Vay nóng Tinvay

Truyện:Vương Phi 13 Tuổi - Chương 082

Vương Phi 13 Tuổi
Trọn bộ 220 chương
Chương 082
Quốc tế đàm phán (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-220)

Siêu sale Lazada


Sắc mặt ửng đỏ, cực kì bình thản.

Lưu Nguyệt chậm rãi cười cười nói: "Lần này đi xa Mạc Bắc, chẳng qua là muốn lãnh hội sự hào hùng của thảo nguyên, không hề có ý gì khác, Bắc Mục cao thượng, Lưu Nguyệt cảm tạ, Trung Nghĩa vương này thì miễn đi."

Vài câu thản nhiên, chối từ ban ân danh hiệu Trung Nghĩa vương.

Giữa lều lớn, chúng tướng vốn đều đồng loạt nhìn về phía Tiêu thái hậu, người bất bình cũng có, không nghĩ đến Lưu Nguyệt lại từ chối, không khỏi sửng sốt, rồi lại hiện ra vẻ mặt không vui.

Bọn họ phong vương là một chuyện, để cho người khác từ chối, lại là một chuyện khác.

"Từ chối cái gì hả, ngươi đã cứu Vương và thái hậu của chúng ta, nên, nên." Đại tướng đệ nhị Bắc Mục Lê Khoát tùy tiện lớn tiếng nói với Lưu Nguyệt.

"Không chịu, có phải xem thường Bắc Mục ta hay không hả?" Đại tướng đệ nhất Bắc Mục Khố Tạp Mộc, khuôn mặt trầm xuống, trừng mắt nhìn Lưu Nguyệt.

Lều vải vốn tưng bừng nhộn nhịp, bỗng chốc biến hóa nhanh chóng.

Tiểu Hoa ngồi cạnh cửa thấy vậy, thân thể co rút, dựa sát vào Âu Dương Vu Phi, ngón tay vuốt con dao trong tay áo.

Nếu nói không được, vậy chuồn.

Trái lại Âu Dương Vu Phi hệt như một lão thần, chậm rãi ăn thịt dê nướng trước mặt hắn, hoàn toàn không để ý tới mọi biến chuyển xung quanh.

"Ta không có ý đó, ta chỉ..."

"Lưu Nguyệt, chỉ cần người nguyện ý, Hung nô ta phong ngươi làm Hữu tướng quân, nắm giữ đại quân cánh phải." Lưu Nguyệt còn chưa nói hết, Hung nô vương đứng bên kia đột nhiên trầm giọng nói.

Vừa nói ra, mọi người trong lều lớn nhất thời cáu kỉnh, nhất tề đứng lên, đao kiếm trong tay hàn quang sáng ngời.

"Ngồi xuống." Không đợi chúng tướng mở miệng, vẻ mặt Tiêu thái hậu lạnh lẽo, lớn tiếng quát, đôi mắt sắc bén trong nháy mắt uy áp bức người.

Da Luật Cực, Khố Tạp Mộc, ... không khỏi vặn vẹo khuôn mặt, hung hăng trừng Hung nô vương và Lưu Nguyệt, tựa như chỉ cần Lưu Nguyệt đáp ứng, bọn họ sẽ ngay lập tức làm thịt nàng.

Nhưng Hung nô vương cũng chả thèm nhìn đến chúng tướng Bắc Mục xung quanh, chỉ nhìn chằm chằm Lưu Nguyệt.

Thua dưới tay Lưu Nguyệt nghĩa hiệp này, hoặc là một người Trung Nguyên đến đây du sơn ngoạn thủy, thì đúng khuất nhục, nhưng chẳng qua là khuất nhục của một người.

*****

Nếu như Lưu Nguyệt đồng ý để Bắc Mục phong hào, vậy hắn lại chịu khuất nhục Bắc Mục, chỉ là một quyết định, đã có thể là hai chuyện khác nhau.

Trong lều vải một mảnh trầm mặc, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn kỹ Lưu Nguyệt.

