Vay nóng Tima

Truyện:Lão Tứ Là Thiên Tài - Chương 01

Lão Tứ Là Thiên Tài
Trọn bộ 10 chương
Chương 01
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Lazada


(Giới thiệu về gia đình tinh anh ^^)

Núi Dương Minh có một ngôi biệt thự rất lớn rộng mấy ngàn thước, bức tường bao quanh dài như không có điểm cuối, phía sau tường cây cối cao lớn, xanh ngắt, làm người khác nhìn không thể thấy kiến trúc tòa nhà, càng miễn bàn là nhìn thấy người ở bên trong. Chỉ có thể thấy được kiến trúc trừ tường bao quanh đã rêu xanh duy nhất một đại môn tao nhã, hào phóng đầy tráng lệ được xây bằng hàng ngàn phiến nham thạch.

Trên môn bài chỉ điêu tạc hai chữ đơn giản — Hạ trạch.

Nhưng người ở gần đó lại có thói quen gọi Hạ gia là "Tinh anh môn", đơn giản bởi vì đây đúng là một gia đình tinh anh, từ cha mẹ đến con đều là tinh anh trong tinh anh, thành tựu phi phàm.

Thế hệ trước chẳng cần nói ra, chỉ những người con trai của Hạ gia cũng đã khiến người khác chú ý lắm rồi.

Lão Đại Hạ Tử Giác, năm nay 34 tuổi, nghe nói là tổng tài.

Lão Nhị Hạ Tử Kình, năm nay 32 tuổi, nghe nói tự chính mình mở công ty làm lão bản.

Lão Tam Hạ Tử Cực, năm nay 30 tuổi, nghe nói là kỹ sư tài năng ở một công ty nhất nhì thế giới, lương một năm mấy trăm ngàn USD nhảy lấy đà (lương luôn tăng).

Lão Tứ Hạ Tử Dược, năm nay 29 tuổi, nghe nói là một nhạc sĩ, tác phẩm nổi tiếng ngất trời.

Nói ngắn lại, một nhà bọn họ tất cả đều tinh anh, thành tựu phi phàm, cho nên hàng xóm xung quanh mới gọi là "Tinh anh môn".

Trọng điểm là, con trai Hạ gia tất cả đều chưa kết hôn, bọn họ bề ngoài ưu, năng lực cường, xuất thân bất phàm lại kiếm nhiều tiền, quả thật đúng danh người đàn ông độc thân hoàng kim, thật sự là làm cho người ta xua như xua vịt.

Bất quá đâu, tư tưởng của Hạ gia phụ mẫu cũng kỳ thực tiến bộ, mắt thấy một đám con đều đã đến tuổi thích hợp kết hôn, lại ngay cả xem mắt cũng chưa lần nào mà không lo lắng tí nào, luôn cười nói con cháu đều có phúc riêng của con cháu, tùy duyên là tốt rồi.

Hàng xóm đều thảo luận, tùy duyên nha, tùy duyên thì tốt lắm, nhưng vấn đề là tùy duyên có thể tùy đến nữ nhi nhà mình sao?

Thật sự là hao tổn tâm trí nha!

*****

Hôn lễ lão đại Hạ gia tập hợp toàn ông to bà lớn, tiệc mừng hơn trăm bàn, rất nhiều nhân sĩ từng xuất hiện ở chương trình tivi về tài chính và kinh tế, thậm chí là nghệ nhân đều có tham dự, làm cho nhiều người "Dân chúng" vì hâm mộ mà đến rất nhiều. Các tân khách nhất thời cùng cảm thấy có tiếng thơm, đồng thời cũng hưởng không ít phúc được ăn ngon.

Lăng Vị Ương là một trong những người đó.

Nhìn đôi trai tài gái sắc đứng ở trên bục có thể cảm nhận được trên người bọn họ phát ra bầu không khí hạnh phúc, nàng liền liên đới chịu tội bị công xích ở dưới bục.

