Vay nóng Homecredit

Truyện:Cô Ngốc, Cởi Áo Ra - Chương 21

Cô Ngốc, Cởi Áo Ra
Trọn bộ 63 chương
Chương 21
0.00
(0 votes)


Chương (1-63)

Siêu sale Lazada


Từ buổi tối hôm đó, Diệp Lương Nhất phát hiện ra Trần An An bắt đầu trốn tránh mình,

Buổi sáng hắn thức dậy, trừ điểm tâm trên bàn thì chẳng nhìn thấy gì cả. Mà buổi tối khi hắn tan tầm về nhà, trên cơ bản chỉ có thể thấy bóng dáng cô ở trong phòng bếp, thậm chí là lúc ăn cơm tối, cô cũng bưng bát cơm vào phòng ngủ mà ăn.

Đợi cho hắn trở về phòng, lúc này mới giống như con chuột nhắt, nhát gan ló đầu ra khỏi phòng ngủ, xác định hắn thật sự không ở phòng khách, lúc này mới đi vào phòng bếp rửa chén dọn dẹp này nọ.

Con thỏ lập tức biến thành cá chạch, trơn trượt làm cách nào cũng không tóm được. Diệp Lương Nhất có chút buồn bực, cảm thấy trong lòng giống như là thiếu cái gì đó, làm gì cũng không thoải mái.

Cô ngốc kia một mực muốn trốn tránh hắn, giống như cả đời cũng không muốn cùng hắn giáp mặt! Trong lòng Diệp Lương Nhất vô cùng bực bội, ở trong văn phòng đi đi lại lại không ngừng.

"An An, cậu làm gì với áo mưa rồi? Nói cho mình đi!" Lúc nghỉ trưa, Lý Duyệt Nhiên cọ cọ bên người Trần An An, vừa ai muội cười cười, vừa khách sáo.

Nhắc tới áo mưa, mặt Trần An An vọt cái đỏ bừng, cô giả bộ trấn tĩnh nghiêng mặt sang chộ khác, "Vứt, vứt rồi!"

"Vứt thật?" Lý Duyệt Nhiên vươn hai tay xoay mặt cô lại, mang theo ý cười nhìn Trần An An, "Không phải là cùng bác sĩ kia dùng chứ?"

"Cậu nói bừa gì thế!" Nhắc tới Diệp Lương Nhất, Trần An An quả thực như giẫm phải đuôi mèo, liền đẩy Lý Duyệt Nhiên ra đứng dậy, "Mình thật sự vứt rồi!"

Giấu đầu lòi đuôi, bĩu môi, vừa định trêu trọc cô vài câu, đã thấy Trần An An trừng mắt, đôi mắt to ngập nước, mặt đỏ cũng như sắp thiêu chảy, rốt cục lương tâm trỗi dậy buông tha cô, "Được rồi, được rồi, cậu phản ứng lớn như vậy làm gì, lại đây ngồi đi."

Trần An An chớp mắt, thấy Lý Duyệt Nhiên thật sự không lấy mình làm trò cười nữa, lúc này mới ngồi xuống. Chẳng qua tâm trạng vừa thật vất vả điều chỉnh tốt lại bị đánh vỡ.

Hiện tại cô chỉ cần nghĩ đến Diệp Lương Nhất sẽ mặt đỏ tim đập, ngay cả dũng khí cùng hắn đối diện cũng không có, càng miễn bàn cùng hắn mặt đối mặt, rõ ràng trước buổi tối kia cô vẫn bình thường mà!

Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Trần An An tràn đầy rối rắm, đều do bác sĩ Diệp! Buổi tối hôm đó lúc cô gõ cửa, vì sao anh ấy lại để cho cô đi vào! Kết quả là khiến cô phải chứng kiến một màn xấu hổ như vậy..... Hại cô hiện tại cũng không biết nên đối diện với anh như thế nào.

Nhưng mà, Trần An An nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát, bác sĩ Diệp tuy rằng có chút khó tính, có đôi khi lại cố ý chọc giận cô, nhưng thật ra là người rất tốt, chẳng những cho cô ở miễn phí, khi cô tặng món quà xấu hổ cũng không quá tức giận, tuy răng cuối cùng cũng đùa giỡn cô một chút.....

