Sính lễ pk đồ cưới
← Ch.067 | Ch.069 → |
Ăn cơm trưa xong Hắc Muội đi tìm Lâm thúc, phát hiện Lâm thúc đang thu dọn này nọ chuẩn bị về thôn Đại Diệp săn thú, mang theo thảm chuẩn bị buổi tối ở trên núi qua đêm.
Lâm thúc mời nàng đi về cùng, nàng cũng muốn, bất quá còn có Lâm Tam Mộc, hiện tại trước khi Lâm Tam Mộc nhìn thấy cha nàng nàng không muốn cùng bất kỳ ai nói chuyện Lâm Tam Mộc ở rể.
Vì thế đành phải nhìn Lâm thúc khóa tới cửa lên đường.
Hắc Muội ở trên đường, mua nhiều đồ ăn cùng vật dụng hàng ngày, lưng gánh một bao lớn, đi tới chợ trước mặt thấy có người dắt ngựa đi Thanh thành, người nọ vừa nhìn một bộ trang phục lái buộng ngựa, ống quần đều bó lên.
Nàng bỗng nhiên nghĩ tới con ngựa trắng của Lâm Tam Mộc, nhớ tới lần đầu tiên gặp hắn uy phong lẫm liệt, bạch mã hắc y, đại đao chói lọi, khi đó còn khiến chính mình dọa chết khiếp, hiện nay hắn đối với nàng lại cười đến vân đạm phong khinh.
Hiện tại đã sắp trở thành vợ chồng.
Cho nên nói, nhân sinh kỳ ngộ thật đúng là kỳ diệu!
Bất quá nói đến ngựa, trong lòng nàng nghĩ phỏng chừng con ngựa của Lâm Tam Mộc sợ là chẳng biết đi đâu, mà vết thương của hắn vừa mới lên vảy, nếu hôm nay trở về đường xa miệng vết thương có thể bị rách.
Nghĩ như vậy Hắc Muội liền tiến lên hỏi lái buông.
Người nọ thấy bộ dạng Hắc Muội không giống kẻ có tiền, khinh thường đáp, "Rất đắt!"
"Đắt cũng có cái giá, hay là sợ ta mua không nổi à!"
Người bán ngựa vừa thấy nàng nói chuyện rất mạnh dạn, rõ ràng là ăn mặc cúc hoa khuê nữ khẩu khí lại cay cú như phụ nhân, cũng không muốn sinh sự, vì thế nói, "Hai mươi lượng bạc đến trăm lượng bạc một con đều có, ngươi muốn loại nào!"
"Ngươi buôn bán như vậy à, dù sao cũng phải giới thiệu một chút a!"
Người bán ngựa vừa thấy Hắc Muội vô cùng cẩn thận nhìn ngựa, đánh giá sợ là thật sự muốn mua, cũng cố nhẫn nại chậm rãi giới thiệu.
Hắc Muội thật ra nhìn trúng một con hắc mã toàn thân đen nhánh, người bán ngựa mở miệng ngựa, hiện ra hàm răng chỉnh tề, "Nhìn thấy không, tề khẩu, con này tuổi rất trẻ, rât khoẻ mạnh."
Ngựa khi tới năm tuổi sẽ thay răng toàn bộ, tục xưng tề khẩu.
Cuối cùng nói ra một cái giá dọa người, ước chừng năm mươi lượng, quả nhiên ngựa không phải người nghèo dùng được, nhưng Hắc Muội quyết tâm muốn mua, vì thế nói, "Bốn mươi lượng, ta hiện tại dắt đi, tiền mặt!"
Người bán ngựa vừa thấy Hắc Muội trả lời nhanh lẹ có chút không tin, nghĩ trên đầu nàng không mang theo bất luận phụ tùng vàng bạc gì, ăn mặc cũng bình thường, không nghĩ tới có thể có bốn mươi lượng tiền mặt.
Hắc Muội nhìn hắn không tin, lập tức từ trong túi lấy ra bốn nén bạc, dưới ánh mặt trời lòe lòe sáng lên.
