Vay nóng Homecredit

Truyện:Yêu Còn Khó Hơn Chết - Chương 12

Yêu Còn Khó Hơn Chết
Trọn bộ 95 chương
Chương 12
Một lũ lưu manh
0.00
(0 votes)


Chương (1-95)

Siêu sale Lazada


Trước hình ảnh kích thích như vậy Mẫn Chính Hàn toàn thân khô nóng khó chịu, trong lòng ngứa ngáy, trên người bắt đầu phát đau. Hơn nữa ngồi bên cạnh cô gái mê người mà mấy ngày nay anh vẫn nhung nhớ mơ mộng, cảm giác hôm đó vẫn rõ ràng. Anh ta vẫn nhớ rõ cái cảm giác mềm mại ôm cô, như thể cả xương cốt cũng mềm nhũng. Từ ngoài vào trong đều đầy đủ, một lớp vỏ trái cây đẹp tinh xảo, bên trong chin mọng. khăp người đều tỏa ra hương thơm, cực kì tuyệt vời.

Đã lâu chưa gặp được người con gái khiến anh ta hứng thú đến vậy, giống như chỉ nhìn, nghe liền say mê.

Mẫn Chính Hàn nhích đến gần Y Khả hơn, khoác tay ôm cô vào trong lòng, cô kháng cự, anh ta ép sát vào. Anh ta biết cô là cô bé vẫn chưa biết cái gì, bởi thế phải từng bước nhẫn nại, tinh tế dụ dỗ, tựa như trở thành mục đích của anh. Trước kia phụ nữ đối với anh ta không thành vấn đề, làm gì có chuyên rườm rà như vậy, phụ nữ kiểu như cô gái này không thiếu, nói cách khác chính là làm bộ làm tịch, có lẽ anh ta còn phải từng bước từng bước đạt được. Ngẫm lại bị một con nhóc như vậy ép buộc cũng thật con mẹ nó xấu hổ! Chẳng còn cách nào, ai bảo chính mình thích của lạ này làm gì. Anh ta thật muốn ăn cô vào bụng, xem rốt cục là cái vị gì, có khác với cảm giác dục tiên dục tử không.

Không cần nói bây giờ trong đầu anh ta toàn hình anh nóng bỏng, hồi xưa anh ta dây dưa với phụ nữ cũng vì điểm này, anh ta không ngại tốn chút thời gian dụ dỗ họ, nhưng này cái cũng có mức độ!

Lúc này, Từ Y Khả kháng cự làm anh ta bực mình, anh ta không muốn cùng người phụ nữ này chơi trò lac mềm buột chặt nữa, lại còn mặt mũi của mình nữa chứ. Nghĩ như vậy, nên động tác của Mẫn Chính Hàn cũng trở nên cường ngạnh hơn, không để ý sự giãy dụa của cô, nâng măt cô lên ngấu nghiến, tuy rất gấp gáp, nhưng vẫn ở bên tai cô dụ dỗ nói:

-"Em yêu, nghe lời, ngoan, nghe lời, đừng cựa quậy..."

Anh ta liếm cổ cô, Từ Y Khả lấy tay che, tay anh sờ soạn trên đùi cô. Bị tay che lại anh ta hôn lên vành tai, nhả vào những hơi thở ẩm ướt.

Cô sợ đến chết, hối hận vừa rồi bị ma quỷ hay sao lại theo anh ta vào đây, hối hận chính mình vừa rồi không chọn thời điểm mà trốn về.

Môi của anh ta chà sát hỗn loạn lên mặt của cô, một tay kéo váy cô lên từ từ sờ lên, , miệng vẫn là dụ dỗ:

-"Ngoan, anh sẽ đối xử tốt với em, em là bạn gái anh, người yêu của anh, anh yêu em nhất bảo bối..."

Tinh trùng lên não, hắn thầm nghĩ làm cho cô hết giãy dụa! Không biết lấy sức lực từ đâu, Từ Y Khả hết sức mình đẩy anh ta ra lại còn cho anh ta một cái tát. Cái tát ấy cô gần như dùng hết sức của mình, , một tiếng thanh thúy từ bàn tay vang lên làm cho mọi người trong phòng đều dừng động tác. Chỗ Trần Mặc Dương đang chuẩn bị đi đến bước cuối cùng, thì đứng dậy đẩy người phụ nữ trên người ra.

Từ Y Khả vất vả đứng lên, lấy tay dùng sức lau môi mình, vuốt lại tóc rồi sửa sang lại áo quần mình thật nhanh, cô cảm thấy vô cùng kham khổ và giận dữ, bọn họ có phải muốn chơi cô như với cô gái tùy tiện, xem cô như đám gái ở đây, cho nên mới muốn làm gì cô thì làm sao?

