Vay nóng Tima

Truyện:Vương Phi 13 Tuổi - Chương 074

Vương Phi 13 Tuổi
Trọn bộ 220 chương
Chương 074
Bát phương hội tụ
0.00
(0 votes)


Chương (1-220)

Siêu sale Lazada


Kinh thành Thiên Thần quốc, từ trên xuống dưới một mảnh cao hứng.

Chính điện hoàng cung Thiên Thần quốc, văn võ bá quan đang lâm triều.

"Bẩm Vương Thượng, đường núi phía đông còn không sửa chữa xong, Thái tử Tuyết Thánh quốc một hàng còn ở ngoài thành cách ba mươi lý, phỏng chừng sẽ không thể tới trong thời gian ngắn được." Hữu tướng nhíu nhíu mày cao giọng nói.

Hiên Viên Dịch nghe lời nói trầm giọng nói: "Như thế nào mà vẫn chưa sửa chữa xong?"

Một tháng trước, không thể giải thích được vì sao một đoạn đường núi bị sạt lở, khiến Hách Thượng Vân Triệu trên đường đi không thể vào kinh được, Công bộ đã tăng số nhân công rất nhanh chóng sửa chữa và hồi phục, như thế nào một tháng còn không sửa chữa xong?

"Cứ sửa chữa xong lại bị tổn hại, cứ vừa hoàn thành con đường lại bị phá hoại tiếp, vi thần hoài nghi có người ở trong đó tác quái." Công bộ thượng thư gắt gao nhăn mày, từng bước tiến lên nói.

Hiên Viên Dịch không phải kẻ ngốc, một đoạn đường sửa một tháng còn không có được, nhất định là có người cố ý quấy rối ở bên trong, bất quá dám ở trên đầu người của thái tuế động thủ...

Cúi đầu nhìn Hữu tướng vẻ mặt nghiêm túc, người có thể có bản lĩnh động thủ dưới mắt bọn họ, phỏng chừng trừ bỏ hắn cũng sẽ không người khác.

Lập tức, Hiên Viên Dịch trầm ngâm một chút, phất nhẹ tay nói: "Tiếp tục sửa."

"Phải" Công bộ thượng thư thấy Hiên Viên Dịch lo lắng nửa ngày liền ném này ba chữ, cũng không dám hé răng nhiều, lập tức lãnh chỉ đi xuống.

"Vương thượng, vi thần đã xem xét ngày tốt gần nhất, đến đầu tháng tám, là ngày đẹp, ngày tốt, rất thích hợp cho đại hôn..."

"Ai nói với ngươi bổn vương sẽ đại hôn." Lễ bộ Thượng thư còn chưa kịp nói xong, tiếng nói còn chưa dứt, một âm thanh từ xa truyền đến, mọi người run lên.

Đồng thời, xa xa liên tiếp tiếng vang phụ xướng truyền lại.

"Dực Vương đến."

Ngồi ở trên Long Ỷ, Hiên Viên Dịch thân thể khẽ nhảy dựng lên, đứng lên, tất cả vẻ mặt đều là kích động, con hắn đã trở lại, Hiên Viên Triệt ba năm sống chết không biết đã trở lại.

Cùng với âm thanh tuyên danh vang lên liên tiếp, Hiên Viên Triệt như một trận gió tiến vào, thần tình lãnh khốc.

"Hoàng nhi, ngươi rốt cục đã trở lại." Hiên Viên Dịch mừng rỡ, bước nhanh đi xuống đài cao, cũng không ngại văn võ bá quan ở đây, vươn cánh tay gắt gao ôm lấy người Hiên Viên Triệt, thần tình đều là kích động cùng vui sướng.

*****

"Phụ vương." Hiên Viên Triệt cảm nhận được sự kích động của Hiên Viên Dịch, lãnh khốc trên mặt tan rã một chút, cũng quay người ôm lấyHiên Viên Dịch, bao hàm thân tình kêu lên một tiếng.

"Đã trở lại, trở về là tốt rồi, là tốt rồi." Hữu tướng đứng ở một bên, kích động đến mức toàn bộ mặt đều đỏ, thì thào nắm chặt kẽ tay, bình tĩnh nhìn Hiên Viên Triệt đã ba năm không thấy.

Càng tuấn mỹ, càng sắc bén.

Tất cả văn võ bá quan trong triều đình thấy vậy, tất cả cũng đều là bộ dáng vui sướng, nhất tề đi lên vây quanh, Dực Vương của bọn họ đã trở lại.

Toàn bộ đại điện kích động vui sướng.

Lưu Nguyệt đứng ở cửa đại điện, hai tay ôm ngực nhìn một màn này, ánh mắt thực bình tĩnh, lãnh đạm, nhưng trong ánh mắt kia ở chỗ sâu lại cất dấu một tia ôn nhuận, một tia hứng khởi tột cùng, hoàn toàn không thể hiện ra ngoài.

Đúng vậy, nàng thật cao hứng, nhìn Hiên Viên Triệt có thể cùng người nhà đoàn tụ, nàng thật cao hứng, nàng vì Hiên Viên Triệt mà cao hứng.

"Vương phi." Không gian một mảnh vui mừng, Ngạn Hổ theo sát ở phía sau, nhìn Lưu Nguyệt đứng ở cửa không nhúc nhích, không khỏi hô một tiếng.

