← Ch.02 | Ch.04 → |
EDIT: Aries92
BETA: Đầm♥Cơ images
Nói dối! Chỉ vì muốn có được sự chú ý của anh. Đừng ghét em được không!
Liên tục trong bảy ngày, Jill thuận lợi ra vào nhà Bách đại tác giả trong khi sắc mặt Bách Nghiêu
Nhất ngày càng kém đi.
Không phải anh chưa từng rút chuông cửa nhưng không hiểu sao cô ta lại có được số điện thoại của anh. Bị thiếu ngủ khiến tâm trạng anh rất bực bội, lại còn bị tiểu quỷ kia phá bĩnh, anh càng tức điên hơn, bừng bừng lửa giận ấn nút nghe điện thoại. Còn chưa kịp rít gào, đầu dây bên kia đã bình thản phun ra một câu.
"Em nghĩ truyền thông và độc giả rất hứng thú với tác giả "Nhất" thần bí, không biết địa chỉ nơi ở của "Nhất" có thể bán được bao nhiêu tiền nhỉ?"
Đối với loại uy hiếp trẻ con này, Bách Nghiêu Nhất chỉ cười nhạt, anh cũng không thể không chuyển nhà.
"Ah!... Đúng rồi" đối phương dường như nhớ ra cái gì, lại bồi thêm một câu " Ảnh "Nhất" chỉ mặc quần lót gợi cảm chắc chắn sẽ làm độc giả nữ điên cuồng, anh nói có phải không?"
Cái gì?
Bách Nghiêu Nhất nhanh chóng vứt điện thoại, chạy vội về phía cửa dùng sức mở, tức giận đến mức quên mất bản thân trên dưới chỉ mặc mỗi chiếc quần lót.
Jill nhìn chăm chú vào chiếc quần lót đang bao bọc lấy vật to lớn kia, trong lòng thầm nghĩ – Haizzz!Lần này không phải màu đen mà là màu đỏ.
Jill vẫn duy trì nụ cười trên mặt, tay cầm chiếc điện thoại màu hồng, nhìn người đàn ông chào hỏi " Hi! Chào buổi sáng"
"Sao cô lại có ảnh của tôi?" Bách Nghiêu Nhất cắn răng, không muốn cơn tức giận làm mờ lí trí, bắt buộc bản thân phải thật bình tĩnh.
Click!
Cô gái trả lời rất đơn giản, trực tiếp giơ di động trên tay chụp một tấm, sau đó mỉm cười vô tội " Không phải bây giờ có rồi sao?"
Bách Nghiêu Nhất cảm thấy mình thật ngu ngốc, hằm hằm nhìn di động trên tay cô gái, nhanh chóng vươn tay cướp lấy, mà cô gái lại rất ngoan ngoãn phối hợp đưa ra không phản kháng.
"Hứ! ảnh cho anh xóa."
Bách Nghiêu Nhất lập tức dừng động tác, đầu óc tiểu thuyết gia bắt đầu không ngừng phân tích, nếu tội phạm nhanh chóng phục tùng như vậy chắc chắn còn có âm mưu nào đó, liếc mắt nhìn di động, con ngươi màu đen loé lên tia cảnh giác.
Jill nhún vai bình thản "Dù sao ảnh cũng đã gửi đến hòm thư của em rồi"
Bách Nghiêu Nhất chưa bao giờ cảm thấy hận sự phát triển của khoa học kỹ thuật đến vậy.
Jill lắc lắc túi giấy trong tay tươi cười ngọt ngào, làm cho người nào đó hận đến nỗi chỉ muốn xóa sạch nụ cười trên gương mặt cô.
"Đã muốn ăn sáng chưa?" Jill cười gian.
Bách Nghiêu Nhất không nói, chỉ nhắm chặt mắt, hít một hơi thật sâu, sau đó hơi nghiêng người. Jill ung dung bước vào, mặt tràn đầy vẻ đắc ý.
