Ở chung
← Ch.11 | Ch.13 → |
Tỉnh lại sau khi hôn mê, nàng đã trở lại Sương Mai điện, vừa mở mắt thì thấy gương mặt bánh bao của Kim Lan.
Thấy Quân Mẫn Tâm tỉnh lại, đôi mắt thủy hạnh như trẻ nhỏ nhất thời sánglên, cất giọng nói trong veo vỗ tay cười nói: "Công chúa, người rốt cuộc cũng tỉnh! Trần công tử vội vã ôm người về thật hù chết nô tỳ, còntưởng người gặp phải thích khách! Công chúa, người trước chớ lộn xộn, tới ăn chút cháo đi!"
Cháo còn chưa đưa đến khóe miệng, Quân MẫnTâm nhớ tới Vân Hoàn đã chết, dạ dày liền sôi trào, vội vàng ngăn cảnKim Lan múc chén cháo, 'ọe' một tiếng nằm ở bên giường nôn đến trời đấtmù mịt, mật đắng cũng muốn nôn ra ngoài, vừa nôn xong liền ghé vào đầugiường ôm ngực thở dốc, mơ hồ có cảm giác đau đớn.
Kim Lan bị dọa sợ tới mức ngay cả chén cháo cũng bị rơi vỡ, cháo trắng trong suốt vẽthành những bông mai trắng trên mặt thảm thêu hoa mềm mại. Nàng ta cũngkhông ngại bẩn, vừa dùng tay áo lau vết bẩn nơi khóe miệng Quân Mẫn Tâmvừa kêu khóc hét lớn:
"Mộc Cẩn! Mộc Cẩn, nhanh đi gọi thái y! Công chúa nôn rất nhiều, tỷ nhanh đi gọi thái y tới!"
Mộc Cẩn ở ngoài cửa nghe vậy cuống quít chạy vào phòng, trong tay còn cầmmột cái khăn lông khô. Thấy cảnh tượng hỗn loạn trong phòng cũng giậtmình, nhưng ngay lập tức đã khôi phục tỉnh táo, ném khăn lông qua mộtbên nói:
"Đừng hoảng hốt, ta lập tức đi tìm thái y." Nói xong, nàng ta vén váy hoa nhỏ chạy ra ngoài.
Lão thái y chẩn mạch xong, chỉ cảm thấy tâm mạch Quân Mẫn Tâm khi thì hưkhông khi thì dồn dập, cũng không giống như bệnh cấp tính. Một lúc saucũng không có kết luận gì, chỉ cho là bị kinh sợ hù dọa, để lại mấyphương thuốc an thần sau đó liền cáo lui.
Quân Mẫn Tâm uống thuốc, mơ màng ngủ.
Trong mộng cảnh đều là hình ảnh âm u máu chảy đầm đìa, kiếp trước chết, kiếpnày đau, tới tới lui lui dây dưa quấn quanh, như tơ nhện, như kén tằm, đè nén trói buộc làm Quân Mẫn Tâm không thể hít thở. Kiếp trước nàngkhẩn cầu Lạc Trường An, Lạc Trường An giết nàng. Mà kiếp này Vân Hoànkhẩn cầu nàng, nàng lại bức tử nàng ta.
Từng đoạn ngắn hỗn loạnlộn xộn chồng chất lên nhau kéo tới. Nàng đột nhiên mơ thấy bản thânmình trở thành Lạc Trường An. Bên trong Lạc Hà cốc, hoa đỗ quyên đỏ saylòng người, nàng mơ thấy nàng đứng ở vị trí của Lạc Trường An, trơ mắtnhìn bản thân mình trong kiếp trước máu tươi đầm đìa ngã xuống đáy cốcsâu thẳm.
Nửa đêm tỉnh giấc, vô cùng sợ hãi. Mồ hôi nhễ nhại, nàng tìm kiếm khắp nơi mới phát hiện Mộc Cẩn đang ngủ say dưới chângiường, nhưng Quân Mẫn Tâm vẫn không thể an tâm, nhất định đánh thức Mộc Cẩn thức cùng với mình mới hơi yên lòng.
Mộc Cẩn săn sóc vì nàng mà thắp một phòng đầy ánh nến, sáng như ban ngày, ánh sáng ấm áp cuốicùng cũng làm Quân Mẫn Tâm yên lòng. Nằm ở trên giường thêu suy nghĩ một chút, nàng hỏi:
"Trong thời gian ta hôn mê, có ai tới không?"
"Vương Gia vừa nghe người gặp chuyện không may liền vội vàng chạy tới, bữa tối lại cùng Tướng quân đến xem một lần nữa, dặn dò chúng nô tỳ cẩn thậnchăm sóc Công chúa."
