Vay nóng Homecredit

Truyện:Bưu Hãn Dân Quê - Chương 056

Bưu Hãn Dân Quê
Trọn bộ 110 chương
Chương 056
Không nương đứa nhỏ có thể nháy mắt lớn lên
0.00
(0 votes)


Chương (1-110)

Siêu sale Shopee


Trong xe hơi nhỏ phảng phất bên tai có tiếng ba mẹ ôn nhu dỗ dàng, "Như Ý ngoan, lát nữa đến cửa hàng bên kia ma ma lại mua cho con—— "

Bỗng nhiên tiếng xe va đập chói tai cùng tiếng người hoảng sợ kêu la, kịch liệt va chạm ——

Khi tỉnh lại, nàng đã thấy thân hình nho nhỏ của chính mình được bao vây trong bụng nương, hơn nữa ngày mới bò ra, đem thân thể nương khuynh đảo một bên lộ ra nét mặt xanh trắng không hề tức giận, khuôn mặt đó dĩ nhiên là Tú Cô ——-

"A —– "Hắc Muội kêu to tỉnh lại, thở hổn hển nghĩ tới giấc mộng kia, giật mình kinh sợ, vô luận là ma ma kiếp trước hay nương kiếp này, nàng đều đã hoàn toàn mất đi.

Dù là Như Ý hay Hắc Muội nàng đều đã trở thành đứa nhỏ không nương.

Béo Nha cùng Tứ Nha khóc tới trưa giờ phút này đã ngủ được thập phần trầm, trên mặt vẫn còn nước mắt.

Cát Tường cùng cha nàng cũng không ở trong phòng.

Hắc Muội đứng dậy đến nhà chính, trong nhà chính đốt một ngọn đèn cốc vàng, quan tài nương nàng đen sì sì đặt ở chính giữa.

hai khuôn mặt ghé vào hai bên quan tài không hề có sức sống chính là Phùng Quý và Cát Tường.

Đêm đông gió lạnh xuyên thấu qua cửa nhà chính lạnh buốt, Hắc Muội chết lặng đi đến bên cạnh Cát Tường, "Tỷ, "Vừa ra khỏi miệng đã là tiếng khóc nức nở, "Tỷ, trở về phòng nằm nghĩ một lát đi, sức khoẻ tỷ yếu —– "

Cát Tường thờ ơ, trong mắt tất cả đều là đau đớn bi thương.

Hắc Muội lại đi khuyên cha nàng, "Cha, trở về phòng nghĩ đi, trời sáng chúng ta còn phải đưa nương về thôn —– "

Phùng Quý như một hoạt tử nhân, trên mặt đã tất cả đều là xám xịt, Hắc Muội nhìn thấy đau đớn đè nén.

Thật vất vả trời đã sáng, Lâm thúc kêu xe ngựa tới đưa quan tài Tú Cô về thôn, từ lúc Tú Cô tắt thở, cả nhà Hắc Muội đều đã rối loạn, quan tài cũng Lâm thúc đi mua về.

Sau khi Tú Cô tắt thở, tắm rửa mặc quần áo, rửa mặt trang điểm, khâm liệm nhập quan toàn bộ hành trình đều là Phùng Quý tự thân làm, không cho bất luận kẻ nào nhúng tay.

Mà ông cũng không rơi một giọt nước mắt, nói một lời nào.

Thôn Đại Diệp ai cũng không thể tin được Tú Cô cứ như vậy đi, nhìn thấy một nhà Hắc Muội lôi kéo quan tài về thôn đều kinh ngạc, người có lòng tốt đi lên an ủi Phùng Quý, ông ngoảnh mặt làm ngơ, hoàn toàn không để ý tới bất luận kẻ nào, nhưng lúc này người trong thôn có ai sẽ trách hắn chứ.

Toàn thôn ai chẳng biết tình cảm của ông và Tú Cô sâu nặng.

Nhưng thật ra Hắc Muội vẫn còn duy trì lý trí, đối với người an ủi nhất nhất cảm tạ.

Phùng bà bà được tin tới xem Phùng Quý, Phùng Quý vẫn hờ hững như trước, tựa như một khúc gỗ, tức giận đến Phùng bà bà nước mắt cũng chảy ròng, con dâu đã chết không nói, con trai lại như người mất hồn, trong lòng bà cũng khó chịu.