Sau đó cuộc sống an tĩnh của Bách Nghiêu Nhất không còn nữa. Liên tục bảy ngày, đúng sáu giờ sáng, tiểu thư Anderson sẽ đến gõ cửa. Lúc đầu Bách Nghiêu Nhất cảm thấy rất thiếu ngủ, nhưng dần dần về sau giấc ngủ cũng trở nên bình thường. Đến ngày thứ năm đồng hồ sinh học của anh bắt đầu theo lịch mà hoạt động, cứ đến sáu giờ là tự nhiên tỉnh dậy, sau đó vừa khéo nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Nói thật anh chưa bao giờ chán ghét bản thân như lúc này.
Bách Nghiêu Nhất mặt lạnh tanh nằm trên sofa, cởi trần trên người chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi, tay cầm truyện tranh không tỏ thái độ gì với sự xâm nhập của người nào đó.
Nhưng mà đối phương cũng tự tìm niềm vui, cô ngồi trên sàn nhà, ôm gối ôm, tay toàn đồ ăn vặt, vui vẻ xem tivi, đôi khi còn bật cười ra tiếng. Bách Nghiêu Nhất ép bản thân dồn sự chú ý vào quyển truyện trên tay nhưng tiếng ồn ào của tivi làm anh phân tâm, hơn nữa lại rất ầm ỹ.
Trên tivi không ngừng phát ra tiếng cười lặp đi lặp lại, sức nhẫn nại của anh theo đó cũng dần cạn kiệt, mà cái người ngồi xem tivi kia còn cười haha.... điều này đối với Bách Nghiêu Nhất mà nói chính là tạp âm.
Jill đang xem chương trình yêu thích, màn hình đột nhiên đen ngóm, cô trừng mắt, quay đầu vừa vặn nhìn thấy Bách Nghiêu Nhất lạnh lùng quẳng điều khiển lên ghế sofa.
"Muốn xem tivi thì về nhà mà xem, ở đây không phải nhà trẻ"
Jill nghiêng đầu suy nghĩ, nhìn đồng hồ báo thức vừa vặn mười hai giờ "Em đói bụng."
Liên quan gì đến tôi!
"Đói bụng thì về tìm mẹ cô" nói với anh cũng vô dụng.
Jill không nói nữa, ôm gối trong lòng, đôi mắt màu lam chăm chú quan sát Bách Nghiêu Nhất. Bách Nghiêu Nhất cũng lười chọc ngoáy cô, thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, anh nằm trên sofa tiếp tục đọc truyện tranh.
Rộp Rộp
Bên cạnh truyền đến tiếng đồ ăn vặt. Loại âm thanh này không tính là gì nhưng nó cứ lặp đi lặp lại bên tai sẽ khiến người ta cảm thấy bực bội. Cơn tức lại có dịp bùng phát.
"Ầm ỹ quá đi! Cô không thể yên lặng một chút sao?"Bách Nghiêu Nhất đứng bật dậy ném quyển truyện tranh sang một bên.
Jill cắn khoai tây, mắt lam mở to vô tội "Ai bảo anh không cho em ăn cơm" còn không thèm để ý đến cô. Bản thân cô cũng cảm thấy rất nhàm chán.
"Jill Anderson, sự nhẫn nại của tôi cũng có giới hạn đó" Anh không phải sợ sự uy hiếp của cô, cũng không muốn làm sáng tỏ chỉ vì anh lười, không thích phiền phức cho nên mới để mặc cô quấy rầy, nhưng điều đó không có nghĩa là chuyện gì cô làm anh cũng dễ dàng cho qua. Một khi sự nhẫn nại của anh đã hết, đừng có nghĩ đến làm phiền anh, dù sao anh cũng chỉ là một nhà văn không phải ngôi sao thần tượng gì hết.
"Nói thật! Cô cho rằng tôi thực sự tin cô là độc giả trung thành của tôi hay sao?". Anh nhếch môi lộ ra nụ cười châm chọc.