Một tiếng Vương phi, lập tức bừng tỉnh tất cả những người ở đại điện đang kích động.

Trong điện, từ Thiên Thần vương Hiên Viên Dịch, cho tới văn võ bá quan, lập tức đều thu lại cuồng liệt vui sướng, thần tình mất tự nhiên hẳn.

Vương phi, Ngạn Hổ có thể gọi Vương phi, trừ bỏ Lưu Nguyệt còn ai vào đây.

Mất tự nhiên, tuyệt đối mất tự nhiên, bọn họ không ai không biết Lưu Nguyệt có bao nhiêu lợi hại, không ai muốn chọc vào đại giới của nàng, mà nay, bọn họ ở trong này thương lượng chuyện đại hôn, tuy rằng nhìn khắp đất nước đây là chuyện tốt, nhưng đối với Lưu Nguyệt không phải là chuyện tốt lắm, há có thể làm cho bọn họ tự nhiên bàn bạc.

Ho khan một tiếng, Hiên Viên Dịch khuôn mặt tươi cười hướng Lưu Nguyệt đứng ở cửa nhìn lại, một bên nói: "Nguyệt nhi cũng quay về......" Nhất nói mới nói ra, rồi đột nhiên thấy dung mạo của Lưu Nguyệt, Hiên Viên Dịch giật mình.

Đôi mắt này, hàng mi này, cái mũi này, trời!, Ba năm trước đây cảm thấy gần giống, mà ngày nay quả thực...

Hiên Viên Dịch, nghẹn họng.

Chung quanh văn võ bá quan cũng đồng loạt nhìn thấy thiên tư quốc sắc Lưu Nguyệt, vẻ mặt không hề có một chút xấu xí, không thể có được ở Mộ Dung Lưu Nguyệt bình thường trước đây.

*****

Trước kia có nghe nói qua tiểu vương phi đã sử dụng dịch dung để thay đổi khuôn mặt, sau đó một thời gian đã hé lộ ra khuôn mặt, vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành chân chính, dù sao cũng không nghĩ rằng có thể trông thật sự xinh đẹp, hôm nay vừa thấy, không khỏi đồng loạt ngây ngốc sửng sờ tại chỗ.

Mĩ mạo như vậy, quả thực còn vượt xa vẻ đẹp do thiên địa tạo nên.

Lưu Nguyệt đứng ở cửa nhìn thấy Hiên Viên Dịch đột nhiên thay đổi sắc mặt, không khỏi nhíu mày lại, lạnh lùng hừ một tiếng.

Trên đại điện văn võ bá quan thấy vậy, nhất thời phục hồi tinh thần lại, một đám cười ha ha, hướng Lưu Nguyệt thi lễ, không dám nhìn, rất nhanh về chỗ của mình, không dám phát ngôn bừa bãi.

"Phụ vương, ta khi nào đáp ứng đại hôn?" Quét mắt khắp đại điện nhìn mọi người đối với Lưu Nguyệt một lòng kính sợ, Hiên Viên Triệt vừa tức giận vừa buồn cười, quay đầu nhìn Hiên Viên Dịch đang sợ run trầm mắt nói.

Một câu làm Hiên Viên Dịch đang sợ run bừng tỉnh.

Hiên Viên Dịch khóe miệng hơi co rúm, mắt nhìn Lưu Nguyệt đứng sừng sững ở cửa hai tay khoanh trước ngực, không hề mở miệng nói một câu, lại có khí thế bức người, lại nhìn Hiên Viên Triệt đứng bên người vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.

Điều này sao nói a.

Hữu tướng thấy vậy lập tức cười trừ nói: "Vương thượng đang cùng chúng thần thương lượng hôn sự của Vương gia cùng Vương phi, tứ hôn đã được ba năm, Vương gia không vội, Vương thượng cùng chúng thần đều thấy nóng lòng hộ người."

"Đúng đúng, chúng thần đang cùng vương thượng thương nghị ngày đại hôn của Dực Vương."

"Đúng, đúng, đúng, Dực Vương cùng Dực Vương phi đại hôn, không thể qua loa."

Phía dưới quần thần lập tức như chết đuối vớ được cọc, liền đồng loạt lên tiếng.

Nhưng nói cũng không khỏi chột dạ, Lưu Nguyệt là Dực Vương phi của bọn hắn, điểm này không chỉ nói văn võ bá quan Thiên Thần quốc bọn họ đã thừa nhận, mặt khác sáu quốc gia kia cũng đã thừa nhận, tứ hôn đã ban, chỉ còn thiếu đại hôn mà thôi, cho dù công chúa của Tuyết Thánh quốc ở đây, có muốn đưa lên vị trí cao, cũng không thể cao hơn Lưu Nguyệt.

Hiên Viên Triệt nghe vậy lạnh lùng nhìn lướt qua quần thần chung quanh, quay đầu trừng mắt nhìn Hiên Viên Dịch, nhướng mày mị mắt: "A?"

Hiên Viên Dịch thấy Hiên Viên Triệt không tin, Lưu Nguyệt lại ở một bên như hổ rình mồi, có một số việc khó mà nói, lập tức cầm tay Hiên Viên Triệt, cười nói: "Bãi triều, bãi triều, việc này ngày mai tính tiếp, hôm nay vương nhi trở về, quả nhân phải mở tiệc ăn mừng."

