Vay nóng Tima

Truyện:Hoa Miêu Miêu - Chương 020

Hoa Miêu Miêu
Trọn bộ 126 chương
Chương 020
0.00
(0 votes)


Chương (1-126)

Siêu sale Shopee


"Người trực tiếp dạy ngươi các phép thuật, phải gọi là sư phụ, người được thụ giáo gọi là đệ tử." Bích Thanh Thần Quân chau mày, cố gắng giải thích cho tôi:"Sau này ngươi phải tôn sư trọng đạo, nghe lời ta, còn có sự sư, và có phu huynh tri ân, cho nên phải gọi là sư phụ."

Tôi suy nghĩ một lát, lập tức quyết định:"Ta không muốn làm đồ đệ của ngươi."

Sắc mặt của Bích Thanh Thần Quân trong chớp mắt thay đổi đến khó coi, anh ta mắng:"Thế ngươi muốn làm cái gì?"

"Miêu Miêu muốn làm con vật yêu quý!" Tôi vui vẻ nói to.

Bích Thanh Thần Quân như hóa đá, rất lâu sau anh ta mới sực tỉnh lại"Con vật yêu quý?"

"Con vật yêu quý rất tuyệt, hàng ngày người cho tôi ăn, cho tôi uống, sau đó đưa tôi đi chơi, rất vui! Còn yêu quý tôi, chăm sóc tôi! Vì thế tôi muốn làm con vật yêu quý không muốn làm đồ đệ!" Tôi đắc ý nói.

"Hoang đường!" Bích Thanh Thần Quân nổi giận, quay mặt lại lén cười.

Tôi cụp tai và nói lại lần nữa"Miêu Miêu muốn làm con vật yêu quý của ngươi..."

Bích Thanh Thần Quân lập tức đổi sắc mặt, ho mấy tiếng nghiêm khắc nói với tôi:"Ngươi có thể chọn làm đồ đệ hay bị đánh vào mông."

"Meo~..." Tôi oán giận hét lên, sau đó sờ vào cái mông bị đánh đau chưa khỏi, chìm đắm trong nỗi buồn, cảm thấy thấm thía hành vi dùng bạo lực để trấn áp thật sự vô liêm sỉ! Oán giận anh ta, tôi tính thay đổi quyết định đáng ghét này.

Ngược lại anh ta nhếch mép cười nhạt, sau đó giơ bàn tay to đùng lên, huơ huơ trước mặt tôi mấy cái"Gọi cái gì thế?"

"Sư phụ..." Tôi không có khí phách đành thỏa hiệp, thật mất mặt nhà mèo.

Sau khi quyết định xong vấn đề xưng hô, anh ta nói với tôi:"Ngươi đến học đường có thể làm quen một số yêu tinh tương tự, nói không chừng có thể kết bạn."

Tôi hỏi anh ta cái gì là bạn bè, có phải thích đối phương không, đối phương thích tôi thì có thể xem là bạn bè sao? Bích Thanh Thần Quân gật đầu, tôi hỏi tiếp:"Thế ngài và tôi là bạn bè sao?"

Thần sắc của anh ta thêm một lần nữa sửng sốt, sau đó nói từng câu từng chữ: "Chúng ta là sư phụ đệ tử..."

Tôi ghét bỏ liếc anh ta:"Sư phụ đệ tử thì không được làm bạn bè sao? Tôi và Oa Oa cũng thích nhau, cho nên tôi và Oa Oa cũng là bạn bè!"

"Các ngươi làm lành rồi à?" Bích Thanh Thần Quân đột nhiên hỏi, "Làm thế nào vậy?"

"Phải thích người khác, người khác mới thích ngươi." Tôi đắc ý nói cho anh ta câu thần chú "xin lỗi" và mẹo và Tiểu Lâm nói với tôi, không ngờ anh ta lại suy tư, không lâu sau đó vỗ vỗ lên đầu tôi sau đó đi ra cửa. Tôi vừa ngủ vừa đợi anh ta rất lâu không thấy anh ta quay lại, quyết định chạy đến phòng Cẩm Văn thăm cô ta.

Cả Huyền Thanh Cung thì chỉ có Cẩm Văn là một con cá, tìm cô ta không khó, ngửi thấy mùi, tôi nhanh chóng đến nhà bếp, nghe thấy tiếng cuả Cẩm Văn, thế là vội vàng đẩy cửa bước vào. Cẩm Văn không ngẩng đầu lên mà nói:"Hôm nay trong người không khỏe, không dậy được, gọi người khác làm cơm."

"Meo ~ Không phải tìm ngươi nấu cơm." Tôi trả lời luôn.

"Là ngươi?" Cẩm Văn ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt tôi hơi cảnh giác, "Ngươi đến làm gì thế?"

Tôi thấy mắt của cô ta đỏ và ngân ngấn nước mắt, cẩn thận giơ tay ra lau, tiếp tục thành thật nói"Cẩm Văn, xin lỗi."

