Vay nóng Tima

Truyện:Yêu Còn Khó Hơn Chết - Chương 36

Yêu Còn Khó Hơn Chết
Trọn bộ 95 chương
Chương 36
Chuyện quan trọng, chính là xem mắt!
0.00
(0 votes)


Chương (1-95)

Siêu sale Shopee


Gặp Trương Uyển trong tình huống như thế này, Từ Y Khả rất sợ.

Mấy ngày nay, mỗi lần qua Thiên Tinh, cô đều cẩn thận tránh mặt Trương Uyển, có một hai lần gặp phải, đều có Trần Mặc Dương bên cạnh, cho nên cũng không có cơ hội để đối mặt nói chuyện với nhau. Có lẽ hôm nay không thể tránh khỏi rồi.

Cô vốn cũng chẳng thân thiết gì với Trương Uyển, Trần Mặc Dương có hàng trăm hàng ngàn phụ nữ trong quá khứ, đâu chỉ một mình Trương Uyển. Nếu nói xin lỗi, cô cũng chẳng sai gì để xin lỗi. Chẳng qua vì Trương Uyển tâm sự cảm xúc của mình với cô, cho nên hôm nay cô và Trần Mặc Dương quen nhau có chút không hợp tình hợp lý.

Tuy nhiệt độ trong nhà cũng vừa phải nhưng vẫn có chút lành lạnh, Trương Uyển chỉ mặc một chiếc áo không có tay màu đen cổ chữ V, cổ áo hơi thấp, vừa vặn lộ ra khuôn ngực đầy đặn. Sợi dây chuyền bạch kim mỏng trên chiếc cổ tinh tế. Chiếc váy bó sát vừa vặn ôm lấy cái mông tròn trịa, ngắn đến ngang đùi.

Giống như lần gặp nhau trong quán cà phê, trên mặt trang điểm một lớp mỏng rất nhã nhặn. Nhưng Từ Y Khả cảm thấy có gì đó không giống, Trương Uyển khi đấy và Trương Uyển bây giờ không giống nhau, chỉ là một cảm giác, Từ Y Khả cũng không biết giải thích thế nào. Chỉ cảm thấy Trương Uyển trước mắt càng thêm phong tình gợi cảm, lại cũng không phải cái cảm giác phong tình lộ rõ ra. Làm cho người ta cảm thấy rất sâu trầm, rất khó đoán tâm tư của cô ta.

Từ Y Khả gượng cười, gọi: "Trương Uyển."

Trương Uyển nói: "Sao lại không đến tìm tôi?"

"Lúc đấy, cô đều có việc, nên không tiện đến tìm cô."

Trương Uyển nở một nụ cười trào phúng, nói: "Vì bây giờ cô đang quen Trần Mặc Dương cho nên không tiện."

Từ Y Khả cũng không biết nên trả lời như thế nào, hai người cũng không có gì để giải thích, nhưng cô lại cũng không thể bỏ đi, chỉ có thể xấu hổ đứng một chỗ.

Cả hai im lặng trong một lúc, Trương Uyển nói: "Cô cùng Trần tổng quen nhau từ bao giờ?"

"Cũng được một thời gian rồi".

"Một thời gian là bao lâu?"

Trương Uyển giọng điệu giống như ép hổi, hơn nữa ánh mắt lạnh nhạt làm cho người ta sợ, đó là một loại ánh mắt bệnh hoạn giống ánh mắt bướng bỉnh đến tự kiêu cuả những phụ nữ thường nhìn thấy trong phim truyền hình.

Từ Y Khả nhíu mày: "Trương Uyển, có phải cô đang trách tôi?"

Trương Uyển dường như ý thức được mình hơi quá đáng, nhẹ giọng xuống, nói: "Trách cô gì chứ? Không phải cô thì sẽ là người khác, tôi chỉ là không nghĩ đó là cô mà thôi, tôi nghĩ..."

Cô cũng không nói hết câu, chỉ dừng một chút, nói: "Quên đi, nói này nọ cũng chả có ý nghĩa gì."

