Tập ngực
← Ch.034 | Ch.036 → |
Toàn bộ buổi chiều Hắc Muội đều cười tủm tỉm, nàng còn tưởng rằng chính mình đoạt đậu hũ của hắn uống hết khiến hắn tức giận.
Bởi vì trong nhà heo đã chuẩn bị hai ngày nữa giết cho nên từ ngày hôm qua bắt đầu không cần nấu đồ cho heo ăn.
Hắc Muội cầm giỏ ra vườn nhổ cải củ, bởi vì mấy ngày hôm trước có tuyết, sâu đậu chết rét, cải dầu và rau cải trong vườn bộ dạng đều rất tốt, nhất là cải củ.
Chờ nàng từ vườn ra đi ra Phùng Quý đã xong bột gạo mang về, hiện tại chỉ cần xào chín đợi có thịt là có thể chưng bún thịt ăn.
Thời điểm Lâm thúc tới tìm Hắc Muội, Hắc Muội đang ở dưới bếp xào bún, xào được thơm ngào ngạt, nhìn thấy Lâm thúc thế này mới nhớ tới chuyện lúc trước lừa hắn nói con trai Tần chưởng quầy thành thân.
Lúc này gặp Lâm thúc khẳng định bị mắng.
"Hắc Muội, có phải con gạt ta?"Lâm thúc nghiêm mặt.
"Lâm thúc, "Hắc Muội vội vàng cười làm lành, "Con sai lầm rồi, con sai lầm rồi, thật sự, "
"Có phải con sợ ta lên núi săn thú đoạt con mồi của con không?"
"Tuyệt đối không phải, con dám thề với trời, nếu như con nghĩ như vậy Hắc Muội con cả đời gả không ra được!"
Hắc Muội lấy chuyện chính mình lập gia đình ra thề độc Lâm thúc khẳng định không thể nói cái gì nữa, nhưng hắn kiên trì muốn Hắc Muội nói ra lý do lừa hắn.
Hắc Muội nhất thời cũng không biên ra được a, chỉ chi chi ngô ngô đến khi thấy Cát Tường về nhà, trong tay mang theo một gánh nặng.
Nàng nhất thời trong lòng buông lỏng, có chủ ý.
Vội vàng chạy tới tiếp nhận gánh nặng trong tay Cát Tường, "Tỷ, có phải quần áo cho Lâm thúc đã làm xong?"
"Ừm, tỷ cũng làm cho cha nương hai bộ —— "
Hắc Muội không đợi nàng nói xong cầm áo bông đi đến trước mặt Lâm thúc, "Lâm thúc, con lừa thúc không lên núi chính là hôm nay muốn cho thúc cái này!"
"Cho ta?"
"Đúng vậy, thúc dạy con bắn tên săn thú, này cũng là chút tâm ý đối với sư a! Con lừa thúc không lên núi chính là muốn hôm nay cho thúc một kinh hỉ!"
"Cát Tường, đây là con làm?"
"Dạ, "Cát Tường cười hớ hớ gật đầu, "Hắc Muội sợ người khác không biết số đo của thúc đã kêu con đặc biệt làm, mau thử xem vừa người không!"
"Cát Tường làm khẳng định vừa người, con làm nào có không tốt!"Lâm thúc nhìn Cát Tường nói, tay nghề kim chỉ của Cát Tường là Tú Cô tự mình dạy, tất nhiên là không lời bàn cãi, hắn sợ hiện tại thử sẽ làm dơ quần áo mới, đương nhiên không chịu mặc thử.
Lâm thúc nhìn áo bông mới tin tức giận khi bị lừa lập tức liền biến mất, đã quên đi lời không ăn khớp của Hắc Muội, cầm áo bông vui rạo rực về nhà, còn đáp ứng sáng mai đến nhà Hắc Muội giết heo.
Cát Tường hôm nay trở về có chút kỳ quái, trên mặt vui khấp khởi, vào phòng của Tú Cô, đợi cho Phùng Quý về nhà vào trong phòng trở ra cũng là trên mặt vui rạo rực.
Thì ra là Cát Tường mang thai.
Người một nhà cao hứng như điên, Hắc Muội chạy nhanh đi xuống bếp lấy hai cái kẹo trứng gà cho Tú Cô cùng Cát Tường mỗi người một cái.
"Rất ngọt, hai người nhanh ăn, nhà chúng ta đây là song hỷ lâm môn a."
Một câu nói khiến mọi người cười ha ha.
