Phát hiện
← Ch.20 | Ch.22 → |
"Con muốn xin lỗi anh ấy lắm, nhưng anh ấy không để ý đến con nữa rồi."
***
Trong dãy nhà III khu B, có hai đứa trẻ đột nhiên biến đổi khiến người khác phải lo lắng không ít, chứ không chỉ có mỗi Vương Thu Vân và Trương Khải Vinh.
Đới Tuyết Mai và Lê Triển Bằng cũng đang khổ não suy tư không kém, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?
Ngày hôm đó, khi Đới Tuyết Mai về đến nhà, nhìn thấy hai mắt Dĩnh Tử đỏ hết cả lên, bèn hỏi cô bé: "Mắt con làm sao thế này?"
"Bị bụi bay vào mắt thôi ạ, con dụi đấy."
"Đến đây để mẹ xem cho nào."
"Không cần đâu ạ, lúc về nhà con đã dùng nước sạch rửa qua, giờ đã khá hơn rồi ạ."
"Có còn đau không con?"
"Không ạ."
"Sau này nhớ cẩn thận chút con nhé. Nhớ là không được dụi mắt đâu."
"Dạ."
Đới Tuyết Mai nói xong thì vội vã đi làm cơm.
Đến bữa tối, Dĩnh Tử bỗng vô cùng yên lặng, giống như đang có tâm sự gì đó, mấy lần còn ngồi ngây ra nhìn bát cơm nữa.
Lê Triển Bằng hỏi con gái: "Dĩnh Tử, đang nghĩ gì thế con?"
Dĩnh Tử ngẩng đầu lên, nhìn bố, ngập ngừng một chút rồi nói: "Bài tập ạ."
Cô bé ăn chưa được một nửa đã nói no rồi. Lúc đứng lên, còn nói hôm nay bài tập rất nhiều, sau đó đi thẳng vào phòng mình luôn.
Hình như từ hôm đó trở đi, bài tập về nhà của Dĩnh Tử đột nhiên có rất nhiều. Không biết liệu có phải do áp lực về bài học trên lớp quá lớn, mà nụ cười của cô bé cũng không thấy nữa, rất nhiều lúc còn buồn bực không vui.
Đới Tuyết Mai và Lê Triển Bằng đã hỏi con gái mấy lần, nhưng cô bé không nói gì cả.
Hai người họ cũng tâm sự với nhau.
"Liệu có phải là áp lực học hành nhiều quá không nhỉ?"
"Chắc không phải chứ? Con bé giờ mới học năm đầu, thành tích trước giờ vẫn rất tốt, có thể có áp lực gì? Lại nói, ngay cả trước kỳ kiểm tra năm trước, cũng không thấy con bé như thế này. Hơn nữa, giờ đâu có phải kỳ kiểm tra giữa hay cuối kỳ học đâu."
"Đúng thế, em cũng nghĩ thế. Nhưng con bé rõ ràng là cứ buồn bã không vui. Tại sao chứ nhỉ?"
"Liệu có phải là xảy ra chuyện gì ở trường hay không? Như bị giáo viên phê bình, hay có mâu thuẫn với các bạn học thì sao?"
"Cũng có lẽ, nhưng những cái đó con bé đều có thể nói với em. Trước đây con bé vẫn thế mà."
"Đúng thế, có điều anh đã hỏi mấy lần, mà nó cứ nhất quyết không chịu nói gì cả."
"Haiz, con cái lớn rồi ..."
"Liệu có phải nó bắt đầu đến thời kỳ trưởng thành không?"
"Gì chứ, con bé mới mười ba tuổi, thời kỳ trưởng thành sớm nhất cũng phải mười bốn, mười lăm chứ? Không phải đều nói con gái giống mẹ sao? Em trước đây bị rất muộn mà."
"Oh, thế à. Vậy rốt cuộc có chuyện gì với nó?"
Hai vợ chồng nói chuyện mãi, vẫn không thể biết được gì, vì vậy vô cùng lo lắng.
