Vay nóng Tinvay

Truyện:Bưu Hãn Dân Quê - Chương 085

Bưu Hãn Dân Quê
Trọn bộ 110 chương
Chương 085
Náo nhiệt
0.00
(0 votes)


Chương (1-110)

Siêu sale Lazada


Sau đông chí việc vui lớn nhất ở thôn Đại Diệp chính là chuyện thành thân của Ngũ Nương cùng Vân Ca.

Trong ba ca ca của Ngũ Nương, có một người là thợ mộc một người là thợ sơn, từ năm ngoái đã bắt đầu tranh thủ lúc rảnh rỗi chuẩn bị đồ cưới cho Ngũ Nương.

Kỳ thực dân quê đồ cưới thành thân ngoại trừ chăn màn, mấy bức tranh thêu, quan trọng nhất là gia cụ, đối với nhà chú ý chút, trong đồ cưới của con gái có bao nhiêu gia cụ trọng yếu, sẽ cho thấy được trình độ nhà này coi trọng con gái.

Cho nên đồ cưới gia cụ của Ngũ Nương rất xuất sắc.

Sáng sớm hôm nay thành thân nhà mẹ đẻ Ngũ Nương đã đem toàn bộ đồ cưới rốt cục chuyển ra cửa, đặt ở trong sân chờ người nhà Vân Ca đến nâng đồ cưới.

Vừa mang ra toàn bộ hạ thôn đều oanh động, mọi người đều tiến nhà nàng nhìn xem, người người táp táp khen ngợi.

Giường gỗ khắc hoa rộng lớn, rương gỗ lim đỏ nạm đồng, giá bồn rửa mặt vẽ hoa lan, còn có bàn trang điểm, đặc biệt mặt trên được khảm gương.

Cổ đại gương là thứ rất quý, một mặt gương cũng gần một lượng bạc, là tam ca Ngũ Nương ra tiền.

Bởi vì gỗ được chặt trên núi cũng không tốn tiền, đại ca nhị ca xuất công cố sức, cho nên tam ca liền ra bạc.

Đợi Vân Ca mang theo mấy tiểu tử họ Phùng tới chuyển đồ cưới đón dâu cũng bị làm khó dễ một phen.

Trong lòng người hạ thôn thấy bất bình, đồ cưới tốt như vậy phải gả đến thượng thôn, còn là một hộ nghèo nàn.

Cũng may Vân Ca ngoan ngoãn phục tùng, kêu dập đầu liền dập đầu, kêu ăn tiêu cay liền ăn, cuối cùng vẫn là mẫu thân Ngũ nương hoà giải để Vân ca thoát thân.

Mẹ vợ thương con rể, đây là điều ngược đời a!

Thượng thôn Cúc Trân thẩm một bên tiếp đón tân khách một bên thỉnh thoảng chờ Vân Ca trở về, con dâu này vào cửa khiến bà mừng đến cười toe tóe.

Bà mặc một thân quần áo phấn hồng đứng ở cửa canh gác, người khác trêu ghẹo bà, "A, Cúc Trân, cũng không phải bà thành thân, thế nào mặc hồng y hả!"

"Có sao đâu, con ta có được dâu hiền! Lão nương cao hứng a!"

Xa xa nhìn một đôi người ngựa trở lại, tiếng khua chiêng gõ trống cũng dần dần gần, vội vàng nói với Soả Tam, "Mau, Soả Tam, đốt pháo, ca ngươi đưa tẩu ngươi về!"

Soả Tam đã gần mười tuổi, vô cùng lanh lợi, trên tay sớm chuẩn bị hương, nhanh chóng đốt pháo.

Vì thế tiếng bùm bùm vang lên, rất vui vẻ.

Hàng xóm cách vách đã sớm đưa lễ, kỳ thực cũng chỉ vài đồng tiền, nhà quê đưa không được bao nhiêu tiền, hơn nữa mọi người đều cảm thấy tiệc rượu nhà Cúc Trân có lẽ cũng không có chỗ nào tốt, bà là người keo kiệt có tiếng.

