Mộng trung mê vụ [Sương mù trong mộng]
← Ch.54 | Ch.56 → |
Editor: Ngược Ái, Kiều Nhi.
Beta: Ngược Ái.
Hồ Tứ bên kia vừa khóc vừa cười, còn Phan Ngọc bên này thì lại chấn động.
Trong đầu không ngừng xoay chuyển nhiều tình huống, nhưng một cái cũng không thể thực hiện được, chỉ có thể cố gắng bước lên phía trước hai bước.
Ngượng ngùng mở miệng định nói nhưng hai chữ "đại ca", còn chưa có ra tiếng đã bị đôi mắt màu rám nắng như ánh kim kia nhẹ nhàng liếc nhìn hắn một cái.
Phan Ngọc chỉ cảm thấy cổ họng căng thẳng, mở miệng nhưng không nói được nửa chữ, cũng không phát ra được nửa điểm âm thanh, thân thể giống như bị đóng đinh, không thể nào động đậy được.
Hồ Tứ vẫn chưa phát hiện ra sự khác thường của Phan Ngọc.
Nhìn thấy người thân nên nàng vui mừng không thể nào kể xiết, từng trận, từng trận cảm xúc đánh úp lại.
Không thể tin được đại ca lại có thể ở chỗ này, nàng giơ tay liền đem khăn che mặt màu đen kia tháo xuống, làm lộ ra tướng mạo thật sự của đại ca.
Hồ Tứ vui mừng hoan hô một tiếng, liền bổ nhào vào trong lòng của huynh ấy rồi gào khóc.
Nếu nói Phan Ngọc là mỹ nam chói sáng như thái dương, thì nam nhân kia lại giống như sự trong trẻo của mặt trăng.
Hai gò má mịn màng như ngọc, lông mi dài cong vút, cái mũi cao thẳng cùng với đôi môi đỏ mọng.
Như sự yên tĩnh của màn đêm, trăng sáng treo trên bầu trời cao, trong trẻo nhưng lại cao ngạo, lạnh lùng. Đôi mắt màu rám nắng như ánh kim nửa khép nửa mở, tản mát ra khí chất vương giả không gì sánh kịp.
Nhìn thấy Hồ Tứ, ánh mắt tràn đầy địch ý cùng lãnh ý biến thành sự lo lắng thản nhiên, vỗ nhẹ lưng của Hồ Tứ.
- Được rồi, Tứ Nhi, không khóc, có đại ca ở đây.
Còn chưa có nói xong, tuyến nước mắt của Hồ Tứ giống như bị cắt đứt vậy, nước mắt không ngừng chảy ra.
- Đại ca, Tứ Nhi rất nhớ huynh. Tại sao huynh lại không chịu tới tìm muội? Hu hu hu, Tứ Nhi rất muốn về nhà!
Nhẹ nhàng ôm lấy bả vai gầy yếu của Hồ Tứ, cẩn thận dùng ống tay áo lau sạch khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy nước mắt, khóe môi của đại ca mang theo ý cười.
- Như thế nào lại càng lớn càng giống tiểu hài tử thế này? Đại ca không phải đã tới tìm muội rồi đấy thôi? Được rồi, được rồi. Cùng đại ca về nhà nào.
Hồ Tứ cực kì vui mừng, bắt lấy vạt áo của đại ca, vui vẻ nói:
- Thật sự? Vậy chúng ta đi thôi!
- Đợi đã!
Bỗng một tiếng hét to vang lên dọa cho Hồ Tứ giật mình.
Phan Ngọc không biết từ khi nào đã che ở trước mặt của bọn họ, sắc mặt trắng xanh, khóe môi còn dính vài tơ máu.
- Chàng bị làm sao vậy?
Hồ Tứ nhịn không được giơ tay muốn lau đi vết máu trên mặt của hắn, bỗng nhiên cánh tay trở nên căng thẳng, một cỗ sức mạnh kéo nàng lui về phía sau vài bước.
Cánh tay càng ngày càng đau làm cho Hồ Tứ khẽ rên một tiếng, nhíu mày ngẩng đầu, nói:
- Đại ca, huynh kéo muội đau quá!
Không để ý tới Hồ Tứ, ánh mắt của đại ca cong cong, trong mắt toát ra ý cười nhạt.
- Không thể ngờ được, bản lĩnh của ngươi cũng không nhỏ.
Không biết vì sao, Hồ Tứ bỗng nhiên cảm thấy đại ca có vài điểm không giống với trước kia.
