Vay nóng Homecredit

Truyện:Bưu Hãn Dân Quê - Chương 098

Bưu Hãn Dân Quê
Trọn bộ 110 chương
Chương 098
Thân phận Tam Mộc
0.00
(0 votes)


Chương (1-110)

Siêu sale Lazada


Tay cùng môi xẹt qua hai ngọn đồi như ngọc trước ngực nàng, dưới bụng sóng nhiệt dần dần bình ổn.

Tam Mộc ồ ồ thở dốc còn ở bên tai, nàng cảm thấy nước mắt mình chảy ra, là nước mắt vui sướng trùng phùng, còn là lần thứ hai triền miên rung động.

Hắn hôn nhẹ khóe mắt nàng, "Cô nương ngốc, lúc ly biệt cũng khóc, gặp lại cũng khóc, có phải ta dùng sức quá không!"

Câu nói sau cùng khiến Hắc Muội thẹn thùng vạn phần, nghĩ tới vừa rồi hắn ở trên người nàng mạnh mẽ cướp đaạt, hai má nàng nóng bỏng, hai tròng mắt phiếm quang, lui vào lòng hắn.

Giờ phút này nàng không còn giương nanh múa vuốt bưu hãn như xưa, Tam Mộc nhìn nàng chỉ có một mặt hiện ra trước mắt này, trong lòng ngọt ngào ôn nhu, khóe miệng giơ lên độ cong hoàn mỹ.

Hơn nữa ngày, đợi cho hai người dần dần từ trong kích tình bình lại hắn nói.

"Như Ý, trưởng công chúa là tỷ tỷ của ta!"

Tam Mộc ngữ khí thản nhiên, tựa hồ đang nói một chuyện vô cùng bình thường.

Hắc Muội nhất thời từ trong lòng của hắn ngẩng đầu, trợn tròn mắt không thể tin nhìn hắn.

"Cùng cha cùng mẹ, tỷ tỷ ruột!"Tam Mộc nhìn nàng nói tiếp.

Hắc Muội sợ ngây người, bất chấp bây giờ đang loã lồ, lập tức ngồi dậy, "Vậy không phải chàng là hoàng tử sao?"

Đầu óc nàng lập tức nổ tung, khiếp sợ vạn phần nhìn hắn.

Lâm Tam Mộc nhìn trên người nàng loã lồ hồng hồng tím tím, khe khẽ ôm nàng vào lòng, ngón tay âu yếm ma sát mấy dấu vết đó.

"Còn đau hay không!"

Hắc Muội lắc đầu, giờ phút này nàng chỗ nào còn tâm tư quản này đó, tin tức như một tiếng sấm như vậy làm cho nàng nháy mắt rối loạn, hiện tại chỉ một lòng chờ hắn nói tiếp.

"Thuở nhỏ ta sinh trưởng ở tơ lụa sơn trang lớn nhất Cẩm thành Cẩm Khiếu trang, ta vẫn nghĩ bà vú là mẫu thân của ta, thẳng đến năm mười hai tuổi bà vú qua đời ta mới biết được thân thế của mình, bà vú chính là một cung nữ bên cạnh mẫu thân ta—— "

Đây là chuyện xưa một hoàng tử trong cung được lập làm thái tử bị hãm hại mà chết, một phi tần lo lắng một lòng không muốn hoàng nhi của mình như thái tử kia, phó thác tín nhiệm cung nữ đưa đứa nhỏ ra ngoài.

Hắc Muội cảm thấy chính mình như nghe chuyện nghìn lẻ một đêm, nhưng lại cảm thấy hết thảy như vậy là bình thường, nàng vẫn cảm thấy khí chất Tam Mộc mơ hồ mang theo quý khí, cảm thấy hắn không đơn giản như người thường, nhưng không nghĩ tới hắn lại có huyết mạch hoàng gia.

Lâm Tam Mộc không phải tên Lâm Tam Mộc, hắn là họ Tiêu, Tiêu là họ hoàng tộc, là nhi tử thứ hai của cố tiên hoàng, mà hắn cũng là ca ca cùng cha khác mẹ của đương kim hoàng đế.

"Vậy chàng —— "Hắc Muội không biết chính mình nên nói cái gì cho tốt.

