Vay nóng Tinvay

Truyện:Hoa Miêu Miêu - Chương 016

Hoa Miêu Miêu
Trọn bộ 126 chương
Chương 016
0.00
(0 votes)


Chương (1-126)

Siêu sale Shopee


La Sát vẫn đang lấy đồ để ném, nghe thấy tiếng của tôi, giật mình quay đầu nói "Sao lại là ngươi? Không phải ngươi đi cùng Bích Thanh Thần Quân rồi sao?"

Tôi cụp tai xuống bước lên phía trước và nói "Miêu Miêu quay về thăm tẩu và đại ca, đừng đánh muội..."

"Ta tưởng tên oan gia kia về." La Sát bỏ viên đá thủy tinh vừa mới cầm trên tay xuống, bước lại ôm chầm lấy tôi, bắt đầu khóc lóc, "Đại ca ngươi là đồ khốn kiếp đang lén lút ngoại tình ở bên ngoài, bây giờ không về nhà, ngươi bảo ta phải làm sao sống nổi đây."

"Đừng khóc đừng khóc, cái gì gọi là ngoại tình?" Tôi vừa an ủi vừa đưa ra câu hỏi nghi vấn.

Nước mắt nước mũi của cô ấy đã lau hết trên người của tôi, khóc rất đau lòng "Đại ca ngươi sống với con hồ ly tinh ở bên ngoài rồi bây giờ không đả động gì đến cái nhà này nữa. Ngay cả Hồng Hài Nhi cũng để cho anh ta thoải mái đi ra ngoài, vứt bỏ ta một mình cô đơn ở đây. Đàn ông không phải loại tốt đẹp gì! "

Tôi xoa xoa đầu hoàn toàn không hiêủ chị ấy nói cái gì, thế là vội vàng hỏi "Hồ ly tinh không phải lớn lên rất xinh đẹp sao? Cô ta đối tốt với đại ca ta không phải chuyện tốt sao? Tại sao tẩu phải tức giận?"

La Sát vừa lo lắng vừa tức giận gõ mạnh lên đầu tôi và mắng"Tốt gì mà tốt? Con mèo ngốc nghếch này!"

"Meo" Tôi ôm lấy cục u trên đầu, trong lòng rất tủi thân, không ngừng đảo mắt cầu cứu Bích Thanh Thần Quân, trái lại anh ta không có nghĩa khí quay đầu đi chỗ khác bịt miệng lại, ánh mắt tỏ vẻ cười cợt, để tôi một mình chịu khổ chịu nạn, còn làm động tác đáng đời cho tôi.

La Sát tiếp tục nhéo tai tôi và lên lớp "Ý của ta là đại ca ngươi bỏ đi cùng một con hồ ly tinh khốn kiếp, ông ta không cần ta nữa! Ông ta bỏ rơi ta rồi! Hiểu chưa?"

Đau đầu quá, tôi nhanh chóng gật đầu liên tục, tỏ ra mình đã hiểu chuyện rồi không cần hiểu thêm nữa.

"Ngươi nói xem bây giờ ta phải làm thế nào?" La Sát chống nạnh, lượn lờ trong phòng mấy vòng, "Miêu Miêu ngươi đến thật đúng lúc, dứt khoát ngươi phải cùng ta bắt con hồ ly tinh đó về đây. Chém chết nó đi"

Chỉ cần chị ta không véo tai tôi, muốn chặt chém mấy con yêu quái cũng không vấn đề gì.

"Thế con hồ ly đấy đang ở đâu?"

Mặt của La Sát bỗng nhiên xìu xuống, chị ta buồn rầu nói "Tên oan gia đó lần này rất kín đáo, ta căn bản chưa nắm được chỗ của con hồ ly tinh."

Tôi thấy chị ta dường như vẫn còn tức giận, lập tức đưa ra một kế sách hay: "Hay là chúng ta lên núi tìm mấy con hồ ly về đây chặt chúng, chẳng qua chỉ chém chặt nhiều hơn mấy con, dù sao cũng na ná giống nhau, muội nhớ trên núi Ô Phượng có một cái ổ."

"Chặt những con hồ ly ấy có tác dụng gì?" La Sát một lần nữa túm lấy tai tôi mắng "Ngươi thật là một con mèo ngốc nghếch."

Hóa ra hồ ly tinh vẫn có sự khác biệt à...Tôi xoa xoa cái tai bị đau, càng buồn hơn.

