Vay nóng Tinvay

Truyện:Đồng Mệnh Tuyệt - Chương 01

Đồng Mệnh Tuyệt
Trọn bộ 10 chương
Chương 01
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Lazada


Cô vẫn còn nhớ rất rõ ràng, nhớ rõ lần đầu tiên. Lần đầu tiên đi vào Đông Phương cư. Lần đầu tiên nhìn thấy hắn. Khi đó, cô sáu tuổi, mà hắn cũng bằng tuổi cô, đứng ở trước mặt cô, dùng một đôi mắt so với đá quý còn sáng hơn, trừng mắt nhìn cô.

Cô ngơ ngác nhìn, không thể động đậy, không thể hô hấp, không thể tưởng tượng...

Khi đó trong đầu óc căn bản không thể hình dung nổi trên đời này lại có một đứa trẻ xinh đẹp đến đòi mạng như vậy!

Xinh đẹp đến đòi mạng, là từ ngữ duy nhất cô có thể nghĩ ra.

Ánh mắt xinh đẹp đến đòi mạng, cái mũi xinh đẹp đến đòi mạng, đôi môi xinh đẹp đến đòi mạng, mái tóc xinh đẹp đến đòi mạng...

Vì thể, cô ngây ngốc bật ra một câu:

"Muội muội thật khá..."

Mới xuất khẩu một câu, "muội muội" xinh đẹp đến đòi mạng liền đánh tới, dùng nắm đấm thép tiêu sái đánh vào mặt cô......

"A! Tuyệt Thế, cháu làm gì vậy?"

Cô bị âm thanh giận dữ của một nhóm các vị bề trên bao vây, lấy tay che lại cái mũi đang đổ máu, sững sờ ngã ngồi trên mặt đất.

"Ngươi, đồ ngu ngốc này, ta là nam!" tiểu hài tử xinh đẹp đòi mạng dùng thanh âm dễ nghe, thở phì phò nói xong.

Nam?

Tiểu não tựa như hạt dưa của cô xoay qua.

Cặp lông mày chỉnh tề ngay ngắn như cùng hòa vào biển rộng cùng với bờ vai thẳng tắp, rõ ràng tựa như một em bé, nhưng ánh mắt lại sáng lên với hàng lông mi dài, khuôn mặt nhỏ nhắn trong trắng lộ hồng, cái miệng anh đào nhỏ nhắn mềm mại, còn có chiếc áo khoác ngắn kiểu cách Trung Quốc cùng chiếc giày nhỏ nhắn dễ thương...

Làm sao có thể là nam? Làm sao có thể!

"Ai, Tiểu Cửu! Đây là tứ thiếu gia mà từ nay về sau cháu phải chiếu cố bảo vệ, Đông Phương Tuyệt Thế, nhớ kỹ." Sư phó kéo cô tiến lên, vỗ vỗ đầu của hắn.

Tứ thiếu gia... Đông Phương Tuyệt Thế? Theo hắn từ lúc 3 tuổi sẽ phải không ngừng bảo vệ thật tốt cho vị tiểu đệ đệ kia? Nguyên lai, muội muội xinh đẹp này chính là Đông Phương Tuyệt Thế?

Hoạt bát như vậy, tinh thần như vậy, hung (ác).... như vậy!

Mãi cho đến trước ngày hôm qua, hắn đều nghĩ đến muốn chiếu cố đến tiểu nam hài ốm yếu đáng thương....

"Ta mới không cần cô ta, con người quái dị này chiếu cố bảo vệ cho ta!" tiểu nam hài xinh đẹp đòi mạng trong lời nói hô to.

Người quái dị?

Cô bị mắng ột trận đến ngây ngốc cả người, lại không dám phản bác.

Vốn không nghĩ là chính mình xấu, lại bị người xinh đẹp như vậy mắng, giống như không xấu cũng thành xấu.

"Tuyệt Thế!" một a di cũng rất rất xinh đẹp đi tới trách cứ tiểu mĩ nhân, còn quay đầu đối cô giải thích,

"Cháu tên là Tiểu Cửu sao? Thực xin lỗi, Tuyệt Thế nhà cô tính tình không tốt, cháu đừng trách nó, được không?"

Cô nhìn a di này suốt, có điểm ngượng ngừng gật gật đầu.

Nếu cô có một người me xinh đẹp dịu dàng như vậy thì tốt rồi....