Quanh thân tản mát ra hàn khí phát ra từ đáy lòng, tươi cười lạnh như băng làm cho nàng chịu không được mà phát run.
- Ta cũng không thể ngờ được, đường đường là một vương giả của Đồ Sơn tộc lại lấy khăn che mặt giống như một tên tiểu tặc, làm toàn chuyện không có phong thái của một bậc vương giả!
Hồ Tứ có điểm mất hứng.
- Chàng tại sao lại nói như vậy, huynh ấy là đại ca của ta đấy!
Phan Ngọc giơ tay ra, nắm lấy cổ tay của Hồ Tứ.
- Tứ Nhi, đi theo ta!
Đại ca bên này cũng không chịu buông tay.
- Muốn mang Tứ Nhi đi, mơ tưởng!
Bị kẹt ở giữa hai người, Hồ Tứ thật khổ, nàng đau đến nhe răng nhếch miệng, nhịn không được mở miệng nói:
- Đại ca, Phan Ngọc, đừng kéo, ta đau quá!
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thống khổ của Hồ Tứ, trong lòng của Phan Ngọc xẹt qua một tia không đành lòng, ánh mắt ảm đạm, đầu ngón tay liền buông ra.
Hồ Tứ thổi thổi cổ tay, cổ tay trắng như tuyết hiện lên năm dấu tay hồng hồng vô cùng rõ ràng.
Miệng mếu máo, Hồ Tứ nhịn xuống nước mắt sắp chảy ra, ngẩng đầu mềm giọng cầu xin;
- Đại ca, chàng là Phan Ngọc, là...là...là bằng hữu tốt của muội!
Nói xong, mặt của Hồ Tứ liền có chút hồng, không dám nhìn đến Phan Ngọc.
Nàng cho tới bây giờ đều là bộ dáng tùy tiện, giống như một tiểu hài tử, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lúc này đang nhăn nhó lại có chút thái độ của một tiểu nữ nhi.
- Bằng hữu tốt? Tứ Nhi, ta thật sự còn không biết, lần này muội xuống núi còn có thể nhận thức loại "bằng hữu tốt" này đấy!
Hồ Tứ cười nói:
- Đại ca, huynh không biết đâu. Lần xuống núi này, muội gặp được rất nhiều người, rất nhiều việc, kể mấy ngày mấy đêm cũng không hết! Không bằng như thế này đi, chúng ta cùng nhau ăn cơm, ừm, để cho Phan Ngọc mời khách, được không?
Mời khách!
Phan Ngọc thiếu chút nữa là phát giận.
Bất quá, đối phương là đại ca của Hồ Tứ, vì tương lai sau này cũng chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi.
Nhưng trực giác của Phan Ngọc lại cảm thấy chuyện này sẽ không chấm dứt dễ dàng như vậy được.
Vị "đại ca" này đem lại cho hắn một cảm giác rất quái dị, giống như đã từng quen biết vậy.
Vào thời điểm gặp mặt, loại cảm giác này càng trở nên mãnh liệt.
Ở sâu trong nội tâm, hắn cực kì chán ghét "hắn ta", nếu Hồ Tứ không có mặt ở đây, chỉ sợ đã sớm trở mặt.
- Tứ Nhị, muội đói bụng?
Hồ Tứ nghe nói như thế, nghĩ đến có chút hy vọng, liền vội vàng cười nói:
- Đúng vậy, muội đói bụng cũng đã được nửa ngày rồi nha! Đại ca, không bằng chúng ta...
Lời nói còn chưa có dứt, bên hông bỗng nhiên trở nên căng thẳng.
Đợi cho Hồ Tứ hiểu được chuyện gì đang xảy ra thì nàng đã bị đại ca mang đi cách thật xa Phan Ngọc rồi.
Bay ở giữa không trung, nàng quay đầu nhìn lại thì thấy Phan Ngọc vẫn đứng yên tại chỗ, hình như không thể động đậy được. Kéo ống tay áo của đại ca, nàng run giọng hỏi:
- Đại ca, huynh đối với chàng làm cái gì vậy?
Đại ca lơ đãng nói:
- Không có gì. Chỉ là làm huyết mạch của hắn bị đông lạnh lại mà thôi.
Hồ Tứ sợ hãi vô cùng, huyết mạch bị đông lạnh, đừng nói là người, cho dù là nàng, chết cũng không còn xa nữa.
- Đại ca, đừng nói giỡn! Mau phá bỏ đi, bằng không chàng sẽ chết mất!
- Tứ Nhi, muội thật lo lắng cho hắn sao?
