Vay nóng Tinvay

Truyện:Lời Nguyền Mỹ Nhân - Chương 06

Lời Nguyền Mỹ Nhân
Trọn bộ 10 chương
Chương 06
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Lazada


Trở lại trong phòng, Đông Phương Phong Hoa đem Triệu Mộ Hiền bế lên giường, mới phát hiện bộ dạng của cô tệ hại hết biết, tóc tai hỗn độn lại dính lá cây, hai má cùng cánh tay đều có dấu vết bị thương, đại khái chắc là vội vã xuyên qua cây cối mới có thể thành như vậy.

"thật là khờ quá, đã sớm cảnh cáo em, em vĩnh viễn trốn cũng không thoát, em còn không tin." Ngồi ở mép giường, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn uể oải, hắn không khỏi nhíu mày.

Cô nhíu mày một chút, miệng hô lên vài câu, tựa hồ ngủ cũng không được ngon giấc, nhưng mà, hắn xem cô không thể như vậy mà ngủ tiếp được, rốt cục vẫn quyết định đánh thức cô dậy.

"Mộ Hiền, tỉnh lại, tắm rửa rồi ngủ tiếp." hắn vỗ mặt của cô.

"ân...ba...cứu con..." cô bất an vô lực nói mê.

Hắn giật mình.

Nguyên lai cô đang sợ a! ban ngày áp lực tích tụ, đều giống như ở trong mộng phóng thích sao?

"ba, mẹ cứu cứu con...con, con rất đói...bánh sủi cảo...lạp sườn..." cô còn nói một chuỗi nói mơ.

Hắn lại ngây người, phốc, cười sặc sụa.

"em rốt cuộc mơ thấy gì vậy a?" lắc đầu, hắn nhịn không được lau đi nước miếng của cô, thuận tay bỏ đi nhánh lá cây khô, chính là, mới làm được một nửa liền đột nhiên dưng lại.

Là thói quen sao? Đương nhiên không phải.

Hắn là cố ý, thường thường sờ tóc cô, chạm vào cô, đùa nghịch cô, mục đích cũng chỉ có một__hắn muốn cô yêu thương hắn, yêu đến mức có thể vì hắn mà chết, mà không uổng, không oán, không hối hận.

Như vậy, tội nghiệp của Đông Phương gia sẽ giảm bớt một chút, phiền toái cũng sẽ thiếu đi một phần.

Bất quá cho tới bây giờ, phương diện tình yêu chính cô cũng không thông suốt, rõ ràng đối với hắn động tâm, lại chưa phát hiện, tỉnh ngộ ra.

Chậc, nha đầu phản ứng thật chậm chạp, có lẽ, hắn phải đổi phương pháp khác kích thích cảm tình của cô phát triển lên một mức mới được. ở trong lòng nói thầm, hắn thuận tay nhéo nhéo hai má cô.

Cô phản xạ tính lấy tay gạt đỉ thứ đang quấy rầy giấc ngủ của mình, xoay người còn muốn tiếp tục ngủ, mi tâm hắn nhăn lại, dùng sức đánh vào hai má cô.

"uy, Mộ Hiền, đứng lên! Toàn thân cô rất bẩn!"

"a...đau quá..." Triệu Mộ Hiền đau đến nỗi mắt nhắm mắt mở nhập nhèm buồn ngủ.

"đứng lên, đi tắm rửa một cái." Khuôn mặt hắn tuấn tú.

"tắm rửa?" cô dụi dụi hai mắt ngồi dậy, ý thức hỗn độn, không biết bây giờ là thời gian nào.

"đúng, đi tắm rửa rồi vào ngủ tiếp, nhanh chút." Hắn nói xong, cường ngạnh kéo cô xuống giường.

"a a... chân của tôi...đau..." chân phải của cô đau đến mức ngã ngồi xuống. hắn cả kinh, ngồi sụp xuống, nắm lấy chân phải của cô, trải qua một đem bát nháo cúng cô, nguyên bản xoay chân phải bị thương của cô vặn trở lại bình thường.

"đau quá a..." cô kêu lên.

'lúc trước không phải nói không đau sao? Vẫn còn chạy." hắn châm chọc nói.

Đau đớn đem cơn buồn ngủ của cô đuổi đi hơn phân nửa, cô hơi chút thanh tỉnh, thấy hắn nắm mắt cá chân của mình, lập tức lùi về sau, kinh ngạc cùng nghiêm mắt giáp trừng hắn:

"đợi chút, anh...anh tới phòng tôi làm gì?"

"đương nhiên là đưa cô trở về a! vừa rồi cô như đã chết, tôi không thể không ôm cô lên lầu."

"anh...anh ôm tôi đi lên?" cô kinh hô, trực giác kiểm tra lại quần áo của mình hay không vẫn còn đầy đủ.

"làm sao? Vẻ mặt cảnh giới này của cô có ý tứ gì? Sợ ta xâm phạm cô sao? Cô cho là bộ dạng cô có thể gây hứng thú được cho đàn ông sao?" hắn nhíu mày cười lạnh.

Mặt cô đỏ lên, vội la lên: "tôi...tôi chưa nói cái gì..."

"yên tâm, không có người đàn ông nào dám chạm vào cô, bởi vì cần phải là xử nữ, mới có thể đem Mỹ nhân từ chế tạo lại toàn vẹn không tỳ vết, cho nên, bốn phía cô đều thật sự an toàn, không cần phải quan tâm." Hắn đùa cợt nhìn chằm chằm cô.

"phải.... là xử nữ?" cô ngẩn người. đúng rồi, lần trước Đông Phương Khuynh Quốc cũng nhắc tới, chỉ có xử nữ mới có thể nung chế tạo từ. như vậy, chỉ cần cô không phải là xử nữ...

Ánh mắt cô nhanh như chớp chuyển hướng, có chút đăm chiêu. Rõ ràng tìm một người đàn ông lên giường, cứu mình một mạng là được rồi....

"uy uy, cô đang suy nghĩ cái gì?" hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấu ý đồ cô.

"không có gì."

"cô muốn tìm một tên đàn ông làm bừa để hủy đi trinh tiết của mình sao? Thực buồn cười, cô cho là mình có cơ hội tiếp xúc với đàn ông?" hai tay hắn vây quanh trước ngực châm biếm.