Mặc dù khi nhận được tin vui, nàng cảm thấy có chút ngoài ý nghĩ, dù sao lúc ấy nghe ý tứ của Dịch Tiểu Liên, nàng hiện một bộ dạng đánh chết cũng không có khả năng cùng lão đại của Hạ gia có chút quan hệ. Chẳng qua nhân duyên trời định, nhất định người tốt đúng là vẫn còn có thể ở bên nhau, quan trọng là hạnh phúc th tốt rồi.

Thấy bạn thân học cùng trường ngày xưa có thể mang theo vẻ mặt tươi cười hạnh phúc đi tiếp đường đời sau này, nàng thiệt tình thành ý, cảm thấy vui vẻ thay bạn tốt, nghĩ rằng nên tự mình chúc mừng bạn...... Đáng tiếc không được, bởi vì "Hắn" đang ở chỗ này.

Hắn là Hạ Tử Dược.

Đài Loan không lớn, Đài Bắc càng nhỏ hơn, nhưng nếu thiệt tình muốn tránh một người, muốn cả đời không hề gặp mặt, kỳ thật cũng không phải việc khó. Nàng cùng hắn chính là một việc đã như vậy.

Đương nhiên, người muốn tránh xa đối phương chỉ có nàng, bởi vì với hắn mà nói, nàng căn bản chỉ là một người qua đường, cho dù hiện tại mặt đối mặt, hắn đại khái cũng sẽ không nhớ rõ nàng là ai, đã sớm quên nàng không còn một mảnh ký ức nào đi?

Nhưng dù vậy, nàng vẫn không muốn cùng hắn mặt đối mặt, làm cho chuyện tình sớm biết kết quả trước kia lại lần nữa làm bị thương chính mình, thật giống đứa ngốc.

Đã mười năm, tuy rằng hắn là mối tình đầu của nàng, nhưng nên đã quên từ lâu, dù sao hắn căn bản chưa bao giờ thật sự thích nàng một giây nào.

Mối tình đầu ngu xuẩn cũng đã qua, chính mình cũng biết là ngu xuẩn...... Nàng rốt cuộc vì sao muốn tới tham gia hôn lễ này, làm chính mình không tự chủ được lại hồi tưởng đoạn ký ức không quên được kia?

Nàng cùng hắn đều xem là quen với Tiểu Liên, Tiểu Liên cũng hiểu được nỗi chua xót của nàng, cho dù nàng không đến hẳn cũng sẽ không trách tội nàng, như vậy nàng rốt cuộc vì sao còn muốn đến đây?

Bởi vì hôn lễ tổ chức ở khách sạn năm sao, nếu đã bao lễ, không đến ăn rất đáng tiếc.

Nàng tìm em trai đi cùng nàng, hiện tại nhớ tới lời nói trước kia của hắn, cảm giác giống như lừa mình dối người.

Vì sao còn muốn tới đây?

Nàng hỏi chính mình, đáp án lại chôn ở nơi sâu nhất đáy lòng, miêu tả sinh động.

Khẽ thở dài, nàng xóa bỏ suy nghĩ hỗn loạn, quay đầu nhìn phòng yến tiệc kín người đầy hết chỗ, nàng không nghĩ tới hôn lễ được làm long trọng như vậy, nhưng may mắn là nhiều người thế mới có thể làm cho nàng thành công biến mất ở trong biển người.

Nhưng cứ như vậy, nàng thật sự không có biện pháp nào gặp mặt Tiểu Liên nói tiếng chúc mừng.

Quên đi, lần khác sẽ tìm thời gian hẹn gặp Tiểu Liên sau, dù sao có "Hắn" ở gần, nàng cũng không dám can đảm đi lên gửi tiền mừng. Nàng nên đi về thôi.

" Tiểu Nhiên, em ăn no chưa?" Nàng hỏi em trai bên cạnh.

" Làm chi? Chị muốn về?"

Nàng gật đầu.

" Vì sao? Hẳn là còn có hai, ba món ăn còn chưa có đưa lên bàn a?"