ở nông thôn, trong nhà có người qua đời nếu con cái hiếu thuận, qua bảy ngày mới hạ táng.

Nói sau hiện tại là mùa đông, để vài ngày trong nhà cũng không sợ.

Hắc Muội chịu đựng bi thống bắt đầu chủ trì cục diện, may mắn Béo Nha hiểu biết, người sống ăn uống, người chết đặt đồ ăn, nàng toàn mang theo Tứ Nha làm đồ cúng.

Hắc Muội kêu đạo sĩ đến nhà niệm kinh, xem như tiêu tai cho nương nàng.

Nơi này phong tục vốn là mời đạo sĩ niệm kinh văn xem như làm cho người chết an tâm ra đi.

Phùng Quý rốt cục mở miệng nói một câu, "Hắc Muội, kêu đạo sĩ niệm bảy ngày kinh cho nương con."

Hắc Muội hoàn toàn hiểu ý của cha, tuổi nương nàng chưa đến bốn mươi cứ như vậy đi, còn sống cũng không hưởng được phúc gì, dựa theo cách nói mê tín của người ở đây thì nương nàng số khổ, khi gặp Diêm vương còn phải chịu tội, thỉnh đạo sĩ niệm kinh tương đương với cầu siêu cho Tú Cô, đến cửu tuyền không cần chịu khổ nữa.

Hắc Muội không nói hai lời liền nhờ Đại Bàn tẩu thỉnh vài cái đạo sĩ đến, mặc kệ tốn bao nhiêu bạc, nhất định phải hảo hảo siêu độ cho nương nàng.

Thời điểm đạo sĩ niệm kinh Phùng Quý cùng Cát Tường vẫn quỳ gối trước quan tài.

Sức khoẻ Cát Tường vốn đã yếu, lại vừa khóc vừa quỳ đã gần hai ngày, rốt cục hôn mê bất tỉnh.

Người Diệp gia đối với việc nàng xuất giá nhưng vẫn quỳ gối trước quan tài trước vốn có ý kiến, lúc này lại lười đón nàng.

Hắc Muội vội vàng mua thêm này nọ, an bài người bảy ngày sau phải nâng quan tài lên núi hạ táng, cũng không thể chiếu cố nhiều cho Cát Tường, cuối cùng vẫn là Lâm thúc bế nàng vào phòng nghỉ ngơi.

"Cát Tường, nghĩ thoát một chút, sinh mệnh do trời định!"

Lâm thúc nhìn mặt trứng ngỗng của Cát Tường, hai ngày đã gầy xuống rõ ràng, cằm nhọn một chút, mắt khóc sưng to.

"Ai —— "Lâm thúc nhìn Cát Tường không ngừng rơi nước mắt, nhịn không được giơ tay xoa xoa.

Trong bảy ngày cúng tuần, P bà bà trừ bỏ đến thăm Phùng Quý hai lần, việc gì cũng không giúp, một nhà Phùng Kim bốn người đến nhìn cũng không có nhìn một cái.

Vương Kiều Nga lại thừa dịp Phùng bà bà không ở nhà đâm thọn với Phùng Kim, "Đại ca ngươi đối với lão bà có tình có nghĩa sẽ không tái giá, vậy nhà cửa, ruộng vườn đều là của Tiểu Phúc ta."

"Ngươi nói, đại ca của ta có thể đồng ý sao, còn có Hắc Muội!"Phùng Kim một bộ tự lấy làm thẹn lại nhịn không được nghĩ tới.

"Không đồng ý cũng phải đồng ý, ai kêu hắn không có con trai, hơn nữa, Hắc Muội dù hung hãn sớm hay muộn cũng phải lập gia đình, nó một đứa con gái có thể lấy gì được của nhà mẹ đẻ?"

"Cũng đúng, không có đạo lý con gái được gia sản!"Phùng Kim tựa hồ lại có tin tưởng.

Đối với tang sự, Hắc Muội an bài cũng không sai biệt lắm, làm tang tịch gì đó đã toàn bộ đặt mua xong, chỉ cần có bạc, mua này nọ rất nhanh, nói sau vợ chồng Thuỷ Sinh ca cũng giúp đỡ xử lý chuyện mua đồ.