Mộc Cẩn gẩy gẩy chậu than hoa, một bên dungnhan trầm tĩnh xinh đẹp được ánh nến dát lên một tầng ánh sáng vàngnhạt: "Nhất là Trần công tử, trong thời gian người bất tỉnh vô cùng nóng nảy, không ngừng hỏi thái y khi nào thì người mới tỉnh, tỉnh lại phảichú ý những gì, vẫn đợi đến canh giờ giao phiên mới rời đi. Vừa mới giờtý giao phiên thì công tử tới đây một lần, sau khi giúp người dịch tốtgóc chăn mới nhẹ chân nhẹ tay rời đi."
Một cảm giác ấm áp tràolên trong lòng, Quân Mẫn Tâm có thể tưởng tượng trong đôi mắt màu xanhcủa Trần Tịch tràn đầy ôn nhu và ân cần, đôi môi mỏng hình dáng đẹp đẽnhất định là nhấp nhẹ, mang theo vài phần bình tĩnh kiên nghị. Liền cười nói:
"Khi A Tịch còn nhỏ không có săn sóc người khác như vậyđâu, cả ngày Công chúa dài Điện hạ ngắn, bộ dạng nghiêm trang, ít nói, vô cùng không vui, giống như một tiểu đại nhân."
Mộc Cẩn 'xì'cười một tiếng, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, ôm lấy chăn mềm ghé vào đầu giường Quân Mẫn Tâm cười trong chốc lát, mới chợt nói: "Đúng rồi, Vương Phi cũng tới xem người."
Quân Mẫn Tâm sững sờ, nói: "Mẫu thân cũng tới?"
Mộc Cẩn gật đầu một cái: "Đại khái vào giờ dậu, gió lạnh nổi lên, nô tỳ điđóng cửa thì nhìn thấy Vương Phi đứng một mình ở cửa điện, lẳng lặngnhìn vào bên trong. Nô tỳ thấy đôi mắt Vương Phi có chút ửng hồng, biếtlà Vương Phi để tâm người, liền chạy tới thỉnh an Vương Phi. Cũng khôngbiết vì sao, Vương Phi vừa thấy nô tỳ liền xoay người rời đi. Nô tỳ cảmthấy thật buồn bực, như thế nào lại không chịu vào phòng chứ? Đứng ngoài gió lạnh, rất lạnh a!"
Mộc Cẩn còn chưa nói xong, vành mắt Quân Mẫn Tâm đã sớm hồng.
Cứ thế vô tri vô giác vượt qua một ngày, thân thể vẫn không có chuyển biến tốt, sắc mặt càng tái nhợt. Sáng ngày hôm sau, Tĩnh Vương và Trần Tịchtranh thủ chút thời gian tới thăm nàng.
Tĩnh Vương vẫn là mộtthân quan phục áo bào tím như cũ, đai lưng mặc ngọc, tử kim quan trâmbạch ngọc, áo bào vừa người khi cử động lay động theo gió, dung nhan vẫn như những năm trước đẹp như ngọc thô chưa mài dũa.
Trần Tịch vừa vặn từ chỗ Tĩnh Vương học văn lại đây, vì vậy một thân thường phục màuxanh, càng lộ ra đôi mắt màu lam xinh đẹp, con ngươi thâm thúy lay độnglòng người, bên eo mạnh mẽ buộc một dải gấm đen, đường viền tay áo màuđen, anh khí bừng bừng mà không phô trương, ngược lại có phong độ củamột vị nho tướng.
Sắc mặt Quân Mẫn Tâm mệt mỏi, Tĩnh Vương ngồi ở đầu giường chạm vào trán nàng, lo lắng nói: "Thân thể đã khá hơn chưa?"
Nàng gắng gượng nở nụ cười, trong suốt tái nhợt làm cho người khác đau lòngnói: "Nhờ phúc của phụ thân, uống thuốc thái y kê đơn đã thoải mái hơnchút."
Nhân lúc dâng trà, Kim Lan có tâm bảo vệ chủ nhân thoáng cái mở miệng, bĩu môi, mặt bánh bao nhíu lại càng giống bánh bao:
"Công chúa người lại nói dối! Vương Gia ngài không biết, Công chúa bị kinh sợ hù dọa, ban đêm gặp ác mộng không ngừng, không lúc nào có thể an tâm. Mặc dù nô tỳ và Mộc Cẩn tỷ tỷ thắp một phòng đầy nến thay nhau bầu bạn, Công chúa vẫn không thể an tâm ngủ lấy nửa khắc! Không phải gặp ác mộngthì cũng là bị sợ nên tỉnh, các biện pháp an thần đều không có tác dụng, nên làm như nào mới tốt?"
Vốn không muốn khiến phụ thân và TrầnTịch lo lắng, bất đắc dĩ bị vạch trần trước mặt mọi người, Quân Mẫn Tâmvừa thẹn vừa tức, con ngươi đen nhánh yếu ớt trừng Kim Lan một cái, vôlực nói: "Ai cho ngươi nói nhiều, nên vả miệng!"