Trần An An cào tóc, nghĩ đến buổi tối ngày đó trên mặt Diệp Lương Nhất tươi cười, trái tim lập tức đập thình thịch.

Xong rồi! Có phải cô thích bác sĩ Diệp rồi không? Thân mình Trần An An bỗng nhiên cứng đờ, mắt to hoảng sợ chớp chớp liên tục, sao có thể như vậy? Làm sao cô có thể thích bác sĩ Diệp! Thời hạn ba tháng mới được nửa tháng thôi, cô lại nổi lên tâm tư xấu xa đối với bác sĩ Diệp như vậy!

Hơn nữa bây giờ cô còn ở cùng một chỗ với anh ấy! Trong đầu Trần An An bỗng nhiên hiện ra cảnh tượng tối hôm đó, môi anh hừng hực dán lên môi cô.....

Không được! Như vậy không được! Trần An An lắc mạnh đầu, như muốn đem gương mặt Diệp Lương Nhất văng ra khỏi đầu. Người như bác sĩ Diệp sẽ không thích cô, cô từ nhỏ đến lớn đều luôn ngốc nghếch, thường xuyên bị người ta cười nhạo bắt nạt. Mà bác sĩ Diệp không giống thế, anh ấy đẹp trai, việc làm cũng tốt, căn bản không cùng một loại với mình.

Cô phải khống chế chính mình! Không thể tiếp xúc nhiều với anh ấy được!

Nghĩ đến đây, Trần An An nhìn thời gian trên góc phải máy tính, đã sắp đến thời gian tan tầm, lại là một buổi tối gian nan, lông mi thanh tú nhăn lại, vẻ mặt uể oải mờ mịt.

Bình thường Trần An An đều về nhà sớm hơn Diệp Lương Nhất nửa tiếng, mấy ngày nay cô dùng nửa tiếng này hoàn thành rất nhiều việc, tận lực giảm bớt cơ hội đối mặt với Diệp Lương Nhất, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Cô xuống xe buýt liền chạy hồng hộc vào nhà, đang định thả túi xuống vào phòng bếp làm cơm tối, chợt nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ Diệp Lương Nhất răng rắc vang lên, Trần An An vừa xoay người lại liền thấy Diệp Lương Nhất đang lạnh mặt bước tới gần cô.

Làm sao bây giờ? Trái tim Trần An An lại bắt đầu bùm bùm nhảy dựng lên, lòng bàn tay cũng toát mồ hôi, trong đầu đang tính toán hiện tại giả bộ không thấy anh ấy thì không kịp, đã thấy trước mắt tối sầm, ngay sau đó đã bị một bàn tay hơi lạnh nâng lên.

"Trốn tránh tôi?"

"Không, không phải." Trên mặt Trần An An lập tức nổi lên hai vần g đỏ ửng khả nghi, đầu cũng bắt đầu choáng váng, mỗi chỗ bị Diệp Lương Nhất đụng tới đều bắt đầu nóng lên.

Cô nghiêng đầu tránh thoát ngón tay Diệp Lương Nhất, lui về phía sau hai bước, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Diệp, bác sĩ Diệp, tôi đi nấu cơm."

Nói xong quay người định chạy vào phòng bếp, lại bị Diệp Lương Nhất từ phía sau nhanh tay giữ chặt.

"Nói, rốt cuộc em đang trốn cái gì?" Ánh mắt hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng, thảnh nhiên như vậy nhìn Trần An An, lại tự dưng làm cho cô cảm thấy tim đập loạn nhịp.

"Tôi thật sự không....."

"Em đưa tôi áo mưa, làm tôi hiểu lầm cũng là em." Diệp Lương Nhất cắt ngang Trần An An vô lực phản bác, nhìn chằm chằm cô đang chớp đôi mắt to, "Mà em như bây giờ, là đang trách tôi?"

"Không, không phải....." Thanh âm Trần An An nhỏ như là muỗi kêu, khẩn trương đến nỗi gáy cũng toát mồ hôi, thật vất vả mới nói ra được vài chữ.