*****

Tiếng nói vừa dứt, văn võ bá quan lập tức cao giọng xác nhận, đám người vẻ mặt vui sướng, dưới chân lại nhanh chóng huy động lui xuống, tốc độ cực nhanh, mỗi người trông như đều luyện khinh công.

Toàn thân Lưu Nguyệt lạnh như băng, bọn họ cũng không phải là không trông thấy, sát thần này không thể chọc tức được.

"Đi, đi, Triệt nhi, Nguyệt nhi, đi cùng phụ vương." Cầm tay Hiên Viên Triệt, Hiên Viên Dịch kéo Lưu Nguyệt đi lên phía trước, vẻ mặt cao hứng sải bước về hướng hậu cung.

Thấy vậy, Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người cũng không nói chuyện, hôm nay đoàn tụ, có chuyện gì để nói sau cũng không muộn.

Quần thần tham dự đại yến, không khí vui mừng tận trời.

Thiên Thần hoàng cung chỉ còn thiếu giăng đèn kết hoa, yến hội trải dài trước Càn Khôn điện, bao phủ toàn bộ quảng trường, các loại cao lương mĩ vị bày biện khắp nơi, thái giám cung nữ đi đi lại lại như nước chảy.

Giữa màn đêm, những cung nhân vũ nữ lả lướt múa hát cùng nghệ nhân diễn xiếc ảo thuật, chiêng trống vang trời, biểu diễn tuyệt luân, tất cả đều rất phấn khích.

Cả triều văn võ trọng thần, chén vơi lại đầy, vui vẻ ra mặt.

Người tới người đi hướng phía Hiên Viên Dịch và Hiên Viên Triệt ở trên cao cùng kính rượu, Dực Vương của bọn họ đã trở lại, Hiên Viên Triệt cũng rất cao hứng, ai đến cũng không hề cự tuyệt, toàn bộ yến hội phát ra tiếng ầm ĩ.

Lưu Nguyệt ngồi bên người Trần hoàng hậu, thấy vậy chậm rãi ăn này nọ, cũng cao hứng, nhìn Hiên Viên Triệt cao hứng, nàng không biết như thế nào, liền cảm thấy cao hứng, bên Hiên Viên Triệt luôn là nàng, nụ cười yếu ớt khó nhận ra, không hề ảnh hưởng đến quần tần đang huyên náo.

"Nguyệt nhi, con cuối cùng đã trở lại, ba năm không trở về thăm mẫu hậu, mẫu hậu cảm thấy rất ủy khuất nha." Trần hoàng hậu vươn tay nắm lấy tay Lưu Nguyệt, vẻ mặt đều là ý cười.

Người khác sợ Lưu Nguyệt, nàng không hề sợ, ba năm không thấy nàng trở về, nay trở về một thân quốc sắc thiên hương, thật sự là càng xem càng thích.

"Vương thượng coi thường người?" Lưu Nguyệt nghe xong quay đầu nhìn Trần hoàng hậu, mi hơi trầm xuống: "Ta giúp xả giận giúp ngườ." Nàng cũng thích mẫu thân của Hiên Viên Triệt, nếu đúng là do Hiên Viên Dịch coi thường nàng, nàng sẽ có biện pháp làm nàng hết giận.

Trần hoàng hậu nghe câu nói nhất thời cười nghiêng ngả, nắm chặt tay Lưu Nguyệt nói: "Đứa nhỏ này, vương thượng như thế nào có thể coi thường, xem nhẹ mẫu hậu, chính là không phát hiện được dung mạo chân thực cua con mà ủy khuất a."

*****

Lời nói làm ấm lòng Lưu Nguyệt, Lưu Nguyệt nhất thời tươi tỉnh mặt mày.

Trần hoàng hậu thấy vậy cười cười vỗ tay Lưu Nguyệt nói: "Lần này trở về liền đem đại hôn ban cho các ngươi, tiểu ngốc tử từ chỗ chết trở về, không quay về gặp cha mẹ trước, lại chạy đi gặp ngươi trước, nếu không sớm đại hôn, Triệt nhi khẳng định phải oán mẫu hậu là ta đến chết mất." Dứt lời, cười nhìn Lưu Nguyệt.

"Cám ơn mẫu hậu." Lưu Nguyệt nghe lời nói tuyệt không khách khí.

Nhóm quý phi ngồi bên cạnh cùng Trần hoàng hậu nhất thời nở nụ cười, Lưu Nguyệt thật đúng là rất thẳng thắn.

"Ngày đại lễ đã định vào cuối tháng, đến lúc đó trước tiên Dực Vương cùng Nguyệt nhi đại hôn, ta nghĩ một ngày sau đó nghênh đón Thất công chúa sắc phong thành thứ phi là tốt nhất, cho dù Tuyết Thánh quốc hùng mạnh hơn, vẫn phải phân chia địa vị rõ ràng, không thể để Nguyệt nhi của chúng ta phải chịu ủy khuất." Tâm quý phi ngồi bên cạnh cười ngắt lời nói.

"Đúng, đúng, không thể để Nguyệt nhi của chúng ta chịu ủy khuất." Bên cạnh mấy đại phi tần lập tức tiếp lời nói, vẻ mặt tươi cười lấy lòng.