Từ Y Khả nói: "Thật xin lỗi, tôi biết trong lòng cô nhất định sẽ không thoải mái, tôi cũng không biết phải giải thích như thế nào."

Trương Uyển nói: "Cô biết không, tôi thật sự muốn làm bạn với cô, nhưng bây giờ xem ra đã không có khả năng, Y Khả ... đã lãng phí thời gian của cô, cô đi lên đi, tôi cũng phải đi làm việc, còn có, lần sau cô đừng né tránh tôi nữa!"

Trương Uyển nói xong liền xoay người rời khỏi, Hà Tư Vận không biết khi nào đã đứng ở phía trước, nói: "Ôi, Chị em tốt thế này sao lại cãi vã nhau!"

Trương Uyển không để ý đến, lúc nhìn thấy Hà Tư Vận trước mặt, ánh mắt cô lạnh như băng, vẻ mặt rất dữ dằn, chỉ đến bây giờ mới hoàn toàn bộ lộ cảm xúc, một cảnh Từ Y Khả và Trần Mặc Dương hôn nhau nồng nhiệt kia đã kích động đến tâm trí cô, móng tay cắm vào lòng bàn tay, cô đã thể, cô sẽ không để Từ Y Khả yên ổn đâu!

Hà Tư Vận bên kia không thèm quan tâm nhún nhún vai, sau đó quay đầu nở một nụ cười đến sáng lạn với Từ Y Khả, làm cho Từ Y Khả dựng cả tóc gáy, vội vàng ấn thang máy đi vào, Phụ nữ bên cạnh anh ta thật sự là một đám điên khùng! Cũng tại bị anh ta đá nên điên rồi ư? Có khi nào bản thân mình cũng sẽ trở nên như vậy?

Anh ta nói đi một lúc thôi, kết quả đợi mãi cũng chả thấy anh về, lúc cô muốn về nhà thì đã mười hai giờ đêm. An ninh ở Giang Nhạc luôn hỗn loạn, giờ này bắt taxi về dù sao cũng nguy hiểm, cô đành ở lại qua đêm. Khoảng thời gian này trong nhà cũng rất nhiều việc, có lẽ mẹ sẽ không có tâm trạng để tra hỏi cô.

Nửa đêm đang ngủ mơ mơ màng màng cô cảm giác được có người nằm xuống bên cạnh, mùi sửa tắm cùng với hơi thở nam tính. Cô miễn cưỡng mở mắt, nhìn thấy thân hình to lớn chen vào chăn, nửa tỉnh nửa mơ la hét: "Không phải phòng của anh ngay bên cạnh sao."

Cô đến đây đã nhiều lần, thường xuyên bị anh lừa ở lại qua đêm, cô sợ buổi tối đang ngủ anh lại giở thú tính, bởi vậy yêu cầu phải có phòng riêng. Anh ta thật sửa sang lại một phòng bên cạnh cho cô, nhưng thùng rỗng kêu to, mỗi lần cô ở lại qua đêm, anh lúc nào cũng giở đủ trò để trèo lên giường cô, cuối cùng cô cũng hiểu vì sao anh lại đặt cái giường to như vậy trong phòng này.

Anh từ phía sau ôm lấy cô, dán sát lại vào lưng cô, tay lại không an phận luồng vào trong quần áo cô, đầu dựa vào cổ cô, thỏa mãn ôm cô.

Lúc vừa mới về lòng còn cảm thấy lạnh lẽo còn tưởng cô đã về, kết quả thấy giày của cô, đẩy cửa ra đã thấy cô ngoan ngoãn nằm trên giường, anh đột nhiên cảm thấy thỏa mãn, cảm thấy vui sướng.

Đêm khuya, có một người ở trên giường chờ anh về ngủ, hơn nữa người nằm ở trên giường chờ anh là cô, cảm giác như vậy thật tốt, nơi trống rỗng nào đấy trong tim đang được lấp đầy.

Từ Y Khả buồn ngủ quá, chả có sức lực chống chặn anh bắt đầu giở trò, mặc anh xoa nắn trên người cô.