" Người ở đây nhiều thiệt, chị sợ hiện tại không đi, như thế tí nữa về không tắc xe, mà là tắc người. Em không phải hẹn bạn 4 giờ sao? "

" Đúng vậy, nhưng những món kia ăn ngon quá, chưa ăn hết món cuối cùng thì thật lãng phí."

" Là ai không nghĩ đến lời nói trước kia, rằng khách sạn cao cấp bán đồ đều có mánh lới, so ra đồ ăn ở đây còn không đủ mỹ vị?"

" Chị nhất định phải nói xấu em như vậy sao? Em lúc ấy đâu có biết nên mới nói thế."

" Muốn ăn chờ em về sau ra xã hội, buôn bán được tiền lại đến ăn. Cơ hội còn nhiều mà."

" Nói như vậy cũng đúng, nhưng trước mắt mà ăn cũng không ăn, còn muốn chờ sau này sao? Đầu em không phải bã đậu."

" Thật muốn ăn hết toàn bộ?"

Lăng Vị Nhiên vẻ mặt chờ mong gật đầu với chị.

" Vậy em tiếp tục ăn, chị ra bên ngoài trước đem xe máy ra cửa chờ em." Lăng Vị Ương đứng dậy nói.

" Chị làm chi nhất định phải đi trước nha?" Lăng Vị Nhiên một phen cầm tay chị, nhíu mày hỏi.

" Bởi vì chị không nghĩ sẽ gặp ai. Chị đã ăn no, không ăn thêm được nữa, cho nên em cứ giải quyết phần của chị đi." Nàng vỗ nhẹ tay cậu em, thuận thế gỡ tay mình khỏi tay cậu.

" Chị đâu có dạy em không biết xấu hổ ở lại tiếp tục ăn như vậy?" Lăng Vị Nhiên nhíu mày kháng nghị.

" Chị cũng không phải bạn gái em, có gì phải ngượng ngùng?" Nàng liếc mắt cậu em một cái."Ăn xong thì gọi điện thoại cho chị, chị sẽ đem xe đến gần cửa khách sạn chờ em." Nói xong, nàng đứng thẳng xoay người đi đến hướng cửa phòng.

Hạ Tử Dược liếc mắt một cái liền nhận ra cô gái kia, tên cô ấy là Lăng Vị Ương.

Vài năm không thấy? Hình như đã mười năm rồi.

Đài Bắc rõ ràng không lớn, kỳ quái là hắn cùng nàng qua mười năm lại ngay cả một cơ hội gặp nhau cũng chưa từng có, mà lần này cũng làm hắn không khỏi nghĩ hai người bọn họ thật vô duyên như thế sao?

Nói thật, hắn hoàn toàn không nghĩ tới bạn học của nàng - Dịch Tiểu Liên lại trở thành đại tẩu của hắn, càng không nghĩ tới đại tẩu cho hắn lễ gặp mặt với em chồng như thế, đúng là một chút quát mắng cùng châm chọc, khiêu khích.

Hắn nên nói cái gì đây? Chỉ có thể nói tự mình gieo gió gặt bão thôi.

Bất quá, đại tẩu mắng sai một việc, hắn chưa bao giờ quên Lăng Vị Ương, thậm chí ngay cả dáng nàng năm đó hắn đều còn nhớ rõ rành mạch-

Kiểu tóc để suông uốn như mì sợi, gầy dơ xương, đeo một đôi kính cận thị màu vàng, còn đeo niềng răng rất xấu......

Bạn bè lén trêu tức nàng lấy giúp một cái biệt danh là "Cương nha muội". (Sia: Hàm cứng muội à? Tên thế thì ai thích cho nỗi)

Cương nha muội làm phục vụ ở quán hồng trà nơi bọn họ thường xuyên tụ tập, có thân hình mảnh khảnh, lại có sức lực dị thường, thường một người một khay trên tay bưng sáu, bảy chén 500cc đồ uống, đi tới đi lui, đi qua đi lại.