"Vậy rốt cuộc là làm sao?" Diệp Lương Nhất bước từng bước về phía cô, gắt gao ép hỏi.

Bọn họ cách nhau gần như vậy, cô gần như có thể cảm nhận được hô hấp ấm áp của anh ấy, Trần An An kìm lòng không được lại lùi mấy bước, cúi đầu ấp úng nói: "Không phải tôi đang trách anh, chỉ là....."

Nói đến đây, lại bỗng nhiên ngừng lại, không đúng a, Trần An An trong nháy mắt bỗng nhiên sáng tỏ, cô không có lỗi gì cả, đêm hôm đó lúc cô gõ cửa, Diệp Lương Nhất rõ ràng có thể ngăn cản cô vào! Nhưng anh ấy lại cố tình không làm! Hẳn là anh ấy có lỗi mới đúng!

"Nói chuyện!" Trần An An lui về phía sau, Diệp Lương Nhất liền đi tới, thẳng đến khi đem Trần An An bức đến sát tường, lúc này Diệp Lương Nhất mới vừa lòng dừng chân, hai tay chồng bên người cô, cúi đầu ép hỏi.

"Anh ngày đó, ngày đó..... ở trong phòng ngủ....." Trần An An cố lấy hết dũng khí nói ra, kết quả nói được một nửa, câu nói kế tiếp làm sao cũng không nói nên lời."

Buổi chiều hết giờ làm, Trần An An ôm hộp quà vui vẻ trở về nhà, đang tưởng tượng vẻ mặt của Diệp Lương Nhất khi nhận được quà thì nhận được tin nhắn của Diệp Lương Nhất, nói đêm nay hắn có ca phẫu thuật, không về ăn cơm.

Trần An An đang đầy hào hứng, nháy mắt như bị giội một chậu nước lạnh, liền dập tắt.

Cô chán nản làm cơm tối, lại ủ rũ một mình ăn cơm. Tắm rửa xong nằm trên giường dỏng lỗ tai nghe động tĩnh bên ngoài, nhưng mà cô đợi đến nửa đêm, Diệp Lương Nhất vẫn chưa trở về!

Cuối cùng, Trần An An thật sự là chống đỡ không được, quyết tâm cầm quà vào phòng ngủ Diệp Lương Nhất, đặt ở trên bàn đầu giường.

Vừa định đi ra ngoài thì thấy trên bàn Diệp Lương Nhất có một xấp giấy trắng cùng bút, liền quay lại, rút ra một tờ giấy trắng, viết một dòng chữ: Bác sĩ Diệp, đây là quà Giáng Sinh tặng anh, hy vọng anh sẽ thích.

Nghĩ nghĩ, lại cảm thấy những lời này quá nghiêm túc, liền vẽ một cái mặt cười nhăn nhở. Lúc này mới buông bút trở về phòng.

Diệp Lương Nhất kết thúc phẫu thuật về nhà đã rạng sáng, hắn mỏi mệt đi vào phòng tắm tắm rửa, xong liền ngã xuống giường ngủ thẳng.

Mấy hôm trước bệnh viện bọn họ có một ca phẫu thuật ung thư buồng trứng, vốn là phải cắt bỏ cả hai bên buồng trứng, kết quả là không biết như thế nào, bác sĩ mổ chính lại nhớ nhầm, chỉ cắt bên trái, để lại bên phải!

Hôm nay kiểm tra lại, tình trạng bệnh nhân không được khả quan lắm, sáu khối u đều có xu hướng chuyển biến xấu.

Các bác sĩ cùng nhau thảo luận hơn nửa ngày chưa tìm ra nguyên nhân, cuối cùng nhìn lại bệnh án, lúc này mới phát hiện thì ra bác sĩ mổ chính nhầm lẫn.

Đây là sự cố nghiêm trọng trong ngành y, về mặt viện trưởng khẩn thiết vỗ cai Diệp Lương Nhất, "Lương Nhất, tất cả dựa vào cậu!"

Diệp Lương Nhất trịnh trọng gật đầu, chỉ nói hai chữ yên tâm, liền đi thẳng vào phòng phẫu thuật.