Mà Lưu Nguyệt vừa nghe lời ấy mặt mày tối sầm lại.

Trần quý phi thấy Lưu Nguyệt trầm mặt, lập tức nhẹ nhàng vỗ tay Lưu Nguyệt, chậm rãi nói: "Nguyệt nhi, Triệt nhi sớm hay muộn cũng sẽ trở thành Thiên Thần vương của chúng ta, phi tần chốn hậu cung sẽ không phải là con số ít, nhưng là, Nguyệt nhi, con lúc đó chính là hoàng hậu, tất nhiên vị trí ấy bất kì kẻ nào cũng không thể lay chuyển.

Trước kia mẫu hậu cũng đã nói qua, quốc gia chi mẫu cần trí tuệ cùng khí độ cường đại, Nguyệt nhi của chúng ta cũng không hề thua kém các hoàng hậu trước của Thiên Thần quốc, Nguyệt nhi con nói có phải hay không?"

Trong lời nói mềm nhẹ mang theo an ủi, mang theo thở dài, cũng mang theo kiêu ngạo.

Lời vừa nói xong, ánh mắt Lưu Nguyệt sắc lạnh thêm hai phần, vẫn không mở miệng nói chuyện.

Ở một góc khác, Đề Đốc Cửu thành nâng giọng, hướng Hiên Viên Triệt cười lớn lấy lòng nói: "Vương gia thật sự là có phúc khí lớn, có Lưu Nguyệt Vương phi xuất sắc là chính phi, lại còn có Thất công chúa của Tuyết Thánh quốc là thứ phi, như vậy thật là phúc khí lớn, chỉ sợ thiên hạ cũng chỉ một mình Dực Vương của chúng ta." Dứt lời, cảm thấy rất nhiều tiếng cười "ha ha" khen tặng nổi lên.

"Ha ha, đúng, đúng." Xung quanh quần thần lập tức cùng hưởng ứng, toàn bộ mọi người cực kỳ cao hứng phấn chấn.

Hiên Viên Triệt sắc mặt hòa hoãn vốn đang nâng chén, vừa nghe lời ấy, sắc mặt đột nhiên lạnh lùng, lạnh lùng đảo mắt qua đám quần thần đang ngồi xung quanh, một cỗ gió lạnh nhè nhẹ thổi qua, làm cho người ta cảm thấy toàn thân phát lạnh.

*****

Chung quanh quần thần đang cao hứng phấn chấn, bị ánh mắt của Hiên Viên Triệt chiếu vào, lập tức rùng mình một cái, không khí vui thích lập tức đông cứng lại.

"Triệt nhi." Thiên Thần vương Hiên Viên Dịch đang cao hứng, thấy vậy không khỏi buông chén, khẽ nhíu mày.

Không để ý đến tiếng kêu của Hiên Viên Dịch, Hiên Viên Triệt vẻ mặt nghiêm túc cùng quyết đoán đứng dậy.

Ánh mắt lạnh như băng đảo qua quần thần phía dưới, từng chữ từng chữ nói: "Một tháng sau đại hôn, các ngươi cứ theo lẽ thường chuẩn bị, phải tổ chức cực kỳ long trọng, bổn vương sẽ cưới vợ của bổn vương là Lưu Nguyệt vương phi, Vương phi duy nhất."

Năm chữ cuối cùng nhấn mạnh, khắp nơi vang lên âm thanh cực kì rõ ràng truyền đến tai của mỗi người.

Toàn bộ triều đình Thiên Thần quốc, từ Hiên Viên Dịch, cho tới quần thần văn võ quần đồng thời nhất tề sửng sốt.

Vương phi duy nhất, ý tứ này?

Cách ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn dầu, Lưu Nguyệt ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Triệt một thân hắc hồng cực kỳ nghiêm túc, khóe miệng chậm rãi nhếch lên vẻ tươi cười.

Tay áo bào vung lên, Hiên Viên Triệt đi nhanh lướt qua yến hội, đi tới vị trí Lưu Nguyệt đang ngồi, cổ tay duỗi ra ôm lấy thắt lưng Lưu Nguyệt đứng lên, không chút e ngại hôn hai má Lưu Nguyệt, không cần nhìn bất kì kẻ nào, chỉ chuyên chú nhìn Lưu Nguyệt, chậm rãi nói: "Suốt đời suốt kiếp này, ta chỉ cưới một người! Chính là Lưu Nguyệt."

Lời nói theo cơn gió mùa thu bay tản ra bốn phía, truyền tới tất cả mọi chỗ.

Thái giám cung nữ vốn đang bận rộn khắp nơi, quần thần đang đi lại vui đùa, tiếng người trên đài truyền xuống, toàn bộ tĩnh lặng.

Một mảnh yên lặng.

Giờ khắc này, tất cả thanh âm đều không còn, chỉ có tiếng gió thu thổi qua.

Hai mặt nhìn nhau, ngây ra như phỗng.

"Làm bọn họ hoảng sợ." Lưu Nguyệt nhìn lướt qua đám người vẫn còn ngây ngốc, hướng Hiên Viên Triệt nhếch khóe miệng, không phải chỉ là cưới một mình nàng thôi, tại sao phải ngạc nhiên như vậy?

