Vay nóng Tima

Truyện:Vương Phi 13 Tuổi - Chương 090

Vương Phi 13 Tuổi
Trọn bộ 220 chương
Chương 090
Nhiếp chính nữ vương
0.00
(0 votes)


Chương (1-220)

Siêu sale Shopee


Thanh âm vang vọng trên thảo nguyên mênh mông xanh thẳm, từ xa truyền lại.

Phía sau là năm mươi vạn binh mã mười thành Khô Sa Bắc Mục, điên cuồng hét lên giữa sơn dã bạt ngàn như thế, xen lẫn tiếng kêu của vài chục vạn dê bò, đinh tai nhức óc.

Chân mày lại càng nhíu chặt hơn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vội vã tìm nàng như vậy?

" Chủ nhân?" Đỗ Nhất luôn luôn theo sát Lưu Nguyệt, không nói gì, lúc này cũng nhận ra sự lo lắng trong thanh âm kia, không khỏi mở miệng gọi Lưu Nguyệt một tiếng.

Quay đầu nhìn đường phía trước, chỉ cần đi thêm hơn mười dặm nữa, chính là biên quan Ngạo Vân, như vậy có thể gặp Hiên Viên Triệt bị nàng đả thương nặng nề.

Lại quay lại nhìn phía sau mình, vài chục vạn người gào thét như sóng trào, khiến người ta kinh hồn bạt vía, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nghiến chặt răng, tay Lưu Nguyệt run lên, pháo hiệu trong thảo nguyên tối tăm, nở rộ trên không trung.

Đó là pháo hiệu truyền tin của mười thành Khô Sa.

Đứng nguyên tại chỗ, Lưu Nguyệt nhanh chóng nhíu chặt mày.

Bên Hiên Viên Triệt gấp, bên này lại càng gấp hơn, nàng nếu đem năm mươi vạn người đi theo, dĩ nhiên là phải để bọn họ nguyên vẹn trở về, gào thét lớn như vậy, nàng từ trước đến nay chưa từng thấy.

Chờ một chút, Triệt, chờ một chút, nàng giải quyết chuyện tình ở đây xong, nàng sẽ đi tìm hắn, ngay lập tức, nhanh chóng là được mà.

Mà ở một phương hướng khác, Hiên Viên Triệt chạy phía thảo nguyên mà Lưu Nguyệt đang nghỉ ngơi, cũng nghe thấy tiếng gào thét như sóng trào và pháo hiệu sáng rực.

Cách hắn gần như vậy. Ngay tức thì, Hiên Viên Triệt càng thúc ngựa mạnh hơn, điên cuồng chạy về phía pháo hiệu.

Vó ngựa như bay, gần như làm cho bụi đất cuộn lên như mây đen.

Phía sau, ngựa Hãn huyết dũng mãnh của thảo nguyên, nặng nề bước qua đám người, chạy như bay về phía Lưu Nguyệt.

Cách rất xa, Lưu Nguyệt nương theo ánh đuốc của người đang đi đến, nhìn thấy rõ người đang đi tới.

Khố Tạp Mộc, đại tướng đệ nhất Bắc Mục.

Dung mạo nháy mắt giật mình, hắn không phải được bố trí bên cạnh Tiêu thái hậu và Bắc Mục Vương Da Luật Hồng, sao bây giờ lại ở chỗ này?

*****

Nhìn lướt qua bảo mã Hãn huyết phía dưới Khố Tạp Mộc, đó là ngựa Tiêu thái hậu cỡi, chính là độc nhất vô nhị, bây giờ lại cho Khố Tạp Mộc dùng, rõ ràng sự tình rất cấp bách.

Rốt cuộc Bắc Mục xảy ra chuyện gì?"

Trung Nghĩa Vương tiếp chỉ.

"

Xa xa, Khố Tạp Mộc đầu đầy mồ hôi hét lên với Lưu Nguyệt, lo lắng tràn ngập trong thanh âm, gần như không khống chế được.

Tiếp chỉ? Trong lòng Lưu Nguyệt run lên, nắm thật chặt roi ngựa, hít sâu một hơi, xoay người một cái đã nhảy xuống, khẽ khom người.

Điên cuồng vọt lên, Khố Tạp Mộc còn chưa đến bên cạnh Lưu Nguyệt, rất xa, đôi tay run rẩy ném thánh chỉ trong tay về phía Lưu Nguyệt, vừa lớn tiếng nói: "Ý chỉ của Tiêu thái hậu, Trung Nghĩa Vương mau trở về.

"

Lưu Nguyệt duỗi tay ra, một phát bắt được thánh chỉ Khố Tạp Mộc ném vào khoảng không, nương theo ánh lửa của Khố Tạp Mộc mang đến, mở ra.

"

Tiêu thái hậu bị ám sát, bị thương nặng thập tử nhất sinh, mau trở về, mau trở về.

"

Hai lần mau trở về, nói rõ chuyện nghiêm trọng đến mức nào.

Đem thánh chỉ cuộn lại, nét mặt Lưu Nguyệt run lên, mắt liếc qua Khố Tạp Mộc điên cuồng chạy đến, đang ghìm ngựa dừng lại: "Sao lại thế này? Thái hậu sao lại bị ám sát?"

Vẻ mặt Khố Tạp Mộc lo lắng, mùa đông lạnh lẽo như vậy lại đổ mồ hôi đầm đìa, khuôn mặt đầy mồ hôi giống nhưmới vớt lên từ dưỡi nước, rơi thẳng xuống.

