Vay nóng Tinvay

Truyện:Bưu Hãn Dân Quê - Chương 088

Bưu Hãn Dân Quê
Trọn bộ 110 chương
Chương 088
không biết bóng ma 2
0.00
(0 votes)


Chương (1-110)

Siêu sale Lazada


Hắc Muội đi theo tiểu nhị về phía Đông, đi ngang qua trung tâm Thanh thành chính là tửu lâu san sát nhau, tửu lâu Duyệt Lai của Bạch gia cũng ở chỗ này.

Hắc Muội thấy cửa tửu lâu Bạch gia tựa hồ tiêu điều rất nhiều, lại vừa thấy nhất thời hiểu được, ở bên cạnh tửu lâu Bạch gia mở ra một lầu các thiết kế trang hoàng tráng lệ, "Túy tiên lâu ".

Trên bảng hiệu tửu lâu được đương kim tân hoàng khi còn là thái tử nhã xưng, "Rượu ông ".

Khách khứa đầy cả sảnh đường, đứng ở cửa người nọ không phải là Lý Ba trước kia làm ở tửu lâu Bạch gia sao?

Hiển nhiên hắn cũng nhận ra Hắc Muội, mang theo khuôn mặt tươi cười hỏi, "Hắc Muội, đến Thanh thành!"

Hắc Muội cũng cười đáp trở lại, "Tiểu nhị ca khoẻ, đây là đổi chủ a!"

"Đúng vậy, chúng ta chỉ là chạy chân, còn không phải ai cho bạc nhiều thì vì người đó bán mạng!"

Đánh xong tiếp đón, Hắc Muội tiếp tục đi theo tiểu nhị kia đi về phía trước, phía sau Lý Ba đã có chút hồ nghi nhìn bóng dáng bọn họ.

Chuyển qua khúc quanh hướng Nam Bắc, còn chưa đi được bao lâu, Hắc Muội càng nghĩ càng thấy không thích hợp, theo nàng biết tửu lâu Thanh thành đều nằm cùng một dãy, cho dù là có ít tửu lâu nhỏ nằm hơi lệch hướng nhưng cũng không phải đi đường này a.

Đang định hỏi, nào biết tiểu nhị đang đi phía trước đột nhiên trở lại một phen kéo túi tiền buộc trên lưng Hắc Muội, nhanh chân bỏ chạy.

Hắc Muội cả kinh, nhanh chóng phản ứng lại.

"Mao tặc, dám cướp tiền của lão nương!"

Hắc Muội phát hỏa, giơ chân muốn đuổi theo.

Hắc Muội hưng phấn, gặp được mao tặc, không phải vừa vặn thử nghiệm công phu của nàng, mỗi đêm cùng Tam Mộc luyện quyền, vẫn không tìm được cơ hội đánh nhau, nói sau Thanh thành trị an rất tốt, mỗi con ngõ nhỏ qua một nén nhang thời gian sẽ có người đi tuần phố, nàng thật không tin sao bao ngày khắc khổ cố gắng học, đối phó một tên mao tặc trong một nén nhang thời gian không đủ.

Vì thế Hắc Muội liều mạng đuổi theo phía sau, cũng may nàng đối với bố cục Thanh thành quen thuộc, mà tên mao tặc kia hiển nhiên cũng không phải người địa phương, đối với ngõ nhỏ căn bản không rất quen, trong chốc lát đã đi vào ngõ cụt.

Hắc Muội đứng ở cửa ngõ nhìn tên mao tặc đụng tới bốn vách tường, nàng chống thắt lưng dào dạt đắc ý đứng ở nơi đó, "Mao tặc chết tiệt, dám lừa tiền mồ hôi nước mắt của lão nương, hôm nay lão nương mượn ngươi luyện tập!"

Nói xong liền muốn từng bước tới gần.

Nhưng tên mao tặc tựa hồ không có chút sợ hãi chờ nàng đi qua.

"Đừng đi qua!"

Phía sau bỗng nhiên vang lên một tiếng kêu to.

