Vay nóng Homecredit

Truyện:Vương Phi 13 Tuổi - Chương 065

Vương Phi 13 Tuổi
Trọn bộ 220 chương
Chương 065
Ăn miếng trả miếng (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-220)

Siêu sale Shopee


Tiếng chiêng trống vang trời, cả mười dặm phố đều bao trùm trong hồng trù (mấy cái trang trí trong ngày cưới á).

Những dải lụa hồng kéo dài liên tiếp từ cửa cung điện đến tận cửa Phiêu Kị tướng quân phủ, kim hồng chói mắt dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng ngọc lóa mắt.

Ven đường, vô số bình dân dân chúng từ trong nhà tràn ra, tràn ngập phố lớn ngõ nhỏ.

Đã sớm nghe nói Phiêu Kị tướng quân của bọn họ tuấn mĩ vô song, tình cờ vừa thấy, hôm nay nhất định phải nhìn cho rõ ràng, xem cho đã mắt.

Chỉ trong một lúc, đầu đường cuối ngõ chỉ thấy toàn đầu người, náo nhiệt vô cùng.

Bái quốc chủ, qua tám cung, ra cửa cung.

Lưu Nguyệt từ trong cung nghênh đón thập thất công chúa lên đại kiệu hoa, đi về Phiêu Kị tướng quân phủ.

Chiêng trống vang trời, Đọi đón dâu đi 1qua mười dặm hồng trù, chậm rãi mà đi.

Chỉ thấy ở giữa đội đón dâu có một cỗ kiệu tám người nâng, tua cớ bay lên, của hồi môn phía sau kéo dài đến vài dặm đường.

Mà đi đầu, Lưu Nguyệt một thân hồng hỉ bào, bên hông buộc đai lưng màu đỏ tươi, mái tóc đen vấn cao trên đỉnh đầu, mấy viên trân châu lớn bằng đầu ngón tay đính trên dải lụa, càng tô thêm vẻ tuấn mĩ vô song của Lưu Nguyệt, bây giờ thật sự giống như thiên tiên, tuyệt thế vô song.

Bị vẻ đẹp như vậy hấp dẫn ánh mắt bao người, vốn cũng không ai truy cứu, nhưng vì cái gì mà trong ngày vui mừng như thế này, chú rể cư nhiên lại chỉ mặc hồng hỉ bào mà không phải màu long trọng nhất - đổ thẫm.

Cưỡi trên một con tuấn mã trắng muốt, không hề có tạp màu, Lưu Nguyệt chậm rãi mà đi. Một tuyết trắng, một phấn hồng, quả thực đẹp đến mức khiến người khác khó thở, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Ven đường, chỉ nghe thấy tiếng hút không khí, vô số người trợn tròn mắt.

Đẹp, thiên hạ này sao lại có người đẹp như vậy?

Lưu Nguyệt cưỡi con ngựa cao lớn chậm rãi đi lên phía trước, ánh mắt đảo qua nhìn sắc mặt của mọi người chung quanh, lông mày ngay cả một chút dao động cũng không có.

Ánh mắt đấy, nàng đã sớm quen.

Kéo kéo cương ngựa, Lưu Nguyệt không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên cười khẽ một chút.

Nhất thời, dân chúng xung quanh không biết trời đất trăng sao gì nữa.

Tay nâng lên một góc hồng bào, trên mặt Lưu Nguyệt hiện lên chút vui vẻ.

*****

Hôm qua, mặc kệ nàng nói như thế nào, Hiên Viên Triệt cũng nhất định không cho nàng mặc hỉ bào đỏ thẫm, không quan tâm là nàng thành thân hay không, cũng không cho mặc.

Hỉ bào đổ thẫm, chỉ có thể mặc trong đại hôn cùng hắn, mặc lúc khác, đừng hòng (Triệt ca đáng yêu)).

Nghĩ đến vẻ mặt ăn dấm chua của Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt lại cảm thấy rất vui.

Không mặc thì không mặc, hỉ bào đỏ thẫm của nàng nhất định để dành cho Hiên Viên Triệt, phấn hồng thì phấn hồng, dù sao cũng đều là hồng, đối với nàng mà nói, không sao cả.

Mà dù có mặc đồ trắng, nàng cũng không phản đối, chỉ sợ Hậu Kim quốc chủ sẽ đánh nàng.

Mang đôi mắt cười chậm rãi đảo qua mọi người, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trong đó, Lưu Nguyệt hơi gật gật đầu, rất khó thấy.

Trong đám người, một người khuôn mặt không mấy ấn tượng rời đi trong yên lặng.

Sắc xuân sáng lạn, ánh sáng mặt trời đã biến mất tăm, nóc nhà lợp ngói lưu ly, mọt mảnh lưu quang tràn đầy màu sắc.

Mà lúc này, trong Phiêu Kị tướng quân phủ cũng một mảnh náo nhiệt.

Đèn lồng đỏ thẫm treo cao, hồng trù đón gió phi múa, toàn bộ Phiêu Kị tướng quân phủ bao trùm trong một màu đỏ như lửa, vui sướng.