Nhẹ nhàng xoa vặn ngực cô thành những loại vòng cung khác nhau.

Cũng may anh không tiến thêm bước nào, từ từ ôm cô ngủ.

Không cần phải dậy sớm vào ngày hôm sau, cô ngủ thẳng giấc đến lúc tự tỉnh lại, muốn cử động thì thấy mình vẫn còn trong lòng anh ta. Mở vòng tay đang choàng qua eo cô kia, cô nhẹ nhàng đứng lên, không ngờ vẫn đánh thức anh ta, lại bị anh ta đặt lại lên giường.

Từ Y Khả nhanh nhẹn cầm lấy điện thoại trên đầu giường, nói: "Anh xem, đã mười một giờ rồi, nhanh dậy đi."

Anh vẫn nằm trên người cô, môi đang cọ cọ làm loạn trên gáy cô, hàm hồ nói: "Em hôm nay không phải không cần đi làm sao?"

"Thế nhưng anh cũng không thể nằm trên giường cả một ngày mà!"

"Vậy em muốn nằm vài ngày ư? Anh cũng đều chiều theo ý em!"

Cô cố gắng đẩy vai anh ra, có thể yên tĩnh dù một chút thôi được không!

Chuông điện thoại vang lên, là trong nhà gọi đến, Từ Y Khả bị dọa nhảy dựng cả lên, liền đẩy anh ta ra: "Đứng lên, đứng lên, mẹ em điện thoại."

Anh bình tĩnh, nhìn bộ dáng 'Có tật giật mình' của cô, cười xấu xa nói: "Nhận đi!" anh cắn trên vành tai mẫn cảm của cô một cái: "Nhớ nói giọng bình tĩnh một chút."

Từ Y Khả rùng mình, buồn bực đánh một cái vào vai anh: "Đừng làm gì cả, không được phép lên tiếng."

Đầu kia điện thoại bà Từ nói: "Mới sáng sớm con đã đi đâu vậy?"

Từ Y Khả ngẩn người, chẳng lẽ mẹ nghĩ cô sáng sớm nay mới ra khỏi nhà?

Từ Y Khả nhanh nói: "Không phải Đinh Tĩnh sắp kết hôn sao, bọn con hẹn gặp nhau, tối nay sẽ về nhà."

Nhìn vẻ mặt nói dối có vẻ nghiêm trọng kia, anh không khỏi cảm thấy buồn cười, tay vuốt ve trên eo cô, chơi đùa trên những chỗ mẫn cảm trên người cô.

Từ Y Khả đã run như lá trên cây, còn phải cố gắng giữ bình tĩnh, không để bản thân phát ra tiếng lạ gì, tránh phải né trái những trò trêu cợt của anh.

Bà Từ nói: "Vậy con về sớm chút, tối hôm nay trong nhà có việc."

Anh đã cởi bỏ áo ngủ rộng thùng thình của cô, vùi đầu trước ngực cô, thậm chí liếm khắp.

Toàn thân Từ Y Khả căng thẳng, răng gắt gao cắn môi dưới, đã như vậy mẹ cô còn càm ràm trong điện thoại, cô muốn chết mất, chỉ đành trả lời qua loa: "Vâng, con biết rồi."

"Trước sáu giờ nhất định phải về."

"Con biết rồi." Cô thầm nghĩ nhanh chấm dứt cuộc điện thoại này, cho nên cũng không có hỏi mẹ cô có chuyện quan trọng gì.

Tắt điện thoại, cô lấy chân hung hăng đá anh: "Anh cố ý có phải không?"

Tâm trạng anh đang vui sướng, chả thèm so đo với cô, vỗ vỗ mông cô, nói: "Được rồi, dậy đi, còn không anh sẽ đùa cùng em cả ngày."

Cô gắt gỏng nhảy xuống giường, mặc áo đi vào phòng tắm.