Cô hít sâu vào, không cho nước mắt của mình rơi xuống, nhìn Mẫn Chính Hàn quát:

"Ai là bạn gái của anh, ai là em yêu của anh, không biết xấu hổ... anh là đồ lưu manh... tất cả các người là đồ cầm thú, súc sinh"

Mọi người vẫn còn chưa hoàn hồn vì cái tát " thảm thiết", nên khi cô chửi một loạt, tất cả vẫn còn kinh ngạc.

Từ Y Khả bình thường cũng không có mạnh mẽ như vậy, đêm nay là bị kích thích đến, Sau này cô nghĩ lại mà sợ, nhìn nhìn lại anh mắt trầm mặt quỷ dị của mọi người xung quanh, chân cô càng thêm mềm nhũng. Nhìn sắc mặt Mẫn Chính Hàn xanh mét cùng với gân xanh hiện rõ trên bàn tay đang nắm chặt, cô hoàn toàn không nghi ngờ ngay sau đó người đàn ông này sẽ giết cô ngay tại chỗ. Cô thế mà vừa rồi lại quăng cho anh ta một cái tát!Lại còn ăn nói hỗn láo! Phản ứng đầu tiên của Từ Y Khả chính là trốn! Trên thực tế cô cũng đã làm như vậy, cô đứng gần phía cửa, lui về phía sau vài bước, kéo cửa ra chạy ra ngoài.

Tất cả đều xảy ra rất nhanh, trước sau còn không quá một phút, đợi đến khi cửa phòng đóng rầm lại, mọi người mới bắt đầu có phản ứng.

Giang Văn Thao ức chế không thể không cười, còn bắt chước giọng điệu và động tác của Từ Y Khả, chỉ vào Mẫn Chính Hàn: "Ai là bạn gái của anh! Không biết xấu hổ, các ngươi đều là lưu manh, một đám súc sinh... Ha ha ha... Tớ nói cậu không biết kiếm đâu ra một em thần kinh thế này!"

Mẫn Chính Hàn tức giận uống một ngụm rượu nói:

-"Câm miệng! Cô ấy chỉ là ngây thơ, đơn thuần cậu biết không?, Giống như nụ hoa trên cây vẫn chưa có nở, cánh hoa còn ôm lấy nó, chứ không giống như phụ nữ bên cạnh các cậu, ai ai thân kinh bách chiến."(1)

(1) trải đời, có nhiều kinh nghiệm

Bạn gái Trần Mặc Dương nghe thấy những lời của Mẫn Chính Hàn ánh mắt lập tức ảm đạm xuống, khóe miệng cũng hiện lên nụ cười tự giễu!

Giang Văn Thao hoàn toàn khinh thường, nói:

-"Làm giống như cậu biết đấy! Cậu thật vất vả lắm mới tìm được nụ hoa đó, đã nghĩ đến chuyện lột cánh hoa của cô ta, đem nhụy hoa của cô ấy ăn rồi... Xem mặt cậu kìa, chậc chậc..."

Mẫn Chính Hàn vuốt bên má mình, Răng sắp nghiến nát, nói:

-"người phụ nữ này, cô dám..."

Nhưng ngay lập tức sợ cô chạy trốn mất, anh ta suy nghĩ cẩn thận ngày mai làm sao mới chinh phục đươc cô! Anh ta không tin mình 'Nửa đời' tung hoành tình trường còn không thu tóm được nhóc con đó!

Trần Mặc Dương không nghĩ là đúng, anh ta lại ngồi dây, tựa như chuyện kích tình điên cuồng lúc nãy chưa hề xảy ra. Bạn gái anh ta rót một ly rượu đưa lên. Anh ta uống một ngụm, hôn cô bạn gái, sau đó toàn thân thả lỏng tựa vào trên sô pha.

Xà yêu bỗng cảm thấy mất mặt, đứng dậy về lại chỗ ngồi cũ của mình.

Vặn vẹo trên người Mẫn Chính Hàn, môi ghé vào tai anh ta cọ xát:

-"Mẫn tổng, thế mười vạn kia có tính không?" that ra cô cũng không chắc nếu vừa rồi không xảy ra chuyện của cô gái kia, Trần Mặc Dương vẫn tiếp tục trên người cô không?.

Người đàn ông như vậy khiến phụ nữ rất khó nắm bắt, anh ta có thể tùy ý cho phép bạn khiêu khích ham muốn của anh ta, nhưng lại không cho bạn kiểm soát dục vọng của anh ta, bất cứ lúc nào cũng dành thế chủ động, có thể thay đổi bất thường.

Mẫn Chính Hàn vỗ đùi cô, nói: "Tính chứ, sao lại không tính, cô vừa rồi biểu diễn rất tốt, đáng giá!"

