Vay nóng Tinvay

Truyện:Ma Đô - Chương 074

Ma Đô
Trọn bộ 151 chương
Chương 074
Kết cục của bùi diệp
0.00
(0 votes)


Chương (1-151)

Siêu sale Lazada


Tô Tử Duyệt yên lặng tiêu sái đi theo phía sau báo đen, tốc độ của Tô Tử Duyệt cùng Bùi Diệp rốt cuộc vẫn là rất chậm, hơn nữa địa phương các nàng đang đứng cách hang đá rất xa, mắt thấy sắc trời đã muốn ngầm hạ, bọn họ lại 1 nửa lộ trình cũng chưa đi qua. Vậy con báo đen cầm đầu suy nghĩ 1 chút, liền nâng mặt ý bảo 1 con báo đen khác lập tức đến trước mặt Bùi Diệp. Mà chính hắn tắc nằm ở trước mặt Tô Tử Duyệt, ý bảo Tô Tử Duyệt leo lên.

Tô Tử Duyệt nhìn Bùi Diệp, chỉ thấy nàng ta đã nằm ở trên lưng báo đen. Tô Tử Duyệt cũng liền học động tác của nàng ta leo lên, vậy báo đen thật lớn, hắn tứ chi sau khi đứng lên ngồi ở phía trên Tô Tử Duyệt chân đều ko chạm tới đất. Nàng 1 bàn tay vẫn còn nắm chặt kim sắc vảy theo trên thân cự mãng xé xuống được, tay còn lại cầm lấy sau cổ báo đen vậy khối mềm thịt. Bởi vì chỉ dùng 1 bàn tay bảo trì cân bằng cho dù nàng nằm úp sấp cũng ko xong, nhưng Tô Tử Duyệt càng luyến tiếc ko nỡ ném đi vảy của cự mãng, dù sao số vảy đó cũng là thứ duy nhất có thể chứng minh hắn từng tồn tại qua.

Vì bảo trì cân bằng, Tô Tử Duyệt liền kẹp chặt 2 chân, lại ko biết giờ phút này dưới thân vậy báo đen cả người cơ bắp đều đã muốn căng thẳng. Vậy báo đen chỉ cảm thấy thân thể Tô Tử Duyệt phá lệ mềm mại, nằm ở trên thân chính mình thoải mái cực kỳ, nàng mềm mại bộ ngực ko ngừng cọ xát lưng của hắn. Mà lúc này, nàng lại dùng 2 chân kẹp lấy thắt lưng báo đen. Báo đen 1 bên chạy, liền cảm thấy khố hạ vậy cự vật dần dần thức tỉnh lại, điều này làm cho hắn cảm thấy rất xấu hổ.

Bọn hắn sau khi đi được 1 đoạn đường, Tô Tử Duyệt bỗng nhiên nằm úp sấp đến bên tai báo đen nói- Các ngươi trước khi tới tìm ta có phải cũng đã đi qua hốc cây ta cùng cự mãng ở phía trước hay ko?

Tô Tử Duyệt thở ra nhiệt khí phun ở bên tai báo đen, hắn có chút mất tự nhiên giật giật lỗ tai, rồi mới gật gật đầu.

Lại chợt nghe Tô Tử Duyệt hỏi- Vậy ngươi còn nhớ rõ đường đi ko?

Báo đen nghe xong liền gật đầu.

Tô Tử Duyệt liền nói- Vậy ngươi tối nay mang ta đến đó đi, ta ko muốn hồi cái hang động kia.

Tô Tử Duyệt mềm mại ngữ điệu làm cho báo đen trái tim nhỏ bé giống đực kinh hoàng ko thôi, hắn rất muốn lập tức gật đầu đáp ứng, nhưng cấp trên của mình vẫn có Ma vương tọa trấn, làm sao đến phiên chính mình quyết định đây.

Tô Tử Duyệt thấy hắn do dự, cũng biết ko có mệnh lệnh Mẫn Mặc hắn ko dám tự đưa ra chủ trương. Thế là Tô Tử Duyệt suy nghĩ 1 chút rồi nói- Ngươi yên tâm, có ta ở đây Mẫn Mặc khẳng định sẽ ko tìm ngươi gây phiền toái. Hắn vừa rồi làm đuối lý việc, khẳng định sẽ ko đến kiếm chuyện với ta. Ngày mai trở về rồi cùng hắn giải thích, sẽ ko có việc gì đâu- Nói tới đây, Tô Tử Duyệt lại bồi thêm 1 câu- Cầu ngươi, ta ko muốn trở về tro hang động quật kia đâu.

Báo đen nghe nàng đáng thương hề hề giọng điệu, lúc quay đầu nhìn lại thấy vảy tro tay nàng. Chung quy ra quyết tâm, quay đầu chạy về hướng ngược lại.

Trở về tro cái hốc cây từng cùng cự mãng ở qua, liền phát hiện nơi này đã muốn thành 1 đống hỗn độn, hiển nhiên là Mẫn Mặc bọn hắn phía trước tới nơi này tìm kiếm qua. Tô Tử Duyệt đại khái thu thập 1 chút, ngay tại đệm cỏ thượng nằm xuống. Nàng nhắm lại đôi mắt, ngày xưa cùng cự mãng ở chung thời điểm đủ mọi thứ ko ngừng hiện lên ở trước mắt. Ko biết khi nào, nước mắt đã điền đầy khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Tô Tử Duyệt nhẹ nhàng nói- Ta cùng hắn ở chung vốn ko lâu, trước kia hắn sống thời điểm ta đã từng có lúc chán ghét hắn. Hiện tại hắn đã chết, ta ngược lại cảm thấy chính mình có chút thích hắn. Ngươi nói có kỳ quái hay ko?