"Ngươi dẫn ngựa đến chuồng ở Thanh thành bán, phải nộp hai lượng tiền thuế, bán một con còn phỉa chia một hai lượng cho người trung gian, chưa kể tiền cỏ khô —— "
Hắc Muội cũng không phải nói bừa, không nghĩ tới trước kia cùng cha nàng bán đồ ăn ở phố Tây Thanh thành lúc ấy nghe được mấy tin trên đường, lúc này cũng có chỗ dùng.
"Được rồi, được rồi, ta xem như phục ngươi, một nha đầu nhà quê thật đúng là ——- "
Hắc Muội đắc ý, đưa bạc Hắc Muội liền khoái lạc vui vẻ về sân, vừa đi còn vừa nói, "Ngựa ơi ngựa, chúng ta đều đen a, đúng là người một nhà ha ha!"
Lâm Tam Mộc đã có thể đi lại trong sân, nằm dưới giàn tường vi híp mắt phơi nắng, nhìn thấy Hắc Muội dắt một con hắc mã tiến vào liền giật mình.
Nhìn Hắc Muội lại nhìn hắc mã bỗng nhiên hiểu ý cười.
"Nhạ, đưa cho ngươi, sính lễ!"
Hắc Muội nghiêm trang nói.
Hai chữ "Sính lễ " khiến Lâm Tam Mộc dở khóc dở cười, hắn ở rể còn có sính lễ? Cho dù là lễ vật đính hôn, cũng không nên nói là sính lễ đi? Thế nào nghe vào tai có cảm giác không được tự nhiên, tựa như hắn xuất giá vậy.
Hắn cũng không lên tiếng, đứng lên vòng quanh ngựa nhìn nhìn ngựa lại nhìn nhìn Hắc Muội, một lời hai nghĩa nói, "Thực đen!"
Trong lời nói hàm ý Hắc Muội tự nhiên rõ, nhất thời trợn tròn mắt hàn khí bức người nhìn hắn, "Đen thì sao?"
"Ta còn chưa nói hết, trừng mắt làm gì, tuy rằng đen nhưng ta thích!"Lâm Tam Mộc nói xong sờ sờ bộ long đen nhánh của hắc mã, ánh mắt lại nhìn Hắc Muội, nói xong vẫn là một lời hai ý nghĩa, cười giống như hồ ly được miếng mồi béo bỡ, ngũ quan tinh xảo tuyệt mỹ dưới ánh mặt trời như một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc.
"Hồ ly tinh!"
Hắc Muội khẽ nói một tiếng liền định thu thập này nọ chuẩn bị xuất phát.
Bỗng nhiên Lâm Tam Mộc từ trong tay áo lấy ra một tấm giấy bìa cứng, đưa tới trước mặt Hắc Muội, "Đây, đồ cưới của ta!"
Nhìn hắn nghiêm trang nói đồ cưới của hắn Hắc Muội rốt cục xì nở nụ cười.
Nàng vốn nghĩ Lâm Tam Mộc là muốn cho nàng một trăm lượng gì đó, cũng không khách khí trực tiếp nhận, lại nghe hắn nói đồ cưới, "Phốc xuy " bật cười, liếc mắt nhìn hắn, tiếp nhận nhìn, quả thật bị dọa một trận.
Thế nhưng là khế ước, ước chừng mười mẫu a.
Nhìn kỹ, mặt trên miêu tả, chính là những mẫu ruộng nước tốt nhất trong thôn Đại Diệp kéo dài tới gần hồ.
Mười mẫu ruộng nước này bởi vì gần hồ, nước sung túc, hơn nữa thập phần phì nhiêu, nhưng ruộng nước này không phải của Ngô địa chủ sao, thế nào ở trong tay hắn.
"Đây, đây là —— "Hắc Muội cả kinh nói không nên lời, mười mẫu ruộng tốt nhất này nếu bán đứt sợ là phải có mấy trăm lượng bạc, nàng không nghĩ tới hắn có tiền như vậy còn ở rể.
Hắc Muội nghi ngờ lo lắng đều hiện lên trong đôi mắt đen nhánh sâu thẳm.
Lâm Tam Mộc rất nghiêm túc nói, "Yên tâm, khế ước này có được quang minh chính đại, chính là ta không có hộ tịch nên có cũng vô dụng, xem như thành ý ta và ngươi thành thân đi, nói sau ngươi hiện tại đã cắt đứt quan hệ với Bạch gia, có mấy mẫu ruộng này về sau cuộc sống cũng không cần lo lắng gì."