Có điều, Dĩnh Tử dù buồn bã không vui, nhưng ngày ngày vẫn lên lớp, bài tập vẫn làm đủ, thành tích kiểm tra cũng rất tốt, vì thế nên Đới Tuyết Mai và Lê Triển Bằng sau khi hỏi han mấy lần, cũng không ép cô bé nữa.
Cho đến một tháng sau đó.
Đó là một buổi tối mưa gió ngập trời. Gió quất như điên dại, mưa rơi như trút nước. Trên bầu trời cứ một lúc lại thấy chớp giật, còn có cả tiếng sấm đì đùng truyền xuống.
Đới Tuyết Mai chợt nhận được điện thoại thông báo, trong viện có tình huống khẩn cấp, cần bà tới đó xử lý ngay.
Trong khi đó sáng ngày hôm nay, Lê Triển Bằng vừa mới tới Tây An công tác.
Thực ra, Dĩnh Tử đã mười ba tuổi, theo lý thuyết thì có thể hoàn toàn an tâm để cô bé một mình ở nhà. Nhưng Đới Tuyết Mai biết, Dĩnh Tử rất sợ sấm chớp, mỗi khi có sấm chớp là lại không dám ở một mình. Trước đây cứ đêm nào có sấm chớp là cô bé lại sang xin ngủ với mẹ, đẩy bố sang phòng cô bé mà ngủ.
"Dĩnh Tử, trong viện có việc gấp, mẹ phải đi ngay đây."
"Mẹ đi bao lâu?" Gương mặt Dĩnh Tử lập tức lo lắng, đôi lông mày nhíu lại hỏi.
"Không biết nữa, có lẽ một hai tiếng, cũng có thể hơn."
"Con có thể đi cùng mẹ không?" Gương mặt Dĩnh Tử mang vẻ thỉnh cầu nói.
"Không được." Nơi đó là doanh trại bộ đội, có rất nhiều công việc quân sự bí mật.
Bên ngoài cửa sổ bỗng truyền đến một ánh chớp giật, sau đó là tiếng sấm ầm ầm. Dĩnh Tử toàn thân co rút lại, cúi thấp đầu xuống che đi đôi tai, trên mặt lập tức không còn chút huyết sắc.
Đới Tuyết Mai thấy thế thực không nỡ, bèn nói: "Con đi qua nhà dì Vương nhé."
Dĩnh Tử lập tức ngẩng đầu lên, gương mặt càng thêm phần trắng bệch, gần như kinh hoảng mà hét lên: "Không."
Đới Tuyết Mai lòng thấy nghi ngờ, bèn hỏi: "Sao thế con?"
"Con không muốn đi, con có thể ở nhà một mình mà."
"Con không phải là sợ sấm chớp sao? Ở nhà dì Vương, dì có thể ngồi cùng con mà."
"Con không đi đâu." Dĩnh Tử hét ầm lên.
Đới Tuyết Mai vốn đã gấp, giờ càng có chút bực mình, giọng điệu cũng nặng hơn: "Dĩnh Tử, mẹ phải lập tức đi ngay đây. Con ở nhà dì Vương mẹ mới thấy an tâm hơn được, nghe lời mẹ đi."
"Con không đi đâu." Dĩnh Tử cuống lên, nước mắt cũng đua nhau chạy ra ngoài.
Đới Tuyết Mai sợ hãi hỏi: "Làm sao con?"
"Con không thể sang nhà dì Vương được đâu." Nói xong câu này, nước mắt Dĩnh Tử đã chảy lã chã. Nỗi ấm ức phải chịu đựng trong suốt cả tháng nay, cả sự đau lòng vốn được nén xuống, giờ lại không cần che giấu mà vỡ òa ra thành tiếng khóc, không cách nào ngăn lại được.
Đới Tuyết Mai thấy lạ bèn hỏi: "Tại sao chứ con?"
"Vì... con không được hoan nghênh nữa rồi."
