Vay nóng Homecredit

Truyện:Bưu Hãn Dân Quê - Chương 071

Bưu Hãn Dân Quê
Trọn bộ 110 chương
Chương 071
Nhạc đệm trước thành thân
0.00
(0 votes)


Chương (1-110)

Siêu sale Shopee


Hắc Muội vốn thấy Lâm Tam Mộc uống vào hai chén rượu không có gì, nhưng không nghĩ tới đợi cho nàng an bài hắn vào tiểu phòng khách phía sau đông sương phòng, hắn bỗng nhiên nói, "Ta uống rượu dị ứng, có mật không?"

Hắc Muội sửng sốt, người này nói thật bình tĩnh, còn tưởng hắn đang nói giỡn chứ, đợi hắn vén tay áo lên lộ ra cánh tay, Hắc Muội thấy phía trên dầy đặc điểm đỏ thế này mới sốt ruột, "Ngươi dị ứng sao không nói sớm, vừa rồi sẽ không cho ngươi uống vào."

Hắn thản nhiên cười cười, cũng không giải thích.

Hắc Muội nhìn hắn còn tưởng hắn lo lắng hộ vấn đề hộ tịch mới miễn cưỡng uống rượu.

Ngẫm lại trong lòng chua xót, vội vàng an ủi, "Ngươi quá lo rồi, Diệp Lý Chính là người dễ nói chuyện. Được uống rượu ngon, chúng ta đã xem như công chứng hôn ước, ngươi đã nhập hộ tịch. Ngày mai lại đưa tới nha môn lưu trữ, sẽ không có người tra hỏi lai lịch của ngươi."

Lâm Tam Mộc nằm ở trên giường mắt mang ý cười nhìn Hắc Muội ngồi bên cạnh pha nước mật cho hắn.

"Uống nhanh, đi ngủ sớm một chút, ngày mai phải chuẩn bị cho ngày kia thành đừng để mệt mỏi—— "

Hắc Muội pha nước mật xong đưa đến bên miệng cho hắn, hắn nghiêng người, một bên uống một bên đôi mắt đồng rượu thâm u như mực chống lại ánh mắt Hắc Muội, hắn tươi cười như xuân, trong mắt đều là một mảnh hồ nước chói lọi, Hắc Muội chưa bao giờ gặp qua hắn ôn nhu như thế không khỏi có chút sửng sốt.

Không nghĩ tới Lâm Tam Mộc bỗng nhiên như chuồn chuồn lướt nước chạm vào đôi môi đỏ mọng của nàng vẫn đang nói đâu đâu rồi nhanh chóng rời đi.

Trên môi đột nhiên bị ôn lương mềm mại hôn qua, chưa từng có xúc cảm cùng cảm giác vi diệu làm cho nàng không tự chủ vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, không ngờ mang theo vị nước mật, không khỏi lại liếm liếm.

Nàng không biết giờ phút này hành động của mình chính là đang dụ hoặc Lâm Tam Mộc, vẻ mặt ngây thơ vươn lưỡi liếm môi, vừa vô tội lại mờ mịt, nhìn xem Lâm Tam Mộc cười một tiếng.

Lúc này Hắc Muội mới giật mình tỉnh ngộ, đây là nụ hôn đầu tiên bị đánh lén a.

"Ngươi, ngươi, —— "

Mặc dù sống hai thế cộng lại cũng có mấy chục tuổi, nhưng đây là nụ hôn đầu tiên của nàng ở cả hai thế, vừa rồi cảm giác xa lạ lại mới mẻ làm cho nàng bối rối trong lòng vẫn không thể ổn định lại.

Nàng vừa thẹn vừa vội định nói tới ước định của nàng và hắn, sang năm mới có thể viên phòng.

Nhưng Lâm Tam Mộc không đợi nàng nói rõ ràng trực tiếp kéo chăn nói, "Ta ngủ, ngươi cũng sớm nghỉ ngơi đi!"

Hắc Muội đối với "Thói quen " của hắn đã hết chỗ nói.

