Vay nóng Tima

Truyện:Tâm Hữu Bất Cam - Chương 10

Tâm Hữu Bất Cam
Trọn bộ 72 chương
Chương 10
Bạn bè đi bên nhau cả đời, những ngày tháng ấy không còn nữa
0.00
(0 votes)


Chương (1-72)

Siêu sale Lazada


Tô Dần Chính vội vàng mang Chu Thương Thương đi vào sân bóng rổ S đại. Sân bóng rổ chia ra một số khu vực, giữa từng cái sân bóng đều gieo trồng mấy bụi cây cao hơn nửa người, giữa các khoảnh sân đều chừa một con đường nhỏ cho người ta qua lại.

Thời tiết tháng 10, trên lùm cây còn nở hoa, mùi hoa nồng nàn theo gió đêm mơ hồ truyền đến, Tô Dần Chính nắm tay Chu Thương Thương mang cô đến một sân bóng rổ không có bóng người.

Đỉnh đầu trăng sáng nhô cao, đem bóng dáng hai người chiếu lên sàn bê tông của sân bóng rổ, hư hư lung lung, ánh trăng như nước, trong cặp mắt sáng ngời của Chu Thương Thương kia lóe ra ý cười.

Tô Dần Chính hỏi: "Cười cái gì?"

Chu Thương Thương: "Anh làm gì mà so với em còn khẩn trương hơn a?"

Tô Dần Chính trừng mắt nhìn Chu Thương Thương liếc một cái, sau đó quay đầu, "Mau nhanh sửa lại."

Thời tiết tháng 10 đã có chút hơi lạnh, Chu Thương Thương cũng mặc vào nhất một chiếc áo len tròng đầu màu quýt, khi hai tay cô từ sau lưng móc lại áo ngực, gió đêm lạnh lạnh, theo tay tiến vào bề mặt thắt lưng, kích nổi lên từng trận da gà.

Buổi tối 8 giờ rưỡi, sân bóng rổ cách vách còn có người đang chơi bóng, bóng rổ rơi trên mặt đất phát ra tiếng bịch bịch, Tô Dần Chính cảm thấy dường như là theo vị trí nào đó trong ngực mình phát ra, từng chút từng chút, thình thịch thình thịch...

"Được chưa?" Tô Dần Chính hỏi.

"Chưa..." Chu Thương Thương thanh âm nghe qua cũng có chút gấp, bởi vì là nhiều nút móc, bình thường cô đều là móc xong sau đó mới mặc vào, cho nên hai tay từ phía sau móc lại khóa ngực, cô có chút không làm được.

"Cần hỗ trợ không..." Tô Dần Chính chỉ cảm thấy hô hấp của mình cũng biến nóng.

Chu Thương Thương nở nụ cười, nhỏ giọng nói một câu: "Anh cũng không biết?"

Tô Dần Chính: "Anh có thể thử xem."

Bốn phía giống như chợt im lặng, mây đen che khuất nửa vầng trăng tròn.

Chu Thương Thương do dự nói, "Anh lại đây, em chỉ cho anh."

Không biết sư phụ dạy không tốt, hay là đồ đệ thật sự rất ngốc, chỉ là một cái áo ngực đơn giản, Tô Dần Chính lại cảm thấy so với làm một cái thí nghiệm vật lý phức tạp còn muốn khó hơn.

Trong lòng bàn tay Tô Dần Chính chảy ra mồ hôi nóng, Chu Thương Thương ở phía trước thúc giục: "Tô Dần Chính, anh nhanh chút a."

Chu Thương Thương thanh tuyến trong veo, Tô Dần Chính nghe vào trong lòng ngưa ngứa, một cái lòng bàn tay của hắn liền dán tại trên tấm lưng bóng loáng của cô, cảm xúc nhẵn mịn làm cho đầu óc hắn đình chỉ vận chuyển trong chốc lát, chỉ bằng khát vọng nguyên thủy nhất dao động hai tay.

