Dì Linh giải vây
← Ch.51 | Ch.53 → |
Lương Ý đem bát sứ đựng thuốc mới vừa uống xong đặt ở trên khay trà, liếc nhìn Sở Du thỉnh thoảng liếc trộm cô, "Uống xong."
"Muốn ăn trái cây chứ?" Sở Du cầm lấy bát, nhẹ giọng hỏi.
Lương Ý lắc đầu, "Không ăn, anh có thể đi được rồi." Cô cầm điều khiển trên khay trà lên, bắt đầu xem ti vi, không để ý tới Sở Du ngây ngốc đứng bên cạnh mình, hi vọng anh mau rời khỏi phòng.
Vậy mà, Sở Du cứng ngắc đứng ở phía trước cô lại thủy chung không có rời đi, Lương Ý không nhịn được ngẩng đầu lên chất vấn: "Sao anh còn không đi?"
Sắc mặt Sở Du bỗng có chút co quắp, "Khay trà, bẩn." Anh rút ra hai tờ khăn giấy, ở trên khay trà trơn bóng lau qua lau lại chứng minh tuy nhiên một chút bụi bậm cũng không có.
Lương Ý nheo mắt lại, cái cớ này...... Cũng quá không biết thuyên chuyển.
Cô mắt lạnh nhìn Sở Du đang ra sức trong công việc, đợi lau qua lại gần 20 lượt, rốt cuộc không nhịn được lên tiếng đuổi người, "Anh có thể đi được rồi chứ?"
Sở Du giương mắt, lúng ta lúng túng liếc nhìn dưới sự nỗ lực lau của anh, khăn giấy mềm mại rách thành vô số vụn trắng rải rác ở trên bàn trà, lúc này khay trà đã trở nên hỗn loạn không chịu nổi, anh còn chẳng biết xấu hổ vu oan nói: "Bẩn."
Trong lòng Lương Ý không nhịn được nâng trán thở dài, cô trừng mắt nhìn khăn giấy đã không còn lau được, Sở Du lại rút ra vài tờ khăn giấy từ trong hộp chuẩn bị làm lại từ đầu thì cô cắn răng nghiến lợi nói: "Anh còn không đi sao?"
Sở Du cúi đầu, lấy đường cong không thể nhận ra lắc đầu một cái, Lương Ý nhắm hai mắt lại, ra hiệu mình phải tỉnh táo, không thể tức giận, "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Sở Du ngẩng đầu lên, nhìn cô một cái, lại nhanh chóng cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Ở cùng em."
Lương Ý hít thở sâu một hơi, lạnh nhạt nói: "Không cần."
Sở Du buồn bã nhìn cô một lát, lại cúi đầu cầm tờ khăn giấy mới vừa rút ra tiếp tục lau khay trà đã sớm lộn xộn không chịu nổi, Lương Ý hận không thể lập tức đuổi anh ra khỏi phòng, nhưng vừa nghĩ tới móng tay dài co duỗi tự nhiên kia, cô liền không nhịn được rợn cả tóc gáy, cuối cùng vì muốn mau sớm đuổi anh ra khỏi phòng, cô chỉ đành che giấu lương tâm liếc nhìn khay trà, ho khan hai tiếng nói: "Khay trà đã rất sạch sẽ, anh có thể đi được rồi."
Sở Du lại nhìn cô, lại hơi liếc nhìn khay trà, dáng vẻ em đang gạt anh.
Lương Ý thiếu chút nữa bị tức điên, "Tự tôi sẽ dọn dẹp."
Sở Du lắc đầu một cái, "Mệt mỏi."
"Mệt mỏi cái sợi len, tôi CMN trông thấy anh mới mệt mỏi, đã nói tự tôi sẽ dọn dẹp tất cả, anh có thể đi ra ngoài, vì sao anh còn không đi ra ngoài?! Chẳng lẽ anh muốn lau xong khay trà còn phải quét dọn vệ sinh chỗ này sao? Quét dọn vệ sinh xong có phải anh lại muốn nấu cơm ở chỗ này hay không?!" Lương Ý rốt cuộc không nhịn được bộc phát, nếu cô không bộc phát thì cô sẽ bị nghẹn máu ở ngực mà chết.