Hắn phải thừa nhận với chính mình chưa bao giờ chú ý nàng, chỉ đến một hôm nhóm bạn bè đột nhiên nói với hắn một câu như vậy:" Cương nha muội hình như thích ngươi lắm." Vì thế hắn mới chú ý tới có nàng nữ sinh này tồn tại.

Khi nghe thế, nói thực ra nàng hoàn toàn không phải mẫu người của hắn, thậm chí ngay cả một chút đều không giống.

Hắn là ai vậy? Hắn là Hạ Tử Dược – nhân vật phong vân nức tiếng trong trường, không chỉ học tập giỏi, bộ dạng suất, anh tuấn, hơn nữa lại có nhiều năng khiếu, biết bao nhiêu nữ sinh ở Minh Luyến thầm mến hắn nha? Hắn làm sao có thể nào coi trọng một cô gái bốn mắt – chim bìm bịp "Cương nha muội" đâu?

Bởi vì tự giác không thấy có khả năng, nên hắn ở trước mặt bạn bè hoàn toàn không quan tâm, đem nàng khéo vô bàn luận phê bình, đem  ái mộ của nàng với hắn so sánh thành cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, thật vọng tưởng, còn ác đến nỗi thường xuyên lấy nàng ra làm trò cười.

Còn trẻ và không hiểu biết, hơn nữa tự cao tự đại làm cho hắn ngay lúc đó hoàn toàn không hiểu hoặc không biết gì, suy bụng ta ra bụng người, gì gì là lòng trắc ẩn, mới có thể gây ra thương tổn không thể chữa lành......

Hắn thực hối hận, nàng lại không nói gì, bởi vì năm đó hắn tâm cao khí ngạo, thủy chung không nói ba chữ "Thực xin lỗi" ra miệng, liền cùng nàng mỗi người đi một ngả, sau đó từ biệt mười năm như vậy.

Đang nghe đại ca nói đại tẩu có phát thiếp cưới mời nàng, hắn liền không hiểu sao lòng mong đợi, khẩn trương đứng lên.

Hắn không thể không thèm nghĩ về nàng hiện tại ra sao, niềng răng hẳn là đã tháo ra, còn đeo kính mắt sao? Tóc là dài hay cắt ngắn? Là thẳng hay uốn? Vẫn gầy như vậy sao? Hay là đã béo lên chút? Hiện tại làm nghề gì......

Lòng hiếu kỳ ai cũng đều có, hắn không phải ngoại lệ.

Nhưng là...... Hắn không biết, chỉ cảm thấy để lòng hiếu kỳ sang bên, còn có chút gì trong lòng bắt đầu rục rịch.

Nhiệm vụ của hắn hôm nay là chiêu đãi, toàn bộ cả nhà đều không yên lòng, nhị ca cùng tam ca chiêu đãi bận tối mày tối mặt vẫn không quên, tự giác liên tục trừng mắt đe khi nhìn hắn cứ mất hồn mất vía.

Hắn luôn luôn chờ nàng xuất hiện, trông chờ mòn con mắt, đến lúc quan khách cơ hồ đều an tọa ngồi yên chỗ, hắn bị chủ bàn gần lối vào gọi đến chiêu đãi một đoàn thân gia thân hữu, sau đó nàng mới khoan thai xuất hiện, bên người còn có một người...... bạn trai

Khi nhìn đến nàng cùng bạn trai, hắn tựa như đột nhiên giống như bị sấm sét đánh phải, đầu trống rỗng, thân thể không thể động đậy, khiếp sợ đến ngay cả chính mình đều cảm thấy không thể hiểu được.

Vì sao hắn lại nghĩ nàng không có bạn trai? Dù sao nàng và đại tẩu là bạn cùng lớp đại học, đại tẩu nay kết hôn, nàng làm sao có thể ngay cả bạn trai lại không có được?

Nàng cũng đã thay đổi thiệt nhiều, tuy rằng hắn vẫn có thể liếc mắt một cái liền nhận ra nàng, nhưng là hắn dám cam đoan rằng đám bạn bè kia năm đó nếu thấy nàng với vẻ hiện tại, tuyệt đối không thể đem nàng cùng Cương nha muội kia liên tưởng đến nhau.