Thực ra nếu chủ nhà keo kiệt chút, vẫn có thể kiếm được vài đồng tiền trinh, nếu người hào phóng thì tốn không ít tiền.

Nhưng lần này mọi người thật sự đã đoán sai, bởi vì dưới sự thúc giục của Vân Ca, tiệc rượu lần này Cúc Trân thật đúng là bỏ tiền làm thật tốt.

Lúc này nghe được tiếng pháo đã biết tân nương về nhà, sẽ bắt đầu chuẩn bị khai tiệc, đều vội đi ra cửa nhà bà.

Dựa theo quy củ quê nhà, nàng dâu vào cửa phải quỳ xuống dập đầu với mẹ chồng, nhưng tâm tư Cúc Trân thẩm giờ phút này đã đặt vào đồ cưới được mang vào cửa, trong lòng nhảy nhót a.

Nhiều thứ tốt như vậy.

Đi theo bên cạnh Ngũ Nương là dì của nàng, bởi vì Ngũ Nương trùm khăn hồng, một đường đều Vân Ca ở một bên, dì nàng một bên đỡ tới.

Thấy Cúc Trân cũng không nói gì lập tức dập đầu quỳ lạy nàng nhanh chóng đưa Ngũ Nương vào tân phòng, lại tiếp đón mọi người đem đồ cưới chuyển đến tân phòng rồi rời đi, trong phòng sớm có rất nhiều cô nương trong thôn chờ hỗ trợ náo nhiệt, trong đó có Hắc Muội cùng Béo Nha, Tứ Nha.

Đặt xuống đầu tiên chính là giường lớn khắc hoa, vừa để xuống, Hắc Muội cùng Béo Nha bắt đầu trải đệm mới, đều là chăn bông mới tinh đỏ thẫm thêu hoa, thật vui mừng a!

Dì Ngũ Nương an bài xong lập tức về nhà, bởi vì trong phòng nhiều người còn có cái giá bồn rửa mặt không có chuyển vào.

Bởi vì dân quê rất ít có thói quen rửa mặt trong phòng, vì thế đem giá bồn rửa mặt đặt phía sau cửa, cũng tiện múc nước hắt nước.

Nhà mẹ đẻ Ngũ Nương đã làm tiệc rượu gả con gái, bà khẳng định phải giúp một tay, nên nhanh chóng trở về.

Tất cả mọi người đã ngồi vào vị trí khai tiệc, người người mỉm cười chúc mừng Cúc Trân và Vân Ca.

Món đầu tiên được bưng lên, mọi người vội vàng cầm đũa ăn, Vân Ca bắt đầu đi kính rượu từng bàn.

Lúc này ai cũng không chú ý tới Cúc Trân thẩm.

Tầm mắt của bà dính chặt vào này nọ trên giá bồn rửa mặt.

Chính giữa giá bồn rửa mặt chỗ tựa lưng là một tấm ván gỗ vẽ đóa hoa lan mộc tinh xảo, giờ phút này bởi vì di chuyển tấm ván gỗ đã hơi hơi lật lên, mặt ngoài dĩ nhiên là một cái gương nhỏ.

Cúc Trân nhìn chậc chậc lấy làm kỳ, nhiều năm như vậy trong phòng bà ngay cả nửa cái gương cũng không có, mà cái gương này sao tinh xảo như thế.

Bà từng bước đi qua mặt hướng về mọi người, đưa tay ra sau sờ soạng cái gương, nào biết kéo nhẹ một chút cái gương vào tay bà, dựa vào sờ soạng bà biết phía dưới có cái chuôi gõ.

Ma xui quỷ khiến, bà nghĩ cái gương này có thể đặt ở đầu giường của mình, mỗi ngày chải đầu chỉnh y nhìn gương, thật là đẹp a.

