← Ch.18 | Ch.20 → |
Hôm nay cuối tuần, tôi từ sáng sớm đã làm xong bữa sáng và cơm trưa cho Nhâm Tây Cố, cất trong lò viba.
Viết lại tờ giấy dán ở cửa sổ đối diện lối đi vào, dặn cậu nếu đã đói bụng có thể lấy đồ ăn để trong lò viba hâm nóng lên ăn.
Sắp xếp xong cho cậu, tôi lăn lộn trước tủ quần áo cả buổi, cả cái tủ quần áo hầu như toàn bộ đều là màu tối, tôi âm thầm chột dạ, không có cách nào khác, khi đi làm mới phát hiện trang phục màu tối có chỗ tốt, chịu bẩn chịu mài mòn lại dễ giặt tẩy, lại kinh điển dễ phối hợp...
Được rồi, khuyết điểm là buồn tẻ đơn điệu già trước tuổi, sớm phi nước đại đến con đường làm bà thím.
Không được, tôi cau mày, gọi điện thoại cho Chung Ý: "Đem buổi tụ hội đổi thành buổi chiều, buổi chiều em qua."
Anh rõ ràng được gãi đúng chỗ ngứa: "Thật khéo, anh vừa muốn gọi điện thoại cho em hẹn lại thời điểm đây..."
Kèm theo thanh âm của Chung Ý từ đầu điện thoại bên kia truyền đến tiếng phụ nữ, "Ai gọi điện thoại..."
Tôi hắc tuyến chảy xuống, "Tiết chế chút đi, coi chừng 'mã thượng phong'!!" Dứt lời cúp điện thoại.
Mã thượng phong: là tên gọi của hội chứng khi nam nữ XXOO quá kịch liệt, người nam ngủm củ tỏi luôn. ^^!!
Tôi đứng trước gương châm dầu cổ động bản thân, "Chiều hôm nay mình phải xinh đẹp nổi bật dọa người, bây giờ đi mua một bộ quần áo tươi trẻ xinh xắn, đối với mình không thành vấn đề."
Bóng dáng trong gương ý chí chiến đấu mười phần nhìn tôi, tốt. Xuất phát ——
"Ken két" một tiếng mở cửa.
Nhâm Tây Cố đứng ở ngoài cửa giơ tay định ấn chuông...
Tôi bàn tay che mặt, "Em mới sáng sớm chạy qua đây làm chi!" Quả thực âm hồn không tan.
Cậu nhìn thấy tôi một thân quần áo chuẩn bị ra ngoài, nhíu mày "Chị sớm như vậy muốn đi đâu?"
Tôi liếc mắt một cái, "Chị lớn đây cũng phải đi hẹn hò dạo phố chứ." Vừa nói chuẩn bị vượt qua người cậu ra ngoài.
Tây Cố nghiên đầu quắp giữ tay tôi, "Tôi với chị cùng đi."
"Em là trẻ song sinh dính liền sao." Tôi đỡ trán nói: "Chị đi mua quần áo, em con trai đi theo làm gì."
"Tôi cũng mua quần áo." Cậu lẽ thẳng khí hùng kéo tôi quay về trong nhà, "Chờ tôi ăn cơm xong cùng đi."
Tôi khí lực không lớn như cậu, bị cậu ác bá túm trở lại, thầm nghĩ thể diện đời này toàn bộ đều thất lạc trước mặt cậu ấy rồi, "Em ăn nhanh lên một chút, đang êm đẹp, tự nhiên đi mua quần áo làm gì."
Cậu vừa giải quyết bữa sáng vừa bất mãn liếc tôi, "Cuối tháng này là sinh nhật 16 tuổi của tôi, chị quên rồi?"
Tôi nghẹn lời, khụ... Thật đúng là quên rồi. Chỉ là năm rồi sinh nhật cũng là cậu chủ động nhắc tới, tôi cũng không phiền hà đi nhớ, ngày hôm nay cậu đột nhiên lạnh nhạt nhắc nhở, tôi nhất thời hoảng hốt.