Lưu Nguyệt vẻ mặt không chút thay đổi, vẫn bình thản như trước.

Bắc Mục Trung Nghĩa vương, đây chẳng qua là một cái hư danh, một cái danh hiệu nghĩa tỷ, thực ra cũng chỉ là một cái danh hào mà thôi, không quyền không thế, vậy nên chúng tướng Bắc Mục mới không để tâm.

Nhưng mà Hữu đại tướng quân Hung nô, cái này có thực quyền, theo nàng biết Hữu quân Hung nô có tổng cộng mười vạn binh mã, cái đại tướng quân này không đơn giản để gió có thể thổi ngã, không giống Trung Nghĩa vương không quyền không thế.

" Tỷ tỷ, tỷ tỷ." Giữa không khí bình thản, Bắc Mục vương ôm cổ nàng kêu lên, vẻ mặt bỗng dưng muốn khóc. (Su: Ta thề cái này là nguyên văn, k phải ta chém =, . = K ngờ bên Tàu cũng có phim này nha)

" Hồng không muốn tỷ tỷ đi, không muốn tỷ tỷ đi." Bắc Mục vương Da Luật Hồng năm tuổi, nghe Lưu Nguyệt từ chối, nhất thời càng ôm chặt cổ nàng hơn, đôi mắt nhỏ đen như mực toát ra sự sợ hãi.

Chỉ có người này trong lúc nguy hiểm nhất cứu hắn, chỉ có nàng có thể bảo đảm an toàn của hắn, sẽ không buông tay, tuyệt đối không buông tay.

Da Luật Hồng dùng hết toàn lực ôm Lưu Nguyệt.

Lưu Nguyệt thấy vậy bèn cúi đầu nhìn Da Luật Hồng trong lòng, cắn chặt môi, nếu không phải biết rõ làm vương không được khóc, có lẽ đã sớm khóc rồi.

" Nam nhi có lệ không dễ rơi, là nam nhân nên đội trời đạp đất, muốn cái gì thì chính mình đi tranh giành, khóc, mãi mãi không thể giải quyết mọi chuyện."

Chìa tay lau đi khoé mắt ẩm ướt của Da Luật Hồng, Lưu Nguyệt khẽ nhíu mày nói.

Tiêu thái hậu bên cạnh nghe vậy, ánh mắt nhìn Lưu Nguyệt càng sâu thêm.

Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Lưu Nguyệt, Da Luật Hồng giật mình, đột nhiên chùi mắt, liên tục gật đầu nói: "Bản vương đã biết."

" Bay đâu, theo ngày hôm nay nếu Da Luật Lưu Nguyệt có dũng khí rời đi, thì cho bản vương... Cắt đứt chân của nàng cho bản vương, tuyệt đối không cho đi."

Vẻ mặt nghiêm nghị, Bắc Mục vương vừa học đã dùng.

Lưu Nguyệt nghe vậy trong nháy mắt không nói được gì, đột nhiên cười to ầm ĩ, mày hiện lên chút vui vẻ.

" Tuân chỉ." Chúng tướng giữa lều lớn, nghe vậy lập tức vui vẻ ra mặt, bật ra tiếng rống to hơn.

Lời này nghe được.

Giữa lều lớn nhất thời dâng lên một mảnh tiếng cười sảng khoái.

*****

Trong tiếng cười, Lưu Nguyệt quay đầu nhìn Hung nô vương vẻ mặt xanh xám, hơi hơi gật đầu nói: "Đa tạ ý tốt của Thiền Vu, chỉ có điều ta thích đệ đệ này." Dứt lời kéo Da Luật Hồng trong lòng.

Năm tuổi, có chút giống nàng kiếp trước lúc mới nhặt được ở dưới núi, tuổi nhỏ, rõ ràng là sợ, rồi lại đóng giả kiên cường, trên vai gánh nhiều trọng trách lắm, khiến người ta muốn yêu thương.