Giọng nói của đại ca thật bình tĩnh, nghe không ra nửa phần tức giận, nhưng khi Hồ Tứ nghe được, cũng biết đây là sự yên tĩnh trước cơn bão táp.
Cố lấy dũng khí, Hồ Tứ ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt của đại ca.
- Đúng. Đại ca, muội thật lo lắng cho chàng. Tuy năng lực của chàng không nhỏ, nhưng chung quy cũng vẫn là phàm nhân. Huynh không thể buông tha cho chàng được sao?
- Chỉ là đóng băng huyết mạch, làm sao có thể vây khốn được thiên sư? Tứ Nhi, muội cũng quá xem thường hắn rồi, cũng quá xem thường huynh. Muội nhất định là mệt lắm rồi, nghỉ ngơi trong chốc lát đi! - Ngón tay khẽ vuốt mi mắt của Hồ Tứ.
- Ngủ một giấc, muội sẽ quên mất chuyện này.
Buồn ngủ dâng lên, mi mắt của Hồ Tứ càng ngày càng trầm trọng.
Cuối cùng nhìn Phan Ngọc liếc mắt một cái, đầu gục xuống, liền nhắm mắt ngủ.
Tí tách, tí tách.
Giọt nước rớt xuống mặt hồ phát ra âm thanh đơn điệu nặng nề.
Mở mắt ra, ánh vào mi mắt ngoại trừ trắng cũng chỉ có trắng.
Đỉnh trắng như tuyết, thạch nhũ trắng như tuyết, da trắng như tuyết.
Hồ Tứ nhắm mắt, lại mở mắt ra, vẫn như cũ là một màu trắng tẻ nhạt.
Lật người một cái, vuốt vuốt phần da êm dày ở dưới người, như thế nào cũng ngủ không được?
Hồ Tứ sau khi tỉnh lại thì người đã ở chỗ này. Về phần đến đây như thế nào thì nàng một chút cũng không có ấn tượng.
Bầu trời xanh như màu ngọc bích, từng cơn gió thổi qua, cỏ mọc thật thấp, mặt nước chiếu sáng ánh mặt trời, phản xạ ra bảy sắc cầu vồng.
Hồ Tứ tùy tay nhổ đi một bụi cỏ nhỏ, bỏ vào trong miệng, nhai nhai, nhíu mày phun ra, ngồi ở trên chiếu, hoàn toàn mặc kệ y phục có bị bẩn hay không.
Y phục trên người mềm mại tinh tế, màu trắng sạch sẽ, ống tay áo thì rộng thùng thình, gió thổi qua liền bay bay phấp phới.
Hồ Tứ thật không thích, nhìn ảnh ngược của mình ở trên mặt nước, nàng chỉ cảm thấy bộ y phục này thật không thích hợp với mình, cũng không thích hợp với nơi này, nhưng lại không nói ra được nguyên nhân.
Trong hồ nước có mấy con cá nhỏ màu đỏ bơi qua bơi lại. Hồ Tứ cầm cọng cỏ đùa giỡn với mấy con cá nhỏ.
Hồ nước trong suốt thấy tận đáy chiếu ra bóng dáng của Hồ Tứ.
Trái xem phải xem, Hồ Tứ cảm thấy cũng thú vị, bàn tay nhỏ nhắn bỏ vào trong nước, lạnh lạnh.
Cả người phơi nắng có chút nóng, nhìn trái phải không có bóng người, liền vén ống tay áo, cởi ra đôi giày, nhấc váy lên.
Trước tiên sờ sờ mặt nước, sau đó liền rảo bước tiến vào trong hồ.
Hồ Tứ cực kì vui vẻ, thỉnh thoảng lại có mấy con cá đụng phải chân của nàng, dưới bàn chân là những hòn đá nhưng đáy hồ vẫn thật bằng phẳng.
Nước không phải rất sâu, nàng đi đến giữa hồ, cả người của Hồ Tứ liền ngập vào trong nước.
Chiếc váy trắng thuần mở bung ra như một đóa hoa nở ở trong nước.
Ở dưới nước, Hồ Tứ mặt đối mặt với mấy con cá nhỏ.
Nàng thú vị phát hiện mấy con cá nhỏ sợ tới mức chạy loạn bốn phía, bộ dáng buồn cười làm cho nàng thật muốn cười.
Vừa mới cười, nước trực tiếp chảy vào trong mũi của nàng, Hồ Tứ khổ sở muốn khóc.
