Nam chủ lộ mắt 2
← Ch.026 | Ch.028 → |
Hắc Muội cả kinh, không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng đem Ngô Bảo Nhi đẩy ngã vào góc tường, chính mình từ bóng râm ngoài tường chậm rãi đi ra.
Toàn bộ hắc y nhân vốn muốn vào sân vây quanh lại đây, khi nhìn thấy là một bé gái hơn mười tuổi mới thả lỏng cảnh giác.
Hắc Muội liền như vậy từ từ từng bước đi đến cửa nhà chính, mà người ngồi trên ngựa trắng liền như vậy lẳng lặng nhìn nàng từng bước đến gần.
Trên mặt Hắc Muội bình tĩnh không chút biểu cảm, nhưng trong lòng kinh đào hãi lãng (sóng to gió lớn), sau lưng lạnh cả người.
Bị người này gắt gao nhìn chằm chằm nàng giống như không biết sợ cũng ngẩng đầu nhìn lại.
Người này trên mặt bịt khăn đen, chỉ lộ ra đôi mắt, đây chính là điển hình một đôi mắt đào hoa, khóe mắt cong vốn nói không nên lời phong lưu lịch sự tao nhã, nhưng cố tình trong đôi mắt không có một tia ôn nhu, mang theo ngoan ý mang theo sát phạt, liền như vậy lạnh lùng nhìn nàng.
"Các ngươi có phải đồng tể hội?"Hắc Muội vừa mở miệng nói ra khiến mọi người kinh ngạc.
"Ngươi cũng nghe nói qua Đồng Tể Hội?"Ánh mắt người nọ dỡ xuống ngoan ý, bỗng nhiên có chút thoải mái mà hỏi.
Hắc Muội vốn còn không xác định bọn họ có phải Đồng Tể Hội mà mình hai lần được nghe không, nhưng nghe hắn hỏi đã có thể xác định bọn họ chính là đồng tể hội.
Đã biết bọn họ là Đồng Tể Hội hiển nhiên trong lòng thoải mái không ít, lá gan cũng lớn lên.
"Ta ở Thanh thành nghe nói qua các ngươi."
"Ồ, nghe nói qua cái gì?"Người nọ trong giọng nói mang theo một tia đùa giỡn tàn bạo.
"Các ngươi từ bờ biển phương nam một đường đến phương bắc, cướp của người giàu chia cho người nghèo, những địa chủ làm giàu bất nhân cùng tham quan ỷ thế hiếp người đều bị trừng phạt, nhưng ta không biết các ngươi vì sao tới thôn Đại Diệp chúng ta bắt nạt người tốt?"
Ánh mắt đen nhánh của Hắc Muội thẳng tắp nhìn người nọ.
"Người tốt?"Người nọ chỉ vào Ngô địa chủ xuy cười ra tiếng, "Hắn ruộng tốt vạn dặm, nô dịch quê nhà, tiêu tiền như nước, dùng số tiền lớn thuê đào kép chỉ vì chơi vui khoái lạc, người như vậy là người tốt? Ngươi là nô tài của hắn đi?"
Nói xong mắt lạnh nhìn Hắc Muội, tựa hồ Hắc Muội nói sai một câu hắn sẽ giẫm nát nàng dưới vó ngựa.
Hắc Muội đầu óc chuyển nhanh, lập tức hiểu được phỏng chừng những người này vốn cũng không phải đặc biệt nhằm vào Ngô địa chủ đến, có lẽ là ở Thanh thành tìm hiểu đã có người dùng số tiền lớn mời danh giác ở kinh đô đến hát hí khúc cho nên ngược dòng tới đây.
"Ta không phải nô tài nhà Ngô lão gia, cũng không có quan hệ gì với ông ấy, ta là người nhà họ Phường chỉ là một hộ gia đình bình thường ở thượng thôn Đại Diệp, không tin ngươi có thể tìm người tới hỏi, ta là sơn dân lớn lên ở thôn Đại Diệp."
"Mở hai tay ra."Hắn ra lệnh.