"Ta trước kia tham gia Đồng Tể hội làm cường đạo đều là tỷ tỷ của ta an bài, ta đáp ứng vì tỷ ấy làm chút chuyện."

"Người Đồng Tể hội phát hiện chàng là nội gián cho nên mới đuổi giết chàng, khiến lần đó chàng bị thương, ta ở Bạch gia mới gặp được chàng?"

Tam Mộc gật đầu, Hắc Muội nghĩ đến đây tất cả đều thông suốt.

"Chúng ta ở trong rừng đào sau núi thôn Đại Diệp, là tỷ tỷ chàng, trưởng công chúa bắt ta ép buộc chàng trở lại kinh thành tranh ngôi vị hoàng đế?"Hắc Muội rất nhanh phản ứng lại, ở Tuý Nguyệt lâu nàng từng nghe nói, Đại Đường quốc từ trước là theo chế độ lập vị từ nhỏ, nếu thân phận Tam Mộc được chứng minh vậy ngôi vị hoàng đế hẳn là của hắn, "Chàng muốn làm hoàng đế sao?"

Nàng nhìn Tam Mộc, khẩn trương chờ mong đáp án của hắn.

"Không muốn, "Hắn buồn cười nhìn Hắc Muội, hắn biết tâm tư của nàng, "Mẫu thân của ta chỉ muốn ta làm người thường, mà ta cũng chỉ muốn làm một người thường."

Hắc Muội trong lòng không thể phát hiện thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Vậy hiện tại làm sao bây giờ, vừa rồi chàng giả vờ say rượu hai người đưa chàng về phòng là người trưởng công chúa phái tới giám thị chàng phải không?"

Tam Mộc gật đầu.

Hắc Muội bỗng nhiên nhớ tới cái gì, tung chăn lên, "Chàng uống rượu, vậy không phải sẽ bị dị ứng?"Quả nhiên trên ngực trắng nõn của Tam Mộc nhiều điểm hồng lấm tấm, nàng muốn đứng dậy, hắn cười cười, ôm nàng, "Đừng lo, ta đã uống qua nước mật."

Nàng ở trong lòng hắn trầm mặc, nàng thế nào mở miệng kêu hắn đi đối kháng với người thân duy nhất của hắn, huống chi còn là trưởng công chúa, nhưng nàng cũng không muốn trái lương tâm nói nàng có thể buông tay để hắn yên lặng rời đi.

"Hoàng gia không có bất luận cái gì có thể chứng minh thân phận ta!"Tam Mộc nói.

"Thật sự?"Hắc Muội vui vẻ, "Vậy trưởng công chúa dựa vào cái gì muốn chàng tranh giành ngôi vị hoàng đế."

"Tỷ tỷ của ta sớm đã biết sự tồn tại của ta, âm thầm ở trong triều lên kế hoạch nhiều năm, có chút thế lực."

"Nhưng nàng không chứng minh được thân phận của chàng, dù có thế lực thì thế nào?"

"Không, có một thứ có thể chứng minh."

"Cái gì vậy?"

"Khối ngọc bội ta tặng cho nàng, đó là tín vật tiên hoàng làm sính lễ cưới mẫu thân ta tiến cung, vốn là một đôi, một khối cho tỷ tỷ của ta, một khối ở trong tay ta."

"Nhưng tiên hoàng không phải —— "

"Còn có một người biết chuyện này, Thái Hoàng Thái Hậu."

"Bà nội của chàng?"

"Đúng! Bà tuổi tác đã cao, ở Ích Dương biệt cung tu dưỡng, đã không để ý tới thế sự."

"Vậy trưởng công chúa biết không?"

"Nàng chỉ biết khối ngọc bội là tín vật nàng cùng ta nhận thức, cũng không biết lai lịch ngọc bội."

"Vậy hiện tại chàng tính làm gì?"

"Nàng còn đang tìm chứng cớ, ta đã khuyên bảo nàng."Hiển nhiên Tam Mộc vẫn lo lắng.

Phương diện này không chỉ có khuyên bảo trưởng công chúa là được, một khi bị hoàng đế biết sẽ uy hiếp đến tính mệnh Tam Mộc đem, này cũng là nguyên nhân trưởng công chúa vì sao một mực giam lỏng hắn.