Cho đến khi có một cánh tay đem Hồ Tứ từ trong nước kéo lên. Khăn tay sạch sẽ lau mặt của nàng, Hồ Tứ khóc vô cùng thương tâm, không tự chủ được mà khóc, nàng khóc đến hai vai phát run.
- Được rồi, được rồi. Đừng khóc, nếu khóc nữa sẽ không đẹp.
Âm thanh ôn nhu không ngừng an ủi nàng, âm thanh làm cho con người ta vô cùng an tâm.
Chủ nhân của âm thanh này đã đem Hồ Tứ đến đây.
Từ lúc Hồ Tứ mở mắt, hắn liền nói cho nàng biết, nàng tên là Hồ Tứ.
Lúc nhỏ từng trải qua một trận bệnh nặng cho nên có một số việc nhỏ không nhớ được.
Hồ Tứ ngây thơ gật đầu, người nàng có thể dựa vào là hắn, ở trên đời này là người duy nhất có thể dựa vào.
Vài ngày đầu tiên, nàng luôn khóc đến tỉnh.
Trong mộng nàng vừa bất lực vừa mê mang, cả người luôn ở trong một không gian toàn màu đen, giống như là đang tìm kiếm người nào vậy.
Nhưng nàng tìm không thấy, cái loại cảm giác bất lực này cho dù là tỉnh ngủ cũng vẫn như cũ khắc sâu ở trong lòng của nàng.
Mấy ngày nay, mặc kệ Hồ Tứ tỉnh lại lúc nào đi chăng nữa, cũng sẽ luôn luôn có một đôi cánh tay ấm áp ôm lấy nàng, vỗ về nàng, khiến cho nàng cảm giác giống như là một hài tử nhu nhược cần được người bảo hộ vậy.
Nhưng Hồ Tứ cũng thật tham luyến cái ôm ấm áp kia, chỉ có tại thời khắc ấy nàng mới có thể quên đi cảm giác bất lực khi ở trong mộng.
Chính là lần này, mặc kệ là hắn an ủi nàng như thế nào, Hồ Tứ cũng không có cách nào ngừng khóc.
Giống như nước mắt kia đã tồn tại đời đời kiếp kiếp, vừa tìm được đường ra liền không ngăn cản được.
Hắn cũng có chút bất đắc dĩ, trầm mặc trong chốc lát, liền đứng dậy rời đi.
Tay áo bỗng trầm xuống, quay đầu liền nhìn thấy Hồ Tứ mở to hai mắt đẫm lệ, cực kì đáng thương nói:
- Đừng đi!
Phòng tuyến trong lòng nháy mắt sụp đổ, ôm chặt lấy hai vai gầy yếu của Hồ Tứ, vỗ nhẹ lưng của nàng, ôn nhu nói:
- Tứ Nhi, ta không đi. Ta luôn luôn ở bên cạnh nàng.
Hồ Tứ kéo kéo tay áo của hắn, nước mắt không ngừng chảy.
- Ta thật sợ hãi.
- Sợ hãi? Vì cái gì? Có ta ở đây, nàng không cần sợ.
- Ta sống ở đây nhưng chỗ nào cũng không được đi. Hơn nữa, mỗi đêm ta đều gặp ác mộng, ta thật sự rất sợ.
- Ác mộng?
Nhíu mày, ánh mắt nhìn Hồ Tứ thật sâu.
- Tứ Nhi, ác mộng như thế nào, nói cho ta biết.
Hồ Tứ do dự một chút, chần chừ nói:
- Ở trong mộng, nơi nơi đều là màu đen, ta không thể nhìn thấy rõ mọi thứ xung quanh. Không có âm thanh, không có người, cái gì cũng đều không có! Ta cái gì cũng đều tìm không thấy.
- Nàng tìm cái gì?
Chớp chớp mắt, Hồ Tứ hoang mang lắc đầu.
- Không biết. Cho nên ta mới đau đầu, ta mới khổ sở. Nếu ta tìm được, có lẽ cũng sẽ không còn khó chịu như vậy. A!
Nguyên bản nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay của nàng đột nhiên tăng thêm lực đạo, Hồ Tứ đau đến nỗi kêu ra tiếng.
- Ngươi làm sao vậy, nắm ta đau quá!
Ánh mắt trong trẻo xẹt qua tia ánh sáng khác thường.
Vốn dĩ là màu rám nắng như ánh kim dần dần trở nên đậm hơn, chậm rãi biến thành màu đen.
Mới chỉ trong nháy mắt, Hồ Tứ kinh ngạc phát hiện ra, ánh mắt của hắn lại liền biến thành một màu đen thuần.
← Ch. 54 | Ch. 56 → |