Khởi binh vấn tội (2)
← Ch.042 | Ch.044 → |
Tả tướng nhất thời nhướng mày, mấy tội này, một tội hắn cũng gánh không nổi.
Lập tức sắc mặt trầm xuống, nói: "Mộ Dung tiểu thư, cũng không nên ăn nói lung tung, Tả tướng phủ chúng ta cũng không phải dễ dàng tha thứ tội vu hãm đâu, nếu hôm nay tiểu thư không đưa ra được chứng cớ, cũng đừng trách bổn tướng lên triều diện thánh, cáo ngươi vu hãm trọng thần triều đình." Dứt lời hướng hoàng cung, chắp tay một cái.
Lưu Nguyệt nghe xong, cười lạnh ra tiếng: "Cần chứng cớ, hảo, Liễu Tâm Ngải là cháu gái của ngươi đúng không?"
Tả tướng nghe được, thần sắc trên mặt cứng ngắc lại, trầm giọng nói: "Phải."
"Liễu Tâm Ngải hôm nay trước mặt tất cả Long kỵ hộ vệ, vu hãm bổn Vương phi cùng Mộ Dung tướng quân liên thủ, thay nhau dối gạt đương kim Thánh Thượng, Tả tướng, một chiêu chế địch, bổn Vương phi chẳng lẽ không làm được."
Thanh âm lạnh như băng, hắc tiên trong tay Lưu Nguyệt chợt vung lên, một mảnh đại môn sơn son còn hoàn hảo phía sau lưng Tả tướng, lập tức ầm ầm sụp đổ, gỗ vụn văng khắp nơi.
"Nói xấu trọng thần triều đình, đây là tội thứ nhất."
Trên mặt Tả tướng nhất thời méo xẹo, đây chính là tội không phải lớn, cũng không phải nhỏ, hung hăng trừng mắt liếc Liễu Tâm Ngải một cái.
Không chờ hắn nói gì, Lưu Nguyệt mặt lạnh lên, lớn tiếng nói: "Bổn vương phi là do chính Hoàng đế bệ hạ tự mình tứ hôn, được liệt vào danh sách thành viên hoàng tộc, đứng giữa đường hô to gọi nhỏ Vương phi ta, còn ra thể thống gì nữa.
Coi rẻ Vương phi triều đình, đây là tội thứ hai.
Chỉ là một đứa cháu gái nho nhỏ của Tả tướng, dám tuỳ ý nhục mạ Vương phi đương triều, chẳng lẽ nữ nhân của Tả tướng quyền lực có thể trên cả Hoàng thất Vương phi là ta.
Phạm thượng, đây là tội thứ ba."
Lưu Nguyệt lạnh lùng nói ra, mỗi một câu một câu, mặt Tả tướng càng lúc càng trầm, mặt mày nhăn lại.
"Hừ, nói xấu bổn Vương phi cùng Mộ Dung tướng quân phủ, còn có thể châm chước, nhưng dám to gan coi rẻ Thánh dụ, thời điểm bổn Vương phi nói về Hoàng đế bệ hạ, cư nhiên dám nói năng lỗ mãng, còn nói 'vậy thì sao' nữa chứ.
Hảo, Hoàng đế bệ hạ Thiên Thần quốc dù không đúng, một Tả tướng như ngươi có thể há có thể quản?
Lời Hoàng đế bệ hạ đã ban ra, ban bố thánh chỉ, ngươi lại không xem trọng, chẳng lẽ lời của tả tướng ngươi mới là Thánh chỉ?"
Thanh âm lạnh lùng như băng tuyết Bắc cực, một câu 'chẳng lẽ lời của tả tướng ngươi mới là Thánh chỉ?' nhất thời khiến xung quanh bốn bề yên tĩnh, mọi người đều ngừng hô hấp, đây là đại nghịch bất đạo, là lời nói cực kỳ phạm thượng.
"Nói bậy, bổn tướng đối với Hoàng đế bệ hạ cúc cung tận tuỵ, từ trước tới giờ đã vậy, làm sao có thể nói những lời như thế? Mộ Dung tiểu thư, đừng tuỳ tiện nói xấu bổn tướng."
*****
Tả tướng nghe được câu cuối cùng của Lưu Nguyệt, thần tình nhất thời nghiêm túc lên, những tội khác cũng có thể giải quyết được, chỉ có cái cuối cùng kia, chính là tru di cửu tộc.