Hắc Muội lập tức biết ý tứ của hắn, hắn muốn từ tay nàng nhìn ra thân phận của nàng, vì thế tiến gần hai bước mở bàn tay ra duỗi đến trước mặt người nọ.
Đây là một đôi tay còn chưa lớn lên, nhưng ngón tay thon dài, lòng bàn tay có vết chai, hơn nữa bên ngón trỏ tay trái có một miệng vết thương hình cung, đó là do mấy hôm trước cắt lúa không cẩn thận cắt phải, nhưng bởi vì không thoa thuốc nên mặc dù đã muốn khép lại, nhưng hiện tại nhìn qua vẫn rất rõ ràng có vết sẹo sưng đỏ.
"Hiện tại có tin chưa?"Hắc Muội chậm rãi nói, "Ta muốn nói về Ngô địa chủ một chút."
Người nọ cũng không ngăn cản nàng, thậm chí còn có chút hứng thú nhìn nàng, chờ nàng nói chuyện.
"Ngô địa chủ chuyển đến thôn Đại Diệp đã gần ba năm, ông ở thôn Đại Diệp mua ruộng đất, bao gồm tiền viện hiện tại này cũng đều dùng kim bạc trắng mua.
Ta còn nhớ rõ năm đó đại hạn, nếu không nhờ có Ngô địa chủ đến, thôn Đại Diệp có lẽ sẽ chết đói một số người.
Mà cái các ngươi gọi là nô dịch quê nhà, theo ý ta không phải như thế, ít nhất ông không có nô dịch ta, ngược lại đối với chúng ta rất tốt, ngay cả tối hôm nay ăn cơm xem diễn cũng giữ ta lại, cho ta ăn những món mười ba năm qua chưa từng ăn, cũng nghe hát hí khúc trong truyền thuyết."
Hắc Muội dừng một chút không hề sợ hãi nhìn ánh mắt người nọ nói, "Ngô địa chủ không ăn trộm không cướp đoạt, ông có tiền có ruộng cũng là tài phú khi ông còn trẻ tuổi vất vả phấn đấu có được, là của cải ông tích góp, cũng không phải là địa chủ vì phú bất nhân cũng không phải tham quan ác bá ỷ thế hiếp người, các ngươi đã là Đồng Tể Hội nếu oan uổng cướp của người như vậy không làm thất vọng chữ "Tể" của Đồng Tể Hội các ngươi sao?"
Hắc Muội nói lời này không ấm không nóng, khiến Ngô địa chủ đều sửng sốt, hắc y nhân vây quanh càng bất ngờ, đều nhìn về phía người trên ngựa trắng.
Người nọ bỗng nhiên nhẹ giọng cười, đó là tiếng cười phối hợp một đôi mắt đào hoa làm cho người ta bỗng nhiên cảm thấy như có gió xuân tháng hai quất vào mặt.
"Không thể tưởng tượng được, ở nơi thâm sơn cùng cốc còn có một tiểu nha đầu như vậy!"
Người nọ nói xong bỗng nhiên từ trong lòng lấy ra một nén bạc quăng xuống chân Hắc Muội, nhìn thấy Hắc Muội xem nén bạc dưới chân có chút ngây người nói, "Thưởng cho ngươi!"
Sau đó quay đầu đối với Ngô địa chủ nói, "Xem ra ngươi không phù hợp đối tượng Đồng Tể Hội hành động!"
Nói xong thâm trầm nhìn thoáng qua Hắc Muội, trái tim Hắc Muội như muốn nhảy bật ra, tuy rằng sau lưng vẫn đứng thẳng tắp, nhưng chỉ có chính nàng biết tay chân nàng như nhũn ra, tùy thời sẽ tê liệt ngã xuống đất.
Nhìn người nọ xoay đầu ngựa đi ra ngoài, liền đi liền quát, "Rút lui, lương thực lưu lại."
Một câu này nói xong cả người Hắc Muội đã sắp tê liệt, Ngô lão gia dưới sự kinh hồn chưa định không khỏi mừng rỡ.
Chuyện tình kế tiếp tất nhiên là không cần phải nói, Ngô lão gia cùng Ngô phu nhân nhìn Hắc Muội với cặp mắt khác xưa, hai phu thê xem như sống sót sau tai nạn, hữu kinh vô hiểm một hồi, mừng đến chảy nước mắt.