Nghe nhỏi, nhanh chóng nói: "Trung Nghĩa Vương, mau trở lại, việc này chúng ta sẽ nói trên đường đi, đi mau, nếu chậm..."

Lời còn chưa dứt, nhưng khuôn mặt kia không ngăn được sự lo lắng, chứng tỏ tình trạng của Tiêu thái hậu rất không tốt.

Năm ngón tay nắm chặt thánh chỉ trong tay, Lưu Nguyệt nghiến răng quay đầu nhìn bầu trời đêm đen như mực phía sau, đó là phía Thâm Lam quan của Ngạo Vân.

Hiên Viên Triệt của nàng ở nơi đó, Hiên Viên Triệt của nàng ở nơi đó.

Nàng còn có rất nhiều chuyện muốn nói với chàng, vẫn có rất nhiều điều muốn giải thích với chàng.

Chỉ có mời dặm, chỉ có mười dặm thôi.

"

Mau đi theo thần, Trung Nghĩa Vương, Thái hậu nói rõ muốn ngài lập tức trở về, mau, mau.

"

Không kịp ngừng lại, khuôn mặt Khố Tạp Mộc lo lắng, dứt khoát chìa tay kéo Lưu Nguyệt đang đứng trên mặt đất, vẫn không động đậy.

*****

Đã đợi không kịp, hắn cưỡi ngựa hãn huyết mà đến, một mạch bảy ngày, không biết tình trạng ở Thịnh Kinh rốt cuộc thế nào, Tiêu thái hậu có chống chọi nổi không?

Năm ngón tay bấm sâu vào lòng bàn tay, Lưu Nguyệt lưỡng lự, toàn bộ rối rắm.

Phía trước, mười dặm nữa chính là chỗ của Hiên Viên Triệt.

Phía sau, ngàn dặm đồng bằng, là nơi có người tuyệt đối tin tưởng nàng, có cùng mục đích với nàng, cùng chung chí hướng với nàng.

Lúc này, nàng hẳn là có quyết định trọng đại, cho nên mới vội vã gọi nàng về như vậy.

Lòng bàn tay đau đớn, nhưng cũng không bằng sự khó khăn trong lòng Lưu Nguyệt.

Hít một hơi thật sâu, Lưu Nguyệt đột nhiên khoát tay, trước đôi tay đang bắt tới của Khố Tạp Mộc, giật mạnh một mép vải xuống, khẽ cắn ngón trỏ, lấy máu nhanh chóng viết mấy chữ lên trên, quay người lại ném cho Đỗ Nhất trầm giọng nói: "Ngươi đi đưa cho chàng, nhất định phải đích thân giao cho chàng, nhất định."

Dứt lời, nhảy lên lưng ngựa, run dây cương, khẽ kêu một tiếng: "Đi." Phóng ngựa hướng về phía thảo nguyên mênh mông, chạy về phía thủ đô Bắc Mục, Thịnh Kinh.

Chuyện có lớn có nhỏ, có nhẹ có nặng, thời cơ đến, không có cách nào.

Bóng đêm dày đặc, đau thương buồn bã âm u.

Mà lúc này, Hiên Viên Triệt từ nơi khác điên cuồng chạy đến, cũng đã xông đến trên sườn núi cao.

Một con ngựa sườn núi cao, Hiên Viên Triệt có thể nhìn thấy nơi xa nhất, chỉ thấy thân hình lóe lên, ánh lửa mạnh mẽ không hòa nhập vào bóng tối, một bóng lưng duyên dáng, cực kỳ dứt khoát đi xa.

Cực kỳ nhanh biến mất trong đêm tối.

" Lưu Nguyệt...." Mạnh mẽ rống to, Hiên Viên Triệt gần như ngay lập tức, hướng về phía bóng lưng quay mình mà đi, cuồng liệt rống to.

Gió điên cuồng tung bay trên đồng cỏ, thanh âm lan xa bốn phương.

Loáng thoáng giống như nghe thấy có người gọi tên của nàng, Lưu Nguyệt vừa phóng ngựa chạy như điên, một bên quay đầu nhìn đêm tối mờ mịt phía sau.

Chỗ mắt nhìn, chỉ có đêm tối vô biên, chỉ có thảo nguyên mênh mang, nơi đó có ai đó.

Lắc đầu, chỉ sợ là mình nhớ Hiên Viên Triệt đến điên rồi, lại nghe thấy chàng đang gọi mình.

*****

Giương lên roi ngựa, Lưu Nguyệt và Khố Tạp Mộc chạy như bay, không hề ngừng nghỉ.

Đèn đuốc ảm đạm, nhanh như sấm chớp.

Hiên Viên Triệt vừa thấy, gần như một phát cắn nát răng.

Giương lên roi ngựa, Hiên Viên Triệt định điên cuồng đuổi theo.

Bên cạnh, sớm dự liệu được Hiên Viên Triệt sẽ hành động như vậy, Thu Ngân và Ngạn Hổ vội vàng đồng thời đưa tay ngăn lại Hiên Viên Triệt đang muốn phát điên lên.

" Vương, không thể đi như vậy, trước mặt đã là phạm vi của năm mươi vạn đại quân Bắc Mục, không thể cứ điên cuồng mà xông vào mà không phòng bị."

Thu Ngân và Ngạn Hổ, đồng thời lên tiếng.