Kiếp trước bạc tình thiết huyết, lại yêu thương duy nhất người đã từng là thủ hạ của nàng, Sơn. (Su: phải k? =, . = Ta chỉ biết đoán là tên người a, còn k thì k biết dịch kiều gì, 'nhưng duy nhất yêu thương quá thủ hạ của hắn sơn' là cái quỷ chi?)

Da Luật Hồng nghe vậy, đôi mắt to đen như mực, lập tức loan thành hình trăng lưỡi liềm nhỏ, hừ hừ với Hung nô vương vẻ mặt xanh xám, chứng tỏ mình đắc ý.

"Đã như vậy, sau khi trở về Thịnh kinh, liền ngay lập tức chính thức sắc phong, thông cáo thiên hạ." Tiêu thái hậu ho khan một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc, đồng thời quay đầu nhìn Hung nô vương nói: "Đã là người của Bắc Mục vương ta, Thiền Vu, chuyện tiền chuộc này, chúng ta sẽ cho Thiền Vu câu trả lời thuyết phục sau."

Nếu Da Luật Lưu Nguyệt là người của Bắc Mục họ, vậy chuyện tiền chuộc này sẽ không còn là chuyện riêng của Hung nô vương, mà là chuyện giữa Hung nô và Bắc Mục, quốc và quốc giao phong.

Ngoài trướng, mặt trăng tròn vành vạnh, gió bấc gào thét, đêm lại nóng như lửa.

Khi đêm tĩnh lại, tất cả chúng tướng Bắc Mục bị Lưu Nguyệt chuốc cho say khướt, bên ngoài chỉ có người gác đêm, những người khác đều ngủ.

Trời đêm tối đen như mực, khảm mấy vì sao nhỏ tịch liêu, trong bóng đêm rộng lớn, tản ra mị lực nhỏ nhoi.

Lưu Nguyệt một thân da cừu đỏ rực, đứng ở ngoài trướng của nàng, ngửa đầu nhìn trăng tròn trên bầu trời.

Mặt trăng tròn như vậy, đáng tiếc, người cũng không cảm thấy vui vẻ.

Hiên Viên Triệt hẳn là sớm nhận được thư của nàng, tại sao một chút hồi âm cũng không có? Tuy rằng nàng một tháng này, toàn hành tẩu trên thảo nguyên hoang vắng, hành tung rất khó tìm, nhưng cũng không nên một chút tin tức cũng không có hả, làm sao vậy?

Nhíu nhíu mày, hai tay Lưu Nguyệt ôm trước ngực.

Có lẽ là chưa nhận được đi, chờ nàng ổn định xong, nàng lại liên lạc với hắn là được rồi.

Lưu Nguyệt cắn cắn môi.

" Không nghĩ tới tửu lượng ngươi tốt như vậy." Giữa không gian yên tĩnh, phía sau một tiếng bước chân không chút che giấu vang lên, mang theo tiếu ý đầy kinh ngạc.

*****

Toàn bộ chúng tướng trong trướng đem hết rượu lại đây, uống rượu như hùng ưng trên thảo nguyên, toàn bộ đều như hũ chìm, mà bản thân mình một điểm men say cũng không có.

Dũng mãnh, thật sự là dũng mãnh.

Lưu Nguyệt không hề quay đầu lại, cũng không có lên tiếng trả lời.

Nàng đã nói, hoặc là không uống, hoặc là nghìn chén không say, đây là điều cơ bản nhất, hiện tại nàng chính là loại người thứ hai.

Âu Dương Vu Phi đi lên trước, nghiêng đầu nhìn Lưu Nguyệt vẻ mặt bình thản, duỗi ngón tay nhu lông mày, đột nhiên cười hì hì nhìn Lưu Nguyệt hạ giọng nói: "Vì sao không đáp ứng Hung nô vương, cái kia chính là thực quyền, làm sao có thể so sánh với cái Trung Nghĩa vương hữu danh vô thực này."

Nghe Âu Dương Vu Phi nói, Lưu Nguyệt tuyệt không giật mình, dường như như vậy là hắn nên suy đoán được, mà không phải là hỏi mà không biết.

