Vay nóng Tinvay

Truyện:Vương Phi 13 Tuổi - Chương 202

Vương Phi 13 Tuổi
Trọn bộ 220 chương
Chương 202
Phiên ngoại 2: Bị bức trốn nhà
0.00
(0 votes)


Chương (1-220)

Siêu sale Shopee


Trời quang mây đãng, chim hót líu lo, muôn hoa khoe sắc, đúng là một bầu không khí khiến cho người khác thoải mái, dễ chịu.

Chỉ đáng tiếc không bao gồm hai người này.

Bên ngoài cửa Nam Hoàng cung Thiên Thần.

Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc, tay nắm tay, đầu châu vào nhau, đứng ngoài cửa cung bồn chồn không yên.

Huhu, bọn con thật sự chỉ do đói bụng thôi mà.

Ai biết tên gia hỏa đen thùi kia lại bò lên giường của Hoàng gia gia

Sao lại trách bọn con được a.

Sao mà Phụ hoàng và Mẫu hậu lại tức giận ghê như vậy.

Hại cho Vân Triệu bá bá phải lén lút đem bọn chúng ra ngoài, khiến cho bọn chúng ra cung tránh sóng gió một thời gian rồi trở về.

Nếu không, vậy hậu quả...

Ông trời thương xót mà nhìn xem, bọn con thật sự cái gì cũng chưa làm mà.

Kéo tay người bên cạnh, Hiên Viên Huyền nhìn Hiên Viên Ngọc, vẻ mặt uể oải nói: "Chúng ta đi đâu tránh sóng gió đây?"

Hiên Viên Ngọc chu cái miệng nhỏ, một lúc sau mới nói: "Chỗ ông ngoại đi."

Ra khỏi cung, bọn chúng chỉ quen với chỗ ông ngoại và Vân Triệu bá bá.

Vân Triệu bá bá thì giờ đang ở trong cung đối phó với Phụ hoàng và Mẫu hậu, chỉ còn có nhà ông ngoại để đi thôi.

Lập tức, hai bàn tay nhỏ nắm chặt nhau, cẩn thận từng bước đi đến Mộ Dung phủ.

Mộ Dung phủ.

"Khởi bẩm Thái gia và Lão gia, Hoàng tử và Công chúa đang ở ngoài cửa muốn đi vào." Quản gia Mộ Dung phủ nhìn Mộ Dung Vô Địch và Mộ Dung Nghị nói.

Mộ Dung Nghị vừa nghe xong, mặc mày gượng lại, giống như là cố gắng nhịn cười, quay đầu nhìn Mộ Dung Vô Địch thương nghị nói: "Cha, người xem..."

Mộ Dung Vô Địch thì trực tiếp lớn tiếng cười ha hả.

Vừa nói: "Đi, đi nói Mộ Dung phủ chúng ta hôm nay đóng cửa tiễn khách, ai cũng không được vào."

"Cha." Mộ Dung Nghị lại cực kỳ không tán thành.

Mộ Dung Vô Địch phất tay một cái, ý bảo quản gia lui xuống đi giải quyết, rồi cười nói: "Ngươi biết cái gì, ngươi không nhìn thấy bệ hạ hôm nay mặt còn đen hơn đáy nồi sao.

Nghe nói ngự y trong trong tẩm cung Thái thượng hoàng giờ vẫn còn ở đó, không dám rời khỏi.

Có người nói bên trong lúc đó đang nghiên cứu...haha...vấn đề sinh hoạt vợ chồng.

Mà hai tên tiểu gia hỏa kia cư nhiên lại phá đám, Bệ hạ và Hoàng hậu đang không có chỗ để phát tác, ngươi liền có thể tưởng tượng sự tức giận họ kiềm nén trong lúc này, một khi bùng ra thì đáng sợ đến dường nào.

Chỗ này chúng ta không thể thu nhận hai tiểu gia hỏa trốn nhà kia.

Bằng không, không mang tội lớn thì cũng phải lột một lớp da a."

Dứt lời, như đang nhớ tới tới tin tức hôm nay nghe được từ Hoàng cung truyền tới, cười đến mức mắt mũi híp cả lại.

Mộ Dung Nghị nghe vậy ho khan một tiếng, cũng nhịn không được cong cong khóe miệng.

"Nhưng mà, dù sao bọn chúng cũng còn nhỏ như vậy, nếu lỡ..."

"Yên tâm, Vân Triệu đã lén lút đem chúng ra ngoài, thì tự nhiên cũng cho người âm thầm quan sát bọn chúng, hơn nữa hai tên nhóc kia gây ra chuyện này quả thực đáng bị phạt.