Chu Thương Thương cứng lại rồi, lòng bàn tay Tô Dần Chính vừa nóng lại vừa ẩm, tay hắn đã đi tới chỗ mượt mà nhất trước ngực cô, sau đó vẫn không nhúc nhích ngừng ở chỗ này.

"Tô Dần Chính!"

Tô Dần Chính cảm thấy mình chắc điên rồi, làm chuyện như vậy lại cảm thấy tâm tư mình vô cùng thành kính, hắn chậm rãi di động hai tay, tinh tế cảm nhận chỗ mềm mại cùng tốt đẹp thuộc về thiếu nữ này.

Chu Thương Thương không có dục cự còn nghênh, cũng không thẹn quá thành giận, chỉ là có chút tay chân thất thố, trên đường nhỏ tùy thời sẽ có một hai người đi đường đi ngang qua, hoặc vui cười, hoặc trò chuyện, hoặc cầm di động lải nhải...

Tô Dần Chính đem cô xoay người, sau đó cúi đầu ở môi cô trằn trọc mút vào, Chu Thương Thương hơi hơi hé miệng, đầu lưỡi nóng hổi của Tô Dần Chính liền trượt vào trong khoang miệng cô.

Tiếng hít thở của Tô Dần Chính rối loạn, hắn hôn không hề có kỹ năng, lại thực cẩn thận, hắn cùng cô đầu lưỡi hai bên đều ở trong miệng đối phương, khẽ liếm, đánh vòng, mút vào nhiều lần, dường như hai bên đều là món ăn ngon lành nhất của đối phương.

Đúng vậy, khi đó cả hai người bọn họ đều là người quan trọng nhất trong đáy lòng của nhau.

Chu Thương Thương là cô gái Tô Dần Chính trân quý nhất, Tô Dần Chính sao có thể không là mong đợi vui mừng nhất của Chu Thương Thương.

Yêu vui vẻ lại thuần túy, sáng sủa lại cảm thấy mỹ mãn.

Nhất trung S có một chuyện toàn dân đều bát quái —— Tống Thiến rốt cuộc khi nào thì có thể theo đuổi được Hàn Tranh.

Tống Thiến theo đuổi Hàn Tranh, theo đến toàn trường mưa gió, gần như tất cả các kỹ năng đều dùng tới, cương nhu tinh tế, vừa đấm vừa xoa, có trận Hàn Tranh thấy Tống Thiến xấp xỉ giống như chuột thấy mèo.

Áp tử nói, Tống Thiến mạnh như hổ. Sau đó hưng phấn mà cùng Hoa Câu đem tiền đặt cược —— Hàn Tranh khi nào thì sẽ bị bắt.

Hoa Câu hỏi, vì sao không phải cược Hàn Tranh có bắt lấy hay không, mà là khi nào thì sẽ bị bắt?

Áp tử cười, liệt nữ khó chơi.

Liệt nữ khó chơi, Chu Thương Thương cũng không dự liệu được Tống Thiến lại có dũng khí cùng kiên nhẫn như thế, kiên trì mỗi ngày đưa bữa sáng cho Hàn Tranh, hơn nữa còn biến đổi đa dạng một tuần không mang trùng lặp.

Hàn Tranh nói với Tống Thiến: "Cô có phiền hay không hả, cây còn có vỏ, cô có thể có chút da mặt hay không."

Tống Thiến đối với châm chọc cười nhạo của Hàn Tranh, giống như hóa thành động lực: "Hàn Tranh, em thích anh như vậy, anh thích em một chút sẽ chết sao?"

Sẽ không chết, nhưng so với chết còn khó chịu hơn.

Hàn Tranh cười lạnh, đem bữa sáng Tống Thiến cứng rắn nhét cho anh quăng vào thùng rác, lúc ngồi trở lại vị trí toàn thân đều tản ra mùi thuốc súng, lệ khí đầy người, lôi kéo ghế dựa, bởi vì dùng sức quá mạnh, làm hại đến bàn sau.

Chu Thương Thương nhanh chân giơ tay đi giữ chai nước đặt ở cạnh bàn, không ngờ vẫn là chậm một bước, chai nước ở trên bàn lắc lư, bịch rơi trên mặt đất, lăn đến gót giày Hàn Tranh.

