Nuôi dưỡng mèo nhà
← Ch.007 | Ch.009 → |
Đây chẳng phải là hành vi chiếm đoạt một chú mèo lương thiện sao? Tại sao không bắt luôn con quạ xấu xí kia cùng đi? Thật không công bằng! Tôi nhìn Bích Thanh Thần Quân đang tóm lấy gáy của mình, trong lòng thấy bất mãn.
Uổng phí thiện cảm mà tôi dành cho anh ta lúc đầu, thật nhỏ mon, đến một con cá cũng không cho, thế mà lại bắt tôi đi theo, thật quá đáng!
Càng nghĩ càng tức, tôi quyết định phải báo thù, nhưng cho dù giãy giụa thế nào thì cái móng vuốt cũng không thể cào được ra phía sau gáy. Khi đang định biến thành hình người thì đột nhiên tiếng gió rít bên tai ngừng bặt, định thần lại, thấy mình đang đứng ở trong đám mây và dường như không nhìn thấy gì xung quanh, xa xa thấp thoáng là những tòa cung điện, còn có những vị tiên vừa cười vừa nói vừa bay lượn trên những đám mây, cảnh tượng đẹp không sao tả xiết.
Bích Thanh Thần Quân đặt tôi xuống, tôi giơ móng lên rón rén bước mấy bước, ngạc nhiên vì mình không bị rơi xuống phía dưới, chỉ cảm thấy các đám mây mềm mại đang bồng bềnh dưới chân mình, giống như đang giẫm lên một chiếc chăn to ấm áp, quá dễ chịu. Tôi không kìm được liền lăn lộn mấy vòng, cái cảm giác vui sướng này đã làm tôi quên đi những điều không hài lòng.
Rất hào hứng tôi lăn mấy vòng liên, nhưng đột nhiên nhớ ra con quạ vẫn chưa đến, liền chạy đến bên mép đám mây gọi to: "Ngân Tử, Ngân Tử!!"
Không thấy Ngân Tử trả lời. Sao anh ta chưa đến?
Đang cố gắng suy nghĩ thì Bích Thanh Thần Quân khom người xuống, nói với tôi: "Đây là chín tầng mây, anh ta không bay cao như vậy được đâu, chỉ có chim ưng hoặc đại bàng cố lắm mới có thể bay lên tới đây."
"Không! Quạ bay rất cao đấy!" Tôi vui vẻ khoe bản lĩnh của Ngân Tử với anh ta, "Mà còn bay rất nhanh! Trước đây anh ta thường đưa tôi đi chơi rất xa."
Bích Thanh Thần Quân lắc lắc đầu, không tiếp tục vấn đề đó nữa, anh ta lại túm gáy tôi lên nói: "Ngươi nên theo ta về cung trước, chỉnh đốn một chút."
"Nhưng... Ngân Tử vẫn chưa đến..." Tôi ngước ánh mắt đáng thương nhìn anh ta. Ba trăm năm qua tôi rất ít khi rời xa Ngân Tử, bây giờ cảm thấy không quen.
"Sau này hãy nói!" Bích Thanh Thần Quân giơ tay lên niệm mấy câu thần chú gì đó, xa xa lập tức xuất hiện một con Kì Lân màu vàng, rất nhanh chạy đến trước mặt anh ta, cung kính quỳ xuống.
Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ thấy con thú nào kì lạ như vậy, nên tò mò định dùng móng thử chạm vào sừng con Kì Lân, nhưng lập tức đã bị Bích Thanh Thần Quân ôm vào lòng, cưỡi lên con thú bay vút đi.
Ở trong lòng của anh ta tôi cảm thấy thân nhiệt rất thấp, nhưng lại toát lên một mùi thơm nhè nhẹ, không phải mùi nước hoa cũng chẳng phải mùi cỏ hương, nó bay thẳng vào mũi tôi, có thể nói là dễ ngửi, đem lại một cảm giác yên tâm, dễ chịu.
Có thể Ngân Tử bị lạc đường rồi, anh ta sẽ đến muộn chút, hoặc tôi có thể ở cái nơi thú vị này vài ngày để chơi, không có gì phải lo lắng cả, tôi mãn nguyện cuộn tròn trong lòng của Bích Thanh Thần Quân và từ từ đi vào giấc ngủ.
Được xem là thợ săn bẩm sinh, mèo là động vật rất nhạy cảm, cho nên khi con Kì Lân vừa dừng lại là tôi tỉnh giấc ngay.
