Bôi thuốc
← Ch.061 | Ch.063 → |
Cự mãng giống như lơ đãng đem tiểu hồ ly tiêu diệt đến 1 bên, hắn chiếm cứ ở bên người Tô Tử Duyệt, lạnh như băng thân mình thấu đi lên nói- Nơi này càng dễ ẩn nấp, so với bên kia an toàn hơn rất nhiều- Nói xong hắn kéo tay Tô Tử Duyệt, làm cho tay nàng từng cái dịu dàng vuốt ve qua vết sẹo của mình, rồi mới nói- Ta có rất nhiều cừu gia, nơi này đối với ngươi mà nói càng an toàn hơn- Cự mãng dùng đuôi nhẹ nhàng ma sát đùi Tô Tử Duyệt, tựa hồ đang ám chỉ cái gì.
Có câu nói rất đúng, nếu ngươi có 1- 2 cái cừu gia, vậy khả năng chỉ là ngươi tự đi tìm phiền toái. Nhưng nếu ngươi có 1 đống cừu gia, vậy phải là ngươi nhân phẩm có vấn đề. Tô Tử Duyệt bất động thanh sắc rút tay về, rồi mới nói 1 tiếng đa tạ, liền ko nói nữa. Tro hốc cây lại lâm vào tro 1 trận quỷ dị trầm tịch, tiểu hồ ly đem đầu mai nhập tro cái đuôi xù của mình, ko nhìn tới 2 người tán tỉnh.
Giằng co 1 hồi, cự mãng trước mở miệng nói- Đói bụng ko, ta đi kiếm điểm thức ăn cho ngươi.
Tô Tử Duyệt sớm quen thuộc ma quỷ tro Ma đô là đó lộ số, thế là vui vẻ gật đầu. Hơn nữa miêu tả loại trái cây mình thích ăn, liền thấy cự mãng đầu đầy hắc tuyến đi ra ngoài. Cự mãng sau khi đi rồi, Tô Tử Duyệt vỗ vỗ chính mình đầu gối ý bảo tiểu hồ ly ngồi lên đến. Tiểu hồ ly thấy thế liền vui vẻ đi lên. Ai ngờ hắn mới nằm úp sấp hảo, Tô Tử Duyệt liền 1 phen nắm hắn phình khuôn mặt khiển trách- Ngươi thật vô dụng, nhìn ngươi vừa rồi về điểm này tiền đồ, gặp mấy con rắn liền run run thành như vậy, Mẫn Mặc còn muốn ngươi bảo hộ ta nữa sao? Ta xem nếu xảy ra chuyện ngươi chạy so với ta đều nhanh.
Tiểu hồ ly bị nàng nhéo nước mắt ở tro hốc mắt đảo quanh, Tô Tử Duyệt nào đâu biết rằng vậy mấy tên rắn cho dù bắt phải Tô Tử Duyệt cũng chỉ hội chờ thượng tân, nhưng nếu như đồng dạng bắt là giống đực tiểu hồ ly, khả năng nuốt no bụng cũng là chuyện thường tình. Bất quá tiểu hồ ly cũng ko phản bác nàng, cứ như vậy nhâm mệnh nghe Tô Tử Duyệt oán giận.
Thời gian qua thật sự chậm, biết Tô Tử Duyệt 1 người nói được miệng khô lưỡi khô thời điểm mới phát hiện tên rắn kia đi ra đã lâu. Tô Tử Duyệt có chút kỳ quái, theo lý thuyết hái trái cây ko nên như thế lâu, liền bắt đầu hồ đoán lung tung. Cẩn thận hồi tưởng theo 2 người gặp nhau đến hắn rời khỏi, càng nghĩ lại càng cảm thấy cự mãng này trên thân có 1 loại cảm giác nói ko nên lời quỷ dị.
