Chọn vợ cho con
← Ch.01 | Ch.03 → |
Ngày hôm sau chuyện Trần Chung thay con trai chọn vợ chính thức đưa ra nhật trình (chương trình trong một ngày), ông ở thành phố W còn có một quầy hàng lớn, thật sự là không rời được lâu lắm, chuyện này chỉ có thể tốc chiến tốc thắng, hơn nữa bản thân con trai mình là cái bộ dáng kia, từ đầu ông cũng không hy vọng xa vời tìm được một cô con dâu xinh đẹp lại có khả năng. Ông chỉ hi vọng ở nơi nghèo khó này có thể tìm được một người có tâm nhãn, có thể chăm sóc con trai ông cả đời là thỏa mãn rồi.
Nghĩ đến con trai, trong đầu ông liền tự động hiện ra đôi mắt tinh khiết trẻ con, ông không chỉ một lần cùng chị hai của ông cảm thán qua, Tiểu Trí là trách nhiệm ông muốn gánh vác cả đời, nhưng dù sao ông cũng đã lớn tuổi, đến khi ông cũng đi rồi, Tiểu Trí còn có thể phó thác cho ai? Vì chuyện này tính toán, cũng chỉ có thể thừa dịp thân thể còn khỏa mạnh, giúp nó tìm được một người vợ thật thà chất phác. Quá nhanh nhẹn xinh đẹp, đừng nói nhà gái người ta không đồng ý, ông cũng không yên tâm. Cuộc sống về sau của con trai, tất cả ông đều đã giúp nó chuẩn bị tốt, ông chỉ thiếu một người con dâu không có tâm địa gian giảo, một lòng một dạ chăm sóc con trai ông. Có xinh đẹp hay không, điều kiện gia đình tốt hay xấu đều không quan trọng.
"Chú, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, mau tới ăn đi." Chiêu Đệ bưng một cái khay vừa nói vừa đi vào nhà chính, cô dùng thịt heo tối qua còn thừa lại và một ít rau xanh sáng nay mới hái, dùng lửa nhỏ hầm một nồi cháo thịt nạc rau xanh, cháo hầm cực kì sềnh sệch, nghĩ như vậy tương đối không nhanh bị đói.
"Chiêu Đệ à, những người khác đâu rồi? Sao từ sáng đến giờ cũng không nhìn thấy?" Từ khi ông bắt đầu rời giường đến giờ chỉ nhìn thấy một mình Chiêu Đệ, ban đầu ông còn tưởng bản thân dậy muộn, nhưng nhìn đồng hồ mới hơn 6 giờ, đây không tính là muộn mà.
"Ba cháu ra đồng, hôm nay là ngày trấn trên họp chợ, trời chưa sáng mẹ cháu đã cùng người trong thôn đi trấn trên, em trai đi học. Chú, trước khi ba ra ngoài đã giao cho, nói chuyện hôm qua chú nói, ông sẽ lưu ý, giữa trưa lúc về nhà ăn cơm sẽ cùng ngài nói tỉ mỉ hơn. Buổi sáng chú có thể đi tìm trưởng thôn, người kia quen mặt, có lẽ sẽ giúp được." Tuy rằng ngoài miệng Chiêu Đệ không nói gì thêm, nhưng trong lòng lại có nhiều hơn ba cô một cái tâm nhãn. Chú Trần này vừa nhìn đã biết là người có tiền, hơn nữa tỉnh Z thành phố W là thành thị giàu có nổi tiếng cả nước, ông ấy làm sao có thể vô duyên vô cớ chạy đến nơi này chọn con dâu? Còn là chọn vợ cho con, vì sao không phải là con trai ông ấy tự đến, mà phải là ông ấy đến chứ? Đủ loại vấn đề, tuy rằng cô chưa biết rõ nguyên nhân, nhưng có thể khẳng định một điều là, trong chuyện này khẳng định có bí mật gì đó không cho người ngoài biết.