Chu Thương Thương lúc này nào dám nhờ Hàn Tranh hỗ trợ nhặt chai nước của cô, chỉ có thể tự mình khom lưng cúi dưới bàn đi nhặt.

Mà ở thời điểm cô khom lưng vươn tay ra, Hàn Tranh cúi thắt lưng, cánh tay dài chụp tới, đem chai nước của cô nhặt lên.

Chu Thương Thương ngồi xổm dưới cái bàn ngượng ngùng cười cười với Hàn Tranh.

Hàn Tranh tức giận ngồi thẳng thân mình, đem chai nước thả trên bàn cô.

Chu Thương Thương lại nói câu: "Thật sự là cám ơn nha..."

Hàn Tranh quay đầu trừng mắt nhìn Chu Thương Thương, giống như nói cho cô, Chu Thương Thương, cậu thật là có đứa em gái tốt a.

Hàn Tranh bị theo đuổi chật vật như thế, tuy rằng việc này căn bản cùng cô không liên quan bao nhiêu, nhưng là vì cô cùng Tống Thiến có tầng quan hệ kia, trong lòng Chu Thương Thương vẫn là có chút cảm giác mắc lỗi với Hàn Tranh.

Mà Hàn Tranh đại khái thực đem tức giận gắn một nửa ở trên người cô, thấy cô cũng là cau mày xa cách.

Hoa Câu bênh vực kẻ yếu: "Này liên quan gì đến Thương Thương a, tự mặt ngoài mình quá trêu hoa ghẹo nguyệt trách ai được?"

Hàn Tranh hận nghiến răng nghiến lợi, biểu tình không xong tựa như kinh nguyệt đến.

Đối với việc Tống Thiến theo đuổi Hàn Tranh này, quan điểm của mọi người không đồng nhất, có chút cho rằng Tống Thiến là tay không đánh hổ —— lớn mật mà không e lệ, nhưng mà càng nhiều người thấy khả quan, cho rằng Tống Thiến là thật tình, ở dưới thế hung mãnh tấn công của cô, cho dù Hàn Tranh là đá tảng, khẳng định cũng có một ngày bị cảm động hòa tan.

Cao tam, Chu Thương Thương đã đổi ngồi cùng bàn mới, ngồi cùng bàn là một người cuồng Anh ngữ, sáng sớm mỗi ngày đều đọc một bài tập đọc tiếng Anh bao giờ cũng trầm bổng du dương, nước miếng bay tứ tung.

Mà Dư Giai Di cùng Áp tử ngồi chung một bàn, nửa tháng sau, Áp tử muốn mời khách, nói cậu cùng Dư Giai Di ở chung.

Áp tử mời khách là ở Xuyên Vương Phủ ở gần trường S đại, Dư Giai Di bởi vì tính tình xấu hổ, lúc ăn cơm đỏ cả mặt, cũng không làm sao ăn được. Áp tử là người bạn trai rất chăm sóc, liền liều mạng gắp thức ăn cho Dư Giai Di, vừa gắp vừa nói: "Giai Di, Hoa Câu Hàn Tranh đều là lớp mình, Thương Thương lại là ngồi cùng bàn cũ của em, đều là người một nhà ha, em đừng khẩn trương, con dâu xấu dù sao cũng phải gặp cha mẹ chồng ."

"Đúng vậy... Đúng vậy..." Hoa Câu trêu ghẹo nói, "Mấy người cứ lớn mật ân ái đi, trước hai người không phải là có tấm gương tốt đó sao?"

Tô Dần Chính chọn miếng thịt cá ngon nhất bỏ vào trong chén của Chu Thương Thương, giọng nói thản nhiên, ngẩng đầu nói chuyện: "Tụi này làm gương không được, có người lại ba ngày hai đầu tìm tao cãi nhau."

