Vay nóng Tima

Truyện:Chúng Ta Cung Đấu Đi - Chương 063

Chúng Ta Cung Đấu Đi
Trọn bộ 102 chương
Chương 063
Thư uyển nghi
0.00
(0 votes)


Chương (1-102)

Siêu sale Shopee


Thục phi vừa nói xong, ngoài cửa Dực Khôn cung liền truyền đến âm điệu thông truyền lanh lảnh của thái giám: "Hoàng Thượng giá lâm!"

Chu Anh xoay người nhìn Thục phi, giảo hoạt cười đắc ý, tiện đà quay ngườii lại thỉnh an Gia Nguyên đế: "Tần thiếp tham kiến Hoàng Thượng."

Thục phi không dự đoán được Hoàng Thượng sẽ tới, tất nhiên là có chút trở tay không kịp, vội đứng dậy hành lễ.

"Hai vị ái phi miễn lễ." Gia Nguyên đế chỉ đem Chu quý nhân cách gần đó dìu lên, "Trẫm mới vừa đi Vĩnh Hòa cung, nghe cung nhân nói Thục phi mời Chu quý nhân tới một chuyến, liền muốn lại đây nhìn một chút. Hai vị ái phi cũng không cần giữ lễ tiết, ngồi đi."

Một lần nữa sau khi ngồi xuống, Gia Nguyên đế liền ngồi ở chỗ Chu Anh mới vừa rồi ngồi, nhìn chén trà Long Tỉnh vẫn màu sáng rõ ở trước mặt, làm Thục phi ở phía đối diện thót tim.

"Lúc nãy trẫm còn chưa vào cửa cung nghe Thục phi gọi người bắt Chu quý nhân, không biết có chuyện gì?" Ngữ khí Gia Nguyên đế nhu hòa hỏi, "Chu quý nhân dù sao vẫn là muội muội ruột của Thục phi, Thục phi cũng nên nhớ chút tình nghĩa tỷ muội mới được a."

Hắn nói những lời này là ngầm chỉ trích Thục phi lúc trước không để ý tới tình tỷ muội, cố ý đem chuyện xưa của Lương đại sứ cùng Trần phu nhân đổ lên người Chu quý nhân, nhân cơ hội giá họa nàng.

Thục phi làm sao nghe không hiểu hoàng thượng chỉ trích, trong lòng lại nhớ thương một chuyện khác, vội hỏi: "Hoàng thượng tới nô tì đều đã quên kêu cung nhân dâng trà, Hoa Hảo, châm trà cho Hoàng Thượng."

Hoa Hảo muốn bưng chén trà đã nguội kia chạy, lại bị một tay Gia Nguyên đế ngăn lại: "Không cần phiền toái, giờ cũng đã lập hạ, trà lạnh một ít cũng không sao. Châm một ly cho Chu quý nhân đi."

Chu Anh ở một bên cảm tạ, nhưng cũng không hề mở miệng, giống như không biết được trong trà kia có gì khác. Nàng tin tưởng lấy tính cách đa nghi của Gia Nguyên đế, tự nhiên cũng không có uống chén trà Long Tỉnh này thật.

Khuyết Tĩnh Hàn dương mắt nhìn chén trà: "Là trà mới trước đó vài ngày trẫm ban cho Thục phi phải không, lại nói trẫm còn chưa dùng qua đâu, hôm nay liền ở trong cung ái phi nếm thử một chút."

Khóe miệng của hắn chứa đựng ý cười nhìn Thục phi đã gấp đến độ đổ mồ hôi đầy trán, nhàn nhã nâng chén, mắt thấy nước trà màu xanh ngọc sắp vào miệng, Thục phi cuối cùng kiềm nén không được, phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất: "Nô tì nhất thời hồ đồ, xin hoàng thượng thứ tội."

Vẻ mặt Gia Nguyên đế ngạc nhiên: "Ái phi mau đứng dậy, trẫm bất quá là muốn ở trong cung ái phi đòi hớp trà thôi, sao ái phi khẩn trương như vậy? Chớ không phải là ái phi cảm thấy, trẫm là một kẻ thô tục, không xứng uống trà Long Tỉnh tốt nhất này?"