"Tả tướng ngươi bảo ta vu hãm ngươi, có cần bổn Vương phi tự mình dẫn ngươi đi xem chứng cứ, những lời này không phải chỉ có một người nghe thấy, cứ hỏi cháu gái Liễu Tâm Tình của ngươi đi." Hắc tiên trong tay vụt một phát, Lưu Nguyệt thần tình lãnh khốc.
Tả tướng lập tức quay đầu nhìn thoáng qua Liễu Tâm Tình, nàng ta chỉ hạ thấp mi, không có phản ứng.
"Nhìn đi, đây là quyền lực của Tả tướng a, đương sự không dám nói, có phải hay không đang chờ đợi, đợi tới lúc Thái tử điện hạ, Dực Vương, Long kỵ hộ vệ, một đám đều phải sửa miệng bảo không có nghe thấy, hoặc cắn ngược lại bổn vương phi một phát, nói ta vu hãm ngươi.
Xem ra, Thiên Thần hoàng triều hôm nay, quyền lực của Tả tướng ngươi đã muốn bao trùm....."
"Mộ Dung tiểu thư." Lưu Nguyệt còn chưa nói xong, Tả tướng đột nhiên lớn tiếng cắt ngang.
Lưu Nguyệt nhất thời hai mắt trừng lớn, đồng thời quát lại: "Liễu Thành Thanh, bổn Vương phi niệm ngươi là trưởng bối, là quốc cữu đương triều, kính cho ngươi ba phần, ngươi đừng cho rằng Mộ Dung Lưu Nguyệt ta dễ bị khi dễ, Thiên Thần hoàng triều hôm nay, không tới phiên ngươi lấy thúng úp voi."
Từng câu từng chữ đều bảo ngươi chế trụ hoàng quyền, cái mũ tội danh cao tận trời này, xem ngươi làm sao thoát được?
Không khí trong nháy mắt giương cung bạt kiếm.
Nếu phản ứng sai lầm, kia không chỉ có Tả tướng cùng Hữu tướng đối chọi, mà còn có Dực Vương, Mộ Dung tướng quân phủ mấy tên khổng lồ đồng thời chống lại.
Hít một hơi thật sâu, Tả tướng kiềm chế lửa giận trong ngực, trên mặt vẫn giữ vẻ trầm ổn như trước.
"Ta, ta không có ý đó." Giữa lúc tình thế căng thẳng này, Liễu Tâm Ngải đột nhiên lắp bắp nói: "Ta chỉ xem nàng không vừa mắt, không hề có ý kháng chỉ bệ hạ, ta......ta cũng không có......không có........"
Mắt hoa đào xinh đẹp, vừa nhìn thấy Lưu Nguyệt lạnh lùng nhìn qua, nhất thời im bặt, nửa ngày sau cũng không nói được tiếp chữ nào.
Tả tướng nghe vậy, mày khẽ nhíu, một thân lửa giận lập tức thu liễm lại.
Lập tức hướng Lưu Nguyệt mỉm cười nói: "Nguyên lai là cháu gái ta nói lầm, Mộ Dung tiểu thư, đứa nhỏ không ý thức được những gì chúng nói, nếu cháu gái bổn tướng bảo không có ý coi rẻ bệ hạ, tin tưởng khi Hoàng đế bệ hạ biết, cũng sẽ không trách tội, tội danh này Tả tướng phủ cũng không dám gánh vác a."
Dừng một chút rồi tiếp: "Về phần nói xấu trọng thần đương triều, Tâm Ngải cũng chỉ là thuận miệng nói ra, Mộ Dung tướng quân cũng là chỗ quen biết, bổn tướng sẽ tự mình đến cửa, miễn cho tổn thương hoà khí hai nhà."
*****
"Mà Tâm Ngải bất kính với Mộ Dung tiểu thư, điểm này nàng nên bị phạt, há có thể không có quy củ như vậy, Tâm Ngải, mau tới đây, cấp Mộ Dung tiểu thư bồi cái xin lỗi." Nói đến đây, Tả tướng quay đầu nhìn Liễu Tâm Ngải hô một tiếng.
Nói lảm nhảm vài câu, liền hoá giải mọi cáo buộc của Lưu Nguyệt, Tả tướng đã nhiều năm lăn lộn quan trường, cũng không phải tay mơ.
