Cự tuyệt
← Ch.057 | Ch.059 → |
Đối với cuối năm Bạch lão bản đích thân tới nàng thật tình vô cùng cảm tạ, huống chi lúc trước còn phái Vương chưởng quầy tới hỗ trợ.
Như là biết Hắc Muội năm nay qua năm mới không có tâm trạng gì chuẩn bị, Bạch lão bản mang theo rất nhiều thứ qua năm mới.
Hắc Muội trong lòng cảm kích lại không muốn nhận không của họ, chối từ nửa ngày vẫn là nhận, từ trong phòng cầm gấu bông vốn chuẩn bị qua năm mới đưa cho Đại Thụ làm đáp lễ, lại đưa thật nhiều đặc sản thôn quê.
Người ta nói nếu muốn thanh tú liền để tang, Hắc Muội giờ phút này chính là bộ dáng một thiếu nữ.
Từ ngày nương nàng qua đời nàng vẫn mặc một thân váy bạch y, trên đầu ngay cả dây chỉ hồng trước kia cũng tháo xuống, cắm vài đóa hoa vải trắng, vẻ mặt vốn trong sáng thuần khiết, nay nhìn lại tươi mát lịch sự tao nhã.
Bạch Tề trong lòng âm thầm nghĩ, lại một năm, Hắc Muội trổ mã càng đẹp măt, nghĩ tới mấy di nương thông phòng mềm mại trong Bạch phủ bỗng nhiên cảm thấy đều kém hơn Hắc Muội đơn giản hào phóng.
Kết quả là, nhìn về phía Hắc Muội ánh mắt không tự giác toát ra tâm tư của hắn.
Chỉ là lần này Bạch Tề đến phúng viếng nương Hắc Muội, mà làm lễ tiết tính đưa chút lễ vật, cho nên cũng không thể nói thêm cái gì, nói sau hắn vẫn rõ ràng cảm giác tâm trạng Hắc Muội trầm trọng, một tháng trôi qua, cả nhà nàng vẫn chưa ra khỏi bóng ma người đã chết.
Vì thế lời định nói đến bên miệng hắn ép nuốt trở về, chỉ nói mùng tám vô luận như thế nào nhất định phải đi Bạch phủ một chuyến.
Hắc Muội tất nhiên là đáp ứng.
Bạch lão bản chân trước vừa đi, Béo Nha liền đối với Hắc Muội nói, "Nhị tỷ, Bạch lão bản đó đối với tỷ có tình ý!"
"Nói bừa!"
Béo Nha một bộ dáng tiểu đại nhân, "Thật sự, nhị tỷ, muội nhìn ra được!"
"Nói bừa cái gì, nương ta mới qua đời bao lâu, đã nói mấy chuyện này, hơn nữa, nhị tỷ muội kiểu quốc sắc thiên hương thế nào, người ta hiếm lạ sao?"
"Thật sự, nhị tỷ, muội biết, chính xác là như vậy!"
Hắc Muội lúc này chỗ nào nghĩ nhiều như vậy, hiện tại dù Thiên vương lão tử nói thích nàng, nàng cũng cao hứng không nổi, cho dù là kén rể Hắc Muội cũng quyết tâm phải giữ đạo hiếu một năm.
Thời điểm qua năm mới cả nhà ăn bữa cơm đoàn viên lại thiếu một người, Phùng Quý vẫn đặt xiêm áo bát đũa của Tú Cô bên cạnh, gắp cái chân gà, "Tú Cô, ăn bữa cơm đoàn viên!"
Dân quê có một tập tục, trong ngày tết, có thời điểm có đồ ăn ngon đều mang bát đũa lên, kêu người đã mất về ăn, gọi là "Kêu cơm ".
Cho nên Phùng Quý vừa kêu một tiếng ba tỷ muội Hắc Muội nước mắt đảo quanh hốc mắt, khi vùi đầu ăn cơm, nước mắt đùng đùng rơi vào trong cơm, ăn vào trong miệng toàn một vị chua sót.
Bình thường nhà quê trong năm đó có người mất, năm thứ hai dán câu đối xuân chính là màu vàng, mà không phải màu đỏ, mà thân thích đến chúc tết thường vào mùng sáu.
Chúc tết vừa vào cửa trước bái bài vị người qua đời, còn phải nổ pháo, mà người nghênh lễ liền phải đối với khách nhất nhất dập đầu cảm tạ.
Cho nên ngày này nhà Hắc Muội tiếng nổ pháo không ngừng vang lên, mà nàng cùng Béo Nha Tứ Nha cũng dập đầu sắp hôn mê.
Mọi người họ Phùng ở Thượng thôn đều đến, ngay cả hai huynh đệ Phùng Dũng Phùng Trung cũng đến, dân quê là như thế, bình thường dù đánh dù gây chuyện, nhưng tình nghĩ quê nhà vẫn còn, hơn nữa cũng sẽ không mang thù.
Hơn nữa Tú Cô gả đến thôn Đại Diệp hơn hai mươi năm, tính tình luôn ôn hoà, cho tới bây giờ chưa xích mích với ai, hiện tại đi rồi, người trong thôn cũng nhớ tới bà.