Tiếp đến chính là nghi thức lên núi nhập táng.

Ngày hôm sau nhà Hắc Muội không thấy bột mì, đang chuẩn bị tìm, ngoài cửa nghe được tiếng Béo Nha Tứ Nha kêu gào.

Thì ra là Hương Thảo lợi dụng thời cơ người khác bận rộn lặng lẽ lấy một bao bột mì, khi đi ngang qua nhà chính bị Béo Nha trông thấy, Béo Nha còn nhỏ đánh không lại, một ngụm trực tiếp cắn lên tay Hương Thảo.

Tứ Nha cũng không còn nhút nhát như xưa hô to "Bắt trộm ".

Đợi cho người dưới bếp chạy đến vừa thấy còn có cái gì không rõ, Hắc Muội trong lòng cảm khái không thôi, không nghĩ tới hai muội muội mình hiện tại rõ ràng gan lớn hơn, mà đại giới cũng là không có nương.

Ngày thứ ba Bạch gia thế nhưng phái người đến, chính là Vương chưởng quầy của tửu lâu Duyệt Lai.

Trong thôn vốn đang có người cảm thấy nhà Hắc Muội hiện tại Phùng Quý đã bỏ mặc mọi chuyện, huynh đệ cũng không giúp đỡ, còn lại đều là nữ nhi, nửa thấy đáng thương nửa có tâm tư muốn thừa dịp loạn chiếm chút tiện nghi.

Kết quả Vương chưởng quầy vừa đến, thế nhưng còn mang theo bảy tám tiểu nhị trong quán.

Bọn họ đến tuy là phúng viếng, càng giống đến giúp Hắc Muội trấn bãi.

Trong lòng Hắc Muội thập phần cảm kích, đối với Bạch lão bản cùng Bạch tiểu thư ấn tượng rất tốt.

Bảy ngày qua đi, rạng sáng đưa quan tài lên núi, trước khi lên núi chính là tiệc rượu.

Trừ bỏ mấy nhà hạ thôn, tất cả người thượng thôn đều có mặt, ở nhà Hắc Muội chỉnh chỉnh mười bàn. Diệp Lý Chính được Hắc Muội mời lên thượng vị, hắn vỗ vỗ vai Hắc Muội nói, "Hắc Muội, làm khó, nương ngươi nhìn thấy như vậy dưới đất có biết cũng cao hứng."

Ở nông thôn, đối với người qua đời mọi thứ được mua long trọng là đối với nàng tôn trọng cùng an ủi lớn nhất, nhất là tang tịch.

Hắc Muội mở mười bàn đã xem như lớn, huống chi muốn cái gì có cái gì, chén chén thịt cá.

Như thế tới nay, nam nhân thượng thôn nâng quan tài lên núi trong lòng cũng hiểu rõ, tuyệt đối không dám không ra sức.

Có đôi khi làm tang lễ người ta làm tang tịch không tốt, người nâng quan tài sẽ gặp chuyện xấu, nửa đường lắc lắc lư lưu, hoặc là lên sườn núi sẽ nghiêng ngã lảo đảo.

Người già trong thôn đều nói, như vậy là đối với người chết tệ nhất, dưới cửu tuyền sẽ thành cái tàn phế, quan tài tuyệt đối phải vững vàng nhập huyệt mộ.

Cho nên ăn xong tang tịch, Hắc Muội cho mỗi đinh tráng nâng quan tài năm sáu văn tiền, những người này được ăn lại cầm tiền, đợi cho rạng sáng thời điểm bắt đầu động quan một đám đều thường thường vững vàng.

Phùng Quý mang theo một nhà mấy miệng mặc tang phục theo ở phía sau.

Đã là cuối tháng mười một, mùa đông rạng sáng ở thôn quê một mảnh tịch liêu quạnh quẽ, chính như lòng Hắc Muội giờ phút này.

Trên đường lầy lội không chịu nổi các nàng thất thiểu đi về phía trước, nghĩ Tú Cô khi còn sống đối với các nàng yêu thương, mẫu thân dịu dàng một cái nhăn mày một tiếng cười rốt cuộc không về nữa——

Bởi vì tập tục khi nâng quan tài lên núi phải vòng quanh thôn một lần, nên mãi cho đến mặt trời lên cao, đội ngũ nhập táng mới lên đến sau núi.