Báo đen thở dài, thấu lại đây vươn đầu lưỡi liếm trên nước mắt mặt nàng, rồi mới nằm tại bên người Tô Tử Duyệt.

2 người cứ như vậy dựa vào nhau ngủ 1 đêm. Ngày thứ 2 tỉnh lại thời điểm đôi mắt Tô Tử Duyệt thũng nhìn chẳng gì 2 quả đào, nàng miễn cường mở đôi mắt. Có như vậy tro nháy mắt Tô Tử Duyệt còn cho rằng hôm qua hết thảy đều là 1 giấc mộng, nàng mất 1 hồi lâu mới phản ứng lại. Chỉ thấy báo đen đã đứng dậy, hơn nữa thúc giục nàng nhanh chóng rời khỏi.

Tô Tử Duyệt kp biết làm sao thở dài, có chút lưu luyến hốc cây sờ sờ chung quanh, thế mới chịu leo lên lưng báo đen. Lúc gần đi, nàng đối báo đen nói- Này thật sự là tốt địa phương, đúng ko?

Báo đen ko đáp, chỉ 1 cái phóng người liền hướng phương hướng hang động chạy đi. Trở lại hang động, chỉ thấy Mẫn Mặc cùng 2 cái nội vụ của hắn đã đứng ở trước hang động, đều là biểu tình ngưng trọng. Tô Tử Duyệt nghĩ bọn hắn là hướng chính mình mà đến, lại phát hiện nàng trở về sau đó cũng ko thấy ai nói gì.

Là đó nữ nhân có như trước biểu tình chết lặng hoặc nằm hoặc ngồi ở chung quanh động, mà có chút lại ở "Thút thít" khóc. Tô Tử Duyệt nhíu mày, vừa định hỏi là sao hồi sự. Liền thấy 2 cái nội vụ theo tro hồ các nàng hay tắm rửa lôi ra 1 người, như vậy khô gầy thân hình đúng là Bùi Diệp.

Bùi Diệp tự sát, ngay tại đêm qua.

Tô Tử Duyệt nhìn vậy 2 cái nội vụ đem thi thể của nàng nâng đi, nàng ko biết nội tâm Bùi Diệp là hận cự mãng, hay vẫn như cũ thương hắn. Nhưng Bùi Diệp cùng cự mãng đều đã chết, bọn họ tro lúc đó chuyện xưa ko còn ai có thể biết được.

Lúc này, Mẫn Mặc đã đi tới, đứng đến bên người Tô Tử Duyệt, hắn trương há miệng tựa hồ muốn nói gì, nhưng cuối cùng cũng ko lên tiếng. Nhưng thật ra Tô Tử Duyệt nhìn thấy hắn cái dạng này nên nhẹ nhàng cười, nói- Đêm qua là ta kêu báo đen mang ta đến hốc cây nơi cự mãng ở, là ta muốn hắn làm như thế, hắn ko lay chuyển được ta. Yên tâm, ko có việc gì xảy ra cả.

Mẫn Mặc thở dài, do dự nói- Ngươi...- Những vẫn ko nói hoàn câu dưới.

Tô Tử Duyệt đoán hắn đại khái là muốn hỏi tình huống của mình, liền hồi đáp- Ta ko sao, ngươi ko cần lo lắng.

Mẫn Mặc muốn cùng Tô Tử Duyệt giải thích ý đồ chân chính của cái kim rắn kia, nhưng lại cảm thấy nếu hiện tại nói đi ra tổng cảm thấy chính mình quá mức biện hộ. Dù sao người cũng đã bị chính mình giết, nói ra những lời này thật sự là ko ổn. Mẫn Mặc cuối cùng thở dài 1 hơi, đem 1 bụng lời nói nuốt trở vào. Của hắn là đó ủy khuất nên đi tìm ai tố khổ đây? Hắn nhìn Tô Tử Duyệt hỏi- Ngươi hận ta ko?

Tô Tử Duyệt lắc lắc đầu nói- Ko hận.

_ Vậy ngươi trách ta giết hắn ko?

Tô Tử Duyệt lại đáp- Ko trách.

Mẫn Mặc nhìn Tô Tử Duyệt 1 chút, hắn biết nàng vẫn là oán chính mình. Hôm qua chính mình vậy 1 chưởng là ngắm thẳng vào Tô Tử Duyệt, nàng sao lại ko khả năng ko hận chính mình. Nhưng vấn đề này hắn hỏi ko ra khẩu, sợ sẽ nghe được 1 cái đáp án khẳng định. Nàng đêm qua là 1 đêm ko về, ko phải là đối chính mình ko tiếng động kháng nghị sao.

Mẫn Mặc lúc này bỗng nhiên oán hận thầm nghĩ: Cứ như vậy phóng Tô Tử Duyệt rời khỏi, Bùi Diệp đã chết, chính mình ko cần lại phải hao tốn tâm tư cho việc chọn người làm ma hậu. Như vậy chính mình sẽ có thêm khả năng sống lâu hơn, nếu để cho kim rắn vậy biết, nhất định hội tức chết đi. Nghĩ đến như vậy trường hợp, hắn mới cảm thấy có chút thoải mái. Ko cam lòng cứ như vậy bị vậy cự mãng tính kế, lại ko cam lòng cứ như vậy phóng Tô Tử Duyệt rời khỏi. Vô luận là lựa chọn thế nào cũng ko thể làm chính mình thoải mái, vậy kim rắn quả nhiên là thấu hận chính mình, dù chết cũng ko để cho chính mình kiên định tiếp tục.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-151)