Độc giả cùng lắm cũng chỉ xin chữ ký, nếu không thì chụp ảnh chung, hỏi chương mới bao giờ có... chắc chắn sẽ không đến chắn gác ngoài cửa, mỗi ngày đều đến tận nhà làm phiền. Không muốn vạch trần lời nói dối của cô là vì anh lười, hơn nữa cũng muốn biết ý đồ của cô ta. Dù sao những người biết anh là "Nhất" không nhiều lắm. Bách Á Mạt dù có giận anh đến chết nhưng dù sao cũng là chị ruột, cô cũng hết mực bảo vệ em trai mặc cho tính cách của cậu làm cô chỉ muốn một đao chém chết, nhưng cũng không muốn cậu gặp phiền toái gì. Cho nên ngoại trừ nhà xuất bản, cũng chỉ có Bách Á Mạt biết diện mạo và số điện thoại của anh. Bởi vậy, đối với chuyện Jill biết thân phận của anh, Bách Nghiêu Nhất thừa nhận anh rất tò mò, cũng chính vì lòng hiếu kỳ này mà anh dễ dàng bỏ qua sự quấy rầy của cô.
Có thể nói sinh hoạt hằng ngày của anh quá mức nhàm chán, hơn nữa viết tiểu thuyết trinh thám khiến trí tưởng tượng của anh càng bay xa. Đoán Jill Anderson nhất định có mục đích gì đó, muốn trục lợi gì từ người anh. Nhưng trên người tiểu thuyết gia thì có thể có gì chứ? Cho nên nhất định là cô ăn no rửng mỡ không có việc gì làm.
Mà bây giờ anh cảm thấy bản thân tự mua phiền toái vào người, cho nên anh chán, anh ghét, anh không muốn chơi cùng tiểu quỷ này nữa.
"Cô có thể đi được rồi, tôi không muốn chơi đùa với cô nữa"
Thấy Jill vẫn đứng im, anh nhướn mày " Đừng bắt tôi phải tự tay đuổi người" Anh sẽ không vì cô là con gái mà khách khí.
Jill biết anh nghiêm túc, nói được là làm được liền thức thời đứng dậy tay vẫn lưu luyến gối ôm.
"Gối ôm cô có thể mang đi" Bị cô sờ qua anh cũng chẳng muốn dùng nữa. Ngày mai phải gọi công ty vệ sinh đến tổng vệ sinh toàn bộ căn phòng mới được. Jill cúi đầu yên lặng đi ra cửa, tay mở cửa không quên quay đầu nhìn Bách Nghiêu Nhất. Bách Nghiêu Nhất không thèm chú ý đến cô, tiếp tục đọc truyện...Nhưng mà hình như bụng hơi đói thì phải...thôi tí ăn mì cũng được.
"Tại sao X luôn cố ý để lại chứng cứ cho cảnh sát? Bởi vì bọn họ có mối quan hệ mật thiết với nhau. So với tất cả mọi người trên thế giới này thì bọn họ có quan hệ chặt chẽ nhất, bởi vì từ khi còn chưa ra đời họ đã như vậy rồi."
Bách Nghiêu Nhất đánh rơi quyển truyện xuống sofa!
Anh ngạc nhiên quay đầu không dám tin nhìn cô.
"Làm sao cô biết?" Anh không có nói cho bất kỳ ai, cũng không có thói quen ghi chép lại ý tưởng, tất cả tình tiết của câu truyện anh đều giữ ở trong đầu.
Jill mỉm cười "Em đã nói! Em là độc giả trung thành của anh mà".
Chó má!
Bách Nghiêu Nhất hừ lạnh "Cô cho rằng loại chuyện hoang đường này tôi sẽ tin sao?"
"Tại sao không?" Jill nghiêng đầu không hiểu.
"Bởi vì cô không thực sự quan tâm" Bảy ngày qua không phải anh không quan sát cô "Cho tới bây giờ cô chưa từng tò mò tôi viết những gì trong máy tính"
Miệng luôn nói mình là độc giả trung thành nhưng nhìn thấy máy tính đặt trước mặt lại chẳng mảy may để ý, mặc dù anh đã cố tình tránh mặt để máy tính ở lại nhưng cô vẫn vậy, chỉ tập trung xem tivi, một chút cũng không đả động gì đến laptop.