Văn võ bá quan của Hậu Kim quốc cùng nhau đến chúc mừng, cơ hồ không thiếu một ai.

Rồi thì một số người có chút ít thân phận, địa vị cùng tiền tài nhưng không phải quan lại của Hậu Kim cũng đăng môn (đến cửa) chúc mừng.

Chỉ trong một lúc, phủ của Lưu Nguyệt đã kín hết chỗ ngồi.

Ở cửa, Vân Triệu một thân trương bào lam nhạt, phe phẩy chiết phiến, khuôn mặt tím bầm (khổ ca TT_TT), lại vui vẻ ra mặt tiếp đón khắp nơi, cứ như hắn thật sự là huynh trưởng của Lưu Nguyệt vậy.

"Ôi, lão huynh đến đây, mời vào mời vào ..."

"A, ha ha, vào trong ngồi, vào trong ngồi..."

"Sao giờ mới đến, chút nữa phải phạt rượu, phạt rượu..."

(Một câu thôi, Triệu ca thật là xí xớn:P)

Thấy Vân Triệu mạnh vì gạo, bạo vì tiền, tự nhận lấy công việc tiếp đãi khách khứa, trở lại vẻ vui vẻ chu đáo, không hề có sai sót.

Lưu Nguyệt đến đây, bên người cũng chỉ có một mình Đỗ Nhất. Đỗ Nhất lại một thân lạnh như băng, cả ngày nói không đến vài câu, trông cậy hắn tiếp khách cho Lưu Nguyệt, chẳng thá để Vân Triệu làm còn hơn.

Trên mặt cười đến mức muốn méo, trong lòng lại không hề vui vẻ gì.

Hắn không muốn Lưu Nguyệt cưới vợ, không hề muốn.

*****

Nhưng rõ ràng là việc này hắn không có phản đối, thật giận nữa là, hắn cư nhiên còn muốn vội lo liệu hết thảy công việc cho nàng, khuôn mặt tươi cười đón chào, quả thực chính là tra tấn, tra tấn a.

Vân Triệu một bên cười sáng lạn, nhưng bên trong tâm so với hoàng liên (ta nghĩ đây là tên loại thuốc hoàng liên có vị đắng, tính hàn, chắc ý nói lòng chua sót lạnh lẽo).

"Ngươi nhận thức?" Đón tiếp chính ở giữa tứ phía, Đỗ Nhất tự nhiên bưng một mâm rượu nhạt, lạnh lùng đứng ở bên người hắn hỏi.

Vân Triệu lập tức cầm lấy bầu rượu uống một ngụm, mồm đều nói phạm, không nước trà, uống chút rượu để làm giải khát, một bên nói:"Không biết."

Hay nói giỡn, hắn cũng không phải người Hậu Kim Quốc, nhiều người như vậy hắn làm sao có thể nhận thức.

Đỗ Nhất nghe nói nhướng mày lên, không nói gì, xoay người liền hướng phía sau đi đến.

Không biết, dường như còn có cái gì đó nhiệt tình, Vân Triệu từ trước đến nay liền thục chủ.

"Ha ha, thỉnh, thỉnh......" Xoay người, một lời nói nhiệt tình lập tức bay vào lỗ tai từ phía sau Vân Triệu.

"Vương thượng giá lâm." Từng bước bước ra, Đỗ Nhất mặt bàn còn chưa đi xa, ở đại môn (cửa lớn) đột nhiên truyền đến một tiếng hô lớn.

Hậu Kim quốc chủ đến.

Đỗ Nhất trên mặt lãnh khốc chợt lóe mà qua một tia lợi hại, sau trên mặt biểu tình gì cũng không có.

Không quay đầu, bưng bàn thức ăn giữ mục đích bản thân rồi đi xuống.

Chung quanh tốp năm tốp ba tụ thành một đoàn Hậu Kim văn võ bá quan, cùng với nhóm quan to phú quý, vừa nghe đến âm thanh truyền báo, lập tức đứng lên, hướng tới cửa liền đứng dậy.

Một thân long bào vàng óng ánh, Hậu Kim quốc chủ cùng thái tử Thần Phi cùng lúc xuất hiện ở cửa.

"Vi thần tham kiến bệ hạ."

Ầm ĩ hô to, mọi người trong viện nhất thời đồng loạt hô to.

Duy độc Vân Triệu còn đứng ở bên trong, nhìn qua vẻ mặt ngây người, giống như liếc thấy Hậu Kim quốc chủ, thần kinh bất quá đến đến đây cũng đã bình thường.

Hậu Kim quốc chủ nhìn thấy cười ha ha nói:"Hôm nay ở đây không phải là triều đình, các khanh gia không cần đa lễ, chúng ta đều là đến uống rượu mừng thôi."

"Dạ."Tất cả mọi người trong viện lập tức nhất tề đáp lại, đứng lên, khom người tránh đường cho Hậu Kim quốc chủ cùng thái tử Thần Phi đi qua.