"Nấu cơm?" Hai mắt anh sáng trong.
Cái trán Lương Ý không nhịn được toát ra một giọt mồ hôi lạnh, chẳng lẽ anh...... Thật sự muốn nấu cơm ở chỗ này ư?!
"Cái đó, tôi rất no bụng. Không cần, cám ơn. Anh có thể đi ra ngoài." Một tay Lương Ý ngăn ở đằng trước, chậm chạp nhìn anh, hi vọng anh bỏ đi ý nghĩ nấu cơm ở chỗ này.
"Nhưng......"
"Tôi đã no rồi!" Lương Ý chợt lớn tiếng gầm lên, ánh mắt hung ác trừng mắt nhìn anh.
Sở Du buồn bã cúi đầu lần nữa, Lương Ý cảm giác cái trán của mình đang đau đớn lâm râm, mà đầu sỏ đắc tội khiến thân thể cô khó chịu vẫn còn đang trong trạng thái buồn bã, không hề nhận thấy cô tức giận cùng khó chịu.
"Thiếu gia......" Vào lúc hai người lâm vào lúng túng trầm mặc thì chẳng biết từ lúc nào dì Linh đã đứng ở cửa phòng rộng mở, một tay gõ gõ cửa, do dự gọi Sở Du một tiếng, không khí trầm lặng, Sở Du liếc bà một cái, không nói gì.
"Người ta gọi anh kìa, còn không đi ra ngoài?" Lương Ý bỏ xuống một câu nói như vậy, xoay người trở lại trên giường, kéo chăn lên giả bộ ngủ.
Sở Du lưu luyến mà nhìn anh Lương Ý chỉ lộ ra cái gáy, thật lâu không muốn rời đi, dì Linh thấy thế, bất đắt dĩ thở dài một tiếng, đi tới trước mặt anh, nhỏ giọng nói: "Thiếu gia, Đại sư Cố bảo cậu xuống mật thất một chuyến."
Sở Du không nói lời nào, không rời đi.
"Hình như là về chuyện vật tế." Khi dì Linh nói đến từ vật tế thì cố ý hạ thấp âm xuống, phòng ngừa Lương Ý nghe được.
Vậy mà, Lương ý đang nằm nghiêng đưa lưng về phía hai người bọn họ khoảng chừng 5 mét xa lạ kinh ngạc phát hiện mình lại nghe rõ ràng lời của dì Linh và Sở Du, mặc dù cô cũng không biết tại sao thính lực của mình trong lúc bất chợt lại trở nên "nhạy bén" như thế. Mà có biến hóa không thể giải thích được, hình như là từ lúc cô bắt đầu ăn không ngừng nghỉ thì vẫn duy trì đến bây giờ.
Dì Linh nói xong không bao lâu Sở Du rời khỏi gian phòng, đại khái là xuống mật thất gặp mặt thần côn kia. Về phần vật tế dì Linh nói.
Chẳng lẽ ...là người?!
Vừa nghĩ tới nhìn thấy vào ngày Sở Du sống lại đó, trong lòng Lương Ý dâng lên cảm giác buồn nôn. Vào lúc Lương Ý bất tri bất giác tự hỏi mình thì tiếng bước chân "Cộp cộp cộp" cũng nhích tới gần.
"Thiếu phu nhân?"
Lương Ý trợn to hai mắt đột nhiên quay đầu lại, hoảng sợ hỏi: "Bà tới lúc nào?"
Dì Linh khẽ mỉm cười, "Mới vừa."
Lương Ý vỗ vỗ lòng ngực của mình, trấn an mình vừa bị hoảng sợ, hồi lâu mới không hiểu nói: "Bà có chuyện tìm tôi?"
Dì Linh liếc cửa phòng rộng mở một cái, nhanh chóng xoay người đi tới trước cửa đóng cửa lại, sau đó mới trở lại bên giường, dịu dàng hỏi: "Thiếu phu nhân, gần đây thân thể cô cảm thấy như thế nào?"