"Ừ. Người ở chỗ này của các cháu dậy thật đúng là sớm, chú Trần của cháu đều đã hai mươi năm chưa dậy sớm như vậy rồi." Sau khi nghe xong trong lòng Trần Chung không khỏi thổn thức. Hồi trước khi ông đi theo anh rể học nghề dường như mỗi ngày đều dậy sớm như vậy, nhưng từ khi bắt đầu buôn bán đến nay, ông liền bắt đầu cuộc sống ngủ muộn dậy muộn, giống như hôm nay 6 giờ hơn đã rời giường là không thể nào bao nhiêu năm nay rồi.
Trần Chung nghe theo đề nghị của ông Lâm, thừa dịp buổi sáng rảnh rỗi đi thôn ủy tìm trưởng thôn, nhưng lại đặt trọng tâm câu hỏi lên người Chiêu Đệ. Từ tối hôm qua sau khi biết cô bé không còn nhỏ như trong suy nghĩ của mình, một ý tưởng liền cắm rễ thật sâu ở trong óc ông. Đứa nhỏ Chiêu Đệ này, ông càng nhìn càng thích, thực tâm nhãn, cần cù có khả năng, quan trọng nhất là cô bé nguyện ý hi sinh bản thân vì người nhà, còn không có một câu oán hận nào, cô gái như vậy phù hợp với Tiểu Trí.
"Trưởng thôn, không dối gạt ngài, ngày hôm qua tôi vừa vào thôn đã đụng phải chuyện trong nhà anh Lâm, bây giờ tôi còn đang ở trong nhà anh ấy này. Cho nên khó tránh khỏi muốn biết nguyên nhân, ngài có thể nói một chút sao?"
"Ông chủ Trần thật sự là khách khí, ông từ xa chạy tới nơi này của chúng tôi mở nhà máy, đây là chuyện tạo nhiều phúc cho thôn dân, chuyện ông hỏi cũng không phải bí mật gì, hơn nữa ông ở ngay đó, lo lắng tình huống nhà bọn họ hoàn toàn là hợp tình hợp ý." Trưởng thôn Lâm ân cần nói, thung lũng họ Mã nhiều năm như vậy ai cũng nghèo, cái đó và không có người đến đây đầu tư có quan hệ rất lớn, ông chủ lớn ở thành phố W vừa tới liền cùng ông ta nói một chuyện vui như vậy, không cần nói chỉ nghe ngóng chuyện nhà họ Lâm, cho dù muốn hỏi tổ tông tám đời của cả thôn ông ta cũng không nháy mắt.
"Ông nhắc đến nhà họ Lâm phải không, có câu thế nào nhỉ, đúng, người đáng thương tất có chỗ đáng hận. Lão Lâm tam đại đơn truyền, chính ông ấy tốt, nhưng ba mẹ và vợ ông ấy sống chết cũng phải có thằng cu, ông nói xem càng sinh càng nghèo, càng sinh càng nghèo, không phải chính là đạo lí này sao? Vì sinh thằng nhóc này, hai đứa con gái nhà bọn họ cũng không còn, thân thể vợ không tốt, ngay cả mẹ ông ấy bị bệnh cũng không có tiền đi bệnh viện, chịu đựng không được vài ngày liền đi rồi."
"Còn có Chiêu Đệ, ông chủ Trần cũng nhìn thấy rồi đúng không, cô bé xinh đẹp biết bao, hơn nữa đứa bé này đọc sách cũng rất giỏi. Khi còn đi học, mỗi lần có cuộc thi đều đứng thứ nhất, nhưng vì em trai, cương quyết thôi học. Thiếu nữ 20 tuổi, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, mỗi ngày đi theo ba nó ra đồng, dám làm cho bản thân giống con nhóc 16, 17 tuổi, trên người một chút thịt béo cũng không có. Chỗ này của chúng tôi, con gái đều lập gia đình sớm, nhưng điều kiện nhà con bé, còn có thân mình không chút thịt của nó, nhà ai cũng không nguyện ý cưới nó, sợ thêm gánh nặng, cũng sợ nó không sinh được."