Khi mở mắt ra, mặt đất không còn là những đám mây nữa, thay vào đó là những viên gạch màu xanh, phía trước có một cái sân rất to, tường rào xung quanh dài vô tận, từ ngoài nhìn vào chỉ có thể nhìn thấy một màu xanh lá cây trong vườn. Lối vào phía cửa chính có màu đỏ uy nghiêm hùng vĩ, viền vàng, gõ vào cổng thì cánh cửa tự động mở ra, bên trong vang lên tiếng kêu lánh lót của Đồng Tử: "Thần Quân đại nhân đã trở về!"
Vừa nói xong, họ liền xếp thành hai hàng dài, tôi thấy rằng hầu như tất cả những người hầu trai, hầu gái nhấp nhô như song nước ngoan ngoãn đứng về hai phía, cúi người hành lễ, không dám ngẩng đầu.
Bích Thanh thần Quân bế tôi xuống, một người hầu gái trẻ vội vàng tiến về phía trước, giúp anh ta cởi áo khoác, khi anh ta đi vào đến cửa, một Đãi Đồng nhanh nhẹn khác đi đến, dắt con Kì Lân đi. Không gian tĩnh mịch, tất cả mọi người thật giống như những con búp bê làm bằng đất sét, ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ có vài cặp mắt len lén nhìn tôi đang được Bích Thanh Thần Quân ôm trong lòng, dường như cảm thấy không thể tin được.
Tôi không thể chịu nổi sự nhàm chán này, cố gắng phá vỡ bầu không khí đó bằng một tiếng kêu dài: "Meo woo..."
Tiếng kêu đã thành công trong việc thu hút tất cả ánh măt của những người hầu tập trung vào tôi. Con ngươi của họ đều mở rất to, như thể sắp rơi ra vậy.
Bích Thanh Thần Quân nhẹ nhàng "ưhm" một tiếng, tất cả đám người đó lập tức cúi đầu xuống. Anh ta lạnh lùng mở lời: "Lui xuống, Tiểu Lâm đến phòng sách của ta."
"Vâng." Một người mặc chiếc áo xanh đứng ở đầu hàng lập tức rời hàng, anh ta và Ngân Tử đều giống nhau ở mái toc đen dài rất đẹp, đôi mắt nhìn tinh tế, anh ta khá tuấn tú, khuôn mặt bình thản như không biết sợ gì làm tôi không thích.
"Ối!", đang tập trung nhìn mọi người xung quanh, bỗng phía trên phát ra một âm thanh giống như tiếng đồ vật rơi, tôi ngẩng đầu nhìn, là một bé gái có mái tóc và đôi mắt màu tím, nó ngã nhào từ trên bậc thềm xuống, lăn đến bên chân của chúng tôi, vẫn chưa kịp lau những vết bầm tím trên cơ thể và những vết trầy xước trên da, cũng không kịp kêu đau, lồm cồm đứng dậy, cúi rạp người xuống lắp bắp nói: "Thần... Thần Quân đại nhân trở về... Oa Oa đang quét dọn trong phòng sách... Đến nghênh đón muộn... Xin tha tội... Tha tội"
Bích Thanh Thần Quân cau mày không nói gì, chỉ nhẹ nhàng bước qua thềm chỗ cô gái đang quỳ, tôi trèo lên vai anh ta nhìn cô gái đó bị thương khá nặng, cô ta không dám động đậy, trông rất giống con hổ mà tôi bắt nạt trước đây, dù rất đáng thương nhưng cũng không ngăn cản được mong muốn tôi sẽ bắt nạt nó...
"Lui ra!" Bích Thanh Thần Quân bước vài bước, lạnh lùng ra lệnh, những người đứng bên cạnh vội vàng dìu cô gái bị thương đó dậy, tôi nhìn thấy tấm thân gầy yếu trong lòng cũng thấy đồng cảm.
Nhưng rất nhanh tôi đã phát hiện mình sai rồi, người đáng được đồng cảm không phải là cô ấy! Mà là tôi!
Vốn nghĩ là Bích Thanh Thần Quân đưa tôi đến đây chơi, có thể ăn ngon, uống ngon, không nghĩ là vừa vào đến phòng, anh ta vứt tôi trên ghế, tập trung suy nghĩ, bỗng nhiên vê vê móng, xoa xoa đầu, vừa suy nghĩ vừa nói với Tiểu Lâm ở bên cạnh: "Đây là đồ đệ ta mới thu nạp".
Trong mắt Tiểu Lâm có chút bối rối, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, anh cũng không hỏi tại sao, chỉ nhẹ nhàng nói: "Chúc mừng Thần Quân lần đầu tiên thu nhận đồ đệ".