Một tháng trước, sau khi anh Thành Thành nói câu "em cút đi", Dĩnh Tử đã không còn lần nào bước chân qua cánh cửa nhà anh nữa. Mặc dù cô bé cũng đã mặt dày đi gõ cửa mấy lần. Cô bé cũng biết anh Thành Thành đang ở bên trong. Thế nhưng, anh lại không hề để ý đến cô bé nữa. Anh ấy đã thực sự không còn muốn làm bạn cô nữa rồi.
Dĩnh Tử rất đau lòng. Nhưng cô bé không trách anh Thành Thành, chỉ biết trách chính mình.
Đới Tuyết Mai thấy thực kỳ lạ, từ lúc chuyển nhà tới nơi này, quan hệ của gia đình bà và nhà Vương Thu Vân vẫn luôn tốt đẹp. Hai người họ cùng làm một chỗ, lại ở tầng trên tầng dưới, gặp nhau lúc nào cũng phải tám mấy câu.
"Dĩnh Tử, nói cho mẹ nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Đới Tuyết Mai nghiêm khắc hỏi.
"Con ... con nói lời ác độc với anh Thành Thành, anh ấy không để ý đến con nữa rồi."
"Lời ác độc gì cơ?"
Dĩnh Tử bật khóc lắc lắc đầu.
"Không thể nói với mẹ hay sao?"
Dĩnh Tử lại lắc lắc đầu, nước mắt càng rơi xuống nhiều hơn.
"Con phải qua xin lỗi anh Thành Thành chứ, anh sẽ tha thứ cho con thôi." Đới Tuyết Mai cũng được chứng kiến Thành Thành lớn lên, biết cậu là một đứa trẻ tốt.
Dĩnh Tử vẫn khóc, vừa khóc vừa nói: "Con muốn xin lỗi anh ấy lắm, nhưng anh ấy không để ý đến con nữa rồi."
Ngày hôm đó, cô bé sau khi bị anh Thành Thành đuổi đi, vừa khóc vừa chạy suốt quãng đường lên lầu. May mà bố mẹ vẫn chưa tan sở, cô bé tự nhốt mình trong phòng khóc cho thật đã. Cô bé quá hối hận, còn nguyện dùng tất cả những thứ của mình để đổi lại câu nói kia. Cứ nhớ lại ánh mắt thương tâm tuyệt vọng của anh Thành Thành, lần đầu tiên cô bé muốn được chết.
Ngày hôm sau đi học, trong lòng cứ không yên.
Tan học về, đứng trước cửa nhà dì Vương, trong lòng căng thẳng vô cùng. Cô bé hi vọng, anh Thành Thành có thể nghe cô bé xin lỗi, hi vọng anh có thể tha thứ cho cô. Dù cho không tha thứ, thì mắng cô bé một trận cũng được.
Mãi mới đủ dũng khí để gõ nhè nhẹ lên cánh cửa.
Không có ai trả lời.
Lại nhè nhẹ xoay tay nắm cửa, trong lòng cô bé như co thắt lại.
Cửa bị khóa rồi!
Những năm này, khi anh Thành Thành ở nhà, sẽ không bao giờ khóa cửa. Cô bé thường sẽ gõ gõ cửa, sau đó tự mình mở cửa bước vào.
Ngày hôm nay anh lại khóa cửa. Rõ ràng quá rồi, anh không muốn gặp cô bé nữa.
Dĩnh Tử buồn bã bước lên nhà, lại khóc một trận ầm ỹ.
Ngày thứ ba, cô bé lại đến.
Cửa vẫn khóa chặt. Dĩnh Tử nghe thấy bên trong có âm thanh sột soạt, biết là anh Thành Thành có nhà.
Cô bé lại nhè nhẹ gõ cửa, nhỏ giọng gọi: "Anh Thành Thành."
Gọi liền mấy tiếng, cũng không có ai trả lời, âm thanh sột soạt bên trong cũng dừng lại.
Cô lại lần nữa về nhà khóc một trận.