Chu Anh nhịn không được ở một bên thêm mắm thêm muối: "Sao lại như thế? Hoàng Thượng, chén trà này là mới vừa rồi Thục phi nương nương ban cho tần thiếp, Thục phi nương nương nhất định là cảm thấy lần này chậm trễ Hoàng Thượng? Thục phi nương nương, tần thiếp nói đúng không?"

Thục phi gật đầu: "Quý nhân muội muội nói rất đúng, thân thể Hoàng Thượng quý giá ngàn vàng, sao có thể dùng trà người khác uống qua, nô tì liền tự mình châm trà cho ngài."

Chu Anh bưng chén trà trước mặt Gia Nguyên đế, giống như giận mà không giận nhìn hắn, nửa là lên án, nửa là ghen, mở miệng nói: "Trà này đã ban cho tần thiếp, Hoàng Thượng liền tặng cho tần thiếp đi, Thục phi nương nương có tâm ý tự mình châm trà, Hoàng Thượng cũng đừng cô phụ."

Nàng nói xong cũng học tư thế mới vừa rồi của Gia Nguyên đế, đem chén trà đến bên miệng, Hoa Hảo bên cạnh lại nhanh nhẹn vươn tay hất rơi chén trà trong tay nàng, lập tức quỳ trên mặt đất thỉnh tội: "Nô tỳ ngự tiền thất nghi, va chạm Hoàng Thượng cùng chủ tử, kính xin Hoàng Thượng giáng tội."

Trong lòng Chu Anh cảm thán sự bảo vệ ngu trung này, lại chỉ vỗ về mu bàn tay bị nước trà ấm hắt vào, lạnh nhạt hỏi: "Ngươi mới vừa rồi rõ ràng đứng ở phía sau Thục phi nương nương, tại sao trong nháy mắt, lại liền va chạm Hoàng Thượng cùng ta? Dù là đại nội thị vệ bên người hoàng thượng, tốc độ cũng không có nhanh như ngươi nha?"

Suy nghĩ xẹt qua, Hoa Hảo thầm nghĩ chính mình gánh tội để chủ tử không khó xử, lại đã quên như vậy sẽ bại lộ chính mình, giờ phút này quỳ trên mặt đất, nhưng không cách nào biện giải cho chính mình.

Hiển nhiên, Gia Nguyên đế cũng phát hiện, nhưng vẫn chưa nhìn Hoa Hảo quỳ dưới đất, mà đem tầm mắt chuyển hướng Thục phi: "Bên người ái phi cất giấu cao thủ tuyệt thế như vậy, làm cho trẫm rất giật mình. Hoa Hảo này là nha đầu bên người ái phi, trẫm thật muốn biết, ái phi cần người như vậy để làm gì? Võ nghệ cao cường tìm hiểu tin tức các cung, hay là vào ban đêm nguyệt hắc phong cao, tính lấy tánh mạng của trẫm? Hả?"

Thục phi vừa nghe lời này, sắc mặt đều dọa trắng: "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, nô tì thực sự không có tâm tư này, mong rằng Hoàng Thượng nắm rõ a."

Hoa Hảo cũng biện giải gấp: "Hoàng Thượng, chuyện không liên quan nương nương, nô tỳ cũng chỉ biết chút công phu đơn giản mà thôi, là khi ban đầu ở trong phủ vì bảo hộ nương nương mới học chút da lông."

Gia Nguyên đế tất nhiên là biết hai chủ tớ này không dám có tâm tư khác, cũng biết chén kia trà tất nhiên có vấn đề, thản nhiên mở miệng: "Tuy nói như thế, trong cung ái phi giấu cao thủ như vậy, trong lòng trẫm vẫn lo lắng."

Nói xong liền kéo Chu Anh bên cạnh đứng dậy đi ra ngoài cung: "Thôi Vĩnh Minh, đi phủ nội thị truyền chỉ đi, triệt con bài ngà Thục phi, trẫm cũng không dám mang tánh mạng của mình ra nói giỡn."

Mới vừa đi tới cửa cung Dực Khôn cung, liền nghe được động tĩnh không nhỏ phía sau, Chu Anh cùng Gia Nguyên đế xoay người, nhìn thấy Hoa Hảo nằm trên mặt đất, ngực có vết máu lan tràn, cùng với nước trà lúc nãy hòa cùng một chỗ, đêm nay trong Dực Khôn cung, tiêu điều mà lạnh lẽo.