Năm mươi vạn đại quân, ngay cả mỗi người nhổ một ngụm nước bọt, cũng có thể dìm chết ba người bọn hắn.

Cho dù võ công đạt tới đỉnh cao, cũng không có thể vượt qua vài chục vạn đại quân.

Huống chi, cái nhìn cuối cùng của Lưu Nguyệt, rõ ràng quay đầu lại, nhưng vẫn quay người đi, hiển nhiên là không đem Vương bọn họ vào trong mắt, dứt khoát cắt đứt mọi thứ.

Đã như thế, bọn họ cần gì đuổi theo, cần gì đưa mạng lên tay nàng, mới cam tâm.

Trong lòng tràn lòng oán hận không ngăn được, bọn họ từng rất khâm phục, rất kính trọng Tiểu Vương phi bọn họ, lòng tràn đầy yêu thích.

Nhưng hiện tại, bọn họ khinh thường nàng, xem thường người tổn thương Vương của bọn họ, một nữ nhân lẳng lơ, khinh thường.

Oán giận chán ghét.

Nhưng, bọn họ lại quên mất, vị trí hiện tại của bọn họ là trên sườn núi cao, chung quanh lại tối đen như mực.

Mà Lưu Nguyệt ở phía dưới, bên cạnh lại có đuốc, ánh sáng khác biệt, chỉ có thể để cho họ nhìn thấy Lưu Nguyệt ở phương xa, mà Lưu Nguyệt căn bản không nhìn thấy bọn họ.

Cứ như vậy cùng nhau đưa tay cản lại, Lưu Nguyệt đã nhanh chóng biến mất trong đêm tối, đi rất xa.

" Tránh ra cho ta." Hiên Viên Triệt vừa thấy thủ hạ phía sau liền nóng nảy.

Vương Vương, cần gì, cần gì." Thu Ngân cắn chặt hàm răng nhìn Hiên Viên Triệt, vẫn chặt chẽ ngăn cản.

" Các ngươi một lũ ăn hại, Nguyệt đã ra ám hiệu với ta, vị hôn phu, nàng khi nào thì có vị hôn phu? Đây nhất định là bởi vì người kia ở đó, cho nên nàng mới phải nói vậy."

*****

Hơn nữa, trễ như thế, nàng không ở trong lều lớn của chủ soái, chạy đến nơi gần Thâm Lam quan của Ngạo Vân như thế, ngoại trừ tới gặp ta, ta không nghĩ ra bất kì lí do khác.

Các ngươi không hiểu nàng, nhưng ta hiểu, ta hiểu."

Sau lửa giận công tâm, thương tâm vô hạn, hắn trái lại linh quang chớp động, trong đầu thông tuệ.

Không mất trí nhớ, nhưng thái độ đối với hắn như vậy, lại thêm cái gì vị hôn phu, lời ấy nhất định có liên quan tới vị hôn phu của nàng.

Lưu Nguyệt chuyền tín hiệu cho hắn, chỉ là lúc ấy quá mau quá giận, cho nên không để mắt đến, Nguyệt của hắn tuyệt đối không phản bội hắn.

" Vương ngài cần gì phải lừa mình dối người, ngài xem nàng cũng không quay đầu lại..." Ngạn Hổ không còn gì đẻ nói nữa, Vương bọn họ thâm tình như vậy, lại bị cô phụ, tâm bọn họ cũng không yên.

"Các ngươi không hiểu, tránh ra." Vung lên roi ngựa, Hiên Viên Triệt định xông đến hai người bên cạnh.

Chính lúc giằng co ấy, trên bầu trời một bồ câu đưa tin xào xạc di chuyển, bay đến đầu vai Thu Ngân mới hạ xuống.

" Vương, tình hình quân sự của Triệu Quốc." Liếc mắt quét đến ký hiệu trói trên đùi bồ câu đưa tin, mặt Thu Ngân liền biến sắc, bỗng chốc đã thay đổi.

Đây là quân tình tuyệt đối trọng yếu, mới làm ký hiệu đặc biệt như vậy.

" Binh tập kích, Trần Trùng, Lịch Sơn, Tam Quan, thành bại chỉ trong một lần động binh, mau trở về." Một hàng chữ ngắn ngủi, lại làm cho Hiên Viên Triệt vẻ mặt lo lắng tất cả đều nghiêm túc.

Ba quan này bốn mươi vạn binh mã của hắn đang đóng binh, nếu bại, thì thất bại trong gang tấc không nói, mặt khác còn có thẻ tấn công Thiên Thần, nếu thắng thì lại bắt toàn diện Triệu Quốc.

Đây gần như là hai phần ba binh lực Thiên Thần hắn, hắn không được thua, thua là không đứng lên nổi.

" Vương, mau trở lại đi, nếu Vương Phi đúng như ngài suy nghĩ, ngài ấy nhất định sẽ chờ ngài, hiện giờ nơi đó đang gấp, Vương, mau trở lại." Thu Ngân lập tức quay đầu.

" Vương, đi mau, tương lai còn dài." Ngạn Hổ cầm lấy ngựa Hiên Viên Triệt.

Tương lai còn dài, tương lai còn dài. Hiên Viên Triệt nắm chặt cương ngựa trong tay.

Ngẩng đầu nhìn phương xa, đèn đuốc lấm tấm trải rộng, đã muốn không còn nhìn ra ai là Lưu Nguyệt, Lưu Nguyệt đến đâu rồi?