Ngày thứ tư, Dĩnh Tử mặt dày lại vác tới.
Biết anh Thành Thành sẽ không mở cửa, cô bé chỉ định làm điều mà cô nên làm.
Dĩnh Tử gõ gõ cánh cửa, gọi một tiếng: "Anh Thành Thành", sau đó lại nói tiếp: "Xin lỗi anh!"
Vốn dĩ, cô bé còn rất nhiều lời xin lỗi muốn nói, thế nhưng vừa mới nói được câu "xin lỗi anh!" thì cổ họng đã nghẹn lại, những lời còn ở phía sau, không cách nào nói tiếp được nữa.
Rồi sụt sùi đi lên nhà.
Từ đó về sau, Dĩnh Tử không qua đó nữa.
Mỗi khi lên xuống lầu đi qua đó, cô bé luôn hoảng hốt đi thật nhanh, đến nhìn cũng không dám nhìn cánh cửa nhà anh Thành Thành dù chỉ một lần.
Đối với sai lầm mà mình đã phạm phải, cô bé không thể nói với bố mẹ, cũng không thể nói với mấy đứa Lị Lị. Cô bé cảm thấy thực cô độc và tuyệt vọng.
Ngồi nhớ lại, thì từ lúc cô bé lên năm sáu tuổi, anh Thành Thành đã là một người thân của cô bé. Anh là anh trai của cô, là bạn cô, là thần tượng của cô. Anh luôn đối với cô bé rất tốt. Thế mà, cô bé lại có thể nói ra những lời ác độc như thế.
Dĩnh Tử biết, sai lầm mà mình phạm phải không cách nào có thể tha thứ. Vừa nghĩ đến đó, cô bé lại muốn khóc.
Anh Thành Thành không để ý đến cô bé nữa, cô chỉ cảm thấy đó là tội lỗi mà cô bé đáng phải chịu đựng.
Chỉ có điều, cô bé đau lòng đến tuyệt vọng, hồn phách như đã thất lạc nơi nào.
Suốt một tháng sau đó, cô bé luôn sống trong tâm trạng như vậy. Lòng muốn trốn tránh, nhưng lại không đủ sức thoát ra.
Cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Cuộc sống vốn vẫn luôn phải tiếp tục.
Đới Tuyết Mai nhìn gương mặt bi thảm của Dĩnh Tử, nước mắt đang rơi như mưa trên đó, trong lòng đau xót vô cùng, nhưng bà giờ không có thời gian để an ủi con gái, chỉ đành lòng nói: "Dĩnh Tử, đừng khóc nữa con. Mẹ đã đóng kín cửa sổ rồi. Con ở nhà một mình ngoan nhé. Mẹ sẽ cố gắng để về thật sớm."
Dĩnh Tử vừa khóc vừa gật đầu.
Đới Tuyết Mai đi ra khỏi cửa, xuống lầu.
Bà xuống trước cửa nhà Vương Thu Vân, dừng bước, rồi gõ cửa. Dù thời gian có chút gấp gáp, nhưng bà vẫn không thể yên tâm về Dĩnh Tử được.
Người mở cửa là Vương Thu Vân, hai người đứng luôn trước cửa nói chuyện.
"Chị, trong viện có việc, tôi phải đi bây giờ. Lão Lê nhà tôi lại đi công tác rồi chị ạ."
Vương Thu Vân lập tức hiểu ra."Thế Dĩnh Tử đâu? Cô đưa cháu sang đây không phải là được rồi sao?"
"Nó không chịu xuống, nói là Thành Thành không để ý đến con bé nữa."
"Gì cơ?" Vương Thu Vân vốn không biết chuyện hai đứa trẻ giờ đang thế nào, chứ nào biết chuyện để ý hay không?
"Là lỗi của Dĩnh Tử chị à." Đới Tuyết Mai lập tức nói.
Vương Thu Vân càng thấy loạn hết cả lên, bèn hỏi: "Cô đang nói gì cơ?"