Còn có thể nói cái gì, người ta đã trực tiếp nhắm mắt.

Nàng đóng cửa phòng chính mình cũng trở về phòng ngủ.

Đêm nay bốn tỷ muội chen chúc trong tây sương phòng.

Béo Nha và Tứ Nha chờ Hắc Muội vừa về phòng đã tò mò hỏi dồn dập, đơn giản là nàng thế nào quen Lâm Tam Mộc.

Nhắc tới Lâm Tam Mộc nàng không khỏi nghĩ đến nụ hôn vừa rồi, trong lòng thầm may mắn giờ phút này là ban đêm, không có ai nhìn thấy vẻ mặt bối rối của nàng, không nhịn được giơ tay vuốt môi, trợn tròn mắt mờ mịt xuất thần.

Không nghĩ tới Phùng Quý cũng ngủ không được, một nữ nhi thoát ly, một nữ nhi thành thân, ông vẫn chậm chập không về phòng, Hắc Muội khuyên ông nửa ngày mới rốt cục trở về ngủ, sáng mai ông còn phải cùng Lâm thúc đi trấn đặt mua này nọ.

Khép cửa phòng lại Cát Tường tiếp tục khảo vấn Hắc Muội, Béo Nha đã đến tuổi đính hôn, Tứ Nha cũng hiểu biết, nghĩ Hắc Muội cũng ngại ngùng, đổi cách nói nói người này bị sơn tặc đả thương chính mình cứu hắn, thời điểm ở Thanh thành chiếu cố sinh ra hảo cảm, vừa vặn người này cũng một mình lẻ loi hiu quạnh, nên mới có ý niệm mang về nhà.

Nói xong, lại nhắc chuyện Cát Tường, "Tỷ, tỷ yên tâm, Tam Mộc không phải loại người lòng dạ hẹp hòi, tỷ muốn tái giá muội khẳng định chuẩn bị đồ cưới cho tỷ so với lúc trước còn nở mày nở mặt hơn, nếu tỷ không nghĩ gả, bọn muội tuyệt không bức tỷ, bọn muội sẽ nuôi tỷ."

Cát Tường còn có gì để nói, trong lòng tất nhiên là cảm động.

Béo Nha bỗng nhiên hỏi, "Nhị tỷ, nếu muội cũng không gả đi, tỷ nuôi muội nha?"

"Muội thì không thể được!"

"Vì sao?"Béo Nha khó hiểu.

"Muội ăn nhiều lắm!"

Hắc Muội nghiêm trang nói xong bốn tỷ muội đều cười, một mảnh tiếu ngữ, nghe vào tai Lâm Tam Mộc ở sau phòng, trong bóng đêm trên mặt hắn cũng lộ ra mỉm cười, đối với tương lai bỗng nhiên mãnh liệt chờ mong.

Ngày hôm sau đợi thời điểm nửa buổi sáng Lâm thúc và Phùng Quý kéo đầy một xe trở về, cái gì cũng mua đủ, đây là chỗ tốt của bạc a.

Cùng bọn họ trở về còn có Diệp Lý Chính, nói là công văn đã làm tốt, kêu nàng ngày hôm sau yên tâm làm hôn sự.

Đây là năng lực của Diệp Lý Chính, làm lý chính mấy năm nay, lại là một thôn lớn như thế, ở huyện nha bàn bạc chuyện này vẫn rất tiện lợi.

Hắc Muội tất nhiên rất vui, cầm con dấu chứng minh hộ tịch lắc lắc trước mặt Lâm Tam Mộc, trong mắt đều là đắc ý.

Lâm Tam Mộc miễn cưỡng cười, long long một đầu tóc đen, khóe miệng hàm chứa tiếu ý, nhưng không nói lời nào, lẳng lặng nhìn Hắc Muội hào hứng.

Con dấu mộc đỏ trên hộ tịch giấy trắng mực đen, tên của hắn ba chữ Lâm Tam Mộc gắt gao đi theo phía sau Phùng Như Ý, hai cái tên thân thiết kề nhau, phảng phất mang theo tình cảm.

