Tam Mộc gánh phân
← Ch.075 | Ch.077 → |
Từ lúc chuyện ruộng tốt cùng trừng trị những người này xong nhà Hắc Muội thanh tĩnh rất nhiều.
Ban ngày Béo Nha vẫn cùng Tứ Nha vội vàng làm chút việc nhà, Hắc Muội lại không có việc gì làm, nhìn người khác ngày mùa nàng bỗng nhiên không cần làm việc thật có chút không thích ứng.
Sớm ăn xong cơm chiều, cũng không chuyện gì, Béo Nha còn hối thúc nàng vào tân phòng bồi nhị tỷ phu.
Dân quê trời sinh có mệnh lao lực a, sáng hôm Hắc Muội thật sự nhàn rỗi đến buồn chán quyết định bón phân cho vườn rau, cũng chính là hắt phân.
Hắc Muội vốn nghĩ Lâm Tam Mộc sẽ ẩn náu rất xa, nào biết hắn thấy Hắc Muội xách thùng phân về từ sau nhà xí thế nhưng nói để hắn gánh.
Hắc Muội cũng không khách sáo, có nam nhân không dùng đó là đồ ngốc.
Vì thế Hắc Muội chống nạnh ở bên cạnh chờ hắn gánh phân về, trong lòng âm thầm thỏa mãn đắc ý, mặc kệ hắn có ngoại hình thế nào ở rể nhà nàng phải cùng nàng làm ruộng cày cấy.
Bên kia Lâm Tam Mộc buồn bực.
Luận thể lực cùng công phu hắn có việc gì làm không được, thế nào cố tình gánh một thùng phân mà khó như vậy, không phải gánh không nổi mà là rất lắc lư, phân đều hắt lên người hắn, nhưng thật sự không muốn Hắc Muội cực khổ hắn cũng chỉ có thể học từng chút.
Kỳ thực thật đừng nói, gánh phân cùng nấu nước đều có bí quyết, không chỉ cần có sức, mà cần có kỹ xảo, phải vững vàng mới không bị hắt ra ngoài.
Đợi cho hắn đi ra, Hắc Muội cười ha ha, bởi vì trên vạt áo của hắn đều bị hắt đầy phân.
Lúc này Tứ Nha từ bên ngoài dòng suối rửa rau trở về, Béo Nha cũng đang từ dưới bếp đi ra, nhất thời cười một đoàn.
Hắc Muội nhìn bộ dạng Lâm Tam Mộc chật vật nói, "Không có phân người thối vốn không có đồ ăn ngon, hiện tại biết làm việc vất vả đi!"
Lâm Tam Mộc tức giận nói, "Nàng nói cứ như ta là người ăn chơi trác táng vậy!"
"Tốt lắm tốt lắm, mau đi tắm thay quần áo đi!"
Hắc Muội vội vàng đi xuống bếp múc nước chuẩn bị nước cho hắn tắm, hắn còn kiên quyết ở lại cùng Hắc Muội hắt xong mới tắm.
Vì thế hai người ở vườn rau bận hết buổi sáng, thẳng đến Béo Nha kêu bọn họ nhanh đi tắm rửa chuẩn bị ăn cơm, hai người mới nghỉ tay.
Hắc Muội nhìn Lâm Tam Mộc tắm rửa đi ra mái tóc đen dài chảy xuống, mi thanh mục tú, một thân tươi mát, ngồi ở chỗ kia chà lau tóc nhất cử nhất động giống như thần tiên từ trong tranh.
Hắc Muội kỳ thực cũng tắm rửa, chăm chú nhìn phong cảnh Lâm Tam Mộc, lại không chú ý tới nàng đang ngắm phong cảnh đồng thời cũng thành phong cảnh trong mắt hắn.
Giờ phút này mái tóc đen dài được nàng xoã ra, như một đóa hoa hồng kiều diễm nở rộ, thần thái sáng láng, ánh mắt uyển chuyển, tràn đầy ý cười.
Mùi hương thoang thoảng quanh quẩn, hắn hít sâu một hơi, đối với Hắc Muội nói, "Lại đây!"
Nàng không rõ cho nên đi qua, không nghĩ hắn một phen ôm nàng vào lòng, nhất thời khắp mũi đầy cõi lòng đều là hương cỏ xanh thản nhiên trên người nàng.
Vốn thời tiết tháng sáu quần áo mặc khá mỏng, quần áo xanh nhạt đã hoàn toàn hiện ra đường cong uyển chuyển của nàng.