Mà Hắc Muội lại cảm thấy con đường hắn theo mình về nhà xa không kỳ hạn, nhưng hắn an toàn quan trọng hơn.

"Tam Mộc, chàng không cần trở ra, từ xưa người ngồi trên ngôi vị hoàng đế nào có thân tình gì, một khi hoàng đế biết âm mưu của trưởng công chúa, sẽ không do dự giết chàng!"

Hắc Muội ngẫm lại cảm thấy trong lòng run sợ, tuyệt vọng vô cùng.

Lấy ra khối ngọc bội, "Nếu chàng thật sự không muốn làm hoàng đế thì phá hủy khối ngọc bội này!"

Tam Mộc nhìn nhìn, khối ngọc bội này xem như kỷ vật duy nhất để hắn tưởng niệm mẫu thân!

"Đã tặng cho nàng, thì nàng làm chủ đi, muốn thế nào đều được!"

Hai người còn nói chút chuyện, Hắc Muội thế mới biết Tam Mộc vào ngày đầu tiên nàng bán Malatang đã biết nàng đến, hương vị ngũ vị hương phấn quen thuộc xuyên qua tường cao phủ đệ trưởng công chúa làm cho hắn vui sướng, hắn lúc ấy vừa vui vừa vội, vui là có thể gặp Hắc Muội, lại lo lắng an nguy của nàng, thế này mới nghĩ biện pháp từ cửa sổ tửu lâu dùng gương phản xạ ánh sáng ám chỉ Hắc Muội.

Đợi cho sắc trời dần dần tối, hai người thế này mới mỗi người bụng đầy tâm sự rời đi, mặc dù Hắc Muội còn rất nhiều lời muốn nói, nhưng hiện tại an toàn của hắn quan trọng hơn.

Mà bọn họ đều phải cẩn thận suy nghĩ kế tiếp nên làm thế nào.

Hắc Muội mơ mơ màng màng về đến nhà, thăm dò khối ngọc bội trong lòng tâm thần không yên, buổi tối ngủ vẫn gặp ác mộng liên tục, trong chốc lát là trên giường hai người kịch liệt dây dưa, trong chốc lát là cảnh tượng Tam Mộc bị giết.

Liễu Phượng Nhi hiển nhiên là một nha đầu tận chức tận trách, yên lặng làm việc của mình, không hỏi nhiều một câu.

Hai ngày nay bán Malatang cũng là một mình nàng đi, Hắc Muội ở nhà suy đi nghĩ lại, trải qua vạn phần dày vò.

Buổi chiều Liễu Phượng Nhi còn không có trở về, nàng một mình ở trong phòng, bỗng nhiên Vương Minh lại tới cửa bái phỏng.

"Hắc Đệ, cổ ngươi thế nào —— "

Vương Minh nhìn cổ Hắc Muội vô cùng lo lắng hỏi, trên cổ mảnh khảnh của nàng nơi nơi đều có dấu xanh tím.

Hắc Muội trong lòng lộp bộp, trên cổ nàng khẳng định bị Tam Mộc để lại rất nhiều dấu hôn, mà nàng vẫn phẫn nam trang, cổ áo vốn đã thấp, hiện tại Vương Minh thấy được có phải sẽ bại lộ thân phận nữ nhân của nàng hay không.

Bỗng nhiên lại nghe Vương Minh nói, "Trong tiểu viện của ngươi có một cái ao, nên dẫn tới nhiều muỗi, buổi tối tốt nhất xông khói phòng ở một lần—— "

Thì ra Vương Minh nghĩ dấu vết trên cổ Hắc Muội là do muỗi cắn, thật sự là thiếu niên đơn thuần a!

Hắc Muội cảm thấy chính mình giấu diếm thân phận nữ nhân thật sự có chút quá đáng, nhưng lại cảm thấy không thể nào nói ra, nói sau Vương Minh gặp qua khối ngọc bội đó, nếu hắn biết chuyện của nàng cùng Tam Mộc vậy hắn sẽ vô cớ bị liên lụy.

Bỗng nhiên nghĩ ra được một biện pháp.