Lưu Nguyệt sớm đã rõ ràng, hôm nay nếu chỉ bằng vào mấy lời của Liễu Tâm Ngải mà động đến Tả tướng, căn bản là không đủ, mà nếu chỉ cần xin lỗi thì quá phô trương thanh thế đi, mục đích cuối cùng của nàng, không chỉ đơn giản là vậy.
"Giải thích, vậy có đủ chăng?" Lời nói lạnh như băng, Lưu Nguyệt cầm trường tiên trong tay, bắt chân, tựa lưng vào ghế dựa, cười lạnh một tiếng, nói.
"Ý tứ của Mộ Dung tiểu thư là?" Tả tướng hai tay khuất trong áo bào, nhìn Lưu Nguyệt đối diện.
"Ý tứ của ta là, dạy dỗ con cháu không nghiêm, Tả tướng, ngươi không nghĩ mọi chuyện sẽ cho qua đơn giản như vậy?" Khoé miệng vẽ một tia cười lạnh lùng, roi trong tay Lưu Nguyệt vụt thẳng một cái.
Tả tướng nghe vậy mày nhíu chặt lại, xem ra, hắn không thể tránh nặng tìm nhẹ được nữa rồi.
Giương mắt nhìn thật sâu đánh giá Lưu Nguyệt, nữ tử này mới mười ba tuổi, tâm tư như thế nào cẩn mật vậy, khí thế lại bức người, nếu để cho nàng trưởng thành, vậy....
"Mộ Dung Lưu Nguyệt, đánh chó phải ngó mặt chủ." Hai mắt hơi nhíu, bên trong còn hằn tơ máu.
"Đứa nhỏ không ý thức được những gì chúng nói, hảo, bổn Vương phi không cùng Liểu Tâm Ngải so đo nữa, vẫn là câu khi nãy, bổn Vương phi hôm nay nếu không nhận được hồi đáp xứng đáng, Tả tướng phủ này, chỉ cho phép vào, không được bước ra." Lời nói cực kỳ cuồng vọng, lưu nguyện hắc tiên vung lên, quất tại đại môn trước phủ.
Dung nhan lạnh như băng, trên khuôn mặt bình thường kia, phát ra nhuệ khí bức người.
Tả tướng nghe Lưu Nguyệt dùng chính câu của mình chặn họng mình, lập tức nhíu chặt mày, không nói gì.
Trong nhất thời, một mảnh không trung thật tĩnh lặng.
Người vây xem chung quanh, không đến ngàn vạn, cũng có mấy trăm, môt ngàn, lại không có ai nói chuyện, nhất phương này, giờ tiếng kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe rõ ràng.
Yên tĩnh không một tiếng động, hai bên đối đầu.
Mà lúc này trong hoàng cung cũng rất náo nhiệt, Thiên Thần cung, Thiên Thần hoàng đế Hiên Viên Dịch, lúc này xoa trán nhìn hậu cung song hùng trước mặt, Liễu hoàng hậu cùng Trần quý phi, cười khổ một chút.
Hắn vẫn cứ tưởng rằng Lưu Nguyệt trẻ con, bị khi dễ liền phải đánh lại, cho nên không nhúng tay
*****
Nào ngờ lá gan Lưu Nguyệt lại lớn như vậy, hành động kiên quyết, cư nghiên lại chạy đến Tả tướng phủ, không những đánh đập người trong phủ, lại còn chặn cửa không cho ai ra ngoài một bước, thật sự làm hắn không biết phải nói gì.
"Hoàng Thượng, người cần phải làm chủ cho nô tì, đường đường là Tả tướng, lại bị một con nhóc trấn đại môn, chuyện này nháo ra ngoài, không những cha nô tì mất hết mặt mũi, mà Thiên Thần thủ đô chúng ta cũng không còn tí thể diện nào a." Liễu hoàng hậu ai oán nhìn Hiên Viên Dịch, trầm giọng nói.
Làm chủ, hắn cũng muốn làm chủ đây, nhưng đã lỡ đáp ứng Lưu Nguyệt rồi, giờ lật lọng sao được.
"Ta đã chuẩn không nhúng tay vào chuyện của nàng, đành để nàng đánh một chút vậy." Hiên Viên Dịch lại lần nữa nhíu nhẹ mày.
"Nàng hiện tại ngay cả người cũng đã đánh, còn muốn chờ gì nữa?" Liễu hoàng hậu mặt ai oán, ẩn chứa tức giận nhè nhẹ.