"Đã tốt hơn." Lương Như Ý nghi hoặc động tác cẩn thận đóng cửa của bà.
Dì Linh dừng một chút, nhìn sang bát sứ trên khay trà mà Sở Du quên mang đi, "Thiếu gia, cậu ấy có nói cho cô biết thuốc được chế biến từ cái gì không?"
Lương Ý lắc đầu một cái, "Thuốc kia có vấn đề gì không? Sau khi tôi uống thuốc kia xong thì thân thể đã khôi phục khỏe mạnh."
Dì Linh mấp máy môi, trầm giọng nói: "Tôi cũng không biết thành phần của thuốc, nhưng thuốc kia là do Đại sư Cố điều chế."
"Thần côn điều chế ư!" Lương ý nhíu nhíu chân mày, phỏng đoán: "Chẳng lẽ thần côn cất thêm đồ kỳ lạ vào trong thuốc?"
Xem ra thiếu phu nhân cũng không biết gì cả. Dì Linh thở dài một tiếng, trấn an: "Cho dù bỏ thêm cái gì kỳ lạ, nhưng không đến nỗi muốn lấy mạng của thiếu phu nhân."
Lương Ý khẽ cắn răng, xác thực, hiện tại nếu như giết cô, chắc chắn Sở Du sẽ không bỏ qua cho ông ta, nhưng về thành phần làm của thuốc lại không thể làm cho người ta hoài nghi, hơn nữa hiệu quả của thuốc này tốt đến mức làm người ta sợ hãi.
"Thiếu phu nhân hay là nghỉ ngơi trước đi. Bây giờ đã rạng sáng 5 giờ rồi." Trời sắp sáng!
"Ừ."
Lương Ý nằm xuống, Dì Linh kéo chăn đắp ở trên người cô, cẩn thận dém góc chăn. Đợi Lương Ý hoàn toàn ngủ say, mới rón rén đi ra khỏi phòng.
Thư phòng
Mẹ Sở đang duyệt tài liệu thì nghe được tiếng gõ cửa, ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói: "Vào đi!"
Dì Linh nhẹ nhàng mở cửa, đi vào, sau khi đóng cửa lại thì gật đầu chào mẹ Sở, "Phu nhân."
Mẹ Sở liếc bà một cái, giống như vô tâm nói: "Tình trạng cơ thể thiếu phu nhân như thế nào?"
Dì Linh hạ tròng mắt thoáng qua tia lạ lùng xuống, sau đó cung kính hồi đáp: "Đã khôi phục bình thường." Phu nhân vẫn không thích thiếu phu nhân, vì sao hôm nay cố tình phá lệ gọi bà tới đây hỏi thăm tình trạng thân thể của thiếu phu nhân?
"Ừ." Tay mẹ Sở vẫn phê duyệt tài liệu mà không có dừng lại, hồi lâu sau bà ta đột nhiên nhớ đến cái gì, buông bút máy trong tay xuống, hướng bà dặn dò, nói: "Về sau thiếu phu nhân muốn ăn cái gì, cô cũng phải thõa mãn con bé, biết không?"
Dì Linh không rõ, nhưng vẫn gật đầu một cái.
"Cô có thể đi ra ngoài." Mẹ Sở tiếp tục phe duyệt tài liệu.
Dì Linh đứng ngẩn ngơ một hồi, mẹ Sở thấy bà vẫn không có rời đi, nhíu nhíu mày, "Cô còn có vấn đề gì sao?"
Dì Linh cắn răng, nói: "Phu nhân, tình trạng thân thể của thiếu phu nhân như thế nào?" Nếu không tại sao phu nhân đột nhiên đối tốt với thiếu phu nhân bằng con mắt khác.