Tuy rằng tính cách hắn lãnh đạm, nhưng mà khi tiếp xúc với bệnh nhân không tự cao tự đại, trong lúc phẫu thuật cũng tuyệt đối không sơ sót.

May mắn là bệnh nhân kia có thể chất tốt, trong vòng một tuần làm hai cuộc phẫu thuật lớn như vậy vẫn chống đỡ được.

Từ phòng phẫu thuật đi ra, áo trên người Diệp Lương nhất đã ướt đẫm mồ hôi.

Hắn từ chối đề nghị để bác sĩ trực ban đưa về nhà, tự điều chỉnh tốt trạng thái rồi chậm rãi lái xe về nhà.

Vừa vào nhà, cả người mệt mỏi rã rời, hắn thật vất vả tắm rửa xong, ngay cả tóc cũng chưa kịp khô, liền ngã xuống giường ngủ, làm sao còn có thể chú ý tới món quà Trần An An đặt trên bàn!

Sáng hôm sau Trần An An tỉnh dậy, thấy phòng Diệp Lương Nhất vẫn im ắng, liền không đánh thức hắn, vẫn như cũ chuẩn bị bữa sáng cho hắn để trên bàn, xong liền đi làm.

Cô vừa đến công ty, không đợi đi đến chỗ ngồi của mình, Lý Duyệt Nhiên đã mang vẻ mặt nhộn nhạo vọt lại đây, "Thế nào, quà tặng ngày hôm qua không tồi chứ?" Nói xong còn dùng bả vai mập mờ huých vai cô.

Trần An An chớp chớp mắt, cảm thấy ù ù cạc cạc, sao biểu tình hiện giờ của Duyệt Nhiên giống y như đồng nghiệp ngày hôm qua trong phòng hội nghị vậy!

Cô nhìn đôi mắt chờ mong của Lý Duyệt Nhiên, thành thật nói: "Mình còn chưa mở ra."

Trần An An xấu hổ không dám nói là cô đưa cho Diệp Lương Nhất, bởi vậy chỉ có thể nói dối, "Tối hôm qua về nhà vội quá nên quên mất."

Lý Duyệt Nhiên đang háo hức đột nhiên không có chỗ phát tiết, khuôn mặt tươi cười cũng tắt ngúm. Cô vỗ vỗ bả vai Trần An An, ghé tai cô dặn dò: "Cậu mở xong nhất định phải nói cho mình biết nhé?"

"Cậu cũng tò mò?" Trần An An liếc mắt nhìn Lý Duyệt Nhiên một cái, vừa đặt túi xách lên ghế vừa hỏi.

"Ừ!"Lý Duyệt Nhiên giả bộ nghiêm túc, lại nhấn mạnh một câu, "Nhất định phải nói cho mình biết nhé, nhớ chưa?"

"Ừ." Trần An An gật đầu, ngồi xuống mở máy tính, do dự trong chốc lát, lại lấy ra điện thoại di động, đặt lên bàn.

Diệp Lương Nhất tỉnh lại đã là giữa trưa, rửa mặt xong đi vào bếp, quả nhiên thấy bữa sáng Trần An An làm cho hắn, nhưng mà đã nguội lạnh.

Diệp Lương Nhất nhất thời tiếc nuối, lấy ra điện thoại vừa định kêu cơm bên ngoài, lại nghĩ đến thức ăn chán ngấy đó, khẩu vị bỗng nhiên mất hẳn.

Dứt khoát buông điện thoại xuống, cầm nồi cơm điện hâm cháo cho nóng, lại lấy dưa muối ra, xào lại thức ăn rồi ngồi xuống ăn.

Xong cơm trưa, lại thong thả đi ngâm mình trong nước ấm, Diệp Lương Nhất chỉ cảm thấy tất cả lỗ chân lông trên người đều giãn ra, một đêm mỏi mệt liền tan biến.

Hắn chậm rãi kéo cửa sổ phòng ngủ ra cho thông gió, thuận tay cầm lấy một quyển sách trên giá sách, ngồi trên giường đang chuẩn bị đọc, thì thấy hộp quà trên bàn, toàn bộ lực chú ý liền đặt hết lên đó.

