Ăn đậu đường
← Ch.008 | Ch.010 → |
Chỉ cần đề cập đến ăn, Béo Nha rất thông minh.
Giữa trưa, Ngô Bảo Nhi và Đại Thụ cùng nhau đến nhà Hắc Muội.
Nhà Ngô Bảo Nhi là hộ gia đình duy nhất trong thôn Đại Diệp họ Ngô, ở trung tâm thôn, cũng là địa chủ duy nhất thôn Đại Diệp, ở thôn Đại Diệp có bảy tám mươi mẫu ruộng nước tốt nhất.
Đại tỷ Hắc Muội là Cát Tường gả nhà chồng chính là tá điền lớn nhất Ngô gia, thuê Ngô gia hai ba mười mẫu ruộng.
"Bảo nhi, ngươi hôm nay thế nào chuồn ra đây?"
Ngô Bảo Nhi là một đứa bé trắng trắng nộn nộn, bằng tuổi với Béo Nha, cùng Béo Nha đứng chung một chỗ hai người giống như một đôi phúc oa trong tranh tết.
"Hắc Muội tỷ, cha đệ mua đậu đường cho đệ, đệ đến ăn với các tỷ."Ngô Bảo Nhi nói chuyện tựa như một bé gái điềm đạm đáng yêu.
Hắc Muội nhìn thấy hắn trong lòng dấu một bao giấy nhỏ.
Béo Nha vừa nghe có đậu đường ăn hai mắt phóng lục quang, lần ăn đậu đường trước là thời điểm đại tỷ xuất giá.
Kỳ thực phía sau đồ ăn vặt rất hữu hạn, cái gọi là đậu đường có phần giống loại đậu hoa lan ở hiện đại, chính là mặt trên bao một tầng đường phấn xốp giòn.
"Vậy đệ dẫn mấy người Đại Thụ và Tứ Nha đi tới bàn nhỏ ăn đi!"
Hắc Muội nói xong chỉa chỉa cái bàn nhỏ bên cạnh chính mình đi vườn rau làm việc.
Gian ngoài, bốn tiểu hài tử Ngô Bảo Nhi cùng Béo Nha Đại Thụ Tứ Nha vây quanh bàn nhỏ.
Dưới ánh mắt mong chờ của vạn chúng Bảo Nhi mở giấy bao ra, bên trong có một ít đậu đường.
Ngô Bảo Nhi chỉ vào chính mình nói, "Một."Lại chỉ Béo Nha nói "Hai."
Cẩn thận đếm số người trên bàn, cuối cùng nói, "Có bốn người a! Chúng ta chia đậu đường."
Ba đứa nhỏ khác vội gật đầu, Bảo Nhi bình thường ở trong thôn ít nói, nhưng không ai biết hắn từ sáu tuổi đã bắt đầu cùng cha hắn học tính sổ.
"Của ngươi, của ngươi —— "
Phân chia xong, trước mặt bốn người đã có mười viên đậu đường.
"Ăn đi!"Ngô Bảo Nhi ra lệnh một tiếng chuẩn bị ăn.
Trừ bỏ hắn ba người khác ôm lấy mười viên đậu đường nhìn trái nhìn phải luyến tiếc ăn.
Tròng mắt Béo Nha quay tròn, nhìn đậu đường trước mặt mọi người, bỗng nhiên nói, "Bảo Nhi, ta và ngươi đổi mấy viên."
Ngô Bảo Nhi rất sảng khoái đồng ý, "Được!"
Béo Nha vừa nghe nhanh chóng đem năm sáu viên đậu đường, đếm cho Ngô Bảo Nhi, lại từ chỗ Ngô Bảo Nhi đổi lại đủ số viên đậu đường.
Đại Thụ lập tức nói, "Bảo Nhi, nàng dùng nhỏ đổi lớn của ngươi!"
Ngô Bảo Nhi nhìn nhìn, quả nhiên, Béo Nha tâm tư bị chọc thủng trên mặt sửng sốt, sợ Ngô Bảo Nhi đổi ý nhanh chóng bảo vệ phần đậu đường của mình vô cùng đề phòng nhìn Bảo Nhi.
Ngô Bảo Nhi cười cười, lộ ra hai lúm đồng tiền trên gương mặt mập mạp, "Không có việc gì, ta thích viên nhỏ."
Béo Nha thế này mới trầm tĩnh lại, ăn đậu đường.
Một màn này tự nhiên dừng ở trong mắt Hắc Muội đã trở về, Hắc Muội nghĩ, Ngô Bảo Nhi tuy rằng là con địa chủ nhưng tuyệt không khinh người, ngược lại còn đặc biệt thiện lương hào phóng, đồ ăn vặt đều nguyện ý chia vài phần cho mấy tiểu bằng hữu của mình ăn.