Lưu Nguyệt mặt mũi thật lớn, quốc chủ cùng thái tử quả nhiên tự mình tiến đến.

*****

Thần Phi vẫn đi theo bên người Hậu Kim quốc chủ, gặp Vân Triệu còn một bộ dạng ngây người đứng ở địa phương, không khỏi cười lớn thuận tay vỗ vỗ vai Vân Triệu:"Huynh đệ, ha ha."hai ngày trước tiểu hài tử này đối với hắn xưng huynh đệ, hôm nay liền có bộ dạng như vậy, thật sự là làm cho hắn thoải mái, thoải mái a.

Bị Thần Phi vỗ, Vân Triệu giật mình rồi đột nhiên bừng tỉnh bình thường.

Thấy trong mắt hắn tràn ngập hưng phấn cùng nịnh bợ, hắc hắc cười nịnh, cúi đầu khom lưng nói:"Thỉnh, thỉnh, thỉnh vào bên trong, hắc hắc......"

Hậu Kim quốc chủ cùng Thần Phi thấy vậy không khỏi nhất tề bật cười, tâm tình rất là sung sướng đi nhanh hướng chủ vị đi đến (hình như hứong của chủ nhân á).

Phía sau, đi theo vẫn không nói gì, giống như có thể hoàn toàn xem nhẹ tồn tại của bọn họ, Tây Hán lục đường cùng thất đường đường chủ, vẫn đi theo Phỉ Thành Liệt Hậu Kim độc sa chưởng.

Cúi đầu khom lưng, từ ngữ ký diệu như chân châu (hình như vậy hay sao á, ý chỉ nịnh nọt ngọt ngào), đó là vẻ tươi cười như nước chảy của Vân Triệu.

Nhất thời mọi người cười vui rất chi thoải mái, hồn nhiên không ai chú ý tới, khi vương của bọn họ tiến đến, tất cả mọi người quỳ lạy, duy độc một mình Vân Triệu đứng ở tại chỗ không có quỳ lạy.

Gió xuân thổi qua, sắc hồng đầy trời.

Phiêu Kị tướng quân phủ một mảnh nhiệt liệt bay lên.

Vô số linh nhân, đoàn xiếc ảo thuật, đoàn ca múa, khẩn trương chuẩn bị, tự tiến vào.

Muốn náo nhiệt vậy, tuyệt đối náo nhiệt.

Toàn bộ Phiêu Kị tướng quân phủ, người kín hết chỗ, chỗ nào cũng có người.

Mà khi ấy, Phiêu Kị tướng quân phủ một mảnh náo nhiệt, bên kia, trong hoàng cung lại có bóng người chớp lên, tương đối im lặng.

Công chúa xuất giá, không tính là việc nhỏ, nhưng là cũng tuyệt đối không tính là sự tình quá lớn, cho dù lúc này đây ý định cấp cho Lưu Nguyệt thể diện, bố trí tương đương long trọng, khá quy cách giống như quy cách của công chúa, cũng rất không được như vậy đi, khắp chốn mừng vui không được đi.

Cửa sau của hoàng cung, chỉ treo mấy đèn lồng màu đỏ, rất là u tĩnh.

Tại nơi u tĩnh này, có một chiếc xe ngựa bình thường dừng lại trong một ngõ nhỏ.

Bóng người chớp lên, một bóng người màu xanh nhạt theo cửa sau hoàng cung mà đi ra, mắt thấy chung quanh không có người, lập tức thân hình liền tới chiếc xe ngựa chờ sẵn ở nơi kia.

Trên mã xa, Hiên Viên Triệt vẫn là một hắc tiểu tử (theo ta thấy là tên da đen).

*****

Lúc này tựa vào trên mã xa, nhìn Phỉ Thành Liệt một thân trang phục thái giám, lủi lên xe ngựa, khóe miệng chậm rãi buộc vòng quanh một chút ý cười bí hiểm.

"Cái này thực sự thích hợp với ngươi." Hiên Viên Triệt nhìn Phỉ Thành Liệt nhanh chóng cởi bỏ y phục thái giám, thản nhiên nói một câu.

Phỉ Thành Liệt nghe vậy trừng mắt nhìn Hiên Viên Triệt liếc mắt một cái, nhưng không có nói chuyện.

Hôm nay, hắn theo Hậu Kim quốc chủ cùng thái tử ra cung, vì cái danh cần bảo hộ, vẫn đem theo hắn và thất đường cùng lục đường đường chủ đi bên người rời đi.

Mới có thể một thân nhẹ nhàng tiến vào hoàng cung, đào trộm ra này nọ.

Thời gian không nhiều lắm, hắn lập tức sẽ trở về Tây Hán, nếu không, người ở bên trong phát hiện hắn không ở đó, về sau phát hiện thứ này bị lấy cắp, hắn tuyệt đối hội tự rước lấy họa.

"Hãy bớt sàm ngôn đi, lấy giải dược đến." Phỉ Thành Liệt từ trong lòng lấy ra một quyển bố khâm họa (cuốn bản đồ á), gắt gao túm Hiên Viên Triệt ở trong tay, vẻ mặt âm trầm nhìn.