Nhưng mùng sáu tết nhà Hắc Muội lại có khách không mời mà đến.
Diệp Tĩnh về thôn, hơn nữa chân không còn khập khiểng.
Hắn rời đi thôn Đại Diệp tròn nửa năm, cùng Hắc Muội từ hôn cũng chỉnh chỉnh nửa năm, vốn sáng sớm mùng sáu tết hắn vui sướng về thôn, hiện tại chân đã tốt, ngoài nương hắn ra người hắn muốn cho nhìn thấy chân hắn vững vàng chính là Hắc Muội, nhưng vừa vào thôn hắn đã nghe nói cuối năm ngoái nương Hắc Muội qua đời, hắn quá sợ hãi.
Rốt cuộc bất chấp Diệp bà bà nhắc đi nhắc lại chạy đến nhà Hắc Muội, Diệp bà bà hoảng hốt theo ở phía sau kéo đều kéo không được, Diệp bà bà trong lòng hiểu rõ, lúc trước nhà bà muốn từ hôn, Tú Cô bị kích động, tuy nói Tú Cô chết là vì sức khoẻ bà yếu, nhưng cũng có phần do nhà bà từ hôn.
Nay Hắc Muội nếu thấy Diệp Tĩnh không phát cuồng sao, bà vội vàng chạy theo kéo lại.
Quả nhiên, Hắc Muội vừa nhìn thấy Diệp Tĩnh chỗ nào quản chân hắn tốt hay xấu, quả thực chính là như kẻ thù, tức giận cả người run lên, lớn tiếng mắng, "Ngươi còn mặt mũi đến nhà ta, ngươi cút cho ta, đừng làm cho nương ta ở dưới suối vàng còn không sống yên ổn, cút, cút, cút ngay ——- "
Phùng Quý như một đầu sư tử hướng về phía Diệp Tĩnh rít gào, "Ngươi cút cho ta, cút đi, súc sinh!"
Hắc Muội lần đầu tiên nhìn thấy cha nàng phẫn nộ như vậy, cũng bị dọa một phen, nhưng tâm trạng của nàng và cha nàng một dạng, lúc trước Diệp gia bọn họ từ hôn hoàn toàn không để ý đến thể diện các nàng, liền như vậy hùng hồn đề suất, nương nàng chết tuy nói vốn do thân thể đã muốn suy sụp, còn là bởi vì cái mồi dẫn lửa này.
Diệp Tĩnh trợn tròn mắt, thế nào cũng không thể tin được sự tình phát triển thành như vậy, đối mặt cha con Hắc Muội trừng mắt rít gào, hắn tương đối không nói gì, chỉ ngây ngốc,
"Tĩnh nhi, chúng ta về đi, con hiện tại xem như nửa kẻ thù của nó, hơn nữa hiện tại chân con đã khoẻ, dạng cô nương nào cưới không được a?"Diệp bà bà tận tình khuyên bảo, nhìn Diệp Tĩnh thất hồn lạc phách, bất đắc dĩ khuyên.
"Không, nương, con chỉ muốn Hắc Muội, con chỉ muốn Hắc Muội —— con chữa trị chân khoẻ chỉ vì có thể giúp nàng —– "Diệp Tĩnh như hoá điên hướng về phía Diệp bà bà hô, khuôn mặt thanh tú một mảnh dữ tợn, mạnh mẽ hất tay Diệp bà bà, lại chạy vào nhà Hắc Muội.
"Bùm!"Một tiếng liền quỳ gối trước mặt Hắc Muội.
"Hắc Muội, ta thực xin lỗi ngươi, lúc trước từ hôn chỉ vì cùng người nọ trao đổi điều kiện chữa trị chân cho ta, lời đồn ngươi cùng Bạch lão bản chỉ là vì muốn ngươi trong nửa năm này không thể gả —— "
Hắc Muội mắt lạnh nhìn hắn, trong lòng lạnh lẽo bình tĩnh nói, "Vậy ngươi vì sao không nói sớm?"
"Người nọ cùng ta gia hạn khế ước, nếu ta nói sớm sẽ không giúp ta trị chân, hơn nửa còn phải bồi thường một số tiền lớn, ta chỉ nghĩ chân khoẻ lại sẽ cưới —— "
Hắc Muội đã hoàn toàn không nghe câu nói kế tiếp của hắn, cũng không thèm để ý, nàng chính là nghĩ ai cùng Diệp Tĩnh giao dịch? Ép hắn từ hôn còn phải lừa gạt.
Nàng thật sự nghĩ không ra ai hận nàng như vậy, muốn phá hư hôn sự của nàng, hay là ai muốn đoạt tên nam nhân một phen nước mắt một phen nước mũi trước mắt này với nàng.
Diệp Tĩnh giờ phút này vẫn quỳ trước mặt Hắc Muội khóc như núi đổ, Diệp bà bà nhìn lo lắng không thôi, lại kéo hắn không nổi.
"Đứng lên đi, ta tha thứ cho ngươi!"
Ai cũng không nghĩ tới Hắc Muội thế nhưng nói một câu như vậy.