Bàn chân Chu Thương Thương đặt ở dưới bàn tròn hung hăng đá lên bắp đùi Tô Dần Chính, Tô Dần Chính đau đớn thét lớn một tiếng, sau đó lập tức cười khẽ nhìn Chu Thương Thương: "Thập Nhất bọn họ đều nhìn kìa."

Hoa Câu cười Hàn Tranh: "Áp tử đã cùng Dư Giai Di ở chung, Thập Nhất mày chừng nào thì đáp ứng Tống Thiến a, trước kia cũng chưa phát hiện ra mày nguyên lai bẽn lẽn như vậy."

Hàn Tranh cười lạnh: "Mày thì sao, Tiểu Long Nữ của mày đâu?"

Hoa Câu lấy tay sờ soạng tóc mái, học giọng điệu của Áp tử: "Khả ngộ mà bất khả cầu, đắc chi ngã hạnh, bất đắc ngã mệnh."

Hàn Tranh không nói lời nào, cười nhạo.

Chu Thương Thương lên cao tam việc không ít, nhất là sau khi tổng ôn tập, các cuộc liên khảo cùng thi thử trong trường đều khiến cô bận đến tối mày tối mặt. Cô bắt đầu thật tình bội phục Tô Dần Chính, Tô Dần Chính cao tam đang làm cái gì, cứ không có việc gì đến phòng học của cô đi dạo, thời gian của người ta nước trong miếng bọt biển vắt ra, mà hắn lại là bọt biển còn ngâm trong nước, càng hút càng nhiều.

Chu Thương Thương mặc dù nắm chắc có thể thi lên S đại nhưng cũng không dám khinh thường, từng bài kiểm tra đều làm, cứ như vậy, thời gian cùng Tô Dần Chính hẹn hò cũng ít đi.

Khi đó Tô Dần Chính cũng bận rộn với chương trình học cùng thực nghiệp, đại học hắn học chuyên ngành là vật lý năng lượng cao, nghiên cứu nguyên tử hạt nhân, giấc mộng là làm một nghiên cứu viên kiệt xuất.

Chu Thương Thương ngẫm lại, khi đó thật sự là tốt, hai bên cùng vì giấc mộng cố gắng, tình yêu của cô với Tô Dần Chính cũng theo giấc mộng trưởng thành, đó là thứ tình yêu lành mạnh hướng về phía trước.

Mấy ngày nay Chu Thương Thương thi vào trường cao đẳng, Tô Dần Chính cố ý trốn học cùng một đám phụ huynh chờ ở cổng trường, có một bác gái hỏi hắn chờ ai, hắn cười: "Chờ vợ."

Bác gái lúc ấy đang uống nước, sau đó bị sặc.

Thi xong một môn cuối cùng, Chu Thương Thương thật sự là hưng phấn cực kỳ, không để ý cổng trường đầy học sinh cùng phụ huynh, bổ nhào vào trong lòng Tô Dần Chính, chết không biết xấu hổ nói: "Dần Chính, em thực sợ em thi rất tốt ôi chao..."

Có người quen đi ngang qua chế nhạo nói: "Hai người này đúng là muốn song túc song phi a."

Tô Dần Chính ôm eo Chu Thương Thương: "Đúng vậy, về sau lúc kết hôn nhớ đến uống rượu mừng."

Buổi tối, Tô Dần Chính giúp Chu Thương Thương dự tính điểm, lúc xác định điểm có thể lên S đại, Chu Thương Thương đắc ý nhịn không được nói: "Tô Dần Chính anh biết không, vì anh em có thể buông tha cho hai đề bài lựa chọn."

Tô Dần Chính vuốt đầu Chu Thương Thương: "Bà xã thực rất giỏi."

Lúc trước Tô Dần Chính thi vào trường cao đẳng, vì Chu Thương Thương, vừa vặn cũng buông tha cho hai đề mục lớn.

Sau khi thi vào trường cao đẳng kết thúc, Hoa Câu, Áp tử bọn họ mời dự họp một cuộc họp đặc biệt của 'phái cuồng hoan', Hàn Tranh mang theo bạn gái mới của anh lại đây, khẩu vị so với kia còn nặng hơn, trang điểm mắt khói, quần shorts cực ngắn.