Tĩnh Vương đưa tay cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của nữ nhi, ôn thanh nói: "MẫnNhi, vô luận Khương Hoàng tước bỏ chư hầu hay không, Tĩnh quốc cũngkhông thể mất. Mảnh đất này từng đứng vững vàng truyền qua mấy đời Quângia chúng ta, phụ thân phải trông chừng cơ nghiệp cuối cùng này của bànội con, ta và con thân là hậu duệ Quân gia, không thể thua, cũng khôngthể thua được."
Quân Mẫn Tâm nghi ngờ nhìn về phía phụ thân, không rõ đột nhiên ông nói những lời này là có dụng ý gì.
"Bởi vì một khi chúng ta thua, chính là một chút tôn nghiêm cuối cùng của Quân gia thua..."
Trong chốc lát, đôi mắt hẹp dài màu tím của Tĩnh Vương tĩnh mịch như hồ sâu, ánh sáng nhộn nhạo lạnh thấu xương. Ông nói tiếp: "Cơ nghiệp Tĩnh quốcsớm hay muộn cũng truyền tới tay con, lúc này cũng không ngại nói chocon biết, Tĩnh quốc là nơi an bình nhất, là phụ thân từng tấc từng tấclấy được từ trong tay Khương quốc và Hồ tặc, trong đó không thiếu chiếntranh hỗn loạn, không thiếu máu chảy tử vong, ngàn ngàn vạn vạn xươngtrắng u hồn đều do ta – người đứng đầu một nước chấp nhận và gánhvác...Nhưng Mẫn Nhi, con phải nhớ kĩ, vì để bảo vệ mình và vinh hiển màdính vào máu tươi, trăm họ sẽ khoan dung cho con.
Giống như bị đánh đòn cảnh cáo, trong thoáng chốc Quân Mẫn Tâm chỉ cảm thấylời nói ôn hòa của Tĩnh Vương giống như hàng nghìn sấm sét nổ ở bên tai, giọng nói quanh quẩn thật lâu.
Hiểu được lời nói lần này củaTĩnh Vương là có dụng ý, nàng cúi đầu không nói, nội tâm dâng lên ngàntầng sóng lớn: Phàm những kẻ mạnh đứng trên đỉnh thế giới, không ngườinào chỉ trong nháy mắt cười diệt vạn quân, người nào chưa từng hai taydính máu! Quân Mẫn Tâm a Quân Mẫn Tâm, ngươi khiếp đảm, ngươi mềm yếu, ngươi ăn năn hối hận, nếu như việc nhỏ ngày hôm nay cũng không thể vượtqua, tương lai như thế nào đối mặt với hưng vong thiên hạ! Như thế nàokhông phụ ông trời cho ngươi hai cuộc sống!
Tĩnh Vương đứng dậy, thay nàng đắp kín chăn: "Nghỉ ngơi cho tốt, buổi tối trở lại thăm con."Dứt lời, cẩn thận dặn dò Kim Lan Mộc Cẩn mấy câu, lúc này mới xoay người rời đi.
Đôi môi Trần Tịch khẽ động, hình như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ kịp ném tới một ánh mắt lo lắng, liền theo TĩnhVương vội vàng rời đi.
Trong lòng Quân Mẫn Tâm biết rõ, cuối năm luôn có nhiều chuyện vụn vặt cần xử lý, người người bận rộn chân không chạm đất. Đáng trách lúc này bảnthân lại xảy ra vấn đề, không thể giúp được gì.
Thở dài mộttiếng, nàng lại không ngủ được, Quân Mẫn Tâm lấy ra một vật xinh đẹplạnh lẽo từ dưới gối, chuôi ngà voi, khảm đá khổng tước màu xanh u tối, bao kiếm điêu khắc hoa tơ vàng, lưỡi đao lạnh lẽo cô hàn – chính là đoản kiếm hôm đó lấy được từ trong tay áo Liễu Vương Phi.
Ánh sánglạnh lẽo từ thân đao chiếu lên đôi mắt, Quân Mẫn Tâm cầm đoản đao thậtlâu mới thở dài: Mẫu thân, thực sự vẫn còn là của ta ư...
Gần tối, Trần Tịch một mình tới Sương Mai điện.
Quân Mẫn Tâm đang ngồi ở đầu giường chỉnh dây cung đàn tỳ bà, thấy Trần Tịch mang theo chăn đệm bước vào Sương Mai điện, kinh ngạc nói: "A Tịch, huynh làm gì vậy?"
Trần Tịch mang chăn đệm tới phòng nhỏ bên cạnh ném xuống, cúi đầu vỗ vỗ ống tay áo, hai sợi tóc xoăn rũ xuống che điđôi mắt hắn, chỉ nghe âm thanh mang theo nụ cười khẽ truyền đến:
"Mấy ngày này ta sẽ ở sau tẩm điện làm nhiệm vụ, ngày đêm bảo vệ sự an toàn của Công chúa."
← Ch. 11 | Ch. 13 → |