Cho nên nói người một khi có tham niệm sẽ như xe không phanh, bà hiện tại lòng tràn đầy suy tư về cái gương, trong đầu hoàn toàn không thể nghĩ được thứ khác.

Nhưng lúc này trong phòng của bà cũng có người, bà nhất thời không biết nên như thế nào, đang suy nghĩ bỗng nhiên liếc mắt một cái nhìn thấy ổ gà phía sau.

Ổ gà ở quê đều là hình vuông có hàng rào trúc, bình thường gà nhiều đặt vào chuồng, gà ít sẽ trực tiếp đặt ở phía sau cửa nhà chính.

ổ gà nhà Cúc Trân chính là ở phía sau cửa, hơn nữa kế bên bà, bà chỉ cần đi ba bước là có thể đem này nọ thần không biết quỷ không hay giấu ở đó, vì thế bà từng bước chầm chậm đi qua.

Nhưng có người lại trong lúc vô ý thấy được động tác của bà.

Người này chính là Hương Thảo đã gả cho Phùng Dũng.

Nói đến cũng khéo, quan hệ của nàng và Ngũ Nương cũng không tốt, nhưng bởi vì đến tân phòng hỗ trợ có thể lấy được mấy văn tiền, cho nên sáng sớm Phùng Dũng đã thúc giục nàng đến, nhưng trong tân phòng có bọn người Hắc Muội quan hệ tốt với Ngũ Nương, nói nói cười cười, nàng hoàn toàn không thể xen vào ngượng ngùng đứng ở một bên, vừa vặn liếc mắt nhìn thấy bí mật ở ổ gà.

Thời điểm tiệc rượu ăn đến món thứ ba phải đốt pháo nghênh đón tân nương đi ra uống rượu.

Đợi cho Soả Tam đốt pháo, mọi người trong tân phòng vây quanh Ngũ Nương lên tiệc rượu, ai cũng không có để ý Hương Thảo.

Tiệc rượu đồ ăn đã bưng lên, cuối cùng là một ít món ăn quê nhà, như cải chua, đậu xào, củ lạc...

Một số đàn ông ăn no lại hào phóng đi trước, còn có một nửa cảm thấy tặng lễ không ăn nhiều một chút sẽ lỗ, vì thế cứng rắn muốn cơm nước xong lại trở về.

Phương diện này chỉ có huynh đệ Phùng Dũng Phùng Trung, người khác đều buồn cười nhìn hai huynh đệ, nhiều năm như vậy vẫn là cái đức hạnh này, càng nhiều người khinh bỉ nhìn Hương Thảo.

Hương thảo từ bé ở nhà cũng được nâng, hơn nữa gả đến nhà Phùng Dũng không bằng trước kia, trong lòng tất nhiên là phẫn uất bất bình, hiện tại bị nhiều người khinh bỉ như vậy nàng càng chịu không nổi cái tức này, vì thế lôi kéo Phùng Dũng đòi về nhà.

Phùng Dũng là người tính tình nóng nảy, cảm thấy chính mình ăn chén cơm thôi mà bị vợ chỉa chỉa nói nói thật mất mặt, tức giận đứng lên đẩy mạnh Hương Thảo một cái, Hương Thảo không đứng vững lập tức té xuống đất, trên người không biết từ chỗ nào lộc cộc rớt ra một thứ, đụng vào nồi sắt, một tiếng thanh thúy vang lên, mọi người lúc này mới nhìn rõ là một cái gương.

Gương đã bị vỡ thất linh bát lạc, chỉ còn lại chuôi gỗ.

Trùng hợp Ngũ Nương nhìn thấy chuôi gỗ rất quen mắt.

"Hương Thảo, ngươi trộm gương khảm trên giá bồn rửa mặt của ta!"

Ngũ Nương cũng không dễ chọc, nhận ra đồ của mình chất vấn ngay tại chỗ.

Có người đem miếng gỗ đi lại chỗ giá bồn rửa mặt đối chiếu, nhất thời tất cả mọi người hiểu được.