La Sát tiếp tục đi đi lại lại, suy nghĩ rất lâu, đột nhiên cô ta vỗ tay đi đến trước mặt tôi nói: "Không phải ngươi làm đồ đệ cho Bích Thanh Thần Quân sao? Thẳng thắn cầu xin anh ta giúp đánh chết con hồ ly đó nhé!"

Tôi vội vàng ngước cổ lên nhìn Bích Thanh Thần Quân đang đứng bên cạnh, anh ta lắc đầu với tôi và nói"Thiên Lôi không thể dùng lung tung."

La Sát có vẻ không nghe thấy tiếng nói của anh ta, chị ta tiếp tục lôi kéo tôi:"Bích Thanh Thần Quân mấy nghìn năm rồi không nhận đồ đệ, tại sao lại vừa ý ngươi chứ?"

"Cái gì mà vừa ý muội chứ?" Tôi ngạc nhiên đến nỗi dựng đứng tai lên.

La Sát suy nghĩ một lát, giơ tay ra không khách khí tóm lấy đầu tôi, xoa xoa mặt tôi hỏi "Nghe nói có một số thần tiên đặt đồ đệ mà mình thu nhận lên giường, Bích Thanh Thần Quân không phải là loại người này sao?"

"Anh ta là vậy đó." Tôi vui vẻ nói, "Muội ngủ trên giường anh ta nhiều lần rồi, anh ta rất dịu dàng."

Bích Thanh Thần Quân tối sầm mặt lại, hình như bị sặc nước bọt, anh ta ho dữ dội.

La Sát vẫn không để ý đến sự tồn tại của anh ta, tiếp tục cười xảo quyệt nói với tôi "Cho dù thế nào đi nữa thì ngươi vẫn phải "thì thầm" để anh ta giúp ta giết chết con hồ ly tinh kia."

Được, được, được, chị ta nói gì tôi cũng gật đầu, "thì thầm " là chuyện nên làm.

"Ngươi phải đáp ứng đầy đủ nhu cầu trên giường cho Thần Quân!" La Sát đột nhiên nói thật nhỏ với tôi:"Có cần tẩu truyền cho ít kinh nghiệm giường chiếu không?"

Bích Thanh Thần Quân tối sầm mặt lại, anh ta vội vàng nói với tôi:"Trời tối rồi chúng ta về thôi."

Tôi mặc kệ anh ta, bởi vì tôi rất có hứng thú với vấn đề kinh nghiệm giường chiếu, cho nên không nghe theo anh ta.

La Sát đi đến bên cái sập, tốc váy lên, giơ cao đùi lên, sau đó nằm nghiêng, rồi mỉm cười, chớp mắt mấy cái, xem ra rất quyến rũ, sau đó nói với tôi: "Em gái, trời sinh ra em đã xinh đẹp rồi, nằm giống như tư thế của ta, lại thỏ thẻ mấy tiếng, chắc chắn càng quyến rũ hơn."

"Muội hiểu rồi." Tôi liên tục gật đầu, đang muốn hỏi như thế này làm sao giết được kẻ thù? Bích Thanh Thần Quân giận giữ nắm lấy tôi, kéo tôi đi ra ngoài, vừa đi vừa nói"Không được học mấy thứ linh tinh."

La Sát vội vàng nói với theo"Em gái, em phải về à?"

Tôi thấy Bích Thanh Thần Quân dường như đang tức giận, tay của anh ta dùng lực rất mạnh, để cho tôi không thể nào thoát ra được, đành phải gật đầu ra vẻ cáo từ, La Sát vội vàng rút ra một quyển sách từ trên giá xuống, đuổi theo nhét vào tay tôi:"Đây là quyển "Xuân Cung Đồ" mới nhất, em cầm về nghiên cứu dần dần, có ích rất nhiều trong chuyện trên giường, còn nữa, nhất định phải nhớ giúp chị "thì thầm bên gối" để loại bỏ con hồ ly tinh khốn kiếp kia."

"Meo. Được." Tôi vui vẻ nhận lấy quyển sách, để vào trong người, không ngờ Bích Thanh Thần Quân sau khi đưa tôi lên đám mâ, lập tức đoạt lấy quyển sách, định xé bỏ nó đi, tôi nổi giận, "Đây là sách La Sát tẩu tẩu tặng tôi mà!"

