Em muốn theo quân
← Ch.43 | Ch.45 → |
Cố Bình Bình đã đem chuyện hạ bệ An Nặc là chuyện lớn nhất trong đời, nhưng hiển nhiên, An Nặc không coi trọng chuyện này, bởi vì trong lòng cô còn có chuyện khác cần quan tâm hơn.
Chủ nhật An Nặc đi tới chỗ Phó Quốc Hoa, bởi vì đã đến đây nhiều lần, An Nặc cũng quen cửa quen nẻo rồi, không cần Phó Quốc Hoa tới đón nữa, trong tay cô cũng có một giấy thông hành dành cho người nhà quân nhân, chỉ cần đưa ra là có thể tự do ra vào cổng chính. An Nặc cứ hai tuần lễ đến một lần, tần suất cũng nhất định, nhưng Phó Quốc Hoa không thể xin nghỉ theo cô được, cho nên đến hiện tại, hai người chỉ có thể chờ tối thứ 7 Phó Quốc Hoa huấn luyện xong hai người có thể ở bên nhau đến sáng ngày thứ 2 Phó Quốc Hoa tiếp tục đi huấn luyện, còn An Nặc ngủ đến khi tỉnh lại sau đó trở về bệnh viện, thời gian hai người gặp nhau rất ít, khiến An Nặc rất bất mãn.
Hai người nằm trên giường sau một phen mây mưa, Phó Quốc Hoa tựa người vào đầu giường, thân thể trần truồng, làn da màu đòng nhìn qua tràn đầy hấp dẫn, đường cong cứng rắn cũng làm cho An Nặc muốn ngừng mà không được, cơ bụng sáu múi coi nhưng không cố ý triển h iện cũng có thể nhìn thấy hình sáng, một bộ phận mãnh nam hiện ra đồ sộ. An Nặc dựa trong ngực anh, gương mặt ửng đỏ, thỉnh thoảng mang theo ý xấu nhẹ nhàng mè nheo, thân thể màu trắng sữa rúc vòa khuỷu tay của anh, da thịt bả vai cùng phần lưng ở bên ngoài, cánh tay mảnh khảnh ôm thật chặt vòng hông bền chắc. Hai người một đen một trắng dây dưa, ôm chặt. Cánh tay Phó Quốc Hoa có lực vong qua phần lưng bóng loáng của An Nặc, bàn tay rơi v ào bộ ngực trước mặt cô, thỉnh thoảng sờ nắm nơi mền mại đó, An Nặc nhận thấy động tác của anh, nũng nịu nói: "Anh Quốc Hoa."
Phó Quốc Hoa nhíu mày nhìn cô, hắn đã hiểu được toàn bộ thói quen của cô gái nhỏ này. Thời điểm cô nũng nịu sẽ gọi tên đầy đủ của hắn, lúc tâm tình cô tốt hoặc muốn cầu cạnh hắn làm chuyện gì sẽ gọi hắn là 'anh Quốc Hoa', còn lúc cô thức giận sẽ không gọi tên của hắn. Nghe cô gọi hắn là 'anh Quốc Hoa' là hắn biết cô nhất định lại có chuyện gì muốn nói rồi.
Quả nhiên, An Nặc nói tiếp: "Anh Quốc Hoa, hai tuần lễ chúng ta mới có thể gặp nhau một lần, hơn nữa chỉ có thể ở bên nhau một đêm, anh có nhớ em không?" Phó Quốc Hoa liệc cô một cái, nghĩ thầm, đây là đang làm nũng sao? Hay là muốn để cho hắn giúp cô làm chuyện gì, muốn khao hắn sao?" cô cái nhỏ này biết rõ nhìn hắn không tới cũng không ăn được ngày chịu biết bao nhiêu khổ sở, đây là cô ý trêu khẩu vị của hắn? "Em cứ nói đi?" Phó Quốc Hoa mở miệng.
An Nặc thở dài một cái, dịch dịch thân thể, quay người lại nằm trên thân thể trần truồng của Phó Quốc Hoa, thở dài: "Em cũng nhớ anh, anh Quốc Hoa, em có thể theo quân được không?"
Phó Quốc Hoa suy nghĩ đầu tiên là vui mừng. Nhưng nếu theo quân cũng không phải là một chuyện tốt, một khi theo quân, trên căn bản là phải từ bỏ công việc hiện tại của mình, buông tha cuộc sống tự do, một lòng một dạ dựa vào cuộc sống của người chồng, căn bản chỉ có thể ở nơi hoang vu, gân khu vực bộ đội đóng quân. Nếu như muốn có công việc, cũng chỉ có thể làm những việc phục vụ cho quân đội, cho nên rất nhiều người tự nguyện ở cách xa nhau lâu dài, cũng không nguyện ý theo chồng đi tới quân ngũ để theo quân. Hơn nữa An Nặc là là một nữ thanh niên có kiến thức có văn hóa, có công việc ổn định ở tỉnh thành là điều mà đại đa số phái nữ mong muốn và hâm mộ. Cho nên An Nặc quyết định làm như vậy, mặc dù chỉ mới đề cập đến, nhưng nó cũng chứng minh địa vị Phó Quốc Hoa ở trong lòng cô.