Gia Nguyên đế thở dài: "Hoa Hảo có công hộ chủ, trẫm không nặng phạt, đức hạnh Thục phi có khiếm khuyết, xuống làm chiêu nghi đi."

Bất quá trong khoảnh khắc, từ sườn nhất phẩm Thục phi xuống làm chính tam phẩm chiêu nghi, đây là một tin dữ thật lớn không thể nghi ngờ, dù bị triệt con bài ngà vĩnh viễn, tốt hơn rất nhiều, bởi vì như vậy, có nghĩa Dực Khôn cung hoàn toàn là một tòa lãnh cung.

Thục phi có chút dại ra, tái nhợt quỳ trên mặt đất: "Nô tì tạ ơn ân điển của Hoàng Thượng."

"Thục phi mặc dù bị biếm truất, nhưng Chu quý nhân lại tấn vị thành Thư uyển nghi, trong cung không có tiền lệ như vậy, con có khuyên bảo Hoàng Thượng không?" Thái hậu vuốt vuốt phật châu đàn hương trong tay, nhìn Trương quý phi nói.

Quý phi cúi đầu thở dài: "Thái hậu, Hoàng Thượng hiện giờ đem trách nhiệm để ý lục cung giao cho nô tì, lúc này nô tì mới phát hiện nắm quyền hậu cung này cũng không phải chuyện dễ, ngày bình thường bận rộn cung vụ, ngược lại chẳng quan tâm này đó. Huống hồ tính tình hoàng thượng như thế nào, thái hậu nương nương so với nô tì rõ ràng hơn, khuyên như thế nào được?"

Động tác trên tay thái hậu trì hoãn: "Trọng điểm sai rồi, cung vụ dù bận rộn, có thể bồi dưỡng vài người giúp ngươi chia sẻ, nhưng quân ân nửa điểm cũng không thể chia sẽ cho người khác. Hoàng Hậu đã qua đời là ví dụ đằng trước, cho dù con là Hoàng Hậu, nếu là không có sủng ái của hoàng thượng, kết cục cũng sẽ không tốt hơn so với Hoàng Hậu đã qua đời bao nhiêu đâu."

Trương quý phi phúc thân: "Thái hậu nương nương dạy phải. Lần này nhờ Kỳ quý tần cùng Thư uyển nghi liên thủ, trừ bỏ Thục phi, bổn cung ngày sau sẽ đối xử tử tế với Chu chiêu nghi."

"Chu chiêu nghi, ai gia thật không lo lắng, Kỳ quý tần cùng Thư uyển nghi con lại phải phá lệ cẩn thận." Vẻ mặt thái hậu bình tĩnh, "Thời gian ai gia ở hậu cung lâu hơn so với con, gặp người cũng nhiều hơn cũng so với con, ai gia thấy Kỳ quý tần cùng Thư uyển nghi cũng không phải là đèn đã cạn dầu."

Trương quý phi cũng không có cảnh giác như vậy: "Thái hậu, ngài là quá lo lắng, Kỳ quý tần là người của nô tì, Thư uyển nghi cũng bất quá là sườn tứ phẩm mà thôi, không đáng nhắc tới."

Thái hậu lắc lắc đầu: "Con còn trẻ, không biết được thâm tàng bất lộ chân chính, Kỳ quý tần này tuy là người của con, nhưng chỉ cần có dã tâm, nàng ta ngày sau chắc chắn sẽ có tâm tư khác, nếu muốn chân chính cho con sử dụng, chi bằng chặt đứt ý niệm của nàng ta mới được. Mà Thư uyển nghi nhìn thì chỉ là sườn tứ phẩm, nhưng nàng chỉ mới tiến cung một năm đầu, nếu cứ như vậy, ngày khác sẽ trở thành uy hiếp lớn nhất của con."

"Nô tì là muốn đem nàng nhét vào trong trận doanh của nô tì, nhưng Thư uyển nghi này vẫn vô tình, nô tì thấy tính tình nàng không phải thích tranh giành, liền cũng không để ở trong lòng." Trương quý phi giải thích, trên thực tế nàng vẫn không cho rằng một ngày nào đó Thư uyển nghi này có thể có uy hiếp được chính mình.

