cơm như vậy.

Tam Mộc đã hơi hơi nâng thân thể nàng dậy, dẫn đường nàng từng chút một nắm trong tay thân thể hắn.

Thẳng đến Hắc Muội đối với cự vật cao ngất chậm rãi ngồi xuống, bất đắc dĩ chỉ có thể tiếp nhận phân nửa, bắp đùi mềm mại chống đỡ căng trướng cực điểm, thứ bành trướng đau đớn làm cho nàng trong nháy mắt rơi lệ, toàn thân khó chịu rốt cục sau khi thư hoãn một chút, nàng thở dài hô tên của hắn.

Mà giờ phút này Tam Mộc cũng gian nan vạn phần, cổ họng ấm ách dụ hoặc, "Động đi!"

Hiển nhiên hiện tại Hắc Muội là một cô nương thực ngoan.

Nàng động thật sự cố gắng, ngọn núi theo động tác của nàng mà lắc lư, cái mông mềm mại từng chút từng chút đánh lên khố bộ Lâm Tam Mộc, cũng từng chút đánh vào lòng Lâm Tam Mộc ——

Hắc Muội thoạt nhìn có chút vất vả, bộ ngực xinh đẹp tuyệt trần quyến rũ chảy ra từng tí mồ hôi.

Lâm Tam Mộc trông thấy trán nàng đầy mồ hôi ẩm ướt, bỗng nhiên có chút đau lòng, "Có mệt hay không?"

Hắc Muội dần dần tìm về lý trí nhưng dục vọng như trước chưa lui, thắt lưng mảnh khảnh vặn vẹo ra biên độ dụ hoặc, chỉ có thể nghe thấy da thịt trùng điệp đánh nhau.

Hắn giơ lên môi lại tìm được điểm đỏ bừng, cực không tình nguyện ám ách nói chuyện, "Thuốc chết tiệt, tra tấn không phải nàng mà là ta!"

Nói xong mâu sắc căng thẳng, đứng thẳng mà vào, ôm thân thể mềm mại ngồi dậy, ý nghĩ một trận mê muội, huyết dịch nhất tề chảy xuống thân.

Hắn nơi đó đứng thẳng, kêu gào muốn càng tiến sâu vào nàng, lại chịu nhẫn nại, xoay người đứng lên, hung hăng gông cùm xiềng xích nàng ở phía dưới, gắn bó dây dưa hôn môi, con ngươi sâu thẳm của hắn quả nhìn thẳng vào mắt nàng, thân thể bắt đầu điên cuồng động, chủ động va chạm nàng, mạnh mẽ tấn công chiếm lấy ——

Hắc Muội rốt cục được xoa dịu, dần dần tìm về lý trí.

Thân thể trơn bóng giao triền cùng trong không khí tràn ngập mùi làm cho nàng không thể không thừa nhận vừa rồi chính mình phóng đãng cùng khát cầu, nhưng trong lòng nhiều lắm do dự và phẫn nộ làm cho nàng không kịp thẹn thùng.

Ánh trăng xuyên qua sa mạn rơi xuống trên mặt người bên cạnh sáng tỏ thâm thúy, phảng phất như áng mây mỏng được ánh trăng chiếu vào tuyên cáo hoa mỹ của hắn.

Tỉnh táo lại vẻ mặt Lâm Tam Mộc lạnh lùng đôi môi khẽ nhếch.

Khe khẽ thở dài khép lại vạt áo rối tung của Hắc Muội, kéo tấm thảm giúp nàng che dấu thân thể phiếm hồng.

Đêm cảm giác mát xuyên thấu qua cửa thổi vào trong phòng, xuyên thấu hương khí nồng đậm ngọt ngấy, đánh vào da thịt hai người vừa mới khô nóng.

Hắc Muội lạnh run một cái, rốt cục thanh tỉnh nhớ tới tình cảnh hiện tại của hai người, càng nghĩ đến hắc y nhân nguy hiểm vừa rồi.

Hắc Muội mở to mắt nhìn thẳng Lâm Tam Mộc, "Tam Mộc, những người này là trưởng công chúa phái tới!"

Tam Mộc không nói gì.

"Hôm nay nếu chàng không tới kịp, ta sẽ bị —— "

Tam Mộc cắt ngang lời của nàng, "Như Ý, thực xin lỗi!"

Trong lòng hắn nghĩ mà sợ, oán giận như Hắc Muội.

Hắn không nghĩ tới tỷ tỷ sẽ đối phó Hắc Muội, này đã đánh vỡ điểm mấu chốt của hắn, ánh mắt lãnh liệt như xuyên thấu tầng mây tuyết vụ, ùn ùn kéo đến tập kích.

"Đem ngọc bội hủy diệt!"

Hắc Muội sửng sốt, thập phần nghiêm túc nói, "Ta đã hủy rồi, bằng không sớm bị những người này tìm ra!"

Tam Mộc nhìn nàng, "Nếu có điều bất trắc —— "

"Nếu có bất trắc thì chết ta sẽ cùng chết với chàng, nếu sống ta sẽ nhất định cùng chàng về thôn Đại Diệp!"

Trong ánh mắt Hắc Muội thông suốt kiên định.

"Được!"