Cậu lên án "Sinh nhật của chị tôi từ trước đến này chưa từng quên."
Lòng tôi yếu ớt lẩm bẩm, "Cái đó..."
"Ăn khuya tối nay tôi muốn mousse."
"Chỉ có con nít mới thích bánh gato với mấy thứ đồ ngọt này." Tôi phát tiết, tương phản với bề ngoài hung ác của cậu, Nhâm Tây Cố rất thích ăn đồ ngọt.
Cậu lạnh buốt vứt qua ánh mắt như đao, trong miệng còn không quên lạnh như băng nói: "Tôi muốn vị dâu tây."
"..."
Tây Cố đại gia, em có cảm thấy dùng vẻ mặt tàn khốc như thế, thanh âm tàn bạo như thế, ánh mắt tàn ác như thế nói muốn ăn mousse vị dâu tây rất... Rất có cảm giác chấn động thị giác sao.
Cậu bỏ mặc không để ý tôi, thẳng thắn lưu loát cắn ba bốn miếng hết bữa sáng, sau đó bước dài đến phòng tắm.
Tôi cũng nhắm mắt theo đuôi đến phòng tắm, vì vậy nhìn thấy tiểu Tây Cố của chúng ta từ trên bàn lấy ra một cái dao cạo râu... Chờ một chút, dao cạo râu?
"Em... Em có râu mép?"
Nhâm Tây Cố cúi đầu nhìn tôi, "Không nên đùa giỡn được không, thím hai tuổi tác của thím không thích hợp."
Lời nói của con nít không nên để ý lời nói của con nít không nên để ý, tôi lòng dạ bao la quyết định tha thứ cho cậu, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, "Tây Cố... Chị hiện tại tâm tình rất phức tạp."
Cậu hiếm khi bố thí cho tôi một cái liếc mắt.
"Thì ra đây là tâm tình khi con gái nhà chúng ta trưởng thành... Tiểu Tây Cố em rốt cục trưởng thành, không có vấn đề gì, tuy rằng qua mấy năm nữa em sẽ điêu tàn, thế nhưng chị vĩnh viễn nhớ kỹ hình dáng thanh xuân động lòng người của em..."
Cậu trên trán tuôn ra gân xanh "Ê, chị còn không để yên."
"Không nên xấu hổ, có râu mép có cảm giác gì nói cho chị đây nghe một chút ~"
"Chị, thần kinh cái gì vậy."
Tốc độ cậu rất nhanh, chưa tới nửa giờ hai người lạch cạch ra cửa.
Mười sáu tuổi tại nhiều vùng ở phía Nam là một năm tuổi rất quan trọng.
Sinh nhật một năm này tương đương với lễ trưởng thành ở thời xưa, gia trưởng sẽ không e dè mở tiệc rượu mời khách, cha mẹ song phuong cùng các thân thích cũng phải chuẩn bị tiền lì xì làm đồ trang sức dây chuyền, sau đó còn mời pháp sư hay là bên trong gia tộc tự tổ chức nghi thức chúc phúc 16 tuổi cho 'tiểu thọ tinh' một đường thuận lợi. Mặc dù là gia đình cùng khổ, ở nhà có con 16 tuổi cho dù phải mượn tiền cũng không thể mất mặt quên không tổ chức.
Bởi vậy cho dù bình thường chểnh mảng cậu, nhưng cuối tháng này ba mẹ Tây Cố đúng hẹn sẽ đến, tôi ven đường vừa đi vừa tỉ mỉ quan sát cằm cậu ấy, 11 tuổi khi cậu còn mang theo vẻ mặt ngây thơ thoáng như hôm qua, từ lúc nào không ngờ cậu bắt đầu lớn lên có râu mép rồi.