Mặc dù vui mừng, nhưng chuyện này không thể thực hiện. Lúc mới kết hôn hắn không nghĩ An Nặc sẽ uất ức nhắc đến chuyện muốn theo quân. Bởi vì An Nặc thích công việc hiện tại của mình bây giờ, tính cách của cô cũng rất phóng khoáng, hơn nữa khi bọn họ gặp nhau căn bản như cá gặp nước. Phó Quốc Hoa vẫn áy náy bởi vì tính chất công việc khiến hắn không thể ở bên cạnh chăm sóc cô được. Mặc dù An Nặc ở trước mặt hắn thường xuyên biểu hiện là một cô gái nhỏ vô cùng mền mại động lòng người, nhưng thời điểm làm bạn đời của hắn, cô lại trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, cho dù biết cô đối với cuộc sống rất thành thạo, nhưng hắn vẫn cảm thấy là một người chồng trong mọi thời khắc nên ở bên cạnh vợ mình giúp cô giải quyết những vấn đề khó khăn. Phó Quốc Hoa không làm được chuyện này đã đủ khiến hắn ảo não rồi. Nhưng hôn nay An Nặc nói muốn theo quân lại làm cho hắn áy náy hơn, áy náy mình không thể đồng ý với cô.
Nếu như An Nặ theo quân, vấn đề khó khăn nhất chính là mẹ của hắn. Nếu cả con trai và con dâu đều đến bộ đội, không biết bao lâu mới được về nhà một lần, Phó Quốc Hoa hiển nhiên là không yên lòng, bởi vì bà chỉ có một mình, không có ai chăm sóc. Nhưng vừa nghĩ, An Nặc cũng rất cực khổ, cả tuần làm việc mệt mỏi đến cuối tuần muốn nghỉ ngơi cũng không được, tuần này phải về thăm người trong nhà, tuần sau còn phải đến quân doanh thăm hắn, mỗi ngày đều chạy tới chạy đi không có lúc nghỉ ngơi, cô mới chỉ là một cô gái hơn 20 tuổi, cũng là thời điểm muốn làm cho người ta chăm sóc muốn cho người ta thương yêu, làm chồng, Phó Quốc Hoa không thể làm được những điểm này còn để cho cô gánh chịu trách nhiệm thuộc về hắn, điều này khiến hắn không khỏi hổ thẹn.
Nhìn trần nhà, đưa tay vuốt mái tóc của An Nặc, có rất nhiều điều muốn nói lại không biết phải nói như thế nào, cuối cùng chỉ có thể thở dài.
An Nặc nghe thấy anh thở dài, biết anh đang buồn chuyện gì, đưa bàn tay đang vuốt ve đầu nào kéo xuống. An Nặc lật người ngồi ở trên đùi của anh. Đưa hai tay lên cầm mặt của anh nói: "Đừng than thở, em có chuyện nữa muốn nói với anh." Phó Quốc Hoa nhìn cô cũng nghiêm túc, gật gật đầu nói: "Em nói, anh nghe."
"Tuần trước khi em về nhà, mẹ bị đau chân, nằm ở trên giường không thể cử động." An Nặc nghiêm túc nói. Phó Quốc Hoa vừa nghe liền phản ứng, cả người căng cứng bật thẳng dậy, làm An Nặc sợ hết hồn. Vừa định lên tiếng, lại bị An Nặc giành lời trước: "Đừng nóng vội, hãy nghe em nói hết." Vì vậy Phó Quốc Hoa lại nằm xuống, nhưng trên mặt vẫn thể hiện sự lo lắng.
"Hôm đó em về mẹ đã nằm trên giường mấy ngày, cô chân sưng to khiến mẹ không thể bước đi được, chỉ có thể nằm trên giường." An Nặc đang nói, đến đây Phó Quốc Hoa đã không nhịn được nữa chen miệng vào: "Bà không đi được, một mình phải làm thế nào."
An Nặc nhìn thấy anh nóng nảy, liền trấn an: "Anh đừng vội, hãy nghe em kể hết có được hay không. Mẹ hiện tại không sao, nghe em từ từ nói có được không?" Phó Quốc Hoa không biết An Nặc ruốt cục muốn nói với hắn chuyện gì, hắn cũng an tâm, lời cô nói khiến hắn an tâm từ từ nghe An Nặc nói.
"Lúc em về thấy chú Trương Chánh Bưu đang chăm sóc mẹ, chăm sóc đặc biệt chu đáo, em định xin nghỉ hai ngày để ở nhà chăm sóc mẹ, nhưng mẹ không cho, nói Chú Trương chăm sóc mẹ rất tốt, hai người xem ra cũng rất thân quen, em thấy hình như hai người bọn họ có chút tình ý, cho nên lần này tới mới nói cho anh." An Nặc nói xong cũng cúi đầu nhìn anh.
