Nhất định phải ở bên ngươi!
← Ch.08 | Ch.10 → |
Hôm nay hắn hận quan thái y không để đâu cho hết! Phá hỏng chuyện tốt của hắn, rõ ràng là gần được rồi mà...
-Nè, vết thương của ta bao giờ mới lành hẳn?
Là nàng lo lắng hỏi, vết thương chưa hết sao nàng quậy hắn được, chưa kể nàng sợ hắn lợi dụng chèn ép nàng nữa!
-Xin tiểu thư yên tâm, thần xét thấy vết thương đã khả quan hơn rất nhiều có thể lành nhanh chóng!
Quan thái y khẽ bấm lên cổ tay nàng xem mạch, quả thật nữ nhi này bệnh tình đã bớt được tám chín phần, chỉ cần cố bồi bổ thêm là dứt hẳn! Hoàng đế nhìn cánh tay trắng của nàng đặt trên gối, hắn hận mình không biết chữa chứ không là hắn... A, trong đầu hắn bắt đầu có ý đồ đen tối nha!
-Nha hoàn mau theo toa thuốc này mà sắc cho tiểu thư!
Một thị nữ tiến đến đón lấy toa thuốc lặng lẽ lui ra. Quan thái y cũng đứng lên cáo lui ra ngoài. Hoàng đế mừng như bắt được bảo vật, vậy là còn một mình nàng với hắn, hắn sẽ...
-Nè, ta thay băng cho ngươi!
Cái gì? Thay băng cho nàng?
-Ngươi biết "nam nữ thọ thọ bất tương thân" không hả mà thay băng cho ta?
-Trước giờ người thay băng cho ngươi đều là ta mà!
Nàng choáng váng! Cái... cái gì! Là hắn thay cho nàng, trong khi nàng bị thương khắp người! Vậy... vậy là... hắn thấy hết!
-Nhanh lên, cởi áo ra!
-Ngươi có quyền băng cho ta nhưng không được cởi áo!
-Vậy làm sao ta băng được?
-Đó là chuyện của ngươi!
Câu này nghe quen quen nha, a là lần trước hắn từng nói với nàng! Vừa lúc đó thức ăn sáng vừa được dọn lên, nàng muốn quét sạch tất cả những gì bày trên bàn vào bụng nhưng mà có hắn nàng làm vậy khác nào là cho hắn một trận cười điên đảo? Phải đuổi hắn đi nàng mới yên tâm thưởng thức được! Nhưng mà bằng cách nào đây ta?
-Ta muốn ăn sáng!
-Ta đút ngươi ăn!
-Không cần ta muốn ăn một mình, ngươi ra ngoài đi!
-Ta không ra!
-Ngươi ra đi xem ta ăn làm gì?
-Đây là cung của ta, ta muốn ở đâu thì ở!
Hắn cứng đầu quá đi làm sao bây giờ? A, có cách rồi!
-Có ngươi ta không ăn được!
-Đó là việc của ngươi!
-Ngươi ra ngoài đi, ta ăn xong rồi ngươi vào băng cho ta!
A, thật là tốt nha, hắn không ngờ dễ dàng như vậy! Nhưng mà đâu dễ gì hắn tin nàng nhanh vậy chứ! Phải có cái gì làm tin mới được à!
-Ta băng cho ngươi mà ngươi đòi không cởi áo, ta băng thế nào đây?
-Vậy ta cởi cho ngươi băng là được chứ gì?
-Là ngươi nói đó nha!
-Quân tử nhất ngôn!
A, dễ dàng thật! Hắn vui vẻ đi ra ngoài! Trong đầu bắt đầu vẽ vời lung tung!
Còn nàng thì như mở cả cõi lòng ăn lấy ăn để, oài lâu lắm rồi nàng mới được ăn như vậy! No quá! Giờ đến lượt đối phó với hắn đây!
-Ngươi ăn xong chưa?
-Ta ăn xong rồi!
Hắn bước vào thật nhanh, lòng hắn như lửa đốt hồi nãy giờ! Ra lệnh thị nữ dọn dẹp đống tàn quân của bữa sáng, hắn ra lệnh không ai được bước vào, tất cả đều phải lui ra hết! Xong việc hắn ngồi kế bên nàng.
-Để ta băng cho ngươi nào!
Giọng hắn dịu dàng hết sức, nhưng trong người hắn nóng hừng hực khi nàng khẽ kéo chiếc áo ngoài xuống!
Còn vài lớp áo nữa là... Nhưng đột nhiên nàng dừng lại, hắn ngẩn ra.
-Sao vậy?
-Sao là sao?
-Sao ngươi không cởi tiếp?
-Lúc nãy ta nói là cởi áo chứ không bảo cởi hết! Giờ ta cởi áo ngoài cũng là cởi rồi!
A, nàng thật là ma lanh nha, đã tính toán sẵn, hắn quên mất việc này, đúng là thiếu cảnh giác! Nhưng không sao hắn cũng là cáo già mà!
-Lúc nãy ngươi nói ta băng cho ngươi thì ta phải băng cho ngươi!