Không biết tại sao, bản thân cứ hay nghĩ Âu Dương Vu Phi này thâm tàng bất lộ, hắn hẳn là hiểu rõ.

Chậm rãi xoay người, Lưu Nguyệt nhìn con mắt tươi cười của Âu Dương Vu Phi, thản nhiên nói: "Ta nói thích đứa trẻ này, ta phải giúp hắn, ngươi tin hay không?"

Miệng thì hỏi có tin hay không, trong mắt một chút ý tứ yêu cầu Âu Dương Vu Phi trả lời thuyết phục cũng không có.

Âu Dương Vu Phi nghe vậy tươi cười càng sâu: "Tin, tại sao lại không tin, không phải ta là chủ nợ của ngươi hay sao, có tiền cho ta hưởng là tốt rồi, mặc kệ nó là cái gì."

Lưu Nguyệt Âu Dương Vu Phi cười cười, đột nhiên cũng cười cười, chậm rãi chìa tay lần lần trước ngực áo Âu Dương Vu Phi, xé mạnh.

Âu Dương Vu Phi nhất thời bị Lưu Nguyệt xé áo, hai người gần như mặt kề mặt.

"Có chuyện gì sao?" Trên mặt Âu Dương Vu Phi không hề giảm sự tươi cười.

Nhiệt khí trong miệng gần như phun lên mặt Lưu Nguyệt.

" Ta chỉ cảnh cáo ngươi một lần nữa, đòi tiền thì an phận chút cho ta, bằng không, ta ta khó mà giữ được mệnh cho ngươi." Khe khẽ vuốt hai gò má Âu Dương Vu Phi, Lưu Nguyệt cười.

Mấy tháng này từ nam đến bắc, đi qua tất cả vùng Trung Nguyên, trong óc nàng tất cả đều là rơm rạ, cũng biết Âu Dương Vu Phi này không phải người đơn giản, tuyệt đối không chỉ dọa dẫm xuông, chắc chắn cùng cái hải đảo thần bí kia có dây mơ rễ má gì đó.

*****

Nàng cũng không phải người tốt, nhưng vẫn có ân tất bào, nhưng cũng phải nhìn xem người ta là ai, nếu như uy hiếp đến nàng, như vậy quản ngươi có đúng là ân nhân của ta không, muốn hiệp ân cầu báo, nàng không thể thực hiện được.

" Tốt, con người của ta rất sợ chết." Âu Dương Vu Phi giơ cao hai tay cười, trả lời thẳng thắn lưu loát cực kỳ.

" Vậy là tốt nhất." Một tay đẩy ra Âu Dương Vu Phi, Lưu Nguyệt xoay người đi vào trong trướng.

Âu Dương Vu Phi thấy vậy mi nhướng cao, nắm tay mắt chặt trong tay áo, cười tủm tỉm đuổi theo, không chút khách khí bước vào lều vải của Lưu Nguyệt.

" Đi ra ngoài." Lưu Nguyệt đưa lưng về phía Âu Dương Vu Phi, lạnh lùng ném hai chữ.

"Muốn vết thương trên lưng không khỏi hẳn thì đuổi ta ra ngoài." Âu Dương Vu Phi nhàn nhã.

" Tiểu Hỉ Thước." Lưu Nguyệt nghe vậy biết Âu Dương Vu Phi tới để bôi thuốc cho nàng, ngay lập tức liền chậm chạp nói.

Âu Dương Vu Phi đưa tay móc ra bình dược trong lòng, cười cười mở nắp ra: "Say, ngươi chờ nàng đến ngày mai đi."

Rõ ràng người hầu của hắn tên Hoa Phi Vũ, không biết làm sao Lưu Nguyệt lại có thể kêu Tiểu Hỉ Thước, vậy cũng tùy nàng gọi đi.

Lưu Nguyệt nghe vậy trầm mặc trong nháy mắt, tiếp tục lại gần giường nằm úp xuống, xé áo xuống, lộ ra toàn bộ phần lưng máu thịt lẫn lộn và thân trên.