Nàng lấy khối ngọc bội ra, đối với Vương Minh nói, "Vương đại ca, chuyện khối ngọc bội này ngươi không có nói với bất luận kẻ nào đi?"

"Không có!"

"Ta đây có một thỉnh cầu!"

"Ngươi nói!"

"Ta muốn nhờ ngươi giúp ta bảo quản ngọc bội này, nó đối với một người bên cạnh ta rất quan trọng thập phần mấu chốt, nhưng đặt ở chỗ ta không quá an toàn, ngươi là Bộ đầu nếu đặt ở chỗ ngươi ta nghĩ lại thích hợp, bất quá ta hy vọng ngươi có thể giữ bí mật, bất luận kẻ nào cũng không được nói ra!"

"Được, ngươi yên tâm!"Vương Minh vô cùng trịnh trọng tiếp nhận ngọc bội đặt vào trong lòng, "Vậy khi nào thì ngươi muốn lấy lại?"

"Nếu ta không có tới cửa tìm ngươi, ngươi vẫn bảo quản, nếu có một ngày ngươi đến Thanh thành làm việc có thể đi thôn Đại Diệp tìm ta, cả nhà chúng ta nhất định chiêu đãi ngươi thật tốt!"

Vương Minh tựa hồ thật cao hứng, lại hàn huyên một lát trước khi đi liên tiếp nói nếu có việc cần thì đi nha môn tìm hắn hỗ trợ.

Hai ngày nay Hắc Muội suy nghĩ rất nhiều, nhớ tới chính mình cùng Tam Mộc quen biết từng chút từng chút một, cũng nghĩ tới ngày đó ở khách điếm Tam Mộc nói về thân thế của hắn, nàng không biết chính mình hiện tại nên đi nơi nào.

Hiện tại nghĩ đến Hắc Muội tình nguyện Tam Mộc thật sự là một sơn tặc bị truy nã, ít nhất chỉ cần hắn cùng nàng ở thôn Đại Diệp sẽ an toàn.

Mà thân phận của hắn thế nhưng là hoàng tử, nay thật sự là tiến thối lưỡng nan, trưởng công chúa dù ép buộc hắn thế nào thì cũng là tỷ tỷ ruột của hắn, bất quá là vì đệ đệ mình ra mặt, khổ tâm lên kế hoạch mấy năm nay thế nào nguyện ý dừng tay chứ. Nhưng thật sự chứng minh thân phận nhận tổ quy tông, trước không nói tất cả liên quan giữa nàng và hắn bị xoá sạch, mà hoàng đế đã là hoàng đế, hắn gặp phải khảo nghiệm sẽ càng thêm ác liệt, thậm chí sẽ vứt bỏ nhân tính.

Nàng thật sự hỗn độn, lúc này mới cảm giác được chính mình ở thôn Đại Diệp bất quá chỉ là một con kiến, đối với vận mệnh cũng chỉ có thể giãy dụa thừa nhận, không hề có sức phản kháng.

Có lẽ ở kinh thành bất đắc dĩ tiếp tục chờ đợi như vậy, có lẽ ảm đạm về nhà từng ngày ngóng trông Tam Mộc trở lại thôn Đại Diệp.

Nàng không biết Tam Mộc có phương pháp an toàn lại ổn thỏa nào thoát thân hay không.

Lại qua hai ngày, Hắc Muội đúng là vẫn không đưa ra được quyết định cứ như vậy rời đi, về thôn Đại Diệp đợi Tam Mộc, ít nhất ở kinh thành nàng cảm thấy chính mình và hắn còn ở trong cùng một thành trì, mà nàng và Liễu Phượng Nhi lại cùng đi bán Malatang, như vậy cảm thấy hắn cùng chính mình chỉ cách một bức tường.

Nhưng mấy ngày nay Vương Minh luôn tới mua mấy xâu đồ ăn, hơn nữa thời điểm nhiều người còn giúp đỡ, mà hạ nhân trong phủ trưởng công chúa hôm nay giữa trưa lại tới mua mười xâu rau diếp.

Hắc Muội trong lòng hiểu rõ, đây là ám hiệu của Tam Mộc, buổi tối hắn sẽ tìm nàng.