Giữa trưa Phùng Quý đi từng nhà báo cho mọi người biết trưa mai Hắc Muội thành thân, kỳ thực người trong thôn hơn phân nửa đã biết, chỉ là ông vẫn muốn chính thức thông báo từng nhà thôi.

Diệp bà bà và Vương Kiều Nga cũng đến xem qua, trước mặt Lâm Tam Mộc khẳng định không thể nói thêm cái gì, hơn nữa Phùng Quý cũng không như trước kia, rõ ràng xa lánh các nàng không ít.

Buổi chiều có người đến, Hắc Muội không thể tưởng tượng được thế nhưng là Bạch Minh Tuệ.

Mặc dù nàng vẫn mỉm cười khách khí như trước kia, còn kéo một xe gì đó đến đây, nhưng thái độ Hắc Muội rõ ràng chỉ còn lại có khách khí.

Phùng Quý chưa biết việc gì, vẫn như trước nhiệt tình tiếp đãi.

Yên lặng trong phòng, Hắc Muội và Bạch Minh Tuệ ngồi yên, hai người đều không mở miệng.

Cuối cùng vẫn là Hắc Muội nói, "Bạch tiểu thư, ta đã nói được rất rõ ràng, sẽ không còn quan hệ gì với Bạch gia, mời đem này nọ về đi, sau này ta không muốn gặp lại người Bạch phủ, các ngươi phát tài của các ngươi, ta làm ruộng cày cấy của ta."

"Ai —— Hắc Muội — ngươi như vậy trong lòng ta thật sự rất áy náy, ta là thật lòng xem ngươi — xem ngươi là kế mẫu, chuyện từ hôn quả thật là cha ta quá mức lỗ mãng, nhưng hãy tha thứ cho ông ấy —– "Nàng nghĩ phụ thân từ khi Hắc Muội đi đem hậu viện Bạch phủ hung hăng chỉnh đốn một phen, bán bán, đuổi đuổi nhưng mấy ngày nay vẫn ăn ngủ không yên.

Đều nói con gái là áo bông tri kỷ của cha, nàng tất nhiên biết cha nàng đối với Hắc Muội động chân tình, nhưng hắn luôn luôn kiêu căng, không thể nào vứt bỏ mặt mũi đi cầu xin tha thứ.

Nàng làm con đương nhiên tự mình tới cửa vãn hồi.

"Như Ý!"Lâm Tam Mộc đi đến, xem đều không có xem Bạch tiểu thư, phảng phất trong phòng vốn không có người này, chỉ có một mình Hắc Muội, hoàn toàn không nhìn vẻ mặt Bạch Minh Tuệ nhìn dung mạo hắn âm thầm kinh ngạc, đối với Hắc Muội nói, "Ngày mai chúng ta thành thân mặc quần áo nào?"

Bạch Minh Tuệ chấn động, nhìn hai người kinh ngạc nói, "Các ngươi ngày mai sẽ thành thân?"

"Đúng vậy!"Lâm Tam Mộc quay đầu nhìn Bạch Minh Tuệ lạnh giọng nói, trong mắt như hồ sâu, khiến Bạch Minh Tuệ sau lưng phát lạnh, nàng mặc dù đã xem qua không ít công tử thế gia, nhưng chưa bao giờ có một người hấp dẫn như người trước mặt này.

Hắc Muội đứng lên, vẻ mặt khó lường, đối với Bạch Minh Tuệ nói, "Bạch tiểu thư, ta nói một lần cuối cùng, ta cùng Bạch gia không còn quan hệ gì, ta không muốn gặp lại bất kỳ người nào của Bạch gia."

Hắc Muội kiên quyết đoạn tuyệt, này tương đương với hạ lệnh đuổi khách.

Bạch tiểu thư yếu ớt nói, "Hắc Muội, thật sự không thể vãn hồi sao? Cũng không nên bởi vì hành động theo cảm tình mà vội vàng lập gia đình sau này hối hận a!"