Cát Tường lấy hai kiện quần áo mình làm ra nói là qua năm mới tự tay làm hiếu kính cha mẹ.
Tú Cô kêu nàng đừng thiêu thùa may vá nữa, thời điểm mang thai thiêu thùa may vá không tốt.
Tú Cô vẫn lo lắng Cát Tường ở nhà chồng đứng không vững chân, hiện tại biết nàng mang thai coi như an tâm.
Mà chính bà hiện tại đã có thai sáu tháng, ăn cái gì cũng lưu loát, đoán chừng qua năm đến tháng ba tháng tư đứa nhỏ sẽ chào đời.
Cát Tường vừa mới mang thai sợ tới cuối năm sau mới sinh.
"Nương, đứa nhỏ của nương và tỷ đến lúc đó đều sinh ra tuổi tác tuy rằng không sai biệt lắm nhưng trong bụng nương vừa ra sinh ra được làm cậu cậu a."
Một câu lại càng chọc cả nhà cười.
Người một nhà ngồi vây quanh ở trước giường Tú Cô nói chuyện, nhiệt liệt chờ đợi hai đứa nhỏ chào đời.
Vốn muốn giữ Cát Tường ở nhà ăn cơm, kết quả Diệp bà bà cùng Diệp Bình hai người mặt trời vừa lên núi đã đón, xem Diệp bà bà hiện tại đối với Cát Tường cẩn thận chiếu cố Hắc Muội cuối cùng thay Cát Tường cao hứng.
Nhìn các nàng sắp rời khỏi cửa viện mới nhớ tới quần áo mới làm cho Cát Tường, chạy nhanh kêu đem áo bông mới đưa đi ra ngoài.
Đợi các nàng đi rồi Béo Nha cùng Tứ Nha cũng vui vẻ vây quanh Hắc Muội nói, "Nhị tỷ, chúng ta đều sắp làm di nương!"
Ngày mai chính là hai mươi tư tháng chạp, hết năm cũ, tập tục dân quê, hết năm cũ là ngày đánh tiểu hài tử, ý tứ là muốn cảnh cáo tiểu hài tử theo một ngày này bắt đầu đã qua năm mới, không thể nói lung tung, như "Chết a – " "Xong rồi a " lời nói có điềm xấu như vậy đều không thể nói.
Dĩ vãng hết năm cũ Tú Cô đều kêu tỷ muội các nàng gọi vào dặn một chút, nhưng cho tới bây giờ không nỡ đánh bọn nàng.
Cho nên Hắc Muội cũng sẽ không thật sự đánh Béo Nha và Tứ Nha, lại bởi vì ngày mai phải vội vàng giết heo cho nên liền lợi dụng lúc này cùng hai người dặn một phen.
Trước cơm chiều Hắc Muội đi đưa cơm cho Lâm Tam Mộc, kết quả người này bỗng nhiên một phen kéo Hắc Muội xuống giường, vươn tay nắm cằm của nàng, cười đến tà mị.
"Ngươi làm cái gì vậy?"
"Ngươi nói đi?"
Hắc Muội cũng không sợ hắn như thế nào, trực tiếp đối với hắn nói, "Ta là vị thành niên a, ngươi sẽ không có luyến đồng phích đi!"
"Vị thành niên?" Hắn cười đến quỷ dị, "Trưởng thành không trưởng thành ta phải tận mắt nhìn kỹ hẵn nói!"
Hắc Muội còn không hiểu được có ý tứ gì hắn đã giơ tay cởi áo bông của nàng, Hắc Muội thế này mới hoảng sợ, thấp giọng mắng, "Ngươi làm gì, bề ngoài tốt đẹp, thế nhưng cất giấu tâm tư xấu xa này?"
Nhưng nàng vẫn không dám lớn tiếng kêu la, nói sau trong lòng nàng vẫn không tin người này là người xấu.
Nghĩ đến đây nàng lập tức hiểu được, người này khẳng định là đã biết buổi sáng chính mình không cho đường vào đậu hũ của hắn, buổi trưa lại làm kẹo trứng gà cho nương và tỷ nàng, này tuyệt đối là trả thù.
"Ta làm kẹo trứng gà cho ngươi!"Mắt thấy áo bông đã hoàn toàn bị mở ra Hắc Muội vội vàng nói.
Quả nhiên người này dừng một chút, Hắc Muội thuận thế ngồi dậy, nhìn hắn còn thật sự nói, "Nương và tỷ ta ăn kẹo trứng gà là mang thai, ngươi muốn ăn là bởi vì sao?"