Tóc nàng dài, nhuộm màu hạt dẻ phi thường tự nhiên, kiểu tóc cuốn theo những cuộn sóng to tràn ngập cảm tình, ôm chung quanh khuôn mặt trắng nõn, nhỏ nhắn, phi thường thích hợp với nàng.

Nàng mặc váy liền thân một màu đơn giản, bên ngoài khoác nhẹ áo ngắn màu đen, thoạt nhìn thật đáng yêu mê người lại không mất đi vẻ tao nhã, cũng là phi thường thích hợp với nàng.

Mười năm không thấy, nàng trở nên cực kỳ xinh đẹp, còn chính mình cho rằng nàng như vậy làm sao có thể như thế nào không có bạn trai? Hắn tự nói chính mình như vậy, trong lòng không hiểu vì sao lại chua sót.

Gặp lại làm chi thà không nhìn thấy còn hơn, hắn rốt cục đã hiểu được hàm ý những lời này.

Nhưng còn thiếu nàng câu "Thực xin lỗi", hắn đúng là vẫn tìm thời cơ thích hợp trả lại cho nàng.

" Hạ Tử Dược, tứ đệ có nhìn thấy Vị Ương không? Nàng rốt cuộc có đến hay không nha?"

Hạ Tử Dược đang định đến đằng trước lấy rượu kính chủ bàn, bị thiếu phụ mang thai – tân nương tử đã chạy xong một vòng kính rượu kéo lấy tay áo hỏi, hắn không thể không dừng chân lại, trả lời đại tẩu vấn đề này.

" Nàng có đến."

" Tứ đệ thấy nàng? Ở nơi nào?"

Hạ Tử Dược quay đầu nhìn về phía chỗ ngồi của Lăng Vị Ương, không thấy bóng dáng của nàng, chỉ còn bạn trai của nàng ngồi ở vị trí bên cạnh.

" Đại khái đi toilet đi, bạn trai của nàng còn ngồi ở đó." Hắn nói.

" Bạn trai? Ở nơi nào?" Dịch Tiểu Liên mở to hai mắt, tò mò không ngừng hỏi. Nàng chưa từng nghe Vị Ương nói qua nàng có bạn trai nha?

" Bên kia." Hắn giơ tay chỉ hướng, " Tính ở bàn thứ sáu, người mặc áo sơmi màu trắng......"

" Không phải" Dịch Tiểu Liên kinh ngạc bật thốt lên.

" Cái gì không phải?" Hạ Tử Dược lập tức dừng lại lời chưa nói xong quay đầu hỏi.

" Tiểu soái ca mặc áo sơmi màu trắng kia là em trai ruột của Vị Ương."

Em trai?

Hạ Tử Dược đột nhiên có cảm giác như sống lại, vậy ra người kia không phải bạn trai mà là em trai của nàng!

Thiếu chút nữa, thật là thiếu chút nữa......

" Tứ đệ nói bạn trai của nàng ta ở nơi nào?" Đại tẩu tò mò tiếp tục hỏi.

" Em hiểu lầm." Hắn nói.

" Hiểu lầm?"

" Em nghĩ tiểu soái ca mặc áo sơmi màu trắng kia đến cùng nàng là bạn trai của nàng...... hóa ra là em trai." Hắn thoải mái nói, rồi sau đó đột nhiên nghĩ đến một sự kiện–

Nếu nàng hiện tại phải ra toilet, đó không phải là cơ hội tốt mà hắn có thể giải thích cho nàng sao?

" Đại tẩu, em đột nhiên nhớ đến một việc, em đi ra ngoài một chút." Nói xong, hắn không đợi người ta phản ứng, lập tức nhanh chóng xoay người, bước nhanh hướng đến cửa ra.

Thiếu nàng lời giải thích đã mười năm, rốt cục đã có thể trả lại cho nàng.