Bỗng nhiên nhớ tới Ngô Bảo Nhi, Hắc Muội chạy nhanh đến gốc cây ngoài cửa hông đem Ngô Bảo Nhi đánh thức, hắn còn mông lung, vừa thấy cha mẹ đều hoàn hảo, một phen ôm lấy bọn họ.
Một nhà ba người Ngô lão lệ nóng doanh tròng, nhìn Hắc Muội cảm thấy thực kích động nhưng vẫn thực cảm động.
Ngô lão gia không biết cảm tạ Hắc Muội thế nào, giao bạc cùng lương thực nàng đều không cần, cuối cùng Ngô lão gia nói, " Ngươi cẩn thận suy nghĩ, chỉ cần ta có thể làm ta sẽ đáp ứng ngươi một yêu cầu."
Hắc Muội thật cao hứng, "Được, chờ con nghĩ xong con sẽ nói cho Ngô lão gia."
Hắc Muội kỳ thực hiện tại cả người vẫn choáng váng, khẩn trương nghĩ mà sợ sau khi bình tĩnh lại cả người như đang bay.
Tất cả tâm tư hiện tại của nàng đều đặt vào nén bạc người kia ném cho, nén bạc đó ước chừng mười lượng a, nàng cho tới bây giờ còn chưa sờ qua nén bạc mười lượng, hiện tại bỗng nhiên lập tức có được còn không vui như nở hoa sao.
Vừa nghĩ tên đầu lĩnh kia trở về có thể buồn bực hay không, bởi vì hắn chạy một chuyến xa như vậy đến thôn Đại Diệp chẳng những không thu được gì, còn tốn mười lượng bạc.
Nghĩ đều cảm thấy đêm nay trôi qua thật sự là mạo hiểm kích thích lại thoải mái phập phồng a!
Thẳng đến về nhà mới từ từ bình tĩnh lại, bỗng nhiên phát hiện không có một người, mới nhớ tới nàng kêu Béo Nha cùng cha mẹ đều đi lên núi trốn, vì thế vất vả chạy lên núi, đến trên núi một bên tìm một bên kêu, rốt cục thấy được người nhà.
Cả nhà về nhà cũng không thể ngủ, nghe Hắc Muội nói việc này, người trong nhà đều cả kinh một trận.
Nhưng chuyện nén bạc mười lượng Hắc Muội vẫn giấu diếm đi, không nói ra.
Nàng tin tưởng Ngô lão gia cũng sẽ không nói, dù sao Đồng Tể Hội hiện tại là đối tượng triều đình muốn tiêu diệt, nếu như người khác biết bọn họ cho Hắc Muội mười lượng bạc nói không chính xác còn phải rước lấy thị phi a!
Cho đến đêm khuya sắp rạng sáng, người một nhà mới ngủ.
Hắc Muội vừa vào mộng đã bị cặp mắt đào hoa lạnh lùng kia làm tỉnh lại, cũng vô pháp đi vào giấc ngủ, trợn mắt đến hừng đông.
Cẩn thận ngẫm lại trong rủi có may, ít nhất nàng hiện tại có bạc mua con la, mười lượng bạc tới vừa ngoài ý muốn lại vừa gian nguy a.
Chiều ngày hôm sau Hắc Muội đi trấn một chuyến, kêu Lâm thúc dẫn nàng đi mua con la.
Nghĩ đến ngày mùa đã qua, nửa năm cuối này trừ giã gạo cùng mài bột khoai tây ra cũng không có việc gì nặng vì thế dưới sự chỉ dẫn của Lâm thúc tìm con la năm lượng bạc mua một con, nuôi dưỡng tốt sang năm sẽ trưởng thành.
Hắc Muội mua kỳ thực là con la.
Con của ngựa và lừa, chia làm con la và con bardot.