Tôi ngồi trên ghế nhìn đông nhìn tây, ngạc nhiên hỏi: "Đồ đệ là cái gì?"
Bích Thanh Thần Quân chau mày một lúc, không thèm để ý tới tôi, tiếp tục nói với Tiểu Lâm: "Năm đó con yêu thú này đã uống máu của ta, lại được ta dùng nội đơn để cứu chữa, kết thành tiên duyên, sợ sẽ làm những điều ác, không thể để ở trần gian không quản, vì thế mới đưa về đây".
"Thần Quân luôn lấy từ bi làm gốc." Tiểu Lâm khen ngợi.
"Chốn thần tiên đã có ai thu nhận yêu thú làm đồ đệ chưa?" Bích Thanh Thần Quân hỏi.
Tiểu Lâm nghĩ nghĩ rồi trả lời: "Chốn thần tiên mọi người thu nhận yêu thú để làm vật cưỡi rất nhiều, nhưng để nhận đồ đệ thì e rằng điều này chỉ có Ngọc thỏ của Hằng Nga hoặc con chó của Nhị Lang Thần là tương tự thôi".
"Vậy ta sẽ thảo một bức thư, ngươi thay ta chuyển đến cho Dương Tiễn, hỏi ông ta làm thế nào để dạy dỗ đồ đệ và nuôi dưỡng yêu thú." Bích Thanh Thần Quân không biết làm thế nào bèn nhìn tôi đang buồn bã ngáp ngắn ngáp dài, làm phép biến hóa lập tức xuất hiện giấy bút để viết thư, lại thở dài nói: "Chỉ sợ bản tính của con yêu thú này ngu dốt, con đường tu thành tiên còn rất dài..."
Tiểu Lâm phụng mệnh lên đường, tôi nghe không hiểu gì cả buồn bã cứ ngồi thừ ra trên bàn, sau đó nhảy xuống, lao đến nằm trên cái ghế ở bên cạnh lăn lộn mấy vòng, lại ngửi ngửi cam quýt và bánh ngọt, cảm thấy không ngon, lại quay đầu muốn chạy ra ngoài. Không ngờ Bích Thanh Thần Quân xoay người, đã xuất hiện trước mặt tôi, anh ta nhìn tôi, chân thành nói: "Ngươi phải tắm đi."
Nói xong anh ta lập tức cho nô tỳ đi chuẩn bị nước tắm cho tôi. Tôi nhìn khói trắng trong phòng tắm, vội vàng lùi lại, nhân lúc anh ta không để ý nhanh chóng lao ra cửa chạy trốn.
Phải biết là loài mèo sinh ra vốn sợ nước, biến thành người thì vẫn còn đuôi và tai, không bao giờ đi tắm suối nước nóng, thân thể của mèo cơ bản đều do liếm mà sạch!
Nếu như ta không sợ nước... Đồng ý tắm... Nhà ngươi cũng không thể mang nước lạnh đến cho ta tắm được!
Cứu với!! Có người muốn giết mèo này!
Gào to cũng vô dụng, cầu cứu cũng vô dụng, đối mặt với hung thủ giết mèo, tất nhiên là trốn càng nhanh càng tốt, tốt nhất là bốn cái chân dài thêm ra.
Tôi ra sức chạy, không biết chạy được bao xa, cuối cùng cũng dừng lại để thở. Vừa định dùng chân vuốt vuốt lên mặt, chợt phát hiện toàn thân bị bao trùm bởi một bóng tối ghê sợ.
Tôi từ từ ngẩng đầu lên, đúng là Bích Thanh Thần Quân, cái người mà muốn ném tôi vào nước lạnh băng, không biết đuổi kịp tôi từ lúc nào... Anh ta lạnh lùng cúi xuống nhìn, làm tôi sợ dựng hết cả lông lên.
"Meo Woo!" Tôi sợ quá kêu to lên, dùng móng đánh tạt ngang, đánh vỡ cả viên gạch, vồ vào mặt anh ta.
"Hung dữ quá nhỉ, làm thế nào để bảo hầu gái đến phục vụ nhà ngươi tắm đây?" Bích Thanh Thần Quân không biết phải làm thế nào liền thở dài, anh ta giơ tay đỡ viên gạch, chưa nói dứt lời người đã ở trước mặt, sau đó túm gáy tôi lên, nhanh chóng phóng người lên, cảnh vật xung quanh lùi lại phía sau nhanh như chớp, tôi vẫn chưa kịp định thần lại để phản kháng, một lần nữa lại bị đưa đến bên cạnh cái bể nước lạnh băng đáng sợ đó.
← Ch. 007 | Ch. 009 → |