Lăng Vị Ương rửa tay xong, nhìn gương trước bồn rửa tay sửa sang lại dung nhan một chút.

Nàng lấy tay hất hất tóc, lấy giấy ra lau nhẹ nhàng cánh mũi, tô lại cánh môi màu phấn hồng đã có chút khô khô, sau đó nhìn gương nhấp nhấp rồi mím đôi môi như cánh hoa.

Trong gương là một cô gái mắt ngọc mày ngài, đồ trang sức trang nhã, thoạt nhìn thực mê người, toàn thân đều tràn ngập vị nữ nhân, cùng bộ dáng xấu xí trước kia quả thực như hai người khác nhau.

Có đôi khi ngay cả nàng nhìn gương ngắm chính mình giống như bây giờ, cũng đều sẽ có chút hoảng– không phải bị mỹ mạo chính mình làm giật mình, mà là không hiểu nàng rõ ràng vốn không có chỉnh hình hay phẫu thuật, vì sao trước kia và hiện tại lại khác biệt lớn như thế?

Đơn giản là không đeo kính mắt cùng niềng răng sao?

Hay là bởi vì có trang điểm?

Nói ngắn lại, "Nữ đại mười tám biến"(Con gái đến mười tám tuổi có thể thay đổi rất lớn ^^) Những lời này phi thường áp dụng ở trên người nàng là được rồi, chính là nàng hy vọng cỡ nào có thể sớm vài năm biến thành xinh đẹp, nếu vậy có lẽ năm đó hắn sẽ không......

Đình! Nàng qua gương trừng mắt với chính mình, suy nghĩ đột nhiên dừng lại, dùng sức lắc lắc đầu, lắc ra ý niệm không nên xuất hiện trong đầu.

Sự tình qua lâu như vậy, nàng rốt cuộc vì sao còn muốn nghĩ về việc không có khả năng thay đổi kia đây? Cho dù ăn no nhàn nhã đến đâu cũng không nên như vậy.

Nàng hít sâu một hơi, lại liếc mắt nhìn chính mình một cái, xoay người đi ra nhà vệ sinh nữ, đi đến thang máy.

Tiếp theo, có chàng trai lơ đãng ngẩng đầu lên nháy mắt, nàng cứng cả người lại rồi–

Hạ Tử Dược.

Hắn liền thình lình xuất hiện như vậy ở trong tầm mắt nàng, hơn nữa chính thẳng tắp hướng nàng đi tới.

Nàng nhanh chóng cúi đầu, rũ mắt xuống, trong đầu một mảnh hỗn loạn, cả người đứng yên.

Như thế nào gặp? Hắn như thế nào xuất hiện ở đây, hắn nhận ra nàng đến đây sao? Là muốn tìm đến nàng sao......

Bỗng dưng, hai chữ "Buồn cười" giống như gáo nước lạnh đột nhiên đổ xuống đầu nàng, làm cho nàng nhất thời trấn tĩnh lại.

Thật sự là ngu ngốc, đều biết hắn tuyệt đối không có khả năng nhớ rõ nàng là ai, nàng còn đang suy nghĩ cái gì, lo lắng cái gì? Hay là...... Là nàng chờ mong cái gì? Chẳng lẽ còn chờ mong trong trí nhớ hắn có mình sao?

Nghĩ cũng biết không có khả năng, nàng thật sự rõ ràng là quá si tình!

Hắn tại sao xuất hiện ở trong này, đáp án còn phải hỏi sao? Phòng vệ sinh nữ bên cạnh chính là phòng vệ sinh nam, hắn đi đến nơi này là vì tự nhiên muốn lên toilet, chính là hắn sớm không đến trễ không đến, vì sao cố tình xuất hiện tại đây đúng vào phút đồng hồ này?

Nàng vừa rồi không nên ở trong WC rửa tay lâu như vậy, bằng không nên rửa càng lâu thêm một chút mới đúng, như vậy có thể tránh hắn.

Hiện tại làm sao bây giờ? Nàng lui trở lại phòng vệ sinh nữ được sao?