"Ta quyết định đi đánh trống cáo trạng trưởng công chúa đoạt vị hôn phu của ta vào phủ làm nam sủng!"Hắc Muội vừa nói ra, Tam Mộc sửng sốt, nửa ngày bất đắc dĩ nở nụ cười.

"Thế nào, không được sao?"

"Không, biện pháp này thật ra không tệ, bất quá nàng phải chú ý một chút —— "

Kỳ thực biện pháp này cũng không phải Hắc Muội đột nhiên nghĩ ra, hai ngày trước nàng nghĩ nhiều nhất chính là thừa dịp hiện tại trưởng công chúa còn chưa tìm được cách chứng minh thân phận Tam Mộc, theo kiểu đi tìm Bao Thanh Thiên giải oan, bức bách nàng buông tha, dù sao Hắc Muội kiêng kị gây ồn ào sẽ khiến Tam Mộc bất lợi, nhưng hiện tại xem ra, đây là biện pháp duy nhất cũng là trực tiếp nhất, huống chi hắc y nhân là chứng minh tốt nhất.

Bất quá nàng vẫn hy vọng được Tam Mộc cho phép, nàng không nghĩ tới Tam Mộc đối với chuyện làm một người bình thường quyết định kiên quyết như vậy.

"Vì sao?" Nàng vẫn hỏi ra miệng.

"Mẫu thân ta sở dĩ làm như vậy bất quá là hy vọng ta cả đời vững vàng yên vui, ta nghĩ ý nguyện tỷ tỷ là vi phạm mong muốn của mẫu thân ta."

"Chỉ nguyên nhân này!"

Tam Mộc cười cười, "Nàng nghĩ ta nói cái gì? Có phải nói ta không muốn cùng nàng tách ra không? Sợ ta xác định thân phận không nhận nàng nữa à!"

"Hứ, giấy trắng mực đen, chàng còn chạy trốn được sao!"Hắc Muội tin tưởng tràn đầy, không biết sợ.

Hai người thương lượng thỏa đáng, lập tức Tam Mộc viết đơn kiện, dựa theo ý nghĩ Hắc Muội đem sự tình miêu tả thành chính mình là vị hôn phu ở rể diện mạo tuyệt mỹ bị trưởng công chúa nhìn trúng mạnh mẽ giam lỏng ở phủ trưởng công chúa, chính mình ngàn dặm xa xôi tới tìm phu lại bị trưởng công chúa phái người diệt khẩu ——

Xem xong đơn kiện Hắc Muội vui vẻ, bất cứ giá nào nàng cũng phải làm đến cùng.

"Chàng không sợ tỷ tỷ chàng trở mặt?"

"Sớm trở mặt!"Tam Mộc nhẹ nhàng bâng quơ một câu lại làm cho Hắc Muội trong lòng đau xót.

Kế tiếp lại đem vài hắc y nhân kéo ra nhất nhất viết lời chứng.

Đợi cho Liễu Phượng Nhi trở về Tam Mộc mới lặng yên rời đi.

"Liễu Phượng Nhi, ngươi hiện tại ly khai ta còn kịp!"

Hắc Muội dựa theo đơn kiện thoái thác đem sự tình nói với Liễu Phượng Nhi, trực tiếp đề nghị nàng rời đi tránh cho bị liên lụy rước lấy họa sát thân.

Liễu Phượng Nhi lập tức quỳ xuống, "Không, ta nguyện ý cùng ngươi đối mặt."

Hắc Muội cũng không bất ngờ, nhưng còn có chút cảm khái, "Ngươi có biết, chuyện lần này sẽ ầm ĩ rất lớn có lẽ ta sẽ không chết đâu!"

"Từ trước ở Bạch gia chúng ta đánh nhau xem như có kết oán, mà ngươi lại nguyện ý dùng ngân lượng trên người thay ta chuộc thân, từ một khắc đó ta Liễu Phượng Nhi mạng này chính là của ngươi —— "

Hắc Muội còn có cái gì để nói, suốt đêm đi tìm Vương Minh.

Vương Minh nhìn đơn kiện cùng lời chứng còn có này đó hắc y nhân bị trói cả kinh trong khoảng thời gian ngắn không lấy lại được tinh thần.

"Vương đại ca, thực xin lỗi, ta không có nói cho ngươi ta là nữ nhân! Nhưng ta thật sự có nổi khổ —— "

Không đợi Hắc Muội giải thích, hắn liền cắt ngang, "Hắc Đệ, không cần nói, ta đều biết, ngươi muốn ta làm như thế nào?"

Đối mặt Vương Minh vẫn nhiệt tình chân thành như trước, trong lòng Hắc Muội cảm kích vạn phần.

Hai người thương lượng hồi lâu, cuối cùng Vương Minh mang theo hắc y nhân rời đi.

Tam Mộc chỉ điểm nàng địa điểm đi đầu trạng đúng là phủ nha Vương Minh, chỗ này phủ nha tuy rằng chỉ để ý phòng vệ trị an kinh thành, cùng Đô úy phủ so sánh xem như tiểu nha môn, nhưng Phủ Doãn rất trung thành hoàng đế. Chuyện này đề cập đến trưởng công chúa, Tam Mộc tin tưởng thông qua hắn có lẽ sẽ khiến cho hoàng đế chú ý.

Này tuyệt đối là một nước cờ hiểm.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-110)