Lộ lộ không biết " đáng giá" mà anh ta ám chỉ là cái gì! Cô chỉ cần có tiền là được!

★ ★ ★ ★ ★ tieuthutrieugia. net

Từ Y Khả xuyên qua đám người nhốn nhào, chạy một mạch ra đến cửa.

Âm nhạc, ánh sáng, người đẹp, rượu tất cả đều rơi lại ở đằng sau, nơi ăn chơi thác loạn. Cô cuối cùng cũng trốn ra được thế giới không thuộc về cô. Tựa như đứa bé lầm đường lạc lối trở về với quỹ đạo vốn có của mình, thở một lúc.

Cô nhìn lui lại khu ăn chơi xa hoa truỵ lạc phia sau, sau đó đi bộ đến bến xe buýt.

Lúc này mới biết vừa rồi gấp gáp quá nên quên mang theo túi xách, ví tiền, di động đều nằm trong túi.

Từ Y Khả bực mình dậm chân, bất đắc dĩ thở dài. Nhưng dù sao lúc này cô cũng không dám quay lại. Thật ra cũng chả có gì đáng giá trong túi, trong thẻ ngân hàng, bên trong cũng chả có bao nhiêu tiền, hơn nữa có thể báo mất. Chỉ là di động cô vừa mua bằng nửa tháng tiền lương Nhưng vẫn quyết định không cần. Xem như vừa gặp chuyện xui xẻo, ngã một lần, vẫn là Đinh Tĩnh nói rất đúng, về sau có gặp mấy tên truyền thuyết ấy thì hãy cách xa. Dù sao vẫn chưa trễ, bắt taxi rồi kêu Y Trạch xuống trả tiền là được.

Tuy là tự an ủi mình như vậy, nhưng lòng vẫn xót muốn chết, ngửa mặt lên trời than thở! Nửa tháng tiền lương của mình!

Bỗng sau lưng nghe thấy giọng nói:

-"Từ Y Khả?"

Từ Y Khả xoay người qua, giống như một bộ phim quay chậm, đèn đường mờ ảo, đường phố ồn ào, xe chạy qua về, cuối cùng hình ảnh dừng lại trên khuôn mặt quen thuộc mà xa lạ kia, Hàn Việt.

Từ Y Khả cũng không biết phản ứng như thế nào, bỗng dưng xuất hiện trước mắt người mà cô vẫn muốn né tránh bấy lâu nay.

Hàn Việt chắc chắn là Từ Y Khả sau mới mỉm cười, đến gần cô, nói:

-"Y Khả, đã lâu không gặp."

Nụ cười đó làm cô trầm tĩnh lại không phải chỉ là ngẫu nhiên gặp lại một người bạn học lâu ngày không gặp thôi sao, sao phải mất tự nhiên. Nhìn anh ta cười bình thường như chưa từng xảy ra chuyên gì, tựa như cũng không nhớ rõ từng có thời gian cùng cô yêu đương. Có lẽ mọi người đều trưởng thành rôi, ai còn đem chuyện mười sáu bảy tuổi khi như vậy để ở trong lòng!

Từ Y Khả nhìn anh ta tươi cười, nói:

-"Đúng vậy, thật lâu không gặp."

Anh ta lại hỏi:

-"Trở về lúc nào vậy?"

-"Tốt nghiệp xong em trở về."

Hàn Việt nhìn thấy khuôn mặt cứng nhắc của cô, ngược lại hỏi:

-"Sao em lại đứng đây? Đang đợi bạn hả?"

-"Đâu có, em vừa đi dạo, đang chuẩn bị về nhà."

-"Để anh đưa em về."

Từ Y Khả nhẹ nhàng từ chối:

-"Không cần đâu, em tự bắt taxi về được."

Anh ta một mực kiên trì, nói:

-"Dù sao con gái một mình ngồi xe cũng không an toàn, anh cũng không có việc gì, tiễn em đi một đoạn."

Thấy anh ta chân thành, từ chối lại ngại người ta nói mình hẹp hòi.

Xe anh ta đang đỗ trên đường, Từ Y Khả đi theo sau. Thời gian trước, cô cùng anh ta rất vui vẻ thân mật. Cùng nghe nhạc, cùng xem phim. Cùng nhau ngồi giữa sân bóng nói về ước mơ, nói về tương lai. Tất cả các bạn học khác đều nghĩ cô và anh là người yêu, thậm chí chính cô cũng nghĩ rằng trong lòng anh cũng có cô, tương lai của anh cũng nhất định sẽ có cô. Tuy rằng cô và anh chưa bao giờ đi quá giới hạn, cũng không có những hành động thân mật, lời ngon tiếng ngọt. Nhưng cô cho rằng anh ấy vẫn chưa có đủ khả năng gánh vác tương lai của hai người, cho nên vẫn chưa nói ra mà thôi.