Lời vừa dứt hắn chụp lấy nàng, nàng không kịp phòng ngự ngã "ầm" xuống giường! Ôm gọn nàng trong tay hắn thưởng thức mùi hương tuyệt mỹ từ người nàng tỏa ra. Kéo nhẹ lớp áo mỏng của nàng xuống, cả người hắn nóng rừng rực!
Nàng cố giãy giụa nhưng vô ích, thêm người lại bị thương sao mà kháng cự hắn được, nhưng nàng còn một vũ khí bí mật của con gái nữa: nước mắt! Ai da, nàng không giỏi đóng kịch nhưng trong tình thế này nàng cố ép nước mắt chảy ra!
-Buông ta ra! Hu hu!
A, là nàng khóc! Lần thứ hai hắn thấy nàng khóc! Là hắn quá trớn chăng, nhưng ai bảo nàng vừa thơm lại vừa mềm làm hắn thèm chứ! A, cơ hội thì còn dài dài mà, trước tiên là dỗ ngọt nàng đã!
-Nín đi, nín đi ta buông ngươi ra được chưa?
Nói buông chứ hắn có buông đâu, tay cơ bản vẫn ôm lấy nàng có điều nới lỏng đôi chút! Nàng không thèm nín lại còn bù lu, khóc to lên thiếu điều muốn cả cung điện nghe hết!
-A, nín đi, ta kêu thị nữ thay băng cho ngươi!
Dứt lời, hắn lớn tiếng gọi một nha hoàn vào. Hơi nuối tiếc hắn hít một hơi hương thơm của nàng rồi đi ra ngoài!
Khi thấy bóng hắn khuất hẳn nàng mới lấy lại dáng vẻ bình thường, ha ha, không ngờ hắn dễ dụ đến thế!
Thay băng xong, lại phải nằm một chỗ thật là chán! Mặt nàng xụ một đống! Hắn cứ ngồi chình ình đó mãi, thiệt là bực! Hắn nhìn thấy vậy, lấy làm lạ, liền hỏi:
-Ngươi sao vậy? Còn chưa vừa ý sao?
Nàng không thèm trả lời hắn, chà coi bộ lại giận gì rồi, phải dụ nàng mới được!
-Ngươi thích hoa không?
Sao đột nhiên hắn hỏi nàng vậy nhỉ? Nhưng chắc có ý đồ gì đây!
-Thích!
-Ta bế ngươi đi xem!
-Có hoa ở đây sao?
Nàng mở to mắt, coi bộ hiếu kì lắm à, hắn biết cá cắn câu rồi liền giựt dây câu!
-Tất nhiên, vườn thượng uyển của ta thiếu gì hoa đẹp!
-Thiệt không?
-Thật!
Vừa nói hắn vừa bế thốc nàng lên đi một mạch ra khỏi cung!
...
Oa, vườn thượng uyển quả là đẹp nha, không chỉ có nhiều loài hoa lạ mà còn có hòn non bộ, ghế đá được chảm trổ tinh xảo, đúng là tuyệt cảnh a!
-A, huệ chuông!
Nàng muốn thoát khỏi tay hắn chạy đến xem bông hoa xinh xắn kia. Hiểu ý hắn bế nàng lại thật gần, những ngón tay thon của nàng bắt lấy những đóa hoa huệ chuông trắng muốt cực yêu kiều!
-Ngươi thích huệ chuông sao?
-Ừ!
Không để ý đến hắn nàng mải mân mê cành hoa trên tay. Chính là lúc này! Hắn vòng tay qua eo nàng, thật ấm áp, eo nàng thon lắm nha, cảm giác thật rất tuyệt vời!
-Cẩn thận!
Hắn vờ nhắc cốt để che ý đồ đen tối của mình, nàng ngây thơ tin theo, nghĩ rằng hắn lo ình chứ đâu biết trong đầu hắn...
-Ta đến đằng kia được không?
Đây là chỗ lạ, vườn thượng uyển rộng vô cùng, nàng cũng sợ lạc đành xuống nước hỏi hắn! Hắn thì mừng ra mặt, cao giọng nói:
-Được!
Ngay tức thời nàng chạy đến chỗ cây mẫu đơn đang khoe sắc! Hắn ung dung theo sau, vườn thượng uyển này hắn nắm trong lòng bàn tay làm sao nàng có thể thoát được chứ!
Đến giờ trưa hắn bế nàng về, nàng tỏ vẻ rất vui làm hắn cảm thấy thật thỏa mãn!
...
Vườn thượng uyển, ban đêm.
Một bóng dáng nhỏ nhắn đang len vào khu vườn rộng lớn, nhờ ánh sáng trăng có thể khẳng định đó là một nữ tử! Và cách cái bóng đó không xa là một cái bóng khác đang bám theo sau!
-Ngươi đừng đi theo ta nữa không được sao?
-Ngươi muốn đi đâu vào giờ này?
-Ta muốn đến xem hoa mẫu đơn!
-Sao ngươi không nói để ta đưa ngươi đi?
-Ta không thích! Sao ngươi cứ tò tò theo ta?
-Ta nhất định phải ở bên ngươi!
← Ch. 08 | Ch. 10 → |