"À, chưa tới hai tháng nữa cô sẽ biết." Mẹ Sở hé miệng cười cười, ngũ quan nghiêm túc nhất thời trở nên dịu dàng vô hạn, mắt hạnh nhỏ dài như gợn sóng trên mặt hồ, dâng lên từng gợn sóng dịu dàng mà uyển chuyển, làm người ta không đối mặt nổi.
Dì Linh vô cùng nghi hoặc đối với nụ cười bất ngờ của phu nhân, nhưng thấy bà ta cũng không có ý nhiều lời, không thể làm gì khác hơn là nghe theo dặn dò rời đi.
Sau khi dì Linh rời đi, thư phòng lại trở về trạng thái yên tĩnh, bốn phía chỉ còn lại tiếng bút máy viết trên mặt giấy phát ra tiếng vang soàn soạt, cùng với tiếng hít thở.
9 giờ sáng.
Ngón tay Tiểu Phương run rẩy, tay phải cứng ngắc cầm cây chổi, tay trái cầm bình thuốc, thỉnh thoảng lại ngó nhìn xung quanh không có ai tới thì mới nhanh chóng móc bình sứ văng ra chút bột rớt cạnh góc tường. Đợi sau khi hoàn thành tất cả, cô lập tức đem bình sứ thả lại trong túi áo của mình. Toàn bộ động tác như nước chảy mây trôi, không thấy chút lỗi nào.
"Cô đang làm gì?"
Giọng nói nghiêm khắc chấn vấn lạnh lùng vang lên ở sau lưng cô ta, tay phải cầm cây chổi run lên, cô ta giả bộ tỉnh táo xoay người lại, phát hiện quản gia tiên sinh im hơi lặng tiếng đứng ở phía sau mình.
"Quản tiên sinh, chào buổi sáng." Cô ta lúng ta lúng túng cúi chào
Quản gia cũng không đáp lại lời hỏi thăm cô ta, ánh mắt sắc bén không ngừng dò xét qua lại người cô ta. Bởi vì khẩn trương, bây giờ sau lưng tiểu Phương đã bị mồ hôi thấm ướt.
"Cô mới vừa xức thuốc gì trong phòng?" Quản gia nhìn thấy trong túi áo có vật gì lồi ra, lạnh lùng nói.
Bờ môi tiểu Phương run rẩy, đầu óc hỗn loạn tưng bừng, chỉ thoáng hoàn toàn không thể biên soạn ra lý do để qua loa tắc trách với câu hỏi của quản gia.
"Chỉ là bột thuốc đuổi côn trùng thôi."
Vào lúc tiểu Phương cho là sự việc của mình đã sắp bại lộ, dì Linh đi ra từ hành lang sâu hun hút, giọng nói lạnh nhạt giải vây cho cô ta. Tiểu Phương kinh ngạc nhìn dì Linh.
"Bột thuốc đuổi côn trùng?" Quản gia hiển nhiên không tin lời cô ta nói.
Dì Linh hừ lạnh một tiếng, nhìn ông ta, cười mỉa mai, tay phải bỗng nhiên kéo tay tiểu Phương qua, tay trái lơ đãng đụng áo Tiểu Phương một cái, tiểu Phương cảm thấy túi áo của mình đột nhiên trĩu xuống.
"Lấy ra cho ông ta kiểm tra." Dì Linh liếc tiểu Phương.
Tiểu Phương gật đầu một cái, ngón tay run run, từ trong túi áo móc ra một bình thuốc nho nhỏ giống như thuốc làm đẹp, đưa tới trước mặt quản gia, đem tay hạ xuống, che miệng túi.
Quản gia nhận lấy bình thuốc, mở nắp, hít hà mùi vị, xác nhận là bột thuốc đuổi côn trùng mới đưa bình thuốc trả cho cô ta.
Tiểu Phương thở phào nhẹ nhõm.
"A Quản, tôi có việc muốn thương lượng với ông, có thể đi ra ngoài một chuyến chứ?" Dì Linh liếc nhìn tiểu Phương, nói: "Cô đi trước đi."
"Vâng" Tiểu Phương như nhận được đại xá, vội vàng rời đi.
← Ch. 51 | Ch. 53 → |