"Hình như là nó có nói câu gì đó khó nghe với Thành Thành, khiến thằng bé không để ý đến nó nữa."
Vương Thu Vân nhíu hết mày lại.
Đới Tuyết Mai gương mặt đầy vẻ xin lỗi nói: "Suốt một tháng nay, Dĩnh Tử cứ buồn bã không vui được. Hỏi con bé, thì nó nhất quyết không chịu nói gì. Mấy lần em phát hiện hình như nó có khóc, nhưng hỏi thì lại không chịu nhận. Hôm nay vì em có chuyện phải ra viện bây giờ, con bé lại sợ sấm chớp, nên bảo nó xuống đây, thì nó cứ không chịu, sau bị em ép chắc cuống quá mới chịu nói ra chuyện này."
Một tháng! Sắc mặt Vương Thu Vân có chút khó nhìn. Bà nhớ tới chuyện một tháng trước Thành Thành cũng khóc, còn có tinh thần suy sụp suốt một tháng nay. Giờ mới biết, là vì Dĩnh Tử đã nói gì đó. Bất kể con bé đã nói gì, thì nó cũng thực sự đã làm tổn thương trái tim Thành Thành. Có điều, con bé đã nói gì, có thể khiến Thành Thành tổn thương đến vậy? Chắc là chuyện tàn tật của thằng bé. Thế cho nên, ngày hôm đó Thành Thành mới khóc mà nói: "Con hận đôi chân này."
Đới Tuyết Mai chìm đắm trong tâm tư của mình, không thể để ý đến nhiều hơn, nói tiếp: "Dĩnh Tử đã biết sai rồi, giờ nó vẫn đang khóc trên kia. Dĩnh Tử còn nhỏ, không hiểu chuyện, em thay con bé xin lỗi. Thành Thành lớn hơn một chút, xin thằng bé tha thứ cho Dĩnh Tử."
Vương Thu Vân trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng vẫn phải giữ thể diện, trên miệng vẫn nói: "Không sao, trẻ con mà, để tôi nói với Thành Thành. Cô mau đi đi, một chút nữa tôi sẽ lên xem Dĩnh Tử thế nào."
"Vậy cảm ơn chị quá." Đới Tuyết Mai nói xong vội vã rời đi.
Vương Thu Vân sắc mặt trầm trọng bước vào phòng khách, đối mặt với ánh mắt của chồng, bà lắc lắc đầu. Bây giờ bà trong lòng buồn bực, chẳng muốn nói gì cả.
Không đến một phút, lại nhìn thấy Thành Thành bước từ trong phòng ra, vừa đi vừa mặc áo khoác ngoài, bộ dạng như muốn đi ra ngoài vậy.
Vương Thu Vân vội hỏi: "Bên ngoài đang mưa thế, con định đi đâu?"
"Con lên trên lầu một chút."
Vương Thu Vân lập tức hiểu ra, những lời ban nãy bà nói với Đới Tuyết Mai đều đã bị Thành Thành nghe thấy.
Bà nhìn Thành Thành, nói: "Con đừng đi, để mẹ đi cho."
"Không, để con đi." Thành Thành khẳng định nói.
"Con đừng đi." Vương Thu Vân biết Thành Thành lên cầu thang rất khó khăn, quan trọng hơn là, bà không muốn để Thành Thành lại lần nữa bị Dĩnh Tử làm tổn thương.
"Con muốn đi." Thành Thành kiên trì đến kỳ lạ.
"Thành Thành ..." Vương Thu Vân cao giọng nói.
"Mẹ, đợi con về rồi hẵng nói." Thành Thành đã mở cửa đi ra ngoài.
Nhìn theo bóng dáng khập khà khập khiễng song lại vô cùng kiên định của Thành Thành, dưới ánh chớp giật, Vương Thu Vân chợt hiểu ra một điều.
Thành Thành nhà bà đã thích cô bé Dĩnh Tử lầu trên mất rồi!
← Ch. 20 | Ch. 22 → |