Nhưng Hắc Muội giờ phút này hoàn toàn không lo lắng hắn sẽ làm gì, bởi vì mấy ngày ở chung, cho dù cùng ngủ một giường, hắn luôn tuân thủ ước định, ngẫu nhiên có đùa giỡn bất quá chỉ chọc chọc nàng.
Cho nên Hắc Muội mở to mắt khiêu khích nhìn hắn, tựa hồ chờ xem hắn muốn làm gì.
Lâm Tam Mộc vốn thầm nghĩ giúp nàng lau tóc, nhưng đối mặt ánh mắt lóng lánh của nàng lập tức ma xui quỷ khiến cúi đầu hôn lên ánh mắt của nàng.
Hắc Muội bản năng nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy mí mắt nóng lên, như lông chim nhẹ nhàng phất qua.
Nhưng Lâm Tam Mộc không có dừng lại, môi mềm từng chút hạ dọc từ cái mũi xinh xắn của nàng đến hai má màu mật ong, lại đến môi đỏ mọng.
Bỗng nhiên nhiệt độ dần dần nóng lên, khiến Hắc Muội cơ hồ hít thở không thông.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy một trận khô nóng đánh tới, còn chưa kịp suy nghĩ, nụ hôn dừng trên cổ nàng. Là hơi thở quen thuộc thoang thoảng nặng nề ở giữa cổ nàng thở dốc. Nàng có chút thất kinh, cảm thấy hắn không giống bình thường, không phải là Lâm Tam Mộc luôn vân đạm phong khinh nàng quen thuộc, vì thế bắt đầu giãy dụa.
"Đừng nhúc nhích, chỉ một lát thôi."
Tiếng nói Lâm Tam Mộc trầm thấp, một phen đè nàng lại, khàn giọng nói, Hắc Muội lập tức không biết làm sao, không dám nhúc nhích, căng người ở trong lòng hắn, muốn chết hay sao mà vị trí dưới mông còn hoạt động.
"A!"
Lâm Tam Mộc một ngụm liền cắn lên xương quai xanh, Hắc Muội cả kinh kêu to một tiếng.
"Nhị tỷ, nhị tỷ phu, ăn cơm!"Béo Nha tới sớm không bằng tới khéo, một cước bước vào, đập vào mắt đúng là một màn này.
Hắc Muội cả kinh lộp bộp nhảy dựng lên, nhìn Béo Nha mặt đỏ tai hồng đứng thẳng bất động đang chuẩn bị nói cái gì giảm bớt xấu hổ.
Lâm Tam Mộc bỗng nhiên giơ tay giúp nàng sửa lại quần áo, đúng lý hợp tình nói, "Đem quần áo chỉnh tề lại, đừng ban ngày ban mặt câu dẫn ta!"
Cái này đến phiên Hắc Muội nghiêm mặt, người này thật sự là —— kẻ ác cáo trạng trước!
Quay đầu còn đối với Béo Nha làm như không có việc gì nói, "Tam muội, chúng ta đi ăn cơm!"
Béo Nha nhìn nhị tỷ trợn mắt há hốc mồm cười khanh khách, ánh mắt rõ ràng chính là trêu chọc nàng luôn luôn bưu hãn thế nhưng cũng có lúc hoảng sợ.
Hắc Muội bị ăn đậu hũ còn có miệng khó trả lời, tới trưa cũng không cho Lâm Tam Mộc ánh mắt tốt, cố tình Tứ Nha còn không biết sống chết hỏi, "Nhị tỷ, trên cổ tỷ sao lại đỏ vậy, có phải bị sâu cắn không?"Tứ Nha vẫn chưa đến mười tuổi, lúc này còn đơn thuần, Béo Nha lại che miệng cười trộm.
"Bị chó dữ cắn!"Hắc Muội tức giận nói.
Qua vài ngày Hắc Muội bất ngờ chính là Phùng Kim thế nhưng chủ động đến giúp nhà nàng gánh phân, Hắc Muội không rõ nhị thúc nàng trong hồ lô bán thuốc gì, chỉ chớp mắt quay sang thấy Lâm Tam Mộc ở một bên bộ dáng đã đoán trước mọi việc, dùng ánh mắt dò hỏi hắn, Lâm Tam Mộc ám chỉ, kêu nàng đợi xem.
Không nghĩ tới Phùng Kim gánh vài thùng phân, mệt đến cả đầu đầy mồ hôi, còn chạy đến trước mặt Hắc Muội nói, "Hắc Muội, cha con không ở nhà, Tam Mộc là người đọc sách, về sau có việc nặng cứ đến nói một tiếng, thúc lập tức tới."