"Vôn là, thằng bé nhà họ Lâm cũng không chịu thua kém, đọc sách giỏi, người cũng hiếu thuận hiểu chuyện, nhưng khoảng thời gian trước lại ngang ngược không chịu đi học, mỗi ngày trốn đến trấn trên đi tìm việc làm. Ông Lâm tức giận cũng là nói không được, ngày hôm qua ông đến, phỏng chừng chính là lão lâm không nhịn được muốn giáo huấn thằng bé đó rồi."
"lão Lâm này tính ra còn là họ hàng xa của tôi, không phải tôi giúp thân thích nói chuyện, nhà bọn họ vô cùng đơn giản có vài miệng ăn, làm người đều thành thật. Chuyện ngày hôm qua cũng là có nguyên nhân, ngài ấy, yên tâm ở đi không sao đâu, nếu cảm thấy nhà bọn họ điều kiện không tốt, ngài có thể lập tức chuyển đến nhà tôi."
"Không, không, trưởng thôn quá khách khí, tôi ở nhà Chiêu Đệ rất tốt, chỉ là tò mò nên hỏi nhiều mấy câu như vậy thôi." Trần Chung vội vàng từ chối ý tốt của trưởng thôn, chiếu theo như vậy, Chiêu Đệ thật đúng là con dâu tốt, ông sẽ không suy nghĩ giống người bên này cho rằng thân thể nhiều thịt mới dễ sinh. Nhà bọn họ thích con dâu nhiều thịt, hơn phân nửa nguyên nhân là vì người nhiều thịt làm việc nhiều. Ông cũng không phải muốn tìm lao động, chỉ cần thân thể khỏe mạnh là được.
Hơn nữa nhà cô bé còn muốn cung Lâm Diệu Tổ đọc sách, nói như thế nào đều là một gánh nặng rất lớn, có lẽ ông trở về cùng ông Lâm thương lượng, chuyện này hoàn thành rồi. Chỉ có điều chuyện này cũng không gấp, mấy ngày nay ông mượn cớ mở nhà máy, tỉ mỉ nhìn kĩ cô gái nơi này, không biết chừng còn có thể tìm được người thích hợp hơn. Có lẽ là quan hệ chủ trọ, lại có lẽ là Chiêu Đệ thật sự hợp mắt ông, Trần Chung đi khắp toàn bộ thôn, ngầm nhìn đủ các cô gái, thế nào cũng cảm thấy Chiêu Đệ mới là thích hợp nhất. Vì thế bây giờ chỉ còn lại một vấn đề, thì phải là làm thế nào để nhà họ Lâm đồng ý cửa hôn nhân này. d∞đ∞l∞q∞đ
Tuy rằng nhìn từ góc độ lợi và hại, nhà họ Lâm đồng ý cửa hôn sự này là lựa chọn tốt nhất, nhưng sau mấy ngày ở chung, ông cũng phát hiện một chuyện thực: ông Lâm là thật lòng yêu thương cô con gái này, lại bởi vì lòng mang áy náy cho nên rất nhiều việc ông còn cưng chiều Chiêu Đệ hơn cả Lâm Diệu Tổ. Một anh nông dân trung thực lại mười phần bướng bỉnh như vậy, ông thật đúng là không nắm chắc có thể thuyết phục được ba Chiêu Đệ.
Lặp lại suy tư như vậy cả ngày, cuối cùng ông quyết định xuống tay từ trên người Chiêu Đệ, chuyện này chỉ cần cô bé đồng ý, cũng thành một nửa rồi.
Hôm nay, Trần Chung thừa dịp nhà họ Lâm người ra đồng, người đến trường, mẹ Chiêu Đệ ở trong phòng đóng đế dày, vụng trộm gọi Chiêu Đệ đang quay gà dưới bếp đến bên cạnh.
"Chú Trần, chú tìm cháu có chuyện gì sao?"
