← Ch.017 | Ch.019 → |
Sau sự cố pháo hoa, đêm giao thừa cũng vì thế mà chấm dứt trong lạnh lùng. Trên lưng Văn Tiệp là một mảnh xanh tím, Đại phu nhắc nhở nàng phải nằm trên gường tĩnh dưỡng vài ngày. Hải Đường mỗi ngày đều mang Đô Đô đến thăm bác của hắn, nàng nói với hắn rằng Văn Tiệp vì cứu hắn mới bị thương. Đô Đô ngoan ngoãn ghé vào cạnh gường mà hôn lên mặt Văn Tiệp một cái, hành động này khiến Tam thẩm xúc động rơi nước mắt.
"Tam thẩm, thật xin lỗi, bởi vì Đô Đô mà Văn Tiệp phải chịu khổ"
Tam thẩm lau lệ, nhẹ nhàng lắc đầu, "Nếu Đô Đô bị thương, ta và Văn Tiệp sẽ hối hận cả đời. Hải Đường a, ngươi tuy là mẫu thân của hắn nhưng đối với ta và Văn Tiệp mà nói, Đô Đô cũng là con cháu của bọn ta"
Khoảng mười ngày sau, Văn Tiệp rốt cuộc cũng có thể xuống gường. Nàng trực tiếp chạy đến Đường Viên, nói là mỗi ngày đều phải uống thuốc rồi canh đắng nên thẳng thắn yêu cầu Hải Đường làm món ngon đền bù cho nàng. Hải Đường xắn tay áo xuống bếp làm món thịt bò xào và vịt tiềm Bắc Kinh, Văn Tiệp dùng cả hai tay mà múc canh xé thịt, Đô Đô ở một bên la hét, muốn cướp thức ăn từ trên tay nàng, "Văn Tiệp, ngươi ăn nhanh hơn một chút được không? Nếu không thì ngươi đem qua bên kia ăn, tiểu tử này không thể ăn được nên làm ầm cả lên!"
Tiểu Cam từ bên ngoài chạy vào, "Thiếu phu nhân, có chuyện này không biết có thể thương lượng với người một chút không?"
"Ai nha, Tiểu Cam tỷ tỷ có chuyện muốn thương lượng với ta sao?"
Tiểu Cam ỏn ẻn xoay xoay vòng eo, "Thiếu phu nhân, ta nói thật mà!"
"Nói thử xem!"
"Ta vừa nghe nha đầu Tiểu Trúc nói là tết Nguyên Tiêu năm nay Phương gia sẽ cùng quan phủ tổ chức hội hoa đăng"
"Hội hoa đăng thì liên quan gì tới ngươi a? Chẳng lẽ bọn họ muốn ngươi đến hỗ trợ sao?"
Tiểu Cam chà chà chân, giận dỗi phun một câu, "Thiếu phu nhân!"
"Chẳng lẽ ta nói sai rồi sao? Bọn họ thật không gọi ngươi đến hỗ trợ sao?"
Văn Tiệp đang uống nước chợt nghe đến đó liền phun sạch, Hải Đường vừa né nước văng tới vừa trừng mắt, "Khuê nữ a, đây là bộ dáng gì nha!"
Tiểu Cam đứng một bên vừa vỗ nhẹ lưng Văn Tiệp vừa dùng ánh mắt u oán nhìn sang Hải Đường.
"Đừng nhìn nữa a, ngươi là một nha đầu không có lương tâm, muốn bỏ mặc hai mẹ con chúng ta ở đây mà đi chơi sao? Không cho!"
"Thiếu phu nhân, vậy là sao?"
Hải Đường mỉm cười tinh quái, "Là sao hả? Là vì chúng ta cũng phải đi theo!"
"Người đi? Đi thế nào a? Đại phu nhân chắc chắn sẽ không cho người xuất phủ"
"Công khai không được thì lén lút, ngươi nghĩ biện pháp đi, bằng không ngươi cũng đừng hòng đi!"
Tiểu Cam vô lực ngồi xuống, sau lại quấn quít sang Tiểu Tình, "Tiểu Tình tỷ tỷ, ngươi mau nghĩ cách đi!"
Tiểu Tình đem chén đĩa trên bàn dọn dẹp sạch sẽ, tà tà nhìn Tiểu Cam, "Tiểu thư, nếu muốn đi cũng không hẳn không có biện pháp. Chúng ta có thể dùng ngõ tắt rời khỏi Đường Viên, sau đó lén đi ra bằng cửa nhỏ. Chỉ là cánh cửa này sau giờ hợi sẽ khóa lại, sợ rằng chúng ta không về kịp. Hơn nữa, nếu để nhóm tuần tra ban đêm trong Phương phủ phát hiện cũng không tốt"
"Chỉ cần chúng ta hồi phủ trước giờ hợi là được chứ gì!"