Cái gì vậy? Diệp Lương Nhất buông sách, đưa tay cầm lấy chiếc hộp kia, lắc lắc bên tai, không nghe ra cái gì.

Bỗng nhiên liếc thấy tờ giấy trên bàn, vừa cầm lên nhìn, nhất thời vui vẻ, thì ra là cô ngốc kia mua quà cho hắn. Không ngờ còn có lương tâm đến vậy.

Tâm tình Diệp Lương Nhất thực tốt, muốn mở ngay hộp quà. Động tác nhanh nhẹn, ngón tay linh hoạt, rất nhanh đã đem gói quà kia mở ra, lộ ra bên trong cái gì đó.

Ai ngờ, vừa thấy món đồ, bác sĩ Diệp luôn luôn lạnh lùng nghiêm túc, chỉ một thoáng như giẫm phải đuôi mèo, đột nhiên ném mạnh cái đó ra thật xa, quẫn bách đến nỗi cả hai tai đều đỏ bừng. Hắn sững sờ nhìn gói đồ trên giường, một lúc lâu sau cũng chưa hồi phục tinh thần.

Trần An An vậy mà tặng cho hắn loại đồ này? Đầu cô bị úng nước sao?

Diệp Lương Nhất thật vất vả ổn định tâm trạng lại, lại duỗi tay cầm lấy cái đồ mình vừa quăng đi, nhanh chóng xé mở bao, vừa nhìn thấy liền biến sắc.

Đúng vậy, là áo mưa! Có nhìn một trăm lần cũng là áo mưa! Còn là loại kích thích nữa!

Ngoài vỏ còn viết, "Bao cao su thiên nhiên", "Bôi trơn gấp bội", "Lửa băng siêu kích thích"! Đây là cái quái gì vậy!

Diệp Lương Nhất buông hộp áo mưa xuống, hít một hơi thật sâu. Lông mi anh tuấn nhíu lại, có phải Trần An An thích hắn không?

Hắn vắt óc nhớ lại từng chi tiết từ khi hắn và Trần An An ở chung, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.

Đúng rồi, Trần An An thích hắn! Nhất định là cô thích hắn!

Trần An An nhìn thấy hắn sẽ đỏ mặt, lúc hắn lái xe thì nói hắn phải cẩn thận...... Quan trọng hơn là...... Diệp Lương Nhất hơi ngừng lại, mỗi sáng cô đều làm điểm tâm cho hắn!

không phải người ta đều nói là muốn có được trái tim của một người đàn ông, trước hết phải bắt được dạ dày hắn sao! Hóa ra cô ngốc kia chọn cách này!

Diệp Lương Nhất bừng tỉnh, tự cho là tìm được nguyên nhân Trần An An tặng hắn áo mưa rồi, trong lòng lập tức dương dương tự đắc đứng lên.

Nhìn đi, quả nhiên mị lực mình rất lớn, tóm được cô ngốc kia dễ như trở bàn tay!

Nhưng mà...... Diệp Lương Nhất cúi đầu nhìn hộp áo mưa trên giường kia, trong lòng có chút khó xử.

Trần An An đã tặng hắn áo mưa, ý tứ kia không cần nói cũng biết. Nhưng còn hắn? thật sự thích Trần An An sao?

Diệp Lương Nhất nhéo nhéo mũi, trong lòng trăm lần tự hỏi.

đang suy nghĩ, bỗng nhiên di động đặt trên giường đinh đinh vang lên, hắn vừa cầm lấy thì thấy là tin nhắn của Trần An An: "Bác sĩ Diệp, anh có thích quà tôi tặng không?" Còn kèm theo một biểu tượng thẹn thùng nữa.

Diệp Lương Nhất nhìn chằm chằm biểu tình thẹn thùng kia, hô hấp bỗng nhiên cứng lại, kìm lòng không được nghĩ tới lúc ở văn phòng hắn, cảnh tượng khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần An An đỏ bừng khi cởi quần áo.

Hắn thay thuốc cho cô, mặc áo lót cho cô......

Diệp Lương Nhất càng nghĩ tim đập càng nhanh, ngay cả hốc mũi cũng nóng lên, cuối cùng dứt khoát cởi áo len trên người xuống, chỉ mặc một cái áo sơmi trắng.