Nói xong lại vui vẻ đi.
Hắc Muội vừa thấy Lâm Tam Mộc cười như hồ ly chỉ biết là do hắn làm, nàng liền cảm thấy kỳ quái, nhị thúc nàng Phùng Kim đã quen làm việc trộm gian giở thủ đoạn, công việc nhà mình đều bị Vương Kiều Nga buộc làm, thế nào có thể khiến ông cam tâm tình nguyện tới gánh phân chứ.
Hắc Muội vẫn quấn lấy Lâm Tam Mộc ở trên giường tới khuya hắn vẫn ra vẻ thần bí không chịu nói.
Nàng là người thẳng tính, trong lòng có nghi vấn thế nào cũng ngủ không được, nhìn Lâm Tam Mộc ngủ say sưa, nhịn không được kéo tóc hắn, "Ai cho ngươi ngủ! Còn không mau nói cho ta biết ngươi làm thế nào nắm thóp nhị thúc ta!"
Lâm Tam Mộc nhắm mắt lại chậm rãi nói, "Nói cho nàng biết cũng được, hôn ta một cái!"
Hắc Muội liếc mắt xem thường, không để ý tới hắn.
Một lát sau, lại hỏi, "Ta đã biết, ngươi khẳng định đồng ý cho nhị thúc ta mượn hắc mã vào ngày mùa?"
"Đó là sính lễ nàng đưa ta!"Lâm Tam Mộc nói.
Hắc Muội ngẫm lại cũng đúng, hắc mã đó Lâm Tam Mộc rất xem trọng, sẽ không cho người ngoài mượn.
"Vậy khẳng định là ngươi đồng ý vụ mùa sau cho ông ấy làm tá điền?"
Hắc Muội chính mình nói xong còn cảm thấy không có khả năng, chế độ tá điền đã có quy định, thật sự là nghĩ không ra, nàng ở trên giường đạp chăn hai cái.
"Hôn ta một cái ta nói cho nàng biết."
Hắc Muội nhìn người này nhắm mắt nằm thẳng, môi khẽ nhếch như xuân thủy gợn sóng, dưới ánh trăng môi anh đào cùng da thịt tuyết trắng, càng hiện rõ ràng.
"Hôn thì hôn!"
Hắc Muội căm tức đứng dậy mổ xuống bên má một cái.
"Hiện tại nói cho ta biết đi!"
"Hôn sai chỗ."Hắn bỗng nhiên mở to mắt nhìn nàng thản nhiên nói.
Hắc Muội hết chỗ nói, cũng chỉ có thể lại cúi đầu hướng về phía môi anh đào hôn xuống, không ngờ nàng vừa chạm vào, trên lưng bị nắm, toàn bộ dựa vào người hắn, nhất thời trợn tròn mắt vội vã đứng lên.
"Nằm xuống nghe ta nói!"Lâm Tam Mộc một tay ấn nàng, một bên nhắm mắt nói.
Nàng giật giật, tìm một tư thế thoáng cách ly chờ hắn nói.
"Ta chỉ là nói với Ngô Bảo Nhi học đường trong thôn nếu có thể miễn thu phí cho đứa nhỏ họ Phùng chiều nào ta cũng dẫn nàng và Tứ Nha ra sau núi đi dạo."
Hắc Muội vừa nghe thật sự là dở khóc dở cười, "Mệt ngươi nghĩ ra!"
"Ta không phải sợ nàng gánh phân mệt mỏi sao!"
"Ta không mệt, ngươi không gánh được nhưng không phải ta cũng gánh không được, ta trước kia —— "Hắc Muội muốn nói trước kia việc gì nàng cũng làm, lại bị Tam Mộc cắt ngang, "Trước kia là trước kia, hiện tại nàng có ta, ta tất nhiên là không muốn nàng vất vả nữa!"
Tam Mộc nói hờ hững Hắc Muội nghe xong trong lòng cũng ấm dào dạt, mọi người khen nàng tài giỏi, lại có ai biết nàng vất vả đâu!
Lần đầu tiên xuống ruộng nước thấy mã hoàng đã kinh hoảng, lần đầu tiên gánh đồ nặng bả vai đau nhức khó chịu, lần đầu tiên cắt lúa cổ tay ngứa đau vô cùng ——
Không nghĩ tới người nhìn lãnh tình lại nói ra được nổi khổ trong long nàng.