Tiểu Tình gõ lên đầu Tiểu Cam, "Hội hoa đăng khẳng định rất đông người, nếu lúc đó không thể trở về kịp thì phải làm sao bây giờ?"
"Đại tẩu, ta cũng muốn đi", Văn Tiệp hóng hớt.
"Ta cũng muốn đi, chi bằng cùng đi. Chỉ là không thể mang theo nhiều người, Trầm nhũ mẫu nhất định phải đi theo vì nàng có chút võ công, có thể bảo đảm an toàn. Về phần các ngươi...", Hải Đường quét mắt nhìn Tiểu Cam, Khấu Nhân cùng Tiểu Tình, "Chỉ có thể mang theo một người"
"Tại sao a?", ba người "trăm miệng một lời"
"Bởi vì chúng ta không thể để một mình Di tẩu ở lại biệt viện. Dù sao cũng cần có người đứng canh cánh cửa kia, vạn nhất chúng ta không về kịp thì còn có người nghĩ biện pháp. Ba người các ngươi bốc thăm đi!". Ba nha đầu ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta một hồi, cuối cùng bất đắc dĩ phải gật đầu. Tiểu Cam thật tốt số, bốc được lá thăm duy nhất có đánh dấu.
Tiết Nguyên Tiêu, khí trời đã tươi sáng hơn rất nhiều, ban ngày còn có thể thấy được chút ánh nắng mặt trời. Mọi người đều đã thay đổi trang phục bình thường, ngay cả Đô Đô cũng được "hóa trang" thành một tiểu tử nhà bình dân. Đến thời điểm xuất phát, năm người lét lút đi ra bằng cửa nhỏ, người đứng đợi bên ngoài chính là phụ thân của Tiểu Cam. Hải Đường cho Tiểu Cam một chút bạc, người nọ cũng không chú ý đến bộ dáng "hóa trang" của các nàng.
Trên đường cái, nơi nơi đều giăng kết đèn lồng. Đám người ly khai Phương phủ không xa, phía trước người càng lúc càng đông, trong lòng Hải Đường có chút lo lắng, nàng nói với mọi người, "Người đông rất dễ bị phân tán, chúng ta nhất định phải đi cùng nhau. Tiểu Cam, mặc kệ thế nào, ngươi nhất định phải giữ chặt tay Văn Tiệp, ngàn vạn lần không được để lạc nàng. Đô Đô để ta ôm, Trầm nhũ mẫu, người đi trước giúp chúng ta ngăn cản đám đông. Nghe kỹ, nếu bị thất lạc cũng không cần hoảng sợ, cũng không cần đi tìm mà phải trực tiếp hồi phủ, nhất định phải trở lại cửa sau trước giờ hợi, chúng ta sẽ chờ nhau!"
Người quả thật đông đúc, thậm chí có chút không chen chân được. Bất quá đèn lồng hai bên đường rất đẹp, muôn hình muôn vẻ, Hải Đường mua cho Đô Đô một chiếc đèn lồng hình cá chép để hắn cầm trên tay. Văn Tiệp cũng tìm được một chiếc đèn lồng hình nửa vầng trăng, là nhờ chiến thắng trò đố đèn mà thu hoạch "chiến lợi phẩm".
Năm người theo dòng người tiến về phía trước. Đô Đô thật hưng phấn phe phẩy chiếc đèn lồng nhỏ trong tay. Hải Đường có chút mệt mỏi nhưng cũng không dám thả hắn xuống, sợ lạc mất hắn. Từ sao sự cố đêm giao thừa, nàng thường xuyên có cảm giác sợ hãi rằng mình sẽ đánh mất hắn, "Nuôi con mới biết lòng cha mẹ" a!
Đi qua một dãy phố, đám người có chút hỗn loạn, Hải Đường gắt gao ôm chặt Đô Đô. Nàng sợ mình sẽ ngã sấp xuống, lúc này mà ngã xuống thì mẹ con chúng ta sẽ "tiêu tùng". Thật vất vả mới chen qua khỏi đám người, Hải Đường nhìn trái ngó phải liền cảm thấy choáng váng. Bọn người Văn Tiệp đâu rồi? Nàng lên tiếng gọi Trầm nhũ mẫu. Trên trán Hải Đường toát mồ hôi lạnh, mong là Tiểu Cam không buông tay Văn Tiệp ra.