Liền để cho bọn chúng chịu cảm giác bị cửa đóng sập vào mặt cũng hay."

Vì vậy, cái Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc nhận được hoàn toàn không phải sự tiếp đón thịnh tình của nhà ông ngoại.

Mà được một bao vàng lá rồi đuổi đi.

Hiên Viên Huyền buồn rầu, Hiên Viên Ngọc cũng buồn rầu.

Mới có ba tuổi, dù sao vẫn chưa hiểu chuyện.

Vì vậy, đành lục trong trí nhớ tìm những nhà quan lại quen biết trong triều đình.

Bắt đầu dắt tay kéo đến từng nhà bái phỏng.

Sau đó, từng quản gia trong mọi phủ đều tôn kính và nghiêm túc nói cho bọn chúng biết, hôm nay phủ sẽ đóng cửa từ chối tiếp khách.

Mãi cho đến lúc mặt trời ngã về tây.

Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc vẫn chưa tìm được chỗ lánh nạn.

Nhưng mà trong tay lại cầm đến hai cái bọc lớn hơn cả kích thước bọn họ.

Bên trong bọc quần áo tất cả đều là vàng lá.

Đây có tính là đi một vòng vơ vét tài sản và nhận hối lộ không nhỉ.

Sau một màn bái phỏng biến tướng thành vơ vét tài sản xong, Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc cuối cùng cũng nhạy cảm mà thấy được.

Trong ranh giới kinh thành này, Phụ hoàng và Mẫu hậu bọn họ không mở miệng, thì mấy người này có chết cũng không mở cửa, không mở cửa thì bọn chúng không vào được, chỉ còn nước lưu lạc đầu đường xó chợ.

Lập tức, cả hai đều bi phẫn.

"Đi, không cần dựa vào bọn họ, chúng ta đi tìm Âu Dương sư phụ." Hiên Viên Huyền tức giận.

Hiên Viên Ngọc gật đầu: "Đúng, sư phụ trời không sợ, đất không sợ, người cũng không sợ Phụ hoàng và Mẫu hậu của chúng ta."

Hiên Viên Huyền ừ một tiếng: "Nếu không chúng ta sẽ đi tìm Gia Luật Hồng ca ca, ở ngoài quan ngoại."

"Đúng, trời cao Hoàng đế ở xa, bọn họ cũng sẽ không sợ."

"Còn không nữa, thì chúng ta vẫn có thể đi đến nhà của Ma Yết thúc thúc, đến nơi mà chưa ai nghe được tiếng tăm Phụ hoàng và Mẫu hậu chúng ta đó."

Hiên Viên Huyền nói đến đây hai mắt lóe sáng.

Thiên hạ này lớn như vậy, bọn chúng nơi nào cũng có thể đi mà.

Hừ, thật là cho rằng bọn chúng trốn nhà thì không có chỗ đi sao, nhất định là phải dựa vào sự che chở của những triều thần này sao? Hừ, ta có chỗ của ta.

Trời đất bao la, ta không sợ là không xông ra được.

"Đi." Lập tức, Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc nhìn nhau, cùng nói ra một chữ, xoay người rời đi.

Trời cao biển rộng, thế giới phồn hoa, chúng ta tới đây.

Vẻ mặt đưa đám trong nháy mắt biến mất, Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc nhiệt huyết dâng trào.

Non nước xinh đẹp ở trước mắt, đã sớm nghe người khác nhắc đến vô số lần, trong những câu chuyện năm đó Phụ hoàng và Mẫu hậu của chúng đã dựng được sự nghiệp chiến công lẫy lừng thiên hạ như thế nào.

Nhưng mà, đó đã là quá khứ.

Hôm nay, bọn họ muốn xem tận mắt.

Ý chí chiến đấu sục sôi, ngẩng đầu ưỡn ngực, hai tiểu tử vác bao lớn chứa đầy vàng lá lên lưng, bắt đầu con đường chinh chiến giang hồ.

Nở rộ nụ cười vô địch.

Trên đường đi, vô số những đại thẩm đại thúc véo má thương yêu, thậm chí còn tự mình dẫn đường để phòng hờ bất trắc cho chúng.

Hai đứa nhỏ đến trạm dịch xe ngựa lớn nhất kinh thành.

Hiên Viên Huyền rất thông minh, biết rằng ba chỗ cần phải đến đều là nơi quá xa, nếu đi bộ thì tuyệt đối sẽ đi không tới, bọn chúng lại không biết cưỡi ngựa,

Vậy thì ngồi xe ngựa là giải pháp tối ưu.

Vì vậy mới có hai tiểu hài tử trắng trẻo đến trạm dịch xe ngựa náo nhiệt này.