Hiên Viên Triệt thấy vậy vươn tay, lạnh lùng nhìn Phỉ Thành Liệt nói:"Ta muốn nghiệm xem."

Phỉ Thành Liệt nghe vậy hơi hơi do dự, nếu là đem đồ cho này hắc tiểu tử kia, hắn lại không có gì để dựa vào, nếu hắn không cho giải dược kia, thì......

Hơi hơi nhất chần chờ, sau Phỉ Thành Liệt cắn răng một cái buông bản đồ sông núi ra.

Trộm đồ cũng có câu, nếu là hắn dám không cho, vậy liền liều mạng này, bất cứ giá nào, cá chết lưới rách.

Hiên Viên Triệt tiếp nhận bản đồ non sông, bắt đầu tinh tế nhìn.

Núi sông tung hoành, ruộng tốt bờ ruộng dọc ngang, địa thế của ba nước hoàn toàn quy về nơi này.

Rất nhanh đảo mắt qua tấm bản đồ, Hiên Viên Triệt mỗi ngày đều đến xem những địa thế trọng yếu vẽ bên ngoài này, không chỗ nào không phải là chân thật, tranh này xem ra không giả, là đồ thật.

Lập tức hai tay hợp lại, rất nhanh cuốn lên.

Một bên tâm tình tốt nhìn Phỉ Thành Liệt nói:"Phỉ hán chủ quả nhiên là người giữ chữ tín, hảo, một tay giao tiền, một tay giao hàng, cầm."

Dứt lời, cổ tay vừa động, lấy một bình sứ nhỏ trực tiếp ném cho Phỉ Thành Liệt.

Phỉ Thành Liệt thân thủ bắt lấy, mở ra ngửi một ngụm thật sâu, thấy mùi thơm ngát xông vào mũi.

Lập tức, hung hăng nhìn vẻ mặt tự nhiên Hiên Viên Triệt, trầm giọng nói:"Nếu để cho ta biết đây là giả, ta cuối cùng có biện pháp tìm ra ngươi là ai, đến lúc đó chúng ta liền thử xem xem."

*****

Hiên Viên Triệt nghe vậy hơi khởi động thân thể, trong mắt chợt lóe qua ánh sáng lạnh, đè thấp thanh âm, gằn từng chữ: "Yên tâm, ta muốn, không phải mạng của hắn."

Sâu thẳm trong đôi mắt chớp động là một mạt đỏ sậm làm cho lòng người run sợ.

Phỉ Thành Liệt ngẩn ra. Ánh mắt này...

Khi nhìn kĩ lại, Hiên Viên Triệt đã trở lại như cũ, màu đỏ sậm kia đã không còn thấy.

Phỉ Thành Liệt chỉ nghĩ đến đứa con Phỉ Nghiêm, cũng không kịp nghĩ nhiều, thân thủ nhấc màn xe lên, cả người và dược đều đi ra ngoài, chỉ vài bước chân đã biến mất giữa một mảnh u tĩnh.

Hiên Viên Triệt thấy vậy, khóe miệng chậm rãi vẽ nên một tia cười lạnh, nhẹ nhành gõ vào cửa xe, xe ngựa lăn bánh, rất nhanh liền rời đi.

Cửa sau của hoàng cung, nhanh chóng chỉ còn lại một mảnh u tĩnh.

Mà bên kia, âm thanh của pháo hoa vang trời.

Pháo nổ bùm bùm trước cửa Phiêu Kị tướng quân phủ, một mảnh huyên náo, khắp nơi đều là xác pháo màu đỏ, đinh tai nhức óc đến nỗi cả phố đều là tiếng pháo vang.

"Tân nương đến."

Lưu Nguyệt nghênh đón Thập thất công chúa vào Phiêu Kị tướng quân phủ.

"Ha ha, tới rồi, tới rồi." Hạu Kim quốc chủ ngồi ngay ngắn ở ghế trên, nghe vậy cười, buông chén rượu trọng tay xuống.

"Đến đây, đến đây, tân nương đến đây." Phụ trách xướng lễ - Thừa tướng đại nhân, thần tình sảng khoái, cao giọng nói với bá quan văn võ đang huyên náo, phất phất tay.

Một nhóm bá quan văn võ đang nói chuyện, chốc lát liền dừng lại, đồng loạt quay đầu nhìn về đại môn, thần tình vui vẻ.

Vân Triệu đã sớm đứng ở cửa, nhìn Lưu Nguyệt một thân hồng hỉ bào đi đến, tuấn mĩ tuyệt thế, quả thực làm hắn thất thần.

Đã sớm biết huynh đệ này lớn lên tuấn mĩ, hôm nay chỉ trưng diện một chút, khí chất kia thật sự chỉ có thiên tiên trên trời mới có.

Trong mắt kinh diễm, cảm thấy không thoải mái, huynh đệ tốt như vậy, lại tặng cho Thập thất công chúa, đáng tiếc, thật đáng tiếc.