Một bên quay đầu nhìn Trần hoàng hậu vẫn không phản ứng gì, vừa thản nhiên lại vừa cực kì kiên định nói: "Ta rất keo kiệt, trượng phu của ta chỉ có thể có một mình ta."

(ôi! ta thích nhất đoạn này! dù đoạn sau có lâm li bi đát thế nào! chỉ cần như thế này là đủ)

Hiên Viên Triệt nghe vậy càng nắm chặt tay Lưu Nguyệt, xoay người hướng Hiên Viên Dịch cùng Trần hoàng hậu vẫn còn ngây ngốc nói: "Phụ vương, mẫu hậu, nhi thần đi đường mệt nhọc, cáo lui trước." Dứt lời, kéo tay Lưu Nguyệt, nghênh ngang tiêu sái mà đi.

*****

"Điều này, điều này sao......"

"Trời! Tại sao mọi chuyện lại có thể như vậy......"

"Chỉ cưới một người......"

Thân ảnh Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt đều đã chìm vào màn đêm, nhóm quần thần mới bắt đầu có phản ứng, nhất thời một đám như con kiến đang chạy trên lửa, bùng nổ.

Thu Ngân, Ngạn Hổ đi theo Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt rời đi thấyvậy, nhất tề lộ ra một tia thương hại, đáng thương cho đám quần thần, bị dọa.

Đầu thu gió nhẹ thổi qua, vạn vật phiêu phiêu.

Lưu Ly Cung mới được sửa chữa hoàn thiện.

Ngồi ở bên giường, Lưu Nguyệt nhìn Hiên Viên Triệt nói: "Có cần ta động thủ hay không."

"Không cần, ta sẽ xử lý." Hiên Viên Triệt xoa mặt Lưu Nguyệt, cười yêu mỵ cùng tự tin, nếu ngay cả một cái đám hỏi cỏn con đều không giải quyết được, hắn cũng không thể lăn lộn trên chiến trường.

Lưu Nguyệt thấy Hiên Viên Triệt tự tin như thế, lập tức yên tâm không còn lo âu chút nào, huống chi nếu nàng ra tay, nhất định phải là rõ ràng dành mạch, dám cùng nàng tranh Hiên Viên Triệt, xem nàng không rút da bọn họ không xong.

Lập tức đứng lên ngáp một cái, một bên cỡi quần áo, một bên nói: "Ngủ, mệt chết, mấy ngày nay không được một ngày ngon giấc."

Ngày đêm không ngủ vội vã trở về, nàng buồn ngủ.

Một phen vứt bỏ áo khoác ở trên người, Lưu Nguyệt đang hướng trên giường nằm xuống, khóe mắt đột nhiên bắt gặp Hiên Viên Triệt đang không nháy mắt nhìn nàng.

Buồn phiền trong lòng rơi xuống đất, Lưu Nguyệt tâm tình tốt hơn nhiều.

Thấy vậy, khóe miệng nhẹ nhàng vẽ lên nụ cười, chậm rãi bắt đầu cởi quần áo bên người.

Ngón tay trắng nõn chạm nhẹ vào cổ ý phục màu lam, chậm rãi mở ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng luồn vào cổ áo, chậm rãi rút ra thúy áo lam khăn mỏng manh, da thịt trắng nõn theo đầu ngón tay di động dần dần lộ ra, trắng nõn mềm mại, sáng bóng mê người.

Kinh sam nhẹ nhàng cởi ra, rơi xuống cổ tay Lưu Nguyệt, lộ ra lớp áo trắng bên trong, đỉnh kiều đẫy đà, nửa kín nửa hở, lại càng mị hoặc, càng quyến rũ.. (đỉnh kiều là ... là ... là ...là ... là ... ngực ạ... >"<)

Nhẹ nhàng xoay người, khẽ nâng cái khố bên dưới, đùi phải quỳ gối xuống cạnh giường, cặp đùi trắng nõn lập tức lộ, thon dài mà hữu lực, cái tiết khố lỏng lẻo ở bên hông.

Đưa lưng về phía Hiên Viên Triệt, áo ngoài chảy xuống trên cổ tay.

*****

Áo Lưu Nguyệt rơi xuống tay, giống như bị y phục trói hai tay lại, cọ cọ xát xát như thế nào cũng k cởi được, ngược lại lại giống như càng chặt hơn.

Từ từ cọ xát, vạt áo hoàn toàn rơi xuống dưới, rơi nhưng không hết.

Trong phòng dần dần nóng lên.

Khoé mắt mỉm cười, như gió xuân, ánh mắt mềm mại như nước chảy.

Liếc mắt đưa tình, khóe mắt cong lên, trong khoảng khắc phong tình vạn chúng.

"Rối quá, lại đây hỗ trợ." Mềm thanh âm, mang theo vô tận yêu mỵ cùng câu dẫn.

"Oanh." Chóp mũi Hiên Viên Triệt nháy mắt chảy ra hai hàng máu mũi, mặt đỏ như trứng ốp lết.

Một tay che mũi, Hiên Viên Triệt trấn định lại nói: "Trời nóng quá, dễ dàng phát hoả." Vừa nói một bên thân hình chợt vội vàng đứng dậy, nhảy nhanh xuống giường phóng như bay ra khỏi phòng.