"Cám ơn cháu, cháu thật ngoan." A di cầm lấy khăn tay giúp cô lau đi máu mũi, mỉm cười.

Cô mê muội nhìn a di, đột nhiên hy vọng máu mũi mình tốt nhất là chảy mãi không ngừng...

"Nha đầu kia thật hiểu chuyện, Cừu Nghĩa, ngươi dạy dỗ rất khá." Ông lão tán dương nói.

"Quá khen, lão gia, Tiểu Cừu cũng có dạy dỗ chưa đến nơi, chính là còn chưa thành thục, không biểu lộ ra đấy thôi."

Sư phó làm sao lại nói cô như vậy a? cô có điểm bất mãn.

"Cô bé mới có 6 tuổi, như vậy đã là tốt lắm, hiện tại có bao nhiêu đứa nhỏ có thể trầm ổn như vậy đây." A di vì cô mà nói chuyện!

"Con bé...biết đây là nhiệm vụ của nó sao?" lão gia đột nhiên hỏi.

"Chỉ biết là một ít."

"Ân, mau chóng nói cho nó hiểu, tránh cho việc bài xích." Lão gia nói.

"Vâng."

"Như vậy được không? Đem cô bé vô tội này cuốn vào..." a di xinh đẹp than nhẹ.

"Vì Tuyệt Thế, đây cũng là biện pháp bất đắc dĩ a." lão gia trầm giọng nói.

Cô khó hiểu ngẩng đầu nhìn, đột nhiên một nhóm đại nhân lâm vào một mảnh trầm mặc, mọi người biểu tình buồn bực vì sao hội là lạ, tiểu nam hài xinh đẹp liền phẫn nộ đối với cô quát:

"Cút trở về đi! Ta không cần người chết thay!"

Kẻ chết thay? Cái gì a?

"Tuyệt Thế!" các vị bề trên lại vội vã quát bảo ngưng lại.

"Chỉ một mình ta chết là được rồi, ngươi đi đi! Đi đi! Cho cô ta đi..." Đông Phương Tuyệt Thế kích động hướng cô quát.

Cô lui lại phía sau vài bước, vội vàng ổn định bản thân, thân thủ có điểm tức giận ngăn hắn.

Một đòn đỡ không ngờ hoàn hảo, một kích không ngờ chọc vào chiếc vảy ngược của hắn, hắn mạnh mẽ ấn cổ cô xuống lộn ngược người khóa kỵ (cưỡi lên) trên người cô, nắm đấm đánh thẳng lên mặt cô

Lần này cô cũng ngơ ngác không ngờ người bị đánh là mình, xoay tay tẩn vào mặt hắn. hai người vì thế xoay người cùng đánh vào nhau.

"Tiểu Cửu!" sư phó bạo âm ôn tồn vang lên:

"Tuyệt Thế, không thể!"

Mọi người lập tức tách hai tiểu hài tử bọn họ ra, đại bộ phận người bắt lấy tiểu mĩ nhân đang biến thành tiểu ác ma Đông Phương Tuyệt Thế, đưa hắn ra phóng khách.

Mà cô cũng không quá, bị sư phó kèo tới một bên trách cứ.

"Con còn không biết thân phận của con hay sao?"

Cô ủy khuất cúi gằm khuôn mặt nhỏ nhắn không nói lời nào.

"Nhớ kỹ, con là vì tứ thiếu gia mà tồn tại, về sau, hắn gặp chuyện gì, con đều phải thay cậu ấy chịu, cậu ây khổ, con cũng phải thay cho lưng, mạng của thiếu gia, mạng của cậu ấy, chính là mạng con, biết không?" không biết không biết không biết! ngay lúc đó cô hoàn toàn không biết!

Không biết vì sao lại phải tháy Đông Phương tứ thiếu gia kia chịu khổ, cô không biết vì sao phải vì hắn mà sống, không biết các vị tiền bối lại muốn cô làm cái gì.

Đến mười tuổi, cô mới hiểu đượcvì sao cô phải đến Đông Phương gia, cũng hiểu sứ mệnh của cô ở đây là gì.

Cô là kẻ "thế thân" mà bọn họ tìm thấy, chuyên môn thay tứ thiếu gia chắn sát (chắn mọi nguy hiểm) "hoạt nhân ngẫu" (túm lại là kẻ chết thay, mạng sống không nằm trong tay mình nữa. )

Nói đơn giản, mọi thương tổn có khả năng sẽ phát sinh trên người Đông Phương Tuyệt Thế.