Cùng anh ăn chơi cả một ngày, buổi tối cô khăng khăng trước sáu giờ phải về nhà. Theo như chuyện quan trọng của bà Từ đó là cả nhà ra ngoài ăn cơm. Ông Từ cuối cùng vẫn nhận công trình kia của ông chủ Mã, theo bước đầu dự toán, có lẽ trong tương lai thu lợi về cũng không tệ. Ông chủ Mã có thể xem là đại ân nhân của nhà cô, lúc trước khi cả nhà vừa mới chuyển đến Giang Nhạc cầm cố tất cả tài sản gia đình cộng thêm vay mượn một ít mới có thể mở một của hàng sắt thép nhỏ. Ở thành phố tất cả các chi phí sinh hoạt đều cao nào là nhà ở, ba bữa cơm, khi đó nếu không có ông chủ Mã tốt bụng thấy gia cảnh nhà cô đáng thương, kéo vài cái công trình lớn nhỏ cho nhà cô, hết sức giúp đỡ bọn họ, nói không chừng gia đình cô cũng không thể chống đỡ nổi

Ông bà Từ đều là người rất coi trọng tình nghĩa, cho nên rất biết ơn ông Mã, luôn cho rằng nếu không có ông Mã sẽ không có ngày hôm nay, sẵn sàng đổ máu cho giao tình này. Hôm nay, để mời người ta ăn cơm, cảm ơn người ta, mới gọi cô trở về.

Từ Y Khả buồn bực, nói: "Mẹ, mẹ mời người ta dùng cơm, gọi con về làm gì chứ?"

Bà Từ nói: "Cả nhà đều đi, con không đi xem sao được, nhanh đi thay quần áo đi."

Từ Y Khả nhìn vào bộ váy của mình, nói: "Con như vầy không được sao, có cần long trọng quá không?"

Bà Từ đẩy con gái vào trong phòng, lấy bộ quần áo trong tủ ra, nói: " hôm qua mẹ vừa mua cho con đấy, con mặc thử xem."

Là một bộ váy nhã nhặn, cộng thêm một chiếc áo khoác ở ngoài

Bà Từ mắt nhìn cao, biết con gái mình không biết ăn diện, lại sợ người ta xem thường con gái mình, cho nên giúp cô mua quần áo là chuyện thường, Từ Y Khả cũng chả nghi ngờ gì. Cô chỉ xem giá trên mác bộ đầm, hít một hơi thật sâu, kêu lên: "Mẹ, đắt như vật, gia đình chúng ta cũng chả phải giàu có gì!"

Bà Từ nói: "Con gái, ở tuổi này vốn nên ăn mặc tốt một chút, cả ngày ăn mặc lôi thôi lếch thếch trông giống dạng gì, đừng chần chừ nữa, nhanh mặc vào đi, để người ta chờ không hay."

Lần này đúng theo kiểu long trọng mà Y Khả nghĩ, ngay cả địa điểm cũng mời ở khách sạn Kim Đĩnh, Từ Y Khả không thể không nghĩ, rốt cục ông chủ Mã này chia cho bao nhiêu lợi nhuận, mà cô lại bị bố mẹ ép buộc như thế!

Bởi vì đã đặt trước, lúc cả nhà đến thì đã có người đứng chờ dẫn vào phòng, lát sau ông chủ Mã cũng đến ngay, nhưng không chỉ mình ông chủ Mã, bên cạnh ông còn có thêm một người đàn ông trẻ.

Ngồi xuống bàn nói chuyện, ông chủ Mã giới thiệu nói: "Đây là con tôi, Mã Tuấn."

Mã Tuấn gật đầu mọi người, ân cần thăm hỏi nói: "xin chào cô chú."

Ông Từ cười tủm tỉm, khen ông Mã có phúc, con trai tuấn tú lịch sự.

Trong đầu Từ Y Khả lóe lên một tia màu trắng, loáng thoáng nhớ lại hình như hôm trước bà Từ có nhắc qua chuyện, không lẽ là... xem mắt?

Bà Từ nói: "Y Khả, sao lại không chào mọi người?"

Từ Y Khả phục hồi lại một mãnh hỗn độn trong đầu, nói: "Chào ông chủ Mã."