Jill chính trực nói "Đấy là bởi vì em có phép tắc, không nên rình coi đồ vật của người khác khi họ không có ở đấy"
"Có phép tắc mà mỗi ngày đều đến quấy rầy một người đàn ông độc thân, lại còn chụp ảnh uy hiếp?" Bách Nghiêu Nhất châm chọc.
"Nếu không làm vậy thì sao tiếp cận anh được chứ?" Jill làm nũng.
Tốt! Trọng điểm đây rồi.
"Cô tiếp cận tôi làm gì?" Ánh mắt Bách Nghiêu Nhất tràn ngập đùa cợt "Đừng nói vì cô là độc giả nữa nhé"
"Vâng ..." Jill gật đầu sau đó nhíu mày cố gắng suy nghĩ
"Thế nào! Một người có phép tắc như cô mà cũng phải suy nghĩ xem nên nói dối ra sao à? À...đúng rồi" Bách Nghiêu Nhất giả vờ như bừng tỉnh "Tôi suýt quên mất từ đầu đến giờ cô đã bao giờ nói thật đâu...những lời nói của cô có chỗ nào đáng tin chứ?"
Jill nhíu mày nhìn anh, mà Bách Nghiêu Nhất cũng chợt nhíu mày chờ xem cô còn gì để nói.
"Anh nói gì em không hiểu?" Quanh co một lúc cô vẫn không hiểu, có điều cô biết với tính cách của anh chẳng nói được lời nào tốt đẹp, nhưng cô cũng không so đo tính toán. Anh nói rất đúng, cô quả thật nói dối anh. Cô chưa bao giờ là độc giả của anh.
"Tiểu thư Anderson! Bây giờ làm bộ không còn kịp nữa đâu". Anh đi thẳng vào vấn đề "Nói! Cô tiếp cận tôi có mục đích gì?"
Lừa tiền! Trên người toàn hàng hiệu thế kia nhìn qua cũng biết gia cảnh giàu có.
Cô không có mục đích gì chỉ muốn được ở bên cạnh anh nhưng chắc chắn anh không tin, con người đa nghi này lúc nào cũng cho rằng người khác có tâm địa xấu xa.
Jill cắn môi nhíu mày, mắt lam tội nghiệp nhìn Bách Nghiêu Nhất "Em chỉ muốn anh thích em" giống như trước kia vậy.
Mặt anh vẫn không đổi, trực tiếp quẳng một câu "Cô nghĩ cũng đừng nghĩ" anh không có hứng thú với nữ sinh.
"Không phải người yêu thì có thể giống như em gái, như bạn bè..."
"Không có khả năng đó" Bách Nghiêu Nhất không lưu tình từ chối "Tôi không thích nhận người không có cùng huyết thống làm em gái, cũng không kết bạn với phụ nữ".
"Vì sao?"
"Bởi vì tôi không thích gần gũi với ai, nói gì mà quan hệ nam nữ trong sáng. Thật nực cười! Tôi chỉ có hứng thú lên giường với phụ nữ mà thôi" Jill đang định mở miệng, Bách Nghiêu Nhất lại trực tiếp chặn lời "Cho nên tiểu thư Anderson, cô hãy dập tắt mộng tưởng thiếu nữ đó đi, muốn quan hệ trong sáng thì tìm người khác, tôi đây không có hứng thú. Còn nếu cô muốn làm bạn giường của tôi, tôi cho cô biết, tôi không có hứng thú bởi vì tôi chắc chắn không xuất hiện thú tính với tiểu quỷ như cô."
Dứt lời anh đẩy cô ra khỏi nhà, đóng cửa lại.
Trước khi đóng cửa để lại một câu "Tin tôi đi, nếu cô còn tiếp tục quấy rầy tôi sẽ gọi cảnh sát xử lý" Sự nhẫn nại của anh đã cạn kiệt rồi.
Cuộc sống an tĩnh của Bách Nghiêu Nhất cuối cùng cũng trở lại.