Lại qua thật lâu, Tô Tử Duyệt đã đói đến mức da dính vào ruột. Nàng đã muốn bắt đầu lo lắng nếu cự mãng thật sự đi ko trở về, chính mình phải đi tìm ra sao đây. Nhưng vào ngay lúc này cự mãng mới từ bên ngoài chui tiến vào, trên thân mang nồng đậm mùi máu tươi. Cự mãng đem trái cây tro lòng đưa cho Tô Tử Duyệt thời điểm, Tô Tử Duyệt phát hiện trên thân của hắn lại thêm rất nhiều vết thương. Tô Tử Duyệt nhịn ko được châm chọc nói- Sao vậy, hái cái trái cây cũng có người với ngươi cướp?
Cự mãng nâng tay đem tiểu hồ ly trên đùi Tô Tử Duyệt bát đến 1 bên, rồi mới theo góc sáng sủa lôi ra chút lá cây, nhu nát từng chút 1 đắp ở trên miệng vết thương. Tô Tử Duyệt giống như là 1 quyền đánh vào bông thượng, quê 1 cục. 1 lát sau mới nghe cự mãng đáp- Ko có gì, chỉ là thuận tiện đi ra ngoài ăn 1 bữa.
Tuy rằng hắn nói như vậy, nhưng Tô Tử Duyệt cũng ko quá tin tưởng, lấy năng lực của hắn chịu như thế nghiêm trọng vết thương hẳn là lấy 1 địch nhiều sở tạo thành. Tô Tử Duyệt mắt sắc ở trên thân hắn tìm được mấy vết dấu răng do rắn cắn, nàng nghĩ nghĩ rồi mới đi qua cầm lá cây tro tay cự mãng, chủ động giúp hắn bôi thượng.
Tô Tử Duyệt động tác rất nhẹ, ở tay ngón nàng đụng vào miệng vết thương cự mãng thời điểm, cảm giác được thân thể hắn rõ ràng cứng đờ, hiển nhiên rất ko thích ứng. Tô Tử Duyệt ôn nhu hỏi- Đau ko?
Cự mãng cúi đầu nhìn động tác Tô Tử Duyệt, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, rồi mới thấp giọng nói- Suýt nữa đã đánh mất mạng thời điểm đều có, là đó vết thương tính là cái gì.
Tô Tử Duyệt gật gật đầu nói- Lần sau cẩn thận chút.
Cự mãng tựa hồ rất ko thích ứng quan tâm đến từ người khác, hắn bắt đầu bất an vặn vẹo thân mình.
Tô Tử Duyệt liền quát lớn- Đừng nhúc nhích, để ta bôi thuốc.
Nghe vậy, vậy luôn âm trầm mặt cự mãng thế nhưng thật sự bất động, Tô Tử Duyệt cảm thấy có chút buồn cười. Ngón tay nàng niêm chút nhu vỡ lá cây, đem chúng nó từng cái 1 đắp lên 1 chỗ vết thương rất sâu, giống như tùy ý hỏi- Loại rắn này có độc ko? Như vậy xử lý là có thể sao?
Cự mãng quả nhiên ko có hoài nghi động cơ Tô Tử Duyệt, đáp- Có độc, nhưng ko có việc gì. Ta ko sợ.
Tô Tử Duyệt gật gật đầu, rồi mới nói- Phía trước tốt lắm, quay lại đi.
Cự mãng nghe lời xoay người đem sau lưng giao cho Tô Tử Duyệt, Tô Tử Duyệt cố ý rất lớn thanh hít 1 hơi, sau đó thở dài- Sao lại có nhiều dấu răng như thế? Ngươi bị mấy tên rắn cắn? Ngươi 1 người đánh thắng được bọn hắn ko?
_ Đánh thắng được, chỉ có 5 tên...- Cự mãng theo bản năng trả lời, nói xong mới giựt mình thấy chính mình lộ ra nhiều lắm tin tức, nhưng lúc này mới chú ý tới đã muốn có chút chậm.
Tô Tử Duyệt nghe vậy nháy mắt mặt nhăn nhướng mày, nói- 5 tên? Giống 5 người bính kiến buổi sáng?
Lúc này đây cự mãng ko có làm ra phản ứng gì, chỉ là thúc giục nói- Bôi dược nhanh chút đi, ko còn sớm, nên đi ngủ.