Hắc Muội còn chưa từ trong khiếp sợ cùng cảm động lấy lại tinh thần, lại nghe Lâm Tam Mộc nói tiếp, "Tất cả tiền tài của ta đều đổi thành mười mẫu ruộng này, hiện tại chân chính không còn một xu dính túi, ngươi không thể nửa đường vứt bỏ ta a!"
Hắn vốn là nói đùa, nào biết Hắc Muội nhìn hắn còn thật sự thành khẩn nói, "Ngươi yên tâm, mặc kệ ngươi thế nào chúng ta sẽ bên nhau cả đời, dù có một ngày quan phủ bắt được ngươi, mất đầu ngồi tù, ta đều chờ ngươi —— "
Lâm Tam Mộc sửng sốt, tùy ý nở nụ cười, cũng không đặt trong lòng, còn nghĩ thật là đứa ngốc, nếu hắn thật sự mất đầu, nàng còn chờ cái gì, lại nhất thời nhìn vẻ mặt chân thành của Hắc Muội nói không ra lời.
Hắc Muội cùng Lâm Tam Mộc chuẩn bị về thôn, Lâm Tam Mộc ngồi trên ngựa, vốn kêu Hắc Muội cũng lên ngựa, nhưng nàng nghĩ bây giờ còn chưa phải vợ chồng, hai người ngồi chung một con ngựa sẽ không tốt lắm, kiên quyết muốn đi bộ, nói sau cước lực của nàng không tệ, đi bộ là việc đơn giản.
Dù sao cũng không gấp, chân Lâm Tam Mộc còn chưa khỏi hẳn, nàng dắt ngựa đi cũng không mau, ở trên ngựa còn lót một tầng thảm thật dày, sẽ không chạm vào miệng vết thương.
Hai người một người dẫn ngựa một người cưỡi ngựa, không nhanh không chậm hướng thôn Đại Diệp đi.
Ánh mặt trời tháng năm sáng lạn, Hắc Muội thỉnh thoảng quay đầu nhìn Lâm Tam Mộc, hắn cũng mắt mang ý cười nhìn lại nàng, Hắc Muội bỗng nhiên cảm thấy đây là từ sau khi nương nàng Tú Cô qua đời tâm trạng nàng tốt nhất, không tự giác khóe môi nhếch lên.
Mọi người trong thôn Đại Diệp đang vội vàng thu hạt cải dầu.
Nhất là hạ thôn, ruộng đất đều có vẻ nhiều, thu gặt hạt cải dầu tự nhiên cũng nhiều.
Thu hạt cải dầu không giống như thu hoạch lúa, không cần phải ở sân phơi lúa đẩy trục lăn. Tùy tiện để trên đường, phía dưới lót một lớp vải, lấy chày giặt quần áo nện, hoặc là trực tiếp dùng chân giẫm lên trên là được.
Phùng Quý thu gặt cải dầu trực tiếp mang về nhà, đặt trên miếng vải, Tứ Nha cùng Béo Nha giẫm không sai biệt lắm.
Nhưng thu gặt cải dầu cần có chút kiến thức.
Cải dầu bình thường nở hoa từ ngày hai mươi lăm đến ngày ba mươi, trọng lượng cùng hàm lượng dầu gần như cao nhất, lúc này thu gặt cải dầu là thích hợp nhất.
Nếu thu gặt quá sớm, quả chưa chín, sẽ giảm bớt sản lượng cùng chất lượng, nếu thu quá trễ, quả già dễ rạn nứt, cũng ảnh hưởng đến sản lượng cùng phẩm chất cải dầu.
Cho nên người thôn Đại Diệp bắt đầu thu gặt cải dầu gần như cùng lúc.
Mà cải dầu thu gặt đều vào sáng sớm còn hơi sương, để ngừa quả nứt. Đồng thời khi thu gặt phải cắt nhẹ, đặt khẽ.
Hạt nhỏ đen rơi xuống chính là cải dầu, ép dầu liền toàn dựa vào nó.
Cho nên bình thường có nhiều loại cải ép dầu nhưng người dân chỉ chọn hạt cải dầu.