*****

Gần trong gang tấc, lập tức có thể gặp nhau, nhưng lại............

Bôn ba ba nghìn dặm, bốn ngày bốn đêm, không ngủ không nghỉ, vốn tưởng rằng có thể cùng tay nắm tay.

Không nghĩ rằng, chỉ nói mấy câu nói như vậy, chỉ nói mấy câu nói làm hắn thương tâm như vậy.

Không cam tâm, không cam tâm!

Không biết rõ, hắn không cam tâm cứ như vậy mà rời đi, cứ như vậy mà quay người rời đi.

Thế nhưng, nhưng.....

Hai hàm răng cắn chặt, roi ngựa trong tay Hiên Viên Triệt gần như bị bóp nát.

Sao sa trên bầu trời u tối, lạnh nhạt thờ ơ mà thong dong tự tại.

Lưu Nguyệt không nghe thấy, quay đầu lại tiếp tục đi, mà Đỗ Nhất nhận nhiệm vụ quan trọng là liên lạc giữa Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt, trong bóng đêm lờ mờ cũng nghe thấy thanh âm của Hiên Viên Triệt. Ngay lập tức phóng ngựa như điên về phía thanh âm kia.

" Vương thượng, đi thôi, đi thôi, quân tình không đợi người......"

" Vương, nếu không tin, sau này trở lại cũng được, hiện tại...."

Thu Ngân và Ngạn Hổ không ngừng thúc giục.

Hiên Viên Triệt cầm roi da trong tay càng ngày càng chặt, chuyện hôm nay, tình hôm nay, nếu như không nói rõ ràng mà đi, ngày sau gặp lại trong lòng khó tránh có sự xa cách, tình và tín nhiệm, không thể vĩnh cửu, càng không thể có bất kì hoài nghi nào dính vào, nếu không, sẽ lên men, sẽ biến chất.

Đứng sừng sững một lúc lâu.

" Vương......." Thu Ngân thấy vậy lên tiếng lần nữa, còn chưa nói xong, tiếng vó ngựa xa xa vang lên, trong bóng đêm, Đỗ Nhất chạy đến nhanh như sấm chớp. Hiên Viên Triệt liếc mắt một cái, hai mắt đột nhiên sáng ngời, Đỗ Nhất.

Đỗ Nhất luôn theo sát Lưu Nguyệt.

Mà lúc này Đỗ Nhất lại ở đây, như vậy nghĩa là....

Đêm gió gào thét, Hiên Viên Triệt lập tức phóng ngựa chạy đi đón Đỗ Nhất.

Thu Ngân, Ngạn Hổ liếc mắt nhìn nhau, nét mặt khẽ kinh ngạc, chẳng lẽ là.... Ngay sau đó cũng thúc ngựa đi đón.

" Vương thượng, chủ nhân đưa cho ngài." Ghìm ngựa đứng lại, Đỗ Nhất thấy thật sự là Hiên Viên Triệt, tức thì một câu dư thừa cũng không nói, nhanh chóng móc từ trong ngực ra huyết thư của Lưu Nguyệt, đưa cho Hiên Viên Triệt.

Máu thấm qua vạt áo, vài chữ ít ỏi, trong bóng đêm này trải rộng ra trước mắt Hiên Viên Triệt.

Gió lạnh lướt qua, ấm hay lạnh, tự biết.

*****

Bỏ lại năm mươi vạn binh mã Khô Sa mười thành đang chở lương thảo cho bách tính mà đi trước, Lưu Nguyệt và Khố Tạp Mộc chạy về Thịnh Kinh Bắc Mục như bay.

Bảy ngày bảy đêm, ngày đêm thần tốc trở về.

Ngày thứ chín, đi qua toàn bộ ngàn dặm thảo nguyên, về đến đô thành Thịnh Kinh Bắc Mục.

"Mau, mau, Trung Nghĩa Vương, mau......

Trong Ung Hòa Cung, dọc đường không ngừng có người điên cuồng đến dẫn đường cho Lưu Nguyệt vừa hô to.

Vô số cung nữ nô bộc im lặng đi tới đi lui, vẻ mặt ai cũng vội vàng lo lắng, đủ loại quan lại tụ tập ở trước cửa Thần Cung của Tiêu thái hậu, đi vòng quanh.

Trên mặt mọi người, đều là một mảnh lo lắng.

Toàn bộ bầu trời Bắc Mục, bao phủ bởi một tầng mây ảm đạm khó thấy.

"Trung Nghĩa Vương, mau, Thái hậu đang đợi ngài, mau...." Lưu Nguyệt tựa như phóng ngựa một mạch tới cửa Thần Cung của Tiêu thái hậu, xa xa các đại thần Bắc Mục chỉ nghe thấy đột nhiên có tiếng vó ngựa gấp gáp vang lên bên ngoài Thần Cung, tức khắc sáng mắt, điên cuồng gào thét với Lưu Nguyệt.

Phi thân xuống ngựa, gấp gáp chạy vào.

Chẳng quan tâm mấy ngày liên tiếp đi đường mệt rã rời, chẳng kịp lau đi mồ hôi trên mặt, Lưu Nguyệt cơ hồ như một trận gió, lao vào Thần Cung của Tiêu thái hậu.

Vẻ mặt chúng thần như vậy, xem ra Tiêu thái hậu.....

Điên cuồng mà xông vào, mấy đại trọng thần Bắc Mục trong Thần Cung đã sớm xếp hàng ở đó, sớm nghe thấy tiếng hô hoán Lưu Nguyệt đã đến, lập tức nhường đường. cho Lưu Nguyệt.