Hắc Muội nói lời này vốn là muốn hắn xấu hổ.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Lâm Tam Mộc khẽ nhúc nhích, khóe môi run run, giữa chân mày tà nịnh, dưới tình huống Hắc Muội còn không thấy rõ lập tức vươn tay hướng ngực của nàng.
Dưới lớp áo bông Hắc Muội chỉ mặc một kiện áo đơn, bỗng nhiên bị một tay hắn nắm lấy một bên ngực, một cỗ xúc cảm hơi ấm mát lạnh từ ngực lan tràn lên đỉnh đầu nàng, nàng nhất thời toàn thân căng thẳng, quá sợ hãi.
Nhưng người này đã nhanh chóng thu tay, trong mắt cười đến đắc ý, "Không cho kẹo trứng gà ta ăn trứng ốp lếp!"
Hắc Muội vừa tức vừa giận, "Ngươi, Lâm Tam Mộc, ngươi cái tên hạ lưu này, ta còn là tiểu hài tử ngươi cũng —— "
Lâm Tam Mộc nhìn Hắc Muội tức giận lại không thể không ẩn nhẫn chửi ầm lên, thanh nhan cười yếu ớt.
"Lâm Tam Mộc, vốn ta còn tưởng rằng ngươi là người tốt, nể tình mười lượng lúc trước cứu ngươi còn mang ngươi về nhà dưỡng thương, không nghĩ tới ——–"
"Ngươi không cho đường vào đậu hũ của ta nên tay sờ ngươi một cái không được sao? Ngươi tự tìm!"Lâm Tam Mộc chậm rì rì nói.
Chương 35 Tập ngực
Toàn bộ buổi chiều Hắc Muội đều cười tủm tỉm, nàng còn tưởng rằng chính mình đoạt đậu hũ của hắn uống hết khiến hắn tức giận.
Bởi vì trong nhà heo đã chuẩn bị hai ngày nữa giết cho nên từ ngày hôm qua bắt đầu không cần nấu đồ cho heo ăn.
Hắc Muội cầm giỏ ra vườn nhổ cải củ, bởi vì mấy ngày hôm trước có tuyết, sâu đậu chết rét, cải dầu và rau cải trong vườn bộ dạng đều rất tốt, nhất là cải củ.
Chờ nàng từ vườn ra đi ra Phùng Quý đã xong bột gạo mang về, hiện tại chỉ cần xào chín đợi có thịt là có thể chưng bún thịt ăn.
Thời điểm Lâm thúc tới tìm Hắc Muội, Hắc Muội đang ở dưới bếp xào bún, xào được thơm ngào ngạt, nhìn thấy Lâm thúc thế này mới nhớ tới chuyện lúc trước lừa hắn nói con trai Tần chưởng quầy thành thân.
Lúc này gặp Lâm thúc khẳng định bị mắng.
"Hắc Muội, có phải con gạt ta?"Lâm thúc nghiêm mặt.
"Lâm thúc, "Hắc Muội vội vàng cười làm lành, "Con sai lầm rồi, con sai lầm rồi, thật sự, "
"Có phải con sợ ta lên núi săn thú đoạt con mồi của con không?"
"Tuyệt đối không phải, con dám thề với trời, nếu như con nghĩ như vậy Hắc Muội con cả đời gả không ra được!"
Hắc Muội lấy chuyện chính mình lập gia đình ra thề độc Lâm thúc khẳng định không thể nói cái gì nữa, nhưng hắn kiên trì muốn Hắc Muội nói ra lý do lừa hắn.
Hắc Muội nhất thời cũng không biên ra được a, chỉ chi chi ngô ngô đến khi thấy Cát Tường về nhà, trong tay mang theo một gánh nặng.
Nàng nhất thời trong lòng buông lỏng, có chủ ý.
Vội vàng chạy tới tiếp nhận gánh nặng trong tay Cát Tường, "Tỷ, có phải quần áo cho Lâm thúc đã làm xong?"
"Ừm, tỷ cũng làm cho cha nương hai bộ —— "
Hắc Muội không đợi nàng nói xong cầm áo bông đi đến trước mặt Lâm thúc, "Lâm thúc, con lừa thúc không lên núi chính là hôm nay muốn cho thúc cái này!"
"Cho ta?"
"Đúng vậy, thúc dạy con bắn tên săn thú, này cũng là chút tâm ý đối với sư a! Con lừa thúc không lên núi chính là muốn hôm nay cho thúc một kinh hỉ!"