"Đi nhớ nhìn đường." Cậu thình lình mở miệng, ước chừng nhẫn nhịn thật lâu, bàn tay to lớn một phen che mắt tôi, vỗ vào đầu tôi.
Tôi phủi tay cậu xuống, đột nhiên phát hiện gần tiểu khu có mấy nhóm học sinh cao trung tụ tập, đang khe khẽ nói nhỏ nhìn Nhâm Tây Cố.
"Tây Cố, em biết bọn họ sao?"
Cậu mắt cũng không nhìn "Không nhận ra."
"Nhâm... Nhâm Tây Cố, " Giữa đám người có một nữ sinh đeo kính nơm nớp lo sợ gọi.
"Không đúng, bọn họ là bạn học của em." Tôi lôi kéo tay Tây Cố.
"Tây Cố, " có một nam sinh kính đen đầu như quả dưa đi tới, tôi nheo mắt, cậu ấy có một kiểu tóc rất đặc sắc, tôi nhớ lần trước cùng Tây Cố đến đại hội thể dục thể thao có gặp qua cậu bé này. Tuy nhiên thoạt nhìn, quan hệ với bạn học Tây Cố vẫn như cũ rất đáng thương.
Đầu quả dưa nói: "Tây Cố, không phải hôm thứ 6 cậu bảo tụi mình đến nhà cậu làm đề thi số học, trao đổi bài thi sao."
Tôi kinh ngạc quay đầu nhìn Tây Cố, "Chị sai rồi, thật ra Tây Cố em rất được bạn học yêu thích nha."
Cậu xấu mặt: "Trường học quá nhỏ mọn, cuối tuần không có mở cửa giảng đường, học kỳ này tôi có tham gia một số ban thi đua, một người vùi đầu không có hiệu quả, trong nhà vừa vặn trống chỗ nên để cho bọn họ tới."
"Khó trách hôm nay em lại đến sớm như vậy." Lúc tôi vừa ra cửa thì va vào.
"Tây Cố... cậu phải ra ngoài sao?" bọn họ sợ hãi nói.
"Ừ, việc hôm nay hủy bỏ, tôi không rảnh." Nhâm Tây Cố thẳng thắng lưu loát cự tuyệt.
"Như vậy... Không tốt lắm đâu." Tôi do dự, "Nếu không hôm nào khác chị cùng em đi mua quần áo?"
Cậu chau mày, lạnh lùng quét mắt qua tôi.
"Vậy... Được rồi..." Bọn họ ủy ủy khuất khuất thở dài một hơi, chuẩn bị làm chim tước bay đi.
"Chờ một chút!" Tây Cố buông tay tôi ra, trực tiếp đi đến hướng đầu quả dưa.
"Có, có chuyện gì sao?" Đầu quả dưa kẹt trên xe đạp không dám bước xuống, những người khác sớm không có nghĩa khí bỏ trốn mất dạng. Kỳ thực nếu không phải là Tây Cố mở miệng trước, bọn họ cũng không muốn đi đến nhà cậu.
Nhâm Tây Cố một phen kéo cậu xuống xe, từ trong túi tiền móc ra một đồng xu kín đáo đưa cho cậu, "Xe đạp cho tôi mượn, cậu lát nữa đón xe buýt về nhà."
"Thế nhưng..."
Tôi che mặt, xấu hổ không đành lòng nhìn nữa. Bên kia một trận lộp bộp xong, Nhâm Tây Cố đẩy một chiếc xe đạp trở về.
Đầu quả dưa khóc thút thít cầm đồng xu đi đón xe buýt.
"Em... Có thể đừng nên bạo lực như vậy không, phải yêu thương bạn học."
Cậu nhún nhún vai, nhấc chân lên xe, "Đi thôi, tôi chở chị. Ở đây cách trung tâm rất gần."
"Chị van em kín đáo một chút đi..."
← Ch. 18 | Ch. 20 → |