Ông chủ Mã nói: "Sao lại gọi là ông chủ Mã, Y Khả, con cũng không kém Mã Tuấn bao nhiêu, gọi là bác là được rồi."

Sau đấy mọi người không ngừng nói về chuyện hồi nhỏ của Y Khả và Mã Tuấn. Từ Y Khả ở trong lòng khóc thét, muốn chết, quả nhiên! Quả nhiên!

Trách sao lại có chuyện mẹ cô mua quần áo mới cho cô, bảo cô trang điểm.

Chuyện này làm cô đứng ngồi không yên, tệ hơn là Mã Tuấn ngồi bên cạnh cô chu đáo gắp thức ăn cho cô, nhiệt tình cùng cô trò chuyện. Cô không thể lạnh mặt với anh trước mặt người nhà.

Ở một phòng khác tại khách sạn Kim Đĩnh, Trần Mặc Dương cũng có chút bất ngờ, anh vốn dĩ có hẹn với bộ trưởng Kim cùng nhau ăn bữa, muốn ông ta giúp giải quyết việc vừa rồi, nhưng không ngờ người ta lại gọi cả cháu gái đến.

Triệu Vịnh Oái lên tiếng trước, nói: "Đàn anh, anh không ngại em dùng cơm cùng mọi người chứ."

Trần Mặc Dương đứng lên kéo ghế cho Bộ trưởng Kim và Triệu Vịnh Oái nói: "Sao có thể."

Bộ trưởng Kim nói: "Thật ngại quá, Mặc Dương, con bé này cứ như ma quỷ đòi đi theo".

Sau đó mọi người nói vào chủ đề chính, Bộ trưởng Kim nói: "Chuyện này không có gì to tát lắm, Nhưng cậu biết đấy bối cảnh của Chương Kinh Hoa cũng không hề đơn giản... Nếu Chủ tịch tỉnh Trần bên kia..."

Trần Mặc Dương nói: "Bác Kim, việc này cũng chỉ có thể phiền bác, bác cũng biết tính tình bố cháu rồi đấy, cho ông ta biết càng khó làm...Bác xem bây giờ, cháu đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng lại bị mắc kẹt miếng đất bên đấy, xây dựng nhà máy thép, cháu bên này mới gặp phiền phức, dù sao cũng là cháu tạo ra hình ảnh thành phố văn hóa."

Triệu Vịnh Oái làm nũng nói: "Cậu, chuyện này có gì khó đâu, nhà máy bọn họ vốn không phù hợp với yêu cầu bảo vệ môi trường."

Bộ trưởng trầm ngâm, không phải nhà máy người ta xây dựng không hợp lý, mà là Trần Mặc Dương thật không thể xây dựng kế hoạch kia được, lần này rõ rằng Chương Kinh Hoa cố ý đối nghịch hơn nữa bối cảnh chương kinh hoa có cả hắc bạch, xử lý không đúng cách, để lại hậu họa không lường được

Bộ trưởng Kim nói: "Mặc Dương, cậu nói cho tôi nghe có biện pháp gì, có thể không đắc tội người chúng ta không nên đắc tội. Dù sao bố cậu vừa mới tiền nhiệm, làm mọi việc đều phải chú ý "

Trần Mặc Dương gật đầu: "Cái đấy làm phiền bác, bộ trưởng Kim, cháu bên này cũng gần khởi công, sau này mong bác giúp đỡ."

Ra ngoài, Mã Tuấn sánh vai đi cùng cô.

Tại đại sảnh tầng một, Từ Y Khả nghe được tiếng cười duyên quen thuộc, không khỏi quay đầu, kinh ngạc, phía bên kia, Triệu Vịnh Oái đang choàng qua tay Trần Mặc Dương.

Trần Mặc Dương cũng thấy Từ Y Khả, nhìn thấy trang phục trên người cô và tình huống kia, Trần Mặc Dương cũng hiểu được đang xảy ra chuyện gì. Ánh mắt trầm xuống, khóe miệng nhếch lên, xem ra chuyện quan trọng cô nói chính là đi xem mắt, phải không!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-95)