Phùng Dũng lập tức sửng sốt, nay chứng cớ vô cùng xác thực, trước mắt bao người vợ mình trộm đồ còn làm hỏng, trước không nói huynh đệ nhà Ngũ Nương không dễ chọc, hiện tại mặt của hắn còn biết đặt vào đâu, tuy rằng huynh đệ bọn họ không phải người tốt đẹp gì, nhưng chưa bao giờ làm trò trộm cướp.

Cho nên lập tức sắc mặt Phùng Dũng liền thay đổi, đứng lên tát Hương Thảo vài cái, bên đánh bên mắng, "Tiện nhân, tao cho tay chân mày không sạch sẽ —- hiện tại tốt lắm, xem tao không đánh chết mày — "

Một bên đánh một bên nhận lỗi nói tốt với Ngũ Nương.

Nói thật Hắc Muội luôn luôn khinh thường nam nhân đánh nữ nhân, mặc kệ nữ nhân này có bao nhiêu tệ.

Nhưng giờ phút này Hắc Muội thật tình cảm thấy Phùng Dũng cũng không đơn giản thô bạo như bề ngoài, hắn là người rất thông minh, vì vậy lúc này hắn chỉ có đánh Hương Thảo mới có đường lui.

Chỉ cần đánh Hương Thảo, thứ nhất coi như là bình ổn lòng người tức giận, ca ca Ngũ Nương là người rất thương yêu muội muội, hắn cũng không dám đụng chạm, thứ hai, cái gương này ít nhất cũng giá trị hai ba lượng bạc, hắn chỗ nào có tiền bồi a, hiện tại chỉ có thể dựa vào đánh nàng bồi tội xem có thể tránh được lỗ vốn hay không.

Mà Ngũ Nương không biết do nhìn ra tâm tư Phùng Dũng hay vẫn nhớ kỹ chuyện lúc trước Hương Thảo cùng nương nàng chèn ép đủ loại nhà Hắc Muội, liền lạnh lùng bình tĩnh nhìn.

Vân Ca và Cúc Trân thẩm lúc này vốn đang ở phía sau bếp thu dọn dồ ăn thừa, nghe được tin mới chạy tới.

Vân Ca không rõ chuyện gì, nhưng Cúc Trân vừa thấy mảnh nhỏ thuỷ tinh trong lòng còn có cái gì không rõ, có tật giật mình, vội vàng chạy trở về.

Hương Thảo vốn ý nghĩ còn hỗn độn, bị nhục nhã như vậy đầu óc còn mơ màng, lại nhìn thấy Cúc Trân, chỉ vào Cúc Trân đang lui về phía sau hô, "Ta không có trộm, ta thấy Cúc Trân thẩm giấu nó ở ổ gà ta mới lấy —– "

Một câu này vừa nói ra, đem nguyên bản còn chỉ trỏ Hương Thảo lập tức đều dừng lại, bởi vì Hương Thảo chỉ ra tựa hồ cũng có sức thuyết phục.

Vì thế mọi người bắt đầu âm hiểm xem kịch vui, mẹ chồng trộm đồ con dâu, cái này thật náo nhiệt.

Ngũ Nương cũng không lên tiếng, liền như vậy nhìn Cúc Trân thẩm, nhìn xem trong lòng bà thẳng run lên.

Bỗng nhiên Ngũ Nương đứng dậy, cười đến phá lệ ngọt, đi qua kéo tay Cúc Trân thẩm ấn bà ngồi xuống ghế dài, đối với mọi người nói, "Ta cảm thấy Hương Thảo nói bậy, ta không tin mẹ chồng ta có thể trộm đồ nhà mình."

Vẻ mặt Cúc Trân lúc này mới an ổn lại, cảm thấy con dâu này thật tình không tệ, Vân ca cũng hướng về nàng cười khẽ.