"ai nói không có cơ hội? tôi có thẻ tùy tiện tìm một lái xe hoặc người làm vườn nhà các anh." Cô thuận miệng nói.

"cô dám?" vẻ mặt tươi cười của hắn biến mất, trở nên lãnh túc (lạnh lùng nghiêm túc).

Kỳ, sao hắn lại biến sắc a? cô khó chịu lại nói:

"tôi vì sao không dám? Trừ phi anh giám sát tôi 24/24h, bằng không tôi nhất định có cơ hội."

"ta đây liền canh chừng cô 24/24." Hắn hừ lạnh. Cô muốn cùng nam nhân khác làm bừa, ngàn vạn lần đừng có nghĩ đến.

"anh..." cô vốn định phản kích lại, đột nhiên bị đôi bảo thạch đồng tử lãnh huyết cuả hắn chiếu vào, trong lòng vừa động. đợi chút, cô cần gì phải tìm ngùi khác đâu? Trước mắt không phải có một người đàn ông a! lại còn thật soái ca.

Chỉ cần cô nghĩ biện pháp dụ hoặc Đông Phương Phong Hoa...ân, mặc dù có điểm mất mặt, xác suất thành công cũng không cao, bất quá, vì tránh được một kiếp chết sớm, cô cần phải thử xem, trọng yếu nhất là, nếu cô có thể thành công câu dẫn hắn, cô cũng không để ý lần đầu tiên của mình là cho hắn...

Xem ánh mắt cô bất chính, hắn nheo lại tuấn mâu, âm thầm buồn cười.

"Mộ Hiền, cô không phải sẽ dời lực chú ý sang tôi chứ?"

Mặt cô thiêu hồng, thẳng thắn bộc trực thành khẩn nói:

"đúng, không được sao?"

"chỉ bằng với bộ dạng này của cô, cô cho rằng có thể tác động được đến ta sao?" hắn nhịn cười, khinh miệt hỏi.

"anh cảm thấy tôi không có phần thắng?" cô hơi giận dỗi, cũng có chút bự mình.

"đúng, nhất định sẽ không có cơ hội." hắn khinh hừ một tiếng.

Hắn xem đem cô chọc đến bốc lửa, tràn ngập khí tức, không nói hai lời, bắt đầu cởi quần áo, tất, quần bò....

Hắn nhăn chân mày, không nghĩ tới cô thật sự làm, trong lòng vừa tức giận vừa buồn cười.

Rất nhanh, cô thoát ra chỉ còn áo lót cùng quần, nhưng dưới ánh mắt chế nhạo của hắn lại không có dũng khí cởi ra nốt.

"làm sao vậy? vì sao dừng lại? tiếp tục đi!" hắn nheo mắt lại, một biểu tình hứng thú xem kịch vui

Nam nhân này trong mắt không có ngọn lửa, càng không có rung động, rất giống như đem cô trở thành con nghé con.

"được...được được cũng coi như không có gì hết...coi như hết." cô đột nhiên cảm thấy thật xấu hổ, ảo não nhặt quần áo lên, xoay người hướng phòng tắm đi, nhưng cô đã quên mất cái chân bị thương của mình, mới bước đi một chút mắt cá chân đau nhói lên làm cô ngã quỵ xuống, tay ôm lấy mắt cá chân kêu rên.

"nha shit! Đâu chết mất...chân của tôi..."

Ai! Quả thực là kẻ dở hơi! Miệng hắn bất giác không ngừng co rúm, trong lồng ngực một cỗ khí cười, nhưng lại không tiện cười ra tiếng, nhẫn nhịn thật vất vả.

"cô rốt cuộc đang định làm gì?" đi qua, thân thủ hắn muốn giúp cô, nhưng cô lại giống như rùa, vùi đầu bất động vào trong mai:

"Mộ Hiền?"

"trong lòng anh nhất định đang nhạo báng tôi, đúng không?" cô thanh âm buồn hỏi.

"đúng vậy, ai bảo cô làm ra những loại chuyện ngu xuẩn buồn cười này." Hắn cười đến sáng lạn, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.

"chuyện ngu xuẩn? việc liên quan đến sinh mệnh của tôi, anh cho rằng đấy là chuyện ngu xuẩn? hết tất thảy đều tại anh khiến tôi ra như thế này, nếu không phải anh, tôi làm sao vì tự cứu mình mà ở trong này biến thành vũ nữ thoát y?" cô đứng thẳng thân nười, lớn tiếng giận dữ la hét.

"biết là như vậy, thì không nên làm a!" hắn vẫn cười.

"anh..." cô thực sự sắp tự thiêu cháy mình rồi, hắn một chút cũng không để cô vào mắt sao? Tên đáng giận này, khinh người cũng nên có giới hạn một chút.

"tốt lắm, đừng náo loạn, đi tắm__" hắn rất muốn khuyên cô đi tắm nhanh một chút rồi nghỉ ngơi, cô đột nhiên nhào về hướng hắn, áp đảo hắn, cúi đầu làm một trận mãnh liệt (hôn nha).

Hắn có chút giật mình, nhưng cũng không muốn đẩy cô ra, muốn nhìn ý đồ tiếp theo của cô là gì.

Triệu Mộ Hiền quyết định bằng bất cứ giá nào, mặc kệ là mất mặt mũi đến cỡ nào, cô muốn chính là thử xem, chính mình đối với Đông Phương Phong Hoa có thật là một chút hấp dẫn cũng không có?

Bất quá, đối với việc câu dẫn nam nhân, đối với cô mà nói thật sự rất rất khó khăn, cô cũng chỉ biết mỗi chiêu [đánh môi bất ngờ] này, cái này vẫn là cô học theo trong phim, dù sao nhắm chặt mắt lại mà bạo gan cưỡng hôn, cuối cùng nam nhân vật chính bình thường sẽ bị nữ nhân vật chính hòa tan, sau đó hai người thiên lôi câu động địa hỏa.... (E hèm!! sấm chớp đánh đùng đùng, bùng lên lửa cháy)

Chính là, cô hôn đến nửa ngày, thiên lôi không vang, địa hỏa cũng không nhúc nhích, Đông Phương Phong Hoa vẫn như cũ bình tĩnh, mím môi, hô hấp cũng phi thường vững vàng, cô càng hôn tâm càng loạn, đành phải mở to hai mắt, trừng hắn.