Dưới tiếng quát khẽ của Lâm Tam Mộc, Hắc Muội một trận kinh sợ, nhìn lại, Tam Mộc không biết khi nào ở phía sau nàng, vẻ mặt tức giận gắt gao nhìn chằm chằm người kia.

Trong miệng lại đối với Hắc Muội nói, "Hắn biết võ công, nàng mau trở về."

Hắc Muội nghe xong không thèm để ý, hai mắt ứa ra tinh quang nhìn người nọ nói, "Không thể tưởng được một tên mao tặc còn có công phu, tốt, lão nương vừa vặn qua so chiêu, "Nói được tâm huyết dâng trào, giống như chính mình hiện tại là một nữ hiệp giang hồ, lúc này chuẩn bị xấp tay áo muốn đánh nhau, còn quay đầu đối với Tam Mộc nói, "Vợ chồng chúng ta liên thủ hành hiệp trượng nghĩa nghiêm trị ác tặc như thế nào?"

Tam Mộc như trước gắt gao nhìn người nọ bất động thanh sắc, Hắc Muội còn tưởng rằng hắn đồng ý, lui ra phía sau vài bước dọn xong tư thế đang muốn cùng Tam Mộc nghênh địch, bỗng nhiên sau đầu đau xót, trước mắt thành mảnh đen, cuối cùng cảm xúc duy nhất là rơi vào một cái ôm ấp, có hơi thở thanh nhã tươi mát, là mùi hương Tam Mộc, nàng an tâm ngất đi.

Tam Mộc đem Hắc Muội khẽ đặt trên ngưỡng cửa của một căn nhà phía sau, cố ý đem đầu nàng nghiêng vào trong, thế này mới đi ra, lại đối mặt cộng luôn tên mao tặc kia chính là năm người, thì ra bên cạnh còn giấu vài người.

Mặt khác bốn người một thân giả dạng thập phần bình thường, trà trộn vào bên trong tuyệt đối không có người chú ý, nhưng giờ phút này bọn họ thân hình khí thế triển lộ ra lại lộ khí thế vắng lặng hung hãn.

Tam Mộc từng bước đến gần, bọn họ thế nhưng hơi hơi lui ra phía sau, tên tiểu nhị vừa rồi lừa Hắc Muội lập tức quỳ xuống, "Khấu kiến công tử, xin công tử theo thuộc hạ hồi kinh." bốn người bên cạnh hắn theo sát sau cung kính quỳ xuống đất.

Tam Mộc miễn cưỡng nhìn bọn họ, bá một tiếng rút ra nhuyễn kiếm bên hông, nhuyễn kiếm đó giống như chỉ bạc theo gió lướt lên, mang theo huyền nhạc chi âm, dưới ánh mặt trời tản mát ra một dạng ánh sáng như nước mùa thu.

Mấy người chấn động toàn thân, lại thỉnh cầu, "Mệnh lệnh chủ nhân xin công tử tuân theo!"

"Cùng lên đi! Miễn cho lãng phí thời gian!"Ngữ khí Tam Mộc thản nhiên, lại như bao hàm hết thảy, trong lãnh đạm lộ ra một cỗ khí chất giận dữ đẹp đẽ cao quý.

"Đắc tội!" Tên thủ lĩnh vừa dứt lời, đã như gió nghiêng người lướt tới, bốn nam tử mạnh mẽ khác cũng cuốn động phong nguyệt đánh sâu vào.

Tam Mộc đứng ở nơi đó hơi hơi nghiêng người, thuỷ quang chợt lóe, nhuyễn kiếm đã dẫn đầu ôm lấy mắt cá chân một người, nháy mắt rơi xuống đất, mà hắn dưới chân hơi đổi, dài thân tựa như giao long, hai tay áo khẽ nhếch, kiếm chưởng cùng sử dụng, bốn người trong phút chốc bị khống chế.

Lâm Tam Mộc dường như chưa từng nhúc nhích đứng tại chỗ, nhìn bốn người trên đất trọng thương hôn mê bất tỉnh, còn có tên thủ lĩnh, người này chân chính là người kiên cường, cổ chân bị đánh gãy tê liệt ngồi dưới đất lại đổ máu không đổ lệ, cổ họng cũng chưa rên một tiếng, như trước nhìn Tam Mộc khẩn cầu, "Khẩn cầu công tử hồi kinh! Chủ nhân ngày đêm lo lắng!"