Hắn đưa tay chạm chạm vào màn hình di động đã sắp tắt, ma xui quỷ khiến thế nào khi chạm vào cái biểu tình kia thẹn thùng, liền đẩy gọng kính, nhắn lại hai chữ: Thích.

Lúc nhận được tin nhắn của Diệp Lương Nhất, Trần An An đang ăn cơm trưa. Biết Diệp Lương Nhất thích quà cô đưa thì vô cùng vui vẻ, ăn cơm cũng nhiều hơn hai bát so với bình thường.

Nhưng mà trong hộp quà rốt cuộc có cái gì vậy? Ngay cả bác sĩ Diệp khó tính như vậy cũng có thể lấy lòng?

Trong lòng Trần An An ngứa ngáy khó chịu. thật vất vả đợi đến khi tan tầm, cũng quên cả tạm biệt Lý Duyệt Nhiên, chạy thẳng đến trạm xe buýt.

Mà bên này, Diệp Lương Nhất chẳng những tắm rửa thật tốt, thậm chí còn gọi điện thoại đặt một bó hoa hồng, cắm ở trong phòng ngủ.

Nghĩ đến vẻ mặt kinh hỉ của cô ngốc kia khi về, Diệp Lương Nhất nhất thời cảm thấy trong lòng cực kỳ khoái trá, nếu cô thích hắn như vậy, chủ động như vậy, hắn sẽ thanh toàn cho cô!

Diệp Lương Nhất nằm ở trên giường, trong lòng bắt đầu chờ mong đêm nay.

Kỳ thật hắn có một tật xấu ít người biết, cũng là nguyên nhân mẹ hắn vội vã muốn hắn kết hôn.

Tuy rằng xu hướng của hắn bình thường, nhưng là có thể là vì học y, đối với vấn đề nam nữ đặc biệt lãnh đạm, thậm chí trong lòng gần như không có khát vọng, có vài lần xúc động cũng đều tự mình động thủ giải quyết.

Học y nhiều năm làm cho hắn có tính sạch sẽ, thậm chí có thói quen rửa tay bất cứ lúc nào. Đối với hắn, trong tiềm thức cũng cảm thấy chuyện đó có chút không vệ sinh. Thậm chí là cùng phụ nữ hôn môi, hắn cũng có chút ghét bỏ.

Sau khi thấy Trần An An đưa cho hắn áo mưa, phản ứng đầu tiên chính là khiếp sợ, nhưng sau đó lại là tha thiết chờ mong.

Ngoại trừ lúc còn trung học, đây là lần đầu tiên Diệp Lương Nhất kể từ khi học y tới nay, hắn có khát vọng mãnh liệt với phụ nữ như thế.

Cửa truyền đến tiếng mở khóa, Diệp Lương Nhất ngồi bật dậy, biết là Trần An An đã về.

"Bác sĩ Diệp, anh có ở nhà không!" Trần An An đổi dép đem đồ ăn đã mua đặt vào phòng bếp, sau đó mới vào phòng khách. Diệp Lương Nhất từ phòng ngủ đi ra ngoài, cười lên tiếng chào hỏi.

Bỗng nhiên cô có chút ngại ngùng cúi đầu nói, "Bác sĩ Diệp, quà......"

"không tệ." Diệp Lương Nhất bước đến gần Trần An An, đôi mắt đen như mực gắt gao tập trung nhìn cô, không biết tại sao, Trần An An vừa tiếp xúc với ánh mắt sáng quắc kia, bỗng nhiên cảm thấy cả người căng thẳng, nhịn không được mà bắt đầu khiếp đảm đứng lên.

"A, thật ra là tôi......"

một câu còn chưa nói xong, đột nhiên bị Diệp Lương Nhất kéo vào trong lòng, Trần An An kinh hãi ngay cả hô hấp cũng ngừng lại, mở to mắt nhìn Diệp Lương Nhất.

Diệp Lương Nhất một tay ôm cô, tay kia thì tháo mắt kính xuống, cúi đầu chụp lên môi cô.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-63)