"Có đánh qua người nhà Liễu tả tướng chưa?" Trần quý phi ngồi một bên nhàn nhã sơn móng tay, chậm rãi quay đầu hỏi người đằng sau.
"Không có, chỉ đánh bất quá là một ít hạ nhân thôi, Tả tướng phủ gia một người cũng chưa động vào, ngay cả Liễu Tâm Ngải tiểu thư liên tục xuất khẩu vô lễ, cũng không có sự." Thái giám phía sau lập tức lên tiếng.
Trần quý phi nghe, gật gật "ừ" một tiếng.
Một câu dư thừa cũng không có, nhưng ý tứ cũng rõ, Lưu Nguyệt còn chưa đánh người nhà Liễu gia, vậy không thể không giữ lời.
Hiên Viên Dịch nhìn hai phi của mình, nghe xong, lâm vào thế khó xử.
Liễu hoàng hậu nghe vậy, nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn Trần quý phi nói: "Muội muội, Liễu Tâm Ngải còn nhỏ tuổi, nói lời xúc phạm, nên bị phạt, Lưu Nguyệt làm chủ phạt nàng, ai gia tuyệt đối sẽ không nói một câu che chở, nhưng rốt cục lại xông tới Tả tướng phủ của cha ta, vậy là có ý gì?"
Trần quý phi nghe Liễu hoàng hậu nhắc tới mình, lập tức ngẩng đầu lên, thần tình mỉm cười, nói: "Nói cũng phải, Lý công công, Lưu Nguyệt nói gì khi đó?"
"Dưỡng dục con cháu không nghiêm, nếu đứa nhỏ làm sai, tự nhiên sẽ tìm người chịu trách nhiệm giải quyết." Lý công công đứng phía sau Trần quý phi, lập tức khom người rất nhanh nói.
Trần quý phi nghe vậy, cười gật gật đầu, lại nhìn về Liễu hoàng hậu sắc mặt nhục nhã nói: "Tỷ tỷ cũng nói, Liễu Tâm Ngải không hiểu chuyện, nàng năm nay mười sáu tuổi, cũng không còn nhỏ lắm, vậy tự nhiên là do Tả tướng dạy dỗ không tốt, mà Lưu Nguyệt tuy mới mười ba, bất quá đã được tứ hôn, vậy phải thành đại nhân, đại nhân há có thể cùng đứa nhỏ so đo, nên phải tìm đại nhân khác giải quyết, tỷ tỷ xem có phải hay không?"
Lời nói chậm rãi, cơ hồ khiến Liễu hoàng hậu muốn hộc máu, nhưng một câu phản bác cũng không nói được
*****
Trầm mặc nửa ngày, Liễu hoàng hậu biết hôm nay không làm gì được rồi, không ngờ Lưu Nguyệt còn nhỏ mà tâm tư lại cẩn mật như thế, khiến Tả tướng phủ của nàng hôm nay ăn một cái tát, làm trò cười khắp thành.
Dừng một chút, liễu hoàng hậu hít một hơi sâu, nhìn về Hiên Viên Dịch đang im lặng, nhẹ giọng nói: "Bệ hạ, một khi đã như vậy, thỉnh bệ hạ hãy điều động Cửu Môn Đề Đốc cùng quân đội kinh thành xua đi dân chúng xem náo nhiệt, tụ tập láo nháo như vậy còn ra thể thống gì."
Hiên Viên Dịch nghe vậy, nhìn Trần quý phi không phản đối, gật gật đầu nói: "Vậy hãy....."
"Phụ hoàng." Lời còn chưa nói xong, Thái tử Hiên Viên Thừa bước vào, cắt ngang lời của hắn.
"Phụ hoàng, nhi thần vừa rồi vừa đi đến Cửu Môn Đề Đốc phủ cùng thống lĩnh binh lính phòng vệ kinh thành, ai cũng không có nhà. Một người nghe nói là phụ cận kinh thành có cướp bóc, nên mang binh đi. Người còn lại thì nằm trên giường không dậy nổi, thủ hạ là Tam đại phó lĩnh, đều mang binh ra ngoại ô thao luyện, nhất thời chưa thể quay về."
Thái tử Hiên Viên Thừa cười khổ lắc đầu nói.
Hắn vừa nói xong, Thiên Thần cung một mảnh yên tĩnh, Liễu hoàng hậu răng nghiến ken két.