Nhưng nàng còn chưa kịp cao hứng đã nghĩ đến, nếu như vậy không phải sẽ để Béo Nha một mình ở nhà tạo phương tiện cho Ngô Bảo Nhi tới tìm nàng nói chuyện, từ sau khi Hắc Muội thành thân trong nhà luôn có người, Ngô Bảo Nhi căn bản không có cơ hội ở một mình với Béo Nha, mà Hắc Muội nghĩ Béo Nha hiện tại đã lớn, ở một mình với người khác sẽ không tốt lắm.
Nhưng Tam Mộc lấy cái này làm điều kiện trao đổi Ngô Bảo Nhi đi thuyết phục Ngô địa chủ miễn học phí, mà Phùng Kim quan tâm nhất chính là Tiểu Phúc, vẫn hy vọng nó có thể đọc sách thoát khỏi vận mệnh nông dân.
Hắc Muội trực tiếp ngồi dậy, "Ngươi cũng không ngẫm lại, nếu nhà Ngô địa chủ căn bản không muốn cưới Béo Nha, vậy sẽ làm hỏng thanh danh của muội ấy rồi còn thế nào lập gia đình chứ!"
"Thanh danh nàng cũng không phải tốt, vẫn gả được cho chỗ tốt đấy thôi!"
"Phi! Tự nhiên tự khen mình!"
Hắc Muội cười liếc hắn, nhưng cẩn thận ngẫm lại người này thật đúng là, làm con rể ngắn ngủn một tháng đã làm cho người trong nhà đều cảm thấy hắn tốt, toàn bộ thôn đặc biệt người họ Phùng không ai dám coi thường hắn, chính như nàng tính tình bưu hãn cũng khó được chu đáo, không khỏi kết thù kết oán, hiện tại có Lâm Tam Mộc, hắn dùng thủ đoạn mềm dẻo, đạt tới mục đích người ta còn phải cám ơn của hắn.
"Nên lo lắng tới hôn sự cho Béo Nha, ngươi nói nhà Ngô địa chủ có thể cưới muội ấy không?"
"Ông ấy không phải còn thiếu nàng một điều kiện sao?"
"Cái này mà ngươi cũng biết?"Hắc Muội nhìn hắn, người này thật đúng là ngồi ở trong nhà mọi sự trong lòng.
Hắn cười đến bí hiểm.
"Nếu ta mở miệng Ngô lão gia khẳng định sẽ đáp ứng, nhưng nếu không phải bọn họ cam tâm tình nguyện, Béo Nha gả qua đó sợ sống cũng không dễ dàng, đặc biệt nhà Ngô lão gia lại có tiền đến lúc đó cưới thêm thiếp, vậy không phải là hại Béo Nha sao."
Lâm Tam Mộc trầm mặc suy nghĩ, cuối cùng nói, "Nếu chúng ta so với nhà Ngô địa chủ nhiều tiền hơn?"
"Làm sao có thể?"Hắc Muội nói, không phải nàng không nghĩ tới chuyện kiếm tiền, chính là việc bán rau trộn đã đứt, hơn nữa nàng lại không biết kỹ thuật gì, cũng không thể làm cái khác.
"Chỉ cần nàng muốn sẽ có thể, chúng ta lại cẩn thận suy nghĩ!"Lâm Tam Mộc nói.
Hắc Muội cảm thấy cũng đúng, không có Bạch gia nàng có lẽ nên càng buôn bán kiêu ngạo, cho bọn họ biết thế nào là kẻ có tiền mắt chó nhìn người thấp.
"Nàng còn hận Bạch gia không?"
"Nói không hận cũng không đúng, kỳ thực vẫn là oán!"
"Vậy từ Bạch gia xuống tay!"
"Ngươi đừng làm gì —— "Hắc Muội quýnh lên, lại sợ hắn muốn làm chuyện trước kia.
Lâm Tam Mộc biết ý tứ của nàng, tức giận nói, "Ta là nói chúng ta nghĩ biện pháp kiếm nhiều tiền hơn so với Bạch gia!"
"Tốt! Ta đang phát sầu không có việc gì làm đây! Ta cẩn thận suy nghĩ!"Hắc Muội bỗng nhiên tinh thần phấn chấn, Lâm Tam Mộc cười trộm, "Đây mới là con nhóc đen dám làm dám chịu!"
"Ai là con nhóc đen, ngươi nói rõ ràng!"Hắc Muội không đồng ý, hai người lại một phen phân cao thấp
← Ch. 075 | Ch. 077 → |