"Ha ha ha..." Lưu Nguyệt thấy vậy ngửa đầu cười to, nhào vào giường cười thành một chuỗi dài.

Hiên Viên Triệt của nàng đúng là rất trong sáng, thuần khiết a, đáng yêu chết mất.

Ngoài phòng, Ngạn Hổ cầm trong tay tin tức truyền đến, nhìn Hiên Viên Triệt vội vàng phóng nhanh hướng băng tuyền (hồ nước lạnh) chạy đi, khẽ xoay người, nhìn Thu Ngân đứng bên cạnh nói: "Hôm nay có nóng đến mức như vậy không?"

Thu Ngân ngẩng đầu nhìn bầu trời, đang nghe tiếng cười to của Lưu Nguyệt từ trong phòng trong truyền đến, rất lạnh tĩnh trầm giọng nói: "Có thể còn nóng tầm một tháng, chờ đến đại hôn vào ngày mốt sẽ không nóng đến như vậy."

"Vô nghĩa, từ hôm nay đến một tháng sau còn có thể nóng tới khi đó sao." Ngạn Hổ trừng mắt liếc Thu Ngân một cái, ai có thể nghe nói tháng mười thời tiết nóng nực.

Thu Ngân không để ý tới Ngạn Hổ, hôm nay không nóng, cùng lắm là phải kiên trì đợi tới đại hôn của Vương phi và Vương gia, phỏng chừng cảm thấy năm nay đặc biệt nóng.

Gió thu thổi qua, một vùng vang lên tiếng sàn sạt của ngọn cây.

Gió mát đưa đến, đảo mắt đã có những tia nắng ban mai chiếu xuống.

"Vương nhi, ngươi có ý tứ gì đây? Chỉ cưới một mình Lưu Nguyệt." Trong cung điện Thiên Thần quốc, Hiên Viên Dịch mặt mày nhăn lại nhìn Hiên Viên Triệt trên mặt vẫn không chút thay đổi.

Hiên Viên Triệt mặt lạnh, nghiêm túc nói: "Phụ vương, ta mới là người nên hỏi là phụ vương có ý tứ gì, phụ vương lẽ nào đã quên, nếu là chuyện của ta thì ta sẽ làm chủ."

Trong thanh âm lãnh khốc, âm trầm khẳng định.

Hiên Viên Dịch nghe lời nói nhíu chặt mi, hắn thật ra không quên, nhưng chính là.... .

*****

"Triệt Nhi, phụ vương là muốn tốt cho con, Tuyết Thánh quốc...."

"Phụ vương, chuyện này dừng ở đây, mọi chuyện sau đó con sẽ xử lí. Phụ vương, chuyện của con phụ vương tốt nhất không cần nhúng tay, người cũng nên biết tính tình của Nguyệt Nhi." Hiên Viên Triệt vẻ mặt lạnh băng.

Hiên Viên Dịch nghe Hiên Viên Triệt nhắc tới Lưu Nguyệt, không khỏi nhíu mày. Nha đầu Lưu Nguyệt này lợi hại bao nhiêu, hắn hiểu rõ.

"Phụ vương biết nàng lợi hại, thất công chúa Tuyết Thánh quốc cho dù có đến đây, cũng không thể ngồi trên đầu nàng được, người thật sự không cần lo lắng cho nàng."

Vươn tay ngăn cản Hiên Viên Triệt nói tiếp, Hiên Viên Dịch trầm giọng nói: "Triệt Nhi, con phải nhớ kĩ, dù sớm hay muộn, con cũng là Vương của Thiên Thần quốc, con phải đứng trên phương diện lo lắng cho Thiên Thần quốc.

Phụ vương không ngại con sủng ái Nguyệt Nhi, đứa nhỏ kia nên sủng nên yêu, con yêu nàng nhiều một chút, hoặc chỉ yêu một mình nàng, phụ vương không có ý kiến, nhưng là tình thế hiện tại, con phải liên minh cùng Tuyết Thánh quốc. Tuyết Thánh quốc, Thiên Thần chúng ta đắc tội không nổi.

Nguyệt Nhi cũng dành trái tim cho con, phụ vương cũng hiểu được, con cưới thất công chúa Tuyết Thánh quốc, chỉ cần hành động bí mật, Nguyệt Nhi dù có chỉnh nàng thừa sống thiếu chết, phụ vương cũng không nói gì. Triệt Nhi, con là người hiểu biết, lòng người hiểm ác phụ vương hiểu rõ, sự nghiệp thống trị, sông núi tám phương, con không thể ngã xuống từ đỉnh cao được."

Nhìn Hiên Viên Triệt, Hiên Viên Dịch nói chậm rãi, sự nghiệp thống trị, cần ẩn nhẫn, tám phương núi sông, không phải một ngày là xây lên, phải từng bước từng bước một tạo thành.

Hiện tại Thiên Thần, chưa đủ khả năng đối nghịch cùng Tuyết Thánh quốc, vì nữ nhi tình sầu, bị mất ngàn dặm giang sơn, đó không phải là một đế vương tốt.

"Con sẽ không ngã xuống, con nếu không dám cưới, chả lẽ lại có khả năng làm cho Tuyết Thánh quốc lùi về trong thất bại. Phụ vương, Thiên Thần không phải quả hồng mềm, không phải ai muốn làm gì thì làm, muốn bóp nhéo thế nào thì bóp."