Tuy rằng đồng hồ sinh học khiến anh cứ đúng sáu giờ là rời giường, nhưng ít nhất cái người phiền phức kia không có xuất hiện.
Bách Nghiêu Nhất rất vừa lòng. Đã ba ngày không thấy cô ta, anh nghĩ chắc chắn cô ta bị những lời nói của anh dọa sợ rồi, nếu tiếp tục dây dưa anh sẽ không vì cô ta còn nhỏ tuổi mà khách khí.
Về phần làm sao cô ta biết kết cục của truyện, anh rất tò mò nhưng cũng không quá chú ý. Dù sao anh cũng chưa viết đến đó, lúc nào cũng có thể chỉnh sửa. Tiểu quỷ chắc chỉ trùng hợp nói đúng ý tưởng của anh mà thôi.
Bách Nghiêu Nhất không để loại chuyện nhỏ này làm phiền não, hơn nữa căn phòng đã yên tĩnh trở lại làm tinh thần anh rất tốt, ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ chiếu xuống sàn gỗ... Trong phòng chỉ còn lại tiếng bước chân của anh. Khóe miệng gợn lên, vui vẻ huýt sáo đi vào phòng bếp.
Mở tủ lạnh nhìn một chút, bánh mì không còn, bơ cũng không còn, thực phẩm đông lạnh cũng không còn. Trời ơi!...mỳ cũng chỉ còn hai gói, tất cả đồ ăn vặt đều bị tiểu quỷ kia ăn sạch.
Bách Nghiêu Nhất thầm rủa trong lòng nhưng không sao, dù sao cũng không có việc gì làm, đi mua một chút đồ ăn cũng tốt.
Lấy chìa khóa, anh vớ cái áo sơ mi trắng cùng quần bò vắt trên ghế sofa mặc vào, chân đi dép ra khỏi nhà.
Mấy hàng xóm ở bên đều vô tình quan sát Bách Nghiêu Nhất. Rõ ràng ăn mặc rất đơn giản, dáng người cao ngất, mái tóc đen, ngũ quan tuấn mỹ, nắng chiếu chói mắt làm cho Bách Nghiêu Nhất miễn cưỡng phải đeo kính râm. Cùng một cách ăn mặc như vậy, nếu là người khác thì chẳng khác gì lưu manh, nhưng ở trên người anh thì lại gợi cảm chết người. Phụ nữ không nhịn được nuốt nước bọt, nếu các cô trẻ lại chục tuổi có thể cùng anh ta tình một đêm chắc tuyệt lắm đây.
Bách Nghiêu Nhất đã sớm quen với việc không để ý đến ánh mắt người khác, chân dài chậm chậm đi đến siêu thị phía trước.
Không thể không nói, Bách Á Mạt rất hiểu em mình, nhà ở cũng chọn nơi gần siêu thị và cửa hàng bánh ngọt, sợ em trai chết đói ở nhà.
Một tháng Bách Nghiêu Nhất chỉ đi siêu thị một lần, mua đầy đủ vật dụng cá nhân. Tình cờ đi qua cửa hàng bánh ngọt mua vài cái bánh mì ăn tạm...đến Paris đã nửa năm nhưng anh chưa đi quá trăm dặm.
Anh không phải trạch nam, chỉ là lười!
Bách Nghiêu Nhất thong dong bước đi, xuyên qua kính râm nhìn thấy một con mèo hoang đang nằm bên cạnh thùng rác. Mèo vằn xám, mắt màu xanh lam nhìn anh không sợ, chỉ lười biếng ngáp một cái đưa chi trước lên cọ mặt. Nhìn chăm chú mèo hoang không đến năm giây, Bách Nghiêu Nhất lại tiếp tục bước đi đến siêu thị.
Đến siêu thị, anh đẩy xe nhanh chóng chọn những đồ cần thiết. Anh không có hứng thú đi đông đi tây, chỉ đến những khu mình cần. Đi qua khu vực bán đồ cho vật nuôi, anh dừng lại một chút, mắt nhìn đến quầy thức ăn cho súc vật. Nhìn kệ thức ăn cho mèo hồi lâu, cuối cùng quyết định chọn vị cá chép.