"Cát Tường, đây là con làm?"
"Dạ, "Cát Tường cười hớ hớ gật đầu, "Hắc Muội sợ người khác không biết số đo của thúc đã kêu con đặc biệt làm, mau thử xem vừa người không!"
"Cát Tường làm khẳng định vừa người, con làm nào có không tốt!"Lâm thúc nhìn Cát Tường nói, tay nghề kim chỉ của Cát Tường là Tú Cô tự mình dạy, tất nhiên là không lời bàn cãi, hắn sợ hiện tại thử sẽ làm dơ quần áo mới, đương nhiên không chịu mặc thử.
Lâm thúc nhìn áo bông mới tin tức giận khi bị lừa lập tức liền biến mất, đã quên đi lời không ăn khớp của Hắc Muội, cầm áo bông vui rạo rực về nhà, còn đáp ứng sáng mai đến nhà Hắc Muội giết heo.
Cát Tường hôm nay trở về có chút kỳ quái, trên mặt vui khấp khởi, vào phòng của Tú Cô, đợi cho Phùng Quý về nhà vào trong phòng trở ra cũng là trên mặt vui rạo rực.
Thì ra là Cát Tường mang thai.
Người một nhà cao hứng như điên, Hắc Muội chạy nhanh đi xuống bếp lấy hai cái kẹo trứng gà cho Tú Cô cùng Cát Tường mỗi người một cái.
"Rất ngọt, hai người nhanh ăn, nhà chúng ta đây là song hỷ lâm môn a."
Một câu nói khiến mọi người cười ha ha.
Cát Tường lấy hai kiện quần áo mình làm ra nói là qua năm mới tự tay làm hiếu kính cha mẹ.
Tú Cô kêu nàng đừng thiêu thùa may vá nữa, thời điểm mang thai thiêu thùa may vá không tốt.
Tú Cô vẫn lo lắng Cát Tường ở nhà chồng đứng không vững chân, hiện tại biết nàng mang thai coi như an tâm.
Mà chính bà hiện tại đã có thai sáu tháng, ăn cái gì cũng lưu loát, đoán chừng qua năm đến tháng ba tháng tư đứa nhỏ sẽ chào đời.
Cát Tường vừa mới mang thai sợ tới cuối năm sau mới sinh.
"Nương, đứa nhỏ của nương và tỷ đến lúc đó đều sinh ra tuổi tác tuy rằng không sai biệt lắm nhưng trong bụng nương vừa ra sinh ra được làm cậu cậu a."
Một câu lại càng chọc cả nhà cười.
Người một nhà ngồi vây quanh ở trước giường Tú Cô nói chuyện, nhiệt liệt chờ đợi hai đứa nhỏ chào đời.
Vốn muốn giữ Cát Tường ở nhà ăn cơm, kết quả Diệp bà bà cùng Diệp Bình hai người mặt trời vừa lên núi đã đón, xem Diệp bà bà hiện tại đối với Cát Tường cẩn thận chiếu cố Hắc Muội cuối cùng thay Cát Tường cao hứng.
Nhìn các nàng sắp rời khỏi cửa viện mới nhớ tới quần áo mới làm cho Cát Tường, chạy nhanh kêu đem áo bông mới đưa đi ra ngoài.
Đợi các nàng đi rồi Béo Nha cùng Tứ Nha cũng vui vẻ vây quanh Hắc Muội nói, "Nhị tỷ, chúng ta đều sắp làm di nương!"
Ngày mai chính là hai mươi tư tháng chạp, hết năm cũ, tập tục dân quê, hết năm cũ là ngày đánh tiểu hài tử, ý tứ là muốn cảnh cáo tiểu hài tử theo một ngày này bắt đầu đã qua năm mới, không thể nói lung tung, như "Chết a – " "Xong rồi a " lời nói có điềm xấu như vậy đều không thể nói.
Dĩ vãng hết năm cũ Tú Cô đều kêu tỷ muội các nàng gọi vào dặn một chút, nhưng cho tới bây giờ không nỡ đánh bọn nàng.
Cho nên Hắc Muội cũng sẽ không thật sự đánh Béo Nha và Tứ Nha, lại bởi vì ngày mai phải vội vàng giết heo cho nên liền lợi dụng lúc này cùng hai người dặn một phen.
Trước cơm chiều Hắc Muội đi đưa cơm cho Lâm Tam Mộc, kết quả người này bỗng nhiên một phen kéo Hắc Muội xuống giường, vươn tay nắm cằm của nàng, cười đến tà mị.