"Chiêu Đệ à, cháu biết mục đích chủ yếu chú Trần đến thôn đúng không?" Đối mặt đứa nhỏ vẻ mặt tín nhiệm, Trần Chung bỗng cảm thấy khó có thể mở miệng nói lời tiếp theo. Có phải ông có chút ích kỉ hay không? Một thiếu nữ như vậy, không chừng còn có thể gặp được một đoạn nhân duyên không tệ, nhưng nghĩ đến đứa con trai tự bế ở nhà, trái tim đang mềm lại cứng rắn lên.
"Biết ạ. Chú Trần, cháu và ba cháu còn đang buồn bực đây, mấy ngày nay chỉ thấy chú bận chuyện mở nhà máy, cũng không thấy chú đi nhìn con gái người ta, còn tưởng rằng chú không thích con gái nơi này đó." Từ sau khi biết Trần Chung đến nơi này mở nhà máy dẫn mọi người thoát nghèo, Chiêu Đệ liền vô cùng cảm kích ông, đối chuyện của của Trần Chung lại càng 120 phần để bụng.
"Ách, chú Trần đang muốn cùng cháu nói chuyện này đây. À, đúng rồi, chú cho cháu xem cái này trước." Trần Chung từ trong túi áo lấy ra một cái điện thoại di động, mở photo album ra, tìm kiếm một ít ảnh chụp hàng ngày của con trai."Chiêu Đệ, cháu xem, đây là con trai chú Trần tên Trần Trí, cháu thấy nó thế nào?"
Chiêu Đệ nhìn vật nhỏ vừa chạm vào màn hình đã thay đổi, cảm thấy tò mò, cô chưa từng nhìn qua cái gì tiên tiến như vậy. Chỉ có năm trước người trong thôn ra bên ngoài làm công trở về, cô mới biết được điện thoại di dộng lớn lên trông như thế nào, nhưng di động của bọn họ là một cục dài màu đen, gọi điện thoại cũng phải ấn phím, hoàn toàn khác biệt với cái siêu mỏng trên tay chú Trần lúc này.
Cô nhìn thẳng đến khi nghe thấy chú Trần gọi mới chăm chú nhìn về phía màn hình. Chỉ thấy một thanh niên cao gầy, ngồi bên một cái đàn dương cầm lớn hơn rất nhiều so với cái trước đây cô từng được nhìn thấy, hết sức chăm chú đàn khúc nhạc. Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu sáng một bên mặt làm anh vô cùng thần thánh, đúng, chính là thần thánh. Người này làm cô nghĩ đến Quan Âm được cung phụng trong miếu, tuy rằng anh rất gầy, ngay cả ngũ quan một chút tương tự cũng không có, nhưng vẻ mặt của anh thật sự làm cô nghĩ đến Quan Âm bình thản ôn hòa.
"Chú Trần, con trai chú thật là xinh đẹp." Cô nhìn một hồi lâu sau mới ngẩng đầu cười khen ngợi Trần Trí.
"Chiêu Đệ à, Tiểu Trí không chỉ có bộ dạng xinh đẹp, nó đàn cầm cũng cực kỳ tốt, " Nói đến đây vẻ mặt Trần Chung lại ảm đạm mấy phần. Tuy rằng Tiểu Trí rất thích đánh đàn, cũng đàn cực kì tốt, nhưng bởi vì là tự bế nên vô duyên với thi đấu piano, chỉ có thể ở trong nhà tự mình đàn tự mình thưởng thức.
"Con trai chú Trần thật lợi hại, trường trước kia của cháu cũng có một người tốt bụng tặng đàn, nhưng chỉ có một mình cô giáo Tiểu Trần biết đàn. Nhưng từ sau khi cô ấy về thành phố, sẽ lại cũng không còn người nào biết đàn, cũng không biết cái đàn ấy bây giờ thế nào?" Khi nói những lời này, trên mặt cô tràn đầy tiếc hận và hoài niệm.