Hiên Viên

Huyền và Hiên Viên Ngọc nắm tay, đi dạo một vòng ở trạm dịch xe ngựa.

Sau đó chọn được một chiếc xe ngựa hoa lệ, sau đó tiến lên phía trước mở lời dựa theo cách nói mà Âu Dương Vu Phi chỉ giáo khi rảnh rỗi là: "Chúng ta muốn thuê chiếc xe ngựa này."

Vốn dĩ hai đứa trẻ trắng trẻo ăn mặc như búp bê xuất hiện trong chỗ hỗn loạn này, đã thu hút sự chú ý của người khác.

Hiên Viên Huyền vừa mở miệng, càng thu hút ánh nhìn của người xung quanh hơn.

Sau đó, một tràng cười vang lên.

Một trong những người đánh xe ở đây, một nam tử cao to cười ha ha nói: "Con muốn thuê sao, bé con à, vẫn là để người lớn đến thuê thì tốt hơn, ha ha."

Những người bên cạnh nghe vậy càng cười ầm ĩ.

Hiên Viên Huyền thấy vậy, mặt trầm xuống, lạnh giọng nói: "Ngươi cho là chúng ta không có tiền đúng không?"

"Bớt phí lời đi, lúc người lớn của chúng ta cần ra mặt, thì tự nhiên sẽ xuất hiện, chỉ cần chúng ta đưa tiền, thì những cái khác không cần ngươi quản."

Hiên Viên Ngọc cũng tiếp lời.

Hai tên tiểu tử này, ngày ngày đi theo mấy người Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi

Khí tức toàn thân này người thường tuyệt đối không thể sánh bằng.

Mặt trầm xuống quát lạnh này, cho dù là tuổi còn quá nhỏ, nhưng mà cũng coi như có chút khí thế. Những người cười vang xung quanh sững sốt.

Từng người từ từ thu tiếng cười lại.

Một người hơi lùn một chút trong hai người đánh xe, thấy vậy cười nói: "Như vậy xin hỏi, nhị vị thiếu gia, tiểu thư muốn thuê để đi đâu?"

"Mạc Hà." Hiên Viên Huyền quyết định, muốn đi tới chỗ mà thế lực của Phụ hoàng và Mẫu hậu bọn chúng không tới được.

"Mạc Hà? Là chỗ nào?" Hai nam tử hán vô cùng kinh ngạc.

Người ở xung quanh nghe vậy cũng rối rắm, chưa từng nghe tới cái tên này a.

Hiên Viên Ngọc thấy vậy biết rằng có thể bọn họ chưa từng nghe qua, Ma Yết thúc thúc có nói qua, nơi của thúc rất xa, người Thiên Thần thường không biết.

Lập tức nói tiếp: "Mạc Hà cũng không biết, vậy thì đi Bắc Mục ngoài quan ngoại đi."

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người liền kinh hãi.

Nơi này rất xa a.

Hai đứa nhỏ trắng trẻo này, làm sao mà đi nơi xa như vậy.

"Nơi đó, rất xa, tiền xe cần mười ngân lượng, bao ăn ở."

Tên hán tử đánh xe dáng người thấp hơn kia tủm tỉm mở miệng, giá có cao một chút, nhưng mà ai cũng không tin hai đứa nhỏ như vậy thật sự sẽ thuê xe, nên cũng không có người mở miệng nói.

"Được."Không ngờ Hiên Viên Huyền mở miệng đáp ứng một tiếng, tiện tay lấy trong bọc quần áo ra một mảnh vàng lá, ném cho người đánh xe.

Hắn không có ngân lượng, chỉ có vàng lá.

"Ồ ồ ồ..." những người xung quanh liền ồ lên.

Người thấp hơn kia cũng sửng sốt, vô thức đem miếng vàng lá kia lên miệng cắn, cặp mắt mở to, đúng là vàng thật.

"Đi thôi." Hiên Viên Huyền trả tiền xong, giương cằm lên, vẻ mặt kiêu ngạo.

Người đánh xe thấp hơn kia nghe vậy mới giật mình từ trong hoảng hốt lại, lập tức tươi cười.

Vội vã giơ tay ôm Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc lên xe ngựa, luôn miệng nói: "Được rồi, được rồi, chúng ta lập tức đi, lập tức đi thôi."

Dứt lời, trao đổi ánh mắt cùng với người đánh xe cao cao kia trong lúc người khác không nhìn thấy.

Sau đó, vô cùng nhanh chóng đánh xe chạy vụt đi, để lại một đám người còn chưa kịp phản ứng.