Mà nguyên nhân chủ yếu cô được nhận nuôi, chính là sinh nhật của cô cùng Đông Phương Tuyệt Thế là giống nhau.

Cùng năm, cùng tháng, giống nhau, thời gian sinh giống nhau, đều chỉ kém hơn 59 giây!

Nếu, cô cùng hắn đều từ trong bụng mẹ mà chui ra, tương đương là song bào thai. (sinh đôi)

Nhưng mà, chính là bởi vì không chui từ cùng bụng mẹ, bởi vậy, vận mệnh cũng không giống nhau.

Một kẻ là thiếu gia có tiền vận mệnh tốt, ngay cả có trúng mục tiêu bị giết thì cũng đã có người thay hắn che chắn.

Một người còn lại thì cha mẹ mất sớm, ba tuổi đã bị đưa vào cô nhi viện, qua tay nhiều người cuối cùng mới được sư phó nhận nuôi.

Đông Phương Tuyệt Thế nói đúng, cô tới là làm kẻ chết thay. Nhiệm vụ của cô chính là thay hắn bị thương, cùng với...thay hắn chết.

Đông Phương Tuyệt Thế ra khỏi phòng, đang muốn xuống lầu, chợt nghe thấy một tiếng cười quen thuộc thoải mái từ phòng khách truyền ra, bỗng nhiên dưới chân hắn, mi phong bất giác nhướn lên, lại có điểm không muốn cùng chủ nhân của tiếng cười kia đối mặt.

Đã hơn một năm không gặp, cô theo trở về, một cảm giác phức tạp như sợi tơ bé nhỏ lại giống như thực vật dây leo khe khẽ len lỏi quấn quanh vào trong lòng hắn.

Hắn biết, cảm giác đấy không phải chán ghét, cũng tuyệt đối không phải là nỗi nhớ, Tiểu Cửu với hắn mà nói chính là sự tồn tại quỷ dị, cô gây khiêu kích ỗi dây thần kinh của hắn, tổng hội mạc danh kỳ diệu (không biết tại sao) kích thích tiềm thức hắn, làm hắn như vị vây trong trạng thái chuẩn bi chiến tranh.

Nhưng, cũng chỉ là chuẩn bị chiến tranh, bọn họ còn chưa từng động tay động chân, chỉ duy nhất một lần đánh nhau, ngày đó lần đầu tiên gặp mặt nhau khi mới sáu tuổi.

Sau ngày đó, Tiểu Cữu lại không ra tay.

Bởi vì, quan hệ của bọn họ, cũng từ ngày đó mà xác lập, cái quan hệ kỳ quái đó làm cho con người ta thống hận... hắn vừa sinh ra đã ốm yếu, ba ngày thì hai ngày đầu phải nhập bệnh viện, gấp đến độ bà nội và mẹ cũng thủ thúc vô sách, sau đó lại được cao nhân chỉ điểm, nói hắn sinh đúng vào ngày trực nguyệt phá đại hung, mệnh cách mang sát (mệnh anh này là phải chết), cả đời tròng trành vô thường (không yên ổn), hung họa liên tiếp đổ xuống, phương pháp duy nhất có thể cứu được, chính là tìm thấy "đồng mệnh nhân" đến che chắn họa sát thân.

Có "đồng mệnh nhân" thay thế thừa nhận sát khí, chính chủ mới có thể bình an lớn lên.

Cái vị gọi là "cao nhân" kia không biết căn cư vào đâu mà cũng đã không biết đi chết ở nơi nào ra chỉ thị "đồng mệnh nhân" tốt nhất phải cùng chính chủ tương phản, mới có thể dẫn dắt hung họa rời đi.

Mẹ khiếp, chuyện ma quỷ như vậy chết hắn cũng không tin.

Nhưng, bà nội cùng mẹ đều cố tình tin.

Cứ như vậy, Tiểu Cửu mới có thể đi vào Đông Phương gia.

Hắn cùng cô sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ sinh sớm hơn hắn có 59 giây.

Cho nên, cô thành "đồng mệnh nhân" của hắn, mà "đồng mệnh nhân" trừ bỏ sinh nhật giống nhau, quan trọng hơn là, còn phải cùng họ.