"anh...không có cảm giác gì sao?" cô buồn bực hỏi.

"giống như không có." Hắn nhìn chằm chằm cô, tựa tiếu phi tiếu.

'vì sao?" cô không hiểu, không phải miệng đối miệng là đến nơi sao? (chị ngây thơ đến tội nghiệp).

"bởi vì cô hôn giống như làm người hô hấp nhân tạo." hắn châm chọc nói.

Người...hô hấp nhân tạo? lần đầu tiên cô có dũng khí hôn một người đàn ông, cư nhiên bị trở thành người hô hấp nhân tạo? cô ngẩn ngơ, bị đả kích mãnh liệt, giống như con gà mái bị chiến bại, hối hận xấu hổ đến chết. căn bản tự rước lấy nhục a!

"đúng vậy, thật đúng là có lỗi nha, kỹ thuật hôn của tôi thật tệ, bắt anh chịu khổ." Miệng cô lẩm bẩm, hữu khí vô lực từ trên người hắn tụt xuống.

Trong mắt hắn hiện lên một chút mê dại, lửa nóng, đột nhiên giữ chặt cô, ác liệt cười:

"kỹ thuật của cô rất tệ, cần người dạy lại mới được."

'cái gì?" cô còn chưa kịp phản ứng lại, cả người đã bị đẩy ngã xuống, cả người nhào vào trong lòng hắn, tiếp theo, một lực mạnh cuốn lấy khiến cô ngã xuống dưới đất, mà hắn cúi người áp chặt, cấp cho cô một nụ hôn nồng nhiệt hàng thật giá thật.

Di? Di di di? Cô thất thần kinh ngạc, đầu óc trong nháy mắt tê liệt.

Nhưng trạng thái này cũng tiếp tục không lâu lắm, bởi vì, Đông Phương Phong Hoa thuần thục ở cánh môi cô dao động, hoặc nhấp hoặc duyện hoặc liếm hoặc mút, lập tức khiêu khích khiến mặt cô toàn bộ đỏ bừng bừng, toàn thân vô lực, thở hồng hộc.

Thế này mới gọi là hôn sao? Đồng dạng là hai phiến môi, vì sao hắn có thể làm cho cô đầu óc choáng váng, huyết mạch phun trào? Hắn có ma pháp đặc biệt gì sao?

Trong lúc cô còn đang phân tâm, hắn lại đẩy hai cánh môi cô, đầu lưỡi như con rắn nhỏ tham nhập, cuốn lấy trêu chọc cô, cả người cô run lên, kinh ngâm một tiếng, chỉ cảm thấy chính mình sẽ hóa thành một vũng xuân hủy, rốt cuộc không trở lại được hình người như cũ....

Phải sau một lúc lâu, hắn mới buông cô ra, trong mắt lóe lên ngọn lửa chớp động, thanh âm như ma mị hỏi:

"thích tôi hôn sao?"

Cô mở to đôi mắt sương mù, vì suyễn mà mất hồn, rung động căn bản không nói ra lời.

"đây là dạy học miễn phí lần đầu, còn muốn học nhiều hơn một chút không?" hắn dán môi tại miệng cô khẽ hôn. (soái ca!!! e cũng muốn được dạy hôn. Aaaa. Bee: Bà im ngay phá hỏng phong cảnh tôi mách Giun nhà bà bây giờ)

Học nhiều một chút cái gì? Mơ hồ, cô chỉ kịp nhìn thấy miệng hắn nở nụ cười giả tạo, một trận mãnh liệt khác lại đột kích.

Vì thế, cô lại chìm đắm trong hơi thở cực nóng bỏng của hắn, hoàn toàn thần phục ở đôi môi hắn, trong lúc đó, bị hắn bừa bãi duyệt hôn, không hề có sức chống cự, thậm chí cô hoài nghi mình cũng không muốn chống cự, bởi vì, hắn hôn như thể đã nhuần nhuyễn từ lâu, hương vị hắn quẩn quanh mũi cô, cho dù hắn muốn như vậy, cô cũng nguyện ý...

Dần dần, hắn hôn càng lúc càng cuồng nhiệt, thân thể hắn cũng càng lúc càng khô nóng, cả người đau nhức khó chịu, ý loạn tình mê, cô cảm giác hắn chậm rãi kéo áo lốt cô xuống, ôn nhu vỗ về ngực cô.

Không nên như vậy, là cô gái ngoan thì không thể tùy tiện để cho nam nhân đụng chạm bừa bãi a!

Nhưng mà... nhưng mà.... ở trong tiềm thức của cô lại cho rằng, chỉ cần là hắn sẽ không quan hệ, chỉ có hắn có thể...hắn

Tay hắn mềm nhẹ lại có lực, vuốt ve hai bầu ngực cô, thẳng đến hai nụ hoa vì kích thích mà trở nên phấn hồng.

"ân...." Cô vặn vẹo thân thể, không hiểu một trận tê dại mãnh liệt vì sao mà đến.

Đầu ngón tay vội vã vuốt ve cô, môi hắn cũng không cho cô nhàn rỗi, lập tức hôn tai cô, còn hôn cái gáy trắng ngần của cô, mỗi một cái hôn giống như lửa làm bỏng da thịt cô, chọc cho cô thở gấp liên tục.

Ngay đến khi cô nghĩ mình sắp chết vì đạt cực hạn, đầu ngón tay của hắn lại một đường đi xuống, dọc theo bụng cô, luồn vào trong chiếc quần nhỏ tìm kiếm, lúc đó cô mới hiểu được ý đồ của hắn, tay hắn đã xâm nhập vào giữa hai chân của cô, gây kích thích ở nơi hoa tâm cô mẫn cảm yếu ớt nhất.

"a! không..." cô kinh hoàng mở mắt, bắt lấy tay hắn.

"cảm giác của cô rất mãnh liệt, Mộ Hiền" hắn chế trụ cổ tay cô, tiếp tục lấy tay kia gây sóng gió ở nơi tối tăm non mềm mà mảnh mai.

"anh..." cô thở dốc vì kinh ngạc, người quá mức phấn kích mà hơi hơi run rẩy.