Trong lòng nghĩ vậy, trên mặt lại tươi cười vui vẻ, vung tay lên, đại môn lại mở rộng cửa.

*****

Gã sai vặt phụ trách châm pháo ở cạnh cửa, nhanh chóng lùi về sau, tiếng pháo lại vang lên phá thiên.

Khói trắng cuồn cuộn, cực kì vui tươi.

Đội nhạc đã sớm chuẩn bị, lúc này tiếng nhạc phát ra, vui mừng, du dương.

Cả dàn nhạc đông đúc, ai nấy đều cố phồng mang trợn mắt lên mà thổi, tiếng trúc vang vang trong khắp Phiêu Kị tướng quân phủ.

Trước phủ, người người tấp nập, dân chúng chen lất, tranh nhau nhìn, vẻ mặt hưng phấn, giống hệt như hôm nay mới là bọn họ cưới vậy.

Một thân máu hồng, Lưu Nguyệt trong tiếng pháo hoa điếc tai, nhảy xuống khỏi bạch mã, đại kiệu tám người nâng phía sau cũng dừng lại.

"Chú rẻ đón tân nương ra kiệu." Tiếng xướng lễ vang lên.

Lưu Nguyệt nhấc vạt áo hỉ bào lên, đi tới trước kiệu, nhấc chân liền đá một cước vào cánh cửa kiệu, chung quanh nhất thời truyền đến vô số âm thanh khen ngợi.

Đây là ra oai phủ đầu, chẳng hề quan tâm là công chúa.

Đá một cước, Lưu Nguyệt hơi hơi khom người lấy tay vén màn kiệu lên, mặt mày lại chớp chớp.

Ra oai phủ đầu, đây là cái quy củ thối tha gì? Nếu không phải hôm qua người trong cung nhắc đến, nàng căn bản là không biết.

Nhưng mà, hôm nay là dành cho người khác, không sao cả.

Sau này trở về Thiên Thần, nếu là đại hôn của nàng cùng Hiên Viên Triệt, Hiên Viên Triệt mà cũng làm thế này, xem nàng tính sổ hắn như thế nào, hừ (su: chết ca).

Bàn tay trong suốt trắng nõn, mềm mại tiến dần vào trong tay Lưu Nguyệt, mũ phượng khăn quàng vai, Thập thất công chúa một thân hỉ bào đỏ thẫm, từ trong đại kiệu chậm rãi đi ra.

Hỉ khăn che đầu. cả người toát ra không khí vui mừng.

"Tân nương vào phủ." Cùng với âm thanh xướng lễ cao vút, pháo càng nổ vang trời.

Giữa sương khói lượn lờ, Lưu Nguyệt cầm tay Thập thất công chúa, đi vào trong Phiêu Kị tướng quân phủ.

Tiếng nỏ vang dội, cực kì vui mừng.

Phía đông thủ đô Hậu Kim - Phiêu Kị tướng quân phủ một mảnh náo nhiệt. Tây thành - Tây Hán, lúc này một mảnh bình tĩnh, so với sự âm trầm cùng yên tĩnh của ngày xưa còn lạnh lẽo hơn.

Bay nhanh về phía Tây Hán.

Phỉ Thành Liệt trước tiên đem giải dược Hiên Viên Triệt đưa cho con hắn Phỉ Nghiêm ăn.

Màu đen chậm rãi lui đi, chỉ trong khoảnh khắc, Phỉ Nghiêm lâm vào hôn mê liền tỉnh lại.

*****

"Cha." Phỉ Nghiêm nhăn trán nhăn mày, vẻ mặt vẫn tái nhợt như trước.

Phỉ Thành Liệt thấy vậy, tâm tình đang treo cao nhất thời thu hồi lại, hắc tiểu tử đưa giải dược có vẻ là thật.

Lập tức, nắm chặt tay Phỉ Nghiêm, chậm rãi ngồi bên cạnh con, vỗ vỗ tay hắn, nhẹ giọng hỏi: "Tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi."

Phỉ Nghiêm nghe vậy, một bên hơi đọng đậy thân thể, một bên nhíu nhíu mày: "Con trúng độc."

Ngày ấy, cơn đâu chợt ùa tới, tuy rằng hắn không thể khống chế được thân thể, nhưng đầu óc vô cùng thanh tỉnh.

Phỉ Thành Liệt gật gật đầu, dùng sức nắm chặt tay Phỉ Nghiêm: "Người hạ độc ta đã tìm được rồi, con không cần quan tâm đến chuyện này."

Hạ độc chắc chắn chỉ có một mình hắc tiểu tử kia. Hiện tại hắn cùng hắc tiểu tử kia thông đồng làm bậy, nếu để Phỉ Nghiêm tiếp tục truy cứu, làm cho thái tử Thần Phi nghi ngờ, ngược lại không tốt chút nào.

Không bằng không nói gì, chuyện này dừng tại đây, không nhắc tới nữa là được rồi.

Phỉ Nghiêm biết địa vị của phụ thân tại Hậu Kim quốc, nghĩ rằng tất nhiên đã xử lí tốt người đã hạ độc hắn. Hừ, cư nhiên dám hạ độc hắn, cũng không nhìn xem phụ thân hắn là ai.