Không, hành động loại này rất đột ngột, ngược lại làm mình bị chú ý, vẫn là cứ như vậy trực tiếp đi qua đi, lướt qua hắn rất nhanh, dù sao hắn cũng không khả năng nhận ra nàng là ai.

Nói nàng lừa mình dối người cũng tốt, nàng là thật không nghĩ sẽ thừa nhận hắn vẫn có ảnh hưởng tới nàng, qua mười năm, nếu nàng còn nghĩ đến người chưa bao giờ thích nàng được một phút đồng hồ, thậm chí một giây thì nàng chính là một con ngốc rõ rành rành.

Mà nàng tuyệt không nghĩ sẽ lại làm cô ngốc.

Cánh môi vô lực khinh xả tự giễu, nàng cúi đầu nhìn lớp gạch men sứ trên nền nhà, tận lực lấy tư thái tự nhiên, đi hướng đã định đi tới hắn, bằng tốc độ nhanh nhất tránh người hắn mà đi qua.

Nhưng ngay tại khoảng cách nàng xích thêm chút về phía trước, hắn đột nhiên dừng lại.

Nàng sợ tới mức nháy mắt nghưng thở, cũng không dám dừng chân lại, ngược lại ra lệnh chính mình "Đi mau, đi mau." Bởi vì hắn tuyệt đối sẽ không là vì nàng mà dừng chân bước.

Có lẽ là túi quần có di động của hắn đột nhiên rung, hắn dừng lại nghe điện thoại.

Có lẽ là hắn đột nhiên nhớ tới chuyện gì, mới không tự giác mà ngừng lại.

Có lẽ có một trăm "Có lẽ", nhưng không có một có lẽ nào liên quan nàng, nàng phải lĩnh ngộ kỹ điểm này mới được, nếu không nàng liền thật sự không hơn không kém đứa ngốc.

Một mét, năm mươi cm, hai mươi cm...... Sát bên lướt qua...... Hai mươi cm, năm mươi cm–

" Em một tiếng cũng không nói, đều là như vậy tiếp đón bạn lâu lâu không gặp sao? Lăng Vị Ương."

Hắn thanh âm giống như roi quất đột nhiên phía sau nàng đánh tới, nàng nhất thời cả người đứng đờ ra, bước chân không tự chủ được lảo đảo một chút, nhìn ngây người.

Nàng trợn to hai mắt, ngây ra như phỗng, khó có thể tin hắn nhận ra nàng.

Điều này làm sao có thể đây? Nhưng hắn ngay cả tên của nàng đều gọi rồi, như thế nào không có khả năng?

Vẫn là, là nàng nghe lầm, hoặc sinh ra lãng tai?

Còn chưa kịp nhận ra chân thật hay ảo tưởng, trước mắt bóng dáng nhoáng lên một cái, chàng trai nàng vừa vượt qua lại đột nhiên trước mặt nàng, chăm chăm nhìn nàng.

" Hay là, " Hắn lại mở miệng nói chuyện lần nữa, thanh âm thong thả." Em đã muốn quên anh là ai, không biết anh?"

Nàng thật hy vọng chính mình có thể quên, có thể không quen biết hắn......

Lăng Vị Ương ở trong lòng mơ hồ nghĩ, liền đứng gần như vậy nhìn hắn, nàng nghĩ đến đời này cũng không thể còn cơ hội như vậy cùng hắn mặt đối mặt.

" Đã lâu không gặp." Nàng cúi đầu, há mồm dùng tiếng nói bình thản chào hỏi hắn. Nàng không nghĩ làm bộ như không biết hắn, miễn sao hắn không nhắc lại ký ức đã qua mà nàng không chịu nổi lại gợi lên khi nàng đã cố quên đi.

" Em thật còn nhận được ra anh sao? Sao vừa rồi lại làm bộ không biết, làm như không thấy anh?" Hắn chau mày chất vấn nàng.

" Anh không phải muốn đi toilet sao? Đi thẳng phía trước một chút nữa là đến." Nàng vẫn cúi mặt xem sàn  mà nói.