Lâm Tam Mộc thần sắc đột nhiên sắc bén, "Cái này không phiền Bạch tiểu thư lo lắng, ta tất nhiên sẽ không làm cho nàng có cơ hội hối hận!"

Hắn mặt mày đẹp như tranh bởi vì ánh mắt lạnh thấu xương cùng khí thế đóng băng, tạo nên một nét đẹp kinh tủng thế gian lại sắc bén vạn trượng.

Bạch tiểu thư ngây người sau một lúc lâu cuối cùng rời đi.

Những thứ nàng mang tới Hắc Muội tất nhiên một thứ cũng không nhận.

Lúc xế chiều Diệp Tĩnh lại tới, xa xa nhìn tỷ muội Cát Tường Béo Nha bận rộn trong lòng càng hoảng, nếu ngày mai, hỉ yến vừa mở, hắn cùng Hắc Muội sẽ không còn khả năng.

Vào cửa liền muốn vào phòng, lại lập tức bị Béo Nha cùng Tứ Nha phát hiện, đang ngăn lại thì Lâm Tam Mộc đã đi ra, đối với Cát Tường cùng Béo Nha nói, "Làm phiền đại tỷ và tam muội vất vả cho việc hôn sự của ta và Như Ý, cái người vô tín này giao cho ta đi."

Hắn nói khiêm tốn có lễ, hỉ yến còn chưa tới đã chủ động kêu đại tỷ cùng tam muội, Cát Tường và Béo Nha nghe được trong lòng nóng hầm hập.

Nhắc tới Diệp Tĩnh dùng hai chữ "Vô tín ", lại bất quá thích hợp.

Hai người nhìn Diệp Tĩnh khẽ phun một ngụm, "Tiểu nhân vô tín!"Xoay người rời đi.

Nhà chính còn lại Lâm Tam Mộc và Diệp Tĩnh giằng co.

Diệp Tĩnh hai mắt trợn lên, khuôn mặt vốn thanh tú giờ phút này có chút dữ tợn, "Ngươi dựa vào cái gì cùng Hắc Muội thành thân, lai lịch không rõ lại yêu mị, ta xem ngươi chính là cái tai họa —— "

Hắn hiện đang nhìn Lâm Tam Mộc hâm mộ ghen tị hận đến cắn răng, nói không nên lời.

Lâm Tam Mộc lãnh mâu vừa chuyển, như có một đạo hàn quang bắn ra, ánh mắt rét lạnh nhìn người trước mắt, có một loại áp lực vô hình, khiến giọng Diệp Tĩnh càng ngày càng nhỏ, cuối cùng nha nha.

Lâm Tam Mộc cười nói một câu khiến Diệp Tĩnh rùng mình.

"Còn dám trêu chọc người của ta, ta khiến ngươi một lần nữa thành người què, ngươi tin hay không?"

Ăn qua cơm chiều, Hắc Muội cầm bộ đồ mới đưa đến phòng Lâm Tam Mộc, đây là để mặc cho hỉ yến.

Hắc Muội thấy giường hắn tối hôm qua ngủ vẫn chưa sửa sang lại, đặt quần áo xuống bắt đầu thu dọn, một bên thu dọn lại một bên nhìn không chớp mắt nói, "Vô luận là Bạch gia hay Diệp Tĩnh ta cũng sẽ cùng bọn họ lại có bất luận quan hệ gì, ngươi yên tâm đi!"

Hiển nhiên nàng theo Lâm Tam Mộc phản ánh đã biết thái độ của hắn đối với Bạch gia cùng Diệp Tĩnh, buổi chiều câu "Người của hắn!"Làm cho nàng có chút dở khóc dở cười, trong lòng đã có một tia cảm xúc kỳ diệu khó lý giải.

Lâm Tam Mộc ngồi ở đầu giường uống trà nhìn sườn mặt Hắc Muội, cười nhẹ lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt, ánh mặt trời chói rọi xuống mắt đào hoa, tản ra từng đợt nhè nhẹ mị hoặc.