"Thư uyển nghi lợi hại nhất đó là sự không tranh này, không tranh mới là tranh giành lớn nhất. Nàng hiện giờ chỉ là sườn tứ phẩm, sợ nguyên do là thứ xuất và Thục phi, hiện nay Thục phi nghèo túng, đắc ý nhất là nàng." Ngữ khí thái hậu giữ kín như bưng, "Ai gia rốt cuộc không che chở cho con được một đời, con nên cảnh giác cao độ mới được. Thôi, ai gia còn muốn tụng kinh, con hồi cung trước đi, nên ngẫm lại lời nói của ai gia."

"Nô tì chắc chắn sẽ cân nhắc." Trương quý phi đứng dậy lui ra, ra Thọ Khang cung nhưng không đi phương hướng Ninh Tú cung, mà là đi hướng Trường Xuân cung.

"Chúc mừng chủ tử, chúc mừng chủ tử." Chu Anh nhìn thấy cung nhân quỳ gối trước mặt, đột nhiên liền nhớ lại năm trước, thời điểm lần đầu tiên vào Lan Tâm đường, cũng là như vậy. Khi đó nàng chỉ là thường tại nho nhỏ, mà hiện giờ, đã trải qua lên lên xuống xuống phân vị, rốt cục cũng đã trở thành sườn tứ phẩm uyển nghi.

"Đứng dậy đi, đều ban thưởng." Chu Anh đứng dậy, "Bách Hợp hầu hạ ta tắm rửa thay quần áo, tiểu công chúa mới vừa hồi cung, ta không nghĩ mặc đồ này ôm hôn nàng."

Tận mắt thấy Hoa Hảo chết ở trước mặt mình, trong lòng nàng không thể nói cao hứng biết bao nhiêu. Lúc này Thục phi đây là chạm vào điểm mấu chốt của nàng, nàng mới không thể không phản kích, hiện giờ Thục phi rơi vào kết cục như vậy, trong lòng nàng cũng không thống khoái.

Bách Hợp thấy cảm xúc chủ tử có chút xấu, liền mở miệng nói: "Chủ tử chớ để ở trong lòng, Chu chiêu nghi rơi vào kết cục như vậy chỉ là gieo gió gặt bão thôi. Chủ tử không nhớ rõ lúc trước nàng lợi dụng ngài, hãm hại ngài sao? Huống chi lúc này đây Chu chiêu nghi giá họa suýt nữa làm hại chủ tử về sau không thể tự mình nuôi nấng tiểu công chúa, thật sự là tội ác tày trời."

Chu Anh gật gật đầu, nàng cũng không cảm thấy thực xin lỗi Chu chiêu nghi, chính là cảm thán vật hi sinh trong cung đấu, vĩnh viễn đều là phụ nữ thôi. Đối với Khuyết Tĩnh Hàn mà nói, thiếu đi Chu Dữu, cũng thiếu đi Thục phi, chính là ít đi một người phụ nữ, cũng ít một người yêu hắn mà thôi.

"Lần này Hoàng Thượng hoài nghi ta, lúc ban đầu cũng vì vài tin vỉa hè của Kỳ quý tần." Chu Anh híp mắt dựa vào thùng tắm, "Kỳ quý tần tuyệt đối là vai diễn ác độc thâm tàng bất lộ, hơn nữa không phải không có dã tâm."

"Vâng, nô tỳ sẽ phá lệ lưu tâm hơn." Bách Hợp gật đầu, "Bất quá theo như nô tỳ thấy, cơ hội Kỳ quý tần này lại thăng vị cũng là không lớn, chủ tử cớ gì? Sao kiêng kị nàng như vậy?"

"Có ít người không thể tự mình thăng vị, nhưng có bản lĩnh ngăn cản ngươi thăng vị thậm chí đem ngươi kéo xuống." Chu Anh lắc lắc đầu, tạm thời vứt bỏ cái tên phiền lòng này. Nàng chỉ cần nhớ tới tâm can bảo bối của mình, mới cảm thấy thoải mái hơn.

"Tiểu công chúa mấy ngày nay thế nào?"

"Hồi chủ tử, lúc nãy nô tỳ mới bế, tiểu công chúa nặng thêm chút, hiện tại ăn cũng nhiều hơn so với lúc trước. Hiền phi nương nương nói, thân mình rất khỏe mạnh." Ngữ điệu Bách Hợp cũng lên cao chút.

Chu Anh nhịn không được nhếch miệng, thật sự là càng ngày càng phát triển tiết tấu theo hướng khí chất nữ hán tử.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-102)