Vì thế, cô được mang họ Đông Phương.

Vì thế, từ đó trở đi, cô tên là "Đông Phương Cửu" một gia tộc Đông Phương tuyệt đối tìm không thấy hình nhân, một kẻ rõ ràng không có quan hệ huyết thống, hơn nữa lại là một kẻ xa lạ với Đông Phương gia, hơn nữa ngoại nhân này, ở 16 năm trước, lại là người thân cận với hắn nhất....

Đi một bước xuống cầu thang, hắn đi vào phòng khách, hóa ra bà nội đang nói chuyện trời đất, Tiểu Cửu ngầng đầu nhìn hắn, trên bộ mặt kia hắn có thể nhìn ra tươi cười giả dối đến mức nào.

"Tuyệt Thế, sớm a!",

Hắn không hé răng, đi thẳng đến tủ lạnh lấy ra một chai nước khoáng, đóng cửa tủ lại.

"Tuyệt Thế, Tiểu Cửu đang chào hỏi cháu đấy!" Đông Phương lão phu nhân hơi trách cứ nhắc nhở hắn.

Hắn vẫn giống như xưa, lạnh lùng đối với Tiểu Cửu làm như không thấy.

"Không quan hệ, bà nội, cô ấy mỗi lần nhìn thấy cháu đều như vậy." Tiểu Cửu cười khoan dung lại thông cảm.

"Ai, cháu từ nhỏ đã vậy rồi, Tuyệt Thế, ít nhiều cháu cũng đã từng được chị này bảo vệ cho..." lão phu nhân yêu thương vỗ vỗ bàn tay Tuyệt Thế.

"Đủ chưa, tỷ tỷ cái gì? Bảo vệ cái gì? Lời nói buồn cười ngu xuẩn như vậy rốt cuộc muốn nói tới khi nào?"

Hắn xoay mình gầm lên, dung nhan mĩ lệ như lệ ngọc nháy mắt hóa thành lệ ma.

Hắn hận nhất trước mặt hắn nhắc tới chữ đó, giống như không có Tiểu Cửu, dường như hắn không sống nổi đến ngày hôm nay. Đông Phương lão phu nhân ngẩn ra, Tiểu Cửu vẫn là mỉm cười, tựa hồ đã sớm đoán được hắn nhất định sẽ tức giận, vẻ mặt chờ mong nhàn nhạt. hắn nhìn bộ dáng của cô, lửa càng thêm lớn, xoay người xuyên qua phòng bếp, đóng cửa thật mạnh, đi đến đình viện phía sau.

Bầu trời âm u, mưa vẫn còn bay, thời tiết điển hình của đầu mùa xuân.

Trong trí nhớ của hắn, lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Cửu, cũng là lúc vào mùa này.

Lạnh lẽo ẩm ướt... băng giá tràn ngập trong tim.

Hắn đi đến chiếc hồ nhỏ, cúi đầu nhìn trong lòng hồ phản chiếu một loại tuyệt sắc dung nhan, hình ảnh ngược trong nước kia cũng đang theo dõi hắn, vẻ mặt chán ghét.

Chậc, mỗi ngày đều nhìn thấy khuôn mặt này, thật muốn phun.

Đột nhiên, có cảm giác hơi thở rất nhỏ cơ hồ đang tới gần, cho dù hơi thở quen thuộc hơn mười năm, lưng hắn vẫn như thói quen cũ, cứng rắn thẳng tắp.

"Trời lạnh lại có mưa thế này, để ý cảm mạo." Tiểu Cửu như bóng hình đứng ở phía sau lưng hắn, dùng một loại khẩu khí chế thức quan tâm.

Chế thức, chính là không mang theo cảm tình gì, thuần túy chính là trách nhiệm nghĩa vụ.

Này cũng là khẩu khí hắn thống hận nhất.

"Tránh ra, đừng làm phiền tôi." Hắn lãnh xích.

"Ai, cách xa hơn một năm, làm sao em lại có thể đối đãi với "tỷ tỷ" như vậy? Tuyệt Thế." Tiểu Cửu khoe miệng khinh câu, cố tình giẫm lên lôi mìn trong lòng hắn.

Quả nhiên, hắn bỗng quay đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp làm người ta mù quáng tràn ngập lửa giận, giống như bảo thạch tỏa sáng, càng có vẻ ánh sáng ngọc.