Lập tức, Phi Nghiêm gật gật đầu, tuy rằng còn suy yếu, vẻ mặt lại lạnh như băng, nói: "Phiêu Kị tướng quân - Lưu Nguyệt. dám xuống tay với ta, ta sợ ngươi cũng chả có kết cục tốt đẹp gì..."

"Lưu Nguyệt?" Phỉ Nghiêm còn chưa nói xong, Phỉ Thành Liệt đột nhiên cả kinh, cực kì kinh ngạc nhìn Phỉ Nghiêm, tại sao lại nhắc đến Lưu Nguyệt.

Phỉ Nghiêm thấy Phỉ Thành Liệt kinh ngạc, lại càng kinh ngạc hơn, nói: "Phụ thân chẳng lẽ không phải xử lí hắn? Chính hắn hạ đọc con mà."

Nhíu nhíu mày, Phỉ Nghiêm trầm tư nói: "Con nhớ rõ ngày ấy con tuyệt đối không động chạm qua vật gì, chỉ có Lưu Nguyệt chạm qua tay con, hắn mới chạm qua, con liền trúng độc luôn, chẳng lẽ không phải hắn hạ độc?"

Phỉ Thành Liệt nghe vậy, tong lòng thoáng chốc lạnh băng, một cỗ hàn khí từ đáy lòng dâng lên.

Lưu Nguyệt, Lưu Nguyệt, tại sao lại là hắn? Nếu là hắn....

Rồi đột nhiên rùng mình một cái, Phỉ Thành Liệt nhớ lại dung mạo của Lưu Nguyệt, lần đầu gặp mặt khiến cho tim hắn đường như ngừng đập.

*****

Giống, quá giống, rất giống ba năm trước đây, một thân máu tươi phảng phất như Tu La - Mộ Dung Lưu Nguyệt.

Không, không, không có khả năng, Mộ Dung Lưu Nguyệt ở Thiên Thần quốc, đóng ở biên quan, tại sao có thể đến Hậu Kim quốc, lại đến dường hoàng như thế?

Hơn nữa, Mộ Dung Lưu Nguyệt là nữ, Lưu Nguyệt này là nam, tại sao có thể.....

Mộ Dung Lưu Nguyệt, Lưu Nguyệt, tên thật giống nhau.

Tâm liền nhảy dựng lên, lông tơ trên lưng dựng thẳng đứng. Không, không có khả năng, không có khả năng.

Đúng vậy, khẳng định không phải một người, việc này chỉ là trùng hợp, chỉ là trùng hợp.

Trong lòng không ngừng phủ định, các loại ý tưởng trong nháy mắt nhảy ra, Phỉ Thành Liệt không thể khống chế bắt đầu run rẩy.

"Cha, người làm sao vậy?" Phỉ Nghiêm thấy Phỉ Thành Liệt biến sắc trong nháy mắt, vẻ mặt lo lắng nói: "Cha, người nghĩ đến cái gì? Ánh mắt rất khác thường, cha...."

Ánh mắt, ánh mắt, Phỉ Thành Liệt đột nhiên cả kinh, hoàn toàn không nghe hiểu được những gì Phỉ Nghiêm nói nữa.

Ánh mắt. Vừa rồi trong xe, ánh mắt cuối cùng hắc tiểu tử kia nhìn hắn.

Màu đỏ sậm đó, thiết huyết cùng lãnh khốc.

Ánh mắt kia, ánh mắt kia......

Phanh. Phỉ Thành Liệt nhảy dựng lên, toàn bộ sắc mặt đại biến, mặt cắt không còn giọt máu, cả người run rẩy kịch liệt.

Ánh mắt kia, hắn nhớ ra rồi, ánh mắt kia đối với hắn đã từng rất quen thuộc.

Ở Thiên Thần hai mươi năm năm, hắn đã nhìn chủ nhân của đôi mắt đó lớn lên, nhìn hắn từng bướ một trở thành thiên tài, trở thành trụ cột của Thiên Thần quốc, trở thành người bị Hậu Kim quốc bọn họ hạ lệnh giết hại, người nhất định phải diệt trừ.

Thiên Thần Dực Vương - Hiên Viên Triệt.

Là hắn, là Hiên Viên Triệt, là người bị hắn dồn vào biển lửa, ba năm sống chết không hay biết - Hiên Viên Triệt. Hắn đến đây, hắn đã tìm đến cửa.

Thân thể kịch kiệt run rẩy, tim Phỉ Thành Liệt nhảy lên tận họng. Hiên Viên Triệt, là Hiên Viên Triệt.

"Cha, người làm sao vậy? Có chuyện gì mà cha lại sợ hãi như vậy? Cha!"

Vừa thấy thần thái của Phỉ Thành Liệt như thế, Phỉ Nghiêm vừa mới tỉnh lại liền bị dọa cho thần hồn lên mây, vọi vàng nhảy xuống khỏi giường, vẻ mặt lo lắng.