Trước giường bạch ngọc to lớn, Da Luật Hồng năm tuổi khóc sướt mướt, cứ như vậy mà bò tới trước giường, nắm thật chặt bàn tay Tiêu thái hậu.

Tiêu thái hậu vẻ mặt nhợt nhạt một tý huyết sắc cũng không có, con mắt híp lại, bộ dáng hấp hối, mạnh mẽ chịu đựng.

"Không khóc." Lưu Nguyệt sớm nghe Khố Tạp Mộc nói qua, Tiêu thái hậu bị đâm trúng chỗ hiểm, trong lòng sớm có chuẩn bị, lúc này quát khẽ một tiếng, vài bước liền điên cuồng vọt lên.

Không kịp xem xét Da Luật Hồng, ngón tay Lưu Nguyệt duỗi ra, nhấc hàm dưới của Tiêu thái hậu ra, ép Tiêu thái hậu hé miệng, nhanh chóng đưa một viên thuốc màu đen cỡ ngón út trẻ em vào: "Nước."

*****

Da Luật Cực bên cạnh cũng không đợi người hầu tiến lên, vội vàng đưa lên.

Tay vừa đưa nước lên, viên thuốc trôi vào cổ họng Tiêu thái hậu.

Chung quanh thân vương Da Luật Cực, Tể tướng Tiêu Thần, Lê Khoát, thấy vậy không khỏi cùng nhau nín thở, Tiêu thái hậu đã sớm nuốt dược hoàn không trôi, Lưu Nguyệt này lại có thể....

" Tỷ tỷ, tỷ tỷ." Viên thuốc trong tay mới vào trong miệng Tiêu thái hậu, Da Luật Hồng khóc sướt mướt bên cạnh, bỗng chốc liền lao đến đây, ôm chặt lấy chân Lưu Nguyệt, vốn đang kiềm nén nước mắt, lúc này tựa như nhìn thấy người thân duy nhất, gào khóc.

Trong tẩm cung, vốn là không khí trang nghiêm, bị Da Luật Hồng gào khóc một tiếng như vậy, đám người Da Luật Cực cũng đỏ hai mắt, nắm chặt tay.

" Không khóc, không khóc." Cúi người ôm lấy Da Luật Hồng đang khóc nức nở ôm lấy chân mình, Lưu Nguyệt nhanh chóng nói: "Ta đã phân phó người đi gọi Âu Dương Vu Phi nhanh chóng chạy về, y thuật hắn rất tốt, chắc chắn có thể cứu Thái hậu, không sợ, ngoan, không sợ."

"Thật sao? Thật sao?" Da Luật Hồng vừa nghe, ngước khuôn mặt đầy nước mắt lên, nước mắt nước mũi tèm nhem, nhưng trong đôi mắt khóc đến sưng đỏ kia, toát ra sự vui mừng và hi vọng dày đặc.

" Thật, ngoan, không khóc." Vuốt ve đầu Da Luật Hồng, Lưu Nguyệt ôm chặt lấy hắn.

Trong đại điện một mảnh im lặng, đối với sự tín nhiệm và vui mừng của Da Luật Hồng, đám người Da Luật Cực cũng hiểu, hi vọng cứu được quá xa vời, đây chẳng qua là lời nói có lệ với trẻ con mà thôi.

" Lưu...... Nguyệt....." Trong khoảng gian im lặng, một thanh âm yếu ớt đến mức gần như không nghe thấy, bỗng nhiên chậm rãi vang lên.

Lưu Nguyệt lập tức co người lại, khom lưng trước giường Tiêu thái hậu, lớn tiếng nói: "Ta đây."

Đám người Da Luật Cực, Tiêu Thần lập tức nhường chỗ, im lặng lắng nghe, Tiêu thái hậu bọn họ vẫn cố gắng chống cự để đợi Lưu Nguyệt trở về, lúc này hẳn là đã muốn phân phó đại sự.

Khép hờ hai mắt, nhẹ rung rung, hồi lâu chậm rãi mở ra, sự tinh anh trong đó đã muốn biến mất, chỉ còn lại một luồng ánh sáng mạnh mẽ chống đỡ.

*****

"Yên tâm điều dưỡng, chỉ cần ngươi không muốn chết, ta sẽ có biện pháp cứu ngươi, thương thế của ngươi rất nguy hiểm, nhưng tuyệt đối có thể chữa được, ngươi tin tưởng ta."

Không đợi Tiêu thái hậu mở miệng trước, Lưu Nguyệt một tay ôm lấy Da Luật Hồng, một tay nắm chặt tay Tiêu thái hậu, nhanh chóng nói..

Hai tròng mắt Tiêu thái hậu chuyển động nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Lưu Nguyệt, , một lúc lâu, nháy mắt tỏ vẻ đã nghe thấy, đồng thời mạnh mẽ mở môi ra, khàn khàn nói: "Trung Nghĩa Vương.... Lưu Nguyệt.... Nghe chỉ."

"Đây." Lúc này Lưu Nguyệt lớn tiếng đáp.

Cùng lúc này, tổng quản nội phủ luôn luôn ở bên giường Tiêu thái hậu, nhanh chóng từ bên cạnh gối Tiêu thái hậu lấy ra một thánh chỉ vàng óng, một tiếng xôn xao tràn ra, lớn tiếng nói: "Phụng thiên thần chi dụ, được chư thần che chở, Trung Nghĩa Vương Gia Luật Lưu Nguyệt nay có công lớn với xã tắc Bắc Mục, đối với Bắc Mục trung thành và tận tâm, thiên nhật chứng giám.