Hôm nay nàng hầu như vừa bán vừa tặng Malatang, bán hết, cùng Liễu Phượng Nhi về tiểu viện.

Ăn xong cơm chiều sắc trời chính thức ảm đạm, Hắc Muội đối với Liễu Phượng Nhi nói, "Liễu Phượng Nhi, hiện tại thời tiết từng ngày nóng lên, ngươi đi đến Phúc Y phường mua hai bộ y phục hè cho chúng ta mỗi người một bộ!"

Liễu Phượng Nhi vừa nghe trong lòng có chút kỳ quái, mắt thấy trời đã sắp tối thế nào còn kêu nàng đi làm quần áo, còn đi tới Phúc Y phường xa như vậy, nhưng nàng không nói gì, cầm bạc liền đi ra ngoài.

Hắc Muội ngồi ở trong phòng vẫn chờ, mặt sau phòng này chính là mặt trái của một đống thanh lâu, phía sau đúng là thời khắc từ trong ban ngày ngủ say tỉnh lại, đèn đuốc sáng trưng, oanh ca yến ngữ, từ phía sau phòng Hắc Muội có thể nghe rõ ràng được từng trận thét to trong thanh lâu.

Tam Mộc hẳn là ở trên thanh lâu tiêu dao khoái hoạt lấy cớ từ phía sau đi tìm nàng, cho nên cửa sau nhà chính vẫn khép hờ.

Nàng lẳng lặng nằm ở trên giường, tưởng tượng thấy tình cảnh nữ tử kinh diễm khi nhìn thấy Tam Mộc, phỏng chừng không cần tốn bạc cũng có cô nương dán lên người hắn, mà Tam Mộc có phải sẽ như trước kia ở thôn Đại Diệp đối đãi Hương Thảo một dạng thập phần hiểm ác né tránh.

Nàng bỗng nhiên nở nụ cười, cảm thấy cho dù Tam Mộc có xác nhận thân phận hoàng tử nàng cũng sẽ không thể buông tay hắn.

Nàng khó có thể tưởng tượng cuộc sống về sau không có Tam Mộc nàng sẽ sống như thế nào, nàng có thể vui vẻ khoái hoạt được hay không.

Vô luận như thế nào nàng đều không nên buông tay không phải sao?

Nàng cần phải dùng dũng khí bảo vệ đất đai ở thôn Đại Diệp bảo vệ hạnh phúc của mình!

Bỗng nhiên trước cửa có tiếng vang, Hắc Muội cảm thấy Liễu Phượng Nhi tuyệt đối sẽ không nhanh như vậy có thể trở về, chẳng lẽ là Tam Mộc.

Nàng vui vẻ, chuẩn bị từ trên giường ngồi dậy, bỗng nhiên cảm giác được trong phòng có cổ hương thơm thản nhiên bay tới, nàng cũng không để ý, nhưng vừa đi hai bước đã cảm thấy toàn thân bủn rủn, nhấc chân không nổi, lập tức lại ngã trở về trên giường.

Đúng lúc này cửa phòng bị mở ra, có ba bốn hán tử hắc y che mặt.

"Các ngươi là ai?"Hắc Muội hoảng sợ, ra tiếng quát lớn, lại phát hiện âm thanh chính mình kiều nhuyễn vô lực, nói ra giống như tiểu nhi nữ làm nũng phong tình vạn chủng.

Mấy hắc y nhân liền theo cửa từng bước đi đến trước giường, nhìn Hắc Muội vô lực chống đỡ ở mép giường, mở to mắt hoảng sợ nhìn bọn họ.

Một người trong đó thắp đèn lên.

Từ ngọn lửa chợt lóe, Hắc Muội cảm thấy ngay sau đó thân thể như bị thiêu đốt, khô nóng khó chịu, mà ánh đèn mờ nhạt chiếu lên người hắc y nhân, vẻ mặt bọn họ lãnh khốc bình tĩnh, trong đó người đứng gần nhất hiện lên tươi cười đắc ý khi đạt được mục đích.

Nàng nhất định là trúng mê dược trong truyền thuyết, Hắc Muội trong lòng hoảng hốt.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-110)