Nơi này là nơi hạ táng của người họ Phùng, cha Phùng Quý, ông nội Hắc Muội chính là chôn ở đây.

Phùng Quý vốn tính cùng Tú Cô sau trăm tuổi sẽ hợp táng ở trong này, hiện tại Tú Cô lại đi trước.

Đạo sĩ nhìn la bàn tìm vị trí tốt, người nâng quan tài liền ấn kíp nổ chỗ vị trí đặt quan tài.

Đặt xuống xong, mọi người mượn xẻng bắt đầu đắp đất che quan tài, trưởng giả họ Phùng thét to một tiếng, "Khóc tang đưa ma!"

Đây là kêu một nhà Hắc Muội bắt đầu khóc tiễn người.

Kỳ thực một nhà Hắc Muội luôn luôn khóc, lúc này cổ họng đều sắp khàn, người chung quanh thấy tiếng khóc không đủ lớn, đã kêu cả nhà Phùng Kim khóc, bọn họ không có cách nào khác đành phải giả mù sa mưa ở bên cạnh dắt cổ họng khóc lớn.

Bởi vì nam tráng nhiều, chỉ chốc lát sau mộ phần được đắp xong, Phùng Quý đốt hương tiền vàng mã, mang lên cống quả đồ ăn, cái này phải bắt đầu dập đầu tế bái.

Trưởng giả họ Phùng trưởng có chút khó xử, bởi vì hiếu tử côn bổng mỗi người cầm.

Hiếu tử côn bổng kỳ thực chính là một khúc gỗ dài một thước, một đầu nâng vải trắng, một đầu gọt nhọn.

Con cháu kế thừa gia nghiệp từ người chết, chính là chỉ con trái, cắm ở phần mộ phía trước, ý nghĩa có người kế tục.

Cho nên dân quê nếu nhà ai không sinh được con trai, người ta ngoài mắng hắn tuyệt tử tuyệt tôn, độc nhất chính là, "Ngươi chết cũng không có người cắm hiếu tử côn bổng!"

Lúc này Vương Kiều Nga quỳ ở phía sau dùng sức chọc Phùng Kim, Phùng Kim lập tức phản ứng, đứng lên ôm Tiểu Phúc đến bên trưởng giả nói, "Phùng đại gia, Tiểu Phúc lấy hiếu tử côn bổng!"

Trưởng giả nhìn Phùng Quý, vì vậy hiếu tử côn bổng bị Tiểu Phúc cầm có ý nghĩa là gia sản về sau của Phùng Quý sẽ thuộc về Tiểu Phúc.

"Đại ca, Tiểu Phúc về sau khẳng định sẽ hiếu kính huynh!"

Phùng Quý vốn không nói gì, ngay cả khóc đều không có ra tiếng, lúc này đứng lên, đối với mọi người nói rất lớn tiếng, "Hiếu tử côn bổng Hắc Muội lấy!"

Ở đây đều là người họ Phùng, nhiều ít cũng có thân thích, lúc này có điểm sửng sốt, không rõ ý của Phùng Quý, thực không có đạo lý con gái lấy hiếu tử côn bổng.

Phùng Quý đối với người họ Phùng quỳ xuống, thập phần nghiêm túc nói, "Hôm nay ở đây trước mặt Phùng gia thúc bá, đại ca, huynh đệ hãy làm chứng cho nhà ta, ta Phùng Quý không có con trai cho nên quyết định gia sản sẽ truyền cho Hắc Muội con gái của ta, kén rể tới cửa kế thừa hương khói!"

Phùng Quý nói như đinh đóng cột, kinh động toàn trường, nhất là cả nhà Phùng Kim, đã muốn ngây ra như phỗng.

"Hắc Muội, tiếp hiếu tử côn bổng cắm vào cho nương con!"Phùng Quý nói.

Hắc Muội không thể tin được cha nàng luôn luôn nhẫn nhịu, hôm nay thế như lại rõ ràng lưu loát, kiên quyết nói như thế.

Nàng vội vàng quỳ gối dưới chân trưởng giả họ Phùng, dập đầu nhận hiếu tử côn bổng ——


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-110)