"Chiêu Đệ, cháu thích đánh đàn sao? Nếu thích thì có thể cùng chú Trần đến nhà chú nhìn xem, đàn của Tiểu Trí là chú mất rất nhiều công sức mua từ nước ngoài về, trong nước có rất ít đàn tốt có thể so sánh với nó." Trần Chung cảm thấy lúc này bản thân giống như một ông chú lạ đang dụ dỗ trẻ con, càng nói càng cảm thấy trên mặt nóng gay gắt.
Chiêu Đệ nghe được Trần Chung đề nghị, nhíu mày một cái, đến bây giờ cô mới phát giác không thích hợp, ý chú Trần là muốn mang cô đi thành phố W sao? Nhưng là vì sao chứ? Cho dù cô không nhiều kiến thức thế nào đi nữa cũng biết người ta sẽ không đơn giản chỉ mang cô đi nhìn đàn. Trong đầu cô bỗng nhớ lại câu hỏi lúc đầu của Trần Chung, chẳng lẽ là chú Trần coi trọng cô, muốn cô làm con dâu chú ấy, nhưng là vì sao đây? Cô thấy thế nào cũng không xứng với con trai chú ấy mà? "Chú Trần, cháu không hiểu rõ ý chú, chú muốn nói cái gì?"
"Là có chuyện như vậy." Trần Chung thật không ngờ Chiêu Đệ mẫn cảm như vậy, lập tức hiểu rõ ông muốn nói gì, còn hỏi trắng ra. Lập tức ông cũng không biết nên mở miệng nói gì, miệng mở ra lại đóng lại, đóng lại rồi lại mở ra, sau một hồi lâu mới hạ quyết tâm nói ra miệng: "Chiêu Đệ, chú Trần chính là muốn hỏi cháu, cháu nguyện ý gả cho con trai chú không?"
"Chú Trần, chỉ sợ không thích hợp lắm, cháu chỉ là một con nhóc nhà quê, bản sự gì cũng không có, người cũng không xinh đẹp, chú làm sao có thể muốn cháu gả cho con trai chú chứ?" Không nghĩ tới thật đúng là giống phỏng đoán trong lòng mình, nhưng chuyện này nói thế nào cũng không hợp lí. Chỉ cần nhìn bộ dáng của con trai chú Trần, hơn nữa anh ấy còn biết đánh đàn, cho dù cô đầu thai một lần nữa cũng chưa chắc có thể xứng đôi với anh. Chẳng lẽ nói... Cô nhớ đến thân hình gầy yếu trong ảnh, chẳng lẽ anh ấy có bệnh không thể chữa?
"Khụ, khụ, Chiêu Đệ à, chú cũng không gạt cháu, Tiểu Trí và bé trai khác không quá giống nhau, nó tương đối tự bế, không thích cùng người tiếp xúc, dùng tiêu chuẩn của người bình thường phán đoán, khả năng, nó cũng không thông minh." Trần Chung uyển chuyển nói rõ tình huống của con trai mình, kỳ thật trong lòng ông không cho rằng Tiểu Trí ngốc, nếu nó thực sự ngốc thì sẽ không thể xem phim liền biết đánh đàn thế nào, hơn nữa bản nhạc nào chỉ cần nghe qua một hai lần là nó có thể lặp lại giống như đúc.
"Chú Trần, ý của chú là, con trai chú chỗ này..." Cô không biết nên mở miệng nói hai chữ 'nhược trí' thế nào, chỉ có thể dùng ngón tay chỉ vào đầu bản thân.
"Không, không, không, Tiểu Trí không phải nhược trí, nó chỉ là tự bế, có lẽ so với người thường nó là không thông minh, nhưng nó tuyệt đối không nhược trí." Trần Chung vừa thấy động tác của Chiêu Đệ, vội vàng phủ nhận. Cho dù rất nhiều người lẫn lộn hai khái niệm tự bế và nhược trí vào với nhau, nhưng ông rất rõ ràng, Tiểu Trí chỉ tự bế mà thôi, hai người là hoàn toàn bất đồng.