Nàng đương nhiên cũng chú ý tới Ngô Bảo Nhi đối với Béo Nha đặc biệt tốt, đứa nhỏ mười tuổi đúng là thời điểm bắt đầu có tâm tư, nếu Béo Nha về sau có thể gả cho Ngô Bảo Nhi, đó cũng không tệ, cha mẹ Ngô Bảo Nhi tuy là địa chủ, trong nhà quy củ hơi nhiều, nhưng mọi người không xấu.
Nghĩ đến đây Hắc Muội có chút rầu rĩ, cổ đại kết hôn chú ý môn đăng hộ đối, Béo Nha lại không có gì, chỉ dựa vào Ngô Bảo Nhi thích nàng, nhà Ngô địa chủ khẳng định sẽ không thú nàng vào cửa làm con dâu.
Hắc Muội nghĩ nghĩ có điểm nhụt chí, nhưng đảo mắt lại nghĩ, nếu nhà mẹ đẻ cấp đồ cưới nhiều mà nói cũng không phải không có hi vọng.
Xem ra hiện tại tất cả vấn đề đều cần bạc đến giải quyết a, nàng phải mau chóng nghĩ biện pháp làm giàu!
Lúc này nàng hoàn toàn xem nhẹ hôn sự của mình, nàng so với Béo Nha lớn hơn ba tuổi, hết năm sẽ mười bốn tuổi.
Độ tuổi này ở nông thôn không sai biệt lắm sắp bắt đầu đính hôn.
Ngô Bảo Nhi cùng Đại Thụ ở nhà nàng chơi đến giữa trưa lúc sắp ăn cơm mới về nhà.
Buổi chiều thời điểm Thanh Thủy lại đây, Béo Nha rất nhiệt tình tiếp đón hắn vào nhà ngồi.
Thanh Thủy nhìn khắp nơi không thấy Hắc Muội, Béo Nha giải thích nói nàng đến nhà Thuỷ Sinh ca đưa dưa ngọt.
Thanh Thủy ngồi chốc lát vẫn không thấy Hắc Muội trở về, lại sợ nương hắn ở nhà chờ sốt ruột, liền dẫn theo Tứ Nha trở về học chữ.
Béo Nha ầm ỹ đòi đi, Thanh Thủy cự tuyệt, còn nói, "Béo Nha, tỷ ngươi một người chiếu cố cả nhà thực vất vả, ngươi hiện tại đã lớn, cần phải hiểu biết chia sẻ gia sự a!"
Thanh Thủy đã sắp mười ba tuổi, mới trước đây gia cảnh cũng không tệ lắm, ăn ngon, thân thể dáng dấp rất khá, hiện tại đã bắt đầu phát dục.
Giọng của hắn đang trong lúc đổi giọng, cổ họng có điểm bắt đầu ám ách, lại bởi vì vẫn đọc sách nên giọng nói có vẻ nho nhã, càng giống một tiểu đại nhân nhi.
Béo Nha còn muốn la hét đòi đi theo, hắn có chút không kiên nhẫn phất tay áo, nói, "Béo Nha, nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi thỉnh tự trọng."
Béo Nha vừa nghe lời này nghiêm trọng, trong hốc mắt có chút toan chát, nước mắt ở bên trong vòng vo chuyển, vẻ mặt ủy khuất nhìn hắn mang theo Tứ Nha rời đi.
"Thế nào mất hứng?"Hắc Muội trở về cảm giác được Béo Nha không vui.
Béo Nha nói, "Vừa rồi Thanh Thủy ca đến đây."
Hắc Muội liền hiểu được, nửa đùa nửa thật nói, "Thanh Thủy ở trấn trên đến, lại là người đọc sách, về sau còn phải đi trong thành đọc sách thi cử, cùng nông dân chúng ta bất đồng, muội đừng cứ quấn quít lấy hắn quấy rầy hắn đọc sách, nương hắn sẽ ghét muội."
Béo Nha cúi đầu suy nghĩ nửa ngày, nói, "Nhị tỷ, Thanh Thủy ca về sau có phải sẽ cưới một tiểu thư trong thành không?"
Hắc Muội nhìn nàng một bộ dạng mất mát, thực sự không đành lòng tổn thương nàng, nhưng đau dài không bằng đau ngắn, lúc tiểu tâm tư của nàng đối với Thanh Thủy còn chưa sinh trưởng mạnh mẽ liền diệt.
Vì thế hung hăng nói, "Đó là khẳng định, muội gặp qua người nào đọc sách làm quan mà cưới dân quê."
Lời này là thật, thời điểm nhàn rỗi má Ngô thường xuyên ở trong thôn đem một ít chuyện con trai nhà ai ở trấn đọc sách thi cử cưới một tiểu thư thật tốt, nhà ai làm quan, cưới tiểu thiếp đều là con gái gia đình giàu có, nở mày nở mặt như thế nào.
Ngụ ý không cần nói cũng biết, đó chính là nàng đem phòng ở trấn trên bán đi, lại tới nơi thâm sơn cùng cốc này vất vả thêu dệt kiếm tiền, còn không phải là vì một ngày kia con trai nàng Thanh Thủy có thể học thành tài, đậu tú tài cử nhân làm quan, làm rạng rỡ tổ tông không nói, về sau cũng có thể cưới một tiểu thư nhà giàu làm con dâu để hầu hạ nàng.