Phó Quốc Hoa giờ mới hiểu được chuyện chính mà An Nặc muốn nói là chuyện này, còn chuyện Trương Chánh Bưu, Phó Quốc Hoa cũng biết ông đối xử với mẹ mình rất tốt, dù hắn không thường xuyên về nhà, nhưng cũng nghe được một chút tin tức. Chỉ là thấy mẹ không nói hay bày tỏ gì, nên hắn cũng không hỏi.
Phó Quốc Hoa suy nghĩ cũng rất thoáng, đối với chuyện mẹ mình tái giá không có phản đối. Bời vì tính chất công việc khiến hắn không thể thường xuyên ở nhà chăm sóc mẹ, nếu mẹ mình có thể tìm được một bầu bạn chăm sóc lẫn nhau, chuyện này hắn cực kỳ ủng hộ, nếu hắn không yên tâm cũng là không yên tâm bà ở nhà một mình. Hiện tại tuổi tác không phải là chuyện quan trong, chỉ cần tay chân vẫn còn linh hoạt, nhưng đợi về sau tuổi càng ngày càng lớn, ngộ ngỡ cả hai người đều bị bệnh cùng lúc thì phải làm thế nào. Nhưng loại chuyện như vậy, hắn cũng không có biện pháp thúc giục mẹ mình, phải từ bà nguyện ý mới được.
Giờ nghe An Nặc nói vậy, hai người có thể chăm sóc nhau được. Cũng có thể yên tâm về mẹ mình rồi.
Hắn nghĩ An Nặc thế nào đột nhiên vô duyên vô cớ muốn theo quân, thì ra là trong nhà đã có sắp xếp. Nếu vấn đề chăm sóc mẹ được giải quyết rồi, như vậy An Nặc khẳng định có thể theo quân được rồi, nhưng hắn không nỡ để An Nặc từ bỏ quá nhiều vì mình, nghĩ muốn hỏi lại cô, nếu như cô thật sự nguyện ý, vậy hắn sẽ viết báo cáo lên cấp trên xin nghỉ phép, chuẩn bị về nhà lo liệu chuyện giữa mẹ hắn và Trương Chánh Bưu. Mẹ hắn có người bầu bạn cuộc sống sau này cũng sẽ vui vẻ hơn.
Xem ra cô gái nhỏ đã biết rõ chuyện này mới muốn theo quân, cũng không phải theo tình tình của mình, thì ra cho dù là loại chuyện đơn giản như vậy, An Nặc cũng đã xác định sắp xếp xong xuôi mới nói với hắn, cô đúng là một người cho tới bây giờ không để cho hắn phải lo lắng.
Phó Quốc Hoa ôm cô thật chặt, nhẹ nhàng hôn lên làn da mịn màng của cô, từ cái trán đầy đặn, cái mũi cao đến cái miệng như ngọt ngào như anh đào, hôn thật sâu thật vô tận triền miên, đầu lưỡi ở trong miệng cô càn quét, bàn tay ở trên eo cô không ngừng khẽ vuốt, dịu dàng vô tận khiến An Nặc sảng khoái đến nổi da gà. Động tác này của Phó Quốc Hoa đại biểu lời cảm ơn mà hắn không nói ra được, cảm ơn cô vì đã yêu hắn, cảm ơn cô vì đã cho hắn một gia đình ấm áp, cảm ơn cô vì đã chăm sóc tốt cho người nhà của hắn, chưa bao giờ để cho hắn vì chuyện nhà mà quan tâm thậm chí làm khó, bao nhiêu lời cảm ơn hắn không nói ra được đều thực hiện của hành động của hắn, để cho cô có thể cảm nhận được.
Ai nói An Nặc là cô gái nhỏ cần hắn che chở, thời điểm hai người ân ái cô biểu hiện là một cô gái yếu đuối cần hắn che chở, thế nhưng thời điểm cô ở một mình là kiên cường đến đáng sợ, kết hôn lâu như vậy, cô chưa từng làm khó hắn, càng không có vì trong nhà mà phân tâm. Hắn từng có hai cuộc hôn nhân, lần đầu tiên khiến cho hắn hiểu được, chuyện trong gia đình đến tột cùng là có bao nhiêu phiền não, hắn không còn là đứa trẻ không biết mùi đời, hắn biết rõ cuộc sống có nhiều điều vụn vặt, nhưng cô lại dùng trí thông minh của mình để giúp hắn hóa giải những chuyện vụn vặt này. Hắn không biết nên bày tỏ thế nào mới có thể để cho cô biết hắn quan tâm cô, chỉ có thể lại một làn nữa cảm tạ ông trời đã để cô đến bên cạnh hắn.
Hai thân thể quấn quít ở chũng một chỗ, một mền mại như nước, một cứng rắn như thép, nhưng lại kết hợp hài hòa. Sau trận triền miên, cô ở trong lòng anh mang theo nụ cười tiến vào giấc ngủ.
← Ch. 43 | Ch. 45 → |