"ta như thế nào? Muốn ta dừng lại sao? Hay là càng tiến vào sâu hơn?" hắn dụ dỗ hỏi.

"tôi...a a..." cô muốn nói hắn dừng lại, nhưng vừa mở miệng, lại phát ra những tiếng ngâm nga mất hồn.

Hắn nhanh chóng lấy nụ hôn nóng bỏng che miệng cô lại, ngăn cản những tiếng yêu kiều thốt ra, không tiếng động, hắn dùng ngón tay âu yếm cô, dẫn dụ cô.

Đó sao lại thế? Cái loại cảm xúc loạn xạ cũng điên cuồng này, đang thiêu đốt bụng dưới cô, loại cảm giác sắp được bạo khai này để làm gì?

Theo đầu ngón tay hắn trêu chọc, kích thích dục vọng đến cực hạn, cô ở môi hắn dật ra rên rỉ, thân thể hồng nhuận mềm mại bắt đầu không ngừng run rẩy.

"ân..." cô bất lực tóc tán loạn, giống như bị lâm vào hư vô, cao vút, lại không có trọng lực rơi xuống.....

Nước triều dâng qua đi, hắn mới chậm rãi buông môi cô ra, ngẩng đầu nhìn thẳng cô. Cô thần hồn mê loạn nhìn hắn tuấn nhan không gợn sóng, hư không mềm mại nói ra không ra lời. hắn...hắn vừa làm cái gì với cô? Vừa rồi cô, rốt cuộc làm sao vậy?

"mới chỉ là lần đầu, cô đã liền như vậy, vậy thì khí lực để làm tiếp ở đâu chứ?" hắn vuốt ve hai má hồng cô, tiếng nói không rõ vì nguyên nhân nào mà trầm thấp khàn khàn.

Cô giống như bị rút một cái, huyết sắc nhanh chóng trên mặt nhanh chóng biến mất. cô... vừa mới ở trước mặt hắn...

"cô a, muốn dụ hoặc đàn ông còn kém lắm, về sau đừng làm loại chuyện ngu xuẩn như thế này nữa." hắn châm chọc nhéo nheo hai má cô.

Trời ạ! Cô vừa thẹn, vừa tức, vừa hận, dùng sức đẩy hắn ra, xoay người liền vọt vào phòng tắm, đóng sầm cửa thật mạnh, dán chặt trên cánh cửa hối hận không thôi.

Ngu ngốc, đứa ngốc, rốt cuộc cô đang làm cái gì a? mê hoặc người bất thành lại còn bị người ta cấp...cấp...

Ngừng ngừng ngừng! không muốn nghĩ nữa! nhất tưởng cô bị đầu ngón tay hắn dễ dàng khiêu khích liền xúc động không thôi, cô rất muốn chết. không có tư cách, không có nhân phẩm, vô dụng! cô ở trong lòng mình tự phỉ nhổ, càng không ngừng lấy tay nện vào đầu mình, hận không thể để thời gian quay trở lại, hận không thể quên hết chuyện đã phát sinh qua...

Bên ngoài phòng chính, trên mặt Đông Phương Phong Hoa ý cười đã nhạt bớt đi, thậm chí trở nên thâm trầm tăm tối. hắn là làm sao vậy? ngay cả cô gái như Triệu Mộ Hiền cũng có thể khiến cho hắn không thể khống chế được? vốn nghĩ đùa đùa cô, không muốn làm nên tình trạng này... rốt cuộc là ai dụ hoặc ai?

Môi của cô ngoài tưởng tượng, non mềm ôn nhuận, xúc cảm vô cùng tốt, hơn nữa có tư vị ngây ngô, giống như anh đào chín mọng làm cho người ta hận không thể một ngụm ăn sạch. Trong khi giãy dụa thân thể thon dài cân xứng kia, bộ ngực sữa lớn nhỏ vừa phải, cùng với kia có thể khiến người ta chìm đắm trong ôn nhuận bí nhị, cung nóng bỏng yêu kiều....

Trong lồng ngực kia, trái tim tiếu tấu đập quá nhanh, lộ ra cảm xúc không tầm thường của hắn, vừa rồi hắn khó có mà kìm lòng nổi, hơn nữa cô ở trong lòng hắn nháy mắt run run cháy rực, hắn tinh tường cảm thấy trong cơ thể mình dục vọng đang đốt cháy, dục vọng muốn cô...

Thật sự không xong, không thể được! thế gian này, người phụ nữ nào cũng có thể, chỉ có cô là không được!

Thân thủ long long tóc dài, hắn sẵng giọng nghiêm mặt, xoay người đi ra khỏi phòng Triệu Mộ Hiền. có thể là Thiên Kiều nói đúng, tốt nhất hắn nên bảo trì khoảng cách với cô, một khi đã thành thói quen, muốn bỏ cũng là rất khó......

Trên đường đi đến sân bay, Triệu Mộ Hiền vẫn không dám nhìn Đông Phương Phong Hoa, trên thực tế, từ tối hôm đó, trong phòng cô xảy ra chuyện kia, cô liền không thể nhìn thẳng mặt hắn. bởi vì nhìn đến mặt hắn, sẽ nhớ tới lúc hắn hôn, hắn vuốt ve, hắn.... đáng giận. đúng vậy, hắn thực đáng giận, ngày đó hắn căn bản là có ý định, ý định muốn chỉnh cô, nhục nhã cô, mới cùng cô làm chuyện kia. Nhưng cô không thể tha thứ cho chính mình vô dụng chống cự cũng không nổi, trong lòng còn đối hắn......

Đối hắn.... kỳ thật sau khi hồi tưởng, trong lòng cô so với ai khác đều rõ ràng, phụ nữ có thể để cho một người đàn ông tùy ý hôn môi âu yếm mình, chỉ có một nguyên nhân, thì phải là__

Cô thích hắn, phi thường phi thường thích,

Biết rõ hắn muốn giết cô, biết rõ trong đầu hắn có bao nhiêu ý định đen tối, nhưng cô vẫn không thể tự kiếm bản thân mà đi vào, ngay cả hiện tại ngồi cạnh hắn, nghe trên người hắn phát ra hơi thở, nhìn ngón tay thon dài của hắn, cô đều mặt đỏ tim đạp, khó thở.