Áp tử hỏi Hàn Tranh làm sao lại không đáp ứng Tống Thiến, Hàn Tranh cười: "Tao thật sự đối với Tống Thiến không có cảm giác, thật ra nếu chơi đùa vài ngày cũng có thể, nhưng Tống Lâm Sinh là người nào a, tao chơi con gái ổng, còn không lấy cả đời đi đền sao."

Áp tử cười đến vẻ mặt gian tà: "Thực không có nguyên nhân khác?"

Hàn Tranh vỗ bả vai Áp tử, không tiếp tục nói tiếp.

Trong ghế lô KTV náo nhiệt ồn ào không chỉ có học sinh nhất trung S, còn có một đám bạn học sơ trung cũ của Hàn Tranh và Hoa Câu trước kia, Hoa Câu chỉ vào một bạn nam nói với cô: "Xem, cái đứa mặc áo sơmi hoa kia, bộ dạng yêu khí kêu là Triệu Tử Thành, lúc sơ trung cùng Hàn Tranh đều đẹp, hai người được gọi là Thạch Lân Song Mỹ." Thạch Lân là tên trường sơ trung của bọn họ, Thạch Lân là sơ trung chuyên ngoại ngữ.

Chu Thương Thương hỏi: "Sao Dần Chính không được chọn vào?"

Hoa Câu làm cái biểu tình tức giận: "Chu Thương Thương, mình dù gì cũng là người trước kia theo đuổi cậu, cậu có thể không cần mở miệng ngậm miệng là Tô Dần Chính hay không hả?"

Chu Thương Thương tươi cười xinh đẹp với Hoa Câu: "Không thể."

Hoa Câu: "..."

Tô Dần Chính từ trong phòng vệ sinh trở về, đầu tiên là ngồi xuống ở giữa Chu Thương Thương cùng Hoa Câu, sau đó cánh tay dài kéo vào một cái, đem Chu Thương Thương hướng đến trong lòng

Vừa làm, vừa thuận miệng hỏi Hoa Câu: "Hai người vừa mới tán gẫu cái gì?"

Hoa Câu bỏ đi, không nhìn đến đôi nam nữ quá đáng này.

Cuối bữa tụ hội còn xảy ra một chuyện cẩu huyết, sự tình vừa mới bắt đầu nguyên do là Dư Giai Di không biết làm sao lại chọc tới bạn gái của Triệu Tử Thành, sau đó cô nàng kia đương trường nói móc Dư Giai Di quê mùa, cười cô tại sao không mặc một bộ quần áo đẹp mặt chút rồi hãy đi ra ngoài.

Lúc ấy Áp tử không ở bên cạnh Dư Giai Di, người ngồi ở bên cạnh Dư Giai Di là Chu Thương Thương, Chu Thương Thương không phải là người trượng nghĩa, nhưng cũng không thể dễ dàng tha thứ cho việc người một nhà bị bắt nạt, cho nên đương trường nói lại một câu: "Có mấy người làm sao không đổi khuôn mặt khác rồi hãy ra cửa a?"

Không nhẹ không nhạt một câu, lại đụng phải họng súng.

Chu Thương Thương cũng không ngờ tới cô gái kia muốn xông lên đánh cô, bởi vì sự tình phát sinh rất đột nhiên, ngay cả Tô Dần Chính cũng có chút chậm chạp không qua kịp, lấy lại tinh thần nhanh chân đem Chu Thương Thương kéo ra phía sau: "Con mẹ cô, bị thần kinh hả!"

Thời điểm sự tình phát sinh, Áp tử cùng Triệu Tử thành còn ở trước màn hình lớn khoa trương ôm thành một cục hát "Bạn bè đi bên nhau cả đời, những ngày tháng ấy không còn nữa...." Đang lúc hát vui vẻ, đột nhiên phát hiện tình huống không đúng, nhanh chân ném xuống microphone trong tay chạy tới.

Cô nàng kia chỉ vào Chu Thương Thương, khí thế mười phần: "Cô xin lỗi cho tôi."