Tô Tử Duyệt gật gật đầu, mới phát hiện hắn chính đưa lưng về chính mình nên nhìn ko tới, đành phải mở miệng đáp ứng 1 tiếng. Suy nghĩ 1 chút còn nói thêm- Kỳ thật bọn hắn đều bị ngươi đả bại, ko tất yếu đuổi tận giết tuyệt, dù sao đều là cùng tộc.
Tô Tử Duyệt chuyên tâm bôi thuốc, cho nên ko thấy được ánh mắt khinh bỉ bên kia của tiểu hồ ly. Vậy tiểu hồ ly vừa nghe Tô Tử Duyệt nói lời này, liền ở tro lòng cảm thán: Nữ nhân này là người mù sao? 1 con kim sắc, mấy con khác đều là ảm đạm bụi nâu, trưởng thành hình thể kém như vậy nhiều, làm sao có thể xem thành giống như là cùng 1 chủng tộc a.
Cự mãng nghe xong, âm thanh lạnh lùng nói- Chuyện của ta ngươi ko cần xen vào.
Tô Tử Duyệt thấy thế đành phải buông tha cho ý tưởng tiếp tục thăm dò, qua loa bôi xong thuốc cho hắn, dặn thêm 1 câu- Lần sau cẩn thận chút- Sau đó im lặng cũng ko nói gì nữa.
Cự mãng nghe xong lời dặn dò cuối cùng của nàng lại có chút ko thích ứng, nhìn Tô Tử Duyệt vài lần, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng cũng chưa nói xuất khẩu. Tô Tử Duyệt nhìn hắn như vậy liền đoán nhất định rất thiếu người quan tâm hắn, nghĩ đến đây nàng đã biết về cơ bản sau này nên làm sao có thể cùng hắn sống chung. Nghĩ đến đây, Tô Tử Duyệt cười khổ 1 chút, đã trải qua nhiều nam nhân như thế, chính mình đối đãi nam nhân tựa hồ càng ngày càng cao tay.
Tô Tử Duyệt sau khi cấp cự mãng thượng qua dược an vị ngồi xuống ăn trái cây, thấy nằm úp sấp ở 1 bên tiểu hồ ly, lo lắng hắn cũng đói bụng, liền cắn 1 miếng nhỏ trái cây đưa cho hắn, muốn xem 1 chút hắn có ăn hay ko. Chỉ thấy tiểu hồ ly đi tới ngửi ngửi vậy khối trái cây, rồi mới vươn đầu lưỡi phấn nộn liếm 1 chút, tựa hồ cảm thấy vị cũng ko sai, cuối cùng toàn bộ ngậm hết ăn sạch. Sau khi ăn qua lại nhìn Tô Tử Duyệt ý muốn nữa, Tô Tử Duyệt đưa cho hắn nguyên 1 quả lớn. Chỉ thấy hắn vươn chân trước giơ lên, vậy trái cây liền cút xa, rồi mới thấy tiểu hồ ly tiếp tục mắt trông mong nhìn Tô Tử Duyệt.
Tô Tử Duyệt liền hiểu nên vô lực, đành phải há miệng cắn thêm 1 ngụm. Vừa muốn đưa ra đút cho tiểu hồ ly, chỉ thấy cự mãng bỗng nhiên tựa đầu thấu lại đây. Hắn vươn dài dài xà tín tìm tro miệng Tô Tử Duyệt, trực tiếp đem vậy khẩu trái cây cướp đi, nuốt vào.
Tô Tử Duyệt trợn mắt há hốc mồm nhìn cự mãng nhấm nuốt trực tiếp đem vậy khối trái cây nuốt vào, sau 1 lúc lâu mới ngơ ngác hỏi- Rắn không phải ăn động vật sao? Cũng ăn được trái cây luôn áh?
Cự mãng cũng ko giải thích, cư nhiên buông ra thân thể cùng tiểu hồ ly giống nhau, ngoan ngoãn đợi Tô Tử Duyệt tiếp tục uy thực. Kết quả bữa tiệc này Tô Tử Duyệt còn được chưa ăn no, trái cây đều vào tro bụng 2 nam nhân kia.
← Ch. 061 | Ch. 063 → |