"Anh mua thức ăn cho mèo làm gì?" Phía sau truyền đến tiếng nói chất vấn.
Bách Nghiêu Nhất bị dọa, hơn nữa giọng nói này lại rất quen tai, quay đầu nhìn thấy tiểu quỷ ba ngày không gặp, lông mày nhíu chặt.
Jill cũng nhíu mày không vui nhìn tay anh "Anh mua thức ăn cho mèo làm gì? Anh lại nuôi mèo hả? Nuôi lúc nào mà em không biết?"
Tiểu quỷ này cho rằng cô là ai?...."Tiện đây, có muốn tôi nói cả tổ tông dòng họ cho cô biết luôn không?"
"Không cần! em không có hứng thú với tổ tông nhà anh, chỉ biết anh có một chị gái và hai em trai" Cô trực tiếp trả lời.
Bách Nghiêu Nhất chớp mắt, Khủy tay phải dựa lên xe đẩy nhìn cô cười lạnh "Xem ra cô hiểu khá rõ về tôi?"
"Đúng vậy" Jill gật đầu nhìn anh cười "Khá rõ rang."
Bách Nghiêu Nhất nhìn cô, trong đầu hiện lên rất nhiều nghi vấn. Tiểu quỷ này quả thật rất thần bí, hơn nữa lại biết rất nhiều chuyện của anh. Biết anh có anh chị em không phải việc kỳ lạ. Trong giới ai cũng biết "Nhất" và Bách Á Mạt có quan hệ, muốn biết thân thế của anh chỉ cần điều tra Bách Á Mạt là ra. Nhưng cô ta vừa nói "lại" nuôi mèo là có ý gì? "Lại" này làm cho người ta rất hoang mang. Biết anh nuôi mèo cũng không phải việc gì khó khan, bởi vì trong nhà anh có ảnh. Nhưng con mèo trong ảnh không phải chụp trong căn hộ bây giờ của anh, trong nhà cũng không có vật dụng nuôi mèo, làm sao cô ta biết chính xác con mèo trong ảnh đã chết mà không phải đã chuyển đi nơi khác.
Việc cô biết được "Nhất" đã từng nuôi mèo không phải việc kỳ lạ, nhưng cảm giác bị người khác nhìn thấu mà bản thân lại không biết gì về đối phương thực khó chịu. Không ai thích bị điều tra, bị nhìn thấu mà người trước mắt không có một chút tự giác còn coi đó là điều đương nhiên.
"Theo dõi, rình mò, quấy rầy...còn uy hiếp" Anh nói ra một vài hành vi của cô rồi nhướng mày chê cười "Người nhà đã đưa cô đi khám bác sĩ chưa? Sao lại để bệnh nhân thần kinh chạy lung tung khắp nơi thế này"
Bác sĩ! Jill mệt mỏi hạ mắt, thành thực gật đầu "Có!Em mới xuất viện năm tháng trước".
Đúng là có bệnh thật sao?
Bị bệnh nhân tâm thần quấy rối, anh cảm thấy hơi không an toàn "Gọi người nhà đưa đến bệnh viện đi. À mà đừng đến bệnh viện, đưa đến bệnh viện tâm thần thích hợp hơn đấy" Bách Nghiêu Nhất cay nghiệt nói, sau đó không để ý đến phản ứng của đối phương, đẩy xe đi thẳng.
Nhưng anh không để ý đến người ta không có nghĩa là người ta không để ý đến anh.
"Này! Anh còn chưa trả lời em, anh mua đồ ăn cho mèo làm gì?" Jill theo sau không để ý đến lời châm chọc của anh. Cô chỉ mới không đến ba ngày, tự dưng lại xuất hiện một con mèo. Đáng ghét! đều tại Emma quản cô quá chặt làm cô không thể chuồn ra ngoài. Hôm nay, nhân lúc Emma không để ý, cô nhanh chóng lẻn ra cửa, vừa khéo thấy anh đang trên đường đến siêu thị liền bám theo sau, đang phân vân không biết có nên lên tiếng hay không, nào ngờ lại thấy anh đang mua thức ăn cho mèo, cô không nhịn được chạy lại.