Kỳ tài, có thể định quốc an bang, có thể, có thể mở mang bờ cõi, lại là tỷ tỷ của Bắc Mục Vương, có cùng chung mục đích.

Nay Bắc Mục Vương tuổi nhỏ, lại gặp lúc Bắc Mục rối ren, đặc biệt hạ lệnh phong thưởng Trung Nghĩa Vương Gia Luật Lưu Nguyệt là nhiếp chính vương, trước khi Bắc Mục Vương trưởng thành, cần phải chấp chưởng quyền hành."

Thánh chỉ nặng trĩu vừa ban hành, cả đám người trong điện nháy mắt sững sờ.

Thân vương Da Luật Cực, Tể tướng Tiêu Thần, nhất tề liếc nhau một cái, dấu không được nét mặt kinh hãi.

Ở Bắc Mục, luận lai lịch, luận thân sơ, luận thế lực, nhiếp chính vương này làm sao cũng không tới phiên Lưu Nguyệt, Lưu Nguyệt này làm sao lại được, nàng cũng chỉ là một ngoại nhân, một ngoại nhân thôi.

Đám người Da Luật Cực biết Tiêu thái hậu thẳng cố gắng chống cự chờ Lưu Nguyệt, chắc chắn có chuyện trọng đại cần phân phó, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, Tiêu thái hậu lại có thể phân phó như vậy.

Như vậy nghĩa là đem quân quyền Bắc Mục, hoàn toàn giao cho Lưu Nguyệt, từ nay đến trước lúc Vương trưởng thành, Bắc Mục là của Lưu Nguyệt rồi.

Tiêu thái hậu có phải hồ đồ hay không, tại sao có thể hạ lệnh như vậy?

Chân mày Da Luật Cực cau lại, tiến lên một bước định mở miệng.

Tiêu thái hậu cố gắng mở mắt ra, không nhìn Da Luật Cực, chỉ nhìn chằm chằm Lưu Nguyệt đứng ở trước mặt nàng, vô cùng chậm rãi lại vô cùng rõ ràng nói: "Nếu có người dám trái lệnh, Lưu Nguyệt, ai gia chuẩn ngươi giết không cần luận tội."

*****

Giết không cần luận tội.

Bốn chữ rõ ràng, như tiếng sấm oang động trong đại điện tĩnh lặng, mang theo sự xơ xác tiêu điều, mang theo sự tín nhiệm tuyệt đối.

Mọi người không dám vọng động.

Lưu Nguyệt hơi trầm ngâm, hiểu rõ ý tứ của Tiêu thái hậu, cũng đã hiểu tại sao Tiêu thái hậu phải đem quân quyền giao cho nàng.

Lập tức gật đầu nói: "Thần lĩnh chỉ tạ ân, tuyệt không cô phụ sự kỳ vọng của Thái hậu, Bắc Mục một ngày còn Lưu Nguyệt, tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻ nào khi dễ, Thái hậu và Lưu Nguyệt cùng chung tâm nguyện, Lưu Nguyệt cũng nhất định sẽ hoàn thành." Dứt lời ôm chặt lấy Da Luật Hồng trong lòng.

Cho dù Tiêu thái hậu có thể cứu chữa, cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, cũng không chấp chưởng quân quyền được, thay vì đặt vào trong tay người khác, ảnh hưởng đến nàng, không bằng nàng nhận lấy ý chỉ này.

Lời hứa hẹn của Lưu Nguyệt rơi vào tai Tiêu thái hậu, khóe miệng Tiêu thái hậu chậm rãi toát ra vẻ tươi cười, khẽ gật đầu.

Trong lúc này, tổng quản bên cạnh thấy vậy, lập tức quay người đã đi vào nội thất, phút chốc, mang ra một hộp gỗ đàn hương màu kim hồng, , đi tới bên cạnh Lưu Nguyệt mở ra.

Một hổ phù nho nhỏ chỉ cỡ bàn tay, chạm trổ nên từ huyết ngọc, đây chính là tín ấn của Bắc Mục Vương, đây chính là quyền uy cao nhất của Bắc Mục, có được nó chẳng khác nào có được hết thảy.

Đưa tay nhận lấy hổ phù nho nhỏ kia, Lưu Nguyệt chậm rãi quay người sang.

Phía sau là võ tướng Lê Khoát và Khố Tạp Mộc, sau khi trố mắt xong, nhất tề quỳ một gối trước mặt Lưu Nguyệt, lớn tiếng nói: "Thần Khố Tạp Mộc tham kiến nhiếp chính vương."

"Thần Lê Khoát tham kiến nhiếp chính vương."

Thân là võ tướng, coi trọng võ lực nhất, Lưu Nguyệt mạnh hơn bọn họ, năng lực ấy, phục, chỉ một chữ, hơn nữa hai người cũng là người ngay thẳng, không có đấu đá quyền lực nhiều.

Liếc nhìn hai người Khố Tạp Mộc và Lê Khoát đang quỳ xuống, đoi mắt trầm tĩnh của Lưu Nguyệt đảo qua, nhìn thấy Thừa tướng Bắc Mục Tiêu Thần và Da Luật Cực vẫn đứng yên.