A! cô thực nhớ gương mặt nén giận tuyệt sắc này a!

Nói đến có lẽ buồn cười, cô cảm thấy Tuyệt Thế xinh đẹp nhất chính là lúc tức giận, cho nên từ nhỏ đến lớn thường hay chọc hắn tức giận, cũng chỉ vì nhìn cô nhíu mày nói chuyện.

Đây là tâm tính gặp quỷ bị coi thường? Tiểu Cửu trong lòng tự giễu.

"Chị gái? Cô thật đúng là tự coi mình là người của Đông Phương gia?" hắn lành lạnh châm chọc.

'Đúng, cho dù không phải, tốt xấu cũng là "đồng mệnh nhân" của cậu a!" cô lại càng không cần mạng hướng khu vực cấm va chạm.

Nổi giận đi! Nổi giận đi! Bùng nổ đi!

"Cô đủ chưa? Đừng dùng cái gì mà "đồng mệnh nhân" mà muốn cùng tôi ở cùng một chỗ, cô là cô, tôi là tôi, chúng ta căn bản là không cùng mệnh!" hắn thốt nhiên gầm lên, thân thể nắm lấy cổ áo cô, hai tròng mắt giống như hỏa ngọc lưu ly có ngọn lửa thêu cháy hồng rực, cơ ngọc như tuyết, minh diễm bức người.

Thật đẹp... cô nín thở nheo lại mắt, ngực rung động, nam nhân Đông Phương gia đều cực kỳ mĩ. Đại ca Đông Phương Phong Hoa đẹp xuất trần. Anh hai Đông Phương Thiên Kiều đẹp tuấn ngang (đẹp zai đến tận mây xanh), anh ba Đông Phương Khuynh Quốc đẹp dã mị. Mà hắn...

Hắn lại đẹp một cách điên cuồng ngang ngược! Tựa như con vật lẻ loi quí hiếm, khoác lớp da người rơi vào nhân gian, đôi đồng tử đen láy, lúc nào cũng lóe quang mang giết chóc, cùng với thị huyết khát vọng (thèm máu đó. Ghê quá!)

Xinh đẹp mà nguy hiểm, chính là cô đối với hắn buông lời phê bình chú giải.

Chỉ tiếc, thú vật này chán ghét vẻ đẹp chính mình, thậm chí còn muốn hủy dung mạo.

Cho nên, nếu muốn hoàn toàn chọc giận hắn, chỉ cần nói những lời này!

"Em thật sự đẹp quá a! Tuyệt Thế, càng tức giận càng đẹp." cô thực tâm cơ nói xong, sau đó chờ mĩ nhân tức giận.

Như cô dự đoán, khuôn mặt Đông Phương Tuyệt Thế biến sắc, từ mĩ nhân biến hóa thành thực nhân yêu quái, hận không thể đem cô xé thành muôn mảnh.

Hắn kéo cổ áo cô, quát chói tai thanh âm lành lạnh bật ra:

"Cô muốn chết."

"A..." ánh mắt cô cong lên, chẳng những không sợ, ngược lại nở nụ cười:

"Bộ dạng cậu vẫn như xưa." Biết hắn từ mười sáu năm trước, hắn cũng chưa từng thay đổi đâu! Thật thú vị.... có như vậy trong nháy mắt, Đông Phương Tuyệt Thế thật sự muốn khuôn mặt đáng giận của cô kia mà đấm một quyền, đem khuôn mặt khiêu khích tươi cười đầy ác ý kia đánh nát.

Nhưng mà, khi tầm mắt hắn liếc về bên phải vết sẹo hình trăng rằm kia, tức giận trong lồng ngực xoay mình hóa thành một đoàn choáng váng rối rắm, gặm nhấm tâm ma hắn.

Kia chính là vết sẹo, từ chín năm trước xuất hiện ở trên mặt hắn, nó là vũ khí tốt nhất cô dùng để đối phó với hắn.

Hắn không nên ra tay, chỉ cần lộ ra vết sẹo, cô liền thắng.

Lông mày nhíu lại, hắn rủa thầm một tiếng, giận dữ đẩy cô ra, lạnh giọng trách mắng.

"Cách xa tôi một chút, miễn cho tôi không cẩn thận ra tay đánh chết cô."

Tiểu Cửu đẩy từng bước, bật cười:

"Những lời này cậu từ nhỏ đến lớn nói nhiều, không chán à?"