Mi thật không có thuốc chữa, Triệu Mộ Hiền! cô ám thở phì phò, ở trong lòng gào thét.

Cảm tình phía trước hỗn độn như sương mù, đều tại một đêm gần gũi làm cho thức tỉnh, có lẽ, lần đầu tiên nhìn thấy Đông Phương Phong Hoa, cô đã bị lạc, bị lạc trong mỹ mạo của hắn, hắn mỉm cười, hắn dùng phương thức đặc hữu vây khốn cô, không chỉ muốn bắt được người của cô, còn muốn cô tự động dâng lên tấm lòng của mình. Nam nhân này nguy hiểm thực đáng sợ, không nên nói ra, chỉ sợ cô thực sự cam tâm vì hắn mà trở thành vật tế thần......

"làm sao vậy? cô không thoải mái sao?" Đông Phương Phong Hoa quay đầu xem cô.

"vô dụng...." cô cúi đầu, không dám nhìn hắn,

"cô còn để ý chuyện hôm đó sao?" hắn bỗng nhiên nhắc tới.

Cô cả kinh, khuôn mặt nhỏ nhắn bạo hồng ngẩng đầu, cực lực phủ nhận: "hôm đó chuyện gì tôi cũng không nhớ rõ."

"vậy là tốt rồi, chẳng qua cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn, tiết mục vui ngoài lề, không cần thiết phải để trong lòng." Hắn thản nhiên nói.

Chuyện vui đùa? Hắn trả lời làm cô hơi hơi đau lòng, cô cắn răng, bật thốt lên nói: "đối với anh có thể đó là chuyện vui đùa, nhưng với tôi mà nói đó là lần đầu tiên......"

"a? nguyên lai cô thật để ý nha?" đôi mắt hắn khinh nghễ.

"vô dụng, tôi không phải để ý, tôi chỉ là.... chỉ là....." cô không thể lý giải, chính mình giờ phút này còn đang mâu thuẫn, cũng hy vọng hắn đã quên, lại không hy vọng hắn mỗi khi nói chuyện lại nhắc đến.

"chính là như vậy? thật đáng tiếc ta vẫn làm chưa xong sao?" hắn xoay mình khuynh hướng cô, ác liệt thổi khí vào mặt cô. Cô hách nhất đại kiêu, lui đến sát cánh cửa, hổn hển: "mới không phải.... anh đừng ở đó mà nói bậy bạ gì đó?"

"ta nói bậy? cô không phải vội vã muốn bỏ tấm thân xử nữ này, mới chủ động dụ hoặc ta sao?" hắn càng lại gần sát cô.

"tôi...." Cô một trận ngậm miệng.

"tuy rằng cô thất bại, nhưng vẫn còn khoái cảm, cô lại còn tức giận cái gì? Hôm đó, cô rõ ràng có cảm giác rất mãnh liệt...." hắn cổ ý ở bên tai cô nói nhỏ, giọng nói trầm thấp.

Cô kinh ngạc trừng mắt hắn, khẩn trương nhìn đến người lái xe trước mặt liếc hắn một cái, phát ra từng tiếng, kích động lắp bắp thấp giọng nói: "anh...anh anh anh đang nói cái gì, tôi nghe không hiểu...."

"không hiểu? làm sao có thể không hiểu? là ai ở trong lòng ta rên rỉ thỏa mãn__"

"không cần nói! Không cần nói nữa..." hai gò má cô lửa nóng đến tận lỗ tai.

Hắn thấy cô nổi giận chịu không nổi, khẽ cười một tiếng, lui lại về chỗ, đối chính mình thầm than một hơi.

Ai! Mới nói cần phải bảo trì khoảng cách với cô, nhưng cứ nhìn đến khuôn mặt tròn tròn cùng ánh mắt tinh tế mị mị của cô, liền không nhịn được mà chọc ghẹo cô, xem ra, thật sự sắp biến thành thói hư của hắn rồi.

Kế tiếp, cô tức giận đến không để ý hắn, hai người cứ như vậy cứng nhắc, một đường đi đến sân bay, xe dừng lại ổn định, Đông Phương Phong Hoa liền xuống xe dẫn đầu, cũng dặn lái xe ở lại đợi.

"Mộ Hiền, cô xuống xe với ta đi tiêp Lỗ Mặc đại sư." Hắn hướng cô nói.

Cô trừng hắn liếc mắt một cái, vẫn là ngoan ngoãn đi theo sau hắn, đi tiếp khách.

Theo thường lệ, Đông Phương Phong Hoa một thân tây trang thẳng tắp, tóc dài phiêu dật, lập tức khiến cho mọi người chú ý, nhưng làm gì nói đến người khác? Chính cô cũng như thế, nhìn đến không chớp mắt.

Cả ngày ở Đông Phương gia nhìn bốn phong hoa tuyệt đại mĩ nam, ánh mắt bị sắc đẹp của bọn họ làm cho hỏng mất rồi, nhưng vừa ra bên ngoài, xung quanh mình đều là phàm phu tục tử so với Đông Phương Phong Hoa tuấn dật siêu phàm liền lập tức tỏa sáng.

Một thân cao 180 mấy cm, phong thái đi đứng phong hoa, giơ tay nhấc chân tự nhiên biểu lộ hơi thở quý tộc, đều làm cho mọi người chung quanh nhìn không chuyển mắt.

Cô nghĩ, ai có thể không thích hắn chứ? Muốn yêu thích hắn giống như hô hấp vậy, rất dễ dàng a!

Cho dù biết đây là bề ngoài thiên tiên tuấn mạo, ẩn chứa lòng dạ xấu xa đến cỡ nào, đại khái không có người phụ nữ nào có thể cự tuyệt được hắn....

Cho nên, cô mới càng muốn chạy trốn! nếu không trốn thoát cô thực sự sẽ phải chết.

Âm thầm nhấp lại khẩu khí, dùng sức thu hồi ánh mắt dính trên người hắn, cô quan sát trái phải nhìn đến đám người cùng hoàn cảnh.... (cùng vẻ bình thường như chị ý á)

Đây là lần đầu tiên cô được đi ra bên ngoài từ khi bị giam lỏng, tận dụng thời cơ, cô phải lợi dụng thật tốt.......

"đại sư!" Đông Phương Phong Hoa hô một tiếng, tiến ra đón.