Hắc Muội trong lòng thập phần bình tĩnh, từ năm trước Diệp Tĩnh cùng Diệp bà bà nói từ hôn nàng đã hoàn toàn buông xuống, vốn đối với Diệp Tĩnh cũng chỉ là hơi có hảo cảm, chưa nói tới cái gì thích, lúc trước lựa chọn hắn bất quá là muốn cùng Cát Tường ở chung một nhà, nàng gả qua đó có thể làm chủ gia đình.
Khi đó bị từ hôn cũng phẫn nộ qua, nhưng sức khoẻ nương nàng biến xấu đã hoàn toàn dời đi lực chú ý của nàng, hiện tại nương nàng đã mất, chuyện năm trước nhớ tới cảm giác dường như đã qua mấy đời, trong lòng lại không gợn sóng.
"Thật sự?"Diệp Tĩnh kinh ngạc vạn phần, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Hắc Muội không chút biểu cảm, "Vậy ngươi chịu gả cho ta?"
Hắc Muội cúi mắt nhìn xuống khuôn mặt tràn đầy nước mắt lại mừng rỡ của hắn, cười lạnh một tiếng, "Tha thứ ngươi, nhưng ngày ngươi từ hôn là lúc ngươi và ta đã không còn liên quan gì."
"Vì sao? Vì sao? Hắc Muội, ngươi đã tha thứ cho ta, vì sao không chịu lại gả cho ta? Ta hiện tại đi đứng tốt lắm, ta là một người bình thường khỏe mạnh —— "
Hắn còn nói liên miên cằn nhằn, cố gắng tranh nói, Hắc Muội một tiếng hét to, "Diệp tĩnh, ta đã nói rồi, ngày đó từ hôn sau này ngươi và ta chẳng dính dáng, Hắc Muội ta kiếp này sẽ không gả cho ngươi, ngươi đi đi, ta thật sự không muốn lại gặp ngươi!"
Hắc Muội nói như đinh đóng cột.
Diệp Tĩnh đầu như bị sét đánh, nha nha ngây ra như phỗng, bị Diệp bà bà nâng trở về thế nào cũng không biết, cả người như mất hồn, khiến Diệp bà bà lo lắng muốn chết, thật vất vả chân què đã khỏi hiện tại lại tinh thần thất thường.
Trong nhà trừ bỏ Cát Tường người người tới khuyên nói Diệp Tĩnh.
Bên kia Ngũ Nương đã biết trò khôi hài của Diệp Tĩnh lại tới tìm Hắc Muội.
"Hắc Muội, ngươi thật sự không quan tâm Diệp Tĩnh, hắn hiện tại cũng không còn què!"
Hắc Muội không chút do dự lắc đầu.
"Vậy ngươi sẽ không hận hắn?"
"Không hận, thật sự, nếu là ta, ta cũng sẽ đáp ứng từ hôn chữa chân."
"Rốt cuộc là ai chứ, có thể là người coi trọng Diệp Tĩnh không?" Ngũ nương phân tích nói.
"Này đó đều đã không còn quan hệ với ta, mặc kệ hắn!"Hắc Muội nói được vân đạm phong khinh.
"Vậy ngươi thật sự muốn thủ gia nghiệp, kén rể vào nhà?"
"Ừ."
Nhìn Hắc Muội kiên định, Ngũ Nương cũng khó mà nói cái gì, một mặt cảm thấy Hắc Muội giữ gia sản cũng là biện pháp tốt, về phương diện khác đều là con gái thật tình thay Hắc Muội khổ sở, con gái làm chủ gia đình sao có thể tìm được trượng phu tốt.
Mà trải qua một ngày được mọi người khuyên bảo, Diệp Tĩnh theo trong miệng những người này biết được Hắc Muội ở thời điểm nương nàng nhập táng đã nhận hiếu tử côn bổng, xem như kế thừa gia nghiệp, muốn kén rể, kế thừa huyết mạch Phùng Quý.
Vừa nghe nói cái này Diệp Tĩnh như người điên, ở nhà vừa khóc vừa cười.
Sáng sớm hôm sau liền vọt tới nhà Hắc Muội, lại quỳ, "Hắc Muội, ta nguyện ý ở rể nhà ngươi!"
Lời vừa ra khỏi miệng làm cho Diệp bà bà sợ hãi, mặt xanh xanh trắng trắng kéo Diệp Tĩnh về, bà vạn vạn sẽ không đồng ý tiểu nhi tử tâm can bảo bối của bà tới ở rể.
Hắc Muội cũng không để ý tới liền như vậy nhìn hai mẹ con bọn họ lôi lôi kéo kéo, hùng hùng hổ hổ, tranh cãi không ngớt.
Cuối cùng vẫn là Béo Nha nổi giận, chỉ vào bọn họ kêu cút, "Cút khỏi nhà của ta, đừng ở nhà ta lôi kéo, thật gai mắt!"
Diệp Tĩnh đây là suy nghĩ hão huyền, dựa vào tính tình Hắc Muội, dù nam nhân toàn thế giới chết sạch nàng cũng sẽ không chọn Diệp Tĩnh!
← Ch. 057 | Ch. 059 → |