*****

Sợ hãi. Đúng vậy, sợ hãi. Hắn không có khả năng không sợ hãi. Bọn họ đã tìm tới tận đây.

Bọn họ. Càng sợ hãi, đầu óc càng thanh tỉnh, hoạt động càng mau lẹ.

Bọn họ, Hiên Viên Triệt đến đay. Lưu Nguyệt kia, cùng Mộ Dung Lưu Nguyệt của ba năm trước đây rất giống nhau. Lưu Nguyệt là ai?

Lưu Nguyệt, Mộ Dung Lưu Nguyệt.

Tim nhảy lên tận cổ họng, Phỉ Thành Liệt trong nháy mắt như vào hầm băng, toàn thân run rẩy vì lạnh, lạnh đến không thể hô hấp.

Là nàng, là một thân sát phật kia, là Mộ Dung Lưu Nguyệt từ địa ngục tới.

Không phải Lưu Nguyệt từ hải ngoại, là Mộ Dung Lưu Nguyệt, đó là Mộ Dung Lưu Nguyệt.

Không phải hắn (ý là Lưu Nguyệt từ hải ngoại ý). Sai lầm rồi, sai lầm rồi. bọn họ Hậu Kim quốc sai lầm rồi. Bọn họ phong thưởng không phải là Lưu Nguyệt sẽ vì Hậu Kim chảy máu đầu rơi, mà là sát thần, là Tu La - Mộ Dung Lưu Nguyệt.

Mộ Dung Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt, bọn họ đến đây, bọn họ cùng nhau đến đây.

Tìm hắn tính sổ, đến Hậu Kim của bọn họ báo thù.

Đã biết sự lợi hại của Lưu Nguyệt, Phỉ Thành Liệt không thể khống chế tim đập liên hồi. Người khác không biết sự lợi hại của Lưu Nguyệt, hắn biết. Hắn đã nhìn thấy Lưu Nguyệt một thân sát phạt, hắn đã nhìn thấy một Mộ Dung Lưu Nguyệt một thân xơ xác tiêu điều, phật chắn sát phật, thần trở thị thần (nói đơn giản là ai cản đường thì giết).

Hắn cũng biết, khi hắn chạy trốn, Thiên Thần truyền đến tin tức.

Tả tướng phủ, Lại bộ thị lang phủ, Lễ bộ thượng thư phủ, Liễu hoàng hậu, thái tử, tất cả những ai than dự tru sát Hiên Viên Triệt, không ai còn sống.

Huyết tẩy, cả nhà huyết tẩy.

"Không... không thể... không thể để cho hắn... nhóm..." Run rẩy, Phỉ Thành Liệt nói cũng không nên lời, cắn chặt răng.

"Cha, cha nói cái gì?"

"Không thể để bọn họ làm loạn bầu trời Hậu Kim, không thể để bọn họ đắc thủ."

Không thể để cho Mộ Dung Lưu Nguyệt cùng Hiên Viên Triệt liên thủ làm loạn bầu trời Hậu Kim, không thể để bọn họ thực hiện được, bằng không, Hậu Kim bọn họ, Hậu Kim bọn họ....

Phỉ Thành Liệt sợ hãi Lưu Nguyệt, ở trước mặt Hiên Viên Triệt phản bội đi đến Hậu Kim quốc. Nhưng là hắn yêu nước, tài cán của hắn hy sinh nhiều vì Hậu Kim như vậy, hắn vẫn hướng về tổ quốc.

"Người đâu, phóng Ngọc lưu ly đạn ra, mau."

*****

Hai mắt biến thành máu đỏ, Phỉ Thành Liệt nghiến răng nghiến lợi rống to ra tiếng.

"Ngọc lưu ly đạn, xảy ra chuyện gì? Cha, xảy ra chuyện đại sự gì?" Phỉ Nghiêm nghe vậy sắc mặt cũng thay đổi.

Ngọc lưu ly đạn, đó chính là tín hiệu tối khẩn cấp của Tây Hán. Nó vừa được bắn ra, toàn bộ thủ đô Hạu Kim phải toàn diện đề phòng. Làm sao vậy, rốt cuộc là làm sao vậy?

Không có thanh âm, không có tiếng bước chân bay nhanh tới, không có thân ảnh vội vã, cái gì cũng không có, chỉ có một mảnh tĩnh lặng như trước.

Phỉ Thành Liệt nháy mắt rùng mình. Sao lại thế này? Tây Hán chẳng lẽ không có ai?

Không, tại sao có thể như vậy? Tây Hán, ngoại trừ thất đường cùng lục đường hắn phái đi, còn có ngũ đường phụ trách an toàn bên ngoài hoàng cung, mặt khác người của tứ đường hẳn là đều ở trong này, tại sao một bóng người cũng không có?

Tĩnh mịch, một loại tĩnh mịch bức người.

Trong lòng có cảm giác không tốt, Phỉ Thành Liệt cùng Phỉ Nghiêm nhanh chóng xông ra ngoài.

Không ai, ven đường không hề có ai. Mọi người ở Tây Hán đã đi đâu?