Hiên Viên Triệt nhìn Hiên Viên Dịch, trong mắt một mảnh quyết liệt, một mảnh kiêu ngạo kiên định, cái loại ngông nghênh này, cứng như sắt thép.

Buồn cười, Hiên Viên Dịch nhìn vẻ mặt của Hiên Viên Triệt, nửa ngày không nói gì.

Đứa con này của hắn, hắn hiểu rõ, hắn biết rõ tính tình con mình. Ai, có lẽ, hắn già rồi, già đến mức không theo kịp lối suy nghĩ nữa.

*****

"Quên đi quên đi, cứ theo ý con, chỉ cần con có thể bình ổn mọi chuyện là được rồi." Trầm mặc nửa ngày, Hiên Viên Dịch phất tay, có lẽ Thiên Thần nên giao cho Hiên Viên Triệt, về sau là thiên hạ của người trẻ tuổi.

"Nhi thần sẽ không đặt Thiên Thần vào trong nguy hiểm, phụ vương yên tâm." Hiên Viên Triệt thấy vậy, đôi mắt lạnh như băng trở nên mềm mại một chút, phụ vương hắn đáp ứng rồi.

Xoay người, bước nhanh ra khỏi Thiên Thần cung, Hách Thượng Vân Triệu, ngươi cho rằng Tuyết Thánh quốc của ngươi mạnh, thì ngươi muốn làm gì cũng được phải không?

Gió thu thổi qua, dương liễu đã đậm màu hơn, phất phơ trong gió thu, đung đưa bên hồ.

Ba thu hoa quế, ngàn dặm hoa sen.

Trong Ngự hoa viên, hoa quế và hoa sen nở rộ rực rỡ, hoa sen trong hồ hồng phán xinh đẹp, cẩm lí (chắc là loại cá nào đó, ta hem hỏi GG ca được) lắc lư, phong cảnh đầy sức sống.

Trong khung cảnh đẹp như vậy, Lưu Nguyệt ngồi trên cầu đá, câu cá như thật.

Một ao cẩm lí được nuôi đến béo tốt, Vương thượng Hiên Viên Dịch thích gì đó, nàng hôm nay mới nhớ tới, cầm theo cần cau chạy tới đây câu cá. Ven đừng thái giám cung nữ đi lại vô số, cũng không ai dám nghi ngờ một câu.

"Chủ nhân." Chậm rãi câu cá, Đỗ Nhất vô thanh vô tức (không có dấu hiệu báo trước) tiến lại gần, nói nhỏ bên tai Lưu Nguyệt.

Hiên Viên Triệt bắt đầu hành động.

"A." Cầm cần câu, Lưu Nguyệt cười tủm tỉm nhấc lên, một con cẩm lí đuôi dài bự bị câu lên.

"Con người ta không thể tham quá, nếu không sẽ mất mạng." Lưu Nguyệt gỡ con cẩm lí ra khỏi cần câu, cười âm hiểm lãnh khốc.

Đỗ Nhất một bên khẽ động, lập tức cúi đầu lĩnh mệnh rời đi.

Nàng không trách Hiên Viên Dich cùng Trần quý phi, bọn họ đều đứng ở những góc độ khác nhau.

Thời cổ đại đều một phu đa thê, lấy đám cưới để củng cố địa vị, mượn quan hệ, rất phổ biến, không ai cho rằng không ổn, chỉ là nhiều nữ nhân mà thôi, nhưng mà nàng không chấp nhận được, lúc này nàng biểu lộ thái độ của chính mình, nếu còn có lần nữa, cũng đừng trách nàng trở mặt. (Su: đúng a, nhiều nữ nhân quá Triệt ca mệt chết a, một người là đủ rồi nga

*****

Tranh cướp đồ của người khác, sẽ không được yên ổn.

Mùi hoa quế bay vào mũi, thu vàng trời xanh.

Tin Thiên Thần Dực vương và Vương phi trở về tuyền đi nhanh chóng, thủ đô Thiên Thần lập tức một mảnh vui mừng, Dực vương và tiểu vương phi lợi hại của bọn họ đã trở lại.

Đồng thời, Tuyết Thánh quốc vẫn bị chặn đường không thể tiến vào thủ đô, đã biết tin đại hôn của Lưu Nguyệt, thân thiện hữu hảo, đi tới thủ đô Thiên Thần quốc.

Gió mát thổi qua, hết thảy nhìn vô cùng tốt đẹp.

"Báo, tám trăm dặm quang Tấn Thành có biến." Vừa vào triều, quần thần đang thương nghị chuyện đại hôn, một tiếng bẩm báo lo lắng đánh nát sự vui mừng.

"Chuyện gì?" Hiên Viên Triệt đứng cạnh Hiên Viên Dịch đang ngồi trên long ỷ, trầm giọng hỏi.

"Bẩm vương thượng, Nam Tống quốc phái Tể Tướng cùng thập tứ công chúa đến, cùng Dực vương cầu thân, lúc này đã tới Tấn Thành."

Lời vừa nói ra, tất cả quần thần trong triều nhất thời hai mặt nhìn nhau. Tại sao lại có đám hỏi tiếp?

Hiên Viên Triệt nhướng mày, mặt lạnh băng.