Hắn nghiêm mặt, trừng mắt cô.

Toàn thế giới chỉ có cô dám đứng trước mặt hắn cười loạn. shit!

"Thật muốn đánh tôi thì đánh đi a! vẫn nói bất động, tôi chờ cũng thật vất vả nha!" cô nói xong ngược lại tiến sát đến, giơ cao đầu, cổ thân dài nói:

"Đến đây đi! Đánh chết tôi đi! Mau a!"

"Cô..." chán nản trừng mắt nhìn khuôn mặt này trong mười sáu năm, hắn thực buồn bực, sao mình có thể nhẫn nại lâu như vậy không đem cô đánh chết?

"Như thế nào không động thủ? Mau lên!" cô ác liệt cười, càng thêm thúc giục.

"Cô thật đúng là cho rằng tôi không dám giết cô sao?" hắn cắn răng, tay duỗi ra phía cửa lấy ra túi hồ điệp đao.

"Đúng vậy, cậu căn bản sẽ không giết tôi, bởi vì thủy chung cậu vẫn nghĩ đến chuyện cậu thiếu tôi một mệnh." Cô chế nhạo.

"Cô..." hắn lại chán nản.

Kẻ hỗn trướng này biết rõ ý nghĩ của hắn, vẫn còn làm ra vẻ khiêu khích, thói hư tật xấu của cô sơm muộn gì cũng sẽ thay cô rước lấy họa sát thân.

Đương nhiên, kẻ muốn giết cô đầu tiên khẳng định là hắn.

"Kỳ thật, thật sự câu cũng không cần phải để ý, năm ấy tôi thay cậu chắn một đao, vốn chính là việc tôi nên làm, đây là trách nhiệm của "kẻ chết thay" a!" cô đang cười, nhưng lời nói ra còn lợi hại hơn đao.

Lệ dung hắn hơi trầm xuống, đôi mắt âm tư.

Mọi người đều thấy Tiểu Cửu tính tình sáng sủa hoạt bát, là trung tâm của ánh sáng, nhưng kỳ thật tất cả chỉ là mặt nạ, chỉ có hắn biết, cô vẫn hận Đông Phương gia, cũng hận hắn.

Rõ ràng hận, lại âm hiểm bày ra khuôn mặt tươi cười, cái loại giả nhân giả nghĩa này, so với ám khi còn muốn đả thương người.

"Tự ình là đúng, cô có tư cách gì mà làm kẻ chết thay cho tôi?" hắn lạnh lùng thốt.

"Ai, thực quá đáng nha, cậu tới đây xem xem tôi chỗ này, chỗ này, còn có chỗ này nữa..." cô kéo cao hai ống tay áo, chỉ vào khuỷu tay, cổ tay, còn có trên cổ vài vết sẹo khác nữa:

"Nhìn thấy không? Đây đều là do cậu chịu thương! Đây là khi chín tuổi vì cứu cậu ngã xuống nước, đây là khi mười tuổi cậu trèo cây hái quả bị ngã xuống dưới. đây là năm mười một tuổi khi giúp cậu cùng người khác đánh nhau. Đây là mười hai tuổi..."

"Đủ rồi, có thấy phiền không? Ba vết sẹo này có gì đẹp mắt?" hắn nhíu lại mi tâm, xoay người tránh ra, lười nhác nhìn cô một thân toàn vết thương.

Một thân...vì hắn mà thụ thương.

Hoặc là, do bị cái tên thầy tướng số mênh mông nói bừa, trước đây hắn mới đúng thật là nhiều tai nạn, bất quá, phần lớn tai nạn cùng cá tính của hắn có liên quan, bà nội đã nói hắn là ma thần chuyển sinh, từ nhỏ đã hung hãn ác sát, mục đích rõ ràng, đánh: không quen nhìn, đánh: khó chịu, đánh:chịu không nổi, đánh: đáng đánh đòn, muốn đánh:chết tiệt, càng không thể không đánh.

Mỗi ngày đánh nhau gây sự, Tiểu Cửu vốn là vệ sĩ đương nhiên người đầu tiên gặp tai ương chính là cô, hơn nữa nếu hắn cố ý chỉnh ác cô, trên người cô còn có rất nhiều vết sẹo do hắn mà thành nữa.

Chính là, sự kiên bắt cóc lúc 13 tuổi, cô vì bào vệ hắn, bị chém hai đao, một đao ở trên lưng, một đao khác thì tại trên mặt.