Cẩm Văn ngạc nhiên, đột nhiên cô ta phá ra cười:"Ngươi có gì phải xin lỗi ta? Là bản thân ta không lượng sức mình muốn trèo cao, muốn gần Thần Quân."

"Cẩm Văn, xin lỗi." Tôi nói lại lần nữa, sau đó mở to mắt nói:"Tuy Miêu Miêu rất ngốc, nhưng ngươi đừng ghét ta được không?"

"Được thôi, ngươi đi lấy Tiên đơn của Thái Thượng Lão Quân cho ta thì ta không ghét ngươi!" Cẩm Văn cười nhạt nói.

"Được!" Tôi không suy nghĩ đã đồng ý.

Cẩm Văn thấy tôi nhanh chóng đồng ý, quá kinh ngạc, cô ta lắp bắp nói, "Ngươi có biết... Tiên Đơn rất quý không? Chỉ có vị tiên trên trời mới có..."

"Sư phụ có không?" Tôi quay đầu lại hỏi:"Tôi đi hỏi anh ta xem."

"Nhưng... Nhưng... Rất quý... Không biết ngài ấy có cho không..." Cẩm Văn đột nhiên do dự, ánh mắt đầy vẻ chờ đợi.

"Sư phụ rất thương tôi, chắn chắn cho!" Tôi tự tin vỗ ngực, phóng nhanh đến phòng của Bích Thanh Thần Quân.

Sắp hoàng hôn rồi, cuối cùng anh ta cũng quay về. Trên mặt dường như có nụ cười, thấy tôi nhìn ngó khắp nơi trong phòng, cũng không tức giận, trực tiếp đi đến ôm tôi lên đi tới bàn học, "Nào, tiếp tục luyện chữ."

Tôi vội vàng nhảy ra khỏi lòng anh ta, giơ tay ra nói:"Tôi cần Tiên đơn của Thái Thượng Lão Quân, cho tôi đi!"

"Làm sao ngươi biết thứ đấy?" Anh ta quá ngạc nhiên, "Cần để làm gì?"

"Cho Cẩm Văn." Tôi thật thà trả lời.

"Không được." Bích Thanh Thần Quân xua xua tay nói, "Tiên đơn ba nghìn năm mới luyện được một mẻ, có thể khiến cho người ta chết đi sống lại, chữa khỏi bách bệnh, trong tay ta củng chỉ còn lại hai viên, là bảo bối để phòng thân, không được tùy tiện cho người khác."

Tôi vội vàng bám lấy anh ta, quấy nhiễu một lúc lâu, anh ta thở dài nói: "Cẩm Văn là người của Long Cung phái đến, nhân phẩm hơi phong lưu, nhiều tai tiếng, sợ không có ý tốt, bây giờ còn lợi dụng sự không hiểu biết của ngươi để lấy tiên đơn, ta càng không cho ngươi."

Thực tại không có biện pháp gì để anh ta mở miệng, tôi bất lực quay lại nói cho Cẩm Văn lời của anh ta, Cẩm Văn rất bình tĩnh, cô ta lạnh nhạt nói: "Tôi cũng nghĩ không được, lúc đầu tôi định dựa vào một vị thần tiên, sau đó dụ dỗ lấy tiên đơn, kết quả vẫn rất khó."

"Tiên đơn dùng để làm gì?" Tôi không hiểu "Ăn ngon à?"

"Con mèo ngốc..." Trong mắt Cẩm Văn không có vẻ căm giận như trước đây, chỉ có sự bất lực vô cùng, "Tiểu Nhàn là muội muội của ta, từ một trăm hai mươi ba năm trước bị Diệu Dương chiến binh ma quỷ lừa rơi vào bẫy, người bị thương nặng, linh khí ban đầu bị rách, tôi mời bao nhiêu thầy thuốc giỏi, cũng không thể chữa khỏi hoàn toàn, nhìn cô ấy hàng ngày kêu la đau đớn... Tim tôi đau như bị dao cứa... "

Cẩm Văn nói đến đây thì nghẹn ngào, tôi lại một lần nữa giơ tay ra lau nước mắt cho cô ấy, lần này tay cô ấy không đẩy tay của tôi ra, chỉ tiếp tục nói:"Tôi không phải trời sinh đã muốn đi khắp nơi mê hoặc đàn ông...Không phải...Nhưng muội muội cần Tiên đơn cứu mạng... Ngươi có thể giúp ta đi nói với Thần Quân, ta đồng ý dùng tính mạng của mình đi đổi Tiên đơn..."

"Không được! Ta không muốn ngươi chết!" Tôi vội vàng phản đối, sau đó tôi chép miệng cười"Chúng ta đi ăn trộm là được rồi."

"Ăn trộm?" Cẩm Văn rất kinh ngạc.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-126)