"Không cần giải thích, ta tin ngươi!"

Nghe ngữ khí hắn bình tĩnh Hắc Muội có chút bất ngờ, nam nhân người nào không để ý mấy nam nhân có liên quan tới vợ mình trước đó, cho dù thật sự không có gì trong lòng cũng sẽ có chút không thoải mái, nhưng nàng thật không biết nói cái gì.

"Ta có tự tin, vô luận người nào cũng đều không tốt bằng ta!"

Hắn vừa nói xong Hắc Muội phốc xuy bật cười, "Thật đúng là không có người có da mặt dày như ngươi, thật đúng là —– "

Hắc Muội cười lắc đầu, bất quá ở trong lòng nàng không thể không thừa nhận nàng quả thật cảm thấy Lâm Tam Mộc thích hợp nhất với nàng, trải qua mấy thị phi trước đó Hắc Muội bỗng nhiên cảm thấy nam nhân này đối với chính mình tựa hồ có loại lực lượng thần kỳ, vô luận thân phận của hắn thế nào hắn luôn là người khiến nàng an lòng nhất.

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của hắn không khỏi lại cảm thấy người này ở trước mặt nàng rất đáng yêu.

Trong lòng nghĩ như vậy, tay cũng đã giơ lên nhéo gò má của hắn.

Hắn không né không tránh, mặc nàng nhéo, vừa chạm đến khuôn mặt trắng nõn của hắn, dưới tay ôn lương trơn bóng nàng vẫn không đành lòng mạnh tay. Bỗng nhiên sửa nhéo thành cọ định rút tay về, không ngờ bị hắn cầm.

Tay Hắc Muội bị Lâm Tam Mộc nắm chặt, ở trên ngón tay cái còn tinh tế vuốt nhẹ vài cái.

"Ngươi nói ta thế nào?"

Nàng lập tức rút về cảm giác bị vuốt ve thật là lạ, không khí lập tức có chút xấu hổ, nàng chỉ cảm thấy hai gò má của mình có chút nóng lên, nghiêm mặt cứng rắn nói, "Không thế nào!"

Hắn dùng lực một chút, nàng không đề phòng lập tức ngã vào lòng hắn, đập vào mặt là hơi thở tươi mát quen thuộc trên người hắn.

Nàng liền bối rối giãy dụa, lại không dám phát ra tiếng động quá lớn, ánh mắt vẫn nhìn cửa chưa đóng kín, người nhà tùy thời đều có thể tiến vào.

Lâm Tam Mộc chính là không buông tha, mang theo ý cười nhìn nàng trong ngực giãy dụa như nai con hoảng sợ.

"Cha ta một hồi sẽ vào!"Hắc Muội nóng nảy, quát khẽ.

"Vậy cha hẳn là cao hứng!"Hắn híp mắt đào hoa ý cười trong suốt nói.

Hắc Muội nghe hắn thế nhưng cũng kêu cha, trong lòng vừa vui lại có chút buồn cười, "Phi! Không biết xấu hổ, còn chưa thành thân, đã kêu như vậy rồi!"

Hắn lơ đễnh, giữ nàng an ổn lại, mặt đối mặt, một tay xoa hai má của nàng, "Đen cũng có lợi thật, mặt đỏ cũng nhìn không ra, thế nào phải sờ mới biết được!"

Cảm giác trên tay nong nóng đương nhiên là chứng cớ tốt nhất chứng tỏ Hắc Muội vội vàng vừa thẹn vừa sợ.

Nhìn hắn nghiêm trang lấy tay phủ mặt nàng, thí nghiệm nàng có mặt đỏ hay không, Hắc Muội vừa tức vừa buồn cười, rốt cục đợi cho hắn buông nàng ra, nàng vội vàng đứng ở cạnh cửa, "Ngươi trắng như vậy ta cũng chưa từng thấy ngươi đỏ mặt, tắm rửa ngủ đi!"

Nói xong chạy nhanh như chớp.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-110)