Lần bị thương nặng đó, thiếu chút nữa thì lấy đi cả cái mạng nhỏ của cô, tuy rằng sau khi được cứu từ quỷ môn quan trở về, tuy rằng trên mặt hắn trên người đều không để lại dấu vết gì. Muốn nói không đau lòng là gạt người, nhưng áy náy cùng tồn tại giữa khí hận, bởi vì dù sao nó cũng giống như thiếu nợ cô thậm chí còn là món nợ vĩnh viễn không thể trả nổi... thật sự là đáng ghét!

"Uy, uy, Tuyệt Thế, tôi nói còn chưa xong đâu!" Tiểu Cửu vội vàng ôn ào.

"Đừng có đông kéo tay xả, có việc gì thì nói, không có việc gì liền cút." Cước bộ hắn không ngừng, hung dữ đuổi cô.

Thấy hắn nổi giận đùng đùng, Tiểu Cữu bĩu môi, đem tay áo kéo xuống, cười không theo kịp.

"Thật là, tình tình vẫn xấu như vậy, tháng sau sẽ 22 tuổi, mà không có điểm chín chắn sao? A, đúng rồi, cậu có muốn chúng ta cùng đón mừng sinh nhật hảo hảo chúc mừng một chút...."

Hắn thật sự sắp bạo, phút chốc đứng định, dùng một loại tính nhẫn nại cực hắn, ánh mắt trừng cô.

Biết hắn ghét nhất nói đến sinh nhật, cô còn dám nói? Thật sự muốn chết.

"Được được được, nói trọng điểm, nói trọng điểm." Cô biết, hắn mau trở mặt, tốt nhất có chuyển biến tốt hãy thu lại, nếu tiếp tục gây sự nữa, thật sự là muốn nhìn thấy máu mà.

Vì thế, sắc mặt cô nghiêm lại, sửa lại lời lẽ:

"Chuyện thứ nhất, chiếc ghế Thập Nhị vẫn đang còn trống cần tìm người bổ sung, tuy rằng đã có báo cáo nói vô tình có hai người thích hợp, nhưng hắn cùng Hắc Tĩnh ra ngoài vẫn có người bảo vệ."

Tiểu Cửu rất có thư thế báo cáo, nghiễm nhiên như người làm kinh tế ở Đông Phương lang. kỳ thật tất cả đều có lý do, trên danh nghĩa, cô xem như là người của Đông Phương gia, mặc dù trên thực tế, cô cũng chỉ là được tính là sinh hoạt cùng nhóm Đông Phương Lang, từ ngày theo Cừu Nghĩa nhận cô làm đồ đệ, cô liền gia nhập Đông Phương Lang, trở thành thành viên Đông Phương Lang ít tuổi nhất.

Nhỏ nhất những cũng đặc biệt nhất.

Thân thế của cô đan xen vào Đông Phương gia cùng chủ phó của Đông Phương Lang trong lúc đó, không thể nghi ngờ, năm đó Thập Nhất hay nói đùa cô là người có địa vị cao nhất ở Đông Phương Lang, hơn nữa tên cô là "Tiểu Cửu" bởi vậy mọi người cũng ồn áo theo, đem bài danh tự động dỡ xuống, cho cô lên đầu, từ số chín sắp xếp xuống.

Hừ, đám sói kia quả thực sủng cô lên tận trời, ngay cả Cừu tổng quản cũng quản, tùy ý để Tiểu Cửu ở Đông Phương Lang làm mưa làm gió, diễn biến thành cho đến bây giờ cô trở thành Đông Phương Lang lão đại.

Đông Phương Tuyệt Thế mỗi khi nghĩ đến chuyện này, trong lòng lại khó chịu.

"Cho Mười Lăm đến Hai Mươi Lăm luận võ một chút, thân thủ ai mạnh nhất thì lần lượt bổ sung vào." Hắn đưa ra quyết sách đơn giản.

Người bên ngoài nhìn vào, bốn vị thiếu gia của Đông Phương gia đều là Lang Vương Đông Phương Lang, nhưng trên thực tế, người quản lý chân chính Đông Phương Lang cũng là Đông Phương Tuyệt Thế, hắn chuyên trách toàn bộ "an toàn" của Đông Phương gia tộc, chỉ thiếu một vị Triệu Mộ Hiền khiến hắn hằng đêm phải du lịch, kỳ thật đi tuần, đêm tuần, vốn dĩ là công việc của hắn, mà hắn cũng làm việc thực khoái trá.