Mấy tên này chưa lâm trận đã bỏ chạy sao, khốn kiếp, phụ cận kinh thành có người dám đánh? vậy mà cũng nghĩ ra được, sinh bệnh?, một đám hôm qua còn khỏe như trâu, hôm nay liền bệnh không dậy nổi, ai mà tin cho nổi.
Chẳng phải là e ngại thế lực hai phủ, bên nào cũng không trêu chọc được, nên mặc kệ không tham gia, chết tiệt hai tên dối trá.
Liễu hoàng hậu thật sâu nhìn Trần quý phi sắc mặt không đổi, khó trách vừa rổi không phản đối, thì ra là đều đã chuẩn bị tốt.
Trần quý phi thấy Liễu hoàng hậu nhìn mình như thế, trong lòng hiểu được nàng ta nghĩ tới cái gì, bất quá, đành ủy khuất nàng vậy.
Hữu tướng phủ phía sau nàng còn chưa hề động thủ, bất quá đã sớm thu được tin, Mộ Dung tướng quân phủ ra tay, trong các võ tướng, quyền lực của Mộ Dung tướng quân phủ có thể sánh với Hữu tướng phủ bọn họ rồi, cần gì mình ra tay nữa, xem ra tiểu nha đầu Lưu Nguyệt này, quả nhiên lợi hại, đã sớm chuẩn bị hậu chiêu.
"A, quả nhân xem Lưu Nguyệt hình như rất nghe lời Triệt nhi, Triệt nhi lúc trước bảo nàng một tháng không được ra khỏi Ngọc Lưu Ly điện, nàng liền làm đúng y, Triệt nhi hẳn có thể khuyên nhủ nàng." Hiên Viên Dịch thở dài, hai người như thế nào càng không khiến hắn bớt lo được một chút.
"Đúng vậy." Liễu hoàng hậu nhất thời mắt sáng lên, ngày ấy trong cung của nàng, Hiên Viên Triệt chính là trực tiếp lôi Lưu Nguyệt đi, mà Lưu Nguyệt cũng không có nửa điểm phản kháng.
*****
Bọn họ nào biết rằng đâu phải Hiên Viên Triệt không cho Lưu Nguyệt ra khỏi phủ mà là vì nàng đang trong thời gian hồi phục võ công nên không thể ra khỏi phủ.
"Không cần". Thái tử Hiên Viên thừa cười khổ nói: "Tam đệ vừa mới đi Triều Châu, bảo là mang Long kỵ hộ vệ quân đi tập luyện."
Đây rõ ràng là Hiên Viên Triệt tuyên bố không hỗ trợ nàng.
Trong Thiên Thần cung không ai nói gì, mọi người đều trầm mặc.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sắc trời dần buông xuống.
Trước phủ Tả tướng, Lưu Nguyệt mặc xiêm áo dài ngồi bên một bàn đầy thức ăn, rượu ngon, chậm rãi dùng, hoàn toàn không để ý tới những gì xung quanh.
Từ trong cung, những người có giao hảo với Tả tướng đến phủ, Lưu Nguyệt cũng cho đi vào dễ dàng, bất quá muốn rời đi thì thật sự khó khăn.
Hắc tiên vừa vung lên, người hầu trong phủ đã tè ra quần lui trở vào trong, những người lúc nãy tới để truyền ý chỉ trong cung giờ không biết làm sao để ra ngoài a.
Sắc trời ngày càng lúc càng mờ nhạt, từng ngọn đèn dầu dần thắp lên.
Dân chúng tụ tập quanh phủ xem náo nhiệt, cũng không một ai ly khai, thậm chí còn mang ghế đến, đốt đèn lồng, lẳng lặng ngồi xem.
Không ai đuổi bọn họ đi, trước kia, nếu đêm xuống sẽ có quy định cấm người đi lại, nhưng đêm nay lại không có binh lính nào ra can ngăn cả.
Bởi vậy, mọi người đều mừng rỡ, ngồi chồm hổm xem kịch vui.
Cơm no rượu say, ném ra một thỏi bạc, lập tức có người chạy đến thu dọn bàn, Lưu Nguyệt hai chân thả lỏng, hai mắt hơi nhắm lại, roi trong tay nhịp nhịp, thần thái kia, nhàn nhã cực kỳ.
Ngược lại, hai cánh cửa lớn trước mặt nàng rách nát, tiêu điều xuống dốc, khiến Tả tướng phủ xưa nay vốn cao cao tại thượng, giờ nhìn chẳng khác một cái miếu hoang.