Tựa như nhà chồng Cát Tường, bởi vì là ruộng của Ngô địa chủ, hơn hai mươi mẫu ruộng đều ở cửa thôn dưới đường lớn, tương đương với tất cả ruộng đều kéo dài giữa hồ và đường vào thôn, bọn họ thu hạt khẳng định phải đem vải đặt dưới đường, cắt xong trực tiếp chuyển đến mặt trên vải dầu lại phơi nắng tới trưa, giữa trưa ăn xong sẽ ra chuẩn bị đập hạt cải dầu.
Bởi vì Cát Tường không có đi cắt hạt cải dầu, nên buổi chiều nàng và Tịch Mai phải đi đập hạt, Diệp bà bà ở nhà, mà hai vợ chồng Diệp An cùng Diệp Bình cầm cuốc chuẩn bị đem vài mẫu lúa mì vụ đông còn lại thu gặt.
Lúa mì vụ đông năm trước gieo cùng lúc với cải dầu, hiện nay cũng đến mùa thu gặt, cùng thu gặt cải dầu buổi sáng không giống nhau, lúa mì vụ đông phải thu gặt buổi chiều mới tốt nhất, phơi nắng tới trưa, buổi chiều thu gặt tốt nhất, tối nay đập lúa mạch cũng sẽ không ẩm ướt.
Diệp Tĩnh cho tới bây giờ chưa từng cắt lúa mạch, năm nay đi theo hai ca ca.
Diệp bà bà sợ hắn ở nhà buồn nhớ Hắc Muội, cũng để hắn đi.
Giữa trưa tháng năm, Cát Tường và Tịch Mai giẫm hạt cải dầu nửa ngày, cả người đầy mồ hôi.
Tịch Mai là người chú ý, vừa ra mồ hôi, liền la hét khó chịu, phải đi về nghỉ tạm, Cát Tường cũng không thể ép buộc tiểu cô lưu lại làm việc, đành phải mặc nàng đi về, một mình tiếp tục giẫm.
Vốn đầu tháng năm mọi người đã thay áo đơn, hơn nữa bởi vì thu hoạch cải dầu, quần áo đều có vẻ mỏng ngắn gọn, thậm chí có một số nam nhân đều cởi trần.
Cho nên Cát Tường lo giẫm hạt cải dầu, chính nàng hết sức chuyên chú, dừng ở trong mắt tên vô lại Diệp Đại Văn ở hạ thôn cũng là một phen phong tình khác.
Vốn Cát Tường bởi vì nương nàng qua đời, gần nửa năm vẫn mặc đồ trắng hoặc là quần áo màu nhạt, thập phần thanh lịch, hiện nay, bởi vì phơi nắng cùng làm việc khuôn mặt trứng ngỗng của nàng đỏ bừng, nhìn qua rất bắt mắt.
ở trong mắt Diệp Đại Văn lại sạch sẽ động lòng người dụ dỗ hắn tiến lên.
"Cát Tường, ta giúp ngươi giẫm!"Diệp Đại Văn nói xong tiến đến gần, Cát Tường còn chưa phản ứng hắn đã muốn ưỡn ngực nghiêm mặt đi mò thân thể Cát Tường.
Cát Tường vốn xem Diệp Đại Văn như trưởng bối, tuy rằng là tên vô lại, nhưng không có nghe nói làm chuyện gì đùa bỡn phụ nữ, nàng không biết là Diệp Đại Văn chăm chú nhìn nàng đã nửa ngày.
Vì thế Cát Tường nhìn Diệp Đại Văn động thủ động cước quá sợ hãi, hoảng loạn né tránh, lại sợ gây chuyện chọc người bàn tán, vốn nữ nhân ở nông thôn bị khi dễ, người khác sẽ nói nữ nhân không biết kiềm chế.
Cho nên Cát Tường lúc đầu chính là né tránh.
Nào biết Diệp Đại Văn thấy Cát Tường không dám la to, thật sự động tâm, càng hăng say, vài cái liền đem Cát Tường vật ngã xuống đất, chu khuôn mặt ghê tởm định hôn Cát Tường.
Cát Tường lập tức dọa choáng váng, thế này mới một bên giãy dụa phản kháng một bên gấp đến độ cao giọng hét rầm lên
← Ch. 067 | Ch. 069 → |