Nguyên nhân chủ yếu, nghe nói là đánh người có thể được gọi là chính ngôn thuận.

"chuyện thứ hai, Tam ca cùng Văn Trí Lai tuy rằng tỉnh, nhưng thân thể vẫn còn suy yếu, bà nội muốn cho bọn họ lên trên núi tĩnh dưỡng, nhưng tôi cảm thấy tình huống trước mắt vẫn chưa an toàn, tốt nhất vẫn là ở lại Đông Phương cư là thỏa đáng..."

"Tình huống không an toàn? Cô chỉ là ở trước khu vực phụ cận của Đông Phương cư?" hắn nhíu mày.

"Đúng." Ai! Hắn há mồm cũng không biết nói lời nào hay hơn nữa sao? Tiểu Cửu thở dài.

"Điều tra rõ lý lịch sao?"

"Còn không có."

"Bầy sói đang làm đấy thôi?" hắn trừng đôi mắt xinh đẹp.

"Mọi người mới tiễn bước Thập Nhị, hơn nữa chuyện Tam Ca, tâm cùng thân thể đều mệt mỏi, hãy để ọi người nghỉ ngơi một chút đi!"

Tiểu Cửu đối với chuyện Thập Nhị thúc mất đi, tâm tình cho đến bây giờ vẫn còn chưa bình phục.

"Tâm mà nghỉ ngơi tức là đi xuống thì sẽ trở nên lười biếng chậm chạp, sói chỉ khi công kích mới có tinh thần, cô không hiểu sao?" hắn nghiêm khắc nói.

"Đúng! Tôi bối rối!" cô thế nào lại không hiểu, khi bóng dáng mười sáu năm qua của hắn, sắc đẹp mĩ nam tinh tế ẩn trong ánh nhìn chết chóc cô đơn, mục đích để tồn tại đại khái chỉ là đánh đánh giết giết mà thôi.

"Kéo dài giọng làm gì? Còn có, biểu tình đó của cô là như thế nào?" hắn không hờn giận trừng cô.

" Tôi còn có biểu tình gì sao? Cái mặt của tôi vốn dài như vậy a!" vẻ mặt cô vô tôi nháy mắt vài cái.

Hắn nhịn cục tức xuống, lập tức cả giận nói: "còn có việc gì sao?"

A, hắn nhịn lửa giận xuống, bộ dạng cũng thật đẹp mắt làm sao... cô cười thầm, lắc đầu:

"Không có."

"Vậy cô cười cái gì?"

"Tôi không cười." cô chỉnh lại sắc mặt.

Cô có, trong lòng cô cười, đừng tưởng ta không biết?" hắn tức chết với cái loại bộ dáng muốn hiểu không hiểu được hỗn trướng của cô.

"Nga, hóa ra cậu hiểu tôi như vậy? thực làm cho tôi cảm động. cậu đã lợi hại như vậy, cần gì hỏi tôi cười cái gì? Cậu hẳn là đoán được a!" cô châm chọc nói.

"Cô..." vì sao mỗi lần cùng cô nói chuyện hắn đều muốn khí nộ xung thiên.

Thấy hắn mĩ nhan tràn đầy tử khí, cô biết đã đến cực hạn, vì thế làm bộ lấy đồng hồ ra nhìn thoáng qua, làm bộ công việc bộn bề nói: "a, tôi cần phải trở về, thập bá cùng Thập Nhất thúc thúc nói đêm nay Đông Phương Lang muốn toàn viên tụ tập ăn lẩu thịt nướng, tôi phải đi giúp một tay..."

Nói xong, chân cô như bôi mỡ trơn chu chạy nhanh.

Hắn tức giận trừng mắt cô bóng dáng nhẹ nhàng mà biến mất, từ nhỏ, tranh chấp của bọn họ từ đầu đến cuối cùng luôn bị cổ họng cô hô to gọi nhỏ mà viện cớ chạy mất, không giải quyết được gì, hại hắn một bụng lửa không có chỗ phát, nội thương trầm trọng.

Đáng giận, mười sáu năm qua rốt cuộc hắn có thể chịu đựng như thế nào? Thật sự hắn cũng không rõ.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-10)