"Cho nên chú Trần mới đến nơi này của chúng cháu tìm con dâu phải không?" Cho dù Trần Chung kiệt lực phủ nhận nhưng Chiêu Đệ vẫn không tin. Cô không tin, không phải là không tin Trần Chung làm người, mà là làm ba mẹ, đánh giá của ông cũng không khách quan.
"Kỳ thực ở thành phố W tìm vợ cho Tiểu Trí cũng không phải một việc khó, nhưng Tiểu Trí tình huống như vậy, lại rất khó có thể tìm được một người thật tâm đối đãi tốt với nó. Có thể tìm được cũng đều hướng về tiền của chúng ta, ta và mẹ Tiểu Trí còn sống thì tốt, nhưng nếu hai chúng ta đều đi rồi thì sao? Chú thật sự lo lắng, cho nên mới muốn đến địa phương người dân thật thà tìm vợ cho Tiểu Trí."
"Chú Trần, vì sao chú lại cảm thấy cháu thích hợp, chú tin tưởng cháu sẽ không hướng về phía tiền của chú như vậy?" Cô thật sự rất hiếu kỳ, vì sao Trần Chung sẽ coi trọng cô. Trái ngược với vấn đề hiếu kỳ này cô lại không để ý lắm về việc Trần Chung bảo cô gả cho một người nhược trí. Dựa vào bộ dạng và điều kiện gia đình của cô, vốn sẽ không có mối nhân duyên tốt nào, điểm ấy cô rất rõ ràng. Nếu hôn nhân của cô có thể bán được một giá tốt, có thể cung em trai học xong đại học, có thể làm cuộc sống của ba mẹ tốt hơn chút, cô đã cảm thấy vô cùng giá trị.
"Chiêu Đệ, chú Trần của cháu lăn lộn trong nghề nhiều năm nhiêu vậy, có lẽ bản sự khác không được tốt lắm, nhưng nhìn người, chú vẫn rất có tự tin. Một người có thể vì người nhà mình mà ủy khuất bản thân chịu khổ như vậy, sao có thể trở nên hư hỏng. Chú Trần có thể cam đoan với cháu, chỉ cần cháu đáp ứng gả cho Tiểu trí, cả đời đều đối tốt với nó, nhà máy ở đây của chú Trần nguyện ý giao cho ba cháu quản, học phí của em trai cháu chú cũng sẽ gánh vác toàn bộ, cho dù nó muốn xuất ngoại du học chú cũng cung nó đi."
Nghe lời nói này, Chiêu đệ cúi đầu, ngón tay cọ ngón tay, thế khó xử. Không phải cô sợ bản thân gả cho một người nhược trí cuộc sống sau này sẽ không dễ chịu, mà cô sợ nếu ba cô biết chuyện này sẽ làm ra chuyện gì không tốt, vạn nhất em trai cũng biết, dựa vào hiểu biết của cô về em trai, đánh chết nó cũng sẽ không lại đi học.
"Chú Trần, chú để cháu cẩn thẩn ngẫm lại được không? Chú trước đừng tìm ba mẹ cháu nói chuyện này, ngày mai cháu sẽ cho chú câu trả lời thuyết phục, được không?" Cô nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể trả lời Trần Chung như vậy. Đây có lẽ là một cơ hội duy nhất để nhà bọn họ có thể đổi đời, cô không thể cứ dễ dàng buông tha cho như vậy, về phần đến cùng làm sao bây giờ, cô quả thật là một chút đầu mối cũng không có.
"Đương nhiên, đây là chuyện lớn cả đời của cháu, cháu từ từ nghĩ không sao, chú chờ câu trả lời của cháu." Nhìn vẻ mặt của Chiêu Đệ, Trần Chung mở cờ trong bụng, ông biết chuyện này ở chỗ Chiêu Đệ tám chín phần mười là đã thành. Đều đến nước này, ông cũng không cần thiết phải sốt ruột muốn đáp án, dục tốc bất đạt, đạo lý này ông biết.
← Ch. 01 | Ch. 03 → |