Chu Thương Thương đứng ở bên cạnh Tô Dần Chính, vẻ mặt oanh liệt.

Áp tử cùng Triệu Tử Thành từ giữa phòng chen vào, "Rốt cuộc sao lại thế này a?"

Chu Thương Thương không nói lời nào, cô gái kia cũng không mở miệng.

Áp tử nhìn nhìn hai mắt đỏ lên của Dư Giai Di, có chút hiểu được, một bên đem Dư Giai Di kéo qua bên người mình, một bên chỉ vào Triệu Tử Thành: "Thành tử, kêu bạn gái mày xin lỗi bạn gái tao."

Áp tử che chở Dư Giai Di, Triệu Tử Thành làm sao cũng không phải, cúi đầu cùng bạn gái hắn trao đổi vài câu, chỉ vào Chu Thương Thương nói: "Kêu cô ấy xin lỗi bạn gái tao trước."

"Không có khả năng." Mở miệng nói chuyện là Tô Dần Chính.

Những người khác đều đi đến khuyên can, có người ở trong ly thủy tinh óng ánh rót đầy 3 ly rượu mang tới: "Đến, đến, đến, mỗi người uống một ly, cười bỏ ân cừu nha..."

Bạn gái Triệu Tử Thành phỏng chừng đi ngang quen, cầm ly rượu liền hất trên mặt đất, ra mòi là người không tính toán để yên chuyện.

"Thành tử, Thương Thương không là loại chủ động gây chuyện, việc này cũng là bạn gái mày khơi mào trước, nhìn tư thế bạn gái mày còn muốn cắn ngược lại một cái, nhưng mà trước khi tụi mày cắn cũng phải hỏi người trong cuộc —— có nguyện ý bị cắn hay không? Thương Thương của tao cũng không thể bị chuyện không duyên cớ này ủy khuất." Tô Dần Chính trên mặt mang theo ý cười, KTV ánh sáng mờ mờ chiếu trên người hắn, phá lệ anh khí bức người.

"Đúng, đúng, đúng bạn gái tao không hiểu chuyện."Triệu Tử Thành đột nhiên thay đổi thái độ, dừng một chút, nhẹ nhàng lôi kéo bạn gái mình ngồi xuống, rót một ly rượu đưa cho bạn gái vẻ mặt không phục: "Đến, chúng ta cùng xin lỗi Thương Thương a, uống một ly đi."

"Đợi đã." Mở miệng là Hàn Tranh, cười hì hì rót một ly Bạch Kiền (rượu nổi tiếng của TQ) đưa cho Triệu Tử thành, "Uống rượu đỏ không thành ý, dù sao cũng phải uống một ly Bạch Kiền đi?"

Vốn không khí đang giương cung bạt kiếm, lập tức chạm vào là nổ ngay, tất cả mọi người đều là tuổi trẻ khí thịnh, quẳng một ly là bùm lên.

Từ KTV đi ra, Hoa Câu Hàn Tranh hai người hát một khúc không thành lời đi ở phía trước phá lệ tiêu dao, Áp tử mặt mũi bầm dập khoát lên đầu vai Dư Giai Di, vừa mắng vừa cười: "Mẹ nó Triệu Tử thành cầm tinh con chó sao, tự nhiên cắn anh một ngụm."

Chu Thương Thương cùng Tô Dần Chính đi ở cuối cùng, Tô Dần Chính lôi kéo tay cô, đột nhiên phun ra một câu, "Về sau chúng ta nếu sinh con gái, anh bảo hộ hai mẹ con em, nếu là con trai, vậy rất tốt, anh cùng tiểu tử kia cùng nhau bảo hộ em."

Đêm đó, trên bầu trời không trăng không sao, cũng không có bóng mây, hai bên đường là các loại đèn quảng cáo muôn màu muôn vẻ, các tòa nhà cao vút, đầu đường còn có một biển quảng cáo LED thật lớn, thành thị không có tinh quang, nhưng vẫn như trước lấp lánh tuyệt trần.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-72)