"Ngươi làm cái gì vậy?"
"Ngươi nói đi?"
Hắc Muội cũng không sợ hắn như thế nào, trực tiếp đối với hắn nói, "Ta là vị thành niên a, ngươi sẽ không có luyến đồng phích đi!"
"Vị thành niên?" Hắn cười đến quỷ dị, "Trưởng thành không trưởng thành ta phải tận mắt nhìn kỹ hẵn nói!"
Hắc Muội còn không hiểu được có ý tứ gì hắn đã giơ tay cởi áo bông của nàng, Hắc Muội thế này mới hoảng sợ, thấp giọng mắng, "Ngươi làm gì, bề ngoài tốt đẹp, thế nhưng cất giấu tâm tư xấu xa này?"
Nhưng nàng vẫn không dám lớn tiếng kêu la, nói sau trong lòng nàng vẫn không tin người này là người xấu.
Nghĩ đến đây nàng lập tức hiểu được, người này khẳng định là đã biết buổi sáng chính mình không cho đường vào đậu hũ của hắn, buổi trưa lại làm kẹo trứng gà cho nương và tỷ nàng, này tuyệt đối là trả thù.
"Ta làm kẹo trứng gà cho ngươi!"Mắt thấy áo bông đã hoàn toàn bị mở ra Hắc Muội vội vàng nói.
Quả nhiên người này dừng một chút, Hắc Muội thuận thế ngồi dậy, nhìn hắn còn thật sự nói, "Nương và tỷ ta ăn kẹo trứng gà là mang thai, ngươi muốn ăn là bởi vì sao?"
Hắc Muội nói lời này vốn là muốn hắn xấu hổ.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Lâm Tam Mộc khẽ nhúc nhích, khóe môi run run, giữa chân mày tà nịnh, dưới tình huống Hắc Muội còn không thấy rõ lập tức vươn tay hướng ngực của nàng.
Dưới lớp áo bông Hắc Muội chỉ mặc một kiện áo đơn, bỗng nhiên bị một tay hắn nắm lấy một bên ngực, một cỗ xúc cảm hơi ấm mát lạnh từ ngực lan tràn lên đỉnh đầu nàng, nàng nhất thời toàn thân căng thẳng, quá sợ hãi.
Nhưng người này đã nhanh chóng thu tay, trong mắt cười đến đắc ý, "Không cho kẹo trứng gà ta ăn trứng ốp lếp!"
Hắc Muội vừa tức vừa giận, "Ngươi, Lâm Tam Mộc, ngươi cái tên hạ lưu này, ta còn là tiểu hài tử ngươi cũng —— "
Lâm Tam Mộc nhìn Hắc Muội tức giận lại không thể không ẩn nhẫn chửi ầm lên, thanh nhan cười yếu ớt.
"Lâm Tam Mộc, vốn ta còn tưởng rằng ngươi là người tốt, nể tình mười lượng lúc trước cứu ngươi còn mang ngươi về nhà dưỡng thương, không nghĩ tới ——–"
"Ngươi không cho đường vào đậu hũ của ta nên tay sờ ngươi một cái không được sao? Ngươi tự tìm!"Lâm Tam Mộc chậm rì rì nói.
"Ngươi không sợ ta bất cứ giá nào đến quan phủ tố cáo ngươi, nghe nói còn có một trăm lượng tiền thưởng a!"
"Ngươi đi đi, ta chỉ cần nói ở nhà ngươi ẩn nấp được một thời gian."
Hắn đã tính hết rồi Hắc Muội không dám để cả nhà mạo hiểm phiêu lưu, ở nhà Hắc Muội mấy ngày nay hắn chính là ở bên cửa sổ nghe cũng biết Hắc Muội có bao nhiêu để ý người trong nhà.
Nhìn Hắc Muội nghiến răng nghiến lợi, hắn không chút để ý nói, "Còn không mau đi nấu kẹo trứng gà!"
Hắc Muội trong lòng tức giận đến bốc khói, nhưng cũng chỉ có thể nuốt xuống, không có cách với hắn.
Lâm Tam Mộc nhìn Hắc Muội hít sâu một hơi rời đi, bên môi chứa một chút ý cười như có như không, bỗng nhiên nhỏ giọng nói, "Tuy rằng nhỏ một chút, xúc cảm cũng không tệ lắm!"