Cô chạy nhanh ngẩng đầu nhìn phía trước, chỉ thấy lão nhân khô quắt khô gầy tay chống gậy, mặc một bố sam bụi, lắc lắc lắc lắc đi chậm đến.

Trừng mắt đại sư Lỗ Mạc trước mắt, trong đầu cô ý niệm thứ nhất xuất hiện chính là: này, lão giống cái lão hay đi hành khất sắp xuống mồ, người như thế này lời nói sao có thể tin được?

"Vạn nhất lấy trái tim, lấy máu để chế từ chính là cách lão tùy tiện nói loạn, nhỡ cô không phải hy sinh không công sao?"

"Đông Phương, ngươi tìm cô gái ở nơi nào?" Lỗ Mặc hỏi.

"đúng là cô ấy, cô ấy tên là Triệu Mộ Hiền." Đông Phương Phong Hoa nghiêng người đem cô lên trước.

Lỗ Mặc đại sư dùng cặp mắt mờ đục mở không mở nổi nhìn cô một lúc lâu, ngay tại khi cô bắt đầu hoài nghi ông ta không phải ngủ đi, lão rốt cuộc gật đầu ra tiếng: "ân, mặt sáng như ánh trăng, khí chất như hồng ngọc, quả nhiên là vương tộc, ngươi không tìm lầm người, Đông Phương lão bản."

khí chất cá quỷ! Cảm tạ lão già ông ban tặng, tôi hiện tại rõ ràng là suy vận, mặt khẳng định thoạt nhìn "tổn hại thật tổn hại"

cô tức giận đến bất chấp gia huấn kính lão đắc thọ, chỉ vào mặt lão hét lớn:

"vị lão tiên tinh này, làm người phải có lương tâm, lão tùy tiện nói câu đầu tiên đã bức chết tôi, lão cũng không hiểu ý hư sao? Lão sống gần 80 tuổi, lại làm cho tôi mới 23 tuổi liền chịu cảnh bị sát hại, lão không sợ gặp nghiệp chướng sao?"

"nha nga! Không sai, thanh âm to, mặt mày thanh tú, chiếu theo ngày sinh tháng đẻ Đông Phương lão bản đưa cho ta, ta đã đoán ngay ra cô có thể là chuyển thế của Triệu thị công chúa ngàn năm sau luân hồi....." Lỗ Mạc căn bản không nghe cô nói cái gì, kinh hỉ lại nói.

"thật vậy sao?" Đông Phương Phong Hoa ngẩn ra.

"đủ! Không cần nói nữa!" cô không nghĩ lại nghe có không.

"ân, cái này rất tốt, Đông Phương lão bản, công chúa chuyển thế tự mình giải rủa, Đông Phương gia các ngươi nhất định có thể cứu chữa." Lỗ Mặc kích động nói.

"ân...hy vọng như thế." Đông Phương Phong Hoa ngắm cô liếc mắt một cái, cười nhẹ.

Cô khó có thể tin hắn."lão ta nói cái gì anh đều tin tưởng? anh không lo lắng lão nhân này nói năng lung tung, sai anh giết tôi? Anh xem thông minh như vậy, như thế nào lại còn tin loại mê tín hư vô không căn cứ nhất phái nói bậy?"

"Mộ Hiền, không thể vô lễ, Lỗ Mặc đại sư cũng không phải người bình thường, ông ấy có thông linh tuệ nhãn." Đông Phương Phong Hoa lãnh xích.

"thông linh tuệ nhãn a! ta nói ta có mắt âm dương, lão có tin không?" cô khoa trương vỗ trán kêu một cái.

"a... công chúa thật thú vị." Lỗ Mặc hì hì nở nụ cười.

Đông Phương Phong Hoa nhìn cô, bất đắc dĩ cười:

"tôi nói, đừng gọi tôi công chúa, lão nhân ông như thế nào_ngô oa....." cô hoảng sợ dậm chân, không ngờ không đứng vững, trượt chân một chút.

Đông Phương Phong Hoa thân thủ rất nhanh kéo ôm lấy cô, tức giận nói kỹ:

"cô a, không thể bình tĩnh một chút sao?"

Lại một lần nữa ngửi thấy mùi gỗ đàn trên người hắn, đầu lại hiện lên hình ảnh đêm nóng bỏng đó, mặt của cô ầm ầm phiêu hồng, xấu hổ đẩy tên bại hoại hắn ra, càng đi nhanh hơn, bảo trì khoảng cách với hắn.

Hắn hơi hơi nhíu đầu mày, đối với động tác của cô có chút bất đắc dĩ.

Lỗ Mặc lẳng lặng nhin hai người bọn họ, đột nhiên thở dài một tiếng: "ai!"

"làm sao vậy? đại sư." Đông Phương Phong Hoa ngẩn ra, quay đầu hỏi.

Đông Phương, còn nhớ rõ mấy năm trước, khi mới gặp ta đã nói với ngươi rằng, Đông Phương gia có thể cứu được hay không, đều ở chỗ ngươi đi?" Lỗ Mặc nói.

"nhớ rõ, cho nên Mộ Hiền là do tôi tìm được....."

"đúng vậy, người tìm thấy cô ấy, nhưng, đến cuối cùng có thể đạt được mục đích hay không, mấu chốt là ở chỗ ngươi!" Lỗ Mặc ý vị thâm trường nói.

Hắn sửng sốt một chút, rất nhanh đã hiểu được điều mà Lỗ Mặc ám chỉ, trong đôi mắt hắn hiện lên một tia lạnh như băng.

"đừng lo lắng, đại sư, lòng ta luôn kiên định, không có gì quan trọng hơn việc nguyền rủa của Đông Phương gia."

"thật không? Vậy là tốt rồi." Lỗ Mặc rất nhanh liếc mắt về phía Triệu Mộ Hiền.

Triệu Mộ Hiền cũng không để ý, cô nghe thấy ẩn sâu trong lời nói của Đông Phương Phong Hoa lộ sát khí, trong lòng nổi lên một sự lo lắng.

Cho dù lúc trước vừa cùng cô trêu đùa ầm ĩ, giây tiếp theo hắn cũng sẽ không chút do dự động thủ giết cô....

Đông Phương Phong Hoa chính là người như vậy.