(chỗ này trong convert là con la và con la, mình thấy hơi khó hiểu nên sửa thành tên này mặc dù là một thuật ngữ hiện đại. mọi người cũng có thể nghĩ là Hắc Muội đang giải thích đi ^^)
Lừa đực cùng ngựa cái, sinh ra kêu "Con la", nếu là ngựa đực cùng lừa cái, sinh ra kêu "Bardot", con la lớn, có khả năng mang vật nặng và sức chống chịu như lừa, có linh hồn hoạt tính cùng năng lực chạy nhanh như ngựa, là súc vật làm việc nặng vô cùng tốt, nhưng không thể sinh dục. Con bardot nhỏ hơn, bình thường không tốt bằng con la.
Cho nên Hắc Muội mua là con la, mặc dù đắt một chút nhưng nghe nói lên núi xuống ruộng đều giỏ.
Có con la Hắc Muội đi mua bình sẽ thuận tiện hơn, trực tiếp đến lò mua bình, lại đi trên đường mua muối ăn, đường trắng, đường đỏ, lại cắt hai cân thịt về nhà.
Chập tối đi qua thôn, không nghe được bất cứ ai nói về mã tặc tối hôm qua, phỏng chừng một là ban ngày làm việc mệt, buổi tối ngủ say, thứ hai là có người thấy được cũng không dám nói.
Hắc Muội cố ý lôi kéo con la đi đường vòng từ hạ thôn đi qua nhà Diệp bà bà, cũng không tiến vào sân, trực tiếp đứng ở cửa đối với trong phòng hô, "Tỷ, ngày mai giữa trưa về nhà ăn thịt a!"
Cát Tường nghe được tiếng Hắc Muội vội vàng chạy ra, Diệp bà bà cùng Tịch Mai cũng theo sát sau đi ra, nhìn thấy Hắc Muội mua con la mới cùng nhiều đồ như vậy trong lòng thầm giật mình, càng tin lời Cúc Trân vụng trộm nói với bà, tự nhiên thái độ đối với Hắc Muội càng ân cần.
Hắc Muội mắt lạnh nhìn Diệp bà bà đức hạnh trong lòng thầm nghĩ, người a, đều như thế này, rất nịnh bợ, trước kia ỷ vào nhà hắn điều kiện khá giả là tá điền lớn nhất thôn Đại Diệp thôn mà khi dễ Cát Tường, hiện tại biết Hắc Muội có một tay nghề dễ kiếm tiền, lại nịnh hót.
Hắc Muội cũng ôn hoà ứng phó các nàng, cuối cùng khi đi đối với Diệp bà bà lớn tiếng nói, "Bà thông gia, nếu tỷ của ta muốn ăn thịt ngươi nhớ nói sớm với ta một tiếng, ta lập tức lên trấn đi mua."
Diệp bà bà vội vàng tươi cười nói, "Ôi, con gái thông gia sao lại nói vậy a, Cát Tường muốn ăn thịt ta sẽ nhanh chóng đi mua, không cần để ngươi đặc biệt đi mua!"
Hắc Muội nhìn xem bà, ngoài cười nhưng trong không cười rời đi.
Về đến nhà Phùng Quý thấy Hắc Muội mua một con la về vừa cao hứng vừa bất ngờ, miệng cảm thán, "Một con la ít nhất năm sáu lượng bạc a!"
Hắc Muội cười cười, "Cha, con thật sự tích góp được rất nhiều tiền."
"Lần này liền tiêu a!"Phùng Quý lại có chút luyến tiếc bạc.
"Cha, kế tiếp giã gạo, mài khoai tây cha sẽ thoải mái, năm sau đập lúa cha cũng không còn vất vả một mình kéo trục lăn lúa nữa."
Phùng Quý hiển nhiên biết con gái là đau lòng ông nên không nói cái gì, trong lòng lại ấm hồ hồ.
Cả nhà vây quanh con la nhìn xem.
Con la này tuy rằng chỉ có một tuổi nhưng vóc dáng thực không tệ.
Dày đầu, trưởng lỗ tai, loãng tứ chi, tiểu mà hẹp hòi đề, ngắn nhỏ tông mao, nhìn đã kêu nhân thích, mọi người lại là mò lại là uy thảo, đó con la đã muốn thành gia đình thành viên mới.
← Ch. 026 | Ch. 028 → |