Hắc Muội nhất thời kinh hãi, nổi giận vạn phần, hận đến nghiến răng, nhưng cũng chỉ có thể không quay đầu lại rời đi.
Nàng một bên ở trong bếp nấu trứng gà, một bên ở trong lòng đem người kia mắng thiên biến vạn hoá.
Nấu xong kẹo trứng gà lặng lẽ đưa đi qua, nhìn Lâm Tam Mộc vươn ngón tay thon dài cầm thìa quấy, Hắc Muội trong lòng thầm mắng hắn.
"Có phải hay không ở trong lòng mắng ta?"
"Không!"Hắc Muội tức giận nói.
"Vậy ngươi thề."
"Thề cái gì chứ?"Hắc Muội không hiểu, nàng ở trong lòng mắng hắn còn không tin hắn có thể quản được.
"Ta muốn ngươi thề nói nếu ở trong lòng mắng ta sẽ cả đời không gả ra được!"
"Ngươi —— "
Hắc Muội hết chỗ nói, người này thật sự là xấu xa, nhìn hắn hung tợn trừng mắt.
"Nói hay không?"
Lâm Tam Mộc liếc nhìn nàng, đối với nàng căm tức không thèm nhìn, hai cặp mắt tràn đầy lưu quang, khuôn mặt trắng tinh hoàn mỹ, môi đỏ mọng còn hàm chứa chút ý cười như có như không.
"Lâm Tam Mộc, ngươi có biết trên núi nấm gì không thể ăn không?"Hắc Muội bắt buộc chính mình bình tĩnh lại, nói.
Hắn sửng sốt, không nghĩ tới nàng bỗng nhiên không hiểu sao nói cái này.
"Bộ dạng càng xinh đẹp càng có độc, đó là chạm cũng không có thể chạm!"Nói xong nghênh ngang mà đi.
Buổi tối Lâm Tam Mộc nằm ở trên giường, trong bóng đêm đen như mực hai mắt ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ, nghĩ đến tương lai của mình, hắn rũ mắt xuống, trong lòng như có thác tuyết chảy qua róc rách, lóng lánh nhè nhẹ thấy đáy lạnh lẽo, ngàn tầng cảm xúc nảy lên trong lòng, xuyên thấu qua cây cối ngoài cửa sổ lắc lư, hắn mờ mịt nhìn cảnh đêm tối đen yên tĩnh nghĩ tâm sự của mình.
Cách vách trong tây sương phòng Béo Nha cùng Hắc Muội sớm đã tắm rửa xong lên giường, bởi vì ngày mai chính là năm cũ, hai người có áo bông mới mặc cho nên ở trên giường đem áo bông mới mặc nửa ngày mới cởi ra đặt ở đầu giường, lòng chờ ngày mai.
Hắc Muội giờ phút này cũng không có đi vào giấc ngủ, trằn trọc nghĩ tới ban ngày cùng Tam Mộc mỗi tiếng nói cử động.
Theo ngày đó nàng quan sát Lâm Tam Mộc này cũng không phải người thường, trong cử chỉ vênh váo hung hăng lại tao nhã, còn lộ ra một tia phong cao thượng khí.
Người như vậy làm sao có thể vào Đồng Tể Hội chứ, không phải nói Đồng Tể Hội đều là người nghèo khổ sao?
Hắn lại vì sao bị đồng bạn của mình đuổi giết?
Nhưng vừa nghĩ đến chuyện bị hắn tập ngực nàng liền hung hăng nghĩ chẳng lẽ ngực mình phát dục thực sự chậm như vậy?
Đảo mắt lại trấn an chính mình ai không phải từ trứng ốp lếp đến! Chính mình còn nhỏ, về sau cuộc sống tốt một chút tự nhiên sẽ lớn hơn.
Người này lớn lên giống như nam thần không ăn khói lửa nhân gian, kỳ chính là tên sói đội lốt cừu, lòng dạ hẹp hòi, ngay cả một chút đường cũng so đo, hơn nữa tâm tư rất mạnh, khắp nơi đem nàng bắt nạt gắt gao.
May mắn nàng là một tiểu dân hương dã cùng người này không có quan hệ gì, qua sang năm thương thế của hắn có lẽ khỏi hẳn, đến lúc đó hắn tự nhiên sẽ rời đi, mà nàng cũng bắt đầu suy nghĩ chuyện đối tượng kết thân.
Từ đó mọi người lẫn nhau chẳng dính dấp, cả đời không qua lại với nhau.
← Ch. 034 | Ch. 036 → |