Xe ngựa đi rất nhanh, rất xa, trong đám người có người liếc nhìn nhau, trong mắt lóe lên nụ cười âm hiểm.

Sắc trời chậm rãi tối đi.

Sao sáng trên bầu trời đêm lấp lánh, tuyệt đẹp vô cùng.

Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc bò trong thùng xe, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, trên khuôn mặt nở nụ cười sáng lạn.

Bọn họ trước giờ chưa từng nhìn thấy bầu trời đêm bao la như vậy, thật là đẹp mắt, đẹp quá.

Cảm giác phiêu lưu rần rật khắp người cùng khung cảnh thiên nhiên kì vĩ chưa từng thấy hợp lại, khiến cho hai đứa trẻ này kích động đến đỏ mắt.

Đường, rất nhanh xuất hiện trước mắt. Tiếng bánh xe cọt kẹt, vang lên trong màn đêm yên tĩnh.

Bò tới cửa sổ nhìn tất cả xung quanh.

Dần dần lông mày của Hiên Viên Huyền nhíu chặt lại.

Cùng lúc này, Hiên Viên Ngọc cũng kéo tay Hiên Viên Huyền, chỉ chỉ hai bên đường.

Bọn chúng đã từng theo Âu Dương Vu Phi ra khỏi thành, nhưng đó không phải là con đường này.

Đây là... đường nhỏ...

Buông rèm cửa sổ xuống, Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc liếc mắt nhìn nhau.

Hai đứa nhỏ từ trước đến giờ chưa tự mình đi ra ngoài, nhưng mà trong đầu chúng đã được mấy người Âu Dương Vu Phi, Vân Triệu dạy cho biết nhiều thứ lắm.

Tròng mắt đen lay láy chớp một cái, hiểu rồi.

Lập tức Hiên Viên Huyền từ trong ngực lấy ra một cái lọ nhỏ lúc trước khi rời đi Vân Triệu đã nhét vào, không tiếng động rưới vào xe ngựa.

Sau đó thân người hai đứa cuộn lại, bắt đầu giả bộ ngủ.

Thời gian trôi qua rất nhanh, trong xe không có chút động tĩnh.

"Bọn nó đang ngủ." Nam tử cao cao kiểm tra ba lần rồi thấp giọng nói.

Xe ngựa dừng lại, hai tên đánh xe cao và thấp tiến vào thùng xe.

"Quả nhiên tất cả đều là vàng lá." Cẩn thận mở hai cái túi, giọng tên cao có chút run rẩy.

"Thu thập nhanh lên một chút."

"Ừ, vậy ngươi chuẩn bị xử lí hai đứa nó thế nào."

"Nhổ cỏ tận gốc, có quá nhiều người nhìn thấy chúng nó đi theo mình rồi, nếu không trừ khử thì..."

"Được."

Đêm đen u tĩnh, trong xe ngựa chủy thủ lóe sáng giơ ra.

"Cạch." Nào ngờ thanh đao chưa đâm ra, thì tay tên lùn hơn run rẩy, chủy thủ đột nhiên rơi xuống, sau đó xoay tay ôm lấy cổ, mặt đỏ bừng, như không thể hô hấp.

Cùng lúc này, tên cao cao cũng vậy, hít thở không được, tay chân tê dại, đây...

"Hừ, muốn lấy mạng ta, chỉ dựa vào các ngươi ư."

Mà lúc này Hiên Viên Huyền nhìn như đang ngủ lại lạnh lùng ngồi dậy, khóe mắt đều là lãnh khí và nghiêm túc, nếu nói Hiên Viên Ngọc thừa kế tính cách Hiên Viên Triệt.

Thì Hiên Viên Huyền lại thừa kế khí chất đặc biệt của Lưu Nguyệt.

"Đi, không cho bọn chúng thuốc giải, đau chết bọn chúng." Hiên Viên Ngọc cũng ngồi dậy, vẻ mặt chán ghét.

"Đi." Cầm bao quần áo, Hiên Viên Huyền hung hăng đá một cước vào tên nam tử thấp người đang mặt mày đỏ bừng không nói ra lời kia, kéo tay Hiên Viên Ngọc đi ra khỏi xe ngựa.

Thực sự là đáng ghét, thấy tiền là nổi lòng tham.

Bước qua người tên thấp ra khỏi xe, Hiên Viên Huyền dắt Hiên Viên Ngọc, còn chưa đợi bọn chúng phản ứng lại.

Trước mắt đột nhiên tối sầm, một vật từ trên trời giáng xuống, đem bọn chúng nhốt vào bên trong.

Ngay sau đó, sau gáy đau nhói lên, lập tức không biết gì nữa.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-220)