"Lần này đến chỉ có vài người các ngươi?"

"Dạ."

"Vì sao lại đến Thanh thành tìm ta?"

"Chủ nhân nói công tử nhất định cho rằng nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất."

"Vừa rồi vì sao không dùng toàn lực?"

"Lần trước tên thị vệ đả thương công tử đã bị chủ nhân ban chết!"

Tam Mộc hừ lạnh một tiếng, nhuyễn kiếm nháy mắt di động, người nọ nhất thời bất tỉnh không ra tiếng.

Hắn nhìn bọn họ hai mắt lạnh như băng, "Ngàn không nên vạn không nên, các ngươi không nên đánh chủ ý vào nàng!"

Người nọ núp ở một nơi bí mật gần đó nghe được trong lòng phát lạnh, công tử lần này thật sự tức giận, bằng không sẽ không ngoan độc phế đi võ công những người này, những người này một khi không có võ công thật đúng là sống không bằng chết.

"Xuất hiện đi!"Tam Mộc cũng không quay đầu lại nói.

ở hướng cửa ngõ dần dần đi ra một bóng người, dáng vẻ tiểu nhị tửu lâu, đúng là Lý Ba.

"Công tử, sợ là công chúa đã biết chỗ tung tích của ngài."

"Chỉ là đoán mà thôi!"Tam Mộc lạnh giọng nói, ánh mắt lãnh liệt như xuyên thấu tầng sương mù mây tuyết.

"Công tử đi mau, trong chốc lát nha dịch tuần phố sẽ đến đây, còn lại thuộc hạ sẽ xử lý!"Lý Ba khom người nói.

"Cầm tù dưỡng thương, đừng giết chết!"

"Thuộc hạ tuân mệnh!"

Tam Mộc gật đầu, đi qua chỗ Hắc Muội đang mê man, ôm lên, mới vừa đi hai bước Lý Ba lại có chút không yên hỏi, "Thuộc hạ đi quá giới hạn, xin hỏi công tử không muốn trở về vì sao không đổi nơi ẩn thân?"

Tam Mộc vẫn không quay đầu, bỗng nhiên khẽ nói, "Ngược đường mà đi!"

Lý Ba nháy mắt suy nghĩ cẩn thận ý tứ của hắn.

Người ở kinh thành đã hoài nghi công tử vẫn ở Thanh thành nên phái người tới tìm, mà lần này người phái ra lại không hồi báo cũng mất tích ở Thanh thành, vậy có thể nhận định là đụng phải công tử ở Thanh thành, công tử nhất định sẽ thật sự rời đi Thanh thành, nhưng hắn hiện tại cố tình không rời đi, đúng là ngược đường mà đi!

Tam Mộc ôm Hắc Muội trở về, sắc mặt ngưng trọng, cúi đầu nhìn Hắc Muội trong lòng ngủ an ổn thần sắc âm ngoan nhẹ nhàng một ít.

Lâm thúc cùng Cát Tường thấy Tam Mộc ôm Hắc Muội hôn mê bất tỉnh trở về đều sốt ruột, vội vàng hỏi làm sao vậy.

Tam Mộc vội vàng trấn an bọn họ, vừa rồi có tên mao tặc lừa tiền Hắc Muội, còn có đồng lõa theo sau lưng đánh lén, Hắc Muội thế này mới bất tỉnh cũng không có việc gì.

Vừa vặn Hắc Muội đêm qua lo lắng nguồn tiêu thụ ngũ vị hương phấn Như Ý mà không ngủ tốt, buổi sáng lại dậy sớm, lúc này thật sự là mọi sự đại cát mê man, cái mũi nhỏ rất thanh tú ngủ thở vù vù.

Mấy người liền đem Hắc Muội đặt lên xe nằm ngủ một hồi, Lâm thúc thập phần săn sóc cẩn thận đem áo da sói trên người mình đắp cho nàng, miễn cho cảm lạnh.