Rất nhanh vọt vào trong phạm vi của tứ đường, đại sảnh to như vậy chỉ có một người, tứ đường đường chủ đang giãy giụa trên mặt đất, cố gắng tiến lên phía trước, sắc mặt xám ngoét.

Trúng độc, Người am hiểu độc nhất trong Tây Hán - tứ đường đường chủ cư nhiên trúng độc.

"Hán chủ, mau, nước... có... độc..." Liếc mắt thấy Phỉ Thành Liệt vọt tới, tứ đường đường chủ cố gằng từ trong cổ họng bị tắt nghẹn nói ra vài lời, tim ngừng đập, đầu ngả sang một bên, hơi thở biến mất.

Nước có độc, nước ăn của Tây Hán bọn họ có độc.

Lông tơ trên lưng trong nháy mắt dựng đứng, có thể vô thanh vô tức (không ai hay biết, không để lại bất kì dấu hiệu nào) tiến vào Tây Hán chỉ có thể là Hiên Viên Triệt, chỉ có hắn, hắn... Hắn đây là muốn diệt toàn bộ Tây Hán.

Nắm tay kêu răng rắc, xa xa tiếng pháo điếc tai nương theo gió xuân mà đến.

Pháo. Mộ Dung Lưu Nguyệt thú Thập thất công chúa. Quốc chủ, thái tử, đều đi đến làm chủ hôn.

Không ổn. Quốc chủ gặp nguy hiểm

Ôm lấy Phỉ Nghiêm, Phỉ Thành Liệt đỏ mắt liền đi đến Phiêu Kị tướng quân phủ. Không thể để cho bọn họ đắc thủ, nếu không Hậu Kim liền đi tong.

*****

Tây Hán một mảnh tĩnh mịch, nhưng trong Phiêu Kị tướng quân phủ lại náo nhiệt vô cùng.

"Nhất bái thiên địa." Pháo nổ vang trời, Thừa tướng Hậu Kim quốc cất cao giọng xướng.

Lưu Nguyệt lôi kéo hỉ cầu đỏ thẫm (cái mà tân lang cùng cầm với tân nương đó, chắc ai cũng biết rồi), quay đầu cùng Thập thất công chúa cúi lạy thiên địa.

"Nhị bái cao đường."

Xoay người mỉm cười, Lưu Nguyệt nhìn Hậu Kim quốc chủ đang ngồi trên ghế cao cao tại thượng, cười toe toét, khóe miệng hơi giơ lên chút ý cười, chậm rãi cúi lạy Hậu Kim quốc chủ.

Nàng từ hải ngoại đến, bên người chỉ có một hạ nhân duy nhất là Đỗ Nhất, cao đường (hình như là bố mẹ thì phải) của Thập thất công chúa cũng chính là cao đường của nàng thôi.

Khóe miệng mỉm cười, Lưu Nguyệt chậm rãi quỳ xuống.

Hậu Kim quốc chủ cao cao tại thượng nhìn Lưu Nguyệt cùng Thập thất công chúa cúi lạy phía dưới, thần tình tươi cười, rất là vui vẻ.

Đứng bên trái là thái tử Thần Phi, cũng là tươi cười không dứt, chắp tay sau lưng, đứng phía trước thất đường cùng lục đường đường chủ.

Tất cả tân khách cũng đều là mỉm cười vui mừng.

Đầu gối chậm rãi hạ xuống, chưa kịp quỳ, giữa tiếng sáo trúc ồn ã, đột nhiên kiếm quang chọt lóe, vô số lợi kiếm cắt qua không khí, từ ngoài đại điện bay vào, hướng tới đám người Hậu Kim quốc chủ.

Kiếm lướt qua trong không trung, bay tới hung mãnh dị thời.

"Để mạng lại." Tiếng rống giận lạnh như băng xé rách ti trúc tao nhã, linh nhân đứng bên ngoài điện, lúc này biến hóa nhanh chóng, thành những người giết người như ngóe, sát khí phá không.

"Có thích khách."

"Vương thượng nguy hiểm."

"Cứu mạng."

Xảy ra biến cố trong chớp mắt, trong sảnh mọi người náo loạn.

Kiếm quang bay tới, ánh sáng bạc lóe ra âm hàn, gào thét mà đến, thẳng tới Hậu Kim quốc chủ.

Hậu Kim quốc chủ sắc mặt khẽ biến, nhưng cũng đã sống nhiều năm, cũng không bối rối vì không thể làm gì, ngược lại khá bình tĩnh lui ra sau.

Cùng lúc đó, thất đường đường chủ đứng cạnh Thần Phi gầm lên giận dữ, song chưởng mạnh mẽ vung lên, nhắm thẳng vào lợi kiếm đang bay tới.

Mà lúc này, Lưu Nguyệt vẫn đang nửa quỳ nửa đứng, nhún chân trên mặt đất một cái, nhảy dựng lên, tới bên cạnh Hậu Kim quốc chủ đang cách nàng gần nhất, lớn tiếng nói: "Quốc chủ cận thận."


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-220)