"Nương", Đô Đô cũng phát hiện Văn Tiệp không có ở đây, bàn tay nhỏ bé gắt gao ôm cổ mẫu thân, "Đô Đô, đừng sợ, trước hết chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi một chút!"
Hải Đường ôm con ngồi xuống một bậc thang, khắp nơi chỉ toàn người là người, xem ra ý kiến xông vô góp vui quả thật không sáng suốt chút nào, "Đô Đô, ngươi ở đây với mẫu thân, đừng sợ!". Đô Đô là tiểu hài tử ngoan ngoãn, hắn gắt gao ôm chân nàng. Lão thiên a! Lúc trước đến đây bằng đường nào, vừa rồi vẫn hướng thẳng phía trước mà đi, hiện tại cũng không biết đường nào mới dẫn về Phương phủ. Hải Đường lấy lại bình tĩnh, mặc kệ, hiện tại cứ đi theo hướng ngược lại.
Nàng cúi xuống bế con, cả hai lại đi qua hai dãy phố, nhìn ngắm hoa đăng một chút, lại ghé các quán nhỏ bên đường muôn ít đồ ăn vặt. Đô Đô vỗ vỗ vai mẫu thân, "Đô Đô đói bụng sao? Để nương mua món ăn ngon cho ngươi, được không?". Hải Đường sờ sờ túi tiền bên hông, cũng còn không ít bạc vụn, hoàn hảo! Nàng đảo mắt tìm một hàng quán sạch sẽ, gọi hai bát bánh trôi, nàng vừa đút con ăn vừa hỏi, "Ăn được không?". Đô Đô gật gật đầu, "Ăn xong rồi chúng ta sẽ về nhà, được không?"
"Ai nha~, Tiểu nương tử xinh đẹp a, đại ca, ngươi mau đến xem!". Vây quanh Hải Đường là ba nam tử mặc cẩm y, nàng không ngẩng đầu mà chỉ lấy từ trong túi tiền ra vài đồng bạc trả chủ quán, sau đó bế con chuẩn bị rời đi.
"Đừng đi a, để ca ca đưa ngươi về nhà!", một nam nhân to béo đứng chắn trước mặt nàng. Hải Đường đưa tay lên tóc rút ra một cây ngân trâm. Tuy nàng không có võ công nhưng vẫn còn nhớ rõ một vài đòn "phòng lang thuật", chỉ là ôm theo hài tử thật bất tiện, "Đô Đô, ôm chặt nương". Phớt lờ đám nam tử, Hải Đường tiếp tục tiến thẳng về phía trước. Ba người lại đứng chắn trước mặt nàng, cố tình không để nàng đi qua. Nàng lạnh lùng nhìn nam tử cầm đầu, "Tránh ra!"
"Ai nha~, thật có ý tứ! Tiểu nương tử, không muốn ca ca đưa ngươi về nhà sao, vậy để ca ca cùng ngươi đi xem hội hoa đăng, được không?"
Hải Đường không nói gì, chính là bước thẳng về phía trước, bàn tay nắm chặt ngân trâm. Ba người lập tức bước lùi vài bước, "Cùng nhau đi thôi, ngươi ôm tiểu hài tử kia thật bất tiện a, để ca ca đến giúp ngươi!". Hải Đường cũng không trả lời mà trực tiếp tiến thẳng về phía trước, "Tránh ra!"
"Ta không cho qua, ngươi làm gì ta?". Hải Đường giơ tay phải lên, trực tiếp hướng thẳng tim hắn mà đâm tới. Nam tử to béo sợ đến mức nhảy lui về phía sau, bị đồng bọn làm vướng chân, hắn trực tiếp ngã oạch xuống mặt đất. Hải Đường thừa dịp đó mà chạy vọt qua. Nam nhân to béo nhanh chóng bò dậy, quát lớn, "Ai nha, con mẹ nó, hai người các ngươi đứng đây làm gì, đuổi theo cho ta!"
Chạy được một đoạn Hải Đường đã thở hổn hển, tiếng bước chân phía sau càng lúc càng gần, nàng cũng không dám quay đầu lại mà ôm Đô Đô chạy về thẳng về phía trước. Một bóng người đuổi theo bên cạnh, đứng chắn phía sau lưng nàng.
"Ngươi làm gì? Dám cản đường chúng ta, ngươi chán sống rồi sao?", ba người kia chửi ầm lên, Hải Đường dừng lại, nàng xoay đầu nhìn thấy một nam tử mặc bạch sam đang đứng chắn phía sau nàng.