Anh ta nhìn khuôn mặt giận dữ của tôi, trong tích tắc ôm quyển sách vào lòng, sau đó không chịu trả cho tôi.

"Meo" Tôi tức tối dùng một chân đá anh ta, nhưng đá không trúng, đành phải rủa thầm trong bụng anh ta đồ mặt dày, cướp giật đồ.

Trên đường trở về Huyền Thanh Cung, tôi vẫn không thèm nói chuyện với Bích Thanh Thần Quân, anh ta cũng mặc kệ tôi, nhưng nghiêm khắc nói sau này không được đi tìm La Sát nữa.

Tôi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề, chắc chắn anh ta sợ tôi học được những kĩ thuật trên giường trong sách "Xuân Cung Đồ", về sau anh ta không phải là đối thủ của tôi.

Cho dù là như vậy! Tôi lại càng muốn học! Phải học được kinh nghiệm trên giường mới đánh bại được anh ta! Để cho anh ta sau này sẽ làm thuộc hạ cho tôi! Càng nghĩ càng thấy hay, tôi đắc ý phá ra cười, cho anh ta trắng mắt ra luôn!

Sau khi về nhà, tôi vội vàng đi theo Bích Thanh Thần Quân, định lấy trộm lại quyển sách "Xuân Cung Đồ", không ngờ anh ta lại là một tên đáng ghét, bảo Cẩm Văn đem mấy đĩa cá cho tôi ăn, đợi tôi ăn xong, không biết đã đem quyển sách đó giấu đi đâu mất.

Tôi lưu lại trong phòng anh ta, tìm các ngóc ngách, trên giá sách có rất nhiều sách, sách nào cũng toàn chữ là chữ, quyển nào cũng na ná giống nhau, không biết rốt cuộc là quyển nào. Bỗng nhiên tôi phát hiện ra bản thân tôi căn bản cũng không biết ba chữ "Xuân Xung Đồ" viết như thế nào...

Thường ngày không chăm chỉ đọc sách, hôm nay mới biết nhận quả đắng, tôi cảm thấy hơi chán nản.

Oa Oa đến dọn dẹp thư phòng nhìn thấy tôi đang lật sách xem, vội vàng khen "Miêu Miêu đại nhân cuối cùng cũng bắt đầu chăm chỉ học tập, Thần Quân đại nhân sẽ rất vui."

Cô ta và Bích Thanh Thần Quân là một ruộc, cho nên tôi không dám nói với cô ta là mình đang tìm sách "Xuân Cung Đồ", đành phải cụp đuôi lại và bỏ đi ra ngoài.

Buổi tối, tôi lại biến thành mèo, lên giường của Bích Thanh Thần Quân đánh một giấc ngủ ngon lành, anh ta cứ mặc kệ bản tính lười biếng của tôi, vẫn ngồi bên cạnh thắp đèn đọc sách, không để ý đến những hành động của tôi. Khi tôi sắp chìm vào giấc ngủ, đột nhiên nhớ đến lời dặn dò của La Sát, thì thầm bên gối, liền chạy đến thổi nhẹ lên gối của Bích Thanh Thần Quân. Thổi một lúc cũng chẳng phát hiện ra chuyện gì đặc biệt cả, nên mất hết kiên nhẫn.

Bích Thanh Thần Quân nhìn thấy hành động của tôi, phá ra cười ha ha...

Tôi mặc kệ anh ta, vẫn tiếp tục luyện tập các mẹo kinh nghiệm trên giường mà La Sát đã dạy. Trước tiên nằm nghiêng trên gối, để lộ ra phần da bụng trắng như tuyết rất đáng yêu của chú mèo tam thể, sau đó duỗi chân sau ra, lấy móng trước nắm lấy cằm, he hé mắt, ỏn ẻn kêu lên "Meo ~"

Bích Thanh Thần Quân cười ngặt nghẽo, suýt tí nữa ngã ra sau, làm cho Đãi Đồng phục vụ bên ngoài giật mình hỏi:"Thần Quân, Ngài không sao chứ?"

Lòng tự tôn thêm lần nữa bị áp bức và lăng nhục, tôi trách móc nhìn tên khốn trước mặt mình... Cố suy nghĩ kinh nghiệm trên giường rốt cuộc mình làm không đúng chỗ nào... Rõ ràng động tác không sai.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-126)