Vay nóng Tinvay

Truyện:Bưu Hãn Dân Quê - Chương 010

Bưu Hãn Dân Quê
Trọn bộ 110 chương
Chương 010
Đau lòng tỷ tỷ
0.00
(0 votes)


Chương (1-110)

Siêu sale Lazada


Hắc Muội được Phùng Quý đồng ý đi thăm đại tỷ cao hứng vô cùng.

Nghĩ nghĩ chạy đến trong phòng nói với Tú Cô, "Nương, lát nữa con với cha đi nhà đại tỷ, nương có muốn nhắn nhủ hay mang gì cho đại tỷ không?"

"Cũng không có gì, con thay ta dặn tỷ con hầu hạ mẹ chồng và trượng phu cho tốt."

Hắc Muội vừa định ra khỏi cửa, bà nói, "Hắc Muội, đem theo chút dưa và trái cây, nhà bọn họ đều bận rộn chuyện ruộng nước khẳng định không có thời gian trồng mấy thứ này."

Hắc Muội ngẫm lại cũng đúng, cầm giỏ đến vườn rau, chọn vài trái mướp và bí đao lớn, đây là mấy thứ Cát Tường thích ăn nhất.

Giữ chiều, dân quê lục tục trở về nhà nghỉ, lão nhân cùng nữ nhân bắt đầu hái rau chuẩn bị nhóm lửa nấu cơm.

Cha và con gái hai người mang theo rau dưa đi ra cửa thượng thôn lại trải qua nhà Ngô địa chủ ở trung thôn, vừa vặn nhìn thấy Ngô Bảo Nhi ở trước cửa sân chuẩn bị đi ra ngoài, vừa thấy Hắc Muội hỏi, "Hắc Muội tỷ, Béo Nha ở nhà à?"

"Ừm, đệ nhanh đi tìm muội ấy chơi đi, trong nhà ta còn dưa ngọt để cho đệ ăn!"

"Hắc hắc, cám ơn Hắc Muội tỷ!"Ngô Bảo Nhi cười hì hì nói.

Lúc này bà bà Ngô địa chủ cũng xuất môn.

Hắc Muội vội vàng chào hỏi, "Ngô phu nhân khoẻ!"

Ngô Bảo Nhi là đứa con duy nhất của Ngô phu nhân hơn ba mươi mới sinh được, cho nên hiện tại hơn bốn mươi tuổi, được bảo dưỡng tốt, nên dáng dấp vẫn tốt, nói chuyện chậm rãi có lễ, đối với Hắc Muội cười đến ôn hòa, "Bảo nhi đến nhà con nhờ con chiếu cố."

Trong lòng bà cũng rõ Bảo Nhi rất thích đến nhà Hắc Muội chơi, nhà bà chỉ có một đứa nhỏ là Ngô Bảo Nhi nếu cả ngày chỉ quanh quẫn trong nhà khẳng định rất buồn.

"Ngô phu nhân không cần khách sáo, Bảo nhi vừa hiểu biết lại đáng yêu, là đứa nhỏ khiến người ta yêu thích."

Hắc Muội khen Bảo Nhi như vậy, Ngô phu nhân tất nhiên là vui vẻ ra mặt, vội vàng phân phó lão bộc bên cạnh, "Đem hộp son phấn ta mua ở trấn cho Hắc Muội."

Hắc Muội cao hứng, thời điểm tỷ nàng xuất giá được hộp son, nghe nói trấn bán hai đồng một hộp, đáng quý.

Nàng vội vàng nói, "Cảm ơn Ngô phu nhân ban tặng!"Hắc Muội nói có bài bản hẳn hoi, còn hữu mô hữu dạng tay đặt ở bên hông hai đầu gối khẽ cong cúi đầu chấp tay thi lễ.

Này chọc Ngô phu nhân cười, "A, Hắc Muội còn biết quy củ tạ lễ của nhà giàu trong thành nha!"

Hắc Muội đương nhiên sẽ không muốn dùng hộp son này, da nàng màu mật sáp, trên mặt cho dù có thoa son cũng không nhìn ra.

Nói sau kiếp trước nàng không trang điểm, ngại phiền toái, huống chi hiện tại ở đây là nông thôn, mỗi ngày còn phải làm rất nhiều việc.

Nhưng tỷ tỷ Cát Tường của nàng không giống vậy, mặt trứng ngỗng, mắt quả hạnh, ngày thường thập phần trắng nõn.

Từ lúc mười bốn tuổi đã được công nhận là hoa nhi thôn Đại Diệp, trượng phu hiện tại chính là người đầu tiên theo đuổi, nếu không phải nhà Phùng Quý khó khăn Cát Tường sẽ không bám víu nhà chồng này.

Nàng nghĩ Cát Tường thoa son này bộ dáng rất đẹp, lại nói tiếp nàng đã hai ba tháng không gặp Cát Tường, kỳ thực trong lòng có chút tưởng niệm.