Hương Thảo còn ngồi trên mặt đất kể lại đầu đuôi.

"Đủ, " Ngũ Nương gầm lên một tiếng, "Hương Thảo, chính ngươi làm chuyện dơ bẩn còn muốn đổ lên đầu mẹ chồng ta? Được, nay ta xem như ở trước mặt mọi người chứng minh mẹ chồng ta trong sạch!"

Mọi người đang không rõ thế nào chứng minh trong sạch, chuyện nhà chuyện tình ai có thể phân được nhất thanh nhị sở chứ.

Ngũ Nương mặc hỉ phục đỏ thẫm định liệu trước đứng lên nói, "Muốn chứng minh mẹ chồng ta trong sạch rất đơn giản, đoá hoa lan phía sau là sáng hôm nay ta nhất thời tâm huyết dâng trào bổ sung vào, lúc này còn chưa khô, chỉ cần người chạm qua nhất định có nước sơn dính vào tay, chỉ cần mở hai tay ra nhìn xem sẽ biết."

Vừa nói xong Ngũ Nương đột nhiên mở tay Cúc Trân ra, phía trên đúng là có nước sơn xanh.

Lần này chân chính là phấn khích. Mọi người nhất thời cười nhạo khinh bỉ, còn có mấy người trêu ghẹo Cúc Trân, "A, Cúc Trân, ngươi đây là cần gì chứ, đều là của nhà ngươi!"

Có người nói, "Cúc Trân, bệnh cũ lại tái phát, trộm đồ của con dâu."

Ngũ Nương nhìn Hắc Muội mỉm cười, xoay mặt giống như không biết làm sao nhìn Cúc Trân.

Nhưng có người đã hành động, là Vân Ca, sắc mặt hắn xanh mét, đi đến trước mặt Cúc Trân nhìn bà lạnh lùng hỏi, "Thật là bà làm! Bà thật sự là —– "

Một bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, người ta nói không chê mẫu xấu, nhưng giờ khắc này hắn thật tình vì chính mình có một mẫu thân như vậy mà cảm thấy thẹn.

"Ta thực sự hận có người mẹ như bà!"

Những lời này nói ra sắc mặt Cúc Trân biến đổi lớn, trước kia dù bà có thế nào, Vân Ca sẽ không nói nặng như vậy, bà cũng biết không chỉ làm mất mặt bà và con trai, càng chạm đến điểm mấu chốt của Vân Ca, trong lúc nhất thời vừa hối hận vừa sợ hãi, nước mắt rớt ra, khóc la hét muốn nói chuyện với Vân Ca.

Ngũ Nương lập tức ngăn cản, nói, "Mẹ chồng, mẹ cần gì làm vậy, đồ của con không phải là đồ của nhà sao, mẹ như vậy về sau Vân Ca Soả Tam thế nào làm người nữa!"

Nói được thấm thía, người họ Phùng ai cũng nói cưới được nàng dâu như vậy thật tiện nghi, là cô nương tốt a.

Người người càng nói Cúc Trân không phải.

Bên này Ngũ Nương trước mắt bao người đối với Vân Ca nói, "Vân Ca, ta không so đo, chàng cũng đừng nóng giận, nương chàng thế nào cũng là nương chàng a!"

Nói được Vân Ca tràn ngập cảm kích nhìn Ngũ Nương, trong lòng chỉ cảm thấy cưới nàng dâu như vậy thật sự là rất tri kỷ, so với nương hắn thật sự là cách biệt một trời.

Ngũ nương quay đầu đối với Phùng Dũng và Hương Thảo nói, "Quên đi, đừng ở nhà ta đánh đánh khóc khóc, thấy phiền lòng, muốn đánh về nhà đánh đi, hôm nay ngày vui của ta ta không muốn so đo nhiều."

Phùng Dũng được một câu này mới như trút được gánh nặng, Hương Thảo lại hoảng sợ, không kịp kinh hô đã bị xách như con gà đi ra ngoài.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-110)