Đôi mắt lạnh giá, mang theo sự uy hiếp tuyệt đối.

Tiêu Thần trầm ngâm trong nháy mắt, khẽ thò tay lôi Da Luật Cực xuống, quỳ xuống trước mặt Lưu Nguyệt: "Thần Tiêu Thần, khấu kiến nhiếp chính vương."

"Thần... Khấu kiến... Nhiếp chính vương."

*****

Cúi đầu, không nhìn thấy vẻ mặt của Da Luật Cực, nhưng cái loại không cam lòng nồng đậm này, lại lưu chuyển quang thân Da Luật Cực.

Lưu Nguyệt nhìn lướt qua Da Luật Cực, không quan tâm đến thần sắc của hắn, chỉ vung tay nắm hổ phù lên nói: "Chúng thần miễn lễ, sau này kính xin các vị giúp đỡ Lưu Nguyệt mới phải."

Lời của Lưu Nguyệt vừa rơi xuống, ngoài cửa điện thanh âm của Âu Dương Vu Phi liền vang lên: "Tránh ra." Tiếng nói còn bay bổng trên không trung, người đã vọt vào như bay.

"Mau." Lưu Nguyệt quay người lại, lập tức nhường chỗ cho Âu Dương Vu Phi.

Âu Dương Vu Phi không nói hai lời, lập tức chen đến trước giường bệnh Tiêu thái hậu, nhanh chóng động thủ, Tiểu Hỉ Thước và Tiểu Hoa theo sát phía sau, cầm thuốc cầm thuốc, lấy châm lấy châm, phối hợp cực kỳ ăn ý.

Ngày đó Âu Dương Vu Phi chỉ đi sớm hơn nàng, xem ra người phái đi truyền tin rất nỗ lực, chỉ đến Thịnh Kinh chậm hơn nàng một chút.

"Nơi này giao cho ngươi." Nói một câu với Âu Dương Vu Phi đang quay lưng về phía nàng, Lưu Nguyệt một tay ôm Da Luật Hồng, một tay nắm lấy hổ phù liền đi ra ngoài điện.

Ngoài điện, toàn bộ triều thần Bắc Mục đều tụ tập ở chỗ này.

Lúc này, vừa thấy Lưu Nguyệt ôm Da Luật Hồng đi ra ngoài, lập tức liền xông tới.

Bước chân liên tục, nhưng chỉ di chuyển vài bước, triều thần đang tiến tới đột nhiên gần như là đồng thời dừng bước, trong tay Lưu Nguyệt là Vương ấn hổ phù màu đỏ, dưới ánh mặt trời làm mọi người chói mắt.

Ngơ ngác nhìn nhau, hổ phù ở trong tay Lưu Nguyệt, vậy...

"Phụng thiên thần chi dụ, được chư thần che chở.... Phong thưởng Trung Nghĩa Vương Gia Luật Lưu Nguyệt là nhiếp chính vương... Chấp chưởng quân quyền."

Thánh chỉ được tuyên cáo, dư âm lác đác, trong hoàng cung nghiêm túc và trang trọng này, kèm theo gió rét mùa đông, bay thẳng vào mây xanh.

"Chúng thần khấu kiến nhiếp chính vương......"

Quần thần khom lưng chào, hỏa hồng độc tôn.

Một bóng dáng đỏ rực, chính thức nhảy lên đài cao của Bắc Mục.

Gió rét lạnh thấu xương, vào đông quá lạnh cũng quá nóng.

Tuyết bay phất phới, đã là cuối năm.

Chính quyền Bắc Mục luân chuyển. Tiêu thái hậu bị thương nặng không chấp chưởng triều chính, Bắc Mục có tiếng mà không có miếng.

Đột nhiên tất cả bách tính Bắc Mục, chẳng quản vương quyền rốt cuộc là thuộc về người nào, bọn họ chỉ để ý đến mùa đông năm nay cũng có lương thực ăn hay không, bọn họ có thể trang trải qua cuối năm hay không.

*****

Bởi vậy, triều đình Bắc Mục trống rỗng rơi vào tay nhiếp chính vương, hồ xanh gợn sóng, khuấy lên sòng trào, sát khí tứ phía. Nhưng, đối với bách tính uy danh của Lưu Nguyệt kèm theo mấy trăm vạn lương thảo, vải vóc, hoàng kim, dê bò của nàng sắp sửa đến, cơ hồ như mặt trời ban trưa.

Người nào cho lương thực ăn, người đó chính là mẹ, làm Bắc Mục Vương, chính là nên làm cho tất cả bách tính Bắc Mục đều trải qua cuộc sống hạnh phúc, Lưu Nguyệt làm cho mọi người ăn no, cho nên nhiếp chính vương này, được bách tính ủng hộ và yêu mến vô cùng, không có bất kỳ người và thế lực nào phản đối, không quan tâm Lưu Nguyệt là người ngoài.

"Chuyện của Thái hậu như thế nào rồi?" Ngồi trong Phi Trần cung mà hoàng hậu, Lưu Nguyệt trầm giọng nói.

"Ta cố gắng." Âu Dương Vu Phi chưa nói không sao, cũng không nói không được, chỉ là một câu ta cố gắng, nói rõ hắn năm trong tay bao nhiêu phần chắc chắn.

Lưu Nguyệt nghe vậy trầm ngâm trong nháy mắt, không có mở miệng, nàng đối với vết thương của Tiêu thái hậu, trong lòng cũng có cân nhắc.