Thời gian trước vốn đã muốn đi, nhưng nghĩ ngay lúc ngày mùa, nhà Cát Tường thuê nhiều đất như vậy khẳng định rất bận rộn, lúc này cảm thấy bọn họ hẳn là đã lo xong công việc.

Phùng Quý thấy Hắc Muội đem son đặt ở trong rau dưa, nói, "Hắc Muội, lát nữa con có cho tỷ con cũng không nên ở trước mặt tiểu cô nó!"

"Vì sao?"

"Son này chỉ có một hộp, con cho tỷ con, có em chồng ở đó, tỷ con khẳng định không dùng được."

"Cha, yên tâm đi, con tự có biện pháp."

Nhà chồng Cát Tường ở vị trí chính giữa hạ thôn, một căn nhà lớn rộng rãi có ba phòng, bên ngoài vẫn là gạch tường xây thành sân, cửa sân là cửa sắt, này ở nông thôn xem như không tệ.

Lúc trước Phùng Quý đem Cát Tường gả lại đây cũng cảm thấy nhà hắn điều kiện không tệ lắm, Cát Tường hẳn là có thể sống những ngày nhàn hạ.

"Bà thông gia!"Phùng Quý ở ngoài sân hô.

Rất nhanh trong viện liền có người đi ra, đúng là mẹ chồng Cát Tường Diệp bà bà cùng con gái út của bà Tịch Mai.

Tịch Mai so với Hắc Muội lớn hơn một tuổi có phần giống Diệp bà bà, mắt nhỏ, môi mỏng, lúc nói chuyện đôi mắt nhấp nháy không ngừng.

"Hi a, là ông thông gia đến đây, mau mời vào."

Nhìn thấy trên tay Hắc Muội cầm cái giỏ liền muốn nhận lấy, miệng nói, "Thật là, đã tới rồi, còn mang này nọ làm gì!"

Hắc Muội trợn trắng mắt, lòng nghĩ cũng chưa nói đây là mang cho ngươi a!

Nàng trực tiếp lướt qua Diệp bà bà tiến vào trong nhà, bên hô, "Tỷ!"

Nhưng trong nhà căn bản không có người, đang chuẩn bị hỏi Diệp bà bà, bỗng nhiên cửa viện hơi mở ra, vào là một đôi nam nữ hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, trên ống quần tất cả đều là nước bùn.

Hắc Muội nhận ra, đó là đại ca đại tẩu Cát Tường.

Theo sau vào chính là Cát Tường cùng trượng phu của nàng Diệp Bình, trên người hai người như trước tất cả đều là nước bùn, vừa thấy đã biết mới từ ngoài ruộng trở về.

Cát Tường rõ ràng so với trước kia gầy hơn, lại đen rất nhiều, trên mặt có chút tróc da do phơi nắng, một bộ dạng vô cùng mệt mỏi, nhìn thấy Phùng Quý và Hắc Muội nhãn tình đỏ lên.

Hắc Muội vốn gặp được tỷ nàng cao hứng, nhưng giờ phút này trong lòng một bụng hỏa.

Nhìn bộ dạng hiện tại của Cát Tường rõ ràng là gả vào đây không những không hưởng được phúc mà còn chịu khổ.

Tỷ nàng Cát Tường bởi vì thân thể yếu đuối ở nhà cũng rất ít làm việc nhà nông, lúc trước Phùng Quý cầm tất cả tiền trong tay làm đồ cưới cho Cát Tường, Diệp bà bà lúc ấy thấy đồ cưới phong phú còn nói tuyệt đối thương Cát Tường, không để nàng liên lụy chịu khổ, nào biết hiện tại gả lại đây, hoàn toàn không giống như lúc trước nói, thế nhưng còn phải đi theo nam nhân xuống ruộng làm việc.

Đợi cho Cát Tường vào nhà, sắc mặt Hắc Muội nhất thời trầm xuống, bởi vì Cát Tường rõ ràng so với lúc còn ở nhà đen gầy rất nhiều.

Phùng Quý nhìn chằm chằm Cát Tường cũng thấy đau lòng, càng không cần phải nói là Hắc Muội, lập tức nghiêm mặt lớn tiếng nói, "Tỷ, tỷ thế nào gả đi mới nửa năm đã đen lại gầy như vậy!"

Không đợi Cát Tường rửa tay Hắc Muội đã nhào ôm, trong mắt rõ ràng cũng có chút kích động nhìn thấy người thân.

"Cha, Hắc Muội!"Nhẹ giọng gọi vào, liền không nói thêm lời nào nữa.

Hắc Muội quay đầu sắc mặt âm trầm đối với Diệp Bình rất nghiêm túc nói, "Tỷ phu, thời điểm tỷ của ta giao cho ngươi không phải như thế!"

Diệp bà bà ở một bên không nhịn được, bưng nước trà lại đây vừa định nói chuyện, em chồng Cát Tường Tịch Mai đã nói trước, "A, không phải là đen gầy một chút thôi sao lại không có gì to tát lắm, nữ nhi nhà ngươi cũng không phải không có đen gầy."