"Đội ngũ cầu thân, mười vạn binh mã Nam Tống quốc, đã đến gần biên giới phía nam, cách Tấn Thành gần ba mươi lí."

"Đội ngũ cầu thân mười vạn? Đây là có ý gì?"

"Uy hiếp."

"Nam Tống các người được lắm, cư nhiên dám uy hiếp Thiên Thần ta."

Chúng thần trên triều ban đầu kinh ngạc, sau lại nhất thời trầm mặt. Ngạo Vân, Tuyết Thánh, Hậu Kim, Thiên Thần bọn họ không thể trêu vào, cũng không có nghĩa là Nam Tống quốc, bọn họ không thể đụng tới.

"Báo, tám trăm dặm quanh Thủy Quan hỗn chiến." Không chờ Hiên Viên Triệt lên tiếng, một tiếng nói khác vang lên ngay sau đó.

Mặt mày Hiên Viên Triệt nhất thời nhăn lại, Thủy Quan? Mấy chục vạn hổ quân của hắn trấn thủ ở chỗ nào? Tám trăm dặm hỗn chiến, đã xảy ra chuyện gì?

"Nói."

"Bẩm vương thượng, Ngạo Vân quốc gửi thư." Không đợi Hiên Viên Triệt phát lệnh, nhanh chóng mở ra đọc: "Nay biết Thiên Thần Dực vương từ hải ngoại trở về, Ngô Hoàng thật là vui mừng, người tài khó có, không đành lòng bị mất đi, may mắn thay."

*****

"Ngạo Vân ta và Thiên Thần hai nước hữu hảo, mặc dù là anh chị em cùng cha khác mẹ lại cách ngàn dặm, một lòng tôn kính, muốn kết làm thông gia, nay đặc biệt phái thái tử Độc Cô Dạ cùng ngũ công chúa đi đến cùng Dực vương kết duyên hai nước, tạo nên mối hữu hảo ngàn đời giữa chúng ta."

Bái thiếp nặng trịch, làm cho đại điện vốn yên tĩnh, nhất thời chỉ còn lại tiếng hít thở.

Độc Cô Dạ. Tay Hiên Viên Triệt ở trong ống tay áo, nắm chặt thành quyền.

"Tám trăm dặm đưa tới? Đây là tốt..." Hiên Viên Dịch còn chưa nói xong, lập tức nuốt xuống, liếc mắt nhìn Hiên Viên Triệt đang đưa lưng về phía mình.

"Tướng quân Lưu Xuyên mật báo, quân đôi hộ giá của hồi môn, bốn mươi vạn, từ biên quan Ngạo Vân tới biên quan Trần quốc."

"Cái gì?" Còn chưa nói dứt, Hữu tướng nhảy dựng lên. Quân đội cầu thân bốn mươi vạn, từ nơi đó đến đây cầu thân, chính là...

"Biên quan Trần quốc, chết tiệt!" Hiên Viên Dịch cũng ngồi không yên, Nam Tống mười vạn, bọn họ không để trong mắt, Ngạo Vân quốc bốn mươi vạn, lại....

"Triệt Nhi, này..."

Vung tay lên, mặt Hiên Viên Triệt không chút thay đổi, sắc mặt trầm như nước, lạnh lùng nhìn lướt qua bầu trời trong xanh ngoài điện, trầm giọng nói: "Hoảng cái gì."

Quần thần có chút bối rối trong điện lập tức yên lặng, mọi người hai mặt nhìn nhau, đây là bực hôn, nhưng tại sao đột nhiên hai nước lại cùng nhau bức hôn, đây là có ý gì?

"Báo, Triệu quốc mở biên quan, ba mươi vạn đại quân Tuyết Thánh quốc tiến vào Triệu quốc, nói rằng mua thêm đồ cưới cho Thất công chúa."

Hiên Viên Dịch rùng mình một cái, Tuyết Thánh quốc cũng tới đây.

"Lấy cớ, đây là lấy cớ." Sắc mặt Hữu tướng xanh tái.

Cầu thân, đâu cần nhiều binh mã như vậy. Vụ cầu thân này rõ ràng là lấy cớ, bọn họ liên thủ tấn công Thiên Thần, đây rõ ràng là tấn công Thiên Thần quốc.

"Đúng, lấy cớ, Nam Tống cùng Ngạo Vân là cùng một ruộc."

"Trời ơi, Trần quốc với Triệu quốc mượn đường, có thể nào hai nước này cũng..." Lời tiếp theo, Binh Bộ Thị Lang cũng không muốn nói nữa.

Ba nước đi đến, hai nước mở đường, còn có Hậu Kim quốc.

Báo, thái tử Ngạo Vân quốc tự mình viết thư, từ tám trăm dặm gửi tới tận tay Dực vương."

Binh Bộ Thị Lang vừa mới nói xong, một tiếng bẩm báo lại vang lên.

"Mang lên." Trong mắt Hiên Viên Triệt một mảnh lãnh khốc, Độc Cô Dạ. Ba nước cùng tới, ngoại trừ Độc Cô Dạ còn ai có thể động tay chân.

Gió thu cuộn lên, tất cả mọi tin tức dường như đã được chuẩn bị tốt, cùng nhau hướng về Thiên Thần.

Hôm nay, tất loạn.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-220)