Mặc dù đúng là nằm úp sấp, thế nhưng cảnh xuân so với lúc không che còn khiến người ta mơ mộng mất hồn.

Âu Dương Vu Phi sững sờ trong nháy mắt, im lặng nuốt nước bọt, thật không nghĩ tới Lưu Nguyệt lại trực tiếp như thế, ngược lại lại đem hắn cảm thấy bức rức khó chịu.

" Nhanh lên một chút" Dứt khoát, cực kỳ dứt khoát.

Âu Dương Vu Phi hoàn hồn, sờ sờ cái mũi đi về phía trước, tay đã chuẩn bị sẵn thuốc, nhẹ nhàng bôi cho Lưu Nguyệt.

Ngón tay di chuyển trên vết thương, vết thương đã bắt đầu đóng vảy, nước da tuyết trắng, trong suốt, hơi hơi men theo đường nét theo nách xuống.

Ngón tay du động, trong trướng tĩnh lặng.

" Lách cách." Một giọt hồng sắc rơi trên lưng Lưu Nguyệt, hiện lên. (Su: Nguyệt tỷ vô đối, hết Triệt ca đến Phi ca, kakakaka)

Âu Dương Vu Phi nhất thời luống cuống tay chân lau chùi đi, đáng chết, đáng chết, mùa đông khô hanh nóng cái gì, hắn không có định lực như vậy từ lúc nào.

" Dám rơi nước mũi lên lưng ta, ta bẻ cổ ngươi." () Lưu Nguyệt ném xuống một câu lạnh buốt.

*****

Lại dám nhỏ nước nước mũi lên lưng nàng, nam nhân lớn như vậy lại vì lạnh mà nhỏ nước mũi lên lưng nàng, con mẹ nó, buồn nôn.

Khuôn mặt đen lại, Âu Dương Vu Phi bị bức hoàn toàn không dám nhận, nhưng khóe miệng lại co rúm kịch liệt, nước mũi, quên đi, cứ coi như nước mũi đi.

Nước mũi màu đỏ, đêm nay có chút cuộn trào mãnh liệt.

Ai nói mùa đông chỉ lạnh, sẽ không bị nóng trong người.

Trăng tròn nhô lên cao, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, thật đẹp.

Một đêm chớp mắt đã trôi qua, sáng sớm ngày thứ hai, Lưu Nguyệt đã bị người mời đến lều của Tiêu thái hậu.

Vén màn đi vào, Tiêu thái hậu, Da Luật Hồng, Da Luật Cực, Khố Tạp Mộc, Lê Khoát đã tụ tập ở đây, giữa đám người bày ra món đồ gì đó.

" Lưu Nguyệt, bắt được Hung nô vương là công lao của ngươi, ngươi cũng đến bàn việc tiền chuộc cho rõ ràng đi." Tiêu thái hậu nhìn Lưu Nguyệt đứng ở cửa, trầm giọng nói.

Lưu Nguyệt nghe vậy mới ừ một tiếng, đã bị Da Luật Hồng kéo qua ngồi bên cạnh hắn.

" Ta nói nghìn dặm mục nguyên kia là tốt nhất, bảy tòa thành trì khá phồn thịnh, đất đai màu mỡ, lấy làm tiền chuộc, thì lấy cái này." Ngón tay Da Luật Cực đảo qua bản đồ trước mặt mọi người, trên mặt tràn đầy sự vui vẻ sáng lạn.

" Ta cho rằng nghìn dặm mục nguyên rất tốt, nhưng thành trì có ít quá không, bảy tòa? Không, không, một Hung nô vương, ít nhất cũng phải hai mươi tòa thành..."

"Ý ta là..."

Lưu Nguyệt ngồi xuống, hoàn toàn không đếm xỉa đến Lưu Nguyệt, tranh luận sôi nổi.

Một Hung nô vương bị tóm, chẳng khác nào không đánh mà lại đại thắng, cắt đất đai để bồi thường, đây là tiền chuộc tuyệt đối không thể thiếu.

Lưu Nguyệt lôi kéo tay Da Luật Hồng, lắng tai nghe, cũng không phát biểu, ánh mắt nhanh chóng đảo qua bản đồ trên bàn.

Tranh luận quyết liệt, vẫn kéo dài đến tận hai canh giờ sau, mới có kết quả cuối cùng.

Hai đại tướng Bắc Mục, một thân vương, sắc mặt cũng đều ửng đỏ vì hưng phấn, cả chân mày cũng đều là ý cười.

"Lấy nghìn dặm mục nguyên nghìn dặm ốc thổ, tiếp giáp nghìn dặm mục nguyên là mười ba tòa thành trì, Lưu Nguyệt ngươi có ý kiến gì không?" Tiêu thái hậu cuối cùng hỏi Lưu Nguyệt vẫn luôn ngồi im không lên tiếng.

Lưu Nguyệt thu hồi ánh mắt vẫn luôn nhìn bản đồ, mặt mày khẽ nhúc nhích, trầm giọng nói: "Có."

*****

Một câu nói trầm lắng, nhất thời làm cho Da Luật Cực có chút kinh ngạc.

Nàng là người Trung Nguyên, tuy rằng có công lớn, được phong làm Trung Nghĩa vương, nhưng chẳng qua chỉ là một cái phong hào mà thôi, một cái thân phận phú quý thế thôi, nàng thì làm gì biết được tình hình của Bắc Mục và dân tộc Hung nô, khách khí hỏi nàng một câu, nàng lại có thể nói có.

" Vậy ngươi nói một chút." Da Luật Cực nghiến răng nhìn Lưu Nguyệt, mấy người giữa lều lớn cũng nhất tề xoay qua nhìn chăm chú vào Lưu Nguyệt.

Lưu Nguyệt thấy vậy bèn buông tay Da Luật Hồng, đứng dậy, thản nhiên liếc qua mấy người rõ ràng không thèm để ý đến ý kiến của nàng.

Chậm rãi nói: "Nếu ta đã đồng ý nhận lấy thân phận vương tỷ, cũng chỉ suy nghĩ vì vương, ta không hy vọng hắn, công dã tràng."

Nói đến đây cũng không kịp để cho mấy người kia mở miệng nói, một ngón tay chỉ vào bản đồ trước mặt nói: "Tối hôm qua, ta cũng có nhìn qua tình hình biên giới giữa Bắc Mục và dân tộc Hung nô.

Các ngươi nói mục nguyên, ở phía biên giới tây nam Bắc Mục, đất đai phì nhiêu, gần như nuôi dưỡng một trăm vạn người Hung nô.

Mười ba thành trì giáp với nghìn dặm mục nguyên, đúng là một trong hai nơi phồn thịnh nhất của Hung nô, chi trì một phần ba thu nhập hàng năm của Hung nô, cũng đủ nuôi một trăm ba mươi vạn số người.

Hai nơi này đều tốt, chẳng qua các ngươi có nghĩ đến hơn hai trăm tộc nhân Hung nô, Bắc Mục chúng ta cần phái bao nhiêu binh mã, mới có thể đủ để áp chế? Không để cho bọn họ có cơ hội phản công, cuối cùng làm hại chúng ta tiền mất tật mang?"

Giọng nói rất nhạt, lại rất vang vọng, Lưu Nguyệt nói xong chậm rãi ngẩng đầu nhìn mấy người trước mặt.

Một mảnh trầm mặc, ban nãy rõ ràng là không thèm để Lưu Nguyệt vào trong mắt, giờ Da Luật Cực và Tiêu thái hậu liếc mắt nhìn nhau, nhất tề cau mày.

" Lời này dường như không sai." Khố Tạp Mộc mặt đen, xoa mái tóc cứng đờ.

Cái này hình như có chút đạo lý, nhưng lại không nói biện pháp là gì, võ tướng dùng để đánh nhau, khéo léo dẫn dắt, cũng không phải sở trường của hắn.

" Tiếp tục." Da Luật Cực vuốt cằm, nhíu mi.

Ban nãy do nhiều năm qua khó mà bắt được Hung nô vương bị làm cho hưng phấn quá mức, thầm nghĩ muốn một giá tốt, trái lại đã quên điểm ấy, được Lưu Nguyệt nhắc tới, mới thanh tỉnh lại.

*****

Bắc Mục hắn cũng chỉ có mấy trăm vạn người, hắn lấy đâu ra nhân lực để đi trấn áp.

Lưu Nguyệt nghe vậy: "Tốt, ta đây tiếp tục nói, một phần ba thiên hạ bị cắt bỏ, chỉ để đón một Hung nô vương, một Hung nô vương bị người ta bắt làm tù binh.

Các vị, đổi lại nếu hôm nay là Bắc Mục phải đứng trước tình huống như vậy, các ngươi có thể cấp cho hay không? Không cần trả lời vội vã, suy nghĩ cẩn thận rồi nói."

Không một ai lên tiếng, Lê Khoát vài lần mở miệng, cuối cùng cũng không có nói gì.

"Sẽ không." Sau cùng, Tiêu thái hậu lạnh lùng nói ra hai chữ.

" Đúng, sẽ không, thà giữ lấy một phần ba thiên hạ còn hơn đổi về một quân vương là choi chúng ta hổ thẹn, không bằng lập tân vương, người muốn làm Thiền Vu Hung nô vương rất nhiều." Lưu Nguyệt ngón tay di chuyển, chỉ chỉ vào một thành trì ở trung tâm Hung nô, Ung Kinh. (Su: Thiền Vu thật ra chỉ là tên hiệu, k phải tên thật của ông vua kia đâu nha)

Cả người toát lên sự tự tin hào hoa phong nhã, một thân nổi bật sự uy nghiêm và sự chắc chắn tuyệt đối, như nắm giữ hết thảy trong tay, trong không gian nhẹ nhàng tản ra, đó là phong thái của người đầu tiên đã từng dẫn binh đoàn đi vào rừng rập.

Tiêu thái hậu và thân vướng Da Luật Cực lại liếc mắt nhìn nhau, đối với chuyện này, bọn họ tuyệt đối không bác bỏ, đó cũng là nguyên nhân vì sao bọn họ còn chưa có trở về thủ đô Thịnh kinh của Bắc Mục đã bắt đầu lo lắng đến chuyện tiền chuộc của Hung nô vương.

Bắt tù binh lâu, vương bài này sẽ mất đi giá trị của nó, một Hung nô vương lâu không có mặt, so ra còn thua kém một binh lính Hung nô nho nhỏ.

Bất kỳ cái gì cũng đều có kỳ hạn, vương cũng giống thế.

Cho nên, bọn họ mới lựa thời gian tốt nhất để bắt đầu trao đổi, tranh thủ được lợi ích lớn nhất.

Mà rõ ràng Thiền Vu Hung nô cũng biết rõ điểm này, cho nên ngày hôm qua đã mở miệng, để Lưu Nguyệt tuỳ ý nói ra tiền chuộc.

"Vậy theo ý ngươi?" Võ tướng đệ nhất Bắc Mục Khố Tạp Mộc giương mắt nhìn chằm chằm Lưu Nguyệt nói.

Lưu Nguyệt nghe vậy cũng không khách khí, ngón tay trên bản đồ trước mặt nhanh chóng vẽ vẽ, chỉ vào biên giới tây bắc của Bắc Mục và Hung nô nói: "Nếu muốn những thứ hào nhoáng, lại không cách nào nắm cho chắc, không bằng yêu cầu cái này."

Tiêu thái hậu, Da Luật Cực thấy vậy đồng loạt lại gần để nhìn cho rõ.

"Khô sa thảo nguyên?" Lê Khoát trừng mắt.

" Đúng, khô sa thảo nguyên và mười cái thành trì phụ cận của nó." Lưu Nguyệt gật đầu.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-220)