Dù sao sự tình đều xong xuôi, hơn nữa Tam Mộc cũng không muốn ở lại, vì thế ba người liền quyết định vội vàng về nhà, cơm trưa ăn lương khô ngay trên đường.

Trên xe đặt xe đẩy nhỏ, Cát Tường vì để Hắc Muội ngủ thoải mái chút, liền cũng cùng Lâm thúc, Tam Mộc đi bộ.

Đường đi vững vàng, lảo đảo, Lâm thúc cùng Cát Tường ở phía trước cười nói.

Tam Mộc đi phía sau cùng, trong mắt suy nghĩ sâu xa khó có thể nhìn thấy, tinh tế suy tư về kế tiếp nên ứng đối như thế nào, hắn thật tình không muốn bởi vì bất luận kẻ nào gây thương tổn cho cả nhà.

Sau một lúc lâu, nâng lên một đôi mắt màu mực nhìn về phía Hắc Muội ngủ say sưa, giống như mây tan mưa tạnh, nháy mắt trở nên thanh minh.

Nàng tỉnh.

"Tam Mộc, tiền của ta còn không, mao tặc đâu?"Nàng nâng người mới phát hiện chính mình ngủ ở trên xe đẩy, tay không tự giác phủ lên sau gáy chỗ có cảm giác đau.

Hắn buồn cười nhìn nàng tỉnh dậy phản ứng đầu tiên là túi tiền, quả nhiên là tham tiền, thấy Tam Mộc đưa túi tiền thế này mới an tâm, thế nhưng còn muốn đếm đếm, Tam Mộc tức giận nói, "Một đồng cũng không thiếu!"

Nàng thế này mới cảm thấy mỹ mãn đem túi tiền buộc trên lưng.

"Đầu còn đau không?"

Lâm thúc và Cát Tường thấy Hắc Muội tỉnh cũng quay đầu nhìn lại, xem Tam Mộc ở bên cạnh xe vẻ mặt thân thiết hỏi han cũng không dừng lại nói chuyện. Hắc Muội suy nghĩ trong chốc lát hung tợn nói, "Nói, có phải chàng đánh ta ngất không?"

Tam Mộc nghiêm trang nói, "Làm sao có thể! Tên mao tặc còn có vài đồng lõa, ở phía sau đánh lén chúng ta!"

"Vậy chàng ——- "

"Ta khẳng định có thể tránh thoát!"

"Vậy sao không kéo ta theo?"

"Này không phải thỏa mãn tâm tư của nàng, cho nàng luyện tập thử xem chính mình mấy cân mấy lượng à?"

Tam Mộc nói được nhẹ nhàng bâng quơ.

Hắc Muội vừa mới bắt đầu còn có vẻ giận dữ, cuối cùng nghĩ chính mình còn chưa ra tay người khác vừa đánh lén nàng đã ngã, ngẫm lại vẫn là chính mình trình độ quá kém a, xem ra về sau phải luyện tập gấp bội!

Nghĩ lại bỗng nhiên nói, "Vậy mao tặc đâu? Chàng sẽ không lại —— "

"Ta cái gì cũng chưa làm, những người đó bị người tuần phố bắt đi !"Tam Mộc nói được rõ ràng, Hắc Muội không còn gì để hỏi, vừa vuốt bụng cảm thấy đói, Tam Mộc đã chuyển qua một cái bánh cuốn, bên trong còn có trứng gà, nàng tiếp nhận ăn như hổ đói, thấy Tam Mộc nhìn chính mình như cười như không, nhếch miệng hướng hắn cười xán lạn.

Về đến nhà, Phùng Quý biết được Lâm thúc và Hắc Muội đều kiếm được bạc cao hứng không ngừng.

"Năm nay cả nhà chúng ta cần phải đón năm mới hoành tráng, năm sau sinh con trai thêm nhân khẩu a!"Nửa câu sau nói được Cát Tường ngượng ngùng, Hắc Muội giả vờ vô tội.