Sao anh có thể nuôi mèo chứ?
"Này! Em không cho anh nuôi mèo đâu" Lời nói như ra lệnh, rốt cuộc làm cho Bách Nghiêu Nhất dừng bước, không kiên nhẫn nhìn cô "Không cho! Xem ra cô không chỉ bị bệnh thần kinh mà còn có chứng ảo tưởng nữa. Cô là ai? Dựa vào cái gì bảo tôi không được nuôi mèo?"
"Bởi vì em chỉ có anh" Mắt xanh mở to thuần túy mà cố chấp "Bởi vì em chỉ có anh cho nên anh cũng chỉ có thể có mình em"
Đúng là có bệnh! Bệnh còn không nhẹ!
Cũng từng có một đôi mắt như vậy nhìn anh, coi anh là thế giới duy nhất. Điểm khác biệt lúc đó là một con mèo mà trước mặt là tiểu quỷ bị bệnh.
Jill và anh nhìn nhau một hồi lâu, mắt lam co lại uất ức nói "Anh thực sự nuôi mèo sao?" Cúi đầu cố gắng che đi lời nói lên án sự phản bội.
Bách Nghiêu nhất cảm thấy thật khó hiểu, tại sao anh lại bị chỉ trích cơ chứ? Bị đôi mắt tội nghiệp này nhìn chăm chú mà cũng mềm lòng.
Anh mềm lòng cái gì vậy?
Bách Nghiêu Nhất cảm thấy bản thân cũng bị bệnh, lẽ nào bệnh thần kinh cũng truyền nhiễm!
Cắn môi, trầm mặt không nói một câu, đẩy xe đi tính tiền. Jill cũng không nói thêm lời nào, lẽo đẽo theo sau anh, cúi đầu giống như đứa trẻ đáng thương bị bắt nạt. Một người đàn ông đi trước, một nữ sinh theo sau, hơn nữa lúc nãy bọn họ nói chuyện không hề nhỏ tiếng. Cô gái kia si tình nói bản thân chỉ có anh ta cho nên anh ta cũng chỉ có thể có mình cô. Cô gái đáng thương! Lập tức mọi người nhìn Jill bằng ánh mắt đồng tình, không quên khinh bỉ liếc Bách Nghiêu Nhất.
Bách Nghiêu Nhất cảm giác mình sắp phát điên, nhanh chóng rời khỏi siêu thị về nhà. Mà cái đuôi vẫn cố chấp bám theo miệng còn lảm nhảm "Trứng thối trứng thối..."
Bách Nghiêu Nhất đen mặt, gân xanh trên trán giật giật, tay cầm túi siết chặt tưởng tượng đó là cái cổ của tiểu quỷ. Đột nhiên anh dừng bước, cái đuôi cũng dừng theo, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm hai chữ "Trứng thối!"
Bách Nghiêu Nhất mở túi lấy gói thức ăn cho mèo quẳng mạnh lên trên thùng rác. Mèo hoang thấy vậy giật mình nhảy sang một bên. Lời chửi rủa cũng nhanh chóng im bặt. Jill tha thiết nhìn gói thức ăn cho mèo nằm trên thùng rác, dưới đất còn có con mèo hoang đang nhìn chằm chằm bọn họ.
Bách Nghiêu Nhất xách túi tiếp tục đi tiếp. Jill nhìn theo bóng lưng anh. Con mèo hoang đã nhảy lên thùng rác cắm cúi ăn. Mèo hoàng này nhìn có vẻ giống mèo xám trước đây, thế nhưng bộ lông không được đẹp cho lắm, đầu cũng có vẻ to hơn, không những thế mắt là màu xanh lục không phải màu nho. Cô nhanh chóng đuổi theo anh, mắt lam tỏa sáng, vẻ uể oải khổ sở lúc trước đã biến mất từ lâu.
Anh không có nuôi thêm con mèo nào khác, anh vẫn chỉ có mình cô.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |