← Ch.08 | Ch.10 → |
Về đến nhà, mẹ Bắc Bắc liền hỏi, con tặng quà cho thầy Tần rồi chứ?
Bắc Bắc gật gật đầu, trong lòng vẫn không yên. Tất nhiên, mẹ không biết cô tặng cái gì. Đậu đỏ tương tư, có như thế nào cũng không được xem như là một món quà tặng thỏa đáng cho thầy mình. Cũng đương nhiên một điều, Bắc Bắc không dám to gan lớn mật thổ lộ với Tần Duẫn Chi. Đối với chuyện nam nữ này, cô cũng không hiểu được nhiều lắm. Huống chi bây giờ, cô với Tần Duẫn Chi, cũng không tính là gắn bó bao nhiêu. Bắc Bắc cũng không lo lắng nhiều, chỉ có chút cẩn thận như vậy. Chỉ là muốn anh để ý đến bản thân mình một chút, có điều không giống.
Rất nhanh, Tần Duẫn Chi gửi tin nhắn đến. Ôn Bắc Bắc do dự một lát, vẫn là mở ra xem.
"Cảm ơn quà của em. Chỉ là, em hiểu được ý nghĩa của đậu đỏ sao?"
Nháy mắt, tim Bắc Bắc nảy thẳng lên, thầy hỏi như vậy, chẳng lẽ là nhìn thấu tâm tư cô rồi ư? Cũng phải, đậu đỏ tương tư, ai mà chẳng biết điều này? Bây giờ cô vẫn luôn đặt anh ở vị trí của một người thầy, nếu điều này nói ra miệng, chỉ sợ nước đổ rồi không bao giờ lấy lại được. Tình nghĩa thầy trò có bao nhiêu cũng không giải quyết được gì.
Do dự mãi, Bắc Bắc mới nhắn lại bốn chữ, "Biết ạ, bổ máu." Tin nhắn này gửi một hồi, bên kia, Tần Duẫn Chi lại mỉm cười. Nha đầu kia thế mà cũng có thể trả lời được. Nhưng không hiểu sao, anh cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cô bé Bắc Bắc ấy, dù sao vẫn còn nhỏ. Điều anh cho cô, không nên, cũng không thể.
Ôn Bắc Bắc đang cầm di động, cũng rất lâu không có tin nhắn gửi đến. Cô mở hết hộp thư thoại lên, chờ đợi, dẫu biết rằng, mỗi khi có tin nhắn đến điện thoại sẽ rung.
Anh sẽ vừa lòng với đáp án của cô? Hay kỳ thật, căn bản là anh không cần điều đó. Anh tuy là giảng viên không lâu, nhưng sinh viên yêu thích anh cũng không thiếu. Bản thân mình không phải là sinh viên viện Văn, chỉ có ưu thế ở dưới tầng lầu nhà anh, da mặt dày mượn sách, như thế mới có cơ hội gặp mặt đôi lần. Nhưng thế thì nói lên được điều gì đây? Ôn Bắc Bắc càng nghĩ càng khó chịu, trong đáy lòng lại không quen ôm ấp tình cảm của những cô gái nhỏ khác.
Ngay lúc đương lo lắng, di động lại rung lên hai lần. Ôn Bắc Bắc lập tức mở tin nhắn ra xem. Một lát sau, cô buông di động, trái tim cũng chìm xuống, không gì ngoài lạnh. Không còn một thứ gì khác.
Tần Duẫn Chi nói: Ôn Bắc Bắc, đậu đỏ ý tương tư, về sau nếu em có người trong lòng, tặng cũng không muộn.
Mùa đông năm này, có vẻ đặc biệt kéo dài. Ngày khai giảng, nhiệt độ Thẩm Dương giao động từ không đến mười độ. Cả người Ôn Bắc Bắc có chút mệt mỏi, sức lực cạn sạch.
Kỳ nghỉ đông này Ôn Bắc Bắc cũng chưa xem được bao nhiêu cuốn sách, trình độ lười nhác đã dâng đến mức cao nhất từ trước đến nay. Chủ yếu là Bắc Bắc không có biện pháp tập trung tinh thần. Cũng giống thế, ba cuốn sách mượn ở chỗ Tần Duẫn Chi, sau sự kiện đậu đỏ kia, vẫn nằm im lìm trên bàn học của cô, không hề được chạm tới. Chỉ cần nhìn một cái, liền nghĩ đến người kia, nỗi lòng cứ thế mà cảm thấy mệt mỏi chán nản. Cuối cùng, cô đành phải nhét ba cuốn sách kia vào ngăn kéo. Tần Duẫn Chi không hỏi đến, cô cũng theo hướng kéo dài được bao nhiêu tốt bấy nhiêu.
Thậm chí, số lần Ôn Bắc Bắc ra khỏi nhà cũng giảm xuống hẳn, cô sợ gặp phải Tần Duẫn Chi. Thực vất vả mới ra khỏi cửa, còn phải nhìn chung quanh một phen. Cô biết làm như vậy sẽ khiến bản thân mình trở nên khả nghi hơn, thầy Tần có lẽ căn bản cũng không để ý gì, mà mình làm thế này đúng là chẳng có tiền đồ gì hết.
May mà ngày học đầu tiên, Tử Yên, Tứ Hỉ cùng Tiểu Mễ đều đã trở lại, mấy cô gái cùng ở một chỗ, rốt cuộc Ôn Bắc Bắc cũng có chút ổn định lại. Tứ Hỉ chính là cái máy hát, kỳ nghỉ đông, bạn học cũ tụ tập, đi ra ngoài du lịch một lần, tự nhiên có nhiều đề tài để nói. Nhưng mà kỳ nghỉ lần này là nhiều chuyện để nói nhất, đó là việc Tử Tên có bạn trai, cũng chính là thầy giáo đẹp trai năm trung học. Cô nàng nói, ngày gặp bạn học cũ, đã nhanh chóng rơi thẳng vào bể tình.
Cô nàng Tử Yên này có bạn trai, tự nhiên mà vui vẻ vô cùng, bắt đầu khoe anh chàng kia gì mà "mị phi sắc vũ", đã trải qua không biết bao nhiêu khó khăn mới đến được với nhau, không có một chút vui đùa này.
Ôn Bắc Bắc ngồi ở một bên nghe, đột nhiên hỏi một câu: "Vậy còn thầy Tần thì sao? Không phải cậu cứ đòi chuyển qua chỗ thầy Tần đương dạy hả?"
"Cậu không phát hiện trên mặt Tử Yên viết bốn chữ, có mới nới cũ sao? Thiệt tình, cậu tin lời con nhỏ này quá." Tứ Hỉ rên một tiếng, đối với chuyện Bắc Bắc tin lời Tử Yên thực không nói nổi.
Tử Yên hích Tứ Hỉ một cái, "Thế thì sao, thế thì sao chớ, khi đó mình cũng thực thích thầy Tần mờ? Nhưng tự biết hy vọng xa vời, đành phải buông tay đó."
Tiểu Mễ ngồi một bên hừ lạnh một tiếng, "Cô gái, cô cũng thay dạ đổi lòng nhanh quá đấy."
Câu này, kết hợp với khuôn mặt lạnh tanh kia, lại khiến cho ba cô nàng khác bật cười. Ôn Bắc Bắc vốn nên cảm thấy may mắn. Tử Yên không thích Tần Duẫn Chi, bạn bè cùng vui vẻ bên nhau như thế này, nỗi buồn tự nhiên mà biến mất. Có thể nghĩ đến chuyện Tần Duẫn Chi, nụ cười lại không dưng dập tắt.
Thích một người, lại mới phát hiện chính bản thân mình tham lam rất nhiều. Lúc ban đầu nghĩ rằng, chỉ cần trong mắt anh là một cô sinh viên thì đã quá tốt. Cũng chính là khi anh hỏi cô chuyện bạn trai, cô lại phát hiện chính mình cảm thấy rằng danh hiệu học sinh kia là không đủ. Quả nhiên, càng lúc càng tham lam hơn.
Kết thúc giờ học, Bắc Bắc về nhà, ba mẹ đều ở đây cả. Ba nhìn thấy Bắc Bắc, liền nói: "Con chuẩn bị một chút, chúng ta ăn cơm tối ở ngoài. Ba có một người bạn cũ đến Thẩm Dương, muốn tiếp đãi một chút. Con không có chuyện gì quan trọng cần làm chứ?"
Bắc Bắc lắc lắc đầu, đi vào phòng thay quần áo. Kỳ thực, cho tới bây giờ, Bắc Bắc cũng không nghĩ rằng, mẹ trau chuốt một chút quần áo đã trở thành một người có khí chất vô cùng nha. Bắc Bắc cũng như ba cô, quần áo không phải là cái chú ý nhiều nhất, chỉ cần sạch sẽ, nhẹ nhàng, thoải mái là tốt rồi.
Mẹ bước vào, nói: "Mẹ giúp con chọn đồ nhé?"
"Dạ. Là người bạn rất quan trọng sao ạ?" Bắc Bắc ngồi ở trên giường, nhìn mẹ mở tủ quần áo ra, bắt đầu chọn chọn lựa lựa thay cô.
"Là bạn thân của ba con lúc đi học, sau này lại ra nước ngoài làm ăn, khó khăn lắm mới về được một lần." Mẹ Bắc Bắc lấy ra một chiếc váy cùng tất, thêm cả áo khoác màu trắng dày: "Mua cho con nhiều quần áo đẹp vậy con không mặc bao nhiêu. Bắc Bắc à, con cũng đã đến tuổi dùng son phấn rồi."
"Mặc như vậy rất lạnh. Ôi, mẹ." Bắc Bắc chu chu môi: "Bên ngoài có khi đương âm mười độ đó mẹ!"
"Nghĩ cái gì, vào trong xe, đi đến nơi, trong phòng có máy sưởi. Con đấy..."
"Con mặc, con mặc là được mà."
Cả nhà đều chỉnh tề xong liền ra cửa. Ba Bắc Bắc lấy xe, đến một nhà hàng sang trọng. Ôn Bắc Bắc không thường đến mấy nơi như thế này, mỗi lần đến đều cảm thấy có chút không hợp. Người phục vụ cung kính đưa cả gia đình đến một gian phòng đã chuẩn bị sẵn trước đó. Bên trong trang trí xa hoa, đèn thủy tinh thật lớn chiếu sáng toàn bộ căn phòng, bàn ăn đã được sắp xếp đẹp mắt. Bọn họ là người mời, tất nhiên phải đến sớm. Khoảng hai mươi phút sau, khách mới tới.
Vừa mở cửa, người đầu tiên Ôn Bắc Bắc thấy là một người đàn ông trung niên khoảng tuổi ba, mặc đồ tây mang giày da, khí thế văn hoa, vừa thấy là biết giá trị con người này xa xỉ, lại là bạn tốt của ba mình. Còn lại, người thanh niên đương vào sau kia, mặt Ôn Bắc Bắc hồng lên, hẳn là chính người con trai nhìn thấy cô mặc đồ ngủ. Cô cân nhắc một lát, người này tên gọi là gì ta?
"Mình có chuyến bay tối nay, thực là ngại quá." Người đàn ông trung niên mở miệng, "Đã lâu không gặp cậu, Đào. Cậu gặp con mình rồi đó, Thi Lỗi."
"Đã lâu không gặp." Ba Ôn cũng đứng dậy, giới thiệu: "Vợ mình, cậu biết rồi đấy, còn đây là con gái mình, Ôn Bắc Bắc. A Lỗi tất nhiên là mình gặp trước đó rồi."
Ôn Bắc Bắc đứng dậy theo, ngoan ngoãn không nói một lời nào. Nhưng cô cứ cảm thấy ánh mắt hẹp dài của Thi Lỗi cứ nhìn mình hoài. Cô thoáng nhìn qua một cái, lại gặp khóe môi người kia hình như đang cười.
"A, thì ra là Bắc Bắc đã lớn như vậy. Lần cuối mình nhìn thấy cô nhóc là vừa tập nói đi."
"Đúng vậy, năm sáu năm rồi chúng ta không gặp nhau."
Trên bàn ăn bắt đầu hàn huyên ôn chuyện, ăn chút đồ ăn ngon, không khí vô cùng vui vẻ. Bàn tròn khá lớn, năm người ngồi cũng khá xa. Thi Lỗi ngồi bên tay phải Bắc Bắc, nhưng cả hai cũng chưa mở miệng nói chuyện với nhau. Thi Lỗi cũng là người hay xã giao, rất có kinh nghiệm, ba Ôn hỏi đến vấn đề nào, hắn đều bình tĩnh đáp lại.
Thi Lỗi cũng vừa từ Mỹ trở về không lâu, lại bị Tổng công ty điều đến làm một hạng mục. Tuy rằng hắn chỉ mới hai mươi tám tuổi, nhưng cũng đã đảm nhiệm một chức vị rất tốt. Bắc Bắc không quá hứng thú đối với việc này, chỉ mơ mơ hồ hồ nghe, không nhớ được bao nhiêu.