"Béo Nha, Thanh Thủy hiện tại cũng lớn, về sau phải tránh hiềm nghi, không có việc gì ít dính Thanh Thủy, về sau hắn thường xuyên phải đi trấn, chúng ta vẫn phải ở quê nhà sinh sống, khiến người ta đồn tiếu không tốt."
"Dạ, muộn đã biết, nhị tỷ."Béo Nha đối với lời nói của Hắc Muội vẫn luôn nghe theo.
Béo Nha hiện tại dù sao còn nhỏ, đối với Thanh Thủy tâm tư không sâu, lúc đầu còn mất mát trong chốc lát, qua hai ngày trong long đã rõ ràng thoải mái, lại bắt đầu hi hi ha ha cùng Ngô Bảo Nhi chơi đùa.
Tứ Nha tắc cùng Đại Thụ ngồi dưới tàng cây xem con kiến chuyển nhà.
Hắc Muội cắt dưa ngọt cho bốn người ăn.
Ngô Bảo Nhi vô cùng thanh tú cắn một ngụm dưa cười hì hì đối với Hắc Muội nói, "Hắc Muội tỷ, dưa nhà tỷ ăn ngon hơn mấy đồ ăn nhà đệ nhiều."
"Ồ, phải không, vậy đệ cần phải ăn nhiều một chút a!"Hắc Muội nở nụ cười.
Béo Nha bĩu môi nói, "Nhà ngươi nhiều đồ ăn ngon như vậy, cố tình nói nhà của ta ăn ngon."
"Béo Nha, dưa nhà ngươi ngọt một chút, thật sự!"Ngô Bảo Nhi nghiêm trang nói, bộ dáng mập mạp thập phần đáng yêu, cùng Béo Nha bên cạnh một đôi phúc oa nhi, Hắc Muội càng xem càng thuận mắt.
Hắc Muội nhìn hai đứa chơi đùa hòa hợp trong lòng cũng rất an tâm, tận tâm cùng cha đi nhà người khác mượn đá về nhà mài bột ngô.
Đá mài bình thường làm từ hai viên đá, mài phẳng hai bên, chỗ hai lớp tiếp hợp đều có đá hoa văn, lương thực từ lổ hỗng phía trên tiến vào giữa hai lớp, dọc theo hoa văn chuyển ra phía ngoài, ở chỗ qua hai lớp khi bị mài nhỏ, hình thành bột phấn.
(Có lẽ hơi giống cái này)
Đá mài mượn ở nhà Phú Đệ, cha mẹ Phú Đệ đều là người hiền lành dễ ở chung, nghe nói cha con Phùng Quý mượn đá mài, không nói hai lời đã kêu các nàng chuyển đi, Phú Đệ còn muốn hỗ trợ các nàng đưa về, Hắc Muội từ chối, nàng không muốn để cho người khác nhìn thấy Phú Đệ giúp cha con nàng chuyển đá mài lại ngấm ngầm giễu cợt cha nàng không có con trai.
May nhờ Hắc Muội khí lực đại, rất kiên cường cùng cha chuyển hai cục đá mài về nhà.
Cổ đại muốn mài bột ngô, bột khoai lang, tiêu hồ đều là dựa vào sức người mài ra.
Đá mài đó dùng nhiều năm ma hợp tạo thành vô cùng tốt, Phùng Quý phụ trách quay đá mài, Hắc Muội thỉnh thoảng lại dùng thìa gỗ múc ngô đổ vào, phía dưới đá mài dùng bồn gỗ lớn đựng, mặt trên hạt ngô chỉ cần mài thành phấn sẽ rớt vào trong bồn.
Đợi đến tối bồn gỗ đã đầy bột ngô, Hắc Muội lấy túi đến đựng, lại ở bên trong thả một ít tiêu để ngừa sinh trùng, thế này mới đem treo lên ở cột gỗ phía sau.
Hai người lại bắt đầu tiếp tục mài, đánh giá ngô năm nay ít nhất có thể mài ra bảy tám túi bột, đây là đồ ăn sang năm a!
Mài hai ba ngày, tất cả ngô đều mài thành bột đựng vào túi cất giữ.
Hôm nay Phùng Quý rãnh rỗi nghỉ ngơi một ngày nói muốn đi thăm con gái lớn Cát Tường.
Hắc Muội vội vàng nói nàng cũng muốn đi, Phùng Quý vừa nghĩ tới tình cảm của Hắc Muội và Cát Tường từ bé, ông và Tú Cô trước kia vội vàng làm việc Hắc Muội trên cơ bản đều là Cát Tường nuôi lớn, nói sau nhà Cát Tường ngay ở hạ thôn Đại Diệp, chỉ đi chốc lát liền tới.
← Ch. 008 | Ch. 010 → |