Tiếng nói tuy rằng không lớn, nhưng mấy người trong phòng đều nghe được rõ ràng, nhất là Hắc Muội vừa nghe đã hiểu, không khỏi liếc mắt nhìn nàng một cái, cười lạnh một tiếng, "Cho dù đen cũng so với tướng người xấu xí đẹp mặt hơn."

Lời này lập tức trọc trúng chỗ đau Tịch Mai, nàng sinh cằm nhọn, má cao, loại diện mạo này nếu ở hiện đại thì điển hình xinh đẹp, nhưng đây là cổ đại, mỗi người đều thích mặt tròn hoặc là mặt trứng ngỗng, cảm thấy có phúc khí.

Huống hồ Tịch Mai càng lớn quả thật càng ốm, này cũng là nổi khổ lớn nhất trong lòng nàng, bị Hắc Muội đâm trúng chân đau thẹn quá thành giận, lập tức liền vọt tới trước mặt Hắc Muội muốn động thủ, nàng làm sao là đối thủ của Hắc Muội, Diệp bà bà cũng sớm đoán được điểm này, trước khi nàng động thủ đã giữ chặt nàng lại.

Đại tẩu Cát Tường ở bên cạnh một bộ dạng vui sướng khi người gặp họa, đại ca Diệp An cùng Diệp Bình thì chạy nhanh tiến lên khuyên muội muội mình.

Phùng Quý cũng kéo kéo ống tay áo Hắc Muội ý bảo nàng thu liễm.

Hai người thật vất vả bình tĩnh, Hắc Muội lại nhìn thấy Tịch Mai lấy khăn lụa ra lau tay, khăn lụa này nàng rất quen thuộc, đây không phải đồ cưới của Cát Tường sao, do chính tay mẫu thân nàng thêu, làm sao có thể ở trong tay em chồng Cát Tường.

Hắc Muội lấy hộp son trong giỏ ra nói, "Tỷ, có thích son này không?"

Cát Tường khó xử, vừa thấy nhị muội rốt cục chuyển đề tài, nhanh chóng tiếp nhận, lôi kéo nàng nói, "Thích, nhị muội cho ta đều thích."

Vừa tính hỏi son này từ đâu có, Tịch Mai đã đi tới gần Cát Tường, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm hộp son nói, "Nhị tẩu, cuối năm nay ta đính thân vừa vặn cần phải thoa son!"

Ngụ ý chính là muốn hộp son này, còn ánh mắt khiêu khích nhìn Hắc Muội.

Trước mặt người nhà mẹ đẻ Cát Tường còn dám trắng trợn không kiêng nể đòi này nọ như vậy, có thể thấy được bình thường ở nhà đã khi dễ Cát Tường như thế nào.

Nhưng Cát Tường là một người tính tình dịu dàng nhường nhịn.

Đáng tiếc Hắc Muội không phải, nàng không để ý tới Tịch Mai, đem son mở ra đưa cho Cát Tường ngửi, "Tỷ, muội nói với tỷ, son này là của Ngô phu nhân tự mình cho, nếu người xa lạ cũng dùng được, chẳng qua phải đến hỏi Ngô phu nhân, xem có phúc khí dùng đồ Ngô phu nhân cho không."

Diệp bà bà vừa nghe trên mặt sửng sốt, ở thôn Đại Diệp nhà bà thuê nhiều ruộng của Ngô địa chủ nhất, bình thường cũng đi lại gần, vẫn không có nghe nói Ngô phu nhân tặng cho người ta cái gì.

Cho nên Tịch Mai vừa nghe liền có chút không dám tiếp tục tranh đoạt, Ngô địa chủ là ông chủ nhà nàng, nàng dù có kiêu ngạo cũng không dám đoạt đồ Ngô phu nhân ban tặng.

Hắc Muội lại không để ý tới hai người, lôi kéo Cát Tường đi vào phòng nàng, vừa vào phòng đã thấy trên đầu giường bày rất nhiều chỉ thêu, nàng đi qua vừa lật, bên trong thật nhiều áo gối mặt trên thêu uyên ương nghịch nước, hoa mai gì đó.

"Tỷ, đây là thêu cho ai?"

"Ai, tiểu cô cuối năm sẽ phải đính hôn, mẹ chồng bảo tỷ hỗ trợ một chút!"

Hắc Muội vừa nghe nhất thời khí giận sôi lên.

"Tỷ, tỷ ban ngày ra đồng, buổi tối còn an bài tỷ thêu thùa cho tiểu cô? Các nàng thật sự là khinh người quá đáng!"

Cát Tường vừa thấy Hắc Muội tức giận vội vàng khuyên bảo.

"Tỷ, việc này tỷ đừng quản, hôm nay muội phải trừng trị các nàng, bằng không còn tưởng rằng nhà mẹ tỷ không có người bảo vệ tỷ!"


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-110)