Cố tình, cô tức hắn, mắng hắn, chửi hắn, chính là không thể chán ghét hắn, hoặc là, khi hắn dùng dao móc trài tim của cô ra, cô cũng hận hắn không được.

"mạng của tôi, sẽ không bị tay các người khống chế, lão ba đã từng nói tôi không có số đoản mệnh...." Cô buồn bực bọn họ.

Lỗ Mặc nhìn cô, nói:

"kiếp trước công chúa hẳn đã quên lúc trước mình ba mươi tuổi đã chết, tuy có phúc tướng, nhưng bị họa nhìn trúng mục tiêu, họa vô đơn chí, có tránh lần thứ nhất, không thể tránh lần thứ hai....."

"được rồi, theo như lời lão nói những lời không hay, tôi xem lão căn bản là kẻ lừa đảo." cô lập tức đánh gãy lời lão, ngăn cản lão đoán mệnh cô lung tung.

"họa vô đơn chí là chỉ cái gì?" Đông Phương Phong Hoa bắt lỗi trong lời nói.

"ây, lần này ta đến trừ bỏ xem mặt cô ấy, quan trọng còn muốn cảnh cáo ngươi, gần đây tựa hồ có người hỏi thăm chuyện Đông Phương gia." Lỗ Mặc nói xong, lông mi trắng ninh đứng lên.

"nga?" hắn nghiêm nghị.

"ta thậm chí cảm giác có người theo dõi chúng ta." Lỗ Mặc nói xong, trái phải nhìn xung quanh một chút.

Đông Phương Phong Hoa khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, hướng bốn phía nhìn lướt xung quanh, lập tức nói:

"phải không? Chúng ta tốt nhất nên rời khỏi đây, trở về rồi bàn tiếp."

Triệu Mộ Hiền vừa nghe phải đi về, trong lòng âm thầm kêu khổ, thật vất vả mới có cơ hội đi ra, cô có thể nào lại bị mang về, không được, nói cái gì cô cũng phải nghĩ biện pháp đào tẩu.

"chờ một chút, tôi nghĩ muốn đi toilet." Cô chạy nhanh ra chiêu.

"Đông Phương Phong Hoa liếc nhìn cô một cái, nói:

"được rồi, ta đi theo cô."

"dát? tôi đi toilet anh cũng muốn đi cùng?" cô trừng lớn hai mắt.

"đúng vậy, miễn có cho người muốn học phim truyền hình kịch tính đến toilet để đào tẩu." hắn cười lạnh.

Bi nói trúng ý tưởng, cô ấp úng nói: "cái gì... đào tẩu cái gì? Anh đang nói cái gì a...."

"quên đi, cô đi đi, dù sao trên người cô cũng gắn thiết bị theo dõi rồi, cô không có khả năng thoát được." hắn tặc tặc cười.

Thiệt hay giả? Trên người cô có thiết bị theo dõi? Hắn gắn vào quần áo cô lúc nào?

Cô ngẩn ngơ, lập tức sờ soạng cổ áo cùng quần áo, hoàn toàn quên mất mình đang tự thú nhận hành vi muốn chạy trốn.

"đừng tìm, đi nhanh về nhanh đi!" hắn cười, thuận miệng hù dọa cô, cô cũng tin.

Mặt cô đỏ lên, vụng trộm trừng hắn, vẻ mặt phẫn nộ hướng toilet đi, nhưng khả năng không yên lòng, đi tới đi tới lại đụng phải người khác.

"a! thực xin lỗi!" cô hô nhỏ.

Người nọ lung lay một chút, thấp giọng nói:

"không sao."

Tiếng nói thấp nhu, làm cho cô nhịn không được ngẩng đầu.

Đối phương là một người đàn ông gầy, đại khái chỉ cao hơn cô một chút, mặc một thân tây trang màu đen, tóc ngắn, nhưng hơn nửa khuôn mặt bị che bởi chiếc kính râm to, cơ hồ không nhìn ra diện mạo.

Cô ngẩn người, cảm thấy người này có điểm kỳ quái, nhưng quái ở chỗ nào thì không thể nói rõ.

Người đàn ông khóe miệng chợt nhếch lên, đột nhiên để sát vào tai cô:

"cô muốn chạy trốn sao? Muốn hay không để tôi giúp cô?"

Cô kinh dị còn không kịp phản ứng, người đàn ông liền chế trụ cô:

"đến đây đi! Tôi mang cô đi."

Một đạo bóng trắng áp sát, mắt cô hoa lên, một cánh tay quen thuộc ôm lấy cô, người kia đã dùng sức kéo.

"ngươi muốn làm gì?" Đông Phương Phong Hoa ôm lấy Triệu Mộ Hiền, ánh mắt lạnh như băng trừng nhìn người đàn ông kia.

"không có gì, chính là vừa vặn nghe thấy vị tiểu thư này muốn rời khỏi ngươi, vì thế muốn giúp cô ấy." người đàn ông châm biếm.

Trong lòng Đông Phương Phong Hoa run lên vì sợ, người này ý đồ không tốt.

"ngươi là ai?"

"ta là ai cũng không quan trọng, ngươi nên hỏi, ta vì sao mà đến." người đàn ông nói xong chuyển hướng Triệu Mộ Hiền.

Triệu Mộ Hiền tuy rằng không thấy được ánh mắt của hắn nhưng lại tinh tường cảm giác được hắn đang đánh giá cô, đánh giá toàn thân từ đầu đến chân.

Cô không tự giác dựa nhanh về phía Đông Phương Phong Hoa, hồn nhiên quên mất vừa rồi tức giận hắn đến chết, đã quên cô một phút đồng hồ trước muốn chạy trốn thật xa khỏi hắn.

Đông Phương Phong Hoa nhíu mày lại, mục tiêu của tên này là Mộ Hiền? vì sao?

"ta muốn cô ta, đưa cô ta cho ta." Người đàn ông chỉ vào Triệu Mộ Hiền, vô lễ yêu cầu.

Triệu Mộ Hiền vừa kinh vừa sợ, nam nhân lạ này... lại hướng về cô mà đến?

"đừng hòng nghĩ đến." Đông Phương Phong Hoa hừ lạnh.