"Thích khách đã chết?" Đổi trọng tâm câu chuyện.

"Vâng." Lê Khoát lập tức nói, khuôn mặt đau buồn phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Trước tiên thì bị giết chết, là người Hung Nô."

Lưu Nguyệt nhíu mày, thật là người lỗ mãng, cũng không giữ lại một người sống, bỗng dưng mất đi quá nhiều manh mối và cơ hội, làm cho nàng không có bất cứ đầu mối nào.

"Thù này chúng ta nhất định phải báo."

"Đúng, nhất định phải....." Sắc mặt Khố Tạp Mộc và Lê Khoát xanh mét, trăm miệng một lời.

Lưu Nguyệt nghe vậy phất phất tay, trầm giọng nói: "Thù này nhất định phải báo, nhưng không phải bây giờ, bọn họ nếu dám động, nhất định có chuẩn bị, liều lĩnh đi, không ổn, các ngươi yên tâm, chuyện này, ta sẽ có chủ ý."

Khố Tạp Mộc và Lê Khoát đối với mưu lược của Lưu Nguyệt rất bội phục, nghe vậy cắn chặt răng, nhưng không hề lên tiếng.

Trong đại điện, nhất thời rơi vào sự tĩnh lặng.

"Ngày mai chính là cuối năm, chiếu theo lệ cũ, Phi Trần cung phải mở đại yến, mở tiệc chiêu đãi tất cả dòng họ thị tộc, văn võ bá quan." Tổng quản nội phủ vẫn luôn luôn đi theo Tiêu thái hậu Trần Lẫm lúc này chen vào nói một câu: "Chuyện này vốn phải là vương thượng ra mặt giải quyết, trước kia là Thái hậu chấp chưởng, năm nay sự tình vội vàng, thân vương Da Luật Cực nhận đảm trách, nhiếp chính vương, ngài xem?"

*****

Lưu Nguyệt vậy ừ một tiếng nói: "Nếu hắn đã giải quyết tốt rồi, thì tùy hắn chủ trì, ngày mai Bổn vương tự đi qua...."

"Nhiếp chính vương, có lẽ không ổn." Lưu Nguyệt còn chưa nói hết, Lê Khoát đột nhiên nói một câu.

Lưu Nguyệt nghe thế xoay đầu lại nhìn Lê Khoát khẽ cau mày nói: "Nói gì?"

Lê Khoát nhìn thoáng qua Lưu Nguyệt, lại nhìn Trần Lẫm, Âu Dương Vu Phi và Khố Tạp Mộc, trầm ngâm trong nháy mắt nói: "Ta phát hiện binh mã chỗ Nam Viện đang điều động, đã bao vây quanh Thịnh Kinh."

Chấp chưởng binh quyền Bắc Mục vừa là Khố Tạp Mộc, hai làm Lê Khoát, ba chính là Nam Viện do thân vương Da Luật Cực chỉ huy bảo vệ sự an nguy của Thịnh Kinh.

Nghe lời này, Lưu Nguyệt chậm rãi tựa vào ghế rồng phía sau.

Hai ngày trước, lúc nàng nhận quyền nhiếp chính vương, cũng cảm giác được Da Luật Cực không phục, chỉ là không nghĩ tới hắn hành động nhanh như vậy, nhanh đến mức khiến nàng một chút thời gian chuẩn bị cũng không có.

"Hắn muốn tạo phản?" Khố Tạp Mộc nhất thời cau mày.

Binh mã Nam Viện đã điều động bao vây xung quanh Thịnh Kinh, không có vương lệnh đã tự tiện điều động binh mã, cái này căn bản là tạo phản.

Mà chỗ hắn và Lê Khoát nắm giữ binh mã, mặc dù tuyệt đối là nhiều hơn Da Luật Cực, nhưng đều trú đóng ở biên quan và ngoài Thịnh Kinh, vội vàng như vậy...

"Vậy ngày mai không đi?" Chân mày tổng quản nội phủ Trần Lẫm nhíu lại.

"Không, không thể không đi, một khi để lộ sơ hở, dữ nhiều lành ít." Âu Dương Vu Phi lắc đầu, cũng không đồng ý.

Lưu Nguyệt nghe thế gật đầu, đây cũng là ý muốn của nàng, Da Luật Cực nắm giữ an toàn của Thịnh Kinh, tất cả cấm vệ quân đều làm ngon ơ, muốn bức vua thoái vị là dễ như trở bàn tay.

Hiện tại uy danh của nàng đã lan xa, hắn còn bày binh bố trận mà đến, nếu nàng để lộ sự lo sợ, Da Luật Cực trong lòng đáng lẽ còn có ba phần kiêng kỵ lưỡi dao sắc bén sợ rằng lập tức sẽ mang dao mà đến.

"Ngày mai cứ theo lẽ thường đi dự tiệc, Bổn vương tự có đối sách." Sắc mặt Lưu Nguyệt lạnh lẽo, đứng dậy, tay áo bào vung lên, xoay người đi ra ngoài.

Âu Dương Vu Phi thấy vậy mặt mày khẽ nhúc nhích, lông mày hơi nhíu, cũng đi theo Lưu Nguyệt ra ngoài.

Khố Tạp Mộc và Lê Khoát liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt đã trầm xuống.

Mà lúc này, ánh mặt trời ngoài điện đang rực rỡ.

Binh động, ngựa nhảy, quốc yến sát khí tứ phía.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-220)