Tả tướng không đứng ở cửa, Liễu Tâm Ngải, Liễu Tâm Tình cũng đều đã đi vào, chỉ còn một thủ vệ đứng canh, nơm nớp lo sợ, luôn quan sát nhất cử nhất động của lưu nguyệt.
Thời gian trôi qua thật nhanh, ánh trăng đã xuất hiện.
Ánh sáng bàng bạc chiếu rọi cả vùng trời mênh mông, trong trẻo lạnh lùng mà cũng thật cao quý.
Lẳng lặng ngồi trên ghế, Lưu Nguyệt nhìn như đã muốn ngủ, dưới ánh trăng bao phủ, nhìn thật thần bí khó lường.
Bóng dáng thản nhiên dưới ánh trăng, như hòa vào bóng đêm thành một thể, giống như nàng chính là màn đêm đen này vậy.
Mọi người chung quanh đều lẳng lặng nhìn, giống như giờ khắc này, chỉ có nàng tồn tại.
Ánh trăng nhạt dần, trời đã sắp sáng.
*****
Tả tướng phủ không hề có động tĩnh, Lưu Nguyệt cũng vậy, hai bên âm thầm đối đầu.
"Nơi này, nơi này có người đi ra." Một mảnh tĩnh lặng, đột nhiên có người ồn ào lên, mọi người đều quay nhìn về bên trái phủ, thấy một người đang lồm cồm bò lỗ chó đi ra, khuất trong chỗ tối, lập tức kêu ầm lên.
(lỗ chó: những lỗ hổng dưới chân tường gạch/hàng rào kẽm, khá nhỏ, thường chó hay chui ra chui vào nên gọi thế ^^)
Lưu Nguyệt nghe vậy, chậm rãi mở to mắt, lạnh lùng cười: "Ta chỉ chắn đại môn, nếu Tả tướng cũng muốn chui ra bằng lỗ chó, ta, Mộ Dung Lưu Nguyệt cũng phóng hắn một con ngựa.
Thanh âm lạnh lùng vang lên trong đêm, vòng vây xem chung quanh đang yên tĩnh, đột nhiên một người cười khúc khích.
Cười là một phản ứng dây chuyền, ngay sau đó tất cả mọi người đều cười, hi hi ha ha hê hê hô hô vang trong đêm tối, thể hiện rõ ràng sự khinh miệt.
Giữa lúc đó, Hoàng cung xa xa vang lên tiếng chuông.
Giờ mẹo, đến giờ vào triều.
Tiếng bước chân vang, đèn đuốc sáng trưng, Tả tướng phủ vốn yên tĩnh đột nhiên có tiếng người truyền ra, vô số cây đuốc được thắp lên, khiến cả khu này sáng rõ.
Tả tướng một thân triều phục, đầu đội châu quan khổng tước đỉnh long, mặc mãng bào màu tím, chân đạp giày quan nhất phẩm, thần tình uy nghiêm, từng bước đi ra.
Dưới ánh sáng đèn dầu, rọi rõ thân ảnh hắn.
Sau lưng nhất phẩm triều phục, Tả tướng hai tay để sau lưng, trên lưng buộc chặt một cành mận gai, đây là..... chịu đòn nhận tội a. Mọi người chung quanh nhất thời hưng phấn ồ lên.
"Dưỡng dục con cháu không nghiêm, cháu gái Liễu Tâm Ngải ác ngôn nhục miệt Dực Vương phi do Hoàng đế bệ hạ ban thưởng, bổn tướng bụng làm dạ chịu, có tội, tự nhiên sẽ hướng Hoàng Thượng chịu đòn nhận tội."
Dứt lời, lửa giận ngập lòng lạnh lùng nhìn Lưu Nguyệt, lớn tiếng nói: "Ra đây."
Phía sau, lập tức có gia đinh đưa Liễu Tâm Ngải ra cửa phủ, mạnh tay ấn quỳ gối xuống đất.
"Năm nay đã mười sáu, tội khó thoát được, theo quốc pháp Thiên Thần, nhục mạ hoàng tộc, nặng thì 100 côn, đánh." Hét một tiếng thật to, Tả tướng sắc mặt xanh mét.
Gia đinh phía sau lập tức ấn trụ Liễu Tâm Ngải đang kinh hoảng, quân côn trong tay lập tức đánh xuống.