"Các ngươi đang làm gì?"
"Lão tử làm gì thì liên quan gì đến ngươi?"
Nam tử miễn cưỡng quay đầu nhìn Hải Đường rồi mỉm cười, "Ba đại nam nhân lại đuổi theo một nữ nhân cùng tiểu hài tử, còn có năng lực làm chuyện gì tốt?". Dưới ánh trăng, Hải Đường nhìn gương mặt tươi cười kia có chút an tâm. Người này mày rậm mắt to, bộ dáng nam nhân thực thụ, đặc biệt là nụ cười của hắn thật khiến người khác cảm thấy an tâm. Hải Đường yên lòng, thay đổi tay bế Đô Đô, nàng kiên nhẫn đứng xem náo nhiệt.
Nam nhân to béo đứng phía trước chỉ tay vào Hải Đường, "Ta đuổi theo nương tử cùng hài tử, can gì đến ngươi?"
"Nương tử? Nương tử của ngươi nhìn thấy ngươi liền bỏ chạy sao?"
"Gia sự của lão tử việc quái gì phải nói với ngươi?"
"Có phải chuyện "gia sự" hay không, đợi gặp quan rồi báo!", Bạch sam nam tử bước từng bước về phía trước, ba người kia lập tức lui ra sau, có chút yếu nhược.
"Mẹ nó, đại ca, nói với hắn làm gì, ba người chúng ta cùng lên đi!". Nam tử to béo vung tay lên, ba người liền hướng bạch sam nam tử xông đến.
Bạch sam nam tử tóm lấy tay trái của một người, dùng sức bẻ ra phía sau, sau đó "tặng" hắn hai cú đấm trực tiếp vào mặt. Đám đông xúm xít vây quanh, bọn họ nhìn thấy cảnh này liền trầm trồ khen ngợi. Bạch sam nam tử tung một cước vào bụng một tên khác, sau lại tựa vào đó làm bệ đỡ mà phi thân "giẫm" vào mặt của tên còn lại. Ba người bị ném sang một bên, một lúc sau vẫn không bò dậy được. Lúc bò dậy được thì ba người đồng loạt vắt giò lên cổ mà bỏ trốn, bạch sam nam tử phủi bụi trên áo rồi xoay người đến trước mặt Hải Đường.
Hải Đường cúi người thi lễ, "Đa tạ đại hiệp cứu giúp!"
Nam tử ôm quyền đáp lễ, "Phu nhân không cần đa lễ, ta cũng không phải đại hiệp gì, chỉ là vừa lúc đi ngang qua, thật sự không vừa mắt!"
Hải Đường cúi đầu cười, "Người tại lúc nguy nan có thể ra tay tương trợ chính là đại hiệp, mặc kệ cố tình hay không, đại hiệp chính là đại hiệp"
Nam tử kia có chút ngượng ngùng sờ sờ cằm, cười nói, "Phu nhân cũng không giống người bình thường, lâm nguy không hoảng sợ, tại hạ thật sự bội phục"
"Có gì phải sợ, mở miệng nói mình sợ chỉ càng làm tình hình thêm tồi tệ mà thôi"
Nam tử vỗ vỗ tay, "Nói đến cùng, phu nhân rất dũng cảm"
"Đại hiệp khách khí rồi. Xin cho hỏi quý danh của đại hiệp?"
"Tại hạ Ngô Thiên Phàm"
"Chính là Thiên Phàm trong?"
"Đúng vậy"
"Tiểu nữ sẽ nhớ kỹ, ngày sao nếu có cơ hội nhất định báo đáp ân cứu mạng của đại hiệp. Đô Đô, đến cảm ơn thúc thúc"
Đô Đô vẫn đang hứng phấn xem náo nhiệt, "cám ơn"
Ngô Thiên Phàm cười cười, còn vỗ vỗ đầu của hắn, "Tiểu công tử thật thông minh"
"Ngô đại hiệp, cũng không còn sớm nữa, tiểu nữ phải trở về, xin cáo lui trước"
"Khoan đã, quý phủ của phu nhân ở đâu? Để tại hạ hộ tống phu nhân hồi phủ"
Hải Đường định mở miệng từ chối thì đột nhiên nghe được một thanh âm thâm trầm, "Không dám làm phiền Ngô đại hiệp, thê nhi của tại hạ dĩ nhiên phải cùng tại hạ hồi phủ".
← Ch. 017 | Ch. 019 → |