Cơm nước xong đến tám giờ, cũng chưa có ý kết thúc. Bạn bè lâu năm không gặp, tất nhiên có rất nhiều chuyện để nói. Bắc Bắc đã có chút mệt, đây cũng là lý do tối nay cô không muốn đi ra ngoài ăn cơm cùng ba mẹ.
Ba Thi Lỗi hiển nhiên nhìn thấy điều này, chủ đề của mấy lão đàn ông này, cô gái trẻ làm sao mà hứng thú cho được. Ông liền dừng câu chuyện, nói: "Giờ này không còn sớm nữa, cứ để cho bọn trẻ về được đi, tụi nó còn chuyện của riêng mình nữa. A Lỗi, sao con không mang Bắc Bắc ra ngoài chơi?"
Ba Ôn nói: "Như vậy cũng tốt, phiền A Lỗi rồi."
"Bác trai khách sáo quá ạ. Con với Bắc Bắc đi trước. Ba, khi mọi người nói chuyện xong ba gọi điện cho con, con tới đón ba." Thi Lỗi nói xong, liền đứng dậy.
Ôn Bắc Bắc còn chưa có phản ứng gì, sao tự nhiên lại quyết định hết trơn? Còn chưa có người hỏi qua ý kiến của cô đi? Nhìn người phục vụ cũng đã đến để đưa hai người ra ngoài, còn mang theo áo khoác của cô và Thi Lỗi, Bắc Bắc bất đắc dĩ, chỉ có thể im lặng mặc vào, sao đó lễ phép nói lời tạm biệt với người lớn.
Ra khỏi phòng ăn, Bắc Bắc liền cúi đầu đi theo sau Thi Lỗi. Hai người xuống gara, Thi Lỗi để cho cô đứng chờ một chút, tự mình xuống lấy xe. Trong chốc lát, một chiếc xe hơi màu đen liền dừng trước mặt cô. Thi Lỗi mở cửa kính xe xuống, nói: "Lên xe."
Ôn Bắc Bắc bĩu môi, trèo lên.
Không nghĩ đến, Bắc Bắc vừa lên xe, câu nói đầu tiên nghe được là: "Em hôm nay, cùng với lần gặp mặt trước đó, thực sự là khác nhau rất lớn." Thời điểm Thi Lỗi nói lời này, ánh mắt còn vô cùng "ý vị thâm trường" quét Bắc Bắc từ trên xuống dưới một cái.
Bắc Bắc nhìn nhìn. Mình đương mặc váy, chân mang giày, áo khoác bự, quả thực là trang phục này, so với đồ ngủ, giống nhau được mới là kỳ lạ. Vì thế, cô liền im lặng không trả lời câu nói vô nghĩa này.
"Như vậy, Ôn tiểu thư, kế tiếp, em muốn đi đâu chơi?"
Thi Lỗi không để ý đến chuyện Ôn Bắc Bắc trầm mặc, mà ghé vào trên tay lái, gợi ý cười tà tà, đôi mắt nhìn Ôn Bắc Bắc chằm chằm.
Lòng bàn tay Ôn Bắc Bắc đổ mồ hôi, bị ánh mắt của hắn khiến cho sợ hãi. Trong đầu liền xuất hiện cái tên, 《Đăng đồ tử háo sắc phú》[1], tên đăng đồ tử kiêm mỹ nam Tống Ngọc chính là cảm giác Thi Lỗi cho Ôn Bắc Bắc, vô cùng xứng đôi vừa lứa với ba chữ "đăng đồ tử" này.
[1]: Tống Ngọc là một trong hai đại mỹ nam nổi tiếng nhất ngang hàng với Phan An trong lịch sử Trung Quốc, nhưng nói về Tống Ngọc thì có rất nhiều điều mắc míu. Bởi vì, từ trước đến nay chưa có một bộ chính sử hay thậm chí là một bộ dã sử nào nói đến Tống Ngọc đẹp trai như thế nào, duy nhất chỉ có một bài "Đăng Đồ Tử háo sắc phú" (登徒子好色賦) do Tống Ngọc viết trong quyển "Tả chứng" (佐証).
← Ch. 08 | Ch. 10 → |