Nhìn Lưu Nguyệt đang quan sát bọn họ chăm chú, lực tay nhất thời chẳng dám nhẹ nửa phần, hết sức đánh xuống.
Nhất thời, chỉ nghe thấy tiếng 'Bang bang' mãnh liệt.
Liễu Tâm Ngải vốn được nuông chiều từ bé, làm sao nếm trải đau đớn như thế này bao giờ, nhất thời gào khóc, liên tục mắng: "Mộ Dung Lưu Nguyệt, ngươi....."
*****
"Đánh." Tả tướng vừa nghe nhất thời nổi giận gầm lên một tiếng, thanh sắc càng dữ tợn.
Quân côn, hạ xuống càng nặng.
"Ôi, ta không dám, tha ta đi, ta không dám.........A........."
Lưu Nguyệt thấy vậy, lạnh lùng cười, ngồi tựa trên ghế hoàng kim lớn, ung dung nhìn.
Tiếng gào khóc theo tiếng đánh dập nhỏ dần, một trăm quân côn, nếu đánh thật tình, da thịt đầy đặn của Liễu Tâm Ngải sẽ nát bét.
Đánh đánh đánh, cơ hồ không ra tiếng nữa. (cell: thịt lúc đó chắc mềm nhũn rồi ^^)
"Như vậy, Mộ Dung tiểu thư đã vừa lòng chưa?" Tả tướng không nhìn Liễu Tâm Ngải phía sau, mặt giận dữ nhìn Lưu Nguyệt, nói.
"Hảo, Tả tướng không hổ là Tả tướng, trì gia quả nhiên nghiêm cẩn." Lưu Nguyệt chậm rãi đứng lên, cổ tay đột nhiên huơ một cái.
Trường tiên màu đen lập tức vút ra, đánh bay quân côn đang không ngừng quất xuống kia.
"Bỏ đi." Lưu Nguyệt chậm rãi nói một câu.
Liễu Tâm Tình nãy giờ đứng ở bên trong lập tức vọt ra, mặt đầy nước mắt ôm lấy Liễu Tâm Ngải đang hấp hối, trong lòng oán hận.
Đánh thì đã đánh tới 90 quân côn rồi, giờ mới bảo bỏ đi, cùng với đánh hết 100 có gì khác biệt. (cell: ta là ta chờ tới 99)
"Việc hôm nay coi như bỏ qua, Tả tướng lấy đức thu phục lòng người, Lưu Nguyệt thập phần bội phục." Đánh người đã đời xong nói lời khen ngợi, quả thực so với trực tiếp móc xỉa còn khó nghe hơn.
"Nếu đã như vậy, Mộ Dung tiểu thư xin rời đi, bổn tướng muốn thượng triều." Dứt lời, Tả tướng liền cất bước đi, cư nhiên là muốn đi bộ vào triều.
Nếu không phải sợ trễ giờ, khiến thế lực khác cướp lấy tiên cơ, hắn thật muốn nhìn xem Mộ Dung Lưu Nguyệt có thể trấn cửa tới bao lâu.
Đáng tiếc, Lưu Nguyệt hết thảy đều có tính toán, hậu chiêu còn ở phía sau.
"Kia thật không phải, người đâu, tới chuẩn bị cho gia gia các ngươi một cái kiệu, đường đường là Tả tướng, lưng đeo bụi gai đi bộ, thật sự tổn hại đến thể diện a." Thản nhiên vung tay lên, Lưu Nguyệt thần tình phấn chấn nhìn Tả tướng xấu hổ mặt đỏ bừng, cười thật tao nhã.
Tả tướng vừa nghe, thiếu chút nữa phun máu, nàng trấn tại đây một ngày một đêm, dù kết cục có như vậy hay không, thể diện hắn đã sớm tổn hại hết rồi, giờ nói mấy lời này, giả người tốt cũng chân chính là chọc tức chết hắn mà.
Giữa một đám người mặt lúc xanh lúc trắng chung quanh, Lưu Nguyệt xoay người, cười lớn không xem ai ra gì, rời đi.
Tiếng cười trong màn đêm trống vắng, vang vọng xa xa.
Đem toàn bộ tùy tiện cùng kiêu ngạo phát ra đến cực hạn.
Hôn nay, Tả tướng bị Lưu Nguyệt cho ăn đòn đau điếng.
← Ch. 042 | Ch. 044 → |