"ngươi không cho, ta chỉ còn cách đoạt." hắn nói xong, một lời nói trước, nhìn những người qua đường giáp ất chung quanh đột nhiên xuất hiện sáu gã cao lớn, đồng thời nhắm hướng Đông Phương Phong Hoa công kích.

Triệu Mộ Hiền sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, hoàn toàn há hốc mồm.

Cô có phải năm xưa chọc ai không? Nhẹ nhàng đến sân bay cũng gặp gỡ lưu manh?

Đông Phương Phong Hoa đem cô đẩy Đông Phương Phong Hoara, một người nghênh chiến sáu tên kia, cô thấy đối phương ra đòn nặng, rất sợ Đông Phương Phong Hoa bị thương, lo lắng kinh hãi hô to: "uy, các ngươi làm gì vậy__"

Nhưng lời cô còn chưa dứt, liền thấy Đông Phương Phong Hoa đem hai người đánh tới, mà cô lại hoàn toàn không thấy hắn ra tay như thế nào

Cô cúi đầu nhìn đất, nhớ tới lần đó, cô bị hắn khiến Đông Phương Tuyệt Thế hạ dao xuống, cái loại thân thủ này, cũng không phải bình thường, căn bản không cần cô lo lắng...

Đánh nhau một lúc rất nhanh khiến cho đám người thấy khủng hoảng, một mảnh kính vỡ xôn xao, mọi người chạy chạy trốn trốn, hiện trường chớp mắt trở nên hỗn loạn.

Cô liếc mắt nhìn mọi người chạy loạn xung quanh, Lỗ Mặc nhìn chằm chằm vào người đàn ông kì quái kia, Đông Phương Phong Hoa tập trung chuyên chú đối phó với bốn người còn lại, đột nhiên, trong óc vang lên một thanh âm_thừa dịp này, trốn thôi!

Đúng, đây là cơ hội tốt để trốn thoát, Đông Phương Phong Hoa vì vội vàng đánh nhau, không để ý đến cô, lúc này không đi, biết đến khi nào?

Chậm rãi, cô thối lui về phía sau, từng bước, hai bước, cách Đông Phương Phong Hoa càng lúc càng xa, sau đó, xoay người bỏ chạy.

"ai nha nha, cô ta giống như thật sự muốn chạy thoát khỏi ngươi, Đông Phương Phong Hoa" gã đàn ông nhìn thân ảnh cô hốt hoảng chạy trốn, châm biếm một tiếng.

Đông Phương Phong Hoa nhìn lại, kinh hô:

"Mộ Hiền! trở về!"

Ngu ngốc, cô lại chọn thời điểm này để đào tẩu? vừa rời khỏi người hắn, hắn sẽ không bảo hộ được cô a!

"a.... như vậy, công chúa để ta tiếp nhận." nam tử kia cười truy đuổi qua.

Đông Phương Phong Hoa sốt ruột vạn phần, nhưng bốn tên lực lưỡng kia vây khốn, hắn dương chân lên đá ba tên, lại thu quyền đánh lui tên vướng bận cuối cùng, bước nhanh truy đuổi, đồng thời cầm lấy di động gọi lái xe.

"thập tam, Mộ Hiền bị một gã điên cuồng đuổi theo, đã ra khỏi cửa chính, đuổi theo bọn họ."

"dạ." Thập Tam lên tiếng, lập tức hành động.

Chính là, sau khi Đông Phương Phong Hoa đuổi theo ra đến cửa lớn, vừa lúc có một lữ hành đoàn đi vào, hắn trái lách phải chui, như vậy bị trì hoãn, thật vất vả mới xuyên qua được nhân trận, cũng đã không nhìn thấy bóng dáng của Triệu Mộ Hiền đâu.

"đại thiếu gia!" thanh âm Thập Tam phóng từ phương xa đến.

Hắn xoay người, phát hiện rõ ràng phía trước bên phải hai trăm mét, Triệu Mộ Hiền đang mềm mại ngả vào lòng gã đàn ông kia, tên đó ôm chặt lấy cô, quay đầu đối hắn cười khiêu khích, liền tiến lên chiếc xe màu bạc, nhanh chóng rời khỏi, đem Thập Tam điên cuồng đang đuổi theo khuất xa tầm mắt.

Hắn ngâm ngoan trừng mắt nhìn chiếc xe biến mất không phương hướng, khuôn mặt tuấn dật điên cuồng thiêu lửa giận.

Thập Tam đuổi không kịp liền đi đến bên cạnh hắn, lo lắng hỏi: "đại thiếu gia, muốn hay không đuổi theo sau?"

"không cần, cậu đem Lỗ Mặc đại sư lên xe, trăm ngàn lần đừng để ông ta cũng mất nốt." hắn lãnh huyết nói.

Nam nhân kia lại gọi Triệu Mộ Hiền là "công chúa", cái này chứng tỏ, bí mật Đông phương gia có khả năng đã bị bại lộ, mà người duy nhất có thể để lộ ra bí mật, cũng chỉ có thể là lão gia hỏa Lỗ Mặc này thôi.

Cũng có thể, nói không chừng việc Lỗ Mặc yêu cầu Triệu Mộ Hiền cùng nhau đến phi cơ đón hắn, cũng đã sớm có cạm bẫy từ trước....

"vâng." Thập Tam da đầu dựng đứng, hắn quá rõ ràng, đại thiếu gia luôn tuấn nhã ung dung lại nhàn nhã không giận lấy một chút nào, nhưng một khi đã giận, đến trời cũng có khả năng sụp xuống.

"còn có, thông báo cho Cừu tổng quản, "bầy sói" nên xuất động." hắn lại hạ lệnh.

Như bị giải trừ phong ấn, Thập Tam sửa snag lại tư thái nguyên bản ngay thẳng giản dị, vẻ mặt lập tức trở nên sắc bén hưng phấn."vâng."

"ta muốn trong vòng một tiếng phải biết rõ thân phận của hắn, lai lịch, mục đích, còn có hành tung." Hắn lại nói.

"vâng, Thập Tam nhất định làm được."

Khuôn mặt Đông Phương Phong Hoa trước đây đồng dạng trở nên không giống nhau, vốn có mặt nạ ôn hòa, giờ phút này, ánh mắt cuồng dã âm ngoan, lóe lăng liệt băng mũi nhọn.

Tựa như... một con sói!


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-10)