" Em nghĩ rằng anh tới đây là đi WC?" Hắn vẫn như cũ không chuyển mắt chằm chằm nhìn nàng.

" Chẳng lẽ không đúng sao?" Nàng tránh tầm mắt của hắn, tiếp tục lấy giọng điệu bình thản đối thoại cùng hắn.

" Không phải."

Câu trả lời của hắn vẻn vẹn có hai chữ, làm cho nàng không thể không đem tầm mắt lại nhìn nghi hoặc nhìn mặt hắn.

Không phải? Vì sao hắn xuất hiện ở nơi này? Hành lang này ngoại trừ toilet ra không có cái gì nữa nha?

" Dịch Tiểu Liên – đại tẩu của ta nói em sẽ đến." Hắn nhìn nàng, thong thả nói.

Dịch Tiểu Liên?

Lăng Vị Ương nháy mắt bừng tỉnh hiểu thật ra hắn cũng không phải tự mình nhận ra nàng đến, mà là Tiểu Liên nói với hắn, hắn mới biết được nàng là ai.

A...... Nàng muốn cười, nhưng không cười nổi.

Nàng thật sự là đại ngốc mà, đã sớm biết hắn không thể nhận ra hay nhớ rõ mình, hơn nữa cũng sớm tự nói với chính mình tám trăm lần kết quả này? Đơn giản là hắn đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng, lại gọi tên nàng, nàng liền tự cho là đúng, nghĩ đến hắn còn nhớ rõ nàng là ai, còn nhận thấy nàng đến?

Lăng Vị Ương à Lăng Vị Ương, ngươi như thế nào lại bi ai đến mức này đây?

Hôm nay ngươi căn bản là không nên đến nơi này, không nên tới......

" Tiểu Liên biết em có đến đây là tốt rồi, em còn lo lắng khách mời nhiều như vậy, cô ấy căn bản là không có bao nhiêu tâm lực chú ý tới em đâu." Nàng ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng mỉm cười với hắn nói." Như vậy thì nhờ anh thay em nói một tiếng chúc mừng cô ấy, nói em chúc phúc Tiểu Liên cùng chồng có thể mãi mãi yêu nhau sống đến bạc đầu. Em còn có việc bận xin phép đi trước."

" Em phải đi?" Hắn đột nhiên đối mặt nàng nói ra lời lưu luyến, lúc ấy hắn chỉ nghe thấy một trọng điểm này.

" Vâng, thật ngượng." Nàng bảo trì mỉm cười, sau đó gật đầu với hắn nói:" Em đi trước, chào anh." Nói xong, nàng xoay người muốn đi.

" Chờ một chút! Anh có điều muốn nói với em."

" Lần khác đi, em đã trì hoãn không ít thời gian, bạn trai em còn đang chờ." Nàng tiếp tục mỉm cười nói.

Hạ Tử Dược sửng sốt một chút.

" Bạn trai em?" Hắn hơi hơi nhíu mi nhìn nàng.

" Anh ấy cùng em đến đây, còn đang ngồi ở bàn tiệc chưa trở về đâu. Chúng em hẹn cùng nhau về, cho nên......" Nàng đang xác nhận lại đã bị hắn đánh gãy lời.

" Người đàn ông  mặc áo sơmi trắng ngồi ở cạnh em?" Hắn còn thật sự hỏi lại nàng.

" Vâng." Nàng tận lực cố mỉm cười rộng thêm chút." Anh cũng có nhìn thấy anh ấy nha? Lần khác có cơ hội em sẽ giới thiệu hai người với nhau. Em thật sự cần phải đi, không thể tiếp tục cùng anh tán gẫu tiếp, tạm biệt."

Hạ Tử Dược nhìn nàng rời đi, lúc này không nói gì để giữ nàng nữa, bởi vì hắn bận suy nghĩ một vấn đề, vì sao nàng muốn gạt hắn, nói em trai là bạn trai?

Rốt cuộc là vì sao?


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-10)