Anh ta không biết khi anh ta nói rằng

-" Anh ta cùng cô chẳng có quan hệ gì cả, đối với cô câu nói đó thật đã kích, thật tàn nhẫn!

Nhưng bây giờ nghĩ về nó, chuyện đau lòng kia dường như chỉ còn lại bối rối. , xấu hổ vì tự mình đa tình. Thời gian quả thật là liều thuốc tốt nhất.

Trong xe, chẳng ai nói gì, chỉ có tiếng nhạc radio. Xe đi được một đoạn, Hàn Việt tắt radio, không khí trong xe bỗng dưng lại yên tĩnh.

Anh ta đột nhiên nói:

- "Y Khả, thật xin lỗi."

Tuy rằng chỉ là một câu, nhưng là trong thâm tâm hai người đều rõ ràng là cái gì.

Từ Y Khả chút kinh ngạc, chỉ nghĩ anh ta đã quên từ lâu, không nghĩ đến anh ta vẫn để tâm chuyện này, điều này làm cho cô cảm thấy an ủi một chút, ít nhất làm cho cô cảm thấy giấc mộng đẹp ba năm kia không phải là chuyện cười.

Hàn Việt thấy Từ Y Khả không nói chuyện, tiếp tục nói: "Y Khả, vài năm này anh vẫn muốn nói với em tiếng xin lỗi nhưng vẫn chưa có cơ hội, ngay cả chính anh cũng không dám nhớ đến những lời nói ác liệt đã làm tổn thương em hôm đấy. Vào lúc em cần người an ủi nhất, anh lại nói chúng ta không có quan hệ gì cả, anh thật là một tên khốn!"

Tâm trạng Hàn Việt có chút kích động, tay nắm lấy tay lái, bởi vì dùng sức mà khớp xương hiện lên rõ ràng.

Từ Y Khả nói:

-"Hàn Việt, anh không cần như vậy, đó là chuyện qua rồi."

Nói xong, cô và anh ta thật sự không có mối quan hệ nào.

Hàn Việt lắc đầu:

-"Có lẽ trong lòng em chuyện này vẫn chưa quên được, bằng không ngày đó em cũng sẽ không quay đầu lại nhìn anh bước đi."

Anh ta biết không thể tha thứ cho chính bản thân mình! Vẫn nhớ rõ sự cô khổ sở ra sao, đi một mình, một mình ăn cơm, một người chịu đựng ánh mắt xem thường của người khác, một cô gái tốt đẹp như vậy càng ngày càng tự ti, càng ngày càng khiếp nhược(1). Chỉ biết cúi đầu ngồi trong lớp, tan học lại lặng lẽ ra về.

(1) hèn nhát

Thời gian đấy anh ta cũng như những người khác xa lánh cô ấy, anh ta cũng chỉ là sợ người khác khinh thường nhìn mình.

Nhưng cô làm sai gì? Cô chả làm gì sai cả, Liệu cô sai là vì đã gặp điều bất hạnh kia? Cái kia không phai lỗi của cô.

Chỉ là lúc anh ta hối hận thì đã quá muộn. ba tháng sau kì thi đại học kết thúc anh ta đã không gặp lại cô. Từ trường học anh biết được cô đã đi Tây An học, sau chuyện đấy cô cũng chả liên lạc với ai cùng lớp cả. Sau lại thật vất vả lắm mới có được số điện thoại của cô từ Đinh Tĩnh, nhưng không có dũng khí để gọi, anh không biết nói gì, có lẽ cô đã không cần sự quan tâm của anh nữa rồi, cũng không muốn liên lạc với anh nưã, dù sao, so với những người khác mà nói chính anh là người làm trái tim cô đau khổ hơn. Anh ta còn nhớ rõ lúc muốn lấy số điện thoại của cô, Bạn của cô nói bằng giọng mỉa mai: "Anh bây giờ còn muốn liên lạc với cô ấy sao? Không sợ người ta cười à? Đồ đạo đức giả!"

Anh ta xấu hổ vô cùng, ngay cả bạn tót của cô cũng nghĩ như vây, chứ đừng nói đến cô!

Những lúc họp lớp, anh vẫn luôn chờ đợi cô xuất hiên, cho dù chỉ muốn nói một câu xin lỗi thôi. Nhưng đã bốn năm, họp lớp lớn nhỏ, cho tới bây giờ chưa thấy cô đến, cũng là, cho dù là ai cũng sẽ không xuất hiện lại trước mặt đám người đã từng xát muối vào vết thương của mình.

Cho nên đến vài năm sau anh vẫn không thể tự tha thứ cho chính bản thân mình!


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-95)