Buổi tối cơm nước xong Hắc Muội lôi kéo Tam Mộc vào phòng, Phùng Quý nhìn cười hắc hắc không ngừng, Béo Nha còn trêu ghẹo, "Nhị tỷ, vội vã sinh con trai thêm nhân khẩu như vậy a, Tứ Nha, chúng ta chuẩn bị chờ làm dì đi!"

Tứ Nha cũng đi theo cười ngây ngô.

Hắc Muội trừng mắt, "Cung hỉ cung hỉ! Phát tài phát tài a!"

Béo Nha lập tức không lên tiếng, bởi vì đại danh của nàng cùng Tứ Nha chính là Cung Hỉ và Phát Tài. Béo Nha vẫn cảm thấy tên này thật kỳ quái, tình nguyện người ta kêu nàng Béo Nha cũng không muốn kêu tên này, cho nên lập tức cầu xin tha thứ.

"Thực vội vã sinh con trai thêm nhân khẩu?" Vừa về phòng Tam Mộc liếc mắt nhìn nàng, mắt đào hoa nóng bỏng tà mị vô cùng.

Hắc Muội đáy lòng vẫn xấu hổ sợ hãi, trên mặt trực tiếp liếc cái xem thường che giấu, "Đừng đắc ý, mau, dạy ta luyện võ!"

Tam Mộc bất đắc dĩ kéo khóe miệng, nàng thật đúng là tinh lực tràn đầy hùng tâm bừng bừng.

Vào hai mươi tháng chạp trong thôn nhốn nháo, vui mừng, bởi vì những người tham gia quân ngũ vài năm trước rốt cục đã trở lại.

Lẽ ra phải chờ tới tháng hai mới trở về, nghe nói tân hoàng đăng cơ miễn giảm thời gian phục binh cho dân chúng, kỳ thực cũng chỉ miễn giảm hai tháng, nhưng có thể làm cho những người này kịp thời về nhà qua năm mới.

Trong khoảng thời gian ngắn trong thôn nơi nơi đều cảnh tượng vui mừng phát khóc, rất nhiều bà mẹ ôm con trai, vợ ôm chồng vừa khóc vừa cười.

Người người may mắn mấy năm nay Đại Đường quốc mưa thuận gió hoà vận mệnh quốc gia hưng thịnh, vô binh vô nan, người nhà mới có thể trở về.

Này xem như thiên đại việc vui, Diệp Lý Chính còn đặc biệt mang theo những người tuổi trẻ này đi lại từng nhà, thứ nhất coi như là người trong thôn bình an trở về từng nhà qua lại, thân thiết chút, đi đã có hai ba năm, rất nhiều nhà mới cưới nàng dâu đều sinh đứa nhỏ không biết những người này.

Thứ hai, này đó đi phục binh đều là người nghèo khổ trong thôn, nếu có bạc ai muốn rời xa người nhà đi chịu khổ, cho nên trong quá trình đi lại, có ít người thân cận với bọn họ chút tỏ ra một chút thành ý, cho hồng bao hoặc là này nọ, trong hồng bao cũng có ba bốn văn tiền đến nửa lượng bạc, tuỳ tấm lòng mọi người.

Nhìn những người này trong lòng Hắc Muội vui mừng cũng có bi ai, vui mừng đương nhiên là người quen đã trở lại, bi ai dĩ nhiên là nghĩ thời điểm những người này bị mang đi nương nàng còn sống, đợi cho bọn họ trở lại nương nàng đã sớm qua đời.

Thật ra những người này nghe được chuyện nương Hắc Muội Tú Cô mất cũng thổn thức không thôi, đợi nhìn thấy Tam Mộc, lại an ủi Hắc Muội, nàng có người chồng tốt như vậy nương nàng cũng an tâm.

Tam Mộc cầm hồng bao Hắc Muội sớm đã chuẩn bị đứng ở một bên nghe nàng giới thiệu từng người, giới thiệu một người Tam Mộc cho một cái hồng bao, đụng tới hồng bao họ Phùng cũng rất có phân lượng, mọi người đều nhớ kỹ ý tốt của Hắc Muội cùng Tam Mộc.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-110)