← Ch.004 | Ch.006 → |
Ông ấy phải chăng không cần Hoa Miêu Miêu nữa sao, dường như chủ nhân của Miêu Miêu đã vứt bỏ Miêu Miêu rồi khiến cho nó trở thành một con mèo hoang, bị người khác bắt nạt. Vứt bỏ rồi sao? Tôi không dám nghĩ tiếp, chỉ ngơ ngẩn nhìn ánh mặt trời từ đằng xa, ánh mặt trời rất đỏ, giống như một cái lòng trứng to rất hấp dẫn, kích thích cái bụng đói đang réo sôi sùng sục của tôi.
Không còn sức đê đứng trên mặt đất, tôi nhìn thấy đàn kiến đang từ từ vận chuyển thức ăn, mèo tôi đói hoa cả mắt, không còn tí sức lực nào, chỉ muốn ngủ, dung giấc mộng đẹp để quên đi nỗi buồn trong lòng.
Đột nhiên bên tai vọng lại tiếng bước chân nhè nhẹ, nhịp chân nghe rất quen, giống như tiếng kêu của bản thân mình, từ phía tây vọng đến, trong phạm vi hai mươi dặm. Ve vẩy cái tai, tôi vội vàng ngẩng đầu lên, cào mạnh, bước chân dừng lại, quả nhiên xuất hiện người trong mộng ngay trước mặt mình...
Tôi không biết dùng từ gì để miêu tả tướng mạo của anh ta, nếu có mấy vạn người tập trung lại, thì tôi cũng có thể tìm ra đôi mắt anh ấy trong số người đó, không nhìn thấy sự tồn tại của bất cứ người nào khác.
Suốt đời này tôi chưa từng thấy người nào đẹp trai hơn anh, cũng không nhìn thấy người nào hấp dẫn hơn anh. Trước đây không, bây giờ không, sau này tuyệt đối cũng không.
Bởi vì anh ta là chủ nhân của tôi.
Lao nhanh qua đó, hai ba bước đã trèo vào lòng anh ta, tôi ra sức dụi cái đầu của mình vào ngực anh ta, không ngừng kêu: "Meo meo...!", ước gì từ đây về sau sẽ được mãi bên nhau, không rời xa nữa.
Nhưng... Ngược lại chủ nhân không thương tiếc túm lấy lông gáy tôi ném ra khỏi anh ta, lơ lửng giữa không trung."Meo!" Tôi bất giác cầu xin, nhưng không dám mở mồm ra nói, tôi sợ chủ nhân biết sau khi tôi nói ra sẽ không cần tôi nữa.
Chủ nhân nhìn tôi chằm chằm, chầm chậm nói: "Con mèo này từ đâu đến thế?"
Tôi không hiểu câu hỏi của anh, chỉ ngơ ngẩn nhìn vào đôi mắt anh, không ngờ mắt của chủ nhân đẹp thế, màu mắt giống một thảm cỏ, rất sang, càng cuốn hút, thâm chí đẹp hơn ngọc phỉ thúy mà Ngân Tử thường mang theo bên mình. Khiến cho tôi phải đắm đuối ngắm nhìn.
"Nói!" Chủ nhân gắt gỏng hỏi.
Tôi vẫn ngẩn ngơ nhìn anh, kinh ngạc phát hiện mái tóc dài đen nhánh của anh được túm lại ở phía sau thành một búi, chiếc áo choàng bay phất phơ trong gió, cái thân hình mảnh mai, bên hông đeo một bảo kiếm đầy mùi máu tươi, toàn thân phát ra đầy vẻ sát khí.
Nhưng cho dù có như thế nào, anh ta vẫn là chủ nhân mà tôi thích nhất.
"Được rồi, ta nghĩ ngươi chỉ là một con tiểu yêu, hôm nay ta tha mạng cho ngươi."
Không biết tại sao, chủ nhân hôm nay hình như rất hung dữ, cũng rất lạnh lùng. Quả nhiên anh ta túm lấy tôi lắc lắc, dường như muốn hất tôi ra, trong lòng tôi lo lắng, cắn mạnh vào tay anh ta, chiếc răng sắc nhọn đâ xuyên vào cơ bắp, từ trong miệng chảy ra mấy giọt máu tươi.
Máu có mùi vị lạnh, tanh, sau khi chảy vào cổ họng lại nóng ran, cảm thấy lục phủ ngũ tạng đau buốt, đau đến nỗi tôi nằm bò trên đất không nhấc nổi mông dậy, tôi vẫn cứ nhìn chủ nhân không rời mắt.
"Con mèo ngốc, ai mà không biết máu của Bích Thanh Thần Quân có độc". Chủ nhân bỏ tôi lại, khẩu khí lạnh lùng, nhưng trong mắt ánh lên tia mệt mỏi, hình như đang suy nghĩ cái gì.
Giống mèo trời sinh sức chịu đựng rất lớn, nhưng lần này bụng của tôi đau không chịu được, chủ nhân xoay người bỏ đi.
Anh ta muốn vứt bỏ tôi lại.
Cố gắng đứng dậy, tứ chi không ngừng run rẩy, tôi từng bước từng bước trèo lên phía trước, trèo lên đến chân anh ta, tôi chịu đau cố gắng gọi, cố gắng dụi dụi vào chân anh ta lăn trên đất, điệu bộ đáng yêu, chỉ muốn giữ anh ta lại, tôi muốn anh ta đưa tôi về nhà.
Nhưng anh ta chỉ nhìn tôi mà không nhúc nhích.
Trước mắt tôi tối sầm lại, máu tươi từ trong họng nôn ra, miệng đầy mùi tanh, thế giới vạn vật đều mờ ảo, khuôn mặt của chủ nhân bỗng dưng biến thành ba cái.
Cuối cùng tôi đau đớn kêu một tiếng, sẵn sàng ngã xuống.
Trước khi mất đi ý thức, tôi nghe chủ nhân thở dài nói: "Xong rồi!"
Tôi muốn anh ta phải đưa tôi về nhà...
Nhưng khi tôi tỉnh lại, đã quá nửa đêm, bụng không đau tẹo nào, ngược lại trước mắt không còn hình bóng chủ nhân đâu.
Có lẽ anh ta có việc nên bỏ đi rồi, tôi lạc quan nghĩ, thế là ngoan ngoãn ngồi ở chỗ cũ đợi anh ta.
Tôi đợi từ sáng sớm tinh mơ đến đêm khuya, từ đêm khuya chờ đến trời sang, rồi lại từ trời sáng chờ đến đêm khuya...
Đợi đến ba ngày ba đêm, đợi đến lúc Ngân Tử và Ngưu Ma Vương tìm thấy tôi, chủ nhân cũng không quay lại.
Cuối cùng tôi cũng hiểu mình đã bị bỏ rơi rồi...
Chủ nhân thật sự không cần tôi nữa...
Anh ta không cần Hoa Miêu Miêu rồi, Ngân Tử kéo tôi, nói tôi phải về nhà, nhưng tôi vẫn cứ đứng ở chỗ cũ không chịu bỏ đi. Rất đau lòng, còn đau hơn khi ruột gan đảo lộn...
Rất muốn khóc nhưng không khóc được. Bởi vì mèo sinh ra không có nước mắt...
Tôi không có nhà rồi...
Mèo không có nhà là mèo hoang.
Ngân Tư nói tôi có thể ở lại núi Lạc Anh, rất nhiều yêu quái và động vật ở ngọn núi này đều tôn tôi làm Vua. Tôi không hiểu Vua là cái gì, nhưng không biết đi về đâu cho nên lưu lại.
← Ch. 004 | Ch. 006 → |